Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mới qua nửa tuần rượu, Lâm Vũ Đồng uống đã có chút say, đứng dậy đi vào toilet.

Rửa xong tay nhìn gương thì phát hiện son môi có chút nhạt màu, vội vàng kéo ra khóa túi xách chuẩn bị trang điểm lại.

Cô vừa mới từ trong túi lấy ra son bóng, khuôn mặt anh tuấn cô nhớ đã lâu đột nhiên hiện ra trong gương.

Là Lăng Tuần?

Lâm Vũ Đồng hơi ngẩn ra, cho là mình say rượu ảo giác, dùng sức lắc đầu, hai tay chống lên tường, mới phát hiện, đây không phải là mơ, nhất thời hai tai nóng lên, bên môi gợi lên nụ cười thản nhiên.

Lăng Tuần càng ngày càng đến gần cô, tay cơ hồ sắp đập lên bả vai của cô, tim Lâm Vũ Đồng không nhịn được đập nhanh, trong lòng suy nghĩ anh có phải hay không đã phát hiện ra mình rồi, tiếp theo nghe được anh nói: "Tiểu thư... váy của cô..."

"Rất đẹp phải không?" Lâm Vũ Đồng hướng trong gương nhìn anh lộ ra mỉm cười: "Tôi là đặc biệt mặc cho anh xem."

Nói xong câu đó, chính cô cũng không khỏi sửng sốt.

Thấy gương mặt cứng ngắc của Lăng Tuần trong gương, sững sờ hồi lâu. Đột nhiên cô lạnh run, phát hiện bản thân uống say rồi, lại nói ra cái loại lời nói ngu ngốc này, cho đến khi cô thanh tỉnh mới ngượng ngùng nhìn gương cười ha ha hai tiếng.

Lăng Tuần rất nhanh liền tỉnh táo lại, cười lạnh một tiếng: "Sở thích của tiểu thư thật không tệ, trên quần lót còn có một cái Đuôi Heo."

Nghe vậy, mặt Lâm Vũ Đồng trong nháy mắt nóng ran, xoay người liếc mắt nhìn, rốt cuộc hiểu rõ chân tướng, mang đuôi không cẩn thận lộ ra ngoài nhét vào trong quần lót kéo xuống, sau đó vội vội vàng vàng chạy đi.

Thật mất thể diện, thật mất thể diện!

Cô không ngừng thầm mắng mình, nhưng thật may là, anh còn không biết cô.

Cô ở bên cạnh anh làm nhiều điều mờ ám như vậy, nhưng anh căn bản không nhớ được cô, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Lăng Tuần ơi Lăng Tuần, ngay cả trong mơ, trong đầu cũng đều là bóng dáng của anh.

Cô biết anh bốn năm, cùng anh cũng có qua mấy lần đối thoại, nhưng là lúc gặp lại, anh luôn không nhớ cô.

Lâm Vũ Đồng tự nhận diện mạo mình chưa tính là quá kém, tuy không phải là đẹp đến người người thưởng thức cũng được cho là đáng yêu. Ngũ quan đặc sắc, nhưng nhiều lần bị coi như người đi cửa sau*, làm cô thật đúng là có chút thương tâm.

(*Người đi cửa sau: ý chỉ làm việc nhờ nhan sắc chứ không phải bằng thực lực)

Lần đầu tiên thấy anh, cô chỉ là một sinh viên mới vào đại học, mới được giải phóng từ cuộc thi tuyển, không bao giờ muốn đeo gông xiềng học tập nữa, cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết ngủ và đọc tiểu thuyết.

"Tiểu Đồng, bọn mình mới vừa thấy Lăng đại soái cả nha."

Phi Phi cùng Tiêu Tiêu lôi kéo Lâm Vũ Đồng đang gục xuống bàn ngủ, Lâm Vũ Đồng mờ mịt suy nghĩ, đánh một cái ngáp thật to, phất phất tay: "Lăng đại soái ca là ai?"

"Lăng đại soái ca cậu cũng không biết, là Lăng Tuần đó." Phi Phi khoa trương gõ đầu Lâm Vũ Đồng, đơn giản là muốn đem cô từ trong mộng gõ tỉnh: "Cậu quá kém. Lăng Tuần vóc người anh tuấn lại cao ngất, là hội trưởng hội học sinh, chủ trì qua rất nhiều hoạt động, trường chúng ta có rất nhiều người ái mộ nha."

"Stop!"

Lâm Vũ Đồng cười lạnh một tiếng, hai người này là hoa si, cô tặc lưỡi, đẹp trai là cái gì, trên tivi phim thần tượng đã thấy nhiều, cô đối với tất cả trai đẹp đã muốn nhìn đến nhàm chán.

"Nghe cũng chưa nghe qua, anh ta nổi tiếng? Diễn qua cái gì? Hát qua bài gì?

"Tiêu Tiêu, Vũ Đồng cư nhiên dùng cái giọng này nói Lăng Tuần, thật là quá mức!"

Phi Phi rất thô lỗ, kéo Lâm Vũ Đồng ra ngoài, hơi sức lớn đến kinh người, làm cô ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.

"Cư nhiên không tin mắt nhìn của bọn mình, mình để cậu chính mình tự đi xem Lăng Tuần một chút, hừ!"

Tiêu Tiêu cũng đồng ý với Phi Phi, nhất định phải cho Lâm Vũ Đồng nhìn thấy Lăng Tuần.

Nha đầu này ngày ngày mơ giữ ban ngày, ngày ngày la hét mơ thấy trai đẹp, mơ thấy bị trai đẹp hôn, bị trai đẹp ôm. Mỗi ngày sau khi tỉnh lại đều nói với các cô thật to thật rõ, nhưng cụ thể dáng vẻ người kia đều nói không ra, chỉ biết nói rất tuấn tú rất nam tính.

Tiêu Tiêu cùng Phi Phi không tin, lần này phải cho bạn tốt thấy cái gì gọi là trai đẹp thật sự.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ Đồng nhìn thấy Lăng Tuần.

Cô bị kéo đến sân tập, theo hướng Phi Phi chỉ nhìn sang, cô thấy một nam sinh mặc áo T-shirt trắng, anh tựa hồ mới vừa vận động xong, tùy ý ngồi ở sân cỏ, mang theo tai nghe xem tạp chí.

Từ góc độ này nhìn sang, cô chỉ có thể thấy một bên mặt của anh, dáng dấp quả thật cũng không tệ lắm, mũi cao tuấn tú, da rất tốt, nhưng có thể là do vận động, có chút hồng, còn chảy mồ hôi.

Anh xem tạp chí có vẻ rất chuyên chú, không có chú ý các nữ sinh đang len lén nhìn anh hoa si.

Lâm Vũ Đồng đối với lần đầu tiên gặp này cũng không có ấn tượng quá lớn, qua loa cười cười: "Cũng không tệ lắm."

Sau đó cô liền ôm tiểu thuyết quay về ký túc xá. Lưu lại sau lưng bạn tốt cơ hồ muốn dùng ánh mắt giết chết cô. Phi Phi cùng Tiêu Tiêu nghĩ thầm, nha đầu này thật không có mắt nhìn người!

Nhưng trên đời có một thứ gọi là duyên phận, cho nên lần thứ hai gặp mặt đã tới rồi.

Lần này, hai người là trực tiếp đối mặt.

Ngày đó Lâm Vũ Đồng đang cùng Tiêu Tiêu và Phi Phi giữa cầu thang đùa giỡn, đột nhiên không biết giẫm phải cái gì thiếu chút nữa ngã xuống, đúng lúc này có hai cánh tay tráng kiện đỡ lấy cô, Lâm Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm định nói cảm ơn.

Nhưng có thể do cô quá nặng, hoặc là nói cô còn không có đứng vững, rất nhanh cảm giác được hai người cùng nhau từ trên cầu thang lăn xuống.

Sau khi lăn xuống, cô lấy một loại tư thế vô cùng mập mờ ngã trên thân người kia, Lâm Vũ Đồng rõ ràng nghe thấy trong hành lang an tĩnh đều là tiếng rút khí của bạn tốt.

Cô khẽ cúi đầu, nhìn anh díp lại mắt, một bộ biểu tình bị đau, mày đẹp khẽ nhíu lại. Cô cuống quít từ trên người anh bò dậy, sau đó dùng sức phủi bụi trên người Lăng Tuần: "Này, anh không sao chứ?"

Lăng Tuần tức giận đẩy cô: "Tránh ra, đừng đụng vào tôi."

Anh chậm chạp từ dưới đất đứng lên, Lâm Vũ Đồng lấy lòng kéo anh: "Tôi dẫn anh đi phòng y tế được không?"

"Không cần." Thanh âm của anh lãnh đạm, trong mắt lóe lên mấy phần không kiên nhẫn, khập khiễng đi xuống tầng dưới.

Lâm Vũ Đồng đột nhiên nhớ ra cái gì: "Cái đó... Anh là, anh gọi là Lăng Tuần sao?"

Mắt thấy người đang xuống cầu thang kia hơi ngẩn ra, cũng không quay đầu, tốc độ đi lại càng lúc càng nhanh.

Lâm Vũ Đồng đứng tại chỗ gãi gãi ót, xoay người lại thấy hai người Phi Phi cùng Tiêu Tiêu trợn to cặp mắt nhìn cô: "Oa, Tiểu Đồng, cậu, cậu áp đảo Vương Tử trong lòng bọn mình!"

Cứ thế anh đi vào lòng cô, chính là chuyện trong nháy mắt như vậy.

Cô đột nhiên muốn biết người này, dáng vẻ lạnh như băng kia, tuyệt không có thái độ dịu dàng, nhưng là thời điểm an tĩnh là như vậy mê người.

Dung mạo động lòng người của anh, khí chất lạnh lùng hấp dẫn, đứng ở ban công hành lang nhìn theo bóng lưng thon dài dưới lầu, tim cô gia tốc nhảy.

Lâm Vũ Đồng chậm rãi xoay người: "Phi Phi, Tiêu Tiêu, mình phát hiện một bí mật lớn."

"Cái gì?"

"Mình, mình thích anh ta."

Nghe vậy, Phi Phi cùng Tiêu Tiêu dừng lại, đè Lâm Vũ Đồng ra đánh một trận.

Cho dù bị đánh, Lâm Vũ Đồng vẫn kiên trì la hét: "Mình thích anh ta, mình chính là thích anh ta, dù sao mình chính là thích anh ta."

Nhưng cái thích của một nữ sinh nhỏ, có thể lớn mật tới mức nào đây?

Lâm Vũ Đồng tính nhát gan, mặc dù trong lòng cô có thật nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái, nhưng cô chưa bao giờ biểu hiện ra, cũng không biết biểu hiện như thế nào. Đối với tình yêu, không có cơ duyên xảo hợp, cô thậm chí không có câu trả lời.

Hiện tại điều duy nhất có thể làm, chính là thỉnh thoảng lôi kéo Tiêu Tiêu cùng Phi Phi tới sân tập nhìn Lăng Tuần vận động, cô không dám gọi tên anh, chỉ dám ở trong lòng nhớ tới tên anh, cổ vũ cho anh, hướng về phía anh bộ dạng si ngốc cười.

Tiêu Tiêu cùng Phi Phi ngược lại rất ủng hộ Lâm Vũ Đồng thổ lộ: "Bất kể anh ta có chịu tiếp nhận hay không, cậu cứ thổ lộ thật tốt, cũng coi như không có gì tiếc nuối."

"Không được, mình yêu là độc nhất vô nhị, nhất định phải nói ra lúc thời cơ thỏa đáng nhất, các cậu bớt lắm mồm đi."

Lâm Vũ Đồng uy hiếp họ, mang theo họ đi ăn kem, trong lòng thấp thỏm, thật ra cô căn bản là không dám.

Phi Phi cùng Tiêu Tiêu bởi vì Lâm Vũ Đồng uy hiếp mà thở dài, nghĩ thầm cô thật là bất trị rồi.

Từ đó về sau, trừ ăn cơm cùng ngủ ra, Lâm Vũ Đồng còn có nhiều hơn một thói quen, đó chính là từ một chỗ không xa nhìn Lăng Tuần.

Hai tay anh thon dài luôn đặt ở túi, bóng lưng kiêu căng cao ngất. Ngày thường tựa hồ không có thói quen giao hảo cùng ai, vẫn là một người độc lai độc vãng. Nhưng đến hội trường hội học sinh thì anh sẽ biến thành một người tựa như đầy nhiệt tình, cùng tài ăn nói khôi hài.

Lâm Vũ Đồng ở dưới hội trường nhìn si mê, luôn nghĩ nếu anh cứ như vậy nhìn cô cười mười mấy giây, cô nhất định sẽ bất tỉnh.

Vì có thể thỉnh thoảng nói cùng anh vài câu, mỗi lần Lâm Vũ Đồng nghe nói anh có thể chủ trì hoạt động nào thì sẽ ngay lập tức chạy tới làm việc nghĩa, bố trí hội trường, trang trí bóng cùng hoa.

Nếu là vừa đúng lúc đụng phải Lăng Tuần, sẽ ở trước mặt anh lộ ra thần thái sáng ngời. Lăng Tuần thỉnh thoảng cùng cô nói vài câu như: "Chỗ này bày có chút lệch", "Để ở chỗ có nhiều bóng bay", Lâm Vũ Đồng đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ, sau đó trở về chỗ cười cả ngày.

Lăng Tuần chủ trì hoạt động vẫn có một hợp tác viên. Cô bé kia gọi là Linh San, cao gầy xinh đẹp, da trắng nõn, cười lên thật đẹp mà lại ngọt ngào.

Ở trong trường tiếp xúc nhiều nhất cùng Lăng Tuần chính là cô bé này, nhưng giữa bọn họ lại chưa từng truyền ra scandal, bởi vì bọn họ là thân thích.

Một ngày Lâm Vũ Đồng bởi vì ở lại giúp một tay, đột nhiên phát hiện cả hội trường cư nhiên chỉ còn lại Lăng Tuần cùng mình. Tâm không nhịn được nhảy loạn.

Bởi vì làm xong không sai biệt lắm, cô liền thu dọn quần áo, đi theo sau anh đi xuống. Cả tòa nhà chỉ còn hai người bọn họ, cô đi theo sau nhìn bóng lưng gầy gò của anh, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen được cắt may tinh xảo, có mấy phần ngạo khí. Cô nghĩ đi gần anh một chút, sắc mặt trở nên hồng, đột nhiên có dũng khí, chuẩn bị cùng anh thổ lộ.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, suy nghĩ rất nhiều lời dạo đầu cũng bị chính mình phủ quyết sạch, nam sinh trước mắt đột nhiên dừng bước lại, Lâm Vũ Đồng ngẩn ra, cũng vội vàng dừng lại.

Mời vừa rồi suy nghĩ quá nhập thần, thế nhưng phát hiện bên ngoài đang mưa to, cả bầu trời ảm đạm, sân trường bao phủ trong hơi nước và sương mù. Lâm Vũ Đồng vừa định nói gì đó, lại thấy thân ảnh Linh San xuất hiện trước mặt bọn họ, kéo kéo Lăng Tuần: "Anh họ, đi thôi."

Linh San hướng sau lưng Lăng Tuần nhìn lại, đột nhiên thấy thân thể nhỏ bé của Lâm Vũ Đồng. Khẽ mỉm cười, nhét ô vào tay cô: "Tiểu Đồng, cô vẫn chưa đi? Ô cho cô mượn, mai trả tôi là được rồi."

"Cảm ơn chị, Linh San." Lâm Vũ Đồng cảm kích hướng Linh San cười cười.

Vừa lúc đó Lâm Vũ Đồng nghe được một câu nói, cô nghe được Lăng Tuần ở bên tai Linh San nhẹ giọng nói: "Linh San, cô ấy là ai, em tại sao đưa ô cho cô ấy?"

Lời của anh mặc dù rất nhẹ, nhưng cô lại nghe được thật rõ ràng.

Lâm Vũ Đồng cầm ô, nhìn thân ảnh bọn họ biến mất trong mưa to mịt mờ, tay chân có chút luống cuống đứng đó. Cõi lòng cô như thủy tinh tan nát, nước mắt không hề báo trước rớt xuống, thì ra nhiều lần cố gắng của cô đối với anh mà nói, đều không là gì cả.

Suy nghĩ một chút, Lâm Vũ Đồng cô là cái gì? Mặc dù tự nhận là dáng dấp có vẻ thùy mị, nhưng so với Linh San bên cạnh anh, còn cách nhau quá xa. Cùng Lăng Tuần Thái tử gia so sánh, càng thêm không xứng.

Cô thường ngày lười biếng, thành tích không tốt, vận động cũng không được, trên căn bản không có sở trường gì. Lại còn có chút mũm mĩm giống trẻ con, càng nghĩ càng cảm thấy tự ti, cô đột nhiên muốn chôn mình dưới đất, đem chính mình hung hăng chôn kĩ.

Lâm Vũ Đồng cúi đầu sững sờ hồi lâu, giơ tay lên đối chính mình nói: Lăng Tuần, tôi nhất định cố gắng tới khi xứng với anh mới thôi. Đợi đến một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ thổ lộ với anh. Lăng Tuần là người thừa kế duy nhất của Lăng thị, cô nghĩ nếu có một ngày tiến vào Lăng thị, cô liền có thể càng thêm đến gần anh.

Chẳng qua Lăng thị là tập đoàn lớn, là nơi một người như cô, cái gì cũng không biết có thể vào hay sao?

Ngay lúc này, Lâm Vũ Đồng tìm được mục tiêu cuộc sống của mình. Đột nhiên tất cả những thứ không quan trọng đều bị vứt qua một bên, đem cả người mình ném vào thế giới đọc sách.

Phi Phi cùng Tiêu Tiêu đều nói Lâm Vũ Đồng có phải hay không bị quỷ nhập rồi. Chỉ có Lâm Vũ Đồng bitế chính mình bị đâm trúng rồi, cô là quá hèn mọn, cho nên anh mới không nhớ ra cô.

Từ ngày đó trở đi, Lâm Vũ Đồng trừ những dịp tụ tập quan trọng mới tham gia, còn lại thời gian của cô đều là ở Thư Viện.

Có điều coi như là tụ tập đi chơi, cô cũng sẽ mang theo một quyển sách tiếng anh đi. Bây giờ cô đã thay đổi, sẽ không bao giờ thấy cô ngủ trong giờ ngoại khóa, đến chủ nhật cô liền đi luyện Yoga rèn luyện thân hình của mình. Nhìn đường cong của mình từ từ gầy xuống, cô bắt đầu có tự tin không ít.

Cuộc thi xếp hạng học kỳ tới gần, học bổng gần như nằm gọn trong tay cô.

Nhưng bất kể thế nào, cô vẫn là một người nhát gan, cùng Lăng Tuần chênh lệch còn rất lớn! Mỗi ngày cô đều sẽ viết nhật ký có liên quan đến anh, quan sát anh, ghi nhớ mọi thứ về anh.

Cuộc sống như thế rất trống không nhưng cũng rất phong phú, yêu một người, xa xa nhìn người ấy, có chút mệt mỏi, lại đồng thời cũng rất hạnh phúc.

Nháy mắt đã ba năm, Lăng Tuần học sớm hơn cô, rất nhanh liền muốn tốt nghiệp.

Một ngày trước khi Lăng Tuần tốt nghiệp, Lâm Vũ Đồng trong lúc vô tình ở cửa toilet đụng phải anh. Trong nháy mắt đụng phải anh đó, nước mắt của cô rơi xuống, cô khóc đến khổ sở. Khoảng thời gian ba năm thầm mến chôn giấu trong lòng, cô đều sắp hỏng mất.

Giờ phút này anh đứng trước mặt cô, lòng cô ê ẩm, thật muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho anh.

Lăng Tuần cũng cảm thấy kỳ quái, đột nhiên chứng kiến một cô gái khóc đến không thành tiếng trước mặt anh. Giống như anh vừa gây khó dễ cho cô. Vốn là bình thường anh cũng không quan tâm những việc nhàn rỗi như vậy. Nhưng xung quanh không có ai, anh không yên lòng cứ như vậy ném cô lại nơi này. Không thể làm gì khác hơn là đi tới bên người cô, khẽ mím môi, thản nhiên mở miệng nói: "Bạn học này, cô làm sao vậy?"

"Tôi... bụng của tôi đau." Lâm Vũ Đồng đôi mắt đẫm lệ mông lung, ngẩng đầu nhìn anh. Đây là câu nói đầu tiên anh chủ động nói với cô ba năm qua, nhưng anh sắp đi, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.

"Muốn tôi đưa cô xuống phòng y tế không?" Lăng Tuần nhíu mày hỏi một câu.

"Được." Lâm Vũ Đồng trả lời rất dứt khoát, đi theo Lăng Tuần. Cơ hội có thể dựa vào gần như vậy có mấy lần đây? Lâm Vũ Đồng từ từ dừng lại khóc thút thít, đột nhiên dũng khí không biết từ đâu tới, ở phía sau anh nhẹ giọng nói: "Cái đó..."

Giờ phút này vừa đúng lúc dừng trước phòng y tế, Lâm Vũ Đồng còn muốn nói thêm cái gì, điện thoại Lăng Tuần lại vang lên.

- Hết chương 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro