Chương 24
Chương trình trao đổi học trưởng tham gia là một chương trình hội tụ những giảng viên cùng sinh viên xuất sắc.
Gần cuối năm, dự án của một giáo sư trong đó đúng lúc xảy ra chút vấn đề cần trở lại trường, vì thế nhóm sinh viên trao đổi liền tổ chức tiệc chia tay.
Học trưởng gửi weixin cho tiểu thiếu gia đang ở nhà, nói tối nay sẽ trở về muộn, lại gọi cơm tối cho cậu.
Tin nhắn gửi đi được một lúc lâu, tiểu thiếu gia mới mất tự nhiên mà trả lời một chữ: Ừm.
Đây là mất hứng rồi.
Học trưởng đối với các loại lời ngầm của bạn trai nhỏ nhà mình rõ như lòng bàn tay, vì thế lại gửi một tin: Đã gọi đồ ăn cho em, tôi sẽ cố gắng kết thúc sớm một chút, ngoan ngoãn chờ tôi.
Tiểu thiếu gia như cũ gửi lại một tin: Ừm.
Học trưởng bất đắc dĩ đem điện thoại cất lại túi, suy nghĩ khi trở về nên dỗ như nào.
Hậu quả của chuyện chị họ cắt ngang trước đó giằng co một thời gian dài.
Cụ thể biểu hiện ở việc tiểu thiếu gia trở nên dính người hơn một chút, tuy rằng bản thân cậu tuyệt đối không chịu nói rõ, nhưng nếu hắn trở về muộn nhất định sẽ mất hứng, biệt biệt nữu nữu mà bám người, không chủ động ôm cậu hôn cậu liền tuyệt đối không cho hắn sắc mặt tốt, chủ động bế hôn cũng còn muốn thẹn thùng mà tạc mao.
Lúc này ít nhất phải mười giờ mới có thể về nhà, học trưởng phát sầu mà nghĩ, này ôm dỗ một lúc có thể dỗ được hay không đây.
Thời điểm hơn tám rưỡi, tiểu thiếu gia trò cũ lặp lại.
Điện thoại học trưởng nhận được một tin nhắn: Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.
Nhớ tới chuyện lúc trước, học trưởng không tự chủ được mà cong khóe miệng, lúc này cũng không giả bộ cao lãnh, đặc biệt săn sóc mà lập tức trả lời: Làm sao vậy? Cơm tối ăn xong rồi sao? Còn muốn tôi mua gì về không?
Tiểu thiếu gia đã ngồi trên sô pha xem TV một giờ, nhưng cái gì cũng xem không vào, nhận được tin nhắn trả lời lại nghĩ một đằng nói một nẻo nhắn lại: Gửi nhầm rồi, tôi chia sẻ video hài cho Kiều Lạc.
Vẫn là cách thức giống nhau, vẫn là hương vị giống nhau.
Học trưởng buồn cười trong lòng, nhưng tưởng tượng đến đôi mắt trông mong của bạn trai nhỏ đang chờ hắn, hận không thể lập tức trở lại bên người ôm ôm xoa nắn một chút, trả lời: Tôi ăn cơm thật nhàm chán, bảo bối, cũng chia sẻ cho tôi một cái được không?
Tiểu thiếu gia cũng chưa phát giác khóe miệng mình vểnh lên, mở weibo ra lướt nửa ngày, gửi cho học trưởng một câu đùa lạnh nhạt.
Học trưởng một bên ứng phó các loại giao tiếp trên bàn cơm, một bên làm bộ như rất nhàm chán, nhất tâm nhị dụng mà cùng tiểu thiếu gia nói chuyện phiếm.
Bữa tiệc không kết thúc như học trưởng dự tính mà kéo dài đến gần mười giờ, bạn cùng phòng lại đây bắt chuyện với học trưởng: "Hôm nay còn không quay về ký túc xá sao? Cậu uống rượu, không thể lái xe đi?"
Học trưởng mặc áo khoác, lên tiếng: "Người yêu tôi còn chờ ở nhà, các cậu quay về đi, tôi gọi lái xe thuê."
Sinh viên trao đổi của trường học không ai biết học trưởng không còn độc thân, học trưởng cũng không có ý đem chuyện của mình nói cho mọi người đều biết.
Một tin này liền bùng nổ, bạn cùng phòng ồn ào: "Kia gọi lái thuê làm gì a, gọi bạn gái cậu đến đây đi chứ?"
Học trưởng nhớ tới bộ dáng của tiểu thiếu gia, biểu tình cũng trở nên ôn nhu, vỗ bạn cùng phòng một cái: "Đã mấy giờ rồi? Tôi lại không nỡ để em ấy vất vả, cậu đây là cái giác ngộ gì, trách không được còn độc thân."
Bạn cùng phòng đã bị đập đến trọng thương, không nói chuyện với hắn .
Học trưởng uống chút rượu, không ngừng khoe khoang: "Chờ không thấy tôi em ấy sẽ nóng nảy, tôi phải đi rồi."
Bạn cùng phòng: ". . . . . . Mau cút đi!"
Học trưởng gọi lái xe thuê về nhà, xe dừng ở cửa, thấy trong sân có một bóng dáng trốn vào nhà.
Học trưởng chỉ uống một chút rượu, một chút men say cũng không có, thấy bóng đen còn tưởng rằng kẻ trộm, chuông cảnh giác trong lòng vang lên, đi nhanh đuổi theo, sau khi thấy rõ ràng lại không khỏi bật cười.
Học trưởng đỗ xe vào ga-ra, ở thư phòng tìm được người làm bộ làm tịch viết báo cáo, đưa tay kéo người ôm vào lòng, cọ khuôn mặt nhỏ nhắn đông đến lạnh của cậu, cố ý nói: "Sao lại lạnh như vậy, máy sưởi trong nhà hỏng rồi?"
Tiểu thiếu gia bị hắn cọ ngứa, lui cổ trốn, lại duỗi tay đẩy hắn: "Anh uống rượu, thật thối."
Kết quả tay bị túm lấy, học trưởng nắm lấy tay nhỏ lạnh lẻo trực tiếp dán tới bụng mình ủ ấm : "Ở bên ngoài đứng bao lâu? Tay đều như vậy lạnh , bị cảm làm sao bây giờ?"
Tiểu thiếu gia quả thực là nói trở mặt liền trở mặt, nói tạc mao liền tạc mao, dùng sức giật tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân: "Ai đứng bên ngoài! Tôi, tôi, tôi vẫn luôn viết báo cáo tới giờ!"
Tay cũng lạnh lẽo đến trình độ này rồi, đánh chữ cũng không đến mức đó, không đứng ít nhất mười phút sao có thể lạnh như vậy, còn cãi cố.
Học trưởng trong lòng bất đắc dĩ, hôn trán cậu, lại túm tay đến ủ ấm, cúi người nhìn báo cáo cậu đang viết dở.
Hai ngày này học trưởng luôn cùng tiểu thiếu gia thảo luận báo cáo này, đối với tiến độ rõ như lòng bàn tay, mắt thấy tổng cộng biểu đồ phân tích nhiều hơn ngày hôm qua một trang, thiếu chút nữa không nhịn được cười lớn.
Tiểu thiếu gia phản ứng lại, đen mặt đưa tay qua hung hăng chộp lấy laptop, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo dữ không chịu được: "Anh thối muốn chết! Nhanh đi tắm! Không cần quấy rầy tôi!"
Học trưởng xoa tóc cậu một phen, lại ôm lấy cái người không chịu phối hợp vào lòng, dùng sức hôn cậu một ngụm, nói: "Tốt lắm, em cũng thối, cũng phải tắm sạch."
Tiểu thiếu gia tức chết rồi, cậu đều đã tắm rửa xong đổi đồ ngủ rồi đó, nện nện bả vai học trưởng: "Anh sao lại đáng ghét như vậy!"
Học trưởng bị cậu đánh hai phát, sau đó nâng mông người bế đứng lên: "Cùng nhau tắm đi, sắp tết nguyên đán rồi, em phải về nhà, tôi không nỡ xa em."
Tiểu thiếu gia ngày càng dính người, trừ bỏ bởi vì phát hiện học trưởng vì theo đuổi cậu mà sau lưng làm thiệt nhiều chuyện cảm động, cũng có nguyên nhân cậu sắp phải về nhà này.
Hai người ai cũng không đề cập qua chuyện này, học trưởng hiện tại lại nói, tiểu thiếu gia càng ưu thương .
Nói gì không nói lại nói chuyện này!
Đáng ghét đáng ghét!
Tiểu thiếu gia trừng mắt nhìn học trưởng một cái, sau đó đem đầu đâm đâm hõm cổ của học trưởng, bàn chân đá đá lưng học trưởng, lại đá mông học trưởng, sắc mặt đỏ bừng, ngữ khí hung ác: "Anh , anh nhẹ chút! Bằng không tôi ngày mai liền đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro