Chương 2 : Sự Rung Động Đầu Tiên
Mùa thu năm ấy, không chỉ có lá rơi, mà cả hai trái tim cũng dần rơi vào một sự trầm lắng, êm đềm mà không sao thoát khỏi. Sau những buổi gặp gỡ ngẫu nhiên, Ninh và Dương không còn chỉ đơn giản là hai người bạn trò chuyện với nhau nữa. Cảm xúc giữa họ dần trở nên khó tả, như một sợi dây vô hình, ngày càng siết chặt, khiến mỗi lần nhìn vào mắt đối phương là mỗi lần trái tim đập loạn nhịp.
Mỗi ngày, Ninh đều đến gốc cây cổ thụ, nơi anh cảm thấy yên bình nhất, để vẽ, để thư giãn. Và Dương, dù là con trai một đại thần quyền thế, nhưng lại tìm đến nơi này như một chốn trú ẩn, nơi anh có thể tạm quên đi sự nặng nề của trách nhiệm, những hy vọng và kỳ vọng của gia đình. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, sự hiện diện của đối phương bỗng dưng trở thành điều không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người.
Hôm nay, trời trong vắt và nắng nhẹ. Ninh đã sẵn sàng với một bức tranh mới, nhưng khi nhìn thấy Dương đang bước đến, một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng anh. Là một cảm giác lo lắng, bất an, nhưng cũng tràn đầy mong chờ.
Dương dừng lại trước mặt Ninh, không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào bức tranh đang dở dang. Anh nhận ra, trong bức tranh ấy, không chỉ có cảnh sắc thiên nhiên mà còn có một bóng hình, một hình ảnh quen thuộc... là chính mình.
• "Huynh... vẽ ta sao?" - Dương hỏi, giọng hơi nghẹn lại, như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt anh dịu dàng nhưng cũng có chút lúng túng. Anh gật đầu, rồi nhẹ nhàng trả lời:
• "Ta... không thể không vẽ. Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng bóng dáng của chàng luôn hiện diện trong tâm trí ta, và ta chỉ muốn lưu lại nó."
Dương im lặng nhìn anh, trong lòng một cảm xúc lạ lùng dâng lên, như một đám mây nhẹ nhàng trôi qua. Họ đều im lặng một lúc, không ai nói thêm gì, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió. Nhưng sự im lặng ấy không phải là ngượng ngùng, mà là một sự thấu hiểu sâu sắc, một cảm giác mà cả hai người đều không thể nói thành lời.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, Ninh cất lời, giọng anh trầm và chắc chắn hơn:
• "Dương, ta không phải là người có thể giấu giếm cảm xúc. Mỗi lần gặp mặt, ta chỉ muốn ở gần chàng, chỉ muốn được nhìn vào mắt chàng, chỉ muốn... yêu chàng. Ta không biết làm sao để nói ra, nhưng trái tim ta đã sớm không thể dối lòng."
Dương ngạc nhiên, nhưng không hề né tránh ánh mắt của Ninh. Thực tế, trong lòng anh, cũng đã có những rung động không thể lý giải. Anh nhìn sâu vào đôi mắt Ninh, nơi ấy chứa đựng những cảm xúc chân thành và mạnh mẽ mà không phải ai cũng có thể bày tỏ ra ngoài. Trong khoảnh khắc ấy, Dương cảm thấy như mình đã tìm thấy một điều gì đó thật sự trân quý.
Dương tiến lại gần, đôi tay của anh vô thức chạm vào tay Ninh. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh truyền qua, làm trái tim Ninh đập mạnh. Dương khẽ cười, một nụ cười không vội vàng, mà nhẹ nhàng, như thể không còn gì phải giấu giếm nữa.
• "Ninh, ta cũng cảm thấy vậy. Ta cũng yêu những giây phút bên huynh, yêu cách mà huynh làm cho ta cảm thấy như được là chính mình. Ta không biết nói sao cho đúng, nhưng... ta đồng ý. Ta sẽ ở bên huynh."
Lời thổ lộ ấy, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại đầy đủ mọi thứ mà cả hai trái tim cần. Dưới ánh hoàng hôn, hai người đứng gần nhau, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình hòa cùng một nhịp.
Không có những lời hứa hẹn lớn lao, chỉ có sự thật thà, chân thành, và một tình cảm đang dần nở hoa. Dưới tán cây cổ thụ, giữa dòng sông lặng lẽ, họ tìm thấy một thế giới của riêng mình, nơi tình yêu không cần phải gò bó bởi những điều kiện hay kỳ vọng. Tình cảm ấy, mộc mạc và chân thật, đã nảy nở giữa hai người đàn ông, và từ khoảnh khắc này, họ không còn phải giấu giếm, chỉ cần yêu nhau thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro