Vo Tu Thien Thu Tap 4 Chuong1-5
VÔ TỰ THIÊN THƯ
NGUYÊN TÁC : CLOSEADS
DỊCH THUẬT : BUDDY.VN (http://WWW.FORUM.BUDDY.VN)
TẬP 4
CHƯƠNG 1 : CAO THỦ MẠT CHƯỢC
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Chưởng môn...ngươi...muốngiúp ta làm gì?" Tiểu Khai ấp úng nói: " Ta..ta đáp ứng ngươi đi làmkhách là được, không cần khách khí như thế đâu."
Lam Điền Ngọc thở ra một hơi dài, một bộ dáng như trút được gánh nặng,rồi lại mang theo điểm mất mác, ánh mắt cổ quái nhìn Tiểu Khai hồi lâu,thấp giọng nói: " Môn chủ thật sự đáp ứng rồi?"
" Đương nhiên." Tiểu Khai trịnh trọng gật đầu: " Ta đáp ứng mà."
Tiểu Khai nói thầm: " Vị Lam chưởng môn này tu chân tu đến đầu ócchoáng váng rồi, lời nói lại ngạc nhiên cổ quái, khó trách Lưu Vân ThủyTạ xếp hạng cuối cùng trong sáu đại phái, bây giờ ta đang ở khôngtrung, sinh tử đều nắm giữ trong tay nàng ta, vô luận nàng nói cái gì,ta còn không theo ý nàng ta sao, nếu không có thể bị nàng bỏ rơi giữakhông trung, đến lúc đó thì thảm rồi."
Hai người nói chuyện, Thất Bảo Kim Thuyền đã bay xuống Thiên Đô ẨnPhong, phía trước hơn mười thước có một đám người đang đi ra sau biệtviện nơi hậu sơn. Tùng Phong đạo trưởng xung phong đi lên phía trước.
" Chúng ta đi nhanh hơn đi." Tiểu Khai nhìn Lam Điền Ngọc đang chậm rãimà đi, nhịn không được có chút gấp gáp, nói: " Nếu không ta đi trướcnhé?"
Lam Điền Ngọc mỉm cười, vươn tay nắm lấy bàn tay của Tiểu Khai, nhấtthời một cỗ ấm nóng tràn vào tay hắn, Tiểu Khai chỉ cảm thấy cả ngườinhẹ bỗng, bóng người bên cạnh hiện lên, Lam Điền Ngọc đã chân khôngchạm đất nhẹ nhàng mà đi, Tiểu Khai còn không kịp phản ứng, chỉ cảmthấy trên bàn tay có một cỗ lực lượng truyền đến, tay hắn bị kéo theophiêu phiêu bay đến phía trước, đảo mắt đã thấy vượt qua mọi người, baythẳng đến nhóm người phía trước.
Hoàng Bội đi ở bên người Tuyết Phong, ánh mắt dừng ở tay hai người họđang nắm chặt, nhịn không được đôi mày chau một chút, vẻ chán ghét càngđậm, nghĩ thầm: " Bọn họ câu dẫn được nhau nhanh như vậy."
Tùng Phong đá mở cửa lớn của biệt viện, nóng như lửa vọt vào, nhẹ nhàngxuyên qua một cánh cửa, cuối cùng đi vào một cái động khẩu, nói: " Viễnnhi ở chỗ này."
Mọi người dừng chân lại, ánh mắt nhìn vào trong, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Động phủ này rất có hương vị quỷ thủ thần công( ý rằng thiết kế tinhxảo), do những tảng đá thiên nhiên hình thành, mà trong động còn có vôsố chung nhũ thạch to nhỏ, trung ương động phủ có bỏ một tấm bồ đoàn,bên cạnh có cái bàn nhỏ, trên bàn bày ra tấm trải, bên trên có bảy, támcái bánh bao, đã có chút biến thành màu đen, thoạt nhìn khô héo, hiểnnhiên đã bỏ đó rất nhiều ngày.
Mà ở phụ cận, lại có một cái nồi lớn, bên trong còn đang tỏa ra hơinóng, vừa nhìn thấy là biết ngay đang nấu thịt, mọi người lại nhìn trênmặt bàn có những xương cốt linh tinh, liền hoàn toàn hiểu được.
Mà bây giờ, trong động quả thật có một người tuổi trẻ, phỏng chừng đúnglà Viễn nhi nào đó mà Tùng Phong đạo trưởng vừa nói ra, chỉ có điềungười được nghĩ là đang diện bích sám hối tên Viễn nhi lại không códiện bích, cũng không có sám hối, mà đang tụ tập tinh thần tựa vào váchđộng, cúi đầu giương mắt nhìn vào một cái hộp hình chữ nhật trong taymình, hai tay đang ấn không ngừng ở trên cái hộp, trong cái hộp kiathỉnh thoảng còn truyền ra thanh âm du dương của tiếng nhạc và tiếng hòhét.
" Phì..." Tiểu Khai nhịn không được nhất thời cười ra tiếng, thanh âmnày hắn thật sự quá quen thuộc, đó chính là tiếng nhạc của trò chơiđiện tử, mà khối hộp kia không hề nghi ngờ lại chính là một cái máychơi game tay.
Mọi người còn đang nhìn đăm đăm, chỉ thấy người tuổi trẻ kia vỗ mạnhđùi, quát to một tiếng: " Ta kháo, tức chết, bát thần thật sự là mộttên rác rưởi a!" Sau đó lắc lắc đầu.
Khi hắn cử động đầu, mọi người mới phát hiện, nguyên lai tóc của hắnnhuộm qua, màu hồng, vàng, xanh lục, lam, các loại màu sắc lung tungtrên tóc hắn, thoạt nhìn không giống người tu chân chút nào mà nhìngiống như là một con gà rừng đủ màu sắc.
Sắc mặt của Tùng Phong đạo trưởng đã hoàn toàn đen thui, môi run rẩy,hai tay giơ lên rồi lại buông xuống, buông xuống rồi lại giơ lên, xemthần thái, đã phẫn nộ tới cực điểm, hận không thể lập tức tát một cáivào mặt người tuổi trẻ.
" Sư...sư phó." Hiểu Lâm cẩn thận nhìn thần thái của sư phó, khiếp sợ nhắc nhở: " Trước tiên nên mở cấm chế."
Trước động khẩu nổi lơ lửng một tầng sương khói không thể nhìn rõ, đóchính là cấm chế do Tùng Phong đạo trưởng tự mình lập ra, Tùng Phongđạo trưởng thở ra một hơi dài, cố gắng bình phục một chút tâm tình, điqua dùng một kiếm bổ ra cấm chế, đi nhanh vào như sao băng, chụp lấycánh tay người tuổi trẻ!
" Ta kháo, đừng có kéo ta, đang bận rối đây, ai yêu, thua rồi, thuarồi." Người tuổi trẻ cũng không ngẩng đầu lên, dùng đầu cụng vào cánhtay Tùng Phong đạo trưởng: " Muốn ăn thịt gà thì đi bên trái, muốn xemtiểu thuyết thì qua bên phải, đừng lại đây đảo loạn, đi, đi, đi!"
Tùng Phong đạo trưởng hung hăng cười lạnh một tiếng, đoạt lấy máy gametrong tay người tuổi trẻ, giơ lên đập mạnh xuống mặt đất, nhất thời "ba" một tiếng, đã vỡ thành bốn năm mảnh.
Người tuổi trẻ ngẩng phắt đầu, sau đó vẻ mặt kinh ngạc há to miệng, không thể tin quát to một tiếng: " Sư phó, sao lại đến đây?"
" Hừ, hừ, vì sao ta không thể đến?" Giờ phút này chưởng môn phái HoàngSơn khuôn mặt dữ tợn, làm gì còn phong phạm của một tu chân cao thủ: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, thịt gà này làm sao tới, máy chơigame làm sao tới, còn có tiểu thuyết nữa, ngươi rốt cuộc đã làm gìtrong Địch Trần động của ta?"
" Hắc hắc, sư phó, kỳ thật con không có làm cái gì." Con mắt của ngườituổi trẻ vừa chuyển, lập tức mặt mày hớn hở: " Sư phó, kỳ thật con rấtcó thành ý đi vào diện bích, nhưng ngài xem, thời gian thật rất dài,ngài nói muốn nhốt con một năm, nhưng bây giờ một tháng cũng chưa tới,cho nên..cho nên đệ tử...đệ tử ngẫu nhiên nghiên cưu một chút tạp học,cũng là có tình có lý phải không."
Tùng Phong đạo trưởng cả cái mũi như nở to lên: " Tạp học, cái này gọilà tạp học? Là y thuật chế thuốc, lễ nhạc thi thư, hay là máy chơi gamevà thịt gà? Hôm nay ngươi không thành thật khai báo, ta nhất định phảiđem ngươi trục xuất sư môn!"
Lão đạo sĩ thật sự là giận dữ đến hôn mê, hắn cũng không ngẫm lại, nếuđem đệ tử này trục xuất sư môn, thì Hoàng Sơn còn có thể tìm ai kế thừabộ mạt chược kia?
Những lời này nói ra, quả thật là có lực sát thương rất lớn, người tuổitrẻ lập tức thành thật ngay, thành thành thật thật bắt đầu khai báo: "Sư phó, là như thế này, lần trước ngài nói muốn con đến Địch Trần độngđể diện bích sám hối một năm, con nghĩ một năm này thật sự là khó quaa, vì vậy..ân, con bỗng nhiên nghĩ đến, ngài từng đưa cho con một cáinhẫn trữ vật làm quà, vì vậy con xuống dưới chân núi mua không ít đồ ănđồ uống, còn có máy chơi game và tiểu thuyết, đều bỏ vào trong trữ vật,sau đó...con đã bị nhốt lại đây."
Người tuổi trẻ thành thành thật thật đem chiếc nhẫn trữ vật ra: " Nha,ngài xem, con mua một ngàn con gà, nơi này còn có chín trăm tám mươisáu con, con..con ăn thật sự không nhiều lắm đâu."
Tùng Phong xanh mặt cầm lấy chiếc nhẫn, xuất ý niệm bắt đầu xem xét,vừa xem vừa hít thở thật sâu, cả thân thể trở nên run rẩy, cắn răngnói: " Ân, cũng được, quả nhiên rất giỏi, chẳng những có thịt gà, còncó đồ biển, và đồ nướng, có cả bếp gas và cả bình gas, chậc chậc...còncó bài tây, mạt chược, truyện tranh, đầu DVD...còn có cả tivi, lại còncó cả mười bình điện..."
Vẻ mặt mọi người đều cổ quái, không ngờ thiên hạ còn có một đệ tử tuchân hư hỏng như vậy, lại thêm một điều là không ngờ Tùng Phong đạotrưởng đối với vật trong trần thế lại hiểu biết được nhiều như vậy.
Tùng Phong đạo trưởng xem xét chừng năm phút mới xem hết mọi thứ trongnhẫn trữ vật, mạnh mẽ quay đầu lại, một tay rút ra trường kiếm, caogiọng nói: " Hoàng Sơn liệt vị tiền bối trên cao, ta Hoàng Sơn TùngPhong thu tên đồ đệ này, thật sự là làm cho thiên hạ chê cười, hôm naytại Địch Trần động này tuyên bố, từ ngày hôm nay đem đệ tử Diêu Viễntrục xuất sư...."
Tùng Phong lão đạo còn chưanói ra chữ " Môn" thì Hiểu Lâm đã phóng tới, một tay che miệng sư phó,thấp giọng nhắc nhở: " Sư phó, ngài không nhớ chúng ta đến làm gì sao?"
Tùng Phong đạo trưởng thở hổn hển, cuối cùng nhớ tới chuyện chính hôm nay.
" Hoa lạp" Bộ mạt chược kia lại một lần nữa bị ném lên mặt đất.
" Viễn nhi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng." Tùng Phong nghiêm mặt nói: " Thứ này ngươi có nhận ra không?"
" Đương nhiên nhận ra." Nhìn bộ dáng sư phó đã thật sự nổi giận, DiêuViễn nói chuyện đã bắt đầu có quy củ: " Vì đệ tử đã lấy bộ mạt chượcnày từ trong kho ra và còn tụ tập huynh đệ đánh bạc, mới bị sư phó phạtdiện bích một năm."
" Tốt lắm, ta hỏi lại ngươi." Tùng Phong bắt đầu chờ đợi kỳ tích: "Ngươi có thể cảm nhận được bộ mạt chược này có cái gì bất đồng không?"
" Không có gì khác a." Diêu Viễn mờ mịt nói: " Ngày đó lấy trong khora, chúng ta đánh suốt một đem cũng không có cái gì bất đồng a."
Sắc mặt Tùng Phong chợt ảm đạm xuống, nhưng đúng vào lúc này, Diêu Viễnbỗng nhiên tiến lên, kinh ngạc nói: " Di, giống như có điểm kỳ quáinga."
" Tiểu sư đệ, ngươi cảm giác được cái gì không?" Hiểu Lâm khẩn trương hỏi.
" Ân, có loại hơi thở kỳ quái." Diêu Viễn cau mày cẩn thận nhận thức: "Kỳ quái, lần trước rõ ràng là không có, lần này sau lại có phản ứng thếnày chứ."
Hiểu Lâm nhìn Tùng Phong, trong mắt như ẩn chứa vẻ kinh hãi vui mừng, vui vẻ nói: " Ngươi hãy cẩn thận nhận thức thêm lần nữa."
Diêu Viễn quay về bộ mạt chược nhìn hồi lâu, trịnh trọng gật đầu: " Có phản ứng, quả thật có phản ứng rồi!"
Sự thật là không cần hắn phải khẳng định nữa, mạt chược trên mặt đất,đã một khối rồi một khối thay nhau toát ra bạch quang, hiển nhiên đãcùng Diêu Viễn sinh ra cảm ứng.
Thanh U tán nhân nhìn Phi Hạc thượng nhân, Phi Hạc thượng nhân nhìn LụcMi tiên sinh, Lục Mi tiên sinh nhìn Tuyết Phong chưởng môn, tất cả mọingười có chút ngây ngốc, nhịn không được thầm nghĩ: " Chẳng lẽ tu chângiới thật sự đã rơi xuống bước đường này sao? Tiên khí uy lực tuyệt đạinhư vậy, lại nhận một chủ nhân hư hỏng như thế."
Tiểu Khai ở bên cạnh nói: " Diêu Viễn, ngươi biết đánh mạt chược không?"
Diêu Viễn kinh ngạc nhìn Tiểu Khai, trên mặt hiện ra vẻ mặt cao ngạo,ngẩng đầu ưỡn ngực nói: " Đương nhiên, Diêu Viễn ta từ ba tuổi đã họcqua, năm tuổi biết chơi đánh bạc, lúc mười tuổi đã quét ngang GiangNam, mười lăm tuổi tham gia Trung Hoa Đổ Vương đại hội, mặc dù không cóthắng được quán quân, nhưng cũng được Đổ giới cho rằng là một Á Châu ĐổThần có tiền đồ, ngươi nói ta không biết đánh mạt chược hay sao?"
Tiểu Khai bị một chuỗi thành tích này làm ngây ra, nhất thời nghĩ đượcmình thấp hơn hai phần, vẫn cẩn thận hỏi: " Vậy ngươi cũng biết đại mãnquán rồi?"
Diêu Viễn cười hắc hắc, cũng không trả lời, chỉ bước tới, hai bàn tayđưa ra, cầm lấy hòm mạt chược nhấc lên, mạt chược hoa lạp lạp rơi xuốngmặt đất, trong sơn động mặt đất không được bằng phẳng, nhưng hai tayhắn phất nhanh trên mặt đất, bộ mạt chược như bị một lực vô hình sửasang lại, lộ ra một mặt nguyên vẹn nằm trên mặt đất không bằng phẳng,thành một mặt phẳng toàn màu( một màu), không hề sót một khối nào.
Diêu Viễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Khai, tiện tay cầm một khối bàira, nói: " Đây là ba vạn." Vừa mở tay ra thì thấy đúng là ba vạn, hắnlại xuất ra: " Đây là năm đồng." Bàn tay lướt qua, đúng là năm đồng.
Hắn cứ như vậy một đường lấy bài một đường báo bài, bộ mạt chược trướcmặt hắn căn bản không có xem qua, không hề làm ký hiệu, nhưng một đườngđi tới, lại liên tục báo ra, không kém chút nào, đảo mắt đã thấy nóixong hoàn toàn chính xác.
Mọi người ở đây nhìn thấy há mồm cứng lưỡi, trợn mắt há hốc, rốt cuộcnói không nên lời. Tất cả mọi người là cao thủ đứng đầu của tu chângiới, ánh mắt như điện, đương nhiên nhìn ra được thủ pháp bắt bài củaDiêu Viễn cùng động tác sờ bài nhìn qua như dễ dàng nhưng lại vô cùngkhó khăn, mấy vị chưởng môn ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều cùng thởdài, lắc lắc đầu, ý tứ thật rõ ràng: " Ngươi làm không được, ta cũngkhông được, có thể làm được chỉ có người tuổi trẻ này mà thôi."
Diêu Viễn biểu diễn chiêu thức ấy, còn chưa tận hứng, chỉ thấy hai tayhắn như con bướm xuyên hoa bay múa, mạt chược trên mặt đất đã bị bàythành bảy, tám hồ bài, hắn nhất nhất chỉ điểm: " Đây là Thập Tam Chiếu,đây là Đại Xa Luân, đây là Đại Tứ Hỉ, đây là Đại Tam Nguyên..."
Đến tận đây, Tiểu Khai không nghi ngờ nữa, vị tuổi trẻ tên Diêu Viễn này, quả nhiên là trời sinh đổ đồ.
" Tốt lắm, tốt lắm." Sự phẫn nộ của Tùng Phong đã sớm không cánh màbay, vuốt râu, cười tươi rói: " Nào, Viễn nhi, ngươi mau thử lại xem,dùng tâm niệm khống chế bộ mạt chược, bày ra một bộ hồ bài đi."
" Dạ, sư phó!" Diêu Viễn từ khi lên Hoàng Sơn, làm bất cứ chuyện gìcũng bị sư phó mắng, cuộc sống đã buồn bực vô cùng, không nghĩ tới hômnay lại có cơ hội biểu hiện kỹ thuật mạt chược của mình trước mặt mọingười, hơn nữa xem thần thái của sư phó, tựa hồ còn phi thường ủng hộ,trong lòng hắn đắc ý không sao nói, tâm niệm vừa động, đã đem hai vạn,ba vạn và bốn vạn ném ra ngoài, ba khối bài đón gió liền trướng lớn,đảo mắt biến thành như tấm bình phong, dừng ở một mảnh đất trống cáchđó không xa động khẩu, Diêu Viễn tâm hoa nộ phóng( hoa nở trong tim, ýnói vui vẻ): " Oa, bộ mạt chược này nguyên lai là bảo bối a, tốt lắm,ta sẽ bày ra cho các ngươi xem một Cửu Liên Bảo Đăng!"
Tiểu Khai chấn động, ôm lấy tay Diêu Viễn: " Dừng! Không được bày Cửu Liên Bảo Đăng!"
" Vì sao?" Diêu Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
" Không thể bày ra Cửu Liên Bảo Đăng, tuyệt đối không thể bày Cửu LiênBảo Đăng!" Tiểu Khai cứng rắn gằn giọng: " Ngươi chỉ có thể bày tiểuhồ, không, bày thí hồ, là thí hồ nhỏ nhất!"
Đến lúc này mấy vị chưởng môn nhân mới có phản ứng: " Đúng, chúng ta muốn thí hồ, chúng ta chỉ cần thí hồ."
Diêu Viễn mặc dù có chút mất hứng, nhưng nghe sư phó cũng phụ họa, chỉ có thể gật gật đầu: " Được thôi."
Tâm niệm của hắn vừa động, nhất thời lại đem ba khối bài bay ra, cũng ba vạn, bốn vạn, năm vạn rơi xuống trên đất trống.
Tiểu Khai vừa định buông lỏng một chút, bỗng nhiên nhìn thấy Diêu Viễnđịnh đem ra năm vạn và sáu vạn, liền chụp lấy tay Diêu Viễn: " Khôngđược! Nhất sắc tam bộ cao ( Một màu ba bước cao) cũng không được!"
" Lại vì sao?" Diêu Viễn có chút buồn bực: " Thí hồ này đã rất nhỏ rồi."
" Không, còn chưa đủ nhỏ." Tiểu Khai nói: " Không được bày nhất sắc tam bộ cao!"
Diêu Viễn liếc mắt nhìn Tiểu Khai: " Tam sắc tam bộ cao( ba sắc ba bộ cao) thế nào?
" Không được, đương nhiên không được!" Tiểu Khai hừ nói: " Chẳng lẽ ngươi không hiểu cái gì gọi là thí hồ hay sao chứ?"
Diêu Viễn hận hận cắn răng, hôm nay khó có dịp có thể biểu hiện ratuyệt học đắc ý của mình trước thiên hạ người tu chân, nhưng lại bịngười này liều mạng cản trở, nếu không phải có sư phó ở đây, nếu bâygiờ không phải ở Hoàng Sơn mà đang ở trong gia tộc của mình, phỏngchừng hắn đã sớm tìm người trừng trị Tiểu Khai.
Nhưng bây giờ, hắn duy nhất có thể làm là tiếp tục chiến đấu.
" Sáu, bảy, tám vạn được chưa?"
" Ta kháo, ngươi còn muốn cả Lục Liên Trương ( sáu trương liên hoàn), không có cửa đâu!"
" Vậy năm, sáu, bảy đồng thì thế nào?"
" Hừ, đừng tưởng rằng giả ngu là có thể vượt qua kiểm tra của ta, đó rõ ràng là Đoạn Yêu Cửu( đoạn yêu chín)"
" ***, Tam Đông Phong, một đối hồng trung, vậy thì được rồi."
" Hắc hắc, năm cửa cùng lên, ta cũng không phải ngu ngốc."
" Ai, ta nhận thua rồi, một đối hai Tác Tố Hương, là thí hồ đó."
" Hừ, hừ, đó không phải là thí hồ, hai, năm, tám tố tương chính làphiên chuyển, đừng có nghĩ chạy thoát hỏa nhãn kim tinh của ta!"
....
Lời đối thoại của hai người càng nói càng nhanh, quả nhiên là một phenlong tranh hổ đấu a, những danh từ chuyên nghiệp liên tiếp đều được hôra, lại hiện ra thế cục càng ngày càng kịch liệt: " Thanh nhất sắc (toàn màu xanh), liên thất đối ( liên tiếp bảy đối), cùng đánh ra thìnhư vậy là còn thiếu một cửa, yêu cửu khắc, chỉ là bình thường thôi,song ám khắc..."
Mấy vị chưởng môn nhân đã hoàn toàn nín lời, trường hợp như vậy đối vớibọn họ mà nói hiển nhiên là bình sinh mới gặp, nhưng hai người này cònkhông có nhìn thấy vẻ mặt của người khác, ngược lại càng đấu càng hăngsay, đấu đến nỗi mặt mày đỏ ké tức hận. Cũng không biết qua bao lâu,rốt cuộc Tiểu Khai trịnh trọng vỗ vỗ lên vai Diêu Viễn, nhất thời cườiha ha: " Cũng được, cũng được, chính là bày ra thí hồ này đó."
Diêu Viễn thở dài một tiếng, hiển nhiên là đã chiến đấu thất bại, nhưnglời nói lại không có vẻ ủ rũ, mà chỉ có hai tiếng: " Tri kỷ, tri kỷ a!"
Bộ mạt chược này đương nhiên là không thể lập ra một bộ thí hồ giả vờ,tâm niệm của Diêu Viễn hiện lên, đem những khối bài hồi nãy ném ra thutrở về, mặt khác đưa mười bốn khối bài lưu loát liền mạch liên tụcphóng ra.
Thí hồ đại trận rốt cuộc đã xuất hiện.
" Ba!" Trên không một tiếng sét đánh, một đạo tia chớp bổ xuống trậnpháp, mười bốn khối mạt chược nhất thời xoay tròn, trận pháp đang trốngrỗng tự nhiên sinh ra vô số lôi đình, tia chớp, nước lửa, phô thiên cáiđịa vô cùng mãnh liệt, sau đó "oanh long" một tiếng nổ mạnh ra, mườibốn khối mạt chược đảo bay ra, trong nháy mắt quay về chỗ cũ.
Mọi người đưa mắt nhìn tới, địa phương vừa rồi bị trận pháp bao phủ,trên mặt đất đã bị tạc thành một cái hố to sâu siêu cấp chừng năm sáuthước.
" Ti..." Diêu Viễn hít sâu một hơi: " Sư phó, uy lực này thật là khác thường a!"
" Đúng vậy." Tùng Phong đạo trưởng vốn có cảm thụ trực tiếp nhất, thở dài nói: " Hoàn hảo lần này chỉ là thí hồ..."
" Hừ, hừ, biết khổ tâm của ta rồi a." Tay của Tiểu Khai còn khoát lênvai Diêu Viễn, nhịn không được vỗ vai hắn: " Nếu vừa rồi ngươi phóng racả Cửu Liên Bảo Đăng, ngươi cho rằng người còn sống đứng ở chỗ này sao?"
Vẻ mặt Diêu Viễn cảm kích: " Đúng vậy, huynh đệ ngươi thật sự là ngườitốt, có rảnh chúng ta nhất định phải vui vẻ luận bàn luận bàn a."
" Nhưng thời gian của lần này có chút ngắn ngủi đó." Tuyết Phong hỏi: "Xin hỏi môn chủ, thời gian của trận pháp này làm sao khống chế?"
" Đừng hỏi ta, ta không biết." Tiểu Khai xòe hai tay: " Ta cũng vừa mớibiết dùng, còn cái gì khác cũng không biết. Được rồi, bây giờ bộ mạtchược đã đền bù rồi...ta cũng không còn chuyện gì trách nhiệm nữa, tựcác ngươi chậm rãi nghiên cứu đi."
" Ai, đừng đi a." Diêu Viễn giữ chặt cánh tay của Tiểu Khai: " Huynhđệ, ngươi tên gì vậy, là người của môn phái nào? Đi, đến phòng ta chúngta từ từ tâm sự, được rồi, có bạn gái chưa?"
Tiểu Khai trợn trắng mắt, đang muốn nói: " Ta chính là Thiên Tuyển Mônmôn chủ, đồng bối phận với sư phó của ngươi đó a." Nhưng lời còn chưanói ra, thì đã bị Diêu Viễn kéo tay cơ hồ bay lên, nguyên lai vị HoàngSơn đổ đồ này chẳng những tính tình hư hỏng, lại nóng nảy, và khí lựccũng mạnh mẽ, chỉ hai ba bước đã kéo Tiểu Khai đi xa hơn mười thước.
Bây giờ Tùng Phong đạo trưởng hiển nhiên là tâm tình rất tốt, bộ mạtchược kia trong tay, hắn đương nhiên là không còn tức giận nữa. Ống tayáo phất một cái, cất bộ mạt chược vào nhẫn trữ vật, quay hướng DiêuViễn đang đi xa xa lớn tiếng hô: " Viễn nhi, hôm nay ta tuyên bố, vậnmệnh của Hoàng Sơn nhất mạch ta, sẽ hoàn toàn trông cậy vào ngươi,ngươi sẽ là chưởng môn phái Hoàng Sơn đời kế tiếp!"
" Sư phó vừa mới nói cái gì?" Diêu Viễn thọt móc lỗ tai, nói: " Gần đâycái lỗ tai không tốt, lời người ta nói vẫn nghe không được rõ ràng lắm."
" Nga, hắn muốn ngươi tối nay về sớm một chút, không nên chậm trễ giờcơm." Tiểu Khai cũng không có nghe rõ ràng, nói: " Chúng ta đi đâu đây?"
" Đương nhiên là đến phòng ta rồi." Đường của Diêu Viễn đi thì TiểuKhai rất quen thuộc, chính là gian phòng kia, phòng của hắn ở chính làphòng của Diêu Viễn, chỉ là bởi vì Diêu Viễn phải diện bích một năm nênmới không dùng tới, nhưng không ai nghĩ được hôm nay hắn lại được thảra, Tùng Phong còn chưa kịp giải thích với hắn, vì vậy hai người cứ kéonhau đi tới.
" Cái gì, ngày hôm qua ngươi ở phòng của ta sao?" Diêu Viễn ôm bả vaiTiểu Khai, vẻ mặt như vui vẻ ra vẻ thần bí: " Duyên phận a, huynh đệ,chúng ta thật sự là rất có duyên, nói thực ra, tối hôm qua ngươi cóđụng đến bảo bối của ta không?"
" Bảo bối của ngươi là cái gì?" Tiểu Khai phát hiện mình có chút khôngthể thích ứng sự nhiệt tình của người này, thoáng lui ra sau từng bước:" Ngoại trừ bộ mạt chược, ta chưa từng nhìn thấy vật gì."
Diêu Viễn cười hắc hắc, nói: " Ngươi tới xem."
Hắn lật nệm giường lên, sau đó sờ hồi lâu ngay giữa giường, Tiểu Khaichỉ nghe tiếng gì đó răng rắc vang lên, đã có một tấm gỗ bị kéo lên, lộra một cái lỗ chứa gì đó.
CHƯƠNG 2 : MỸ NHÂN TƯƠNG YÊU
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Xem, bảo bối của ta đều ởchỗ này cả, đây là trước khi ta lên núi đã lén mang theo." Diêu Viễnđem từng món đồ bỏ lên bàn, vừa bày ra vừa nói lao tao: " Ai, vốn tađang ở nhà rất tốt, gia đình ta không lo ăn không lo uống, nhưng bỗngnhiên có một ngày sư phó chạy tơi nhà ta, với bộ dáng như rất thânthiết và ba mẹ của ta, nói ta thiên phú rất cao, còn nói ta cốt cáchthanh kỳ, là kỳ tài tu chân, gạt ta lên núi, Hoàng Sơn đáng chán này,cái gì cũng đều không có, không có internet, không có thức ăn ngon,không có mỹ nữ, không có tivi, không có máy chơi game, ai, ta đã buồnbực muốn chết."
Con mắt của Tiểu Khai đã trừng thật to, nhìn thấy Diêu Viễn xuất ratoàn tạp chí(tên là long hổ báo), lại nhìn thấy Diêu Viễn một xấp đĩa,trên mặt ghi một hàng chữ: " Phạn Đảo Ái toàn tập- toản thạch trân toànbản( tiếng Trung tự Mạc).
Mắt của Tiểu Khai gần như muốn rơi xuống, nhưng hắn còn chưa kịp mởmiệng, Diêu Viễn lại đào ra từ trong hộc một cái máy camera mi ni, nói:" Xem, ta chuẩn bị sẵn rồi, có thứ này là có thể xem được đĩa rồi."
" Có thể không đầy đủ đâu." Tiểu Khai nghi ngờ nói: " Máy camera quá nhỏ, nhìn không hay lắm."
Diêu Viễn liền lộ ra bộ mặt như đã sớm biết rằng hắn sẽ nói như vậy, ấnvào sau máy một cái, nhất thời một đạo bạch quang bắn tới vách tường: "Xem, là như vầy nè...đây không phải máy bình thường đâu nga, đây là bộmáy chiếu phim siêu cao có thể rõ ràng phản chiếu hình ảnh lập thể bachiều, là loại máy cao cấp bán có hạn trên toàn thế giới đó."
Tiểu Khai lắc đầu, thật sự là không biết nói cái gì nữa.
Diêu Viễn đã nhìn ra, nói: " Huynh đệ, ta và ngươi có duyên, ta nhận ngươi làm tiểu đệ a."
Tiểu Khai kháng nghị: " Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, dựa vào cái gì muốn làm ca ca ta."
" Điều này ngươi không biết đâu." Diêu Viễn đắc ý dương dương nói: "Phỏng chừng ngươi cũng là người của môn phái nào đó đi tới tham gia TụLinh đại hội, phải biết rằng đương kim tu chân giới có tổng cộng sáuđại môn phái, phái Hoàng Sơn chúng ta là một trong đó, cho nên nói, talà đệ tử đương kim của đại phái tu chân giới nga, hơn nữa ta còn làtiểu đệ tử nhập thất của chưởng môn Hoàng Sơn, thân phận này lại càngkhông bình thường nữa, nếu ngươi là đệ tử bình thường của nhị lưu mônphái, vậy sư phó ngươi phỏng chừng còn phải gọi ta là một tiếng sưhuynh, đương nhiên rồi, ngươi cũng có thể là người của sáu đại phái,nhưng dù ngươi thuộc sáu đại phái, cũng không có thể là chưởng môn thântruyền đệ tử, phải biết rằng, tình huống của mấy vị chưởng môn ta thựcrất hiểu rõ nga, hơn nữa ta phát hiện ngươi căn bản là không có chútnguyên khí, phỏng chừng chỉ là một người vừa vào học tu chân mà thôi,hắc hắc, ta nói đúng không a."
Hắn nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Tiểu Khai, nhịn không được vỗvỗ vai Tiểu Khai, nói: " Thế nào, nhận ta làm lão đại, cam đoan sẽ córất nhiều chỗ tốt nga."
Miệng của Tiểu Khai còn mở to, còn chưa kịp nói, thì Diêu Viễn lại nóitiếp: " Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy mất mặt, thì chúng ta có thểnói ra tuổi, ngươi đừng xem ta còn trẻ anh tuấn, hoạt bát đáng yêu,thoạt nhìn thì còn rất nhỏ, nhưng kỳ thật bởi vì ta có một trái tim trẻtrung mà thôi, năm nay ta đã hai mươi sáu tuổi rồi, ngươi này, phỏngchừng không vượt qua hai mươi bốn chứ?"
Tiểu Khai vô thức gật gật đầu: " Ta hai mươi mốt tuổi."
" Vậy được rồi." Con mắt của Diêu Viễn xoay chuyển, bỏ ra vòng bíchngọc trên cánh tay ra, nói: " Nào, tiểu đệ, hôm nay khó được lão đạicao hứng, tặng cho ngươi một món lễ vật a."
Tiểu Khai cũng không để ý, thuận tay nhận lấy khối bích ngọc, có vẻ âmu, cũng có vẻ không có gì tốt, thuận tay đặt ở trong túi, nói: " Thậtra...nếu tuổi của ngươi lớn hơn ta, nhận ngươi làm ca ca cũng không cógì, chỉ là..." Lời mới nói được đến đây, chợt nghe " phanh" một tiếng,cánh cửa đã bị đá mở, Hiểu Lâm bước vào, lớn tiếng nói: " Tiểu sư đệ,tiểu sư đệ, mau nhanh đến đại sảnh, sư phó tìm ngươi." Sau đó nàng quayđầu nhìn Tiểu Khai: " Sư phó nói, thỉnh môn chủ cùng đi."
" Hắc, môn chủ gì, cái gì môn chủ?" Diêu Viễn cười a a vỗ vai TiểuKhai: " Thanh Hư môn? Phục Hổ môn? Hay là Thạch Quật Long môn? Nhìnkhông ra thân phận của tiểu tử ngươi không thấp nga."
" Cũng không gì." Tiểu Khai thành thành thật thật trả lời: " Ta làThiên Tuyển môn Nhị Bách Ngũ môn chủ, ta gọi là Nghiêm Tiểu Khai."
" Thiên..Thiên Tuyển môn.." Miệng của Diêu Viễn mở to: " Là môn phái được xưng là tiếp cận thần Thiên Tuyển Môn?"
" Đúng, đúng là vậy." Tiểu Khai nghiêm trang gật gật đầu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút ra cảm giác ấm ức.
" Ha ha, ha ha!" Diêu Viễn nhất thời cười ha ha, cả nước mắt thiếu chútnữa cũng tuôn ra: " Nháo cả nửa ngày ngươi cư nhiên lại thuộc ThiênTuyển môn a, ngươi xem bộ dáng đắc ý của ngươi kia, Thiên Tuyển Môn cócái gì tốt chứ, ngươi còn tưởng ngươi thật sự gặp được môn phái tu chânđệ nhất sao? Ngươi còn tưởng rằng đang ở trong môn phái tiếp cận thầnnhất a? Nói cho ngươi, đó chỉ là một âm mưu quỷ kế, là âm mưu quỷ kế!"Hắn nở nụ cười nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười a a nói: "Nào, đem thứ âm mưu quỷ kế được xưng là đệ nhất tu chân giới Vô TựThiên Thư ra cho ta xem đi."
" Vô Tự Thiên Thư không thể cho ngươi xem được." Tiểu Khai lắc đầu: " Ngươi đụng vào Vô Tự Thiên Thư sẽ bị trời phạt đó."
" Không quan hệ." Diêu Viễn to tiếng nói: " Hừ hừ, than là đệ tử nhậpthất của Hoàng Sơn chưởng môn, ta còn sợ trời phạt gì sao?" Hắn quayđầu nhìn Hiểu Lâm cười hì hì: " Phải không sư tỷ."
" Đương nhiên không phải." Hiểu Lâm không cho hắn một chút mặt mũi: "Sư phó đã bị lôi điện bổ hai lần, ngươi cho rằng ngươi so với sư phócòn mạnh hơn?"
Diêu Viễn chợt ngây dại, ngây người hồi lâu mới a a cười: " Sư tỷ, chuyện cười này không buồn cười chút nào đâu."
" Buồn cười cái đầu ngươi, nhanh lên đi theo ta đến đại sảnh!" Hiểu Lâmnhướng cao mày, nhéo lỗ tai hắn, kéo hắn đi ra, vừa đi vừa mắng: "Ngươi dám xem thường Thiên Tuyển Môn? Ngươi có biết bộ mạt chược kia làai phát hiện ra không hả? Ngươi có biết Hoàng Sơn linh mạch là ai hủydiệt hay không? Ngươi có biết Hoàng Sơn tứ đại tiên khí là bị ai hủydiệt không chứ? Ngươi..."
Tiểu Khai bật cười đứng ở đó, nhìn thấy Hiểu Lâm đang kéo lỗ tai DiêuViễn chậm rãi đi xa, ngẫu nhiên còn có thể được tiếng kêu đau như heobị giết hòa lẫn tiếng than sợ hãi của hắn truyền tới.
" A! Vô Tự Thiên Thư thật sự hữu dụng a!"
" Không phải đâu, hắn hủy đi linh mạch của chúng ta?"
" Trời ạ, chẳng lẽ trước kia sư phó đã làm ra chuyện thương thiên hại lý hay sao, bằng không sao lại bị sét đánh chứ?"
" Ta kháo, không mãnh liệt như vậy chứ, nói như thế bây giờ Hoàng Sơn chúng ta không có bảo bối nữa rồi?"
"...."
Tiểu Khai mỉm cười, cất chân đuổi theo.
Trong Hoàng Sơn Vân Vụ đại điện, có rất nhiều pho tượng thần, giờ phútnày đệ tử Hoàng Sơn đang đứng cúi đầu trong đại điện, ở giữa đại điệnmây mù liễu nhiễu, Tùng Phong đạo trưởng đứng ở phía trước, thần tháihưng phấn nói: " Trong hai ngày nay, Hoàng Sơn ta bị hủy linh mạch, mấypháp bảo, rồi lại được tiên khí, được pháp bảo, trong đó sự được mấtthật khó tính toán, vô luận như thế nào, hôm nay chính là ngày truyềnthừa ngàn năm của Hoàng Sơn chúng ta, là thời khắc mấu chốt, sau nàyHoàng Sơn nhất mạch chúng ta là hưng là suy, phải toàn xem vào mộtngười, người này chính là đệ tử duy nhất trong mấy ngàn đệ tử có thể kếthừa Mạt Chược đại trận, Diêu Viễn." Tùng Phong đạo trưởng lấy tay chỉDiêu Viễn vừa được kéo vào đại điện: " Vì thừa dịp này, hôm nay vừa lúcthiên hạ tu chân tề tựu, ta mượn cơ hội này tuyên bố lập đệ tử nhậpthất Diêu Viễn là đại chưởng môn đời kế tiếp của Hoàng Sơn, ban cho đạodanh là Tuyệt Thạch, còn mời các vị làm chứng."
" Phì.." Tiểu Khai nhịn không được cười ra tiếng: " Tuyệt thực, tuyệt thực, quả nhiên là tên rất hay!"
" Môn chủ, Khai ca, Khai gia, ngài đừng nói như vậy nữa đi." Diêu Viễnrầu rĩ đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: " Nháo cả nửa ngày lão nhângia ngài lại có bản lãnh lớn như vậy, làm cho ta còn muốn nhận ngài làmtiểu đệ, cái này ta đúng là làm thằng ngốc rồi."
" Đừng nói như vậy, huynh đệ." Lòng hư vinh của Tiểu Khai được thỏa mãnthật lớn, thân thiết vỗ bả vai Diêu Viễn: " Chúng ta bình đẳng kết giaolà tốt lắm."
Diêu Viễn u oán nhìn hắn liếc mắt, rồi cẩn thận nhìn sang Hiểu Lâm đangchau mày bên cạnh, ra vẻ đáng thương nói: " Tốt lắm, hay là ngươi làmđại ca, ta làm tiểu đệ cho rồi..."
Tiểu Khai đắc ý dương dương khoanh tay trước ngực, trịnh trọng gật gật đầu.
Chuyện kế tiếp không có gì để nói, đợi khi Tùng Phong đạo trưởng hoànthành nghi thức môn phái, các vị tu chân đồng đạo đến từ tam sơn ngũnhạc dần dần tan đi, chỉ thấy trên ngọn núi bạch quang lòe lòe, đámngười tu chân ngự phi kiếm bay xuống núi, Tiểu Khai nhìn thấy thì hâmmộ không thôi, chợt cảm thấy bên người có một luồng gió mát, một thanhâm nhu hòa nói: " Điền Ngọc xin hỏi môn chủ, chẳng biết khi nào có thểđến chơi nơi Lưu Vân Thủy Tạ của ta?"
Tiểu Khai quay đầu lại, liền thấy được Lam Điền Ngọc đang nở nụ cười.
Vẻ mặt Diêu Viễn kinh ngạc há to miệng, nhìn Lam Điền Ngọc, lại nhìn Tiểu Khai, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái và hâm mộ.
Phải biết rằng Lưu Vân Thủy Tạ là thiên đường của nhiều người tu chânphái nam, bình thường đừng nói chủ động mời mọc, dù cho muốn đến cũngkhông có cơ hội, nhưng hôm nay đích thân chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ đitới mời Tiểu Khai, đây là khái niệm gì chứ?
Suy nghĩ lại hồi một năm trước có gặp qua nữ đệ tử của Lưu Vân Thủy Tạ,còn muốn có được song tu đạo pháp của Lưu Vân Thủy Tạ, Diêu Viễn lặnglẽ nuốt ngụm nước bọt, quyết định vô luận như thế nào cũng phải đi theoTiểu Khai lăn lộn.
" Nga, khi nào thì cũng được a." Tiểu Khai không thể từ chối đành nói: " Dù sao ta cũng không còn việc gì quan trọng làm."
Thần sắc Lam Điền Ngọc vui vẻ: " Nếu như thế, bây giờ môn chủ theo ta về Lưu Vân Thủy Tạ được không?"
" Có thể không được." Tiểu Khai nghĩ nghĩ: " Ta phải trở về một chuyến, đã đi hai ngày rồi, phải về công ty để báo cáo."
Lam Điền Ngọc nhìn kỹ thần sắc của hắn, nhịn không được hỏi: " Môn chủlàm việc Điền Ngọc thật sự thấy lạ lùng, Điền Ngọc thật sự không hiểuvới khả năng của môn chủ, cần gì phải đi truy đuổi theo danh lợi hồngtrần?"
Tiểu Khai kỳ quái liếc mắt nhìn nàng, nói: " Ta vốn là phàm phu tục tử a."
Lam Điền Ngọc ngẩn người, phảng phất như hiểu được cái gì, gật đầu nói:" Tu hành đường nhỏ thì vào núi, tu hành đường lớn thì vào nơi nhângian, môn chủ quả nhiên là cao nhân." Lời nàng vừa chuyển, lại nói: "Nhưng Điền Ngọc vẫn không rõ, mặc dù môn chủ muốn nhập thế tu hành, cầngì phải đi cực khổ, làm việc mỗi ngày như thế? Với thần thông của mônchủ, nếu muốn xuất thế, chẳng lẽ không chỉ một lần nhấc tay mà thôi?"
Tiểu Khai sửng sờ, cẩn thận cân nhắc, nghĩ ra Lam Điền Ngọc nói cũng cóđạo lý, nhưng khi hắn suy nghĩ lại, lại cảm thấy có chỗ nào đó khôngđúng, suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc chỉ là mỉm cười, một câu cũng nói khôngnên lời.
Lam Điền Ngọc nhìn thấy hắn miễn cưỡng cười, càng cảm thấy Tiểu Khaicao thâm khó lường, trong lòng còn nghĩ về môn phái tùy thời có thể bộcphát ra nguy cơ, rốt cuộc cắn răng, hứa hẹn: " Nếu môn chủ đã muốn đivề một chuyến, Điền Ngọc cũng không ngăn trở, mong rằng môn chủ có thểnhanh chóng đến Lưu Vân Thủy Tạ. Chỉ cần môn chủ tới kịp thì Lưu VânThủy Tạ ta nguyện ý xuất ra thành ý lớn nhất." Lam Điền Ngọc dừng lạimột chút, rồi khó khăn bổ sung: " Điền Ngọc sẽ đưa ba vị đệ tử thântruyền tự mình nghênh đón môn chủ đến."
Tiểu Khai cảm thấy nữ nhân này nói chuyện có vẻ cổ quái cổ lý, một lờimời đơn giản, theo miệng nàng nói ra, luôn làm cho người ta có cảm giácnhư là chuyện lớn, còn chưa kịp nghĩ lại, thì thấy bàn tay ấm áp, LamĐiền Ngọc đã vươn bàn tay ấm áp như ngọc nắm lấy bàn tay hắn, đặt mộtvật mềm mại lả lướt vào giữa lòng bàn tay hắn, sau đó rút tay ra, nhẹnhàng khép bàn tay Tiểu Khai lại, ôn nhu nói: " Khi môn chủ muốn đến,chỉ cần bóp vỡ túi hương này, Điền Ngọc tự sẽ phái người đi nghênh đón."
Thân phận Lam Điền Ngọc vốn là một trong sáu chưởng môn địa vị sùng caotrong sáu đại phái, nhưng động tác này lại giống như một nữ tử đang xấuhổ đem túi hương của mình tặng cho tình lang sắp rời xa, với thần tháiđó, với nghi thái đó, quả nhiên cho tới bây giờ không có ai được nhìnthấy qua.
Miệng của Diêu Viễn đã mở to không sao khép lại được, nhìn thấy một mànnày, đối với Tiểu Khai quả thực đã bội phục đến sát đất. Mắt thấy TiểuKhai trấn định gật gật đầu, bình tĩnh nói một câu: " Tốt đấy." Thầnthái được yêu mà không chút sợ hãi, làm Diêu Viễn bội phục thêm vàiphần.
Lam Điền Ngọc u oán bước đi, Hiểu Lâm đã theo sư phó đi luôn, Diêu Viễnlôi kéo tay của Tiểu Khai, thở ra một hơi thật dài, nói: " Ta phục rồi,lão Đại, ta thật sự phục rồi."
" Phục cái đầu ngươi." Tiểu Khai trừng mắt: " Đầu óc ngươi là bã đậu hả?"
" Ai, đừng có nói giỡn." Diêu Viễn thở dài một tiếng: " Lúc trước, tavẫn luôn nghĩ mình là cao thủ tán gái, khi đó, ta còn trẻ lại nhiềutiền, trò chơi hồng trần, tùy tiện tham gia lăn lóc, cũng có người nóita tiêu sái vô cùng, tùy tiện là có ngay một cô gái, cũng có người nóita phong lưu anh tuấn, cho dù tùy tiện mang đôi dép, bọn họ đều nói tacó phong độ, ta cũng từng nghĩ mình thật sự là cao thủ tình trườngchính thức, nhưng từ khi tiếp xúc tu chân giới, mới phát hiện mỹ nữ củatu chân giới khác hẳn mỹ nữ của hồng trần, mà mấy tu chân mỹ nữ này vốnkhông xem ta vào mắt. Ta từng chạy tới bên ngoài Lưu Vân Thủy Tạ trộmnhìn, nhưng nguyện vọng đơn giản như vậy mà cũng bị đệ tử tuần tra củaLưu Vân Thủy Tạ bắt được đem trả về Hoàng Sơn, không có cách nào thựchiện. Nhưng hôm nay, ta xem lão nhân gia ngài ngay cả một ánh mắt nhìncũng không có, có thể đã làm cho chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ tự mình đitới mời ngài đi làm khách, hơn nữa còn buông lời hứa hẹn trịnh trọngnhư vậy." Hắn lộ ra một bộ dáng như đau khổ không muốn sống, hung hănglắc lắc, phe phẩy đầu, thở dài: " Bây giờ ta mới biết được, nguyên laingài mới là thiên hoàng siêu sao trong giới cao thủ tán gái a!"
" Ngươi không cần khoa trương như vậy a!" Tiểu Khai bị hắn làm cho hồđồ: " Không phải chỉ đơn giản là đến làm khách của Lưu Vân Thủy Tạ thôihay sao, đáng giá cho ngươi kích động như vậy? Nếu ngươi muốn, đến lúcđó ta mang ngươi đi cùng là được."
Diêu Viễn sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, hỏi: " Lão đại, ngươi không biết quy củ của Lưu Vân Thủy Tạ sao?"
" Đương nhiên không biết." Tiểu Khai trực tiếp lắc đầu: " Ta vừa mớitiếp xúc với người tu chân thôi, ta làm sao biết được nhiều điều nhưvậy."
" Trời ạ!" Diêu Viễn lại bắt đầu ngửa mặt lên trời thở dài: " Hắn ***cái gì cũng không biết mà lại có được loại diễm phúc này, chẳng lẽ lãothiên gia bị mù mắt hay sao chứ?"
" Đừng nói nhảm." Tiểu Khai hung hăng gõ vào ót hắn: " Nhanh nói cho ta biết."
" Là như thế này." Diêu Viễn nói: " Lưu Vân Thủy Tạ tu chân tâm pháp kỳthật rất yếu, bọn họ mạnh là ở chỗ tâm pháp của họ có hai loại đặc thù,thứ nhất là thuật dưỡng nhan( giữ gìn nhan sắc) và trụ nhan, thứ hai làcó thể song tu, ngươi đã biết đó người thì ai cũng thích đẹp, chỉ điểmnày thì người tu chân cũng không ngoại lệ, cho nên nữ đệ tử của Lưu VânThủy Tạ vẫn được nhiều người mơ tới, nếu có thể tìm được nữ đệ tử củahọ để mắt, chẳng những được thân thiết gần gũi mà còn có cơ hội học tậpđược song tu tâm pháp cao minh nhất, cho nên tới nay, đều có rất nhiềungười tu chân muốn tiến vào Lưu Vân Thủy Tạ, nhưng người muốn đi vàonhiều lắm, khiến cho trong đó náo loạn, cho nên sau này họ bèn quyđịnh, không được tùy tiện đưa nam nhân đi vào, trừ khi là có người mời,ai mời thì tự phụ trách, quy định này sau đó được thay đổi một chút..."Nói đến đây, Diêu Viễn thần bí nhìn Tiểu Khai liếc mắt cười nói: " Lãođại, ngươi đoán thay đổi như thế nào?"
Tiểu Khai mờ mịt lắc đầu.
Diêu Viễn nói: " Sau họ quy định, trừ phi nữ đệ tử nào nguyện ý cùngnam nhân tiến hành nghi thức song tu, nếu không tuyệt đối không chophép đưa người tu chân phái nam tiến vào thủy tạ, cứ như vậy, quả nhiênkhông có đệ tử dám dẫn người vào, mà quy củ này của họ đã truyền xuốngcho tới bây giờ."
Tiểu Khai tự hỏi một chút, nghi ngờ nói: " Như vậy nói, một khi có nữđệ tử nguyện ý cùng người song tu cũng đành rời khỏi thủy tạ, nếu lànhư vậy thì thực lực của Lưu Vân Thủy Tạ không phải bị tước yếu đi sao,hoặc là ngược lại, nếu người tu chân phái nam muốn song tu thì cũngphải gia nhập Lưu Vân Thủy Tạ? Như vậy thì môn phái khác cũng khôngđồng ý đâu."
" Đương nhiên không phải như vậy." Diêu Viễn nói: " Điều này lại là một đặc thù khác của song tu tâm pháp nữa."
" Nga, ngươi nói xem." Tiểu Khai hứng thú nói.
" Song tu tâm pháp của Lưu Vân Thủy Tạ khác hẳn những song tu tâm phápkhác, song tu bình thường thì vẫn có thể liên tục song tu, đối với haibên đều có chỗ tốt, nhưng song tu tâm pháp của Lưu Vân Thủy Tạ thì chỉcó thể vận hành một lần thôi." Diêu Viễn nói tiếp: " Nói cách khác, chỉcó nữ đệ tử khi còn là xử nữ thì có thể tiến hành một lần song tu, mànữ đệ tử sau khi phá thân, từ nay về sau dù có song tu thì cũng khôngcòn ý nghĩa gì, chỉ là thuần túy nam nữ hoan lạc, mà chỉ thuần túy hoanlạc không có trao đổi nguyên khí, đối với tu luyện sẽ có hại, cho nênnữ đệ tử của Lưu Vân Thủy Tạ, cho dù muốn tìm nam nhân tu chân song tu,cũng là duy nhất một lần, sau đó các nàng cũng không rời khỏi thủy tạ,nhưng một lần song tu hiệu quả cũng phi thường cao, có thể cho hai bênđề cao thực lực rất lớn.
Lúc này Tiểu Khai mới hiểu được, quay đầu lại ngẫm nghĩ chuyện Lam ĐiềnNgọc mời mình đi làm khách, sau lại thêm tiếp xúc hai lần, nhớ lại từngchút một, cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa những hành động kỳ quái củanàng, hắn càng nghĩ càng kinh ngạc, nhịn không được nói: " Nói như vậy,Lam chưởng môn tự mình mời ta đi, chẳng lẽ là...chẳng lẽ là..."
" Đúng vậy." Diêu Viễn vẻ mặt như mơ màng: " Lam chưởng môn mặc dù làchưởng môn của Lưu Vân Thủy Tạ, nhưng đến nay vẫn còn tấm thân xử nữ,ta thật sự không nghĩ ra, vì cái gì mà nàng lại chủ động chạy tới mờingươi đi làm khách, nhưng lại có bộ dáng như rất vội vàng vậy. Với thựclực mạnh của nàng, nếu cùng song tu, ngươi sẽ tăng cường thực lực rấtmạnh a."
Trong đầu Tiểu Khai nhất thời xuất hiện vẻ mặt mỉm cười thản nhiên củaLam Điền Ngọc, còn có hương thơm nhàn nhạt, thanh âm nhu hòa, nghĩnghĩ, trong lòng lại có chút rung động, nhất thời thấy kinh hãi, thở ramột hơi, lớn tiếng nói: " Đã là như vậy, ta đây vô luận thế nào cũngkhông thể đi."
Đúng vậy, là vì Tiểu Trúc, mình tuyệt đối không thể đi!
Thời điểm Tiểu Khai xuống núi, do Diêu Viễn tiễn hắn đi xuống, phi kiếmcủa Diêu Viễn thoạt nhìn so với Hiểu Lâm còn không bằng, hai đại namnhân, hơn hai trăm cân nặng, phi kiếm phát ra tiếng rít ồng ộc như trâukéo xe, Tiểu Khai đứng ở trên vẫn luôn lo lắng chờ đợi, hoàn hảo là dọctheo đường đi có kinh hãi mà không gì nguy hiểm, cuối cùng thành côngxuống được Hoàng Sơn.
Đứng dưới chân Hoàng Sơn, nhìn thấy dọc theo đường đi du khách như nêm,Tiểu Khai bất giác sinh cảm khái, hàng năm đều có vô số du khách đến dulãm những danh sơn cổ kính này, Hoàng Sơn, Thục Sơn, Thanh Thành, NgaMi, đều là thắng cảnh du lịch, nhưng có lẽ cũng không ai biết, bọn họnhìn thấy núi non kỳ thật không phải chính thức là danh sơn, mà ngọnnúi chính thức đã sớm bị các đại môn phái tu chân dùng cấm chế khổng lồngăn trở, người phàm nhìn thấy thì căn bản chỉ là phong cảnh bên ngoàicủa danh sơn mà thôi.
Du khách cũng không biết, trên đỉnh đầu của bọn họ, nơi vạn trượng trờicao mà ánh mắt không thể phát hiện, kỳ thật thường xuyên có người tuchân ngự phi kiếm tung hoành lướt qua.
Chính mình nếu không có cơ hội hồ đồ trở thành Thiên Tuyển môn chủ, đã đồng dạng không có tư cách biết rõ những chân tướng này.
Tiểu Khai đang suy nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên khóe mắt nhìn thấykhông xa phía trước có một thân ảnh màu vàng chợt lóe qua, thân ảnh kiathập phần quen thuộc, đúng là Hoàng Bội đã gặp qua từ một ngày trước,bất quá bây giờ Hoàng Bội không chỉ đi một mình, mà sau lưng còn đitheo một người thoạt nhìn có vẻ phong lưu, người này cũng là người quencủa Tiểu Khai, đúng là Tư Mã Thính Tuyết.
Hoàng Bội nhìn có vẻ tốt hơn, tư thái đi đường cũng phi thường đẹp hơn,bờ mông tròn trịa đung đưa theo từng bước đi, Tư Mã Thính Tuyết đi ởsau nàng, cặp mắt hắn nhìn chăm chăm vào bờ mông tròn, nhìn như mùquáng.
Tiểu Khai nhìn theo bóng lưng chập chờn quyến rũ của Hoàng Bội, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt.
CHƯƠNG 3 : BÍ MẬT HOÀNG BỘI
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Di, sao nơi này lại cóyêu khí?" Bỗng nhiên có một thanh âm kêu lên, thanh âm này thập phầnvang xa, Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, thoáng tra xét, thì phát hiện đúnglà từ trong Vô Tự Thiên Thư truyền ra, hắn vội vàng nhìn những ngườiđang đi bên trái rồi phải, vốn không có ai chú ý tới thanh âm này.
" Không cần tìm, Tiểu Khai đạo hữu." Thanh âm trong Vô Tự Thiên Thư lạitruyền ra: " Bọn họ nghe không được chúng ta nói chuyện đâu."
Tiểu Khai gật gật đầu, bỗng nhiên hiểu được, nguyên lai bốn lão nhânnày cũng giống như Vạn Yêu Vương Tiểu Quan, có thể cùng mình trực tiếpthông qua tâm linh mà nói chuyện, mình đã nhỏ máu vào trong sách, đóchính là môi giới thành lập sự liên lạc.
" Sao các ngươi lại biết tên của ta?" Tiểu Khai có điểm tò mò.
" A a, Tiểu Khai đạo hữu, chúng ta mặc dù không ra được, nhưng nhữngchuyện xảy ra bên ngoài chúng ta đề có thể nghe được, nguyên lai nơinày vốn không phải là ma giới, ngươi cũng không phải ma tốt, bất quábây giờ tu chân giới thật sự là quá yếu, chưởng môn nhân sáu đại mônphái kia, vậy mà chỉ có trình độ nhị lưu mà thôi. Ai, thật sự là mộtđời không bằng một đời a." Ngữ khí lão nhân thật cảm khái.
" Ngươi nói làm sao có yêu khí?" Tiểu Khai có vẻ khẩn trương, mặc dùhắn vừa ở Hoàng Sơn Thiên Đô Ẩn Phong làm ra danh tiếng thật lớn, nhưnghắn tự biết mình, mình vốn không có nguyên khí, lại không có pháp bảocông kích, càng không có phi kiếm, tay không yếu ớt, đừng nói yêu quái,cho dù là một lưu manh đô con đầu đường xó chợ đều có thể uy hiếp đượcmình.
Cho nên Phong Ma Khẩu Quyết lúc linh lúc không kia mà chỉ có trời biết, tốt nhất là không nên nói ra.
" Đúng là cô gái giống như búp bê ở phía trước kia." Tiểu Khai cũngkhông biết là lão nhân nào đang nói chuyện, thanh âm của bốn lão nhânnày căn bản là giống nhau như đúc: " Khẳng định có yêu quái đang đitheo sau lưng cô ta, ta phỏng chừng trên người cô ta có bảo bối."
" Cái gì bảo bối?" Tiểu Khai nói: " Cảm giác được sao?"
" Không được, cảm giác không ra." Lão nhân nói: " Phỏng chừng bảo bốikia cũng không có gì tốt lắm, nếu không chúng ta đã sớm phát hiện rarồi."
" Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Khai có chút khó xử: " Có cần nhắc nhở cô ấy hay không?"
Hắn vốn không nghĩ muốn có quan hệ gì với Hoàng Bội, ngay từ lần đầutiên gặp Hoàng Bội, Hoàng Bội chưa từng có nét mặt tốt đẹp với hắn, sauđó tiếp xúc thêm vài lần, mỗi lần đều có một bộ dáng khinh miệt vàkhinh thường, Tiểu Khai có ngu xuẩn thế nào cũng biết Hoàng Bội chánghét mình, nhưng dù sao hắn cũng có tấm lòng đồng tình và chính nghĩa,vừa nghe nói nàng bị yêu quái theo dõi, liền nhịn không được mà muốn đilàm chuyện tốt.
" Nhắc nhở cô ta cũng vô dụng." Lão nhân nói: " Ta muốn hành hiệptrượng nghĩa, có làm cũng không lưu tên họ, ta xem ngươi hay là nênlặng lẽ đi theo phía sau, nếu yêu quái xuất hiện, ngươi trực tiếp bắtlấy yêu quái là được."
" Ta bắt yêu quái?" Tiểu Khai thất thanh nói: " Yêu quái không bắt ta là đã cảm ơn trời đất rồi."
" Hắc hắc, đừng sợ, có chúng ta đây." Bốn lão nhân nở nụ cười: " Thựclực của chúng ta bây giờ mặc dù không có đến một phần mười, bất quá đốiphó với mấy thứ nhị lưu này thì rất nhẹ nhàng. Huống chi, không phảingươi còn có Phong Ma Khẩu Quyết hay sao?"
Tiểu Khai nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng, nói: " Ngươi cam đoan ta không có nguy hiểm?"
" Yên tâm đi." Lão nhân vỗ ngực nói: " Có chúng ta ở đây, bảo đảm ngươibình yên vô sự, nào, trước tiên cho ngươi lá phù này, ngươi đem nó dántại mi tâm là được."
Tiểu Khai nhất thời cảm thấy trong tay có một vật, cúi đầu nhìn thấy,nguyên lai là một miếng tròn đen đen, thoạt nhìn không giống sợi chỉcũng không giống sợi dây, cũng không biết do tài liệu gì chế thành, hắndán vào giữa trán, tiểu viên phiến tựa hồ như có lực hấp dẫn, liền dínhngay vào giữa trán.
" Miếng Ẩn Thân Phù chỉ dùng chân nguyên của chúng ta biến thành, độtinh thuần phi thường cao, bây giờ ngươi đã ẩn thân rồi." Lão nhân đắcý nói: " Yên tâm được rồi, cứ đi theo sau, phù chú của chúng ta, tuyệtđối người tu chân của hiện tại không có khả năng phá giải được."
Tiểu Khai cảm thấy mới mẻ, nhịn không được vươn tay ra, ở trước mặt mỗingười đi đường quơ tay liên tục, quả nhiên không ai có phản ứng, hắnliền đến bên một người đi bên phải, vỗ lên đầu hắn, người nọ kinh ngạckêu: " Di" một tiếng, quay đầu lại, nhìn không thấy ai đã hạ thủ, lậptức chửi váng lên: " Là ai đang giỡn mặt lão tử? Có gan đứng ra!"
Tâm trạng đùa giỡn của Tiểu Khai nổi lên, vừa chuyển đầu, lại gặp saulưng có một người, vì vậy giữ chặt cánh tay của hắn, dùng sức kéo tới.
Trong mắt mọi người thì nhìn thấy người nọ đang vươn tay ra, một quyềnđánh thẳng vào bụng người đang mắng chửi, một quyền này mặc dù không cólực, nhưng người đang mắng chửi chợt nổi giận, quát to một tiếng: "Nguyên lai là ngươi trêu ta!" Rồi nhất thời đánh tới.
Người hiện đại chỉ trong lúc xô xát bằng miệng và mâu thuẫn nhỏ kỳ lạnhư vậy, người kia mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng còn chưa kịp nóichuyện đã bị đối phương đánh một quyền vào bụng, nhất thời nổi giận,lớn tiếng nói: " Đúng là ta đánh đó, vậy làm sao?"
Vừa dứt lời thì cũng đá ra một cước.
" Có người đánh nhau rồi, có người đánh nhau rồi!" Đám người chungquanh ầm ầm tản ra, nhường một khoảng trống chừng ba thước, hai đại namnhân đã quấn vào nhau đấm đá. Còn Tiểu Khai đã sớm trốn đi.
" Sư tỷ, sư tỷ, mau nhìn, có người đang đánh nhau." Tư Mã Thính Tuyếtchạy đến bên cạnh Hoàng Bội, nói lấy lòng: " Chúng ta có đi xem không?"
Hoàng Bội cau mày, quay đầu nhìn đám người liếc mắt, âm thanh lạnh lùng nói: " Muốn xem thì ngươi đi xem đi, ta đi trước."
Tư Mã Thính Tuyết xấu hổ, nhưng vẫn gượng gạo cười nói: " Đương nhiênlà ta đi theo sư tỷ rồi, những người này chỉ biết đánh nhau quần ẩu,ảnh hưởng phố thị, thật sự là không có tư cách, chúng ta là đệ tử NgaMi đương nhiên không thể theo chân giống như bọn họ."
Hoàng Bội dùng ánh mắt châm chọc chế nhạo nhìn hắn, bỗng nhiên mỉmcười: " Sư đệ là người có tu dưỡng như vậy, tự nhiên sẽ không đánh nhauquần ẩu, ảnh hưởng phố thị." Nàng vốn cực mỹ, nở nụ cười, đã giống nhưtrăm hoa đua nở, làm Tư Mã Thính Tuyết lập tức ngây người ngẩn ngơ,miệng mở ra, cơ hồ cả nước miếng đều cũng chảy xuống, vội vàng nuốtngụm nước bọt, hắc hắc cười nói: " Đương nhiên, đương nhiên, ta như thếnào có thể làm mất đi mặt mũi của sư tỷ a."
Trong mắt Hoàng Bội ánh cười chế giễu càng nhiều, chậm rãi nói: " Tanhớ rõ hồi trước, phái Nga Mi ta có một đệ tử rất có tu dưỡng, đã trộmlén chạy xuống phòng mát xa dưới chân núi lăn lộn một đêm, khi trờisáng vẫn còn cùng người ta đánh nhau một trận, bị người đánh cho mặtmày sưng húp, nếu không phải sư phó trùng hợp đi ngang qua, còn khôngbiết kết quả sẽ như thế nào."
Gương mặt của Tư Mã Thính Tuyết đen thui, há to mồm, rốt cuộc nói không ra lời.
Tiểu Khai tránh sang một bên, nhìn thấy cảnh này cảm thấy thích thú,nghe những lời này thật sự là vô cùng thống khoái, nhìn thấy hình dángkinh ngạc của Tư Mã Thính Tuyết, nếu không phải vì muốn giữ bí mật, cólẽ đã sớm cười ha ha.
Nhưng đột nhiên, Hoàng Bội bỗng thay đổi sắc mặt, kề đôi môi đỏ hồngđến sát bên tai Tư Mã Thính Tuyết, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói:" Sư đệ, người ta đang nói giỡn với ngươi, ngươi không phải lại tứcgiận chứ?"
Trong ấn tượng của Tiểu Khai, Hoàng Bội, luôn lãnh nhược băng sương,hình tượng như hoa đào hoa lý, nhưng hôm nay lại nở nụ cười, đôi màynhư vẽ, đôi môi đỏ mọng, răng trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo đếnkhông thể hình dung, chẳng những ánh mắt tràn đầy lực sát thương trướcnay chưa từng có, âm thanh ngọt ngào êm ái, Tiểu Khai chỉ cảm thấytrong lòng nhảy dựng, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp không sao tả nổi,làm cho trong lòng xuất hiện ra ý nghĩ mơ hồ.
Tư Mã Thính Tuyết như chạm phải lửa, hoàn toàn tiếp nhận lực sát thươngcường đại của Hoàng Bội, càng lập tức ý loạn tình mê, bất tri bất giácmiệng đã mở rộng, một dòng nước miếng lặng yên chảy xuống, ngơ ngácnói: " Không tức giận, đương nhiên không tức giận, chỉ cần sư tỷ có thểcười một cái, Thính Tuyết có tan xương nát thịt cũng không nửa câu oánhận."
Hoàng Bội gật gật đầu nói: " Tốt lắm, ta muốn ngươi giúp ta làm việc, ngươi có nguyện ý đáp ứng không?"
Tư Mã Thính Tuyết trịnh trọng gật đầu: " Sư tỷ cứ phân phó, vô luận sựtình gì, Thính Tuyết dù có vào biển lửa, cũng không hề chối từ!"
" Hì hì..." Hoàng Bội cười khẽ: " Thật ư, cái gì cũng đều nguyện ý?"
" Đương nhiên." Tư Mã Thính Tuyết không chút chần chờ nói: " Chỉ cầnThính Tuyết có thể làm được, Thính Tuyết tuyệt không chối từ."
Khuôn mặt của Hoàng Bội bỗng nhiên lạnh lùng: " Nếu ta muốn ngươi giết chết sư phó, chẳng lẽ ngươi cũng nguyện ý hay sao?"
Tư Mã Thính Tuyết sửng sờ, lại nhìn vẻ kiều mỵ của Hoàng Bội, trong lòng một trận mơ hồ, bất tri bất giác gật đầu: " Nguyện ý!"
Vẻ mặt Hoàng Bội lập tức đại biến, hiển nhiên trong nội tâm đang có tâmlý tranh đấu kịch liệt. Tư Mã Thính Tuyết giương mắt nhìn chằm chằmgương mặt đang tươi cười như hoa, tâm tư toàn bộ đã bị nàng hấp dẫn,hoàn toàn như lọt vào mê võng.
Tiểu Khai ở bên cạnh cũng không dám hít thở, hắn bỗng nhiên phát hiện, chính mình hình như có thể nghe được chuyện bí ẩn gì đó.
Qua chừng vài phút, khuôn mặt Hoàng Bội bỗng nhiên thay đổi, lại nở nụcười: " Bỏ đi, không nói chuyện cười này nữa, sư đệ, chúng ta đi thôi,sắc trời đã không còn sớm, chúng ta phải nhanh hơn một chút."
Bây giờ trời đã tối, ánh đêm bàng bạc đã bắt đầu lặng lẽ bao phủ xuống,Hoàng Bội nói xong những lời này thì không nói nữa, bước chân cũngkhông nhanh hơn, nhưng tốc độ cũng đã tăng cao, thân hình như nước chảymây trôi, phiêu phiêu ung dung, Tiểu Khai thấy rõ ràng, mặc dù nàng ravẻ đang bước đi, nhưng vốn không hề chạm chân xuống đất, chỉ như đangđạp trên gió, Tư Mã Thính Tuyết hiển nhiên còn chưa tu luyện được nhưvậy, bắt đầu thì có thể cùng đi, nhưng sau đó thì chỉ còn có thể chạy,mặc dù chạy đến thở hồng hộc, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng băngsương của Hoàng Bội thì lại không dám nói ra một tiếng : " Không", chỉcó thể luống cuống tay chân chạy theo phía sau, phát ra tiếng hít thởhổn hển.
Cho nên Tiểu Khai, hắn còn không bằng Tư Mã Thính Tuyết, đã sớm bị rơituột lại phía xa, vẻ mặt khổ sở nhìn theo bóng người phía trước, hỏi: "Bây giờ làm sao bây giờ?"
" Ngươi thật vô dụng." Mộtlão nhân nói: " Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy người tu chân yếunhược như ngươi vậy, ngươi quả thật yếu nhược đến kinh thiên động địa."
" Ta kháo, đừng nói lời vô nghĩa." Tiểu Khai nói: " Ngươi còn không hỗ trợ ta sẽ không theo."
" Nha, cho ngươi đây." Lão nhân nói vừa xong, trong tay Tiểu Khai lạitrống rỗng xuất hiện hai miếng giấy nhỏ: " Đây là thần hành phù chú, cóthể ban ngày đi ngàn dặm ban đêm vượt tám trăm dặm, ta nói Tiểu Khaiđạo hữu, ngươi phải biết rằng, phù chú chúng ta cho ngươi bây giờ đềuphải dùng nguyên khí ngưng tụ ra, làm tổn thương thân thể, ngươi khôngthể luôn đòi hỏi chúng ta nha!"
" Hứ, nhìn ngươi nhỏ mọn như vậy đó." Tiểu Khai vừa nói vừa thuận taydán hai miếng giấy lên hai chân: " Nhiều lắm thì tối nay trở về lại chocác ngươi thêm vài giọt máu nữa."
Thần hành phù chú một khi dán vào, Tiểu Khai nhất thời cảm thấy toànthân nhẹ nhàng, hai chân tràn ngập lực lượng, đi tới phía trước vàibước, gió nhẹ theo bên người phất qua, thế đã bay ra ngoài hơn ba bốnthước xa.
Đây là lần đầu tiên thể nghiệm qua tư vị thế này, Tiểu Khai chỉ cảmthấy sảng khoái, dưới chân không ngừng, chân đạp gió mà đi, không đếnvài phút thì đã vượt qua hai người phía trước.
Đại khái hơn mười phút, dựa theo tốc độ đi đường, ít nhất đã đi hơnmười dặm đường, Hoàng Bội và Tư Mã Thính Tuyết cuối cùng dừng chân lại,địa phương này cũng là một mảnh hoang vu dã ngoại, những cây cỏ dạingang hông, gió đêm thổi qua nhè nhẹ vang khẽ.
" Kỳ quái, bọn họ muốn làm gì?" Tiểu Khai đang tò mò, chỉ thấy trongtay Hoàng Bội xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết, mộtkiếm điểm vào hư không ngay trước mặt, chợt phát ra " thương" một tiếngva chạm vào sắt thép.
Sau một khắc, trước mắt trở nên sáng sủa, phảng phất như một tầng vảivô hình bị giật ra, ở trước mặt mấy người trống rỗng xuất hiện một giannhà cỏ.
" Sư tỷ quả nhiên công lực thâm hậu!" Tư Mã Thính Tuyết lập tức vỗ môngngựa, chỉ tiếc gương mặt Hoàng Bội lạnh như băng như sương, phảng phấtnhư không có nghe thấy.
Gian nhà cỏ thoạt nhìn đổ nát, tựa hồ như tùy lúc có thể sụp đổ xuống,những sợi cỏ như rơi rải rác, nhìn thế nào cũng là một gian phòng cũnát sắp sập, nhưng Tiểu Khai rất rõ ràng, một địa phương kỳ quái nhưvậy, một gian nhà kỳ quái như thế, khẳng định cũng có chuyện cổ quáirất lớn.
Quả nhiên, gian nhà cỏ này vừa hiện hình, chợt nghe bên trong vang lên một thanh âm lạnh lùng nói: " Ngươi lại đây làm gì?"
Thanh âm này thập phần thê lương mà hung ác, phảng phất như cất giấucừu hận thật sâu, nhưng Tiểu Khai nghe ra, kỳ thật thanh âm này cũngrất dễ nghe, nhu mỹ mà thanh thúy, không hề thua kém âm sắc nhu hòa đếnmức tận cùng của chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ Lam Điền Ngọc.
" Chào tiền bối, tại hạ chính là đệ tử Nga Mi chưởng môn Tuyết Phongtên Hoàng Bội, phụng mệnh đem đan dược đến đây cho tiền bối." Thanh âmHoàng Bội không mang theo chút cảm tình, trên mặt không chút dao động,nhưng giờ phút này Tiểu Khai đang ở trước mặt nàng, thấy được rõ ràngmột tia tâm tình cực nhỏ đang ba động.
" Ân, tim đập nhanh hơn hai mươi nhịp, huyết mạch lưu động nhanh hơn,nữ búp bê này đang khẩn trương." Một lão nhân lập tức làm ra phán đoán:" Hôm nay tới không uổng nha, hôm nay có náo nhiệt để nhìn, ha ha.."
Tiểu Khai có chút ít kỳ quái: " Không phải nói người tu chân vô dục vô cầu hay sao, sao lại còn thích xem náo nhiệt như vậy?"
" Hứ, ai nói là vô cầu chứ?" Lão nhân từ tốn nói: " Người tu chân chínhlà một loại người có dục vọng cực kỳ mãnh liệt, vì trường sinh bất lão,vì đắc đạo phi thăng thiên giới, bọn họ có thể nhẫn nhục tận cùng, hơntrăm năm mà như một ngày bế quan tu luyện, ở niên đại ngày xưa củachúng ta, chọn lựa đệ tử truyền nhân nặng yếu nhất chính là những ai códục vọng mãnh liệt cầu sống và nghị lực cứng cỏi, ngươi còn nói ngườitu chân vô cầu, chẳng lẽ thế đạo này thật sự lạc hậu đến nước này sao?Cư nhiên ngay cả yêu cầu cơ bản nhất của người tu chân cũng không hiểuđược?"
Tiểu Khai há to miệng, ú ớ nói: " Ta đây..chẳng phải là phi thường không thích hợp để tu luyện đó a?"
" Điểm này không thể nghi vấn." Lão nhân không ngại đả kích Tiểu Khai:" Ngươi là dạng người thích ăn ngon lại không có chí lớn, tham tài háosắc, căn bản là sỉ nhục của tu chân giới."
" Kháo, tin hay không ta sẽ giáo huấn các ngươi, đừng quên các ngươiđang trong tay ta." Tiểu Khai nổi giận: " Nói chuyện không thể uyểnchuyển một chút sao?"
" Hắc hắc, cũng được, cũng được." Lão nhân chẳng những không sợ hãi,ngược lại vỗ tay cười rộ lên: " Như vậy còn có điểm khí phách, điều nàycũng có chút giống người tu chân rồi, tiếp tục cố gắng lên."
Tiểu Khai lập tức không lời để nói.
Ở trong phòng trầm mặc khoảng vài phút, mới truyền đến thanh âm thêlương kia: " Ngươi không phải là Tuyết Phong đáng chém ngàn đao kia!Ngươi là đồ đệ của Tuyết Phong?"
" Đúng vậy, tiền bối." Hoàng Bội bình tĩnh nói.
" Ngươi...ngươi nói ngươi gọi là Hoàng Bội?" Thanh âm trong phòng bỗng nhiên có chút kích động: " Ngươi họ Hoàng?"
" Đúng vậy, tiền bối." Đôi mày của Hoàng Bội cau mạnh, sau đó chậm rãi giãn ra, thản nhiên nói: " Tiền bối có gì chỉ giáo?"
Gian nhà bỗng nhiên run rẩy lên, đây không phải là một chỗ run rẩy, màlà cả gian nhà cũng cùng run lên, ngay cả lớp cỏ bên ngoài cũng chớplên, lúc này, run lên chừng năm phút mới nghe được thanh âm run giọngnói: " Ngươi năm nay...phải hai mươi ba tuổi? Ngươi sinh ngày tám thángtư? Sau mông ngươi có ba dấu màu đen?"
Tiểu Khai thấy rõ ràng, một chút tâm tình ba động của Hoàng Bội càngmãnh liệt, khóe miệng tiên nhuận bỗng khẽ nhúc nhích, sau đó lập tứckhôi phục nguyên trạng, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, còn lộ ra vàiphần kinh ngạc: " Ngươi làm sao biết?"
" Hống!" Trong phòng truyền ra một thanh âm như dã thú đang hống lên,cả gian phòng dao động kịch liệt, Tiểu Khai có chút sợ hãi, lặng lẽ néra xa, chợt nghe bốn lão nhân cười lên: " Tiểu Khai đạo hữu, đừng sợđừng sợ, có chúng ta tại đây, ngươi không có việc gì đâu."
" Rốt cuộc là chuyện gì thế?" Tiểu Khai nói: " Nơi này chẳng lẽ có dã thú?"
" Đương nhiên không có." Một lão nhân cười nói: " Tiếng hống vừa rồi,chính là do nữ nhân trong phòng phát ra, chắc là nàng ta đang bi phẫntới cực điểm mới có thể phát ra thanh âm như vậy, cho nên gian nhà cỏnày cũng không phải là nhà cỏ bình thường, mà là một trận pháp cực kỳlợi hại, tu vi của nữ nhân trong phòng cực cao, nhưng bởi vì gian nhàcỏ này bị giam cấm năng lực cường đại, nàng vô luận thế nào cũng khôngcách nào tránh thoát đi ra."
" Cao bao nhiêu?" Tiểu Khai thất kinh: " Chẳng lẽ so với Tuyết Phong chưởng môn còn cao hơn nữa?"
" Điểm này không hề nghi vấn." Một lão nhân nói: " Gian nhà cỏ này rõràng là một kiện pháp bảo, nếu ta sở liệu không kém, tên là Kim QuangĐỉnh, chính là một món đồ bảo bối nổi danh của phái Nga Mi."
" Phái Nga Mi Kim Quang Đỉnh..." Tiểu Khai thì thào tự nói: " Chẳng lẽ là Tuyết Phong chưởng môn nhốt nữ nhân này ở đây sao?"
Hắn vừa suy tư, lại không biết lão nhân đang nói chuyện trong Vô TựThiên Thư cũng đang gãi tai, thì thào lẩm bẩm: " Di, kỳ quái, sao talại nhớ tới phái Nga Mi, ta sao lại nhớ rõ Kim Quang Đỉnh? Vì cái gì talại thấy quen thuộc như vậy? Nha, ta tựa hồ như nhớ tới cái gì, nhưngcẩn thận suy nghĩ thì cái gì cũng nghĩ không ra!"
Ba lão nhân khác cũng khẩn trương nhìn hắn, sáu nắm tay niết chặt lắchắn: " Cố gắng nghĩ đi, cố gắng nghĩ, nhất định sẽ nhớ chúng ta là ai!"
Trước tiên không nói Tiểu Khai, lại nói trước cửa nhà cỏ, Tư Mã ThínhTuyết mắt thấy Hoàng Bội tựa hồ đang ngẩn người, nhịn không được đánhbạo lôi kéo ống tay áo của nàng: " Sư tỷ, nơi này giống như rất nguyhiểm, chúng ta trước tiên nên lui trước a..."
Hoàng Bội chợt phản ứng mạnh, hung hăng hất mạnh tay hắn, lớn tiếngquát: " Ai mượn ngươi kéo ta? Cút ngay cho ta!" Nàng vốn là người lạnhlùng, một lần phản ứng này chợt thất thố, Tiểu Khai nhìn thấy trongmắt, càng cảm thấy nơi này có cái gì đó bí mật.
Gương mặt Tư Mã Thính Tuyết đỏ bừng, luôn miệng nói: " Dạ, dạ.." rồiquả nhiên thành thật lui ra phía sau, hai mắt vẫn khẩn trương nhìn giannhà cỏ đang lay động ngày càng mãnh liệt, trong lòng quyết định chủ ý,chỉ cần xuất hiện nguy hiểm, nhất định trước tiên phải bảo vệ cho nữthần của mình, dù phải liều một mạng, cũng không để cho Hoàng Bội bịhao tổn.
Nhà cỏ kịch liệt run rẩy chừng hơn mười phút, cuối cùng dừng lại, ngườitrong đó như thở hổn hển, bỗng lạnh lùng nói: " Hoàng Bội, Tuyết Phongthu ngươi làm đồ đệ, có từng yêu cầu ngươi làm ra hành động gì mà lénlút không dám đối mặt người khác hay không?"
Hoàng Bội cung kính nói: " Sư thúc đối với ta ân trọng như núi, pháiNga Mi chúng ta càng là thánh địa của người tu chân, làm sao có thể đilàm cái gì mà không dám gặp người chứ."
Nghe nói như thế, người trong phòng cười lạnh liên tục, trong tiếngcười ẩn chứa sự khinh bỉ hèn mọn không hề che giấu, Tư Mã Thính Tuyếtđã sớm nhịn không được nữa, lúc này lớn tiếng mắng: " Ngươi là ngườichẳng biết tốt xấu, sư phó tìm vô số tâm huyết, thu thập thiên hạ linhdược, mới luyện thành một viên Tạo Hóa Đan, mệnh lệnh chúng ta phảitoàn lực tới tặng cho ngươi, đúng là vì cho ngươi kéo dài mười năm tuổithọ, ngươi không hồi báo, ngược lại cứ nói xấu sư phó ta, rốt cuộc cótư tâm ra sao?"
" Hừ ,hừ, hồi báo?" Thanh âm kia cười lạnh nói: " Ngươi chỉ biết là hắntìm vô số tâm huyết, ngươi lại không biết hắn từng làm chuyện gì đốivới ta, chỉ một viên Tạo Hóa Đan này có thể đền bù hay sao? Mười nămtuổi thọ này, sao lại có thể đền bù được cả đời xuân sắc của ta?"
" Hay, hay, ngươi nói, sư phó rốt cuộc đã làm cái gì?" Tư Mã Thính Tuyết đã nổi giận.
" Hừ hừ, ta đang muốn nói với ngươi, hắn đã làm ra chuyện không bằngcầm thú." Thanh âm của nữ nhân âm trầm nói: " Ba mươi năm trước, chưởngmôn tốt của các ngươi..."
Hoàng Bội cau mày, trầm giọng nói: " Được rồi sư đệ, cái gì cũng không cần nói, ta đưa Tạo Hóa Đan cho bà ta, chúng ta đi thôi."
" Ta không cần!" Thanh âm trong phòng như bị bệnh thần kinh kêu to lên:" Ta không cần ăn cái gì Tạo Hóa Đan, ta không cần sống thêm nữa, nhađầu, ngươi cất đan dược cho mình đi, tương lai ngươi sẽ dùng nó đó!"
" Hừ, ngươi nói không cần thì không cần sao?" Hoàng Bội tiến lên từngbước, tay giương lên, một viên hạt châu màu đỏ như lửa bay nhanh tớicửa phòng bắn vào trong.
" Ta không cần là không cần, lấy trở về đi!" Trong phòng có một cỗ lựclượng vô hình mạnh vọt đi ra, nhất thời đem đan dược lao ra khỏi phòng,hướng tới Tư Mã Thính Tuyết bay đi.
Tư Mã Thính Tuyết đã tu luyện vài ngày, vẫn còn có điểm đạo hạnh, nhanhtay lẹ mắt, liền chộp đan dược trong tay, nhất thời một cỗ lực mạnh vọttới, hắn lui từng bước, rồi lại tiếp tục lui thêm, rốt cuộc không ổnđịnh được thân thể: " Đăng, đăng, đăng.", lại lui mười bảy, mười támbước, cuối cùng mới ổn định lại được, há miệng ra "oa" một tiếng, mộtngụm máu tươi phun lên mặt đất.
" Ti!" Tiểu Khai hít sâu một hơi, nữ nhân trong nhà cỏ này, tùy tiệnmột kích như thế mà lại có uy lực kinh khủng, xem ra quả nhiên giốngnhư lão nhân nói, tu vi cực cao.
....
" Ta không cần thứ Tạo Hóa Đan đáng chết này, các ngươi đừng uổng phítâm cơ nữa!" Nữ nhân trong phòng rống to: " Ngươi đi nói cho TuyếtPhong đê tiện kia, ta chỉ cần hoa, ta muốn hoa! Đem hoa đến cho ta!"
CHƯƠNG 4 : THÂN HÃM YÊU QUẬT
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Vẻ mặt Hoàng Bội vừa đau đớn vừa mâu thuẫn, nhìn Tư Mã Thính Tuyết liếc mắt, thấp giọng mắng: " Phế vật!"
Thân hình thổi qua, nhất thời giật lấy đan dược trong tay Tư Mã Thính Tuyết, lại giương tay lên, ném vào trong nhà cỏ.
" Sưu." Một tiếng, đan dược lại bay đi ra, chỉ có điều lúc này lại hướng Hoàng Bội bay tới.
Hoàng Bội hừ lạnh một tiếng, bàn tay xẹt qua, đã tiếp được đan dượcthật dễ dàng, thân hình vẫn không nhúc nhích, phảng phất như một câyđinh được đóng trên mặt đất. Tư Mã Thính Tuyết nhìn thấy một màn này,sự khuynh mộ trong mắt càng tăng cao vài phần.
" Ha ha, kịch vui khai mở rồi." Tiểu Khai nhìn đến nhập thần, chợt nghemột lão nhân kêu to lên: " Tiểu Khai đạo hữu, tập trung chú ý, phía saucó hai nhóm người chạy tới!"
" Hai nhóm người!" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ: " Không phải nói chỉ là một yêu quái hay sao?"
" Vừa rồi chỉ có một yêu quái, bây giờ thì không phải nữa." Lão nhân cóthần thái như sợ thiên hạ không loạn thì không vui, vô cùng hưng phấnnói: " Vừa rồi yêu quái kia lại gọi thêm một người tới giúp đỡ, đây lànhóm đầu tiên, còn một người là cao thủ đang đi tới, nga, đương nhiênlà với các ngươi nói thôi, đối với lão nhân gia ta thì là một tên nhịlưu."
Tiểu Khai nháy nháy mắt: " Chẳng lẽ là Hiểu Lâm? Hoặc là Diêu Viễn?"
" Không đúng." Lão nhân hưng phấn nói: " Là Tuyết Phong, Nga Mi chưởng môn Tuyết Phong!"
Tiểu Khai nhất thời hít sâu một hơi, dưới chân vừa động, đã nghĩ muốnchạy trốn ngay, lão nhân vội vàng nói: " Uy uy uy, đừng chạy a, ngươisợ cái gì, tiểu tử kia có gì đáng sợ?"
" Các ngươi đương nhiên không sợ rồi." Tiểu Khai nói: " Ta là ngườithường, mạng chỉ có một, ta cũng không phải không thấy hắn giết qua yêuquái, chỉ giống như giết gà, quá là thuần thục, vạn nhất để cho hắnbiết được ta đã biết bí mật của hắn, ta sẽ xong đời rồi."
" Ai, không tranh cãi a." Lão nhân phi thường buồn bực thở dài: " Tathề, Ẩn Thân phù của ta tuyệt đối không phải là hắn có thể khám pháđược. Ngươi vì cái gì không tin ta chứ?"
" Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi?" Tiểu Khai nói: " Ngươi đừng lầm,vạn nhất hắn phát hiện ra thì ta xong đời, đó là mạng của ta, khôngphải ngươi, ngươi nói ta không sợ?"
Lão nhân không nề hà lắc lắc đầu: " Thôi, thôi, lão phu lại đưa thêmcho ngươi một thứ, ai, vất vả luyện ra một chút nguyên khí đều bị tiểutử ngươi dùng hết."
Nói cho hết lời, Tiểu Khai chợt cảm thấy trong tay có thêm một mảnh giấy nhỏ.
" Tiểu Khai đạo hữu, ngươi nghe cho rõ, vật ngươi cầm trong tay khôngphải bình thường, đây là trận pháp phù chú cao nhất của phái Nga Mi,tên là Trấn Nguyên Thiên Phù, uy lực to lớn, dù là yêu tướng ma đầu đềukhông thể trụ được!" Ngữ khí của lão nhân nghiêm túc: " Mặc dù nó chỉcó thời gian một chén trà nhỏ, nhưng trong hiện tại xuống dốc của tuchân giới hiện nay, sẽ không có sinh linh nào có thể chống cự được uylực của nó."
Trong lòng Tiểu Khai lúc này mới vừa lòng gật đầu: " Nói như vậy, cả Tuyết Phong cũng có thể vây khốn?"
" Điểm này không hề nghi vấn." Lão nhân nói: " Cho dù là Tuyết Phong, cũng có thể vây khốn."
Lúc này Hoàng Bội đã cùng nữ nhân trong nhà cỏ đã triển khai cuộc giằngco đưa đẩy suốt mười phút, Hoàng Bội đẩy đan dược vào, nữ nhân đẩy ra,vì vậy Hoàng Bội lại tiếp tục đẩy, nữ nhân lại tiếp tục đánh ra, haingười đẩy đưa đến không ngừng nghỉ, người như Hoàng Bội, thiên tính caongạo mà cứng cỏi, là một người nhất quyết không chịu buông tay nhậnthua, cho nên dù trong lòng biết tu vi của đối phương cao hơn mình thậpbội, nhưng vẫn không chút nào nổi giận, mà nữ nhân trong phòng cũngnhất định không nhận lấy đan dược mà đẩy ra cho Hoàng Bội, cho nên haingười cứ kéo dài cuộc chiến giằng co. Tư Mã Thính Tuyết ở một bên nhìnthấy trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này đây, nữ nhân trong phòng đại khái như nổi giận, hừ lạnh nói: "Ta nói không cần là không cần, đừng đến phiền ta nữa!" Lúc này đan dượccũng lui tới thêm vài lần, hơn nữa lại hướng tới Tư Mã Thính Tuyết, hắnđang đứng ngẩn người thì bỗng nhiên phát hiện hồng quang lòe lòe, đảomắt đã thấy đến trước mặt, lúc này đây lực đạo to lớn, làm sao hắn cókhả năng ngăn cản, trong chớp mắt, thậm chí cơ hội ra tay đều không có,trong lòng chỉ kịp kêu một tiếng : " Mạng ta xong rồi." Chợt thấy trướcmắt hoa lên, một bàn tay ngọc trắng tuyết nhẵn nhụi chụp tới, bắt ngayđan dược.
Tư Mã Thính Tuyết mừng rỡ kêu lên: " Đa tạ ân cứu mạng của sư tỷ."
Quay đầu nhìn lại, lại thấy sư tỷ đứng cách mình hơn hai thước, đang hung hăng trừng mắt lớn tiếng nói: " Còn không mau truy!"
Tư Mã Thính Tuyết nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một người yểu điệumảnh khảnh đang bỏ chạy vào trong hoang dã, tốc độ nhanh như một đạosương khói, sưu một tiếng đã bắn ra địa phương thật xa, ngay sau đó,một thân ảnh quen thuộc bên cạnh mình đã bay lướt qua đuổi theo, chỉđảo mắt đã hóa thành một đạo khói xanh.
Đến lúc này hắn mới phản ứng: " Đan dược bị người đoạt đi rồi."
" Nhanh, nhanh, đuổi theo!" Lão nhân còn kích động hơn so với hắn, lớntiếng thúc giục nói: " Tiểu Khai đạo hữu, thần hành phù chú tuyệt đốiso với bọn họ còn nhanh hơn, ngươi mau đuổi theo a!"
Vừa mới dứt lời, chợt nghe xa xa có một tiếng quát lớn, đúng là thanhâm hùng hồn sáng ngời của Tuyết Phong chưởng môn, một đạo thân ảnh sovới Hoàng Bội còn nhanh hơn mười lần nhất thời đã bắn ra xa xa, Nga Michưởng môn quả nhiên danh bất hư truyền.
" Truy cái đầu ngươi." Tiểu Khai mắng: " Một chút đầu óc cũng không có,rõ ràng đó là kế điệu hổ ly sơn, vậy mà cũng nhìn không ra." Tiểu Khaivừa nhìn thấy rất rõ ràng, viên đan dược kia đúng là bị giật đi, nhưngngười cướp đan dược cũng không có đem đi, mà là thuận tay ném vào trongbụi cỏ, bây giờ viên đan dược nằm cách Tiểu Khai không đủ hai thước,đang yên lặng nằm giữa bụi cỏ dại tươi tốt.
Tiểu Khai không chút chần chờ chạy tới, quơ đan dược vào trong tay, cẩn thận xem xét.
Viên Tạo Hóa Đan thoạt nhìn rất giống như một viên thuốc cảm mạo, cỡnhư móng tay cái, dan dược màu hồng, để dưới mũi cũng không có mùi thơmgì, lấy tay sờ thử còn thấy cứng ngắc, y hệt như một viên đá nhỏ, TiểuKhai nhìn không ra đó là gì, rồi thuận tay đặt vào trong túi.
Sau khi cất xong đan dược, lại nhìn thấy một luồng khói xanh nhạt nhanhnhư chớp bắn tới, trực tiếp bắn thẳng tới nơi Tiểu Khai đang đứng, cúiđầu cẩn thận tìm tòi, Tiểu Khai tập trung nhìn, người này lại là một mỹnữ, hơn nữa còn là loại mỹ nữ có lực sát thương phi thường.
Mỹ nữ này nhìn thật vũ mị, hai ánh mắt long lanh, khóe mắt còn có chútmê mị, đúng là điển hình của đôi mắt hoa đào, mũi cao vút, miệng tròntròn, khóe miệng hồng nhuận nhếch nhẹ lên, xem ra có sự vũ mị phong lưunói không nên lời, nếu đưa vào hồng trần thế tục thì đúng là một hìnhtượng phong lưu mỹ nữ. Nếu sóng mắt như vậy vừa chuyển, đôi môi đỏ mọngbĩu ra, chẳng biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu nam nhân háo sắc.
Nhưng lúc này mỹ nữ lại không có một động tác vũ mị nào, ngược lại vẻmặt khẩn trương, tìm trên mặt đất không đến nửa phút, mồ hôi tuôn trêntrán thành từng dòng, răng ngọc cắn chặt, thần thái khẩn trương này,thật làm người ta cảm thấy tương liên. Bất quá nàng còn chưa chịu bỏqua, hai bàn tay nhỏ bé không chút để ý rác rưởi và dơ bẩn dưới đất,mười ngón tay bươi móc không ngừng dưới cỏ dại, muốn tìm cho được viênTạo Hóa Đan kia.
Tiểu Khai nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn, cơ hồ nhịn không được muốn đem đan dược cho nàng.
" Chú ý, Tiểu Khai đạo hữu, kịch vui khai mở rồi." Lão nhân xem ra rấthứng thú, liên thanh nói: " Đó chỉ là một tiểu hồ ly chỉ có trăm nămđạo hạnh, ngươi đi theo cô ta, nhìn xem các nàng rốt cuộc muốn làm gì."
" Nga." Tiểu Khai giật mình hiểu ra gật gật đầu, điều này được rồi, nếukhông phải hồ ly tinh, thì không có thái độ phong lưu vũ mị như thế,xem ra thần thoại của tổ tiên xưa có truyền thuyết vẫn là có điểm đạolý.
Tiểu hồ ly tìm chừng ba phút, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếnghuýt gió bén nhọn, tiếng huýt gió làm cho tiểu hồ ly lập tức đứng dậy,thần tình như bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn ra phía trước, vừa lúc thấy đượcTư Mã Thính Tuyết đang ngẩn người, nàng cắn chặt răng, lập tức quyếtđịnh chủ ý.
Tiểu hồ ly dù sao cũng tu luyện thành hình người, vẫn có chút pháp lực,dùng một chưởng bổ vào trên cổ Tư Mã thiếu gia, vị thiếu gia lập tứchôn mê đi.
Lại nói Tư Mã Thính Tuyết cũng là bất đắc dĩ, tự mình còn chưa học đượcbổn sự gì, nhìn thấy sư tỷ nhanh chóng đi xa, hắn truy theo thì cũngkhẳng định là không đuổi kịp, nghĩ tới nghĩ lui, hay là ở tại chỗ chờđợi là tốt nhất, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến sư phó và sư tỷ bịdẫn dụ đi rồi, mà chính mình lại đứng đối diện với một mỹ nữ, còn chưakịp suy nghĩ cẩn thận tại sao lại thế này, liền đã mất đi tri giác.
Khí lực của tiểu hồ ly không nhỏ, ôm lấy Tư Mã Thính Tuyết cao lớn,phảng phất như đang ôm lấy một người làm bằng cỏ thật nhẹ nhàng, dướichân không ngừng, vừa đi vừa như đang bay, tốc độ quả thực không hềchậm chạp, hoàn hảo Tiểu Khai cũng có thần hành phù chú, thoải mái đitheo phía sau nàng, không hề bị bỏ lạc lại phía sau.
Đợi cho Tiểu Khai và tiểu hồ ly đã đi xa, mới nhìn thấy hai đạo kiếmquang đang bay vọt tới. Tiểu Khai ngửa đầu nhìn lại, trên tay TuyếtPhong cầm lấy một con hồ ly mao sắc tiên diễm, cái đuôi hồ ly ở khôngtrung phiêu phiêu đãng đãng, thoạt nhìn ít nhất cũng có ba bốn cái đuôi.
Tiểu hồ ly ngửa đầu nhìn lên trời, trong mắt nước mắt cuồn cuộn, thìthào lẩm bẩm: " Tỷ tỷ, muội không tìm được Tạo Hóa Đan, muội thật xinlỗi tỷ, muội là tội nhân của gia tộc..."
Nàng nói xong mấy câu nói đó, liền nhanh chóng cúi đầu, dùng hết khí lực toàn thân bắt đầu chạy như điên.
Ước chừng chạy hơn nửa giờ, tiểu hồ ly dừng chân lại, Tiểu Khai thật sựlà có chút bội phục nàng, một nữ tử thân thể kiều nhược như vậy, thếnhưng lại chạy suốt nửa giờ, nếu tham gia á vận hội, phỏng chừng sẽ trởthành vận động viên Trung Quốc đoạt giải quán quân.
Xuất hiện trước mặt Tiểu Khai là một bãi tha ma rộng lớn, nơi này hiểnnhiên cũng là hoang vu dã ngoại, nơi nơi còn phiêu đãng một ít quỷ hỏamàu xanh biếc, thoạt nhìn âm trầm khủng bố, hoàn hảo Tiểu Khai cũngkhông còn là Tiểu Khai của một tháng trước, mắt hắn nhìn thấy tiểu hồly hướng đến mộ bia trước mặt thì thào vài câu, nơi đây tự nhiên vỡ ramột cái động khẩu, tiểu hồ ly liền chui vào, Tiểu Khai cũng không chậmtrễ, liền theo sát chui luôn vào trong.
Động khẩu mặc dù hẹp hòi,nhưng cũng có chỗ rất rộng, tiểu hồ ly vừa đi vừa khóc, đi được một látthì đến một cánh cửa, gõ gõ, cửa nhanh chóng mở ra, hiện ra hai cô gáicó gương mặt thanh tú, hai người cùng kêu lên hỏi: " Tiểu Hân, có lấyđược Tạo Hóa Đan không? Hiểu Nguyệt tỷ tỷ thế nào rồi?"
Tiểu hồ ly khóc ròng nói: " Hiểu Nguyệt tỷ tỷ đã bị bọn họ bắt rồi, nhưng...nhưng ta lại không lấy được Tạo Hóa Đan."
" A, tại sao vậy?" Hai cô gái mỗi người một bên, ôm cánh tay tiểu hồly: " Tiểu Hân, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Nói xong lời này, bỗngnhiên nhìn thấy trên tay tiểu Hân còn ôm một nam nhân, càng kinh ngạcnói: " Hắn là ai vậy?"
Tiểu Hân nghẹn ngào nói: " Ta cùng Hiểu Nguyệt tỷ tỷ mai phục đã lâu,mới tìm được một cơ hội, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ công lực thâm hậu, cho nêndo tỷ dẫn dụ đệ tử Nga Mi, sau đó do ta đi lấy đan dược, vốn hết thảykế hoạch đều rất chu toàn, ta đã thấy Hiểu Nguyệt tỷ tỷ lấy được TạoHóa Đan, nhưng ném vào bụi cỏ ven đường, sau đó dẫn dụ đệ tử Nga Mi lykhai, ta lập tức đi lấy đan. Nhưng ở trong bụi cỏ..nhưng...thế nhưnglại không có Tạo Hóa Đan, viên đan dược kia...viên đan dược kia vốnkhông có ai động qua, nhưng thật sự là không có ở đó."
Tiểu Hân hận hận bỏ Tư Mã Thính Tuyết lên mặt đất, giọng căm hận nói: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu lấy không được Tạo Hóa Đan, chúng ta chỉ cóthể bắt lấy một đệ tử Nga Mi làm con tin, nếu có thể đổi được Tạo HóaĐan là tốt nhất, thật sự đổi không được thì ít nhất cũng có thể đổiđược Hiểu Nguyệt tỷ tỷ về."
Tay của hai cô gái chậm rãi buông xuôi xuống khỏi cánh tay của tiểuHân, sắc mặt tái nhợt, thần sắc tràn ngập tuyệt vọng lẩm bẩm: " Xongrồi, xong rồi, sao ngươi lại dám bắt đệ tử Nga Mi trở về, toàn bộ lựclượng của yêu tộc chúng ta vốn cũng không dám đối chiến với phái NgaMi, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ thân là người thứ nhất thiên tài của Hồ tộc tuhành ngàn năm đạt tới được Ngũ Vĩ Linh Hồ( Hồ Ly năm đuôi)cảnh giới,vậy cũng bị chưởng môn Nga Mi dễ dàng bắt đi, ngươi bắt đi một đệ tửNga mi, đây không phải bức phái Nga Mi đuổi tận giết tuyệt chúng ta haysao?"
Tiểu Hân rất là sợ hãi, cả kinh nói: " Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phái Nga Mi không thèm quan tâm tới đệ tử của mình?"
Trong hai cô gái có một người thở dài, nói: " Tiểu Hân, ngươi cũngkhông nghĩ lại, với đạo hạnh trăm năm của ngươi mà có thể bắt được đệtử Nga Mi này, chứng tỏ hắn vốn chỉ là một cái bao cỏ, phái Nga Mi caothủ nhiều như mây, chỉ một cái bao cỏ thế này thì có đáng giá gì đểphái Nga Mi chịu hy sinh điều gì đó vì hắn?"
" Nhưng...nhưng..." Tiểu Hân nói: " Ta rõ ràng nghe hắn gọi chưởng môn Nga Mi là sư phó đó."
" Thật sự?" Ánh mắt hai cô gái nhất thời sáng lên.
" Thật sự!" Tiểu Hân trịnh trọng gật đầu.
" Như vậy còn có cơ hội." Hai cô gái suy tư một chút, bèn nói: " Đã như vậy, chúng ta đi gặp bà bà trước đã."
Tiểu Khai đi theo ba hồ ly tinh một đoạn đường, tiến vào trong một đạisảnh. Cả kiến trúc nơi này đều tu kiến dưới mặt đất, đại sảnh này làmột cái động dưới đất rộng lớn, chỉ là trong động bố trí không ít dạminh châu, cùng với chung nhũ thạch hỗn hợp trời sinh và những chiếcghế dựa bằng đá trên mặt đất, thoạt nhìn có vẻ trí tuệ.
Ở trong đại sảnh ngồi không ít người, Tiểu Khai nhìn thấy toàn bộ đềulà nữ nhân, có chưa trưởng thành, có khoảng hai mươi tuổi, có đầy đặnthành thục, cũng có người già lão, vô luận là tuổi lớn nhỏ, đều là đôimày như vẽ, không ai không là mỹ nữ. Ở trong đại sảnh mùi hương thoangthoảng, say cả lòng người, Tiểu Khai cũng chưa từng nhìn thấy qua nhiềumỹ nữ như thế, vừa nhìn thấy, nhất thời liền có điểm khẩn trương.
" Chậc chậc, Hồ tộc nhất mạch, quả nhiên là yêu tộc diễm lệ nhất trongtruyền thuyết a." Lão nhân chui ra: " Tiểu Khai đạo hữu, ngươi khôngcảm thấy chuyện này ngày càng chơi vui hơn sao?"
Ở cuối đại sảnh có một cái giường đá rất lớn, trên giường nằm một lãothái, ba tiểu hồ ly vừa đi vào, ánh mắt mọi người đều nhìn tới.
Tiểu Khai ở trong đại sảnh tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, vặnmình một cái, thuận miệng hỏi lão nhân: " Ngươi..Ẩn Thân phù kia khôngcó thời gian hạn chế chứ?"
" Nga, thời gian hạn chế là có, nhưng không quan hệ, ta sẽ cho ngươimột đạo phù nữa là được rồi." Lão nhân mới nói được đến đây, bỗng nhiênkinh ngạc nói: " Di, chẳng lẽ thời gian tới rồi sao? Sao ngươi lại bịhiện hình rồi?"
" Không phải vậy chứ?" Tiểu Khai đã hiện hình, đang ngồi đỉnh đạc ngaygiữa đại sảnh của Hồ tộc, con mắt xoay chuyển, bỗng nhiên cảm thấykhông đúng, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đã xoát xoát nhìn tới.
" Ngươi là người phương nào!" Một tiếng oán khí vang lên trong đạisảnh, thanh âm bén nhọn cao vút, đâm vào lỗ tai Tiểu Khai đau nhói, làmhắn nhảy dựng lên, khẩn trương nhìn qua.
" Phanh!" một tiếng, chén trà trên bàn đá bị thanh âm này chấn ngã xuống, rơi xuống mặt đất bể nát.
Người nói chuyện là một trung niên mỹ phụ, mặc dù thanh âm nàng rấtlớn, nhưng vẻ mặt rất gấp gáp, thoạt nhìn tựa hồ như còn muốn khẩntrương hơn Tiểu Khai, thét to: " Ngươi là đệ tử Nga Mi?"
" Ta...ta..." Tiểu Khai bị nàng kêu đến choáng váng, nặng nề lắc lắcđầu, sau đó dùng sức gật đầu để bình ổn lại tâm tình của mình, nhưngcái gật đầu này của hắn, nhất thời làm cho trung niên mỹ phụ càng thêmsợ hãi, lại hét lớn một tiếng: " Ngươi tới một mình? Chưởng môn cácngươi biết không?"
Không thể không nói, thanh âm vị đại tỷ này thật sự là khủng bố, nếuđem thi hát, chắc chắn sẽ là một nữ nhân có thể hát được nhạc opera,mấy câu nói của nàng một câu rồi một câu cao ngang, một câu so với mộtcâu thê lương, trong động núi này âm thanh phản hồi rất lớn, y như mộtcái microphone thiên nhiên, Tiểu Khai bị nàng làm chấn động đến mơ màngtrầm trầm, làm sao còn có ý thức gì nữa, lắc đầu nói: " Không ai biết,một mình ta tới."
Thanh âm của trung niên mỹ phục càng thêm bén nhọn, nói: " Đóng cửanhanh lên." Lời vừa nói ra, bốn phía đại sảnh oanh oanh long long hạxuống từng khối thạch bản lớn, đem cả động phủ phong bế thật nghiêmngặt, không còn một khe hở.
Hoàn hảo là trần động còn có những viên minh châu lớn, có thể chiếu sáng khắp đại sảnh.
Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, nói: " Các ngươi muốn làm gì?"
" Hừ, đệ tử Nga Mi mặc dù lợi hại, nhưng tất cả cao thủ Hồ tộc chúng tađều ở chỗ này, ta cũng không tin một mình ngươi có thể đối phó toàn tộchồ ly của chúng ta." Thanh âm trung niên mỹ phụ thư giãn một chút: " Hồtộc chúng ta khẳng định không dám đối kháng cùng Nga Mi, nhưng hôm nayđã bị ngươi phát hiện kế hoạch của chúng ta, chúng ta đây cũng chỉ cóliều mạng hy sinh giết người diệt khẩu!"
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn ba cô gái vừa đi vào, lại nói: " Tiểu Hân, sao lại thế này?"
Tiểu hồ ly đáng thương, vốn sự tình không thành đang tự trách mình đếnchết đi sống lại, vạn lần không nghĩ tới mình đã gây ra họa còn lớn hơnthế, chính mình còn thần không biết quỷ không hay dẫn theo một cái đuôitiến vào động, mà cái đuôi này lại đúng là đệ tử Nga Mi, nói thật sự làsợ điều gì thì có điều đó ngay, hôm nay chẳng những không lấy được TạoHóa Đan, có lẽ còn phải hao tổn vô số nhân thủ mới có thể lưu lại vị đệtử Nga Mi xem ra rất lợi hại này.
" Ta..ta.." Tiểu Hân vừa kinh vừa sợ, bật khóc òa lên: " Ô ô ô, xongrồi, hết thảy xong rồi, Hiểu Nguyệt tỷ tỷ đã bị bắt đi, Tạo Hóa Đancũng không lấy được, ô ô ô..bây giờ cả phái Nga Mi cũng đã tìm tới nhàchúng ta."
Trung niên mỹ phụ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: " Mọi người nghelệnh, toàn lực ra tay, bắt lấy đệ tử Nga Mi này cho ta. Hồ Nhất, HồNhị, Hồ Tam, Hồ Tứ, các ngươi bảo vệ lão tổ tông!"
Cả động đều đồng thanh hô lên: " Dạ!" Bốn trung niên phụ nhân bổ nhàovào trước giường đá, đoàn đoàn vây quanh lão bà bà đang nằm trêngiường, những người khác cũng đã kêu lên, nhất thời đánh tới, y phụcrực rỡ bay tán loạn, mùi thơm tràn ngập, vô số tay phấn đùi ngọc hướngtới chỗ Tiểu Khai đang đứng đánh tới, trường diện náo loạn, thật sựkhông thể hình dung.
Vạn phần nguy cấp trước mắt như vậy, Tiểu Khai còn chưa kịp cầu trợ vớibốn lão nhân, hắn chỉ dựa theo bản năng thân thể mà vận chuyển tốc độchạy trốn lớn nhất tránh né.
Trên người hắn có thần hành phù chú, vừa rồi dùng để theo dõi có vẻ cònchưa có bao nhiêu cường hãn, nhưng lần quần ẩu này, sự cao minh củathần hành phù chú liền biểu hiện, thân thể Tiểu Khai đảo mắt liền hóathành một đạo tia chớp không thể nhìn thấy, trong không gian có hạn ởđây, né trái tránh phải, mặc dù ở hiện trường có hơn mười đại mỹ nữđang đuổi giết hắn, nhưng không có một ai có thể đụng tới một cọng tócgáy của hắn.
Mà theo hắn xem ra, tựa hồ thân thể của chính mình biến thành một quảbanh da có thể tự do khống chế, chẳng những trước sau trái phải đều cóthể tùy ý di động, ngay cả cao thấp cũng có thể tùy tiện khống chế, hắnthậm chí có thể dừng lại trên nóc động khoảng vài phút vẫn không nhúcnhích, trước sau trái phải trên dưới bốn phương tám hướng dù có ai côngkích hay ám toán, hắn vốn không cần nhìn xem, cũng có thể hoàn toànhiểu rõ, quả nhiên là thừa sức, loại cảm giác này phi thường sảngkhoái, tuyệt đối từ khi hắn sinh ra cũng chưa từng nhận thức qua.
" Ha ha, thực sảng, sảng quá a, cao thủ, ngươi quả nhiên cường hãn."Tiểu Khai cười ha ha, thuận tiện còn có thể cùng với lão nhân trong VôTự Thiên Thư trò chuyện: " Thần hành phù chú này có hạn chế không?"
" Có chứ." Lão nhân ngược lại có điểm khẩn trương: " Thời gian như đã đến rồi."
" Vậy mau đưa cho ta hai mảnh phù đi." Tiểu Khai nói: " Để cho ta làmcho đám ếch ngồi đáy giếng này biết...nga, là đám hồ ly đáy giếngnày..."
" Ây, đâu có đơn giản như vậy." Lão nhân than oán: " Ta đã nói nguyênkhí của ta có hạn, ngươi lại vừa bức ta đưa cho ngươi Trấn Nguyên ThiênPhù, bây giờ ta không còn một chút nguyên khí nào nữa."
" Ta kháo, không phải chứ." Tiểu Khai nóng nảy: " Ngươi không có, ba người bọn họ còn có chứ a."
" Ta kháo, ngươi cho rằng nguyên khí này miễn phí cung ứng sao?" Lãonhân cũng nóng nảy: " Ta dùng nguyên khí của bốn người mới có được phùchú cho ngươi đó."
" Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Khai hỏi.
" Chịu thôi." Lão nhân nói: " Được rồi, toàn bộ nguyên khí đều cho ngươi hết rồi, ngươi nên bảo trọng đi."
Tiểu Khai có điểm nóng nảy, đang muốn mắng chửi người, chợt cảm thấydưới chân trầm mạnh xuống, người đã rơi xuống giữa không trung, vừa lúcrơi xuống trên bàn đá, nhất thời làm cho những cái chén rơi đầy đất,vang lên ầm ĩ.
Thần hành phù chú ở ngay thời khắc mấu chốt, rốt cuộc đã mất đi hiệu lực.
CHƯƠNG 5 : THIÊN LÔI UY HIẾP
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Tiểu Khai khẩn trương hề hềnhìn địch nhân chung quanh, địch nhân chung quanh cũng khẩn trương hềhề nhìn hắn, cùng một thời gian đồng loạt dừng hết các động tác.
Trường hợp đang cực động đột nhiên biến thành cực tĩnh, những mỹ nữkhông nháy mắt nhìn Tiểu Khai, mỗi người đều có vẻ như muốn lao tới,nhưng không có một ai dám đi tới đầu tiên.
Không phải vì cái gì khác, mà thật sự là vì Tiểu Khai vừa mới thể hiệnra thân pháp kinh người, đám hồ ly này, bởi vì công pháp đã bị thấttruyền và thân là yêu quái tu luyện nên chứa nhiều hạn chế, thủy chungvẫn không thành tài, nhưng dù sao các nàng cũng đã sống được nhiềutuổi, tầm mắt vẫn có, với thân pháp vừa rồi của Tiểu Khai, loại tốc độ,loại này tung hoành giữa vạn quân, đã sớm làm cho đám hồ ly cảm thấyrét lạnh, nhất là những hồ ly lớn tuổi, trong lòng đã âm thầm có sự sosánh giữa Tiểu Khai và chưởng môn Nga Mi trong truyền thuyết.
Thật sự là không thể không biết, đã dọa họ nhảy dựng, vừa so sánh, cácnàng đã cảm thấy vô hạn khủng bố khi phát hiện, vị đệ tử Nga Mi thần bínày, theo thân pháp vừa rồi bộc lộ, không hề kém hơn đương kim chưởngmôn Nga Mi Tuyết Phong, càng đáng sợ chính là , hắn vừa rồi hoàn toànkhông có xuất thủ qua, một mực bỏ chạy, nếu hắn chỉ xuất thủ một chút,phỏng chừng không có bất luận kẻ nào chống đỡ được một kích.
Trời ạ, vậy thế nào mà lại có một cao nhân thế này chạy đến?
" Ngươi..các ngươi đừng tới đây, cẩn thận đừng chọc giận ta đó." Tiểu Khai bắt đầu khoa trương hù dọa.
" Ngươi..ngươi hãy bó tay chịu trói đi, chúng ta có hơn ba mươi người nga." Trung niên mỹ phụ thanh âm đã nhỏ đi.
" Ta..ta sẽ không nhận thua đâu, ta khuyên các ngươi hay là thả ta đi."Con mắt của Tiểu Khai xoay chuyển, tìm tới tìm lui vẫn không thấy mộtlỗ hổng, bốn khối tảng đá lớn đã phong kín đại sảnh.
" Ngươi không nhận thua cũng không được, đừng ép chúng ta sử dụng chícao trận pháp trong truyền thuyết Hồ tộc Vạn Hồ Triêu Tông, đến lúc đóngươi hồn phi phách tán, không phải là chúng ta nguyện ý nga." Trungniên mỹ phụ nuốt ngụm nước bọt, nói: " Chúng ta có hảo sinh chi đức,ngươi mau bó tay chịu trói, chúng ta cam đoan không giết ngươi, thếnào?"
" Hắc hắc, ngươi cho ta là đứa ngốc hay sao?" Tiểu Khai đã xem quakhông ít bộ phim trên tivi, loại âm mưu tam lưu này, hắn phá hẳn: " Hãybớt lời thừa đi, nếu không muốn diệt tộc, mau phóng ta ra ngoài, ngườitu chân có hảo sinh chi đức, ta cũng không muốn tạo sát nghiệt."
Song phương nhìn nhau hồi lâu, xem ra không thể thỏa thuận, trung niênmỹ phụ khoát tay chậm rãi nói: " Đã như vậy, Hồ tộc chúng ta phải phụngbồi thôi."
Tiểu Khai không biết làm sao, cắn răng nói: " Đến đây đi, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc."
Hơn ba mươi mỹ nữ cùng nhau xông tới, Tiểu Khai từng bi ai nghĩ tới mộtchuyện thế này: " Nếu đang ở trên giường thì tốt biết bao nhiêu." Nghĩhết vấn đề này thì hắn phải mượn ra tuyệt chiêu cuối cùng của mình:Trấn Nguyên Thiên Phù.
Trấn Nguyên Thiên Phù, được xưng có thể vây khốn Tuyết Phong, sau khixuất ra uy lực vô cùng, mắt nhìn thấy sáu mươi mấy cánh tay và đùi muốnlao tới, bỗng nhiên trong lúc đó một cỗ lực lượng cường đại từ cơ thểTiểu Khai bộc phát ra, nhất thời đem tất cả lực lượng công kích chấnbay trở về, ngay sau đó đám hồ ly này cũng không bay trở lại, bởi vì cỗlực lượng này trong nháy mắt đã từ lực lượng bài xích biến thành lựclượng hấp dẫn toàn bộ lôi kéo các nàng trở lại, sau đó, Tiểu Khai thầnkỳ chợt lóe, đã vọt đến bên ngoài trung tâm chiến đấu, mà tất cả đám hồly đều bị vây quanh bởi một vòng hào quang sáng chói.
Vòng hào quang này lóe ra bạch quang, vô số phù hào quái dị bên trênhào quang đang phiêu động, thoạt nhìn chỉ là một tầng vụ khí nhàn nhạt,nhưng trong vụ khí này vô luận chư vị hồ ly giãy dụa thế nào đều rungchuyển không được phân hào, làn da các nàng chỉ cần chạm vào quanggiới, đã bị hung hăng bắn ngược trở về, dùng sức càng lớn thì bị bắnngược càng lớn, trong tích tắc, Trấn Nguyên Thiên Phù hóa thành trậnpháp, những âm thanh oanh yến vang lên lao tao thành một mảnh.
" Hừ hừ, là do các ngươi bức ta thôi." Tiểu Khai nhìn thấy Trấn NguyênThiên Phù nổi lên tác dụng, cuối cùng thở dài một hơi, vỗ vỗ tay, nói:" Vốn ta còn muốn buông tha, nhưng các ngươi lại dám đối với ta nhưvậy, ta đây cũng không thèm khách khí nữa."
" Ngươi muốn thế nào?" Trung niên mỹ phụ lộ vẻ sầu thảm nói: " Chẳng lẽngươi thật sự muốn đem Hồ tộc chúng ta đuổi tận giết tuyệt hay sao chứ?Bộ tộc của chúng ta vẫn dốc lòng tu luyện, cho tới bây giờ cũng khôngcó ngộ thương nhân loại, thậm chí cũng chưa có đi qua trần thế, cácngươi là người tu chân làm vậy thì còn gì gọi là chính đạo?"
Tiểu Khai vừa mới trở về từ giây phút sống chết, muốn nói trong bụngkhông có tức giận thì là giả, mặc dù hắn cũng không muốn giết người,nhưng bây giờ ta cầm đao, ngươi là cá, đương nhiên phải cẩn thận đe dọangươi một phen, Tiểu Khai hắc hắc hắc cất lên một trận cười gian: "Chính đạo? Chính đạo là cái gì? Ta nói cho các ngươi, ta không phải làkẻ tu chân chính đạo nga, ta bắt đám tiểu hồ ly các ngươi, chuẩn bị đểluyện chế pháp bảo, vừa lúc pháp bảo của ta cần phải có bảy bảy bốnmươi chín hồn phách yêu quái, sau khi đem các ngươi luyện hóa, thì đãđủ rồi."
Thần sắc của trung niên mỹ phụ càng trắng bệch như tờ giấy, ngữ khí mềmnhũn: " Hồ tộc nhất mạch của chúng ta, đến đời này của chúng ta cũng đãvô cùng đơn bạc, xin thỉnh thượng tiên lưu lại cho chúng ta một chúthuyết mạch, đại ân đại đức trên dưới Hồ tộc vĩnh viễn không quên."
" Lưu lại một chút huyết mạch?" Tiểu Khai hắc hắc cười, nhìn đám hồ lytừ trên xuống dưới: " Có chỗ tốt gì không? Chuyện không có lợi, ta mặckệ không cần."
Trung niên mỹ phụ kinh ngạc chừng vài giây, mới bi phẫn cắn răng: " Có, có lợi."
" Nga, ngươi nói xem." Tiểu Khai hứng thú nói.
Trung niên mỹ phụ kéo tiểu Hân bên người qua, sau đó lại kéo hai cô gáigiữ cửa kia, nói: " Thượng tiên mời xem, đây là ba nha đầu có căn cốttốt nhất của Hồ tộc nhất mạch đời này, tiểu Hân có trăm năm đạo hạnh,mà Đằng Na Thuật danh liệt thứ hai trong Hồ tộc ta, bực thiên phú nàycũng không hề có người thứ hai, mà Vô Song và Vô Đối hai nha đầu này,càng là trời sinh tâm ý tương thông, liên thủ sáng lập một bộ đồng thểsong tu thuật, là bí thuật chưa từng có trước đó của Hồ tộc ta, ba nhađầu này chính thức đều có thân thể hồ mị, trời sinh mị cốt, đối với mộtngười tu chân mà nói, nguyên âm nữ tử của các nàng đều là đại bổ vậtkhả ngộ mà không thể cầu a!"
Thần tình của tiểu Hân và Vô Song, Vô Đối ba nha đầu đều bi phẫn, khócròng nói: " Tộc trưởng, chúng ta nguyện ý cùng Hồ tộc cùng sống cùngchết, cũng không nguyện ý bị người xấu này lăng nhục."
Trung niên mỹ phụ thở dài một hơi, thanh âm bỗng nhiên nhu hòa, ép tớicực thấp: " Bọn nha đầu, các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có còn sống mới cócơ hội báo thù, nhẫn nhục cầu sống không phải sỉ nhục, mà là quang vinhcủa Hồ tộc chúng ta."
Ba tiểu nha đầu sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc cùng gật đầu, thần sắc trên mặt đã nói lên sự quyết tuyệt không nên lời.
Tiểu Khai thật ra không đành lòng xem tiếp nữa, thở dài: " Bỏ đi, bỏđi, không chơi với các ngươi nữa, các ngươi xuất hiện đi." Tay vunglên, Trấn Nguyên Thiên Phù đã tan thành mây khói, hơn ba mươi hồ lytinh liền thoát khỏi trói buộc, rốt cuộc không thể đứng vững, liền cùngnhau ngã xuống.
" Tiểu Khai đạo hữu, ngươi làm như vậy rất nguy hiểm đó." Lão nhân vừathan thở kiệt hết nguyên khí lại xông ra: " Bây giờ ngươi đúng là mộtcon gà tay không yếu ớt, các nàng muốn giết ngươi, ngươi sẽ xong đờirồi."
" Không quan hệ." Tiểu Khai không quan tâm lắc đầu: " Ta xem mấy hồ ly này cũng thiện lương."
Vừa mới dứt lời, chợt nghe một thanh âm rống giận: " Ta liều mạng với ngươi!"
Tiểu Khai chợt quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh một nữ nhân dùng mộtloại tư thế chưa từng có từ trước tới nay đánh tới, mười ngón tay nhọnhoắc, móng tay dài thượt, đã quơ vào ngực hắn.
" Dừng tay!" Phía sau vang lên những tiếng kêu sợ hãi của đám hồ ly tinh vừa được thả ra.
Trong phút chốc, Tiểu Khai bỗng nhiên hiểu được mình đã phạm vào sai lầm gì.
Vừa rồi đám hồ ly đến đuổi giết mình, cũng không phải toàn bộ hồ lytrong động, nơi phụ cận giường đá của lão bà bà kia, vẫn còn bốn hồ lyđang vây quanh, Trấn Nguyên Thiên Phù của mình mặc dù vây khốn đại đasố hồ ly, nhưng vẫn còn lọt lại bốn người này, mà một trong bốn hồ lytinh này đang nhào tới quơ móng vuốt vào ngay ngực mình.
" Ta kháo, bị chết rất là mệt a." Đây là ý niệm duy nhất trong đầu khi Tiểu Khai tự cho là mình chết chắc.
Mười móng tay sắc bén, cứ như vậy xuyên qua áo ngoài của Tiểu Khai, đâmxuyên qua áo trong, sau đó đâm vào Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực.
" Oanh long long!" Một tiếng sét đánh tinh không vô cùng cường đại!
Ổ hồ ly này nằm dưới mười thước đất tại bãi tha ma, theo lý thuyết mànói thì sét đánh dù sao cũng không thể đánh tới, nhưng Vô Tự Thiên Thưquả thật là vật nghịch thiên, móng vuốt hồ ly vừa chạm vào Vô Tự ThiênThư, thì có một đạo tinh không sét đánh xoát xoát đánh xuống tới, đạosét đánh này không phải từ trên bầu trời đánh xuống, mà là trực tiếptheo nóc động chung nhũ thạch ngưng tụ đi ra, có lẽ trên thế giới nàykhông ai hiểu được nguyên lý sét đánh có thể ngưng tụ vào chung nhũthạch, nhưng không hề nghi vấn, thiên lôi này, chính là chém vị cao thủhộ pháp Hồ tộc tên Hồ Nhất này thành một con nhím.
Một đạo sét đánh này bổ xuống đúng là kinh thiên động địa, Hồ Nhất hiệnnguyên hình ngay hiện trường, hóa thành một con hồ ly màu đỏ lửa nằmhôn mê trên mặt đất, lông mao toàn thân dựng đứng, hàm răng nhọn đanghá ra, chảy ra chất lỏng màu trắng.
Tất cả những người chứng kiến ở hiện trường đều cảm thấy một trận rét lạnh, đồng loạt rùng mình.
Hết thảy yêu quái tu luyệnthành hình người bởi vì bản năng trời sinh, đối với lôi điện phi thườngsợ hãi. Mà sau khi bọn họ có ý thức, bọn họ càng biết, thiên kiếp đángsợ là vì mượn hình thức của lôi điện hàng lâm, mà yêu quái phải thừanhận thiên kiếp, còn hơn loài người thập bội, cho nên Tiểu Khai lộngxuất ra một tinh không sét đánh, dừng ở trong mắt bọn họ, cơ hồ làkhủng bố tận cùng.
Người nắm giữ lôi điện, ở trong mắt yêu quái, thì phải là thần.
Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm trận của phái Nga Mi sở dĩ có thể chấn nhiếpthiên hạ yêu ma, đúng là vì có thể bằng vào pháp lực trận pháp mà giángxuống lôi điện, mà người tuổi trẻ thần bí này hắn không có làm gì,không niệm chú, chỉ vừa động một chút, lại có thể trống rỗng sinh ralôi điện, nhưng rõ ràng lôi điện vạn vạn không có khả năng đả kích đượcxuống dưới mặt đất mười thước, đây lại là loại thần thông thế nào?
Cho nên lúc tộc trưởng Hồ tộc trung niên mỹ phụ nhìn Tiểu Khai, khôngphải là sợ hãi, mà là tuyệt đối sợ hãi: " Thượng...thượng...thượngtiên...chuyện này...tuyệt đối là hiểu lầm." Nàng run lên, cố gắng hítthở, bộ ngực đầy đặn từ trên mặt đất chật vật đứng lên.
Hồ Nhất đáng thương còn đang nằm hôn mê trên mặt đất, nhưng không có sựcho phép của Tiểu Khai, đương nhiên không có một hồ ly nào dám đi tớithử xem nàng ta còn sống hay không.
" Hiểu lầm cái gì?" Tiểu Khai cũng có chút nổi giận, lúc nãy thiếu chútnữa là xong đời, nếu không phải có Vô Tự Thiên Thư nằm trong ngực,phỏng chừng mình đã trở thành một cỗ thi thể.
" Là như thế này." Trung niên mỹ phụ gian nan nuốt ngụm nước bọt, cốnén sự sợ hãi trong lòng nói: " Vừa rồi khi thượng tiên giải trừ giamcầm của chúng ta thì lại nói là không theo chúng ta chơi nữa, Hồ Nhấtvừa nghe được thượng tiên nói những lời này, nghĩ là thượng tiên muốnxuất sát thủ, hắn cũng vì có lòng hộ tộc, đã bất chấp mọi thứ, không đểý mà xông lên." Trung niên mỹ phụ lặng lẽ nhìn thần sắc của Tiểu Khai,lại cẩn thận nói: " Đương nhiên rồi, với đạo hạnh của nàng ta, muốn làmtổn thương ngài, khẳng định chỉ là trứng chọi đá, thượng tiên chỉ làtiện tay, liền..cấp...cấp..cấp cho một sự trừng phạt."
Trung niên mỹ phụ rõ ràng là đang khổ sở, Hồ Nhất thì cũng bị đánh chếtrồi, nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, nếu không muốn đắc tội vị tiên giatrước mắt này, cũng chỉ có thể dùng từ " trừng phạt" mà nói cho qua.
Tiếng Trung bát đại tinh thâm, thông qua ngôn ngữ nghệ thuật của một yêu tinh, đã nói ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiểu Khai gật gật đầu, nhìn Hồ Nhất trên mặt đất: " Các ngươi đi xem côta đi, ta khống chế không được khí lực, không biết cô ta có chết haykhông."
Nghe câu đó, Hồ Nhị và Hồ Tam, Hồ Tứ vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống bắt đầu xem xét.
" Cũng may, còn một hơi thở." Hồ Tam ngẩng đầu nói với trung niên mỹ phụ: " Cần phải lập tức trị liệu."
Trung niên mỹ phụ lại cẩn thận nhìn Tiểu Khai: " Xin hỏi thượng tiên, chúng ta có thể đem cô ta xuống trị liệu được không?"
" Ách...đương nhiên có thể." Tiểu Khai kỳ lạ sờ sờ đầu: " Nhanh đi xuống đi, nếu không không cứu sống được."
Trung niên mỹ phụ cảm kích nhìn hắn, lúc này mới phất tay bảo ba hồ ly đem Hồ Nhất đi xuống.
Đây là tác dụng của lực lượng tuyệt đối, năm phút trước, tất cả hồ lycòn đối với Tiểu Khai hô đánh hô giết, nhưng năm phút sau, Tiểu Khaiđánh cho một hồ ly chết khiếp, sau đó lại cho phép người khác cứu giúp,vậy mà đám hồ ly còn cảm kích đến sát đất, nghĩ vị thượng tiên này mặcdù thực lực mạnh mẽ cũng không ỷ thế khinh người, thật sự là một ngườirất tốt.
Trường hợp kế tiếp thì có chút kỳ quái, không có một hồ ly nào dám tùytiện nói chuyện, muốn cho Tiểu Khai tìm một cơ hội để nói lý do mìnhtìm đến cũng không có, những con hồ ly chỉ trơ mắt nhìn Tiểu Khai, đềucảm thấy một vị cao nhân như vậy không có lý do minh bạch thì sẽ khôngtìm tới, mà nghĩ cao nhân làm việc thì thường có thâm ý, khi cao nhânkhông chủ động biểu lộ ý tứ, thì làm kẻ yếu không có tư cách nóichuyện, cho nên các nàng mặc dù cảm thấy khó chịu, cũng không dám tỏ vẻgì, chỉ chờ đợi cao nhân chỉ điểm, các nàng cũng không thể làm được gì.Nếu cao nhân muốn trầm mặc đến khi trời hoang đất già, thì lựa chọn duynhất của các nàng chính là cùng cao nhân trầm mặc đến biển cạn đá vỡ.
Không khí âm lãnh chừng năm phút, Tiểu Khai rốt cuộc nhịn không đượcquay về trung niên mỹ phụ đặt câu hỏi: " Xin hỏi...ngươi tên là gì?"
" Tiểu nhân tên là Hồ Vân Vũ." Trung niên mỹ phụ trăm phần trăm chorằng Tiểu Khai ít nhất cũng có cấp bậc Tán tiên, phỏng chừng ít nhấtcũng phải hơn một ngàn tuổi, cho nên lời nói khách khí vô cùng: "Thượng tiên nếu không chê, có thể gọi tiểu nhân là Vũ nhi."
Toàn thân Tiểu Khai nổi da gà, nhìn thế nào cũng xem vị trung niên mỹphụ này cỡ tuổi a di của mình, câu gọi Vũ nhi thật sự là đánh chết hắncũng không nói ra lời, vì vậy lại hỏi: " Cái...kia..hôm nay các ngươimuốn lấy Tạo Hóa Đan rốt cuộc là..."
Vấn đề này vừa hỏi ra, các vị mỹ nữ cuối cùng cũng nhớ tới chính sự hôm nay, nhất thời đều lộ ra thần thái bi phẫn.
Hồ Vân Vũ há mồm, thở dài thật sâu, thấp giọng nói: " Nguyên nhân cóchút phức tạp, nếu thượng tiên có lời hỏi, Vũ nhi nguyện kể hết chothượng tiên nghe."
" Ân, nói đi." Tiểu Khai cuối cùng cũng tìm được chủ đề để nói, đặtmông ngồi lên ghế, nói: " Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói, không cầnkhách khí như vậy, bây giờ chúng ta đã là bằng hữu rồi, còn khách khínhư vậy làm gì."
" Bằng hữu?" Ánh mắt Hồ Vân Vũ bỗng nhiên chợt sáng: " Thượng tiên nguyện ý làm bằng hữu của chúng ta?"
' Đúng vậy, có vấn đề gì không?" Tiểu Khai nói to: " Ta cho tới bây giờcũng không cho rằng yêu quái có gì xấu, ta xem các ngươi cũng thiệnlương, làm bằng hữu thì có gì đâu."
Hồ Vân Vũ có chút không thể tin, cẩn thận hỏi: " Chẳng lẽ thượng tiên không sợ những đồng đạo khác chê cười hay sao?"
" Hứ, có gì phải sợ chứ." Tiểu Khai giơ ngón tay giữa lên: " Dù sao bọn họ cũng đã xem thường Thiên Tuyển Môn chúng ta."
" Thiên Tuyển Môn? Người là người của Thiên Tuyển Môn?" Cả động hồ lybỗng nhiên sôi trào lên: " Trời ạ ngài đúng là Thiên Tuyển Môn, chẳnglẽ...chẳng lẽ lão tổ tông lưu lại lời tiên đoán là thật hay sao?"
Tiểu Khai kỳ lạ nhìn, liền phát hiện đám hồ ly này nhìn mình đã thayđổi, nếu nói vừa rồi là sợ hãi mang theo ánh mắt chờ đợi, bây giờ làthuần túy mang theo nhiệt tình sùng bái và tín ngưỡng.
" Các ngươi không có việc gì chứ?" Tiểu Khai nhịn không được lấy tay sờvào trán Hồ Vân Vũ, nghiêng đầu nói: " Không phát sốt a."
Hắn chỉ tùy tiện sờ sờ, không có ý tứ gì muốn chiếm tiện nghi, Hồ VânVũ mặc dù nhìn ra rất phong vận, bất quá có trời đất chứng giám, TiểuKhai đối với nàng không có tà niệm gì cả, bất quá kỳ quái chính là, mộtlần sờ này của hắn làm cho gương mặt của Hồ Vân Vũ chợt hồng lên nhưlửa thiêu, ngượng ngùng như một cô gái đang cúi đầu, luôn miệng kêulên: " Trong lời tiên đoán có nói, cứu tinh của chúng ta có nhu cầutrên giường phi thường mãnh liệt, thượng tiên..thượng tiên nếu có yêucầu gì với Vũ nhi..vô luận cỡ nào..hoang đàng..Vũ nhi đều có thể đápứng hết."
Nếu nói trên thế giới này có tộc quần nào am hiểu thuật câu dẫn namnhân nhất, không hề nghi vấn đúng là hồ ly tinh, Hồ Vân Vũ vốn tuổikhông còn nhỏ, nhưng một lần biểu hiện này lại có thể câu được tronglòng Tiểu Khai nhảy " phanh" lên một chút, hoàn hảo trong lòng TiểuKhai chỉ có Tiểu Trúc, lập tức đè xuống tà niệm, liên tục lắc đầu: "Đừng nói bậy, chúng ta nói chính sự."
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Tiểu Khai cũng bất đắc dĩ phát hiện, tấtcả hồ ly tinh trong động, vô luận là lớn hay nhỏ, tựa hồ như bắt đầuphát ra phong vận, cả đám đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, ngay cảba cô tiểu hồ ly vừa rồi không nguyện ý đi theo mình như tiểu Hân và VôSong Vô Đối tỷ muội, lúc này như đã phát hoa si, cái loại ánh mắt côgái hoài xuân này, khiến cho Tiểu Khai vô luận thế nào cũng không saotiếp tục bình tĩnh.
Hồ Vân Vũ mang theo điểm mất mác, lại mang theo chút u oán liếc mắtnhìn Tiểu Khai, thần thái trở nên đoan chính nói: " Kỳ thật, chúng tacần Tạo Hóa Đan, cũng không phải vì chính mình muốn dùng, mà là để hiếncho Thiên Vương thôi."
Thiên Vương, lại là một cái tên mới.
Tên này vừa nói ra, phần đông đám mỹ nữ đều lộ ra thần sắc bi phẫn bấtđắc dĩ, Tiểu Khai âm thầm kinh ngạc, nghĩ người này thật uy phong, nhịnkhông được nói: " Thiên Vương là ai?"
Hồ Vân Vũ nói: " Thượng tiên, nguyên do thập phần phức tạp, vừa lúcquan hệ đến thiên đại nguy cơ của Hồ tộc chúng ta lần này, nếu ngài cóthời gian, Vũ nhi có thể giải thích lại cho ngài."
" Ngươi nói đi." Tiểu Khai nói: " Ta nghe đây."
Đám hồ ly nhìn nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng, vị cao nhân đã nóira lời này, hiển nhiên là định quan tâm nhàn sự rồi, mà một vị cao nhâncấp bậc Tán tiên thế này một khi nhúng tay, đại nguy cơ của Hồ tộc bêntrong cũng tan thành mây khói.
" Yêu tộc chúng ta từ xưa tới nay luôn bị chính đạo các phái nghiêmkhốc đả kích, mắt thấy đã ngày càng suy yếu, rất nhiều tộc nhỏ đã bịdiệt tuyệt, mà tộc quần chúng ta sở dĩ còn hậu nhân là bởi vì chúng takhông phải chỉ có một mạch Hồ tộc, mà là cùng mười bảy tộc quần hợpthành một liên minh rất lớn, tên của liên minh chính là Thập Bát Động.Thập Bát Động yêu tộc luôn cùng lui cùng tiến, cộng đồng phát triển,cùng nhau sinh sống, chống cự ngoại lực, lúc này mới sinh tồn cho tớibây giờ."
Hồ Vân Vũ dừng một chút, lại nói: " Thập Bát Động chúng ta vốn mục đíchrất hòa hợp, nhưng theo thời đại thay đổi, thực lực các tộc quần trởnên chênh lệch càng lúc càng lớn, vì vậy dần dần phân ra thành trậndoanh mạnh yếu, Hổ tộc, Lang tộc thân thể cường hãn hợp thành một trậndoanh, bắt đầu áp bách những tộc quần khác."
Thần thái của nàng bất đắc dĩ, lại có chút tức giận: " Hồ tộc chúng tamặc dù trời sinh thông minh, trí tuệ siêu nhân, nhưng đối với tu luyệngiả chúng ta mà nói, càng thông minh, lại ngược lại càng dễ dàng tẩuhỏa nhập ma, tâm ma luôn thừa dịp xâm nhập, rất khó tu luyện thànhcông, cho nên Hồ tộc luôn là kẻ yếu trong Thập Bát Động, hơn nữa nữ tửHồ tộc chúng ta mỗi người đều mỹ mạo như hoa, càng làm cho những tộcquần khác khinh dễ, tỷ như Hổ tộc đã nhiều lần yêu cầu chúng ta tiếncống Hồ tộc xử nữ...những năm gần đây, Hồ tộc chúng ta gặp sự áp báchthật là...thật là khổ không chịu nổi, nhưng vì sự sinh tồn của tộcquần, chúng ta vẫn luôn nhẫn nhịn, thẳng đến hôm nay..."
Ánh mắt nàng trộm nhìn Tiểu Khai, Tiểu Khai truy hỏi: " Lần này làm sao?"
Hồ Vân Vũ thở dài: " Lúc này đây, một mạch của chúng ta rốt cuộc đã điđến bước đường cùng rồi, bởi vì Hàn Ngọc Sàng(giường hàn ngọc) chúng taluôn dùng để tu luyện đã bị hủy."
Tiểu Khai nghe được nhức đầu không thôi, chuyện này xem ra có điểm phứctạp: " Hàn Ngọc Sàng là vật gì vậy? Vì sao Hàn Ngọc Sàng bị hủy thì cácngươi gặp bước đường cùng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro