Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 14

Vương Dao Dao giật mình, đánh rơi cây quạt trong tay.

A Phúc bị hai gã thị vệ túm lấy, vừa giãy giụa vừa nhìn về phía nàng, vừa lớn tiếng kêu cứu:
"Quận chúa... Quận chúa... Xin hãy cứu Thế tử gia... Chỉ có người là cứu được Thế tử gia..."

Vương Dao Dao nhìn đám thị vệ, bảo:
"Các người thả hắn ra đi, để ta nghe hắn nói cho tường tận."

"Lời của phản tặc, nàng cần gì để tâm chứ?"

Đúng lúc này, từ ngoài cửa viện vang lên một giọng nói lành lạnh. A Phúc vừa nghe thấy tiếng nói này, lập tức run lên bần bật.

Vương Dao Dao ngẩng đầu lên, chỉ thấy biểu ca khoan thai bước vào, quan phục và mũ ô sa trên đầu vẫn còn chưa thay ra, hẳn là mới thiết triều trở về.

Vừa bước vào, chàng không vội để ý đến A Phúc đang vùng vẫy trong vô vọng kia, chỉ tiến tới bên cạnh Vương Dao Dao, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Vi phu về muộn, đã để Miên nhi bị phản tặc làm kinh sợ, quả thực là lỗi của ta." Bằng một giọng thật dịu dàng, chàng kề vào tai nàng, khẽ trấn an.

Sau đó, Lý Quân Ngọc ôm nàng dậy, chậm rãi bước vào trong, đầu chẳng hề ngoảnh lại, chỉ ném ra một câu lạnh lẽo:
"Đưa tên phản tặc này xuống, giam vào đại lao chờ bản quan xét xử."

Thanh Thư ở phía sau bèn cúi đầu, "dạ" một tiếng.

Lần đầu Vương Dao Dao nghe thấy biểu ca nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng như thế, hơi sợ hãi, cả người thoáng run lên.

Lý Quân Ngọc cúi xuống, nhè nhẹ vỗ vào lưng nàng, dỗ:
"Ngoan, đừng sợ. Có vi phu ở đây,  Miên nhi không cần sợ."

Vương Dao Dao muốn nói, thật ra người làm nàng sợ là chàng.

Nàng mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không nói ra lời.

Ở bên kia, A Phúc bị hai gã thị vệ áp giải ra ngoài, tuyệt vọng gào lên:
"Quận chúa... Cứu... Cứu Thế tử gia... Nhất định phải cứu Thế tử gia... Phải tránh xa tên họ Lý, hắn ta là ngụy quân tử... Tên gian thần không bằng cầm thú..."

Vương Dao Dao đang rúc trong lòng biểu ca, nghe thấy vậy, toan quay đầu nhìn lại, đã bị chàng nhẹ nhàng giữ chặt lại, bảo:
"Ngoan, nằm yên nào."

Tiếng chửi rủa của A Phúc vẫn không ngừng vọng lại. Lý Quân Ngọc thoáng dừng bước, không hề quay đầu, chỉ nghe tiếng nói êm như nước chảy của chàng từ tốn cất lên, nói:
"Thanh Thư, phu nhân đang mang thai, cần phải yên tĩnh."

Thanh Thư đáp:
"Tuân lệnh lão gia."

Sau đó, chẳng biết hắn đã làm gì, chỉ biết A Phúc đã im bặt.

Vương Dao Dao nằm trong lòng biểu ca, rõ ràng tiết trời đương oi bức, nàng lại chợt thấy lạnh lẽo.

....

Vào trong viện, Lý Quân Ngọc chưa đặt nàng xuống vội, mà lập tức lệnh cho gia nhân quét dọn sạch sẽ trong ngoài viện, mang tất cả rèm cửa chăn mền cũ trong viện đi đốt bỏ, thay mới toàn bộ, sau đó đóng kín cửa chính viện lại, cuối cùng mới đặt nàng ngồi xuống chiếc giường sạch tinh tươm.

Vương Dao Dao ngước đầu nhìn chàng, hỏi:
"Biểu ca, đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

Lý Quân Ngọc sai người mang lên một thau nước ấm, rồi ngồi xuống bên mép giường, nhúng khăn vào thau nước, vừa cẩn thận lay sạch tay chân cho nàng, vừa bình thản nói:
"Mấy ngày nay bên ngoài hơi loạn, Miên nhi ngoan ngoãn ở trong đây, không được bước ra ngoài, có biết chưa?"

Vương Dao Dao hỏi lại:
"Loạn? Tại sao lại loạn? Loạn như thế nào?"

Lý Quân Ngọc xoa đầu nàng, nói:
"Nàng đang có thai trong người, không cần biết những chuyện phiền lòng này làm gì, cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng chờ ngày sinh là được, mọi chuyện đã có vi phu lo liệu."

Vương Dao Dao ngần ngừ một lúc, mới cất tiếng hỏi:
"Chuyện của Dương Thế tử..."

Lý Quân Ngọc vẫn chăm chú lau sạch từng kẽ tay cho nàng, giọng thản nhiên nói:
"Mười dặm trường thành sụp đổ, rợ Hồ lại đúng lúc tấn công vào biên quan, Lưu nguyên soái nghi ngờ có kẻ thông đồng với địch quân, kết quả điều tra ra hung thủ là Dương Thế tử, vừa kịp gửi bức mật hàm cho ngoại công của nàng thì đã chết trong quân doanh, lại có thuộc hạ thân tín của Dương Húc Minh làm chứng ngài ấy nửa đêm âm thầm rời khỏi trại, lúc quay về trên người có dính máu. Thánh thượng lệnh cho vi phu điều tra, kết quả điều tra được Trấn Bắc vương gia thật sự đã âm mưu tạo phản, thông đồng địch quốc, tích trữ binh khí trong phủ. Thế tử Dương Húc Minh lại tham ô quân lương, bán tin cho rợ Hồ, giết chết chủ soái. Thánh thượng đại nộ, tống giam hắn vào đại lao, chờ ngày xử trảm."

Vương Dao Dao sững sờ, không thể tin vào tai mình.

Dương Húc Minh lại là kẻ bán nước, thông đồng địch quân ư?

Nàng chụp lấy ống tay áo của biểu ca, nói:
"Không thể nào, không thể nào có chuyện này, chắc chắn là hiểu lầm! A Minh... Dương Thế tử xưa nay luôn là người chính trực, tuy có hơi kiêu căng ngạo mạn, lại nóng tính nông nổi, nhưng không phải là kẻ tham tài phản quốc. Hắn còn thường mong ước noi gương Nhạc Phi đời Tống tận trung báo quốc, dù da ngựa bọc thây vẫn không ngại ngần. Một người như vậy sao có thể làm phản chứ?"

Lý Quân Ngọc nghe vậy, đưa mắt nhìn nàng, nhẹ rút tay áo ra khỏi tay nàng, giọng lạnh đi ba phần, cười nói:
"Miên nhi cho rằng Dương Thế tử là Nhạc Phi tận trung báo quốc, vậy hóa ra vi phu chính là đại gian thần Tần Cối ám hại trung lương hay sao?"

Rõ ràng chàng đang mỉm cười, nàng lại thấy rét lạnh đáy lòng.

Vương Dao Dao sợ biểu ca hiểu lầm, cuống lên giải thích:
"Không, không phải vậy... Miên nhi không có ý đó... Chẳng qua là..."

Lý Quân Ngọc không đợi nàng nói hết, đã đỡ nàng nằm xuống, dịu giọng bảo:
"Miên nhi mệt rồi phải không? Nằm xuống nghỉ ngơi đi nào. Ngoan ngoãn ở đây dưỡng thai, bánh ta đã làm sẵn để trên bàn, nàng ăn rồi ngủ đi. Tối vi phu quay về với nàng, được không?"

Vương Dao Dao chưa kịp nói gì, chàng đã hôn thật khẽ lên trán nàng, sau đó quay lưng bước ra ngoài, khép cửa lại.

Có tiếng khóa cửa lách cách vang lên.

Vương Dao Dao lồm cồm ngồi dậy, bò xuống giường, chạy đến bên cửa, đưa tay thử đẩy cửa ra.

Quả nhiên, cửa đã bị khóa.

Đã lâu biểu ca chưa nghiêm khắc với nàng như vậy, hôm nay bỗng dưng khóa cửa nhốt nàng trong tẩm thất, thật là bất thường.

Vương Dao Dao vô cùng tin tưởng biểu ca, nhưng đáy lòng lại dâng lên một linh cảm chẳng lành.

Nàng cứ cảm thấy như là có chuyện kinh khủng nào đó sắp xảy ra, nhưng lại chẳng biết đó là gì.

Dường như trước mắt nàng có một cánh cửa, chỉ cần đưa tay nhẹ đẩy ra là sự thật hiện rõ.

Thế nhưng, nàng lại sợ hãi, không dám tiến lên.

Nàng sợ, tín ngưỡng bao năm trong lòng mình...

... Sẽ sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro