Chương 5: Xiềng Xích Rực Lửa
Mái ngói dưới lưng Tôn Ngộ Không lạnh lẽo, nhưng da thịt hắn lại như bị thiêu đốt.
Hắn đã từng bị đè dưới Ngũ Hành Sơn, từng chịu thiên lôi đánh xuống, từng bị lửa luyện đốt cháy thân xác—nhưng không cái nào khiến hắn cảm thấy mất kiểm soát như lúc này.
Nhị Lang Thần, ngươi dám thật à?
Hắn đã nói câu đó với ý thách thức.
Nhưng Dương Tiễn thật sự dám.
Sợi xiềng xích vàng quấn quanh cổ tay hắn, phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng. Không siết chặt, nhưng lại trói buộc hắn theo một cách khác—một cách mà hắn không tài nào trốn thoát.
Dương Tiễn cúi xuống, hơi thở nóng rực phả lên làn da trần của hắn.
Bàn tay mang găng bạc của Dương Tiễn vuốt ve vết cào trên xương quai xanh, dấu vết vừa rồi bị hắn cắn xuống.
— "Khỉ hoang, ngươi khiêu khích ta trước."
Giọng hắn trầm khàn, nhưng trong đáy mắt đen sâu thẳm kia là một đốm lửa mà Tôn Ngộ Không chưa từng thấy.
Hắn không còn là một vị thần tiên lạnh lùng vô cảm nữa.
Hắn là một con thú săn mồi đang chiếm hữu con mồi của mình.
Tôn Ngộ Không bật cười, nhưng tiếng cười của hắn đã không còn ngạo nghễ như trước. Nó vương chút hơi thở gấp gáp, chút run rẩy không thể che giấu.
— "Thì sao? Ngươi sẽ làm gì ta?"
Dương Tiễn không đáp.
Hắn túm lấy cằm Ngộ Không, nâng mặt hắn lên, để hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen như vực sâu kia.
Rồi hắn thì thầm, từng chữ nặng như búa giáng xuống lòng Ngộ Không:
— "Ta sẽ khiến ngươi nhớ kỹ ai mới là kẻ kiểm soát."
Và ngay sau đó, hắn siết chặt sợi xích, kéo hai tay Ngộ Không lên đỉnh đầu.
Một đêm dài, một trận cuồng phong không thể dừng lại.
Và khi trời gần sáng, hơi thở của cả hai vẫn quấn vào nhau, dính chặt không rời.
Hắn có thể chạy trốn khỏi Thiên Đình, khỏi Phật Tổ, khỏi cả tam giới.
Nhưng lần này...
Tôn Ngộ Không không thể chạy trốn khỏi Dương Tiễn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro