Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Hành tung quỷ dị

Linh Ngọc ngơ ngác:" Không biết, sư phụ chưa nói bao giờ".
Hắc y lão giả lạnh giọng quát:" Nếu ngươi có điều dấu diếm, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!"
Linh Ngọc vội vàng lắc đầu,:" Vị này.... Vị tiền bối này, ta thật sự không biết! Sư phụ người chỉ nói, người muốn tu luyện cả đêm dưới trăng tròn, chúng ta cũng không được ra ngoài...."
" Công Tôn lão quỷ", tựa như không vừa lòng thái độ của hắc y lão giả, Phi Vân giương cằm nói:" xem chừng ngươi cũng không moi ra được tin tức nào từ miệng tên tiểu tử kia rồi, lão dã đạo sĩ kia không nói với đại đồ đệ, sao coa thể đi nói với tiểu đồ đệ?"
Hắc y lão giả lạnh lùng nói:" Bây giờ không nói, tiểu tử ta bắt được thành thật chất phát, còn đứa trong tay ngươi giảo hoạt hơn nhiều lắm!"
Phi Vân liếc mắt nhìn hắn:" Nói đến giảo hoạt, ai có thể qua mặt ngươi? Chỉ là một tiểu cô nương, có muốn cũng không dám lừa gạt chúng ta!"
Ánh mắt Phi Vân lạnh như băng, nhìn đến mức cả người Linh Ngọc rung lên, vội vàng cúi đầu.
Lời này của Phi Vân, nhìn như là nói giúp nàng, nhưng Linh Ngọc nhạy bén mà cảm giác được, nàng ta lạnh nhạt như băng. Dù trước đó Phi Vân đối xử với nàng rất thân thiện, nhưng nếu nói đến chính sự, chỉ sợ ngay cả nữa điểm lưu tình nàng ta cũng không cho.
Cảm giác được điều này, nàng càng thêm nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc sư phụ đã làm cái gì, sao lại có người tu đạo đến làm phiền bọn họ chứ? Sư đồ ba người bọn họ, chỉ là một dã đạo sĩ ngay cả độ điệp cũng không có!
Linh Ngọc chưa bao giờ hối hận như lúc này, lúc trước nếu mình hiếu kỳ một chút, để ý một chút, hôm nay có lẽ cũng không phải bị người bắt mà cái gì cũng không biết.
Bọn họ đang tìm sư phụ, vậy sau khi tìm được sư phụ thì sao? Là trả thù, hay đoạt bảo? Trong nhất thời, Linh Ngọc mê man bất định, những chuyện sư phụ kể ngày xưa cứ chạy tới chạy lui trong đầu.
Nàng còn chưa nghĩ ra manh mối gì, đã có tín hiệu phù đáp lại, trong bóng tối, hai bóng người nhanh chóng bay đến hướng này.
Tuy là đêm trăng tròn, nhưng Bạch Thủy quan bỏ hoang đã lâu, bóng của cung điện bỏ hoang cùng bóng cây nằm đè lên nhau, bóng đen thấp thoáng phía trên đống đổ nát, cho đến lúc hai đạo nhân ảnh đã ở bên cạnh, Linh Ngọc mới tạm thấy bộ dáng của bọn họ.
Hai người vừa đến đều là nam tử, một người thân hình to lớn, một người vóc dáng trung đẳng, tuổi không lớn không nhỏ, tướng mạo nhìn không rõ lắm, chỉ nhìn thấy lờ mờ họ mặc đạo bào cùng một kiểu.
" Hai vị đạo hữu", người thân hình cao lớn mở miệng trước hỏi:" Các ngươi đã moi được nơi tên dã đạo sĩ đang ở từ trong miệng đứa đạo đồng kia rồi à?"
Hắc y lão giả hỏi lại:" Nói như vậy, hai vị đạo hữu vẫn chưa tìm được tung tích kẻ đó?"
Người này đáp:" Chúng ta đã tìm kiếm ở đây rất lâu, không phát hiện bất cứ cái gì!"
Hắc y lão giả giật mình nói:" Thật kỳ lạ, cho dù hắn thật sự là tu sĩ, lấy thực lực bốn người chúng ta, lại không tìm được nơi hắn đang ở? Chẳng lẻ kẻ này thật sự sâu không lường được như thế?"
" Nói như vậy, chẳng lẽ hai đứa đạo đồng này cũng không biết sư phụ bọn chúng ở nơi nào?"
Hắc y lão giả nói:" Lão phu đã dùng mộng dẫn thuật với đứa đạo đồng này, thật là nó không biết".
Mộng dẫn thuật? Linh Ngọc nói thầm trong bụng, đây là thuật pháp gì? Nghe ý tứ, dường như có thể bắt người ta nói thật?
" Thú vị, thật thú vị!" Người có dáng vẻ bình thường mở miệng, tiếng nói hơi bén nhọn" Vốn cho rằng, kẻ này đặt chân tại Bạch Thủy quan, nếu không phải một tu sĩ thì sẽ là một dã đạo sĩ ngốc nghếch, bây giờ xem ra, chẳng những là một tu sĩ, chỉ sợ còn biết không ít!"
" Hơn nữa hành tung bí hiểm, chỉ sợ khó đối phó!" Người có thân hình to lớn nói tiếp.
" Hừ!" Phi Vân cao ngạo hừ lạnh" Cứ cho là hắn tu vi bất phàm, chúng ta bốn người liên thủ, chẳng lẽ còn không đối phó được một người là hắn?"
Hắc y lão giả liếc Phi Vân một cái, lạnh lùng nói:" Trước mặt kẻ có thực lực tuyệt đối, số lượng nhiều thì có là gì? Tuy rằng thực lực hại vị đạo hữu Ứng, Kỷ bất phàm, hẳn sẽ không xảy ra sai lầm, nhưng thứ đó vẫn chưa tới tay, bắt buộc phải phòng ngừa vạn nhất!"
Hai mắt Linh Ngọc sáng lên. Theo lời của hắc y lão giả, thì mục đích của họ là tìm thứ gì đó, mà bọn họ tìm kiếm sư phụ, là vì cho rằng sư phụ có thể biết bí mật, ai kêu sư đồ bọn họ lại trùng hợp cư trú tại Bạch Thủy quan?
--------- Chậm đã, bọn họ cư trú ở đây, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Hành tung mỗi đêm trăng tròn của sư phụ là một dấu chẩm hỏi to lớn, chẳng lẽ thực sự như bọn họ nghĩ, là vì tìm kiếm thứ gì đó?
Không, sao có thể? Sư phụ tuy rằng nghiêm khắc, nhưng đối xử với nàng cùng Tiên Thạch đều không tồi, sao có thể lừa bọn họ.... Mà thật ra, như vậy cũng không thể tính là lừa, nhiều lắm cũng chỉ xem là giấu diếm, nếu sư phụ dẫn bọn nàng tới Bạch Thủy quan là có mục đích của sư phụ thì cũng không có sao nha, bọn họ vẫn chỉ là hai tiểu hài tử, sư phụ không nói cũng không có sai....
Linh Ngọc suy nghĩ miên man một hồi, nghĩ xong rồi, bên kia bốn người đã nhất trí phân công nhau tìm kiếm.
Phi Vân mang theo nàng, chân khoing chạm đất, tìm kiếm khắp nơi trên đống hoang tàn, thường xuyên dừng lại, ném ra thứ đồ vật hình dạng như cái thìa rồi quan sát một phen, sau đó nhặt về điều chỉnh phương hướng.
Linh Ngọc nhìn một hồi, đoán rằng thứ đồ vật này cũng có tác dùng gần như la bàn của hắc y lão giả, đo linh khí dao động gì đó.
Linh khí dao động là cái gì, nàng không hiểu rõ lắm, đối với đệ tử đạo môn, linh khí là một thứ rất huyền diệu, nhìn không thấy chạm không được, hoặc có thể là, đối với người tu đạo chân chính, linh khí thật sự có thể nhìn thấy được?
Tuy rằng đã tu đạo ba năm, nhưng nàng chưa từng gặp qua người tu đạo chân chính, cho nên, dù cho sư phụ cứ hay đem người tu đạo hình dung đến giống như nhân vật thần tiên, ở trong lòng nàng, cũng không quá khát vingj trở thành người tu đạo chân chính. Thẳng cho đến đêm nay, bốn người này xuất hiện, làm nàng hiểu được thế nào là thuật khinh thân, thế nào là tín hiệu phù cao phẩm, còn có lời nói kiêu ngạo tự phụ của bọn họ, khiến nàng đối với cái thế giới kia có cảm giác khát khao chưa từng có. Phi Vân nói, có thể tiến vào cảnh giới Tưởng Quan, là đã tiến vào tu đạo chi môn, đây không phải là nói nàng đã trở thành một người tu đạo chân chính, như trong lời bọn họ nói là.... Tu sĩ?
Trong lòng Linh Ngọc dần nóng lên, gấp đến không chờ nổi mà muốn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, tìm thấy sư phụ, hỏi hắn một chút, có phải chính mình thật sự có thể trở thành tu sĩ.
Sư phụ, rốt cuộc là sư phụ ở đâu? Có thể bị những người này tìm được hay không, nếu bị tìm được, có đánh lại bọn họ hay không? Nhưng nếu không tìm thấy được sư phụ, bọn họ chắc sẽ hạ độc thủ đối với nàng và Tiên Thạch...
Bất tri bất giác, Linh Ngọc đã tin phán đoán của những người này, sư phụ nhất định không phải dã đạo sĩ tầm thường.
Không biết đã qua bao lâu, bầu trời bỗng truyền đến một đạo tín hiệu phù màu vàng, bay thẳng đến hướng Phi Vân.
Phi Vân vui vẻ thốt:" Rốt cuộc tìm được rồi!" Có lẽ tâm trạng không tồi, nàng nói:" Vật nhỏ, nếu tỷ tỷ được như nguyện, sẽ tha cho ngươi, nói không chừng còn sẽ dẫn tiến ngươi gia nhập tam đại đạo quan, ngươi nên giúp tỷ tỷ".
" A?" Linh Ngọc sợ hãi nói:" tỷ tỷ lợi hại như vậy, liệu ta..... ta có giúp ích được gì?"
Phi Vân nói:" Ngươi đừng tự cảm thấy sư phụ ngươi là người tốt, nếu thật sự là người tốt, thì sao khi biết tư chất ngươi tốt như thế lại còn dẫn ngươi theo hắn làm một dã đạo sĩ? A, hắn là tu sĩ thì sao nào? Không có truyền thừa thì cũng chỉ là một tên tán tu, đi theo hắn thì làm sao có tiền đồ! Dù cho tư chất ngươi tốt thế nào, ngụ tại Bạch Thủy quan này về lâu dài rồi cũng sẽ mất đi thôi".
Linh Ngọc ngẩn ngơ:" Tỷ tỷ...."
Phi Vân thấy bộ dáng này của nàng thì nghĩ rằng nàng bị dọa đến sợ rồi, vỗ vỗ đầu của nàng trấn an:" Nhân tâm hiểm ác, đạo lý này sớm muộn gì rồi ngươi cũng sẽ biết, hắn thu ngươi cùng sư huynh của ngươi, tuyệt đối không phải là vì hảo tâm".
Dứt lời, không giải thích nhiều, dẫn theo Linh Ngọc, hướng đến tín hiệu phù  bay tới.
Bốn người tập hợp lại lần thứ hai, vẫn là hắc y lão giả phát ra tín hiệu phù.
Nhìn đến ba ngươi khác đã tới, giọng nói khô khan vang lên:" các vị đạo hữu xin tới bên ta".
Vị trí hắc y lão giả đang đứng, là kiến trúc Thái Cực cung huy hoàng nhất của Bạch Thủy quan.
Ở thời điểm Bạch Thủy quan vẫn còn đứng đầu, Thái Cực cung là thánh địa màn đệ tử đạo môn trong thiên hạ hướng tới. Trong truyền thuyết, bên trong Thánh Cực cung cất chứa kho tàng kinh đạo hoàn chỉnh nhất của đạo môn, còn có đạo sư tu vi cao thâm nhất ngày ngày giảng kinh luận đạo.
Mà ngàn năm sau lúc này, Thái Cực cung đã sớm sụp đổ, đạo môn thánh vâtn trong đó, đã sớm bị cướp mất từ lâu, kể cả kim phấn trên vách tường đều bị chúng cạo sạch, chỉ còn thừa lại một tòa đổ nát hoang tàn.
" Thỉnh các vị đạo hữu xem" Đi đến một bên Thái Cực cung, hắc y lão giả chỉ vào đống đổ nát nói:" Người này vài mỗi trăng tròn đều kêu là phải tu luyện, thời gian ba năm, ra vào hơn ba mươi lần, nhất định có dấu vết lưu lại. Nơi này tuy rằng được che giấu cẩn thận, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết của hành vi kẻ đó----- nơi này có nữa cái dấu chân!"
Thụ lực Linh Ngọc thua xa thị lực của bọn họ, chỉ nhìn đến biểu tình bừng tỉnh trên mặt Phi Vân:" Nói như vậy, kẻ đó ẩn thân ở đây?"
" Hơn phân nữa là đúng rồi". Hắc y lão giả nói" Ứng đạo hữu, Kỷ đạo hữu, hai vị cảm thấy thế nào?"
Lúc hắn gọi Ứng đạo hữu, đối mặt là vị có thân hình cao lớn, còn Kỷ đạo hữu là kẻ còn lại có giọng nói bén nhọn. Vị Ứng đạo hữu gật đầu nói:" Lời Công Tôn đạo huynh nói có lý".
Vị Kỷ đạo hữu kia cũng lên tiếng.
" Chúng ta bây giờ liền đi vào?" Nói là đi vào, hắc y lão giả lại không có ý tứ muốn bước đi.
Đợi một lát, vị Ứng đạo hữu lên tiếng:" Chậm đã, để ta thả linh sủng ra dò đường trước".
Hắc y lão giả dường như là chờ những lời này, vui mừng thối lui một bước:" Đã làm phiền Ứng đạo hũu".
Ứng đạo hữu từ bên trong gỡ xuống một vật, thoạt nhìn giống cái túi tiền, hắn đem miệng túi kéo ra, một con vật màu đen nhánh giống như con tê tê chạy ra.
Ứng đạo hữu yêu quý mà sờ sờ phiến giáp của nó, cho nó một quả trái cây, nhìn nó răng rắc ăn xong, rồi vung tay lên:" Đi thôi!"
Con tê tê nhanh như chớp đẩy ra thảm thực vật bên trong đống đổ nát, vọt vào Thái Cực cung.
Linh Ngọc lập tức trừng lớn mắt, lẩm bẩm tự nói:" Thật thần kỳ!"
Trong không gian im ắng, âm thanh nàng phá lệ rõ ràng, trừ Tiên Thạch đang hôn mê, tất cả ánh mắt bốn người đều tập trung đến trên người nàng.
Vị Kỷ đạo hữu kia nhìn nàng, lại nhìn đến Tiên Thạch bị hắc y lão giả vứt trên mặt đất, nói:" Công Tôn đạo huynh, Phi Vân đạo hữu, các ngươi còn giữ hai tiểu đạo đồng này lại làm gì? Nếu vô dụng, chi bằng giết người diệt khẩu!".
Linh Ngọc nghe vậy hoảng sợ, trực giác liền quay mặt qua hướng Phi Vân phía sau.
Ngay sau đó hắc y lão giả liền mở miệng, hắn nói:" hai đứa đạo đồng này, tốt xấu gì cũng có tình cảm sư đồ ba năm trời, nói không chừng, có thể dùng được ở thời khắc mấu chôt".
" Nếu Huyền Trần Tử kia thật sự không phải là phàm nhân, sao lại để ý tánh mạng của hai tiểu đạo đồng này?" Kỷ đại hữu không cho là đúng nói," Phàm nhân ở trong mắt chúng ta cũng chỉ là một con kiến".
Hắc y lão giả lại nói:" Tạm thời cứ giữ lại đi, dù sao cũng không phiền".
Kỷ đạo hữu cũng không đem hai đứa tiểu đạo đồng này để trong lòng, thấy hắc y lão giả cứ khăng khăng như vậy, cũng không muốn nhiều lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro