Vo Tu Thien Thu Tap 4 Chuong6-10
VÔ TỰ THIÊN THƯ
NGUYÊN TÁC : CLOSEADS
DỊCH THUẬT : BUDDY.VN (http://WWW.FORUM.BUDDY.VN)
TẬP 4
CHƯƠNG 6 : TUYẾT PHONG NỔI GIẬN
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Thượng tiên đại nhân, đểta nói." Tiểu Hân đỏ mặt đi đến bên người Tiểu Khai, cặp mắt hoa đàokia chan chứa hàm tình nhìn Tiểu Khai, mới cung kính cúi đầu: " Bởi vìtiên linh khí của thế giới này càng ngày càng ít, cho nên vô luận làngười tu chân hay là luyện yêu giả tu luyện càng ngày càng chậm, trướckia trên thế giới này có rất nhiều yêu quái, nhưng bây giờ đều nhanhtuyệt tích rồi, tỷ như chúng ta Thập Bát Động Hồ tộc, năm đó cũng làmột tộc quần nổi danh tại yêu ma giới, nhưng là bây giờ tổng cộng khôngcó đến bốn mươi thành viên, mà chúng ta sở dĩ mỗi một đời có thể thànhcông tu luyện thành, đúng là bởi vì tổ tiên có lưu lại cho chúng ta mộtthiên tài địa bảo - Hàn Ngọc Sàng."
" Hàn Ngọc Sàng dùng Bắc Cực Vạn Tái Huyền Băng Tầng hàn ngọc chếthành, bao hàm tiên linh khí vô cùng nồng hậu, tiên linh khí này phânthuần âm nhu, vừa lúc thích hợp cho thể chất của Hồ tộc chúng ta, ngồitrên giường Hàn Ngọc tu luyện, tu luyện một ngày có thể so được với tuluyện một năm, ta và Vô Song, Vô Đối tỷ tỷ, còn có Hiểu Nguyệt tỷ tỷ đãbị bắt, đều là nhờ món bảo bối này mới tu luyện thành hình người. Mườinăm gần đây, tiên linh khí trên thế giới ngày càng phai nhạt, nếu khôngcó bảo bối này, cơ hồ không có sinh vật nào có cơ hội tu thành hìnhngười nữa, cho nên Hồ tộc chúng ta nếu muốn tiếp tục sinh tồn, biệnpháp duy nhất là mượn tiên linh khí của Hàn Ngọc Sàng."
" Nhưng mà bây giờ, giường Hàn Ngọc rốt cuộc đã bị hủy, Hồ tộc chúng tađã bước đến con đường tiêu vong." Tiểu Hân cắn răng nói: " Vì để tiếptục sinh tồn, chúng ta chỉ có thể đến Hổ tộc cầu trợ, bởi vì bên Hổ tộccòn có một Hàn Ngọc Sàng."
" Hãy từ từ.." Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Giường Hàn Ngọc làm sao bị hủy? Không phải bị hủy một cách kỳ lạ đó chứ?"
" Ai, giường Hàn Ngọc bị hủy căn bản không thể giải thích, điều nàyđúng là làm cho chúng ta tuyệt vọng." Sắc mặt Hồ Vân Vũ trắng bệch nói:" Vì ngày thọ gần đến, sinh cơ trong cơ thể càng héo rút, vì muốn đểcho bà bà có thể sống lâu thêm một chút, trong khoảng thời gian nàyluôn để cho bà bà sử dụng giường Hàn Ngọc, nhưng hai ngày trước, tronglúc bà bà đang hấp thu tiên linh khí, bỗng nhiên trong động mây mù lưuchuyển, tiên linh khí áp súc trong giường Hàn Ngọc suốt ngàn năm lại bịmột lực lượng cổ quái chẳng biết từ đâu mà đến hút ra, hướng theophương hướng Hoàng Sơn mà tán đi, chỉ khoảng thời gian một chén trànhỏ, đã làm cho giường Hàn Ngọc biến thành ngọc giường bình thường, rốtcuộc không còn chút linh khí nào còn lại, bà bà đương trường gục ngaytrên giường, mãi cho đến bây giờ không có biện pháp tỉnh lại."
Hồ Vân Vũ còn ra vẻ sợ hãi: " Thượng tiên, ngài đã biết, loại thiên địachí bảo này, trong đó bao hàm nguồn năng lượng như biển, căn bản trênthế giới này không có lực lượng nào có thể phá hủy, nhưng chúng ta lạiphải trơ mắt nhìn thấy giường Hàn Ngọc biến thành phế phẩm ngay trướcmắt mình, dấu hiệu này ngoại trừ dùng hai từ " Thiên Ý" để mà giảithích, nhưng cho đến hôm nay chúng ta không hề giao tiếp với trần thế,càng chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, nhưng vì điều gì thượngthiên lại muốn diệt tuyệt Hồ tộc chúng ta chứ?"
Tiểu Khai nhịn không được hỏi: " Ngươi nói chuyện xảy ra khoảng lúc nào của hai ngày trước?"
" Vào buổi tối." Hồ Vân Vũ khẳng định nói: " Ta nhớ rất rõ ràng, đó làbuổi tối hai ngày trước, đúng là đêm Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội."
Tiểu Khai cảm thấy rùng mình, không nói ra được một câu.
Buổi tối hai ngày trước, đó chính là đêm mình cùng Tuyết Phong dọ thámlinh mạch? Chính Vô Tự Thiên Thư của mình ngay đương trường phá hủy vôsố tiên khí tại vách núi đen, nhưng vạn vạn lần không thể tưởng được,khoảng cách hơn trăm cây số từ Hoàng Sơn lại còn có một giường Hàn Ngọcbị biến thành phế phẩm.
Lại nói tiếp, thiên triệu mà Hồ tộc nói bị diệt vong thì tác giả chính là Nghiêm Tiểu Khai.
" Thượng tiên, Vũ nhi sẽ nói tiếp." Hồ Vân Vũ nói: " Chúng ta không thểchậm trễ, chỉ có thể đi cầu tộc trưởng Hổ tộc, cũng là vị đại yêu macực mạnh của Thập Bát Động liên minh của chúng ta, bởi vì tuyệt chiêuđắc ý của Hổ Vương tên là Thiên Vương Khai Bi Thủ, cho nên cả thập bátđộng đều xưng hô hắn là Thiên Vương."
" Hư...nháo cả nửa ngày nào ngờ cũng là một con yêu quái, ta còn tưởnglà thần tiên." Tiểu Khai nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nhất thời nhẹ hơnphân nửa.
Mặc dù hắn thật nhỏ yếu trước mặt những người tu chân, nhưng trước mặtyêu quái thì lại rất mạnh, không nói đến bốn lão nhân ở trong Vô TựThiên Thư đều là người tróc yêu, còn chính hắn lại có Phong Ma KhẩuQuyết, như vậy cũng đã đủ uy hiếp thiên hạ bầy yêu.
Huống chi, lão tổ tông của yêu ma giới Vạn Yêu Vương, còn đang bế quan trong quyển sách bảo bối của hắn.
Hồ Vân Vũ lại nghĩ hắn nói ra lời này là đương nhiên, đã cười nói: "Thiên Vương mặc dù lợi hại, nhưng ở trước mặt thượng tiên lại khôngchịu nổi một kích, ngày hôm qua chúng ta đã phái người cầu trợ ThiênVương, Thiên Vương đã đưa ra ba yêu cầu."
" Ân, nói vậy thật quá hà khắc rồi." Tiểu Khai gật gật đầu: " Ngươi tiếp tục nói."
" Yêu cầu thứ nhất, muốn chúng ta cung cấp ba Hồ tộc xử nữ xinh đẹptuổi trẻ." Hồ Vân Vũ có vẻ có chút khổ sở: " Ân, ý định của chúng ta làđịnh đưa tiểu Hân và Vô Song, Vô Đối ba nha đầu đi, vì sinh tồn của Hồtộc, cũng chỉ có thể hy sinh các nàng..." Nàng trộm nhìn Tiểu Khai,phát hiện Tiểu Khai cũng không tỏ vẻ gì, tiếp theo nói: " Yêu cầu thứhai, là từ nay về sau Hồ tộc phải phụng Hổ tộc làm chủ, phải theo họtộc của Hổ tộc, điều này chúng ta cũng đành phải đáp ứng, mà yêu cầuthứ ba của hắn là Tạo Hóa Đan, điều này mặc dù khó khăn hơn, nhưngchúng ta căn bản không có lựa chọn, cũng chỉ đành liều mạng mà thôi."
Tiểu Khai nhịn không được nói: " Chẳng lẽ Thiên Vương kia so với Nga Mi Tuyết Phong còn khó đối phó hơn?"
Hắn trực tiếp gọi tên Tuyết Phong, vốn cũng chỉ vô tình thốt ra, khôngcó hàm nghĩa nào khác, nhưng phần đông đám hồ ly nghe lọt vào lỗ tai,càng trăm phần trăm tin tưởng thân phận của vị cao nhân trước mặt.
Đã dám trực tiếp gọi tên vị chưởng môn của đệ nhất đại môn phái tại tuchân giới, vậy thân phận của cao nhân phải rất cao, tuổi lớn, tu vithâm hậu, tự nhiên có thể tưởng tượng mà biết.
" Thiên Vương cùng Tuyết Phong chưởng môn so sánh với nhau, đương nhiênkhông xứng." Hồ Vân Vũ giận dữ nói: " Nhưng chúng ta thà phải tìnhnguyện thu lấy Tạo Hóa Đan trong tay phái Nga Mi, cũng không dám trởmặt với Thiên Vương, lại càng không dám cướp lấy giường Hàn Ngọc từtrong tay Hổ tộc, chỉ vì Thập Bát Động chúng ta quá quen thuộc lẫnnhau."
Tiểu Khai cuối cùng đại khái đã hiểu rõ ràng: " Vậy các ngươi biết Thiên Vương cần Tạo Hóa Đan để làm gì không?"
" Để luyện Thiên Vương Khai Bi Thủ." Vô Song Vô Đối hai tỷ muội chẳngnhững giống nhau như đúc, ngay cả nói chuyện cũng đồng thanh: " Khảibẩm thượng tiên, Thiên Vương Khai Bi Thủ của Thiên Vương còn kém mộtbước cuối cùng là có thể luyện đến đại thành, mà trong thiên hạ có thểtrợ giúp hắn hoàn thành bước cuối cùng thì ngoại trừ thiên tài địa bảotrong truyền thuyết, cũng chỉ có những linh đan tốt nhất của các đạimôn phái, Nga Mi Tạo Hóa Đan, Hoàng Sơn Vân Vụ Tán, Thanh Thanh Cửu UHoàn, còn có Lưu Vân Thủy Tạ Thiên Hương Phấn, đều là có thể. Chúng tađi thu Tạo Hóa Đan của phái Nga Mi, cũng là tình báo do Thiên Vươngcung cấp cho chúng ta."
Tình huống giới thiệu đến nơi đây, đã cơ bản như xong, còn lại là biểuhiện của Tiểu Khai, phần đông đám hồ ly dùng ánh mắt nóng bỏng gắt gaonhìn hắn, nhìn đến nỗi gương mặt đều cũng hồng lên, nhất là tiểu Hân vàVô Song, Vô Đối ba hồ ly, trong mắt tràn đầy hào quang sùng bái đối vớianh hùng, phỏng chừng trên thế giới không có mấy nam nhân có thể chịuđược.
" Ách...các ngươi định làm sao bây giờ?" Tiểu Khai xấu hổ sờ sờ mũi, cuối cùng nói ra một câu.
" Bây giờ không có cách nào nữa." Hồ Vân Vũ nhanh chóng đem tình huốngsửa sang lại một lần: " Tạo Hóa Đan không lấy được, Hiểu Nguyệt nha đầubị phái Nga Mi bắt được, Thiên Vương khẳng định sẽ không đem giường HànNgọc đưa cho chúng ta, thực lực chúng ta thấp kém, thật sự là vô lựcxoay mình, ai, Hồ tộc chúng ta sẽ đoạn tuyệt ở nơi này rồi." Lời nàngnói mặc dù có vẻ đáng thương, nhưng ngữ khí lại không có vẻ mất mác,lại tràn đầy chờ mong, cặp mắt chờ đợi vô hạn nhìn Tiểu Khai.
Tiểu Khai quả nhiên không có làm nàng thất vọng: " Kỳ thật...Tạo HóaĐan cũng không có vấn đề..." Tay hắn lật ra, viên đan dược đỏ tươi đãxuất hiện trong tay.
Bên dưới lập tức vang lên tiếng kinh hô: " Trời ạ, thật là Tạo Hóa Đan!"
" Chẳng lẽ...chẳng lẽ hắn muốn tặng cho chúng ta sao?"
" A, ta nhất định là đang nằm mơ, quá hạnh phúc rồi..."
" Đa tạ tổ tông phù hộ, hắn quả nhiên đúng là cứu tinh của Hồ tộc trong lời tiên đoán a!"
Tiểu Khai nói: " Tạo Hóa Đan đối với ta vô dụng, tặng cho các ngươicũng được, bất quá ta phỏng chừng, mặc dù các ngươi có thể giao Tạo HóaĐan ra, cũng không thể tìm được Hàn Ngọc giường đâu."
Hồ Vân Vũ biến sắc: " Vì cái gì?"
" Bởi vì..." Tiểu Khai thở dài, nghĩ thấy sự thật có chút tàn khốc: "Nếu ta liên tưởng không sai, Hàn Ngọc Sàng của chỗ Thiên Vương cũng đãbiến thành phế phẩm rồi."
Sắc mặt của tất cả hồ ly nhất thời đại biến!
Các nàng vẫn luôn giãy dụa cầu sống, nhưng lại không hề nghĩ tới vấn đềnày, đợi đến khi Tiểu Khai nhắc nhở thì họ mới cẩn thận suy nghĩ, loạitình huống này thật sự có thể.
Dựa vào cái gì Hàn Ngọc Sàng của ta bị hủy, mà Hàn Ngọc Sàng của Hổ Vương lại bình yên vô sự được?
" Kia...kia vậy làm sao bây giờ?" Hồ Vân Vũ lần này là thật nóng nảy,những cẩn thận trong lời nói vừa rồi cũng đã quên, vô thức ôm lấy cánhtay Tiểu Khai: " Thượng tiên, ngài có biện pháp gì không?"
" Đừng nóng vội, đừng nóng vội." Tiểu Khai nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: "Ta mặc dù chưa nghĩ ra biện pháp nào tốt nhất, nhưng ta sẽ tận lực trợgiúp các ngươi. Huống chi, giường Hàn Ngọc chỗ Thiên Vương chưa chắcthật sự bị hủy."
" Vậy...chúng ta có cần giao Tạo Hóa Đan giao cho Thiên Vương?" Hồ VânVũ đã hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ hy vọng nắm níu vào cọng cỏ cứumạng Tiểu Khai.
Tiểu Khai ngược lại nở nụ cười: " Ngươi hãy tỉnh táo lại đi, vô luận cótính toán gì, ngươi trước tiên hãy thả ta ra đã, chúng ta từ từ thảoluận."
Lúc này Hồ Vân Vũ mới phát hiện, vừa rồi thạch bản hạ xuống trong đạisảnh vẫn chưa thu lên, nàng vỗ vỗ tay, mấy khối thạch bản từ từ chậmrãi được rút lên cao, lộ ra đại sảnh sáng ngời.
Ở lúc này, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng oanh long trầm muộn!
" Sao lại thế này?" Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi.
" Tuyết Phong đã đến." Lão nhân trong sách cũng đã có chút khẩn trương.
" Thật là kỳ quái, sao hắn lại phát hiện được ổ hồ ly này chứ."
Vừa mới nói hai câu, lại chợt nghe một tiếng oanh long, lúc này đây, sovới lần trước kịch liệt hơn rất nhiều, Tiểu Khai lại có thể cảm giácđược trên đỉnh đầu mãnh liệt chấn động hơn một chút!
" Mau nhanh ra ngoài nhìn xem!" Hồ Vân Vũ bên cạnh lớn tiếng phân phó mấy tộc nhân, một bên nói: " Thượng tiên, thỉnh bên này."
Tiểu Khai chạy nhanh đi theo qua, xuyên qua đại sảnh không đến mườibước, liền nhìn thấy một vách pha lê, Hồ Vân Vũ sờ vài cái lên mặt phalê, pha lê chợt sáng ngời, chiếu xuất ra một bộ đồ họa, đúng là tìnhcảnh bên ngoài của bãi tha ma.
Sắc trời đã có chút sáng lên, bên ngoài đã có nhàn nhạt chút ánh sáng,một thanh tiểu kiếm trắng như tuyết đang huyền phù tại không trung,phát ra hào quang sáng ngời như ngọn đèn trắng sáng, chiếu rọi cả bãitha ma, thanh kiếm này là khi Tiểu Khai ở Hoàng Sơn đáy cốc từng nhìnthấy Tuyết Phong có sử dụng qua, Thái Dương kiếm.
Đứng ở dưới vầng hào quang sáng lạn đó, chính là Tuyết Phong và Hoàng Bội.
" Đây là do tộc trưởng Hồ tộc chúng ta truyền xuống tới Thiên Lý Kính."Hồ Vân Vũ giải thích: " Có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài."
Giờ phút này Tuyết Phong, một thân áo trắng như tuyết, trường kiếmphiêu phù trên đỉnh đầu, vẻ mặt trầm trọng, thoạt nhìn tâm tình thựckhó chịu, nhìn vào trong pha lê, Tuyết Phong đang dùng một lóng tay,khống chế phi kiếm bay đâm xuống mặt đất, nhất thời lại là một tiếngoanh long, lúc này đây, Tiểu Khai cảm thấy mặt đất dưới chân đều runrẩy lên.
" Chắc là huyệt động dưới đất sẽ nhanh sụp thôi." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt: " Uy lực của thanh kiếm này ghê gớm thật."
Tuyết Phong khống chế phi kiếm ba lần, trong mắt tinh quang lòe lòe,quan sát khắp bốn phía bãi tha ma, đột nhiên nhướng mày, phi kiếm bắnra nhanh như điện, chợt nghe " oa" một tiếng hét thảm, một đạo huyếtquang nhất thời bắn tới giữa không trung, Tiểu Khai nhìn thấy trong phalê, một thân ảnh kiều mỵ nhỏ nhắn đã bị bổ làm hai, đang rơi xuống đất.
" Hồ Tam!" Hồ Vân Vũ hét thảm một tiếng, hai mắt nhất thời tuôn lệ.
Nguyên lai bị một kiếm của Tuyết Phong bổ làm hai chính là Hồ Tam do nàng phái ra điều tra.
Hồ Tam vốn cũng không có hiện thân, mà là ẩn thân ở một nơi bí mật gầnđó lặng lẽ quan sát, nàng chết cũng không hiểu, Tuyết Phong làm sao tìmđược nơi ẩn thân của nàng.
Gương mặt Tuyết Phong đằng đằng sát khí, đôi mày lại vừa nhíu, phi kiếm lại bắn ra, lúc này đang nhắm vào một phương vị khác.
Lại một tiếng hét thảm, một đạo huyết quang, một cỗ thi thể trống rỗng bay lên, sau đó tách ra làm hai, phiêu phiêu rơi xuống.
" Đây là Hồ Nhị." Tiểu Khai lặng lẽ hít sâu một hơi lạnh, đây là lầnđầu tiên hắn nhìn thấy một gương mặt đáng sợ như vậy của Tuyết Phong,mấy yêu tinh mới vừa rồi còn khóc còn cười, chỉ trong chớp mắt đã bịhồn phi phách tán, tựa hồ tu vi mấy trăm năm của các nàng, trước mặtTuyết Phong nhất thời giống như cọng cỏ bị tùy ý chém giết.
Hồ Vân Vũ ôm cứng trụ đá dưới pha lê, ánh mắt đỏ rực như thiêu đốt, tảng đá cứng rắn lại bị mười ngón tay bấu vào lõm xuống.
Tuyết Phong cất cao giọng nói: " Yêu ma ngu ngốc, dám trộm linh dượccủa Nga Mi ta, bắt cóc đệ tử Nga Mi, khi dễ ta không dám đại khai sátgiới hay sao?"
Thanh âm này mặc dù không lớn, nhưng khí lực dư thừa, xuyên thấu xuốngdưới mặt đất sâu mười thước, rõ ràng truyền vào từng lỗ tai của mỗingười trong động, làm chấn điếc cả màng nhĩ, Tiểu Khai nghe lọt vàotrong tay, liền lặng lẽ hít sâu một hơi.
" Lão nhân, ngươi phải giúp ta a." Tiểu Khai bắt đầu cầu cứu: " Tuyết Phong nổi giận rồi."
" Ta cũng không có biện pháp, thời gian quá ngắn, vốn không có biệnpháp khôi phục nguyên khí." Lão nhân thở dài: " Tiểu Khai đạo hữu, lúcnày sống hay là chết, chỉ có thể xem thiên ý thôi, ngươi tự bảo trọngđi."
Gương mặt Tiểu Khai có chút trắng bệch.
Tình thế bên ngoài càng nóng bỏng hơn, nhìn thấy Hồ Nhị và Hồ Tam bịgiết chết, Hồ Tứ nhất thời mất đi thần trí, đang ẩn thân mà lại lao ra,thét to: " Ác côn, trả mạng tỷ tỷ cho ta!"
Tuyết Phong lạnh lùng cười, mắt nhìn thấy đạo thân ảnh màu đỏ càng lúccàng gần, lúc này đây ngay cả phi kiếm cũng không thèm dùng, vẫn đợi HồTứ bổ nhào vào trước mặt hắn, hắn mới nhẹ nhàng đẩy một chưởng bắn rangoài.
" Oanh!" Một tiếng nổ, thân thể Hồ Tứ nhất thời giống như diều đứt dây bay bắn ra xa xa.
Một chưởng này, đã làm kinh mạch của Hồ Tứ toàn bộ đoạn liệt, lúc rơitrên mặt đất, cả hình người cũng không bảo trì được, trực tiếp hóathành một hồ ly màu hỏa hồng, xụi lơ trên mặt đất, cả xương cốt cũngđều như vỡ vụn.
" Lui, mau lui lại!" Thần kinh Hồ Vân Vũ như nổ tung, kêu to lên: "Nhanh lên, gọi bọn hắn toàn bộ lui lại!" Nàng vừa kêu to, vừa giươngmắt nhìn tấm pha lê, giương mắt nhìn gương mặt âm trầm của Tuyết Phong,trong ánh mắt ngập tràn cừu hận và lửa giận quả thật như khắc cốt minhtâm.
Trên tấm pha lê, Tuyết Phong phảng phất như cảm giác được có người đangnhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, tay vung lên phía trước, quát một tiếng: "Người nào đang rình rập?"
" Phanh." Một tiếng, pha lê trước mặt bỗng nhiên nổ mạnh ra, vô số mảnhnhỏ lòe lòe tỏa sáng nổ tung đầy trời. Không kịp đề phòng, Tiểu Khainhất thời bị phun mảnh vỡ thủy tinh đầy người.
" Trời ạ!" Tiểu Khai rốt cuộc nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng.
Đây là thực lực gì chứ?
Người luôn ôn văn nho nhã, tiên phong đạo cốt như Nga Mi chưởng môn,lần này ra uy quả thật có lực lôi đình như núi, uy thế phô thiên cáiđịa, trực tiếp chấn nhiếp Tiểu Khai ngay đương trường!
" Oanh long!" Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nổ, từng tảng lớn bùnđất nhất thời tuôn xuống, phương viên chừng vài cây số của bãi tha manhất thời toàn diện sụp đổ xuống tới!
Tiểu Khai chật vật không sao chịu nổi chạy theo Hồ Vân Vũ, mặc dù nơinày không có đường để chạy đi, nhưng ở phía sau chừng mười thước vừalúc có một gian phòng được chế tạo bằng thép, vừa lúc có thể ngăn cảnbùn đất và đá tảng từ trên tuôn xuống, lúc Tiểu Khai đi vào ẩn nấp cùngHồ Vân Vũ, trong căn phòng nho nhỏ đã đầy người, tất cả thành viên cònlại của Hồ tộc đều đã đến đông đủ, chúng hồ ly nhìn thấy hình dáng chậtvật của Tiểu Khai, lại kinh ngạc, vừa là thất vọng, một vị trung niênnữ tử đã nhịn không được hỏi ra miệng: " Thượng tiên, ngài có thể cứuđược chúng ta không?"
" Ta? Cứu các ngươi?" Khóe miệng Tiểu Khai lộ ra một tia cười khổ, hắnthật muốn nói: " Ta ngay cả chính mình còn cứu không được." Nhưng lờira đến miệng, lại nuốt trở xuống, chỉ mỉm cười: " Yên tâm đi, ta sẽ bảovệ các ngươi."
" Ai cũng không bảo vệ được các ngươi!" Bên ngoài phòng truyền đếnthanh âm đầy khí lực của Tuyết Phong: " Các ngươi trộm Tạo Hóa Đan củata, hôm nay các ngươi đều phải chết!"
Vừa dứt lời, mọi người cảm thấy hoa mắt, hai đạo thân ảnh phảng phấtnhư tia chớp sấm sét nhanh chóng hiện ra, vững vàng đứng ngay bên ngoàiphòng.
Áo trắng như tuyết, mỹ nhân như ngọc, đó không phải là Tuyết Phong và Hoàng Bội đó sao?
Thanh phi kiếm giết người như cắt cỏ kia, đang phiêu phù ở trước mặtmọi người, khoảng cách gần đến như vậy, mọi người cơ hồ cơ hồ có thểnhìn thấy kiếm khí lòe lòe sáng, lóe ra hào quang dày đặc, sau khi đãgiết người, vậy mà không hề nhiễm chút máu tươi.
Thanh âm của Tuyết Phong, vừa nhìn thấy Tiểu Khai, thì sát khí đầy trời kia, đã phảng phất lặng lẽ thu liễm đi vài phần.
" Thiên Tuyển môn chủ?" Tuyết Phong chậm rãi nói ra bốn chữ, trong thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc nói không nên lời.
Gió nhẹ nhàng thổi, trong thiên địa một mảnh sát khí, huyết tinh nhànnhạt thổi qua không khí, cả trường hợp trong nháy mắt chợt căng thẳngđến cực điểm.
" Chào Tuyết Phong chưởng môn." Tiểu Khai cố gắng nở một nụ cười: " Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được ngươi."
" A a, quả nhiên người sống trên đời không có chỗ nào mà không thể gặpnhau." Tuyết Phong mặc dù đang cười, nhưng sắc mặt hắn lạnh lùng, làmgì có ý tứ cười: " Xin hỏi môn chủ vì sao lại ở nơi này?"
" Nga, là như thế này." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, chỉ cảm thấytrong cuộc đời từng gặp qua vô số chuyện, nhưng chưa bao giờ lại hunghiểm như bây giờ: " Trên đường trở về ta vô tình đi ngang qua nơi này,bỗng nhiên phát hiện có yêu khí tràn ngập, vì vậy đi tới tìm hiểu."
" Quả nhiên tấu xảo, môn chủ lại tìm được ổ hồ ly này." Ý cười củaTuyết Phong càng lạnh: " Hơn nữa dường như còn cùng đám hồ ly này làmbằng hữu."
" Ân, chuyện này...a..a kỳ thật, những hồ ly này cũng không phải ngườixấu." Tiểu Khai chỉ cảm thấy phía sau lưng rét lạnh, mồ hôi lạnh cũngchảy ra: " Ta cùng các nàng tiếp xúc một chút, phát hiện các nàng đềulà người tốt, vì vậy các nàng mời ta đến làm khách."
" Nói như vậy, ngược lại là ta mạo muội rồi?" Những lời này của TuyếtPhong không biết là tự hỏi hay là nghi vấn, một lời nói ra, Tiểu Khaicảm thấy có một cỗ sát khí sâm nghiêm tràn ngập ra, làm cho cả trái timhắn cũng phải nhảy dựng lên.
Lời nói này, nếu đối diện là yêu ma, Tiểu Khai khẳng định không nói hailời sẽ xuất ngay Phong Ma Khẩu Quyết, những lời này, nếu có bộ mạtchược trong tay, không hề nghi ngờ hắn nhất định sẽ xuất ra bốn mươihai khối bài mạt chược làm ra một tổ hợp siêu cấp đại trận, những lờinày, nếu muốn giết Tuyết Phong, hắn tuyệt đối trước tiên dùng Vô TựThiên Thư chạm vào ngón tay Tuyết Phong, lời nói này, nếu trên tay hắncòn Trấn Nguyên Thiên Phù, hắn khẳng định không chút do dự đánh ra rồi.
Lời nói này, mặc dù ánh mắt Hoàng Bội càng thêm khinh bỉ, ánh mắt HồVân Vũ tràn ngập nghi hoặc, ánh mắt tiểu hồ ly hàm chứa thất vọng,nhưng hắn đã bất chấp tất cả, dù sao sinh tồn mới là chuyện trọng yếunhất.
Chỉ tiếc, lời nói này không xảy ra bất cứ chuyện gì, một chút lực chốngcự cũng đều không có, hắn duy nhất có thể làm, đúng là bảo trì vẻ mỉmcười cứng ngắc trên mặt, bày ra một hình dáng cao thâm khó lường, nhưđang đợi người khác tuyên phán kết cục của chính mình.
" Mệt a, mệt lớn a, nếu cho ta một ngày thời gian, ít nhất ta có thể có được một đạo phù a..." Tiểu Khai không nề hà mà thở dài.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn Tiểu Khai chừng năm phút, bỗng nhiên nở nụcười: " Xem ra quả thật là ta đã hiểu lầm rồi, mấy hồ ly này trong lúcsống chết ngay trước mắt mà ánh mắt vẫn trong suốt, hiển nhiên là khôngphải ác nhân."
Nụ cười này của hắn, nhất thời làm sát khí đầy trời đột nhiên thu liễm,cả sắc trời cũng đột nhiên sáng lên vài phần, Tiểu Khai nghe được đámhồ ly ở phía sau truyền đến vô số tiếng thở ra nhẹ nhõm.
Tuyết Phong chẳng những nở nụ cười, hơn nữa còn cúi mình thật sâu, nói:" Vừa rồi Tuyết Phong ngộ thương người tốt, còn phải thỉnh các vị thứlỗi cho." Hắn nhìn gương mặt đang giãn ra của Tiểu Khai, mỉm cười nói:" Tuyết Phong đã làm sai trước, rất là áy náy, nếu các vị có yêu cầugì, Tuyết Phong nhất định tận lực thỏa mãn."
CHƯƠNG 7 : PHONG HỒI LỘ CHUYỂN
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Đám hồ ly nào dám đưa rayêu cầu gì, vừa rồi Hồ Vân Vũ vốn oán hận đến căn răng nghiến lợi,nhưng chỉ một chút chuyển đổi của chuyện sống chết này, bỗng nhiên ngaylúc này tất cả dũng khí cũng không cánh mà bay, cẩn thận nói: " Chúngta...không có yêu cầu gì, đa tạ ân tha mạng của chưởng môn."
" Ha ha, ha ha.." Tuyết Phong cười ha ha: " Ta không thể giết cácngươi, bởi vì các ngươi là người tốt, ta tin tưởng các ngươi, là bởi vìcó Thiên Tuyển môn chủ làm chứng, ta và các ngươi cho tới bây giờ cũngkhông có quan hệ gì, các ngươi muốn tạ, thì trực tiếp tạ Thiên Tuyểnmôn chủ là được."
Toàn thân Tiểu Khai đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy việc hôm nay nhưđang nằm mơ, rõ ràng phải có kết cục chết chắc, chẳng biết như thế nàomà phong hồi lộ chuyển( gió thay đổi hướng) thái độ của Tuyết Phong đốivới hắn càng thay đổi chuyển biến hết một trăm tám mươi độ, chẳng nhữngthả cho mọi người một con đường sống, hơn nữa còn đem tất cả công laođều đổ lên người mình, càng không tiếc tại hiện trường giải thích vớimấy hồ ly.
Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Tuyết Phong nói xong những lời này, nhìn Tiểu Khai đăm đăm, bỗng nhiên hỏi: " Tạo Hóa Đan có thể trả lại cho ta không?"
" Không..." Thiếu chút nữa Tiểu Khai nói sai lời: " Nga, Tạo Hóa Đan là cái gì?"
Tuyết Phong ý vị thâm sâu nở nụ cười: " Thiên Tuyển môn chủ nếu muốndùng Tạo Hóa Đan, Tuyết Phong có thể cấp cho ngay, nhưng viên đan dượcnày đối với ta mười phần trọng yếu, thỉnh môn chủ trả lại cho ta."
Tiểu Khai sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nói: " Ta thật sự không có lấy Tạo Hóa Đan gì."
Tuyết Phong nhíu mày, gọi Hoàng Bội: " Đem ra đây đi."
Hoàng Bội gật gật đầu, thần thái lạnh lùng giơ tay lên, mặt đất trước mặt bỗng nhiên hiện ra một con hồ ly.
Con hồ ly này có màu sắc cực kỳ hiếm có, đó là màu xanh biếc, lông sánglạn mà mềm nhẵn, thoạt nhìn giống như nước chảy, do một sợi dây thừngtrói chặt bốn chân, đang giãy dụa trên mặt đất, mắt nhìn mọi ngườitrong phòng.
Tiểu Khai nhạy cảm chú ý tới, nó có năm cái đuôi.
" Con hồ ly này chắc là người của Hồ tộc các ngươi." Tuyết Phong nói thẳng: " Cô ta có đáng giá một viên Tạo Hóa Đan hay không?"
Hồ Vân Vũ trợn mắt há hốc mồm.
Vừa rồi nàng còn tưởng rằng Tiểu Khai thật sự đã lừa gạt được TuyếtPhong, nhưng đến lúc này mới phát hiện, nguyên lai trong lòng TuyếtPhong cái gì đều cũng biết, nói cách khác, hắn nguyện ý buông tha chotrên dưới Hồ tộc, quả thật là do xem trọng mặt mũi của Tiểu Khai.
Nhưng rõ ràng Tiểu Khai chưa làm cái gì, rõ ràng có một bộ dáng sợ đếnmuốn chết, Tuyết Phong rốt cuộc dựa vào cái gì mà cho hắn mặt mũi?
Tuyết Phong rõ ràng biết là Tiểu Khai đang cầm Tạo Hóa Đan, nhưng lạitình nguyện dùng lợi thế mà hoán đổi, cũng không dám chủ động cướpđoạt, còn nói sáng tỏ điều gì đây?
Nàng cơ hồ nghĩ là Tiểu Khai chỉ là một cái gối thêu hoa, nhưng bây giờnàng mới phát hiện, cao thủ trong lúc giao phong, có thể cao minh đếnnỗi nàng không nhận ra, hoàn toàn không hiểu nổi. Vị thượng tiên trướcmặt mình đây quả nhiên như trong lời tiên đoán : vị cứu tinh hoàn toànkhông giả dối.
Lần này cuối cùng Tiểu Khai cũng gật đầu: " Đáng giá."
" Tốt lắm, đưa Tạo Hóa Đan cho ta, cô ta thuộc về ngươi." Tuyết Phonggiơ tay, con hồ ly màu xanh tựa như bị một lực lượng vô hình nâng lên,bay đến rơi xuống dưới chân Tiểu Khai.
Tiểu Khai gật gật đầu, đã xuất ra Tạo Hóa Đan: " Nha, trả ngươi."
Hắn không có pháp môn lăng không nhiếp vật gì, chỉ có thể trực tiếp đưađan dược vào tay Tuyết Phong, điều này rõ ràng là biểu hiện vô lực,nhưng trong mắt Hồ Vân Vũ, chỉ cảm thấy vị Thiên Tuyển môn chủ này càngthêm cao thâm khó lường.
Tuyết Phong nhận lấy Tạo Hóa Đan, gật đầu với Tiểu Khai, cũng không nóigì, xoay người bước đi, tay hắn xuất một chiêu nhẹ nhàng về hướng bùnđất và cát đá lổn ngổn, chợt nghe " Hoa lạp lạp" một trận âm thanh, mộthình người đã bị hắn trống rỗng đưa ra từ đống đổ nát kia, chính là TưMã Thính Tuyết.
Tư Mã thiếu gia đáng thương kia, mãi cho đến bây giờ còn đang bị hônmê, nhưng gương mặt vốn được bảo dưỡng cực tốt kia bây giờ đã bị thươngvà loang máu, quần áo trên người càng bị rối loạn thành một đoàn, thoạtnhìn chật vật nói không nên lời, chỉ thoáng nhìn qua, cũng không biếtxương cốt có phải đã gãy vài nơi, máu tươi chảy ra, vô luận thế nào,cũng không phải là chuyện mà Tiểu Khai quan tâm.
Hoàng Bội nhìn Tiểu Khai, lại nhìn con hồ ly màu xanh bên chân hắn, lộra một tiếng cười lạnh khinh thường, thấp giọng mắng: " Đồ háo sắc, sỉnhục của tu chân!"
Tiểu Khai bị nàng mắng mà cảm thấy kỳ lạ, còn chưa kịp phản ứng, chợtnghe Hồ Vân Vũ ở phía sau thở ra một hơi thật dài, nói: " Thượng tiên,từ bây giờ, Hiểu Nguyệt nha đầu là nô lệ của ngài."
Tay của Tuyết Phong nắm lấy Tư Mã Thính Tuyết ngự kiếm phi hành, mộthơi bay ra hơn trăm cây số, lúc này mới bay chậm lại, quay đầu nhìn lạiphương hướng vừa rời khỏi, sắc mặt ngưng trọng vô cùng, lại có một bộdáng như lâm đại địch.
" Sư phó, rốt cuộc sau lại thế này?" Hoàng Bội hỏi: " Vì sao không giếthết bọn họ? Rõ ràng chính là bọn họ trộm Tạo Hóa Đan, còn có NghiêmTiểu Khai kia..."
" Ngươi sai rồi." Tuyết Phong cắt lời Hoàng Bội, thở dài một hơi: " Nguyên lai ta vẫn luôn bị Nghiêm Tiểu Khai lừa."
" A?" Hoàng Bội sửng sốt.
Tuyết Phong nói: " Ngươi nghĩ hắn là người như thế nào?"
Hoàng Bội khinh miệt nói: " Bất quá hắn chỉ là người có vận khí khá hơnphàm phu tục tử một chút thôi, tham tài háo sắc, ham sống sợ chết, hơnnữa tư chất bình phàm, căn cốt cũng kém, con nghĩ không biết Nhị Tứ Cửumôn chủ vì điều gì mà đem vị trí chưởng môn của Thiên Tuyển môn truyềnlại cho hắn."
Tuyết Phong lạnh lùng cười: " Ngươi phải biết rằng, chuyện gì mà khôngnghĩ ra, tất nhiên là có lý do không muốn cho người ta biết ở bêntrong, Nhị Tứ Cửu môn chủ đã truyền vị cho hắn, tự nhiên là có đạo lý,mà mấy ngày trước hắn thu Thiên Yêu, phá linh mạch, bày Mạt Chược đạitrận, trộm Tạo Hóa Đan, mặc dù mỗi một chuyện xảy ra đều giống như làvô tình gặp phải, nhưng tu chân giới ngàn năm nay, ngoại trừ hắn, lạicó người nào có thể làm nhiều sự tình như vậy? Thiên Tuyển môn mấy vạnnăm qua có nhiều vị môn chủ như vậy, lại có vị nào làm ra được thànhtích như hắn?"
Thần sắc Hoàng Bội trở nên nghiêm túc: " Ngài nói rất có lý."
" Không chỉ là như vậy." Tuyết Phong nói: " Ngươi nói hắn háo sắc, talại nghĩ không phải. Hắn biết rõ sư tỷ Tiêu Vận là muốn gả cho hắn,nhưng lại chậm chạp không lấy đi thân xử nữ của cô ta, hắn cùng với đámhồ ly này tụ tập một chỗ, nhưng lại vẫn duy trì được thân đồng nam. Hắnđi Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội, nghe nói dọc theo đường đi cũng là nháokịch hành trình, thậm chí thiếu chút nữa té xuống từ trên không trung,nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự. Hắn cùng với ta đêm thám linh mạch,nhìn như ta mời hắn, nhưng căn bản là do nghe hắn nói lên những chủkiến khi đàm luận, dẫn dụ tham niệm trong nội tâm của ta, mượn linh khícủa Hoàng Sơn, hắn cuối cùng hấp thu vô số linh khí, ta lại không cóđược thu hoạch gì, ngược lại tổn thất một món đồ tiên khí. Mặc dù trướcmắt ta còn không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng tâm tư củangười này thật kín đáo, tính toán chính xác, thiết cục phức tạp, đã làbình sinh ta mới nhìn thấy."
Một phen phân tích này thật chi tiết tỉ mỉ, không lọt một giọt nước,Hoàng Bội nghe được thì hít sâu một hơi: " Ý tứ của ngài là muốnnói...khi hắn và Hiểu Lâm cùng nhau té xuống từ trên không trung, tấuxảo bị con cứu, cũng là hắn cố ý sao?"
Tuyết Phong chậm rãi gật đầu: " Phải."
Hoàng Bội im lặng thật lâu, lúc này mới nói: " Hắn đã đáng sợ như vậy,sao sư phó vừa rồi không thừa dịp hắn còn chưa thành tài mà diệt trừhắn đi?"
Tuyết Phong cười khổ nói: " Ta muốn có ý đó, chỉ tiếc...chỉ tiếc..." Hắn thở dài một tiếng: " Chỉ tiếc đã muộn."
Hoàng Bội lại ngây người.
" Hắn có thể trộm được Tạo Hóa Đan, thật hiển nhiên đã sớm theo dõi saulưng ngươi và Thính Tuyết, nhưng hai người các ngươi đi đường hơn trămdặm, có từng phát hiện ra chút gió thổi lá động nào không?" Tuyết Phongnói: " Đám hồ ly kia pháp lực mặc dù thấp kém, nhưng mà to gan lớn mật,cả Tạo Hóa Đan của Nga Mi ta còn dám trộm, bọn họ rốt cuộc có gì ỷ lại?Nếu không có một người lộ ra lực uy hiếp còn lớn hơn Nga Mi ta, cácnàng sao dám mạo hiểm thiên hạ to lớn không ai, lại dám đắc tội với đệnhất đại phái của tu chân giới?"
Hoàng Bội không chỉ là ngoài ý muốn, quả thật đã khiếp sợ, cẩn thậnnói: " Chẳng lẽ sư phó cho rằng...người có thể chấn nhiếp Hồ tộc...đúnglà Nghiêm Tiểu Khai?"
Tuyết Phong gật gật đầu, trầm giọng nói: " Không hề nghi ngờ, đúng là Nghiêm Tiểu Khai!"
Hai bàn tay ngọc của Hoàng Bội nắm chặt vào nhau, đắm chìm trong sự rung động thật lớn.
Tuyết Phong bỗng lạnh lùng cười: " Nghiêm Tiểu Khai là cây đinh trongmắt ta, trước tiên làm cho ta loạn tâm, rồi lại dùng Hồ tộc làm cho tahao tổn nguyên khí, muốn tìm cơ hội cuối cùng cho ta một kích trí mạng,nhưng hắn vạn lần không thể tưởng được, Tuyết Phong ta cũng không phảiđứa ngốc, ở thời khắc cuối cùng, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt tất cảmấu chốt nơi này, vì vậy chuyện ở vách núi đen, rồi lại lúc ấy nếu taphân tán nguyên khí công kích đám Hồ tộc, tất yếu sẽ bị một kích củahắn mà chết rồi."
Hoàng Bội gật đầu: " Sư phó anh minh."
Trên mặt Tuyết Phong đã có thần sắc: " Cho nên ta đương trường giảithích với Hồ tộc, bày ra một bộ dáng yếu thế, sau đó nhanh chóng nhắctới chuyện của Tạo Hóa Đan, đồng thời đem con hồ ly kia trao ra, nhữngviệc làm sạch sẽ gọn gàng, vừa mềm vừa cứng, quả nhiên đã làm rối loạnkế hoạch của Nghiêm Tiểu Khai, thừa dịp hắn không thể phán đoán tìnhhuống chân thật của ta, ta liền ngự kiếm nhanh chóng rời đi."
Tuyết Phong nói xong chuyện này, quay nhìn Hoàng Bội gật nhẹ đầu: " Vìmột lần nữa gia trì Kim Quang Đỉnh, hôm nay ta đã nguyên khí đạithương, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng trở về núithôi."
Hai đạo kiếm quang trắng tuyết nhanh chóng đi xa, trong nháy mắt đã biến mất tại cuối chân trời.
Đệ nhất cao thủ của Thập Bát Động liên minh, Hổ tộc tộc trưởng ThiênVương gần đây cảm thấy tâm tình phiền não, từ vài ngày trước chí bảocủa tộc nội Hàn Ngọc Sàng bỗng nhiên mất đi công hiệu, hắn cảm thấy sắpcó việc trọng yếu phát sinh, cho đến khi Hồ tộc chạy tới nói Hàn NgọcSàng của các nàng đã mất đi công hiệu, hắn càng cảm thấy đã xảy rachuyện. Đúng là bởi vì trong lòng lo lắng, hắn mới càng vội vàng muốnluyện thành tuyệt chiêu của mình Thiên Vương Khai Bi Thủ, mới có việcyêu cầu Hồ tộc đi trộm Tạo Hóa Đan.
Hôm nay, đã là ngày thứ ba rồi, Hồ tộc còn chưa tìm tới cửa, ThiênVương bắt đầu nghĩ thấy không đúng, hắn bắt đầu đoán, rốt cuộc là Hồtộc bị Nga Mi diệt môn rồi, hay là biết mình đang lừa gạt các nàng?
" Nếu hôm nay các nàng còn không tới, ta phải phái người đến hỏi."Thiên Vương vừa mới quyết định chủ ý này, chợt nghe có người đến báocáo: " Hồ tộc phái người đến."
CHƯƠNG 8 : TRÍ THỦ THIÊN VƯƠNG
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Thiên Vương thật sự là nổigiận, lớn tiếng rít gào: " Tiểu tử, ngươi thật là quá kiêu ngạo! Đừngtưởng rằng ngươi là người tu chân thì ta sợ ngươi, Thiên Tuyển môn cănbản là một môn phái rác rưởi, ngươi nghĩ rằng ta không biết hay sao?"
Tiểu Khai đi tới vài bước, ngoắc ngón tay: " Đến đây nha, chúng ta tỷ thí tỷ thí."
Thiên Vương oa nha nha kêu lên quái dị, thân thể khổng lồ nhất thờiđánh tới, hắn vốn có yêu thuật, nhưng hắn không thích sử dụng phápthuật, hắn chỉ nghĩ mình có thân thể cực mạnh, mà trên thực tế, hắn cóthể đệ nhất cao thủ của Thập Bát Động liên minh, thì cũng nhờ vào thânthể của hắn.
Móng vuốt sắc bén của hắn cơ hồ như muốn xuyên phá vào trong ngực TiểuKhai, nhưng bỗng nhiên lại thấy hoa mắt, tiểu tử chán ghét kia đã biếnmất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thiên Vương có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mặc dù có kinh ngạccũng không bối rối, hai móng vuốt lập tức chuyển ra phía sau đảo qua,đại khái hắn cao cỡ ba thước, chiều dài hai cánh tay dã đạt tới mộtthước rưỡi, hai móng vuốt này đảo qua, cơ bản những gì trong vòng haithước rất khó tránh né được.
Nhưng lần này đảo tay đúng là đã thất bại, thời điểm Thiên Vương quay đầu, trước mặt đã hoàn toàn trống trơn.
Điều này làm cho Thiên Vương có chút sợ hãi, hét lớn một tiếng, haitrảo xuất ra, nhất thời một đạo quang hoa mông mông theo móng vuốt xuấtra, móng vuốt của hắn lập tức bành trướng gấp đôi, liền đảo qua, tốc độnày còn nhanh hơn vừa rồi gấp đôi, cả ánh mắt cơ hồ không còn thấy rõ.
Đây chính là tuyệt chiêu thành danh của Thiên Vương, Thiên Vương KhaiBi Thủ, nghe nói có lực đánh nát đá, luyện đến đỉnh cao, ngay cả ngọnnúi cũng có thể bị chém thành hai nửa.
Đáng tiếc là, vào lúc này Thiên Vương lại thất bại nữa, Tiểu Khai độtnhiên lại biến mất trong không khí, ánh mắt của Thiên Vương đảo quanh,vô luận trước mặt hay bên phải bên trái, đều nhìn không ra bóng dángcủa tiểu tử kia.
Bỗng nhiên Thiên Vương phát hiện có chút không đúng, hắn phát hiện đámhổ yêu dưới tay mình, cả đám đang nhìn mình đăm đăm, vẻ mặt đều lộ ravẻ kỳ quái phi thường, loại vẻ mặt này...có điểm lo lắng, có điểm sợhãi, còn có một chút...đồng tình?
" Bọn họ vì điều gì mà đồng tình ta?" Thiên Vương còn không suy nghĩcẩn thận về vấn đề này, liền nghe thấy bên lỗ tai bị người thổi gió,một thanh âm cười hì hì nói: " Còn đánh nữa thôi?"
" A!" Thần kinh Thiên Vương căng thẳng quát to một tiếng, điên cuồnghuy vũ cánh tay của mình, Thiên Vương Khai Bi Thủ của hắn đã xuất ratới tầng cao nhất, một khi thi triển ra, quả thật uy lực vô cùng, chợtnghe trong đại sảnh có tiếng gió hô hô, tiếng vang oanh long thiên địa,đá cẩm thạch trên mặt đất từng khối từng khối bị chấn bay lên.
Hắn đánh Thiên Vương Khai Bi Thủ khoảng chừng mười phút, càng luyện thìcàng kinh ngạc sợ hãi, chỉ cảm thấy thân ảnh của Tiểu Khai không saonhìn thấy được nữa, tùy lúc tùy chỗ đều có thể cảm nhận được Tiểu Khaiở bên cạnh thổi hơi, có đôi khi còn nói mấy câu, nhưng vô luận hắn cócố gắng như thế nào, xuất trảo như thế nào, nhưng thủy chung không chạmđược một mảnh vạt áo của Tiểu Khai. Chỉ mười phút ngắn ngủi này, nhưngđối với hắn mà nói phảng phất như đã đi qua trăm ngàn năm, trong lòngkinh hãi ngày càng mãnh liệt, cơ hồ đã đạt tới bước đường không thểkhắc chế.
Ở trong mắt người bên cạnh, Tiểu Khai cho tới bây giờ không từng biếnmất qua, hắn giống như một mảnh lá cây, vĩnh viễn dính vào trên lưngThiên Vương, vô luận Thiên Vương xoay chuyển nhanh đến thế nào, nhảymạnh thế nào, hắn vẫn duy trì khoảng cách y hệt, không hề xa hơn, khônghề gần hơn, thân thể hắn giống như một cái bóng không có sức nặng,phiêu phiêu đãng đãng ở sau lưng Thiên Vương di chuyển, thân pháp nhưvậy, vô luận là đạo thuật hay là yêu pháp, đều làm cho người ta phải sợhãi khi nhìn thấy.
Thiên Vương hét lớn một tiếng, rốt cuộc dừng lại, thở hào hển khôngngừng, cũng không quản có thể bị phản kích hay không, đặt mông xụi lơ ởtrên ghế.
Vừa ngồi xuống, chợt cảm thấy trên cổ mát lạnh, lại bị thổi một hơi,hắn vô cùng sợ hãi quát to một tiếng, nhảy mạnh lên, kêu thảm thiết: "Ta nhận thua rồi!"
Trong đại sảnh bỗng nhiên im lặng hoàn toàn, ba con hồ ly, cộng thêmnhững ánh mắt của lão hổ nhìn tới, đám hồ ly thì ánh mắt kinh hỉ trànngập vẻ không thể tin tưởng, đám lão hổ lại tràn ngập cảm giác vô lực.
Thiên Vương thở dốc mấy hơi, lúc này mới nhìn thuộc hạ xung quanh, nói giọng khàn khàn: " Đúng vậy, ta nhận thua rồi."
Đến lúc này, Tiểu Khai mới chậm rãi từ sau lưng Thiên Vương đi vòng ra,gật gật đầu nói: " Tốt lắm, bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự."
" Được, nói chuyện chính sự." Thiên Vương hung hăng gật đầu, giương mắtnhìn Tiểu Khai, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo tinh quang.
Tiểu Khai đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trên ngườicăng thẳng, phảng phất như bị vật gì khốn trụ, hắn thử tránh qua, mộtcỗ lực mạnh bắn ngược trở về, nhất thời toàn thân một trận đau nhức.
" Ha ha ha!" Thiên Vương cười ha hả, hung hăng ác độc nói: " Ngươikhông phải chạy hay lắm sao? Bây giờ nhìn ngươi làm sao mà chạy!"
Tiểu Khai chẳng những không có lộ ra vẻ uể oải, ngược lại mỉm cười đứng lên: " Thiên Vương, ngươi thật làm ta thất vọng quá."
Hắn nói xong câu này, liền làm ra một động tác làm cho toàn bộ đám lão hổ như bị hóa đá.
Hắn đã biến mất.
Trong đại sảnh thập phần sáng ngời, ánh mắt lão hổ cũng thập phần lợihại, Thiên Vương càng thông hiểu cách dò xét thông qua nguyên khí củađối phương mà phát hiện vị trí, nhưng Tiểu Khai lại ngay giữa sự chứngkiến của nhiều yêu quái như vậy mà hư không tiêu mất, chẳng những khôngcó hơi thở, hơn nữa cả tim đập, và cả nguyên khí đều hoàn toàn biến mất!
Dựa theo kinh nghiệm của tu chân giới và yêu ma giới, tình cảnh này vốn không có khả năng xuất hiện!
" Ngươi...ngươi đi đâu rồi?" Thanh âm của Thiên Vương run rẩy lên.
" A a, ta không phải ở trước mặt ngươi sao?" Tiểu Khai cười khẽ, thanhâm từ trước mặt Thiên Vương truyền đến: " Ngươi không ngại thì côngkích thử xem xem."
Thiên Vương hít sâu một hơi, nhìn thấy trước mặt chừng hơn một thước,mặc dù có vô số lý do để ra tay, nhưng tay chân lại cứng ngắc, hoàntoàn không dám vươn tay ra.
Hắn vốn cũng là một kẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng hắn vừa mới bịTiểu Khai trêu đến lòng can đảm cũng bay mất, bây giờ lại gặp lại tìnhcảnh không thể tưởng tượng như vậy, nhất thời cảm thấy một cỗ hàn khítheo bàn chân chạy thẳng lên trực tiếp vọt thẳng lên ót, vô số dũng khívà nhiệt huyết của hắn cũng bị cỗ hàn khí này làm tiêu mất sạch sẽ,chân mềm nhũn, ngay đương trường lại lộ vẻ sầu thảm nói: " Thôi, thôi,ta thật sự nhận thua rồi."
Thanh âm của Tiểu Khai chợt uy nghiêm: " Còn không buông ta ra!"
Thiên Vương cũng không dám cãi lời, ngón tay giật giật, đạo trói buộc vô hình kia liền được giải trừ.
Trói buộc một khi giải trừ, Tiểu Khai liền hiện ra thân hình, quả nhiêncòn đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, tựa như cả tay chân vẫn còntrong hình dáng bị trói buộc, nhưng lúc này Thiên Vương cũng không còndám động chút cân não nào để tranh đấu nữa.
Hắn cũng không biết vừa rồi Tiểu Khai còn khẩn trương hơn hắn.
Tiểu Khai bị một lực trói buộc giữ chặt, lập tức biết ngay đại sự khôngổn, hoàn hảo hắn gấp quá sanh trí, lập tức dùng ngôn ngữ chấn nhiếpThiên Vương, sau đó trước tiên sử dụng phù chú ẩn thân, mà trong cơ thểhắn vốn là không có chút nguyên khí nào, cho nên vô luận Thiên Vươnglàm sao cảm ứng, đều không thể cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Trên sự thật, Tiểu Khai đã có khoa trương, trong tay đã nắm năm phùchú, chỉ cần Thiên Vương lộ ra thêm dấu hiệu công kích, hắn sẽ phátđộng Trấn Nguyên Thiên Phù.
Hiểu Nguyệt và Tiểu Hân một trái một phải vọt lên, nắm chặt hai cánhtay Tiểu Khai, thanh âm vui vẻ không che giấu nổi: " Chủ nhân, ngài quálợi hại rồi!"
Tiểu Khai chỉ cười cười, nụ cười lọt vào trong mắt mọi người, có lẽ họđang nghĩ: " Hắn thực lực hùng hậu, có lẽ căn bản không để chút thànhtích này vào trong mắt a." Bọn họ còn không biết, Tiểu Khai kỳ thật làvừa hạ xuống tâm tình khẩn trương, chỉ là lúc này đang cảm thấy tâmtình hư thoát mà thôi.
Thiên Vương chán nản nói: " Môn chủ có cái gì phân phó, cứ nói ra đi."
Tiểu Khai gật gật đầu: " Tốt lắm." Tiểu Khai quay đầu nhìn Hồ Vân Vũ nói: " Ngươi tới nói đi."
Hồ Vân Vũ có vẻ khách khí, dù sao đối với Hồ tộc mà nói, Thiên Vương làquá mạnh mẽ: " Thiên Vương, Hồ tộc chúng ta nhỏ yếu, cũng không dám cóhy vọng xa vời, lần này tiến đến cũng thật sự là bất đắc dĩ, chỉ hyvọng Thiên Vương nể tình chúng ta đều là yêu tộc, đưa giường Hàn Ngọccho chúng ta, có thể kéo dài được Hồ tộc nhất mạch, đại ân đại đức, Hồtộc vĩnh viễn không quên."
" Giường Hàn Ngọc? Thiên Vương cười khổ: " Nào có cái gì giường Hàn Ngọc nữa, từ vài ngày trước đã bị hủy diệt rồi."
Gương mặt Hồ Vân Vũ có chút trắng bệch, nói: " Chính là lúc hoàng hôn năm ngày trước?"
Thiên Vương gật đầu, ánh mắt cũng có chút mê võng: " Chuyện tình ngày đó, quả thật là ta bình sinh mới gặp."
Hồ Vân Vũ kinh ngạc thật lâu, gương mặt phong vận tái nhợt, rồi cơ hồkhông còn chút huyết sắc, thì thào lẩm bẩm: " Xong rồi...xongrồi...chẳng lẽ là trời muốn diệt Hồ tộc sao?"
Sắc mặt Thiên Vương cũng có chút trắng bệch, thấp giọng nói: " Ngươichỉ biết là trời diệt Hồ tộc, lại không biết cuộc sống của Hổ tộc tacũng không có gì tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, qua không được bao lâu,Hổ tộc ta cũng bị diệt."
Hồ Vân Vũ mặc dù tâm tình trầm thấp, nhưng kinh ngạc nói: " Hổ tộckhông phải là bộ tộc cực mạnh nhất trong Thập Bát Động hay sao?"
Thiên Vương a a nở nụ cười, thanh âm như tự giễu, nói: " Cường đại?Cường đại có tác dụng gì? Linh khí của thế giới này càng ngày càng ít,địa phương thích hợp cho yêu quái tu luyện cũng càng ngày càng ít, Hồtộc các ngươi thể chất âm nhu có thể thông qua giường Hàn Ngọc hấp thulinh khí, còn Hổ tộc ta thiên tính dương cương, mặc dù có giường HànNgọc, nhưng căn bản không thể sử dụng, duy nhất có thể làm là ở khắpnơi thu thập bảo bối hữu dụng cho chúng ta, tìm kiếm địa phương thíchhợp để tu luyện, mà đại bộ phận bảo bối và bảo địa đều là có chủ, vìvậy chúng ta chỉ không ngừng cướp bóc, không ngừng xâm chiếm, bởi vìkhông như vậy, chúng ta căn bản không thể tiếp tục sinh tồn."
Vị hán tử cao ba thước này lại cười có chút thê lương: " Ngươi nghĩ làta và bộ tộc trời sinh thích khi dễ kẻ nhỏ yếu hay sao? Chúng ta cũngchỉ vì sinh tồn."
Hồ Vân Vũ sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được sâu kín thở dài,bỗng nhiên cảm thấy vị Thiên Vương trước mắt cũng không có gì đáng sợ.
" Nhưng theo ta đã biết, chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa." Vẻmặt Thiên Vương kiên nghị: " Trong thiên hạ đều biết các linh mạch vàbảo địa đều đã bị các môn phái tu chân lấy hết sạch sẽ, yêu quái chúngta muốn sinh tồn cũng chỉ có biện pháp phải liên tục xâm chiếm thổ địacủa bọn họ, cướp bóc bảo bối của bọn họ, cho nên ta đã sớm hạ quyếttâm, vô luận như thế nào cũng phải luyện cho xong Thiên Vương Khai BiThủ, chỉ có như vậy, ta mới có cơ hội cùng những nhân vật chính đạo bấtphàm đối diện một trận!"
Hắn nói xong lời này, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay chỉ giở tay nhấc chânđã thoải mái đánh bại mình, lại là một người ở trong một môn phái từxưa bị cho là rác rưởi của chính đạo tu chân, nhịn không được ghé mắtnhìn Tiểu Khai, vẻ mặt lại bắt đầu sầu khổ trở lại.
Tiểu Khai hít sâu một hơi, trong lòng cũng có vài phần thê lương, hắnvốn là ôm theo suy nghĩ đi diệt trừ kẻ ác, nhưng vạn lần không thểtưởng được Hổ tộc tộc trưởng hung thần ác sát này lại cũng có một mặtbất đắc dĩ.
Như vậy tưởng tượng, tựa hồ hắn khi dễ nhỏ yếu, gạt lấy Tạo Hóa Đantheo tình lý cũng có nguyên nhân, dù sao, ai cũng đều phải có quyềnđược sinh tồn.
" Chúng ta về trước thôi." Tiểu Khai nói với Hồ Vân Vũ: " Hàn Ngọc Sàng đã bị hủy, ở lại nơi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."
Hồ Vân Vũ gật gật đầu, bỗng thở dài: " Có trở về cũng như không, không có ý nghĩa gì nữa."
Ổ hồ ly đã hoàn toàn bị Tuyết Phong hủy diệt, mấy ngày nay, bọn họ đềuở lại một chỗ tạm thời trên mặt đất, mà từ nay về sau, giường Hàn Ngọcđã bị hủy diệt, con đường sinh tồn của Hồ tộc cũng bị đoạn tuyệt, duynhất có thể làm, đúng là nên quý trọng tuổi thọ còn lại. Tuổi thọ củayêu quái cũng không phải vô hạn, nếu không thể không ngừng đột phá tuvi, bọn họ cũng sẽ chết.
Thiên Vương bỗng nhiên mở miệng nói: " Nếu...không chê, các ngươi cứ ởlại nơi này đi." Hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hồ Vân Vũ, bỗng nở nụcười: " Ngươi yên tâm, ta sẽ không bắt buộc các ngươi làm cái gì đâu."
Hồ Vân Vũ nhìn cái đầu hổ có chút hung ác của hắn, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên thản nhiên cười: " Cũng tốt, vậy quấy rầy rồi."
Hai yêu quái vốn cầm đầu hai bộ tộc yêu giới, nhưng lời vừa nói ra, nhớtới vận mệnh ảm đạm như nhau, nhất thời có chút cảm giác đồng bệnhtương liên, trong tâm lý nhất thời gần nhau hơn.
Sự tình đến nơi đây coi như đã xong, mặc dù vấn đề sinh tồn của đám yêuquái này chưa được giải quyết, bất quá Tiểu Khai dù sao cũng không phảilà lãnh đạo quốc gia chuyên đi giải quyết vấn đề cơm gạo của nhân dân,cho nên hắn phải cáo từ, Hồ Vân Vũ mang theo toàn tộc già trẻ mỹ nữngàn ân vạn tạ một đường tiễn hắn ra tới ven đường, mới chịu quay đầutạm biệt.
" Hiểu Nguyệt, Tiểu Hân, từ nay về sau phải chiếu cố môn chủ thật tốt,buổi sáng phải nhớ...buổi tối khi đi ngủ phải nhớ...bình thường khi rangoài cũng phải nhớ rõ..." Hồ Vân Vũ dặn dò hai tiểu nha đầu suốt nửagiờ, Tiểu Khai đứng cách vài thước chỉ cười khổ. Hắn coi như là mộtthanh niên tốt của thế kỷ hai mươi mốt, đã hiểu được bây giờ cũng khôngcòn xã hội nô lệ hay xã hội phong kiến, hai nha đầu này hắn vốn khôngmuốn nhận, bất quá đôi khi tình thế thật bức người, cả Hồ tộc suốt bangày ba đêm mệt nhọc oanh tạc cuối cùng làm cho hắn bó tay, hắn có chếtcũng không nghĩ ra bây giờ còn có người liều mạng xin làm nô lệ chongười khác như thế, hơn nữa khi được chấp nhận còn có bộ dáng hoan hỉvô cùng, chẳng lẽ bởi vì mình dùng Tạo Hóa Đan hoán đổi tính mạng củaHiểu Nguyệt?
" Ai, đại khái phương thức tư duy của yêu quái không giống với nhânloại a." Tiểu Khai lén nhìn Hồ Hiểu Nguyệt và Hồ Tiểu Hân đứng cách đókhông xa, nhịn không được chợt cảm thấy khó khăn: " Cô nam quả nữ cùngở một nhà, từ nay về sau làm sao an bày đây, vạn nhất bị Tiểu Trúc nhìnthấy..."
" Chủ nhân, chúng ta đi thôi." Nhìn thấy Hồ Vân Vũ đi rồi, tiểu Hân lậptức hoan hỉ đi tới, ôm chặt lấy cánh tay Tiểu Khai, bộ ngực mềm mạikhông hề cố kỵ áp chặt vào trên cánh tay Tiểu Khai.
" Đúng, thật thích khi cùng chủ nhân đi đến thế giới nhân loại thamquan nga." Hiểu Nguyệt cũng hưng phấn vội vàng ôm lấy cánh tay kia củaTiểu Khai, bộ ngực của nàng so với Tiểu Hân thì nhỏ hơn một chút, nhưngxúc cảm cũng dễ chịu như thế. Hồ Hiểu Nguyệt kỳ thật là một con hồ lytu hành ngàn năm, tính ra cũng là một lão hồ ly rồi, bất quá nàng vẫnmãi ở trong ổ hồ ly dốc lòng tu luyện, cho tới bây giờ không có đi rangoài, thậm chí chưa từng gặp qua bất cứ nam nhân nào, cho nên tâm tínhhay thói quen đều chỉ là một cô gái mười mấy tuổi, thiên chân vô tà.Tiểu nha đầu vốn không biết động tác của mình đối với vị chủ nhân huyếtkhí phương cương này tạo thành ảnh hưởng như thế nào.
" Ba người trở về, giống như có vấn đề nha." Tiểu Khai rầu rĩ móc ra tiền mặt trong người: " Ta không đủ tiền."
" Ha, đâu cần thứ này." Hai nha đầu nhìn nhau cười, hai bên ôm lấy TiểuKhai, trong phút chốc bay lên khỏi mặt đất, đã xông lên tận trời, nhấtthời, Tiểu Khai kinh hô kêu lên, cả thanh âm tiếng cười của hai cô gái,hỗn hợp với tiếng gió tạo thành một mảnh, ba đạo thân ảnh dán chặt vàonhau nhanh chóng đi xa.
Thành phố, số 8 đường Trương Dương.
Tiểu Khai " khách sát" một tiếng cửa mở, quay đầu lại hô: " Vào đi, về nhà rồi."
" Dạ, chủ nhân." Hai tiểu hồ ly tiêu sái đi vào, bỗng nhiên đồng loạt kêu lên: " Oa, ngươi là ai?"
" Ta còn chưa hỏi các ngươi là ai kìa!" Một nữ hài tử bĩu môi từ sô phatrong phòng khách đứng lên, hung hăng nói: " Có quan hệ gì với TiểuKhai ca ca?"
Từ cửa nhìn vào, cô gái mặc áo trắng quần trắng, toàn thân tràn đầy hơithở thanh xuân nồng hậu, thanh thuần đến cùng cực, đây mới là vừa tỉnhngủ, nên hai mắt còn mông lung, đang dùng tay xoa xoa khóe mắt, mở racái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái thật to.
Miệng của Tiểu Khai cũng há hốc, ha ha nói: " Trữ...Trữ Tình?"
" Hừ, em chờ anh suốt một tuần rồi!" Trữ Tình nói: " Anh đã chạy điđâu, thời gian dài như vậy cũng không trở về." Tiểu nha đầu xem ra đợiđến buồn bực, ngữ khí nói chuyện có chút ít ủy khuất: " Người ta mấyngày nay vội vã muốn chết, hỏi Tiêu Vận tỷ tỷ, chị ấy cũng không biếtanh thế nào nữa."
Tiểu Khai sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cũng có phản ứng, lập tức phản khách làm chủ: " Cô vào bằng cách nào?"
Trữ Tình bĩu môi đi vài bước ra ngoài cửa, sau đó xoay người giữ chặt cửa, " Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
" Cô..cô ta tức giận rồi?" Tiểu Khai kỳ lạ nhìn hai tiểu hồ ly.
" Giống như...có thể a." Tiểu Hân khiếp khiếp nói: " Chủ nhân, có phải chúng ta làm sai chuyện gì không?"
Lời mới nói đến đây thì chợt dừng lại, bởi vì ba người đều nghe đượctrên cửa truyền đến âm thanh kỳ quái, sau đó lại nghe giống như cótiếng bấm điện thoại, từ trên xuống dưới di động vài cái, rốt cuộc cánhcửa chợt kêu lên một tiếng, " khách sát" Thì bật mở.
Trữ Tình cầm trong tay một cái hộp, đang yên tĩnh đứng ở cửa, ra vẻ như vô tội, ý tứ thật rõ ràng: " Nha, là mở như vậy đó."
Tiểu Khai nhướng to mắt, một câu cũng không nói nên lời.
Trữ Tình thoải mái tiêu sái tiến vào, giữ chặt cánh tay Tiểu Khai, ngửithử một lần, rồi lại ngửi áo hắn, sau đó giữ chặt quần áo ngửi tiếp,rồi xoay Tiểu Khai một vòng một trăm tám mươi độ nhìn kỹ gáy hắn, lúcnày mới vừa lòng gật gật đầu: " Ân, còn chưa làm gì có lỗi với em."Thanh âm nàng cao lên, tay chỉ hai tiểu hồ ly, giọng nói tràn đầy dấmchua: " Nhưng anh phải giải thích, các nàng là ai?"
Tiểu Khai bị nàng làm mơ hồ, hỏi lại: " Tại sao ta phải nói cho cô?"
" Hừ hừ, anh đương nhiên phải nói cho em." Trữ Tình ngẩng cao đầu, lộra chiếc cổ dài trắng như tuyết của thiên nga: " Bởi vì em là bạn gáicủa anh mà."
Tiểu Khai lập tức hóa đá.
Hồ Hiểu Nguyệt và Hồ Tiểu Hân phản ứng rất nhanh, lập tức chạy tới cúi mình vái chào, cùng kêu lên: " Ra mắt chủ mẫu."
Đến đây, Trữ Tình đã ngây dại.
" Cô là bạn gái của ta hồi nào?" Tiểu Khai lắc lắc đầu, kiệt lực sửasang lại suy nghĩ: " Chúng ta...như chưa từng phát sinh qua chuyện gìa?"
" Đương nhiên đã xảy ra." Gương mặt Trữ Tình chợt biến hồng, thanhâm đã thấp xuống: " Ngày đó, nếu không phải anh cứu em, em đã..em đã..."
Tiểu Khai vỗ vỗ trán: " Nhưng dù sao cũng không thể nói là cô làm bạn gái của ta chứ?"
" Nhưng mà anh đã nhìn thấy hết rồi mà." Trữ Tình ngang nhiên nói: " Em ngoại trừ gả cho anh, đã không còn lựa chọn nào khác."
Tiểu Khai ngược lại nở nụ cười: " Please(làm ơn), Trữ tiểu thư, đừng cónói giỡn với ta, bây giờ là thời đại nào rồi, cô cho rằng còn trong xãhội phong kiến a."
" Em mặc kệ." Trữ Tình tức giận đặt mông ngồi xuống sô pha: " Dù sao emđã bị anh xem hết rồi, anh phải có trách nhiệm với em." Con mắt nàngxoay chuyển mấy vòng, rồi bỗng nhiên nước mắt tuôn xuống: " Em biếtrồi, anh không thích em, anh thích các nàng này." Nàng nhịn không đượcliền lặng lẽ đi dò xét hai tiểu hồ ly đang đứng cung kính trước mặt.
Đại khái bởi vì có gen của Hồ tộc, hai tiểu hồ ly không hề nghi vấn đềuchính là vưu vật, hai người mặc quần ngắn đến đầu gối, lộ ra hai đôichân trắng như tuyết, cơ thể nên to thì to, nên nhỏ thì nhỏ, ánh mắtnhư thu ba, xuân thủy linh linh, thần sắc như hoa đào, răng đều nhưbắp, vô cùng phong tình, quả thật phân biệt rõ với vẻ thanh thuần củaTrữ Tình.
" Chủ mẫu, cô không nên hiểu lầm." Tiểu Hân vội vàng giải thích: "Chúng ta chỉ là người hầu của chủ nhân mà thôi, cô không cần đặt chúngta vào trong lòng."
" Chủ nhân? Người hầu?" Trữ Tình sợ run, bỗng nhiên nước mắt tuôn àora: " Ta biết rồi..ô ô..Tiểu Khai ca ca, anh là hỗn đản..các ngươi nhấtđịnh đang chơi trò chơi, hai người này...nhất định là thứ gái đó...ôô..người ta đợi anh lâu như vậy, anh lại chạy ra phong lưu khoái hoạt,anh thật là có lỗi với em!"
" Chủ mẫu, đây là cô không đúng rồi." Hiểu Nguyệt nhịn không được nói:" Từ xưa tới nay, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chủnhân có như vậy cũng là chuyện rất bình thường rồi."
" Ngươi nói hưu nói vượn!" Trữ Tình lập tức phản bác: " Ai nói ba thêbốn thiếp là bình thường chứ, bây giờ rõ ràng là nam nữ ngang hàng, mộtvợ một chồng!"
" Chủ mẫu không thể nói như vậy nha, nói chuyện phải bằng lương tâmchứ." Hiểu Nguyệt nóng nảy: " Đừng tưởng rằng ta không biết xã hội nhânloại, ngay cả Khổng Tử đã nói là nam tôn nữ ti..."
" Ta kháo..ngươi nói chuyện chuyên nghiệp như vậy nha!" Trữ Tình đãnóng nảy, cả lời thô tục cũng nói ra: " Ngươi còn tưởng bây giờ đangđóng phim cổ trang sao? Nói cho ngươi, bây giờ đã là thế kỷ hai mươimốt rồi!"
Tiểu Khai choáng váng, ngoại trừ cười khổ, thật sự không tìm ra lời gìđể nói. Hồ Hiểu Nguyệt thông hiểu chính là xã hội một ngàn năm trước,còn Trữ Tình kiên quyết cho rằng hai tiểu hồ ly là cô gái không đànghoàng, mình lại không thể nói rõ thân phận của hai nàng, xem ra chỉđành im miệng nghe họ cãi nhau.
CHƯƠNG 9 : DẤM CHUA SONG XU
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Chỉ trong chốc lát, biện luận của hai vị mỹ nữ đã bay lên độ cao ngất trời.
" Ngươi thuần túy là điên đảo trắng đen, quá hỗn hào rồi, vì kim tiền, ngay cả linh hồn ngươi cũng bán đứng!"
" Ngươi mới là vô lý gây nháo, đang ở trong phúc mà không biết phúc, một chút tinh thần tam tòng tứ đức đều cũng không có."
" Ngươi xong rồi, không cứu."
" Ngươi mới xong rồi đó, ngươi hết thuốc trị!"
Hồ Hiểu Nguyệt đối với Tiểu Khai trăm chiều trăm thuận, đối với bìnhdấm chua chủ mẫu như Trữ Tình cũng không có tôn trọng được như vậy,tiểu hồ ly chưa từng có kinh nghiệm sống, gặp được sự tình cũng khônghiểu được cái gì gọi là nhẫn nhịn lui bước, bị Trữ Tình mắng chửi đếnnóng nảy, nhất thời mày nhướng cao, vung tay áo như sắp động thủ.
" Xoát." Một đạo bạch khí, lạnh lẽo hướng Trữ Tình vọt đi.
Hồ Hiểu Nguyệt cũng không phải là một hồ ly tinh bình thường, trước đãnói qua, nàng là hồ nữ thiên tài của mười tám động Hồ tộc, tu hành ngànnăm đạo hạnh cao thâm, khi Hồ tộc đi trộm Tạo Hóa Đan thì do nàng đi dụdẫn lực chú ý của phái Nga Mi, thì có thể nói rõ thực lực của nàng,nàng quá kích động mà ra tay, mặc dù không định lấy mạng của Trữ Tình,nhưng chiêu thức mà đánh trúng, có lẽ Trữ Tình vô luận thế nào cũngphải nằm trên giường mà tĩnh dưỡng suốt nửa năm.
Tiểu Khai vừa nhìn thấy cỗ kình khí này thì sợ hãi, hét lớn một tiếng:" Dừng tay!" Thanh âm vừa khởi, đã bay nhanh vào giữa hai người.
Cử động này của Tiểu Khai, Hiểu Nguyệt nhất thời hồn phi phách tán, lậptức không để ý hết thảy thu chưởng lực về, nhưng lực lượng đã phát rangoài như nước đã đổ ra, đâu dễ dàng thu hồi như vậy, mắt chợt nhìnthấy đạo bạch khí kia chắc chắn đánh tới ngực Tiểu Khai.
Thời khắc mấu chốt, trước mặt Tiểu Khai bay ra một thân thể mềm mại,tiểu Hân đã ngăn ngay ở phía trước, bị cỗ khí lưu kia đánh trúng baylên, bay ngược ra sau, hung hăng chàng vào trong lòng ngực Tiểu Khai,Tiểu Khai ôm tiểu Hân tiếp tục bay ra sau, liền hung hăng văng vào thânthể mềm mại của Trữ Tình.
" Hoa lạp lạp." Một mảnh âm thanh vang lên, Tiểu Khai ôm tiểu Hân tétrên mặt đất, lăn mấy vòng mới giữ vững thân hình, quay đầu lại nhìnthì thấy Trữ Tình đã bị đánh ngã gục trên mặt đất, sau đó còn kéo dàithành một đường trên mặt đất, trực tiếp văng thẳng ra ngoài cửa.
" Đinh đang." Hạt châu phong linh bên trên khung cửa rơi xuống, rơingay vào giữa bộ ngực cao vút của tiểu nha đầu, sau đó bắn lên, rơixuống trên mặt đất bên cạnh, phát ra tiếng vang thanh thúy, vỡ ra làmhai.
Tiểu nha đầu khóc ngay đương trường, vẻ mặt sầu thảm: " Ô ô...các ngươihùa nhau khi dễ ta...ngươi còn đánh ta...ô ô, ta phải nói cho ông nộicủa ta..."
Tiểu Khai hoàn toàn trợn tròn mắt.
" Trữ..Trữ Tình, ngươi đừng khóc, chúng ta không phải cố ý đâu..." TiểuKhai ấp úng giải thích: " Kỳ thật nàng ta vừa mới...nàng ta vừa rồikhông phải muốn đánh cô đâu...cô ấy kỳ thật..." Hắn nói cả nửa ngày,thật sự không thể giải thích được hành vi của Hiểu Nguyệt, những lờinày vô luận như thế nào cũng không sao nói tiếp được nữa.
Trữ Tình đương nhiên không phải đứa ngốc, nước mắt nàng đầm đìa giãydụa đứng lên, mắt cá chân trắng như tuyết còn bị một chút ửng hồng, xemra đã bị trầy trụa khi té trên mặt đất, đầu gối đã xanh, tóc cũng rốiloạn, miệng méo xệch, vô hạn ủy khuất liếc mắt nhìn Tiểu Khai, vừa khócvừa bỏ chạy.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ, Tiểu Khai còn ôm tiểu Hân nằm trên mặtđất, song phương hiện ra một tư thế thật mập mờ, Tiểu Khai nằm ở trênđất, tiểu Hân đã nằm gọn hoàn toàn trên người Tiểu Khai, bộ ngực vừagọn nằm ngay trước mặt Tiểu Khai, từng trận nhũ hương nồng đậm xộc vào,đợi đến khi Tiểu Khai có phản ứng, nhất thời cũng là phản ứng sinh lý.
" Ân!" Tiểu Hân nhẹ nhàng hừ một tiếng, nhất thời mị nhãn như tơ, hàmrăng trắng nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, ngọt ngào nói: " Chủ nhân,ngài..."
Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, dùng sức lăn qua trên mặt đất, vội vàngđứng dậy. Chợt nghe phía sau " bịch" một tiếng, truyền đến thanh âm runrẩy của Hiểu Nguyệt: " Chủ nhân, ngài...ngài có bị thương hay không?"
" Ta không có việc gì." Tiểu Khai quay đầu nhìn thấy, nhất thời lạicàng hoảng sợ: " Ngươi quỳ gối trên mặt đất làm gì, mau đứng lên."
Hiểu Nguyệt cũng không đứng lên, kiên trì nói: " Hiểu Nguyệt nhất thờixúc động, thiếu chút nữa thương tổn chủ nhân, đã phạm vào sai lầmnghiêm trọng, xin chủ nhân trách phạt."
Tiểu Khai thật sự là phục nàng ta rồi, đành thở dài: " Đứng lên đi,đứng lên đi, ngươi đừng tạo thêm phiền toái cho ta là ta cảm ơn trờiđất rồi."
Sắc mặt Hiểu Nguyệt có chút trắng bệch, trong mắt ứa ra hai dòng nước mắt, cúi đầu thấp giọng nói: " Dạ, chủ nhân."
" Bây giờ bắt đầu dọn phòng a." Tiểu Khai nói: " Thu dọn xong rồi cònphải nghỉ ngơi, ngày mai ta muốn đi làm, các ngươi ở nhà chơi đi."
" Ta..chúng ta không thể cùng chủ nhân đi sao?" Hiểu Nguyệt thấp giọngnói: " Tộc trưởng muốn chúng ta luôn kề cận chăm sóc chủ nhân..."
Tâm tình của Tiểu Khai đang không tốt, nên cách nói chuyện cũng đãkhông còn kiên nhẫn: " Ta là đi làm, cũng không phải đi chơi, mang theobọn ngươi thì giống cái gì, muốn các ngươi ở nhà thì cứ ở nhà đi."
Sắc mặt của Hiểu Nguyệt càng trắng bệch, đầu càng cúi thấp, nhẹ giọng nói: " Dạ, chủ nhân."
Tiểu Hân cảm thấy không khí không hay, vội hỏi: " Ta đi thu dọn, chủ nhân ngồi nghỉ ngơi trước."
Tiểu Khai lắc đầu: " Ta đương nhiên cũng phải dọn chứ, thời gian lâuvậy không về nhà, trong phòng bẩn lắm, một cô gái như cô làm sao mà dọnđược." Hắn vừa nói vừa đứng lên, muốn đi làm ngay, tiểu Hân nhanh taylẹ mắt, liền vội giành trước, ấn Tiểu Khai ngồi xuống sô pha: " Chủnhân, ngài hãy an tâm chờ xem, ta có thể làm mà."
Sóng mắt của nàng vừa chuyển, nhìn thấy Hiểu Nguyệt còn ngơ ngác đứngyên ở đấy, liền lặng lẽ đi qua, huýt nhẹ vào cánh tay nàng, nháy mắt.
Hồ ly vốn là ngàn linh trăm xảo, là một sinh vật tâm tư hoạt lạc, HiểuNguyệt chỉ là không thông thế sự, nhưng không ngu ngốc, lập tức liềnphản ứng, cẩn thận đi đến bên người Tiểu Khai, thấp giọng nói: " Chủnhân...ta đi ra ngoài mua đồ ăn, giữa trưa nấu cơm nhé?"
" Ân, ngươi biết nấu cơm sao, vậy là quá tốt rồi." Tiểu Khai có chútngoài ý muốn, vui vẻ: " Vậy ngươi đi đi, nga, được rồi, ta cho ngươitiền."
Nhìn thấy bóng lưng Hiểu Nguyệt yểu điệu biến mất tại cửa, Tiểu Khaithở ra một hơi thật dài, thích ý nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại, bắtđầu chậm rãi nhớ lại chuyện đã phát sinh mấy ngày hôm nay.
Với một công nhân viên nhỏ chỉ biết ăn rồi chờ chết, được cả các chưởngmôn của các môn phái cấp cho mặt mũi của một vị tu chân môn chủ, nhữngtao ngộ của mấy ngày nay thật sự là như hoảng như mộng, Tiểu Khai giờphút này nghĩ đến, còn có chút không dám tin tưởng.
Trong khoảng thời gian này xem như Tiểu Khai cũng đã vất vả, suy nghĩthật lâu thì đã mơ mơ màng màng ngủ, đang ngủ say, chợt nghe một mùithơm, ngay sau đó là một đôi môi ngọt ngào ướt át hương vị đã chạm vàomôi hắn, bên tai nghe được một thanh âm ôn nhu: " Chủ nhân, ngài ăn bồđào."
Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, vội vàng mở mắt, liền nhìn thấy HiểuNguyệt đang đứng bên cạnh, trên bàn tay trắng tuyết đang cầm một quả bồđào đã lột vỏ, đã đưa lên ngay miệng của mình, ở khoảng cách gần sátthế này, bàn tay kia, mười ngón thon dài trắng hồng, còn có chút trongsuốt, quả nhiên là xinh đẹp như thơ như họa, làm cho người ta muốn vươnđầu lưỡi liếm một cái. Trái tim Tiểu Khai hốt nhiên nhảy dựng: "Không...không cần đâu."
" Chủ nhân ngàn vạn lần không cần khách khí." Hiểu Nguyệt thản nhiêncười: " Chúng ta vốn là nô phó của chủ nhân, theo công pháp nguyên khíngay cả thân thể, và thậm chí cả mạng sống đều thuộc về chủ nhân, chúngta hầu hạ chủ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà thôi."
Tiểu Khai có chút ngạc nhiên, chợt nghe Tiểu Hân ở trong phòng đang sửasang lại giường lớn tiếng nói: " Đúng vậy, đúng vậy, hầu hạ chủ nhân làvinh diệu của chúng ta, chủ nhân không cần khách khí nữa."
Hiểu Nguyệt đăm đăm nhìn Tiểu Khai, nàng vừa mới phạm vào sai lầm, lúcnày càng muốn lấy lòng Tiểu Khai, một đôi mắt to sáng lên từng hồi, vẻmặt đầy sự chờ mong.
" Nhưng...nhưng...thật sự là không cần đâu, ta không quen." Tiểu Khaisờ sờ đầu, sau cười nói: " Ít nhất...ngươi không cần phải động tay đâu."
Ý của Tiểu Khai chính là ngươi mang bồ đào mua về là đủ rồi, ta có thểtự mình ăn, ngươi cứ ở một bên nghỉ ngơi đi, nhưng thật hiển nhiên HiểuNguyệt lại không nghĩ như vậy, gương mặt tú lệ của tiểu hồ ly chợt nổilên một rạng mây đỏ, thẹn thùng vô hạn liếc mắt nhìn Tiểu Khai, cả vùngcổ trắng như tuyết như ngọc cũng hồng lên, nhẹ nhàng nói: " Chỉ cần chủnhân vừa lòng, Hiểu Nguyệt có cầu còn không được."
" Ách..." Tiểu Khai há mồm, có điểm hồ đồ.
Đã thấy Hiểu Nguyệt vừa nói xong, liền đem bồ đào trên tay bỏ vào cáimiệng nhỏ nhắn như anh đào tiên diễm, Tiểu Khai đang nói thầm, chỉ thấygương mặt đẹp như hoa kia càng lúc càng gần, cơ hồ đã dán lên mặt mình,hương thơm lẫn màu hồng nhuận, mùi thơm say lòng người, trái tim TiểuKhai nhịn không được lại nhảy dựng.
Nhưng tới đây còn chưa hết, Hiểu Nguyệt đột nhiên hé miệng ra, đầu lưỡitiên diễm nhẹ nhàng cuộn lấy quả bồ đào trong suốt kia, đưa ngay vàomiệng Tiểu Khai, Tiểu Khai còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác quả bồđào kia đã đút vào phân nửa trong miệng, mặt ngoài của quả bồ đào vẫncòn lưu lại hơi thở đầy hương vị ngọt ngào, không hề nghi vấn đó chínhlà nước bọt của tiểu hồ ly kia.
" Chi" Một tiếng ma sát chói tai vang lên, Tiểu Khai đã ngồi ở sô phacách chừng nửa thước, chỉ cảm thấy trái tim đang thẳng thắn nhảy nhưđiên loạn, gương mặt đỏ rực như bị lửa thiêu, vội vàng kêu lên: " Khôngcần, không cần, ngàn vạn lần không cần, ta tự mình ăn."
Vẻ mặt Hiểu Nguyệt chợt bi thương, thấp giọng nói: " Chẳng lẽ chủ nhân chê bai Hiểu Nguyệt...."
" Không có, không có, cô đừng hiểu lầm." Hai tay Tiểu Khai xua loạn: " Ta tự mình ăn là được, ta thật sự không quen như vậy."
" Nhưng...nhưng chủ nhân rõ ràng nói là không dùng tay." Ánh mắt trongveo của Hiểu Nguyệt xoay chuyển, gương mặt càng đỏ ửng, bỗng nhiên lộra vẻ giật mình, nói nhỏ: " Ta hiểu được rồi...ý của chủ nhân là..."
Tiểu hồ ly còn chưa nói xong, ánh mắt đã nhìn lên người Tiểu Khai,truyền thuyết sự mị hoặc của hồ ly chính là trời sinh, lời này hẳnnhiên không giả, Hiểu Nguyệt vốn là xử nữ của Hồ tộc, chưa từng kinhnghiệm qua việc nam nữ, nhưng sóng mắt vừa chuyển, bàn tay giương lên,một lực sát thương của tiếng cười không thua gì một cô gái phong tìnhvạn chủng vang lên, Tiểu Khai chỉ cảm thấy đầu óc ong ong vang rền,phía dưới nhất thời liền có phản ứng sinh lý.
Sóng mắt của Hiểu Nguyệt càng mị, thế nhưng lại chậm rãi ngồi xổmxuống, cái miệng nhỏ nhắn có chút mở ra, lại ngay trước mặt Tiểu Khai,Tiểu Khai không thể che dấu được phản ứng bình thường của mình, nên đãhoàn toàn bại lộ ra trước mặt nàng.
Cả đời này của Tiểu Khai đã kinh qua những trận phong lưu thật khôngnhiều lắm, tới cảnh giới thế này càng không có, trong tích tắc này, cảmthấy thần tình phát sốt, mạnh mẽ ngửa ra sau, đột ngột ngã ngồi khỏi sôpha, Tiểu Khai lập tức giống như một cái hồ lô lăn tròn, nằm dài trênmặt đất, còn sô pha kia vừa lúc lăn ngang, cũng đã ngăn chận ngay trướchắn.
Mặc dù chật vật như thế, nhưng Tiểu Khai vốn bất chấp không để ý, miệnglớn tiếng kêu lên: " Không cần đâu, không cần đâu, cái gì cũng khôngcần...ngươi lui ra đi."
Hiểu Nguyệt có vẻ có chút đau đớn đáng thương, bộ dáng như sắp khóc,nhưng thanh âm vẫn ôn nhu như nước: " Vậy Hiểu Nguyệt cáo lui?"
" A, tốt, tốt lắm." Tiểu Khai dùng sức đẩy sô pha ra, đứng lên, vốnkhông dám nhìn Hiểu Nguyệt nói lời nào, nghiêng đầu qua bên liên tụckhoát tay: " Cô đi giúp tiểu Hân làm việc đi."
" Uy, tiểu tử, con tiểu hồ ly này cũng được đó." Lão nhân trong Vô TựThiên Thư đột nhiên nhảy ra: " Ta đề nghị ngươi nhận nàng đi."
" Thu nàng làm cái gì?" Tiểu Khai kỳ lạ: " Làm đồ đệ?"
" Đừng giả bộ hồ đồ, đương nhiên là làm thiếp rồi." Lão nhân thản nhiênnói: " Tiểu hồ ly này trời sanh mị cốt, hơn nữa căn cốt rất tốt, đốivới người tu chân mà nói, thật sự là đồ bổ vô cùng, ngươi bây giờ yếuquá, vừa lúc có thể lợi dụng nguyên âm của cực phẩm hồ nữ này tu bổ mộtchút nguyên khí của mình, theo ta phỏng chừng, tiểu hồ ly này tuyệt đốicó thể giúp ngươi vượt qua giai đoạn trúc cơ của người tu chân."
Tiểu Khai không chút do dự lắc đầu: " Không được."
" Ngươi thật khờ." Lão nhân tiếp tục nói: " Hai tiểu hồ ly này đã camtâm tình nguyện là người hầu của ngươi, đó là đã sớm muốn hiến thân chongươi rồi, tộc trưởng Hồ tộc đưa các nàng tặng cho ngươi, vốn là có ýtứ này, ngươi có vận khí tốt, lại có được hai cực phẩm nguyên âm nhưvậy, lại không nắm chặt cơ hội ăn tươi."
" Ngươi quá coi thường ta." Tiểu Khai nói: " Ta không phải là người thi ân cần người báo đáp."
" Ai, sao ngươi không thoáng một chút." Lão nhân nói: " Đây không gọilà thi ân báo đáp, đây là đương nhiên, chuyện xác thực nên vậy, đối vớisong phương đều có chỗ tốt, hai tiểu hồ ly đều là xử nữ, pháp môn tuluyện của Hồ tộc các nàng vốn là tâm pháp giao hoan, ngươi bây giờ lạigiảng đạo đức, không phải là tiện nghi cho người khác sao."
" Đừng nói nữa, trong lòng ta đã có người." Tiểu Khai quả quyết nói: " Đừng nói thêm gì nữa, chuyện này không cần thương lượng."
Lão nhân thở dài, nói thầm một câu: " Nam nhân tam thê tứ thiếp làchuyện thật bình thường mà." Xem bộ dáng kiên trinh bất khuất của TiểuKhai, lão nhân cũng không còn gì để nói, đành để dành hơi cho đỡ mệt.
Vẻ mặt Hiểu Nguyệt thập phần u oán, mỗi sự kiện hôm nay mình đã làm chủnhân đều không thích, nhưng...nhưng mình phải làm sao mới có thể làmchủ nhân vừa lòng được đây? Tiểu hồ ly thần sắc hoảng hốt đi vào phòngngủ, trong lòng không yên, nhìn thấy tiểu Hân đang hăng say dọn dẹp,nhịn không được giữ chặt tiểu Hân, lặng lẽ nói: " Tiểu Hân, ngươi nóita nên làm thế nào đây?"
" Hiểu Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng." Tiểu Hân cười nói: " Chủ nhânchỉ là muốn giữ mặt mũi mà thôi, không tiện lộ ra rõ ràng, không phảingươi không nhớ rõ, khi chủ nhân làm khách ở Hồ tộc chúng ta, thườngxuyên nhìn lén ngươi nga."
Vừa nghe nói như vậy, lòng tin tưởng của Hiểu Nguyệt nhất thời cao hơnvài phần, gật đầu nói: " Đúng vậy, hắn...hắn..có trộm nhìn bộ ngực củangười ta." Vừa nói tới đó, nhịn không được gương mặt chợt nhoẻn cườiửng hồng như rạng mây đỏ.
Tiểu Hân không chút e dè vươn tay ra sờ vào ngực nàng một cái, cườinói: " Ánh mắt chủ nhân không chỉ bộ ngực ngươi không đâu nha, trêndưới cao thấp toàn thân đều đã bị hắn nhìn qua rất nhiều lần đó."
Thần sắc Hiểu Nguyệt đỏ bừng, thoạt nhìn đã sung sướng tới cực điểm,nhưng vẫn cố nén sự xấu hổ, chầm chậm nói: " Kia...ta nên làm sao bâygiờ đây?"
" Rất đơn giản." Tiểu Hân xoay chuyển con mắt, nhất thời có chủ ý: " Ngươi như vậy..."
" Như vậy có thể không?"
" Đương nhiên có thể."
" Thật sự có thể không chứ?"
" Tin tưởng ta đi tỷ tỷ."
" Nhưng..nhưng người ta thật sự khó làm lắm nga."
" Hì hì...."
Thanh âm hai tiểu hồ ly càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, càngngày càng thấp, thậm chí không thể nghe thấy, sau đó, trong phòng ngủtruyền ra âm thanh tiếng cười khe khẽ và tiếng thì thầm nói chuyện.
Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, một thanh âm khó nghevang lên: " Nghiêm Tiểu Khai, bọn ta chờ ngươi đã lâu rồi đó!"
" Không hay, có địch nhân!" Hai tiểu hồ ly lao nhanh ra khỏi phòng ngủ,liền nhìn thấy Tiểu Khai đang mặc áo vào, khoát tay: " Đừng sợ, khôngphải người xấu."
Người đứng bên ngoài lại chính là Trữ Nguyện.
Trữ Nguyện thoạt nhìn rất có tinh thần, nhìn Tiểu Khai vừa mở cửa, lạinhìn hai vị hồ ly mỹ nữ đứng ngay sau lưng hắn, nổi giận: " Tiểu Khai,ngươi là vì hai nữ nhân này mà đánh muội muội ta sao?"
Gương mặt vốn còn đang hưng phấn của Hiểu Nguyệt nhất thời lại có chútít trắng bệch, cẩn thận nhìn Tiểu Khai, muốn nói cái gì, lại không dámnói.
" Điều này...hoàn toàn là hiểu lầm." Tiểu Khai cười áy náy: " Ta là một đại nam nhân, dù thế nào cũng không đánh nữ nhân đâu."
" Hừ, ta biết không phải là ngươi đánh." Trữ Nguyện nói: " Muội muội nói, là nữ lang không đàng hoàng kia đánh."
Tiểu Khai há mồm, bỗng nhiên phát hiện mình không biết nên nói cái gìmới tốt, sau hồi lâu sửng sốt, mới chậm rãi nói: " Cô ấy...các nàngkhông phải là loại con gái đó."
" Vậy các nàng là ai?" Trữ Nguyện hồ nghi đánh giá hai tiểu hồ ly mộtphen, vừa dò xét mới phát hiện hai cô gái này lại thiên tư quốc sắc,tuyệt đối là nhân gian vưu vật, trong ánh mắt nhất thời hiện lên tiakinh ngạc.
Cô gái có tố chất như vậy, đích xác không phải là loại con gái gianghồ, các nàng hoặc là tiểu thư nhà giàu, hoặc là được những đại gia phúhào giấu trong lồng son để trộm tình, vô luận như thế nào cũng không dễdàng gặp được ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, Trữ Nguyện chợt nhớ tới Tiêu Vận, trên mặt nhất thời khởilên một trận tức giận: " Ta mặc kệ ngươi từ nơi nào tìm được hai cô gáinày, ta thầm muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao ăn nói với muội muội ta?Ngươi làm sao ăn nói với Tiêu Vận?"
Tiểu Khai thật sự là có chút ủy khuất: " Ta sao lại có lỗi với muội muội ngươi, sao lại có lỗi với Tiêu Vận hả?"
" Ngươi còn nói xạo!" Trữ Nguyện trừng mắt: " Muội muội ta những nămgần đây đối với ngươi niệm niệm không quên, một mảnh si tâm, ngươi làmsao đáp lại nàng? Tiêu Vận thừa nhận ngay trước mặt ta, là bạn gái củangươi, ngươi lại sau lưng nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi nói ngươi cóđúng hay không phải xin lỗi nàng?"
Thần sắc của Trữ thiếu gia mang theo một chút u oán, có một câu khôngnói ra: " Đáng thương ta đối với Tiêu Vận một mảnh si tâm, nhưng tronglòng nàng chỉ có tên xú tiểu tử ngươi mà thôi, điều này đúng là ta cótâm nhìn trăng sáng, nhưng trăng sáng lại cứ chiếu rọi hầm cầu a!"
Tiểu Khai càng ủy khuất hơn: " Những năm gần đây? Vẫn niệm niệm khôngquên? Ngươi không phải lầm rồi sao, ta chỉ mới biết muội muội ngươi mớikhông đến một tháng a."
Trữ Nguyện há mồm, cũng có chút ngây người. Nguyên do trong đó mặc dùhắn rất tinh tường, Tiểu Khai lại không rõ, nhìn Tiểu Khai ngơ ngác nhưvậy, tựa hồ muội muội cũng không có nói cho hắn. Trữ Tình vốn là một côgái hồ đồ, trong lòng Trữ Nguyện đã hiểu rõ, không biết em gái mình rốtcuộc đã nói gì, đã làm gì.
Bất quá Trữ Nguyện rốt cuộc cũng là người thông minh, con mắt vừachuyển, lập tức nhớ tới một chuyện trọng yếu: " Tiểu Khai, còn nhớ rõba đổ ước của chúng ta không?"
Tiểu Khai ngây người một chút, mới phản ứng: " Nga, đổ ước kia a, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì nữa."
" Chẳng lẽ ngươi muốn phản hồi?" Trữ Nguyện nóng nảy: " Lúc ấy rõ ràngngươi đáp ứng rồi, chỉ cần ta thắng một ván, ngươi sẽ không quan tâmtới Tiêu Vận nữa, trong khoảng thời gian này ta khổ tâm suy nghĩ, cuốicùng đã nghĩ ra ba đổ ước, bây giờ ngươi phản hồi thì nói gì là nam tửhán?"
" Ta...ta không phải là ý tứ này."
" Ngươi không phải ý tứ này, vậy ngươi là ý tứ gì? Ta nói cho ngươi,mặc kệ ngươi có ý tứ gì, theo ý của ta, đổ ước lần này nhất định phảilàm, nếu không với ý tứ này của ngươi, quả thật đúng là không có ý tứ!"Trữ Nguyện một hơi vãi ra một câu thật dài như chuỗi xuyến, cuối cùngcòn tổng kết: " Tóm lại, lần này Tiêu Vận tuyệt đối là của ta!"
Tiểu Khai nghe được trợn mắt há hốc mồm.
" Ta biết ngươi là người tu chân, lần trước nhìn ngươi đối phó ThiênYêu, ta chỉ biết ta còn xa vẫn không là đối thủ của ngươi." Trữ Nguyệnnói: " Bất quá ngươi sẽ không nghĩ ra ta muốn đánh cuộc với ngươi cáigì, ta cam đoan, cho dù ngươi là thần tiên ngươi cũng không nhất địnhcó thể thắng ta!"
" Ta không phải ý tứ này." Thái độ của Tiểu Khai thật thành khẩn: " Kỳthật Tiêu tổng giám cũng không phải là bạn gái của ta, hơn nữa trướckia cô ấy cũng chỉ trêu chọc ta thôi, cho nên ta cũng không phải làkhông buông tha nàng ta, ngươi muốn theo đuổi nàng, thì cứ đi theo đuổiđi."
" Xú tiểu tử, ngươi nói hưu nói vượn cái gì!" Một thanh âm thanh thúytừ ngoài góc hành lang truyền tới: " Hay oa, mới đi ra ngoài không tớivài ngày là đã tìm được tình yêu khác, đừng tưởng rằng ngươi là bổn mônmôn chủ thì ta không dám giáo huấn ngươi, đừng quên, bổn tiểu thư chẳngnhững là môn chủ phu nhân do sư phó tự mình chỉ định, còn là đại sư tỷcủa ngươi!"
Theo thanh âm vang lên, một người, với thân hình mỹ diệu vô cùng đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sóng mắt như mùa xuân, đùi ngọc thon dài, đôi giày cao gót tinh xảo,Tiểu Khai mới liếc mắt nhìn đã nhịn không được mà trong lòng lại nhảydựng, mặc dù cô gái này hắn đã gặp qua rất nhiều lần, thậm chi bị câudẫn không chỉ một lần, nhưng vừa thấy lại nàng, vẫn cảm thấy trong lòngnhảy loạn.
Tới đây không phải người khác, mà chính là Tiêu Vận.
Tiêu Vận mặc dù thoạt nhìn như đang cười, nhưng trong ánh mắt lại trànđầy sân nộ, từ từ đi tới, đầu ngón tay vươn ra nhẹ nhàng nắm lấy cái lỗtai Tiểu Khai, cười cười nói: " Tiểu tử, lời nói mới rồi, ngươi lập lạilần nữa thử xem."
" Ta..ta.." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, ngay trước mặt hai tiểu hồ lycũng muốn tỏ ra một bộ dáng kiên trinh bất khuất, nhưng lời tới miệngrồi mà vẫn không dám nói ra.
Hiểu Nguyệt lần này không dám xúc động nữa, nhất là vừa rồi đã ngheđược câu " môn chủ phu nhân" và " đại sư tỷ", càng cung kính cúi đầuđứng yên ở đó, trong lòng chợt nói thầm: " Thế giới nhân loại thật làphức tạp a, chỉ mới thời gian ngắn ngủi, đã xuất hiện hai vị chủ mẫu,bất quá bình dấm chua của hai vị chủ mẫu này cũng không nhỏ, chẳng lẽcác nàng giống như câu nữ tử vô tài mới là đức hay sao?"
CHƯƠNG 10 : ĐỔ ƯỚC BẮT ĐẦU
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Trữ Nguyện vốn đang trànđầy khí thế, vừa nhìn thấy Tiêu Vận nhất thời xẹp xuống, cẩn thận nói:" Tiểu Vận, ta đối với cô một mảnh chân tình..."
" Hãy bớt lời thừa đi." Tiêu Vận nhanh chóng cắt lời hắn: " Ba đổ ướcphải không? Không thành vấn đề, ta có thể thay hắn đáp ứng."
Trữ Nguyện nhất thời mừng rỡ: " Nếu ta thắng?"
Tiêu Vận vũ mị cười: " Nếu ngươi thắng, ta đương nhiên làm bạn gái của ngươi."
Trữ Nguyện bị nụ cười này của nàng làm hồn phách bay mất, vươn một bàntay, lớn tiếng nói: " Tốt, một lời đã định, vỗ tay thề đi!"
" Nhưng..." Tiêu Vận không đưa tay, hỏi lại một câu: " Nếu ngươi thua?"
" Ha ha, ta làm sao có thể thất bại?" Trữ Nguyện cười to: " Đừng tưởngrằng các ngươi là người tu chân thì nhất định sẽ thắng, có rất nhiềuthứ, mặc dù là thần tiên cũng chưa chắc có ưu thế. Lúc này, ta nhấtđịnh thắng chắc!"
Cuối cùng Tiểu Khai cũng mở miệng, bất quá lời nói có chút nhỏ đi: "Việc này...việc này...các ngươi còn chưa hỏi qua ý kiến của ta đó?"
" Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân còn chưa nói gì cả." Tiểu Hân vội vàng phụ họa.
" Chẳng lẽ ngươi không đáp ứng?" Ánh mắt Tiêu Vận nhất thời chuyển qua,vẻ mặt như đang cười, có vài phần vũ mị, còn ẩn chứa ý uy hiếp, thanhâm của Tiểu Khai nhất thời càng thấp hơn: " Ta...ta chưa nói ta khôngđáp ứng a...chỉ là...ta thật sự không có nắm chắc đâu."
Tiêu Vận hung hăng trừng mắt: " Nếu ngươi dám thua, xem ta làm sao giáo huấn ngươi!"
Tiểu Khai rút đầu, vẻ mặt như bất đắc dĩ.
Ánh mắt Tiêu Vận lại chuyển qua người Tiểu Hân và Hiểu Nguyệt, quay đầuhỏi Tiểu Khai: " Ngươi nói cho ta biết, sao lại có họ ở đây?"
" Bẩm chủ mẫu, ta gọi là tiểu Hân, tỷ ấy tên Hiểu Nguyệt." Tiểu Hâncung kính trả lời: " Chúng ta không phải là loại con gái giang hồ,chúng ta là nô phó của chủ nhân."
" Nô phó? Cái gì nô phó?" Tiêu Vận nhíu mày: " Là thời đại gì rồi, làm gì có nô phó."
" Bẩm chủ mẫu, chúng ta đích thật là nô phó của chủ nhân." Hiểu Nguyệtnói: " Hết thảy những gì của chúng ta đều là của chủ nhân, nhiệm vụ củachúng ta là hầu hạ ăn uống của chủ nhân, chăm sóc nhà cửa, bảo vệ antoàn của chủ nhân, nghe theo lời phân phó của chủ nhân, thỏa mãn hếtthảy mọi yêu cầu của ngài."
" Hết thảy yêu cầu?" Con mắt của Tiêu Vận trừng lên như muốn rớt ra: " Nếu hắn muốn các người hầu hạ chăn gối?"
Hiểu Nguyệt khẽ nở nụ cười, trên mặt mang theo một tia ngượng ngùng: "Nếu chủ nhân thật sự muốn Hiểu Nguyệt, đó là vinh hạnh của Hiểu Nguyệt,Hiểu Nguyệt cầu mong còn không được."
Tình huống kế tiếp tương đương sự hỗn loạn, Trữ Nguyện mang theo nghivấn đầy mình bị Tiêu Vận đuổi đi, lúc đi cũng đã ước định xong với TiểuKhai về thời gian đánh cuộc, kế tiếp là đến phiên Tiêu Vận thẩm vấnTiểu Khai, chuyện của Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội có thể nói được, nhưngviệc của ổ hồ ly vô luận thế nào cũng không thể nói, Tiểu Khai mặc dùkhông có ngay mặt đối kháng với đại sư tỷ, nhưng lời nói giả lơ thì hắnvẫn có, hai tiểu hồ ly thì phụ họa theo hắn, không lộ một lời, Tiêu Vậnsau khi bức cung thật lâu, cũng chỉ có thể thừa nhận thất bại. Tronglòng liền quyết định chủ ý, bắt đầu từ bây giờ, nhất định phải giám sátkỹ tiểu sư đệ, ít nhất không thể cho hắn làm bất cứ chuyện gì sau lưngmà mình không hay biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Khai thu thập xong thì mở cửa, liền nhìnthấy gương mặt tươi cười của Trữ Tình đang đứng ngay trước mắt.
" Cô...cô muốn làm gì?" Tiểu Khai thật sự là có điểm như chim sợ câycung, nhìn trái nhìn phải, xác nhận tiểu mỹ nữ hôm nay đến đây khôngphải là để báo cừu tuyết hận, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói: " Taphải đi làm, cô có việc gì thì hai ngày sau tìm ta đi."
" Nhưng người ta đã đợi ở chỗ này suốt một giờ rồi." Thanh âm của tiểu nha đầu chứa đầy nỗi ủy khuất.
" Nhưng...ta thật sự là trễ giờ rồi a." Tiểu Khai nói xong những lờinày, liền nghĩ mình sao giống như con sói vạn ác trong truyện cổ tíchtrẻ em khi xưa, đang khi dễ một con thú nhỏ.
Trữ Tình méo xệch miệng nhìn hắn, một câu cũng không nói, bộ y phục màutrắng, gương mặt như cười kia lại có bộ dáng đau đớn đáng thương làmcho trái tim Tiểu Khai chợt nhói lên, hắn dùng tay gãi đầu, rồi nhéonhéo mũi, vô thức đưa ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Lúc này tiểu mỹ nữ cũng nói chuyện, thanh âm nho nhỏ, một hình dángthật đáng thương: " Tiểu Khai ca ca, anh thật sự chán ghét em như vậysao?"
" Không có, đương nhiên không có." Tiểu Khai cười khan nói: " Cô xinh đẹp như vậy, sao ta lại chán ghét cô được chứ."
" Vậy..vậy tại sao anh không cho em làm bạn gái của anh?" Ánh mắt tocủa Trữ Tình chợt lóe, thật sự là đáng yêu tới cực điểm, hoàn hảo lựcchống cự của Tiểu Khai đã được rèn luyện rất tốt, hắn thở dài, giảithích: " Trữ tiểu thư, chuyện cảm tình cũng không thể đơn giản như vậy,hai người nếu yêu nhau, cần phải hiểu rõ nhau, quen thuộc nhau, cònphải bồi dưỡng cảm tình từ từ, từng bước từng bước, mới có thể tiếntới, không phải giống như cô tùy tiện nhất thời..."
" Vậy cũng được mà." Trữ Tình cũng không buông tha: " Chúng ta có thể chậm rãi bồi dưỡng mà, dù sao em cũng có thời gian."
Tiểu Khai bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, hắn thật không biết nên nói như thế nào.
" Còn nữa." Trữ Tình lại như muốn khóc: " Ngày hôm qua người ta bịthương, trên đùi và cả dưới chân đều đổ máu, trên cánh tay lại bầm tím,thật đau lắm."
" Thật xin lỗi." Tiểu Khai lau mồ hôi trên trán: " Đều là Hiểu Nguyệt không hiểu chuyện, ra tay không biết nặng nhẹ."
" Ân, Tiểu Khai ca ca, em không trách anh." Tiểu nha đầu nhìn Tiểu Khaiđầy thâm tình, trên mặt khởi lên hai phiến mây đỏ: " Nếu..nếu anh đápứng làm bạn trai của em, em sẽ tha thứ cho anh, được không?"
Tiểu Khai chỉ có thể cười khổ: " Trữ tiểu thư, chuyện này chúng ta hãy nói sau, được không?"
" Được rồi." Trữ Tình cắn môi, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên phảng phấtnhư nghĩ thông suốt chuyện gì, vui vẻ nở nụ cười: " Vậy...em sẽ mỗingày đến tìm anh, Tiểu Khai ca ca nói đúng, cảm tình thì cần phải bồidưỡng, em tin tưởng rằng, một ngày nào đó Tiểu Khai ca ca sẽ đáp ứnglàm bạn trai của em." Nàng giơ lên nắm tay, huy trước mặt Tiểu Khai mộtchút, như muốn biểu hiện quyết tâm của mình. Nụ cười như hoa, thật sựlà thanh thuần đáng yêu khó thể hình dung, trái tim Tiểu Khai nhảyloạn, cũng không dám nhiều lời, dùng sức gật đầu vài cái, quay đầu đinhanh.
Phía sau truyền đến thanh âm thanh thúy như chuông bạc của Trữ Tình: "Tiểu Khai ca ca, trên đường nên chú ý an toàn, em rảnh sẽ đi tìm anh."
Trong khoảng thời gian này công ty tài chính của Thiên Dật lại bắt đầunáo nhiệt, mỗi khi đến giờ nghỉ trưa hay tan sở, thì ca hai ba người tụtập bàn tán, đối tượng được họ nhắc đến đương nhiên không hề nghi vấnđúng là quản lý mới Nghiêm Tiểu Khai.
Vị này từng là trợ lý Nghiêm Tiểu Khai, ở trước đây không lâu từng biếnmất một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này xí hoa bộ y như mộtđứa nhỏ bị mất đi cha mẹ, căn bản không có ai quản. Cao tầng của ThiênDật tập đoàn phảng phất bỗng nhiên quên đi mình còn có ban ngành này,đều chỉ lo chuyện của mình, cho đến vài ngày trước Nghiêm Tiểu Khaiquay trở về.
Nghiêm Tiểu Khai trở về, lập tức trở thành quản lý xí hoa bộ, mà vàogiữa trưa, tổng giám của Thiên Dật tập đoàn Tiêu Vận tiểu thư lại tìmtới, chạy đến văn phòng quản lý không biết làm gì, hàn huyên suốt mộtbuổi sáng, sau đó cười hì hì hà hà thần bí đi ra.
Người có tầm mắt phát hiện, quần áo của quản lý có chút lăng loạn, thầnthái có chút chật vật, hai má còn hồng hồng, dĩ nhiên nguyên nhân thậpphần rõ ràng.
Từ đó trở đi, tình huống tương tự liên tục xuất hiện bất tận.
Lại đến buổi trưa, mọi người kinh ngạc phát hiện một cô gái thanh thuầngiống như hoa bách hợp lại tìm tới, cũng trực tiếp chạy vào phòng quảnlý, lần này không bao lâu đã bước ra, nhưng căn cứ vào sự giới thiệucủa quản lý bộ vệ sinh Cổ Chánh Kinh đồng chí, cô gái này cũng khôngphải người thường, mà chính là tiểu công chúa của phòng địa sản tậpđoàn Trung Hành địa sản Trữ gia, vị tiểu công chúa này nghe nói năm nàyđược mười tám tuổi, vẫn luôn ở trong nhà, chính là viên minh châu trongtay của Trữ lão gia tử. Theo Cổ đồng chí giới thiệu, vị tiểu công chúanày đã lui tới cùng Nghiêm quản lý lâu lắm rồi, chỉ có điều trước kiacó bí mật một tí, mà hôm nay chỉ là công khai mà thôi.
Đương nhiên, thân là nhân vật truyền kỳ trong mắt của Xí hoa bộ, diễmngộ của Nghiêm Tiểu Khai quản lý còn không tệ, mỗi khi đến giờ tan sở,có người phát hiện, hai mỹ nữ vưu vật gây họa quốc gia đều xuất hiệntại công ty, đợi Nghiêm quản lý vừa đi ra, liền một trái một phải thânmật ôm hai cánh tay, không chút quan tâm bị hắn ăn đậu hũ của mình,đương nhiên, hai mỹ nữ vưu vật này tuyệt đối không phải là Tiêu đạitổng giám và Trữ tiểu công chúa.
Căn cứ theo tin tức, Nghiêm quản lý từng trực tiếp mang theo tứ đại mỹnữ đi dạo trên đường, bốn vị mỹ nữ còn cười cười nói nói, xưng chị xưngem, cũng không có chút tình huống tranh hờn ghen tuông xuất hiện.
Chỉ như vậy, thì ánh sáng bao quanh trên người Nghiêm Tiểu Khai, cũngđủ thần bí mà chói mắt, theo sự chói mắt này, Tiểu Khai cơ bản đã khôngcòn làm công tác bình thường được nữa, đối với điểm này, chư vị côngchức của xí hoa bộ không hề nửa câu oán hận, bởi vì nhờ Tiểu Khai, xíhoa bộ bây giờ đã trở thành một sự tồn tại rất có phân lượng trongThiên Dật tập đoàn, nhiệm vụ của mọi người nặng hơn, có ý nghĩa hơn,tiền kiếm được nhiều hơn, trên thế giới này không có ai chê bai tiềnbạc, cho nên mặc dù Tiểu Khai không làm việc, nhưng mọi người đã đồnglòng cùng nhau duy trì vị quản lý truyền kỳ cao cao thăng bước.
Đương nhiên không ai biết, gần đây Tiểu Khai buồn bực đến cỡ nào.
Trữ Tình hoàn toàn cho rằng câu nói của Tiểu Khai " cảm tình phải cầnđược bồi dưỡng" là rất đúng, cho nên mỗi buổi sáng đều chuẩn xác thựchiện " ước hội" ( chính là gặp ngay trước cửa nhà Tiểu Khai để chỉ nóivài câu), đến buổi trưa thì chuẩn xác đi đến văn phòng " hiệp đàmnghiệp vụ" ( kỳ thật là chạy tới nói những chuyện linh tinh thườngngày), Tiêu Vận thì mỗi ngày đều đi tới nơi này, lôi kéo hắn rồi uyhiếp, đe dọa, cùng hắn thảo luận vấn đề ba đổ ước của Trữ Nguyện, TiểuKhai nhìn ra được, nàng ta đối với chuyện này rất để ý, theo nội tâm ởtận cùng hình như nàng ta rất sợ Tiểu Khai bị thua, nhưng Tiểu Khainghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, nếu nàng ta đã sợ mình thua, sao cònbắt mình đánh cuộc? Điều này không phải nói rõ không có chuyện gì tựmình kiếm chuyện hay sao?
Hắn đương nhiên không rõ tâm sự của con gái, Tiêu Vận này, cũng rất caongạo, trong lòng nàng nhận Tiểu Khai, chợt nghĩ Tiểu Khai là giỏi nhất,vô luận là đổ ước gì, Tiểu Khai khẳng định đều có thể thắng, cho nênchẳng những nàng ta không buông tha cho đổ ước, ngược lại còn muốn tănglớn việc đánh cuộc, vô luận như thế nào cũng muốn cho Tiểu Khai cùngTrữ Nguyện đánh cuộc mới được.
Nhưng bây giờ đã thật sự phải đánh cuộc, trong lòng nàng không yên,trong tâm tình rối loạn, nàng luôn tìm Tiểu Khai thảo luận đối sách đểđối phó. Chỉ tiếc nàng nghĩ đến nổ đầu cũng không nghĩ ra sẽ đấu gì vớiTrữ Nguyện, cho nên mỗi ngày việc có thể làm là hỏi đi hỏi lại một vấnđề: " Tiểu sư đệ nha, ngươi nói Trữ Nguyện sẽ đánh cuộc gì?"
Lại qua vài ngày, Trữ Nguyện cuối cùng đã tìm tới: " Đổ ước bắt đầu!"
Trữ Nguyện từ cửa xe màu đen chui ra, nghiêng người làm một lễ: " Lên xe đi."
" Đi đâu?" Tiểu Khai có điểm không yên: " Đấu cái gì?"
" Không cần gấp." Trữ Nguyện cười thần bí: " Tới nơi ngươi sẽ biết."
Tiểu Khai gật gật đầu, tiến vào xe, Tiêu Vận cũng chạy theo ngồi vào.
Trữ Tình đương nhiên đã ở trong xe, nhìn thấy Tiểu Khai đi vào, lập tứcôm lấy một cánh tay của hắn, Tiêu Vận cũng không cam lòng yếu thế, lậptức ôm lấy một cánh tay khác của Tiểu Khai, hai vị mỹ nữ trừng nhau,không khí nhất thời tràn ngập một cỗ sát khí.
Trữ Nguyện đang lái xe phía trước, nhìn thấy cảnh tượng này trong gương, cũng chỉ có thể cười khổ.
Xe chạy chừng hơn mười phút, thì ngừng lại, Trữ Nguyện quay đầu nói: " Tới."
Tiểu Khai ngạc nhiên ngẩng đầu, qua cửa kính xe, thấy được kiến trúctrước mắt hiện lên bốn chữ to bằng vàng: " Bạch Thạch đạo tràng."
" Cái này...nơi này là..." Tiểu Khai còn đang nghi hoặc, Trữ Nguyện đãmỉm cười đi ra ngoài, nhìn thấy bốn chữ to màu vàng kim, gật đầu: "Cũng được, nơi này đúng là nơi chơi cờ lớn nhất a!"
" Ta biết, Bạch Thạch đạo tràng thật nổi danh." Sắc mặt Tiêu Vận cóchút trắng bệch: " Nghe nói năm nay Phú Sĩ Thông Bôi quyết đấu sẽ tổchức ở nơi này."
" Xem ra Tiêu tiểu thư thật hiểu rõ nơi này a." Trữ Nguyện gật gật đầu,chậm rãi nói: " Bạch Thạch đạo tràng là một trong những đấu trường lớnnhất Trung Quốc, luôn có những trận đấu cờ cao cấp, hơn nữa còn định kỳbiểu diễn và hữu nghị, cho nên nơi này mỗi ngày đều có những tuyển thủchuyên môn lui tới, cũng là một địa phương có tính rèn luyện."
" Ngươi muốn chơi cờ với ta?" Tiểu Khai hỏi.
" Đương nhiên." Trữ Nguyện tràn ngập tin tưởng nắm chặt tay, trong ánhmắt thần thái sáng láng: " Mặc dù ngươi là người tu chân, nhưng đầu óccon người dù sao cũng chỉ là não người như bình thường, ngay cả ngươicó lực lượng cường thịnh cỡ nào, tu vi cao thâm tới đâu, dù có thêm kimđan pháp bảo, nhưng trong thế giới đấu cờ dù sao cũng chỉ là một ngườithường, ta cũng không tin, bằng vào trình độ chơi cờ của ta, còn khôngchiến thắng được ngươi!"
Bốn người vừa nói vừa đi tới cửa, Trữ Nguyện móc ra một mảnh card tinhmỹ, còn chưa có đưa qua, thì chợt nghe người đứng ở cửa phi thường tônkính cúi chào một cái, cười nói: " Trữ thiếu gia đã lâu không có tớirồi, Liễu lão đã nhắc đến ngài nhiều lần lắm đó."
" A a, gần đây quá bận, cho nên ít tới." Trữ Nguyện cũng cười nói: " Hai vị này là bạn của ta, còn đây là em gái ta."
Người nọ liên tục gật đầu: " Đã đi cùng Trữ thiếu gia, vậy mời vào."
Tiểu Khai và Tiêu Vận liếc nhau, đều thấy được sự lo lắng trong ánh mắtđối phương. Trữ Tình lại đi tới, nói nhỏ: " Tiểu Khai ca ca, anh của emthường xuyên tới đây chơi, em cùng ảnh cũng đã tới đây nhiều lần rồi."
Loại địa phương này Tiểu Khai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, sau khivào cửa có một gian đại sảnh, còn có một gian phòng tiếp đãi, TrữNguyện vừa đi vào, thì có rất nhiều người chạy tới.
" Trữ thiếu gia, khi nào lại chỉ giáo cho ta một ván a?"
" Trữ thiếu gia, đã lâu không thấy rồi, hôm nay có rảnh chơi một trận hay không?"
" Oa, cao thủ tới, các ngươi xem, đây là thiên tài năm trước đã đánh bại Liễu lão a, đi, chúng ta đi xem cuộc chiến."
" Ha ha, Trữ Nguyện, tiểu tử ngươi cuối cùng đã tới đây, Liễu lão đãtìm ngươi bốn lần rồi, mỗi lần đều không gặp, lần này dù sao cũng phảibiểu diễn một trận a."
Trữ Nguyện vẫn với tư thế thong dong, mỉm cười: " Các vị, hôm nay ta còn chính sự, không thể chơi với các ngươi."
" Vậy không được a, không theo chơi với ta, thì cũng phải bồi tiếp Liễulão a, ta gọi điện thoại cho hắn." Một người thoạt nhìn như rất quenthuộc với Trữ Nguyện cười a a đã chạy tới vỗ vai hắn: " Lão nhân màbiết ngươi ở đây, khẳng định lập tức tới ngay."
" Thật sự không được." Trữ Nguyện thành khẩn lắc đầu: " Hôm nay ta phải đấu với một người bạn."
" Bạn của ngươi? Vị ấy?" Người kia kinh ngạc quay đầu, ánh mắt đảo quatrên người Tiểu Khai và Tiêu Vận, sau đó tiến đến bên Trữ Nguyện thấpgiọng nói: " Hắn tên là gì? Người của đội nào? Chức nghiệp thế nào?"
" Hắn gọi là Nghiêm Tiểu Khai, tuyển thủ nghiệp dư, không có vào đội, không qua cuộc thi nào." Trữ Nguyện đáp.
" Ta kháo, không phải ngươi đang khi dễ người ta sao?" Người này laotao: " Ta nói Trữ Nguyện ngươi, ngươi còn thật sự lãng phí thiên phú a,ngươi dù sao cũng là quán quân thế giới, nhưng ta xem ngươi, một thángkhông đánh được vài bàn, ngẫu nhiên rảnh rỗi còn đi khi dễ một tên khờkhạo, nếu Liễu lão thấy được, khẳng định phải đau lòng suốt một thờigian đó."
Thanh âm này không lớn, nhưng trong đại sảnh mọi người đang chăm chúlắng nghe, cho nên thanh âm này rất dễ dàng rơi vào trong tay Tiểu Khai.
" Người này thật quá kiêu ngạo." Tiểu Khai lặng lẽ nói với Tiêu Vận: " Hắn là ai vậy?"
Sắc mặt Tiêu Vận càng trắng bệch: " Ngươi này rất có danh, hắn gọi CổĐao, là một trong bốn tiểu thiên vương của giới chơi cờ ở Trung Quốc,chức nghiệp thất đoạn."
" Ti..." Tiểu Khai hít sâu một hơi: " Chức nghiệp? Tứ tiểu thiên vương?" Hắn không nhịn được lại hỏi: " Vậy...Liễu lão là ai?"
" Liễu Đại Nguyên." Tiêu Vận cười khổ: " Trong giới chơi cờ không aikhông biết siêu cấp cao thủ này, danh hiệu đại mãn quán, đương kim thếgiới đệ nhất kỳ thủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro