Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Rơi vào tay địch

Đáng tiếc, chỉ trong phút chốc, ánh mắt hồng y nữ tử liền trở nên sắc bén:" Hừ! Cho dù là tam đại môn phái trong thiên hạ hiện nay, tu đạo ba năm tiến vài cảnh giới Quan Tưởng cũng không dễ, huống chi là dã đạo sĩ không môn không phái! Vật nhỏ, ngươi cũng đừng tự cho là thông minh!"
Linh Ngọc ngẩn ngơ, nói:" Tỷ tỷ, cảnh giới Quan Tưởng là cái gì ta còn không biết nha!"
Hồng y nữ tử nheo đôi mắt lại:" Ngươi không biết? Vừa rồi ngươi thi triển Kim Quang chú, linh đài cảm ngộ được kim quang, còn không phải là tiến vào cảnh giới Quang Tưởng? Ngươi phải biết rằng, tiến vào cảnh giới Quan Tưởng, là  đã bước vào con đường tu đạo".
" A?" Linh Ngọc ngây người một lúc lâu, vừa kinh hỉ vừa mê mang," Sư phụ có nói qua, chỉ cần chúng ta một lòng cầu đạo, rồi sẽ có một ngày, có thể bước vào con đường tu đạo. Rốt cuộc như thế nào mới được cho là bước vào con đường tu đạo, sư phụ cũng không có nói rõ".
Ánh mắt hồng y nữ tử sắt bén nhìn chằm chắm nàng một lúc lâu, thấy biểu tình của nàng không giống giả bộ, mới từ từ hòa hoãn xuống:" Vậy lúc ngươi vừa niệm Kim Quang chú, có phải có một loại cảm giác kì diệu?"
Linh Ngọc vội vàng gật đầu:" Đúng, có một chút! Chỉ là cảm giác kì diệu đó biến mất thật nhanh, không còn lại điều gì, ta cũng không biết có phải là ảo giác hay không...."
" Trước kia ngươi ngâm nga Đạo kinh, có từng xuất hiện cảm giác này hay không?"
" Không có". Linh Ngọc thành thật lắc đầu, hỏi:" Tỷ tỷ, cảnh giới Quan Tưởng rốt cuộc là cái gì? Ta thật sự được coi như đã bước vào con đường tu đạo sao?"
Hồng y nữ tử thấy khuôn mặt đầy chờ mong của nàng, ánh mắt trong suốt, cũng đa tin bảy phần, sau đó nở nụ cười, nói:" Vật nhỏ, nếu lời ngươi nói là thật, quả thật tư chất của ngươi rất tốt, nếu là muốn bái nhập tam đại đạo quan, cũng không phải không thể". Dứt lời, lại cười duyên dáng" Nếu ngươi nguyện ý, tỷ tỷ có thể mang ngươi đi, còn có thể giúp ngươi tiến vào tam đại đạo quan nha".
Linh Ngọc giật mình trừng to đôi mắt, lắp bắp nói:" Tam đại đạo quan? Tỷ tỷ ngươi là gạt ta đi? Sư phụ nói, người tu đạo trong thiên hạ nhiều như cá chép qua sông, có thể vào tam đại đạo quan, chỉ hơn ngàn người, chúng ta lúc trước, ngay cả Tùng Lâm quan còn không thèm thu, bởi vì không có độ điệp...."
Hồng y nữ tử nói:" nhìn tuổi của ngươi, cao lắm cũng chỉ có mười một mười hai tuổi. Tuổi này tu đạo gần ba năm mà đã có thể tiến vào cảnh giới Tưởng Quan, làm đệ tử của tam đại đạo quan còn được, Tùng Lâm quan thì có xá gì?"
Nơi gọi Tùng Lâm quan cùng Tử Tôn quan nằm ở hai phía đối lập nhau. Tử Tôn quan có sự truyền thụ nghiêm khắc từ sư sang trò, cũng có tài sản chuyên thuộc, người khác không được nhúng tay vào sự vụ. Mà Tùng Lâm quan, phàm là đạo sĩ có độ điệp đều sẽ ngủ lại chùa khác, quản lí sự vụ. Địa vị Tử Tôn quan trên xa Tùng Lâm quan, một nhánh truyền thừa của đạo môn, danh hiệu này chỉ có thể xuất hiện ở Tử Tôn quan.
Linh Ngọc nuốt nuốt nước miếng, không thể tin được mà nhìn nàng:" Thật, thật sự?"
Đối với dã đạo sĩ không có độ điệp không thể nơi cư trú đứng đắn mà nói, tiến vào tam đại đạo quan là dụ hoặc không thể ngăn cản. Phải biết rằng, tam đại đạo quan là do triều đình sắc phong, được thiên hạ cung phụng, địa vị cao cả, điều kiện hàng đầu để đảm nhiệm chức quốc sư, đó là xuất thân từ tam đại đạo quan, đây cũng chính là mục tiêu cao quý nhất của các đệ tử đạo môn!
Không chờ hồng y nữ tử trả lời, Linh Ngọc lại rối rắm nhắn đôi lông mày:" Nhưng mà sư phụ, Tiên Thạch...."
" Chẳng lẻ ngươi còn muốn mang sư phụ cùng sư huynh ngươi đi?" Hồng y nữ tử nghiền ngẫm nhìn nàng.
Linh Ngọc đổi cử chỉ, một hồi lâu mới nói:" tỷ tỷ, ngươi gạt ta đi? Tam đại đạo quan, đâu phải là nơi dễ dàng như vậy tiến...."
Hồng y nữ tử" Phốc" cười, đang muốn nói, đột nhiên một giọng nói khô khan truyền đến:" Phi Vân, ngươi đang làm cái gì? Chúng ta tới nơi này không phải để đùa giỡn tiểu hài tử!"
Giọng nói từ xa đến gần, một bóng người chân không chạm đất mà bay đến. Linh Ngọc chỉ là người bình thường, thị lực bình thường, khi người này đứng tới trước mặt, nhờ ánh sáng đèn lồng mới miễn cưỡng nhìn ra, một hắc y lão giả, dáng người bình thường, trong tay còn ôm một người.
Nàng vừa cúi đầu nhìn thử, liền thất thanh kêu lên sợ hãi:" Tiên Thạch!"
Khó trách vừa rồi nàng kêu to tiếng như vậy, Tiên Thạch cũng chưa từng ra nhìn một cái, thì ra cũng đã bị người bắt!
Nhìn đến lão giả, hồng y nữ tử Phi Vân kiêu căng nói:" Ta làm cái gì, ngươi quản được sao?"
Hơi thở lão giả lạnh lùng, đôi mắt tinh quang bốn phía trong bóng đêm:" Thời điểm khác ta quản không được, nhưng hôm nay nếu ngươi kéo chân sau, dù cho lão phu không so đo, chắc hẳn các vị đạo hữu cũng sẽ không bằng lòng!"
Đôi mắt hồ ly của Phi Vân liếc xéo một cái, lạnh giọng hừ, không cùng hắn cái cọ, tơ hồng phẩy ra sau, quấn lên eo Ngọc Linh, đem nàng kéo đến bên cạnh.
Tuy vừa rồi Phi Vân vẫn luôn mồm bói muốn dẫn tiến nàng bái nhập tam đại đạo quan, nhưng người từ nhỉ đã lưu lạc đầu đường xó chợ như Linh Ngọc, nhìn qua ngàn ánh mắt, biết nhân tâm phức tạp, sao có thể dễ dàng tin tưởng? Tam đại đạo quan là nơi nào, nữ tử này cùng nàng vốn không quen biết, loại lời nói muốn dẫn tiến nàng nhập môn, hơn nữa là đang đùa nàng, không thể coi là thật. Lại nói hắc y lão giả cùng nàng là đồng lõa, mấy người bọn họ chắc chắn có tính toán gì đó với Bạch Thủy Quan, mà sư đồ ba người tạm cư tại Bạch Thủy quan, có lẽ đã trở thành chướng ngại, đặc biệt là sư phụ...
Vẫn là nên tiếp tục giả ngu làm bộ thông minh là tốt rồi, nói không chừng còn có thể tìm được đường sống.
Lão giả mắt lạnh đảo qua, tựa hồ khinh thường cùng hồng y nữ tử Phi Vân so đo, dẫn theo Tiên Thạch, đề khí nhảy lên, biến mất giữa Bạch Thủy quan thê lương đổ nát.
Phi Vân mặt thoáng lạnh lẽo, xả tơ hồng, điểm mũi chân, theo sát lão giả rời đi.
Linh Ngọc chỉ cảm thấy bên hông đau xót, người đã bay lên nhanh như chớp, nàng trừng lớn mắt hơn, che miệng lại, này...... chẳng lẻ là thuật khinh thân trong truyền thuyết?
Sư đồ bọn họ tuy là dã đạo sĩ, lưu lạc qua nhiều nơi, kiến thức rộng rãi. Cái gọi là cao thủ võ lâm, bọn họ gặp qua không ít, khinh công gì đó, sư phụ cũng biết một ít, mà thứ Phi Vân cùng lão giả này dùng hiển nhiên không phải là khinh công gì đó, lúc bọn họ bay lên, mũi chân căn bản không có chạm đến mặt đất, hơn nữa lúc Phi Vân xuất hiện, thủ đoạn đối phó với nàng..... Bọn họ là người tu đạo, là người tu đạo chân chính!
Phát hiện điều này, Linh Ngọc vừa kích động vừa thấp thỏm. Kích động là vì họ là người tu đạo chân chính, là nhân vật mà dã đạo sĩ như bọn nàng muốn gặp cũng không gặp được, thấp thỏm là vì những người này tuyệt đối không có lòng tốt!
Nghĩ như vậy, chuyển động tròng mắt, dùng ngữ khí kinh sợ nói:" Tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại! Ngươi chính là người tu đạo thật sự sao?"
Phi Vân hừ nhẹ một tiếng, có chút tự đắc nói:" Tiểu quỷ, ánh mắt của ngươi không tồi".
Thân là người tu đạo chân chính, đương nhiên có lý do để tự đắc. Người tu đạo trong thiên hạ đếm không hết, trong đó hơn phân nữa đã là dã đạo sĩ, mà đạo sĩ có độ điệp, lại có hơn phân nữa là tán tu, còn những đạo sĩ chân chính, có sư môn truyền thừa lại chỉ chiếm không đến ba phần, mà không đến ba phần này, có thể tu luyện đến bước vào tu đạo chi môn, lại không vượt quá một phần ba. Cứ tính từng tầng từng tầng tính xuống, một trăm tu sĩ đạo môn, người tu đạo chân chính chỉ có được một hai người.
Trăm dậm mới tìm được một, đương nhiên có lý do kiêu ngạo, mà người tu đạo chân chính hơn phân nữa luôn ở trong Tử Tôn quan truyền thừa qua nhiều năm, rất ít xuất hiện trước mắt người đời.
" tiểu quỷ" Sắc mặt Phi Vân đột nhiên lạnh xuống, nói" Nơi này có chính sự tỷ tỷ muốn làm, ngươi nên thức thời mới tốt, hài tử thông minh như ngươi, tỷ tỷ cũng không nỡ giết đi!"
Nói là không nỡ, nhưng một chữ giết cuối cùng lại lạnh lẽo như sương lạnh. Linh Ngọc rùng mình một cái, tuy rằng nàng nhanh nhạy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một hài tử, cũng chưa từng gặp qua người tu đạo chân chính, dưới khí thế của Phi Vân, tự nhiên sinh ra sợ hãi.
Phản ứng của nàng làm Phi Vân rất vừa lòng, ngã ngớn chớp mị mắt:" bé ngoan". Dẫn theo nàng đến phía sau hắc y lão giả, một đường bay vút.
Bạch Thủy quan rất lớn, dù gì ngày xưa cũng là đạo quan đệ nhất thiên hạ, diện tích cũng chiếm hơn nữa núi Bạch Thủy. Phi Vân cùng hắc y lão giả bay trên không khoảng nữa khắc, dưới chân vẫn là phế tích của Bạch Thủy quan. Trong khoảng thời gian này, Linh Ngọc dần dần thích ứng với cảm giác cưỡi mây đạp gió, bắt đầu suy tư đến tình hình trước mắt.
Tiên Thạch bị hắc y lão giả nắm trong tay, vẫn luôn không có động tĩnh, nhưng theo nàng quan sát thì hẳn là chỉ bị hôn mê chứ không chết, bởi vì hắn còn hô hấp..... lại nói, từ lúc nãy niệm qua Kim Quang chú, hình như tai mắt nàng tinh hơn rất nhiều, chẳng lẽ đúng như lời Phi Vân nói, trong lúc vô ý nàng đã tiến vào cảnh giới Quan Tưởng, trở thành người tu đạo chân chính? Không đúng? Sư phụ rõ ràng có nói là muốn được như thế rất khó, dã đạo sĩ giống như bọn họ, có thể bước vào tu đạo chi môn, ngàn người mới có được một, mà còn cần phải có được thiên đại cơ duyên cùng nổ lực vài chục năm, nàng tu đạo chỉ mới ba năm nha!
Ai, không nghĩ nữa, bất kể là đúng hay không, thoát khỏi nguy hiểm rồi mới tính tiếp.
Bất luận là nàng hay là Tiên Thạch, đối phương chỉ lựa chọn bắt mà không phải giết, chứng minh bọn họ còn có giá trị. Còn giá trị gì? Vừa rồi Phi Vân vừa hỏi nàng những vấn đề kia, có lẽ cảm thấy có hứng thú với sư phụ..... Chẳng lẽ là, muốn lấy bọn họ uy hiếp sư phụ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Linh Ngọc cảm thấy, có khả năng đây là đáp án.
Nàng không ngốc, Phi Vân hỏi những vấn đề đó, rõ ràng cảm thấy sư phụ không phải là người thường, ít nhất cũng không phải là dã đạo sĩ không có độ điệp.
Chẳng lẽ sư phụ thật không phải là dã đạo sĩ tầm thường? Không giống nha, nàng theo sư phụ ba năm, chưa từng phát hiện sư phụ có chỗ nào đặc biệt.
Đang nghĩ như vậy, hắc y lão giả cùng Phi Vân ngừng bước chân.
" Sao, không tìm được?" Mở miệng đầu tiên là Phi Vân.
Hắc y lão giả lấy ra một thứ hình mâm tròn từ trong người, nhìn trong chốc lát, nói:" kỳ quái, vừa rồi phụ cận rõ ràng có linh khí dao động, hiện tại la bàn lại không có gì khác thường".
Phi Vân nói:" Ứng, Kỷ hai vị đạo hữu đâu? Bọn họ không phải đã sớm đi tìm rồi à".
Trong bóng tối, Linh Ngọc mơ hồ nhìn đến, hắc y lão giả lấy từ trong người ra một vật, là một viên đạn hình dáng như ngón trỏ, vật ấy hóa thành một đạo ánh sáng vút bay thẳng đến phía chân trời.
Đây là tín hiệu phù mà người trong môn đạo thường dùng, thủ pháp chế tác cùng vật liệ đều vô cùng đơn giản, đừng nói là người tu đạo, cho dù có là dã đạo sĩ chưa bước vào tu đạo chi môn cũng biết. Lúc trước thứ mà Linh Ngọc bị tơ hồng của Phi Vân đánh rơi là tín hiệu phù, bất quá, tấm kia của nàng là phẩm gia cực thấp, chỉ cảm ứng được trong vòng trăm trượng, hơn nữa cũng không có được ánh sáng như vậy, so với hắc y lão giả, thật là kém đến cực xa.
Nhưng cho dù có là như thế, Linh Ngọc cũng vô cùng đau lòng. Nàng chỉ có duy nhất một tín hiệu phù đó, vốn là để phòng lúc vạn nhất. Lúc này nhìn hắc y lão giả tung ra tín hiệu phù cao phẩm, Linh Ngọc hâm mộ đến nước miếng chảy ròng.
Sau khi tín hiệu phù chợt lóe, không hoàn toàn tối đi, dường như đang đi tìm người, hắc y lão giả xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn Linh Ngọc đã bị Phi Vân bỏ xuống, trầm giọng quát:" Tiểu đạo đồng, sư phụ ngươi đi nơi nào tu luyện, ngươi có biết không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro