
tien mo 8
Ăn cơm tối xong, hai người từ trong quán đi ra, Tôn Tiểu Lan không muốn về nhà sớm như vậy, liền đề nghị ra ngoài đi dạo một chút, nói là cho tiêu thức ăn.
Lúc này màn đêm đã phủ xuống, ánh đèn rực rỡ, xung quanh người đến người đi, ồn ã nói chuyện cười đùa, hết sức náo nhiệt.
Hai người đi một bên nói chuyện phiếm, một bên bước chân cùng nhau đồng thời, phi thường thích ý.
" Đi một trăm bước sau khi ăn, sẽ sống đến chín mươi chín tuổi ." Tôn Tiểu Lan nhẹ nhàng xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn.
" Tiểu Lan, ngươi vừa rồi ăn nhiều quá như vậy, không sợ phì ra hay sao chứ ?" Triệu Thụy ở một bên đả kích.
" Không sợ, bởi vì thể chất của ta ăn bao nhiêu cũng không béo, những nữ sinh ở trong túc xá rất hâm mộ ta đó." Tôn Tiểu Lan có chút ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý.
" Nguyên lai là như vậy, khó trách vừa rồi ngươi ăn hơn ta nhiều lắm, hóa ra là không sợ béo."
" Tiểu Thụy, ngươi nói lung tung ! Ta rõ ràng ăn ít hơn ngươi mà." Tôn Tiểu Lan phẫ nộ huy động tay ngọc, làm bộ muốn đánh, Triệu Thụy cười liền chạy nhanh lên phía trước vài bước, lách mình tránh đi.
Hai người vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ, sau đó vòng lại một vòng nữa, lúc này mới trở về nhà.
Lúc này đêm đã khuya, ánh trăng tinh khiết xuyên qua cửa kính soi vào trong phòng, làm cho trên mặt đất như hiện ra một tầng sương trắng.
Triệu Thụy nằm trên giường, đầu gối lên hai tay, nhớ lại những ngày vừa qua đi trôi như tên bay, từng chết đi sống lại, tự mình cũng có chút cảm giác không thể tưởng tượng được.
" Nghĩ không ra trên thế giới này thực sự tồn tại Thần Tiên Yêu Ma, nguyên lai từ trong truyền thuyết thần thoại từ cổ đại lưu truyền tới, sau lưng quả nhiên cũng có vài phần sự thật." Hắn lầm bầm nói một mình, giọng nói có pha ý cảm khái :" Nếu như ta tu luyện thành công, có phải cũng trở thành giống như trong truyền thuyết miêu tả không, phi thăng thành tiên a? Chà, nếu thật sự có thể thành tiên mà nói, thì Tiên Ma thế giới không biết sẽ có bộ dạng thế nào nhỉ ?"
Triệu Thụy như vậy cứ miên man suy nghĩ lung tung như ngựa mất cương, loạn hết cả lên.
Qua một hồi lâu hắn mới từ trong ngơ ngẩn tỉnh lại, ngồi trên giường điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết.
Triệu Thụy lúc này đã tiến vào cảnh giới Đoạt linh tiền kì, hi vọng có thể tăng cường thực lực bản thân, hi vọng sớm bước vào cảnh giới Đoạt linh trung kì.
Là một người tu chân, mỗi lần tăng lên một tầng thì thực lực cũng được tăng lên rất nhiều, bất quá tương ứng với đó độ khó khăn cũng ngày càng tăng cao.
Từ Đoạt linh tiền kì đến Đoạt linh trung kì mặc dù chỉ là tăng lên một bậc nhưng cảnh giới tu luyện cùng sự khó khăn không hề giống nhau.
Đoạt linh tiền kì, chân khí lưu động trong kinh mạch, khiến cho lực lượng của Triệu Thụy bạo tăng, khiến hắn có thể đột phá cực hạn của nhân loại, có thể nâng vật nặng mấy trăm cân thậm chí có thể khiến cho một kích của hắn làm đá hoa cương phải nát vụn.
Nhưng Triệu Thụy lại không thể tự do khống chế chân khí của hắn bắn ra bên ngoài, chân khí của hắn phải kết hợp cùng với thân thể mới tạo ra được uy lực chiến đấu lớn nhất.
Bất quá nếu đạt tới Đoạt linh trung kì, lực lượng của hắn sẽ sinh ra biến hóa, không hề bị thân thể trói buộc như trước nữa, có thể tự do thao túng chân khí, đả thương người một cách vô hình. Cho dù một chiếc lá rụng hay một tờ giấy vụn, vào tay hắn đều có thể trở thành vũ khí sát nhân kinh khủng.
Nếu đến giai đoạn Đoạt linh tiền kì, lực lượng của hắn sẽ lại càng mạnh hơn nữa, chân khí tự động bao trùm toàn thân, ngay cả súng đạn bắn vào hắn cũng không có tác dụng.
Triệu thụy từ trong đầu hiện ra mười lăm quang đồ của Bát Hoang Lục Tiên Quyết, sau đó tĩnh tâm, trừ hết tạp niệm, ý thức ngưng tụ tại trên quang đồ thứ hai, dựa theo pháp quyết trước mặt mà cảm ứng huyền ảo trong thiên địa.
Linh khí trong thiên địa chậm rãi bắt đầu hướng về hắn tụ tập, lũ lượt từ từ xuyên qua da thịt hắn, xuyên thấu qua xương cốt, tiến vào sâu trong kinh mạch. Một lát sa, linh khí dũng mãnh tiến vào với một tốc độ nhanh hơn, giống như là bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, từ bốn phương tám hướng đổ về đây.
Linh khí trong thiên địa theo kinh mạch hướng về đan điền, tại đai điền trải qua rèn luyện tẩy rửa, khi ra hình thành chân khí ở trạng thái mây mù, lại theo kinh mạch chảy vào bách hải trong tứ chi, đem những cái ô uế trong cơ thể từng chút từng chút một mà tẩy rửa sạch sẽ.
Chân khí cứ như vậy tuần hoàn liên tục không ngừng, tại kinh mạch lưu động không thôi.
Triệu Thụy cảm giác được chính mình như đang lơ lửng trên mây, cả người từ trên xuống dưới vô cùng thoải mái. Không còn như lần tu luyện trước, kinh mạch phải cảm thụ sự thống khổ.
Thiên địa linh khí không ngừng hút vào, chân khí trong cơ thể Triệu Thụy cũng không ngừng tăng trưởng, không ngừng tuần hoàn, cuối cùng lại trở về đan điền.
Trong đan điền chân khí phiêu tán ở dạng mây mù, từng chút một dần tăng lên, không bị cái gì kiềm chế cả.
Triệu Thụy căn cứ theo pháp quyết trên đệ nhị quang đồ, điều khiển chân khí, hướng cho chân khí chạy theo kinh mạch, chảy tới đầu ngón tay.
Hắn có thể cảm giác được chân khí tại đầu ngón tay không ngừng tụ tập, không ngừng lớn mạnh, nhưng thủy chung luồng chân khí này vẫn nằm mãi ở đầu ngón tay, không làm thế nào có thể bắn ra được.
Phảng phất như có một vách tường vô hình, vững vàng ngăn cách ở phía trước, bất luận như thế nào cũng không có khả năng tiến triển.
Triệu Thụy biết đạo hạnh của mình vẫn chưa đủ thâm hậu, không cách nào đột phá tầng trở ngại này để tiến vào Đoạt linh trung kì, tất cả chỉ là vô bổ. Vì vậy tạm dừng thử nghiệm, tĩnh tâm lại, tập trung tâm ý hấp thu linh khí trong thiên địa khiến thực lực bản thân tăng mạnh.
Cứ như vậy không biết bao lâu, Triệu Thụy nhẹ nhàng phun ra một hơi trọc khí, mở mắt ra, từ trong tu luyện tỉnh táo lại.
Hắn phát hiện chân khí trong cơ thể trải qua tu luyện càng trở nên cường đại, tùy ý đánh ra một quyền, chỉ thấy một đạo tàn ảnh mang theo đao phong phá không xuất hiện, không khí chợt lóe lên. Qua đó hắn không chút nghi ngờ, nếu quyền này đánh lên người một người khác tuyệt đối sẽ biến thành một đống thịt vụn.
Khổng chỉ có thế, các giác quan của hắn cũng trở nên nhạy cảm, thị lực tăng lên, có thể nhìn thấy xa hơn rõ hơn, mà thính lực cũng đại tăng, kể cả thanh âm Tôn Tiểu Lan cùng mẫu thân thì thầm nói chuyện cũng lọt vào trong tai.
" Hạnh phúc a Tiểu Lan !"
Triệu Thụy có chút hâm mộ thốt ra một câu, Tôn Tiểu Lan được cha mẹ quan tâm, hắn có muốn cũng không thể có được.
Lúc này trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người làm cho người ta cảm thấy nóng nực khó chịu, Triệu Thụy từ trên giường đi tới phòng khách, nhìn tờ lịch đang treo trên tường, để xác định một chút bây giờ là ngày mấy rồi.
Vừa nhìn thấy liền không khỏi khẩn trương, trên lịch báo đã đến ngày hai mươi tám tháng tám, chính là ngày đóng học phí.
" Không thể nào!"
Triệu Thụy chớp chớp mắt cơ hồ hoài nghi mình nhìn nhầm, bởi vì ngay lúc đó hắn tu luyện, rõ ràng mới chỉ cách đây một chốc lát thôi mà.
Song trên tờ lịch hiện ngày đích xác là ngày hai mươi tám tháng tám!
Triệu Thụy hiểu được chính mình chìm đắm trong tu luyện bất tri bất giác đã vượt qua thời gian bảy ngày.
" Việc tu chân này thật sự hao phí thời gian, khó trách truyền thuyết về người tu chân có thể bế quan hơn mười năm hoặc trăm năm."
Hắn lớn tiếng than oán mấy câu, vội vàng mang the học phí, gọi Tôn Tiểu Lan ở phía đối diện, cùng nhau đến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro