Vo Tu Thien Thu Tap 3 Chuong1-10
VÔ TỰ THIÊN THƯ
NGUYÊN TÁC : CLOSEADS
DỊCH THUẬT : BUDDY.VN (http://WWW.FORUM.BUDDY.VN)
TẬP 3
CHƯƠNG 1 : PHONG MA KHẨU QUYẾT
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Ti..." Sáu đại trưởng môn nhân đồng thời hít sâu một hơi: " Phong Ma Khẩu Quyết?"
Lúc ấy móng vuốt dài của Thiên Yêu chỉ còn cách cổ họng của Tiểu Khaichừng 3cm, trong ánh mắt Trữ Tình tràn ngập sự sợ hãi, Tuyết Phong vàPhi Hạc còn đang lắc đầu thở dài: " Đáng tiếc." Mà đứng ở xa xa, TiểuTrúc đang há to cái miệng nhỏ nhắn, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻkinh hãi tột cùng, ngay cả Tiểu Quan đang ẩn trong sách cũng phải trulên một tiếng: " Ta không muốn chết nha."
Những lời này của Tiểu Quan nói ra là bởi vì hắn cùng Tiểu Khai là cóquan hệ cộng sinh( cùng sống), nói cách khác, Tiểu Khai chính là túcchủ( chủ thể để ký sinh) của hắn.
Tiểu Khai đương nhiên không có chết, trong nháy mắt này, trong đầu hắnmơ hồ có ấn tượng đột nhiên trở nên rõ ràng vô cùng, mấy thứ âm tiết cổquái vốn không thể hình dung tự nhiên từ miệng hắn đi ra, sau đó đôimóng vuốt thật dài kia chỉ trong tích tắc bỗng nhiên dừng lại.
Thiên Yêu này cùng với những Thiên Yêu khác hoàn toàn không giống, bởivì hắn chính là Bạch Ngọc Dạ Hồ, toàn bộ lực lượng và đạo pháp của hắnđều từ miệng mà ra, mà bây giờ, hắn còn đang niệm chú không ngừng thìđột nhiên cái miệng ngậm lại, cho nên toàn bộ lực lượng, thần thông,tốc độ ở trong nháy mắt hoàn toàn thu ngược trở vào.
Trên lưng của Tiểu Khai đổ mồ hôi lạnh, khi phát hiện mình còn chưa chết thì trước tiên đá lên một cước vào thẳng Thiên Yêu.
Hắn không phải võ lâm cao thủ, cũng không phải cường nhân tu chân, hắnthuần túy chỉ là một người bên bờ vực cái chết nên bộc phát ra một chúttiềm lực mà thôi, cho nên một cước này, mặc dù tư thế phi thường nghiệpdư, kỹ xảo cũng phi thường khó coi, nhưng lực lượng lại quá đủ, mộtcước bay đi, Thiên Yêu " phác thông" một tiếng, ú ớ ngã gục.
Mọi con mắt như muốn rơi xuống đất.
Gương mặt Thiên Yêu đỏ bừng, liều mạng cử động, xem hình dáng là muốnmở miệng ra, nhưng vô luận hắn dùng sức như thế nào, cái miệng vẫn nhưbị dán chặt, một chút khe hở cũng không có.
Tiểu Khai dùng ống tay áo lau đi nước mắt và nước mũi vừa rồi bị dọakhiếp, cúi đầu nhìn thấy Thiên Yêu đang lăn lóc trên mặt đất, liền xônglên dùng đủ loại quyền cước loạn xạ. Đáng thương Thiên Yêu miệng khôngchỗ thoát, pháp lực năm ngàn năm toàn bộ bị phong bế ở trong miệng,thân thể hắn chẳng khác gì người phàm trần, hơn nữa bởi vì còn chưaluyện thành hình, so với người bình thường còn không bằng, bị Tiểu Khaimột phen ôm hận ra tay, đánh cho chết đi sống lại, trong lỗ mũi đã bịra máu.
" Chẳng lẽ thật là Phong Ma Khẩu Quyết?" Côn Lôn Phi Hạc rốt cuộc khôngcòn chút phong phạm cao thủ nào, một đôi mắt trừng lên nhìn một đờiThiên Yêu bị Tiểu Khai đặt trên mặt đất mà hành hung, liền cảm thấy rétlạnh, lại nhìn Tiểu Khai, lại cảm thấy môn phái rác rưởi đệ nhất từ xưatới nay có chút sắc thái thần bí thêm rồi.
" Xem ra thật là Phong Ma Khẩu Quyết, bởi vì chỉ có Phong Ma Khẩu Quyếtcó đặc tính quái dị như vậy." Vẻ mặt Tuyết Phong khiếp sợ, một chữ liềnnói: " Hẳn rõ ràng đã phong ấn ngọn nguồn pháp lực của Thiên Yêu, đãbiến Thiên Yêu thành phế vật!"
Phong Ma Khẩu Quyết này chính là một ngàn năm qua không có xuất hiệnbao giờ, lại có thể xuất hiện trên người của vị môn chủ đời thứ haitrăm năm mươi của Thiên Tuyển Môn, chỉ bằng một khẩu quyết này đã cóthể làm cho môn phái rác rưởi như Thiên Tuyển Môn biến thành môn pháiđứng đầu tu chân giới, bởi vì một chiêu này, chính là sát chiêu tuyệtđối với tất cả yêu ma quỷ quái.
Trong mắt Tiểu Trúc lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục, gương mặt rạng rỡ,nhìn người trong lòng của mình từ xa xa, quả nhiên là có niềm tự hàonói không nên lời.
Lúc này Thiên Yêu đã bị Tiểu Khai đánh cho mềm nhũn, hắn cũng đã khôngcòn sức phản kháng, dùng toàn bộ sức lực nằm trên mặt đất hường tớiTiểu Khai dập đầu liên tục " phát phát" không ngừng.
Tất cả các trưởng môn nhân đều trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Khai há hốc miệng thở hổn hển, vỗ vỗ tay, mắng: " ***, xương cốt thật cứng, làm tay của ta đau quá đi."
Thiên Yêu lại vội vàng dập đầu lia lịa, ý tứ như muốn nói: " Đều là tađã sai." Mọi người vốn đã phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy cảnh nàylại xuất mồ hôi lạnh.
" Tiểu Khai, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Đến lúc này, Trữ tổng mớithanh tỉnh lại, ôm cánh tay Tiểu Khai vội vàng hỏi, nhưng Tiểu Khai mặckệ hắn, đặt mông ngồi xuống mặt đất, cảm thấy sức lực toàn thân cũngcạn kiệt, liền nằm ngửa xuống, ngay cả điểm tâm hắn cũng chưa kịp ăn,vừa rồi lại bị sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy tuôn, lần này quả thậtvô cùng chật vật, trên mặt vừa bám đầy bụi đất lại cộng thêm nước mắtnước mũi, thoạt nhìn y như còn mèo lem luốc, nhưng từ đầu quả thật cũngđã có vốn để nói chuyện, nhưng qua biểu diễn vừa rồi của hắn, bây giờhắn nằm dài như vậy, không ai xem hắn không hiểu lễ phép hay không biếtđiều, bảy đại chưởng môn âm thầm than thở: " Người này nguyên lai làmột cao nhân có phong thái đang đùa chơi nhân gian a."
Còn đang cảm thán như vậy, chợt nghe thanh âm Tiểu Khai kêu lên: " Có gì ăn không? Ta thật sự đói không chịu nổi rồi."
Trữ Tình còn đang đứng ngẩn người, nào ngờ tới bỗng nhiên nghe hắn nóira những lời này, nhất thời bật cười khúc khích, lúc này hiện trường dùlà một cây kim rơi xuống cũng nghe được, đại đa số mọi người còn đangchìm đắm trong khiếp sợ, tiếng cười này của nàng vô cùng thanh thúy,nhất thời ánh mắt mọi người đổ dồn tới, tiểu nha đầu đỏ bừng mặt, trốnvào phía sau ông nội, bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Khai nhìn nàng nháymắt, nói : " Đại sắc lang, vừa rồi đa tạ ngươi đó."
Ánh mắt Tiểu Khai thuận tiện lướt xuống, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Di, đây là cái gì?" Nguyên lai trên mặt đất đang có một tấm ảnh nhỏ rơixuống, màu ảnh đã ố vàng, hiển nhiên đã lâu năm lắm rồi.
" Đó là của ta!" Trữ Tình phóng nhanh tới, muốn chụp tấm ảnh trở về, nhưng Tiểu Khai đã nhanh tay cầm lấy.
Trong ảnh chụp một tiểu nam hài mặt mày sáng sủa, còn đang mỉm cười,sắc mặt hắn có chút tái nhợt phảng phất như không được nuôi dưỡng đầyđủ, nhưng ý cười rất thuần chân, tràn ngập ý vị ấm áp.
" A, không phải đâu." Tiểu Khai kêu lên: " Sao ngươi lại có ảnh chụp của ta khi còn bé?"
" Ảnh..ảnh chụp của ngươi?" Trữ Tình nhất thời ngây dại.
Theo góc độ này nhìn lại, ánh mắt, mũi, lông mày của Tiểu Khai so vớitiểu nam hài có điểm giống nhau, nụ cười bây giờ mặc dù có chút thànhthục, nhưng ý vị ấm áp này cũng không hề thay đổi.
Trong tích tắc này Trữ Tình có điểm thất thần, nàng hít sâu một hơi,bàn tay nhỏ bé che ngay trước ngực mình, phảng phất như muốn che giấuđi con tim đang nhảy loạn.
Ở lúc này, " tích tích" tiếng còi xe vang lên, một chiếc xe tải vữngvàng dừng lại cách đó không xa, gương mặt Trữ Nguyện trong xe ló ra: "Ông nội, đã mua cơm đến, rốt cuộc là ai cần ăn vậy?"
" Là ta!" Tiểu Khai nhảy lên, trực tiếp nhảy vào sau xe, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Thiên Yêu đáng thương vẫn đang quỳ gối ở đó, nhìn theo phương hướngTiểu Khai biến mất, rồi quay đầu nhìn bảy đại cao thủ đang trừng trừngnhìn hắn như cọp rình mồi, lại nhìn những thành viên của bộ đội đặcchủng đang chụp ảnh lia lịa, nhịn không được lau máu trên mũi, vẻ mặtmờ mịt.
" Chúng ta đi thôi." Tuyết Phong nói: " Phong Ma Khẩu Quyết có tác dụngvĩnh cửu, chuyện của Thiên Yêu đã giải quyết, chúng ta cũng nên về núithôi."
" Không vội." Người nói chuyện là một đạo trưởng mặc đạo bào màu vàng:" Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội trăm năm một lần của tu chân giới sắp mởra, với thực lực hiện giờ của Nhị Bách Ngũ( hai trăm năm) môn chủ, cũngcó tư cách nhận lời mời a."
Côn Lôn Phi Hạc gật đầu: " Cũng được, ta cũng có đồng cảm."
Đôi mày của Tuyết Phong chau nhẹ một chút, sau đó giãn ra, cười nói: "Cũng được, cũng được, ta thiếu chút đã quên, Nhị Bách Ngũ môn chủ cóđược Phong Ma Khẩu Quyết kỳ thuật này, đương nhiên là có tư cách thamgia Tụ Linh đại hội, còn mời Tùng Phong đạo hữu đến đó mời đi."
Người mặc đạo bào màu vàng là Tùng Phong đạo trưởng, thân là chưởng mônHoàng Sơn, lần này Tụ Linh đại hội hắn làm địa chủ, cho nên chuyện mờilà do hắn ra mặt, hắn lăng không bay qua đến bên chiếc xe tải, trầmgiọng nói: " Nhị Bách Ngũ môn chủ, bần đạo Hoàng Sơn Tùng Phong có việccần thương lượng."
Thần tình của Tiểu Khai như thoảimái, đang cầm một cái bánh mì nướng, lại nhìn thấy lão đạo sĩ đi tớiđưa ra một tấm thiệp mời màu trắng nói: " Ba ngày sau, là một trăm nămmột lần Hoàng Sơn Tụ Linh đại hội của tu chân giới, đến lúc đó mongrằng Nhị Bách Ngũ môn chủ đến tham dự."
" Di, mở hội?" Tiểu Khai sửng sốt một chút, tay cầm lấy thiệp mời, khicầm vào trong tay thì cảm thấy phi thường nặng nề, phảng phất như làmbằng đá, thiếu chút nữa không cẩn thận làm rơi xuống, hắn vội vàng dùngsức cầm chắc, nhẹ nhàng sờ sờ, có vẻ bóng loáng lạnh lẽo, cực kỳ cổquái, nhịn không được đưa lên xem xét thật kỹ.
" A a, không cần nhìn, đây là thiệp mời bằng bạch ngọc." Tùng Phong đạotrưởng cười nói: " Tụ Linh đại hội còn có nhiều chỗ tốt, mong rằng mônchủ không chối từ."
" Đương nhiên không chối từ." Tiểu Khai sảng khoái nói: " Nhưng ngươi phải nói cho ta biết địa phương."
" Điểm này không cần lo lắng." Tùng Phong đạo trưởng cười nói: " Mônchủ chỉ cần ngự kiếm bay đến trước Hoàng Sơn Thiên Đô Phong, chúng tasẽ có đệ tử đi ra nghênh đón."
Gương mặt của Tiểu Khai có chút hồng lên: " Nhưng...ta..ta không biết bay."
Tùng Phong đạo trưởng há mồm sửng sốt một giây, mới nở nụ cười: " Mônchủ nói đùa rồi, thân là truyền nhân đương thời của Phong Ma KhẩuQuyết, sao lại không thể ngự kiếm?"
" Ta không lừa ngươi." Tiểu Khai thành thật nói: " Thật không dám dấudiếm, sư phó ta chưa kịp dạy ta, bây giờ ta chỉ là một người thường màthôi."
" Vậy.." Tùng Phong rốt cuộc là một đạo sĩ, phản ứng cũng không chậm: "Vô phương, không sao, đến lúc đó ta phái đệ tử đến nghênh đón môn chủlà được."
Tiểu Khai lúc này mới nở nụ cười: " Đa tạ chưởng môn." Hắn thuận tiệnchỉ ngón tay vào Thiên Yêu còn quỳ gối trên mặt đất: " Đã như vậy, tênkia đưa cho ngươi."
Tùng Phong nhất thời mừng rỡ, cả hàm dưỡng cũng thất thố, nói: " Được đại lễ như thế, Tùng Phong đa tạ môn chủ."
" Khai ca, chiêu này cũng được đó." Tiểu quan đắc ý nói: " Ngươi đừngxem Thiên Yêu này không còn lực lượng, nhưng hắn chính là bạch ngọcngàn năm thành tinh a, nếu bắt nó luyện hóa, đó là một pháp bảo tiêngia nha, mặc dù cùng với thượng cổ thần khí xuất ra, giá trị cũng khôngkém chút nào đó."
" Kháo, ngươi không chịu nói sớm." Tiểu Khai buồn bực: " Chúng ta tự mình luyện thì tốt rồi."
" Luyện cái đầu ngươi đó." Tiểu Quan hèn mọn nói: " Ngươi một chút pháplực đều không có, còn đòi luyện pháp bảo, cho ngươi cũng là uổng phí,nếu là động vật thành yêu thì quá tốt, da có thể làm áo, thịt có ăn,máu có thể hấp thu, nhưng còn có thể ăn nội đan của nso, nhưng đồ vậtmà thành yêu, trời sinh không có nội đan, toàn bộ tinh hoa nguyên khíđều bị súc vào trong bạch ngọc thể chất, ngoại trừ luyện khí thì khôngcòn tác dụng nào khác nữa."
Bên ngoài Tùng Phong đạo trưởng hưng phấn xuất ra một thanh phi kiếm,chỉ một ngón tay về phía Thiên Yêu quát: " Sất" thanh kiếm " sưu" mộttiếng đâm vào bụng Thiên Yêu, Thiên Yêu truyền đến một tiếng ú ớ trầmmuộn kinh thiên động địa, bắn cao lên, sau đó giống như một con cá chếtrơi xuống, Tuyết Phong bọn họ còn đang kinh ngạc, chợt nghe Tùng Phongđạo trưởng cao giọng nói: " Các vị đạo hữu, Nhị Bách Ngũ môn chủ đãgiao quyền xử trí Thiên Yêu cho bần đạo rồi, bần đạo bây giờ sẽ luyệnhóa nó, xin thỉnh chư vị giúp ta hộ pháp."
Sáu vị chưởng môn nhìn nhau, đều nghĩ: " Tùng Phong này thật là giảohoạt, chủ động đi phát thiệp mời, nguyên lai là có chủ ý này."
Dựa theo quy củ bất thành văn của tu chân giới, tự nhiên là ai hàngphục được yêu quái thì do người đó xử lý, mà Thiên Yêu này là một chíbảo để luyện khí, tất cả mọi người đều nghĩ là Tiểu Khai sẽ tự mình tuluyện, không ngờ hắn lại xem nhẹ chuyện luyện khí như vậy, đó là chuyệnhiếm có trong tu chân giới, dĩ nhiên với đạo hạnh kém cỏi của hắn vốnsẽ không thể luyện khí, vậy Thiên Yêu này Tiểu Khai khẳng định là sẽtặng cho người khác. Không ngờ bị Tùng Phong chỉ đưa ra một thiệp mờinho nhỏ mà lại được tặng một bảo bối quý như vậy, cũng khó trách mọingười hối hận, nhất là Tuyết Phong, hắn thân là sư phó của Tiểu Trúc,biết rõ Tiểu Trúc là ý trung nhân của Tiểu Khai, lại không nghĩ tới lợidụng quan hệ này, càng nghĩ càng thấy vô cùng hối hận.
Trên thân kiếm của Tùng Phong phát ra từng đạo hào quang màu trắng, hàoquang kia mang theo hơi nóng cực độ làm cho tất cả mọi người đang vâyxem phải lui về phía sau chừng mười thước, đã vậy vẫn còn cảm thấy nhưđang ở trong lò lửa, Thiên Yêu bị lửa thiêu liều mạng giãy dụa, tiếnghừ thê lương kinh thiên động địa, nhìn thấy thê thảm, bị luyện như vậychừng nửa giờ, Thiên Yêu giãy dụa yếu ớt, mọi người trơ mắt nhìn thấythi thể Thiên Yêu hoàn toàn thiêu mất, sau đó hiển nhiên đã lộ ra bảnthể bằng ngọc trắng thật sự, đều tấm tắc kỳ lạ.
Tùng Phong hét lớn một tiếng, lại xuất ra một món bảo bối, đó là mộtmón đồ giống như một cái lư hương, xoay tròn chậm rãi bay tới trên đỉnhđầu Thiên Yêu " Sưu" một tiếng đã hút khối bạch ngọc kia đi vào.
Tiểu Khai nhảy xuống xe, thở một hơi khoan khoái, vuốt cái bụng no căng, nhìn vào giữa sân.
" Đó là chí bảo do Hoàng Sơn truyền lưu xuống tới..Luyện Yêu Lô, là mộtmón tiên khí, một trong mười đại tiên khí của tu chân giới." TuyếtPhong giải thích cho Tiểu Trúc: " Nghe nói mặc dù là ma vương của magiới, chỉ cần bị thu vào trong đó, cũng bị luyện hóa tan thành mâykhói, Thiên Yêu này hôm nay pháp lực đã mất hết, chỉ cần vài phút sẽ bịluyện hóa."
Lời mới nói đến đây, đột nhiên sinh ra dị biến!
Trong lư hương kia đột nhiên kịch liệt run rẩy, Tùng Phong đạo trưởngbiến sắc, lập tức phun ra một ngụm bạch khí, dùng trường kiếm gắt gaođè chặt nắp lư hương, muốn ngăn chặn sự run rẩy này, nhưng run rẩy kiavẫn kịch liệt, Tùng Phong nhìn thấy phi kiếm không chịu được, hét lớnmột tiếng: " Các vị đạo hữu giúp ta!"
Vừa dứt lời chợt nghe " oanh" một tiếng, bên trong lư hương như bị nổmạnh, phát ra thật lớn tiếng oanh minh, lư hương bay lên cao, cơ hồđồng thời sáu đạo kiếm quang đã từ trong tay sáu chưởng môn bắn ranhanh như điện vừa lúc chặn ngay nắp lư hương, đè ép nó trở xuống.
Trong lư hương càng run rẩy dữ dội, nhưng do bảy thanh trường kiếm ápchế, rốt cuộc không có cơ hội đẩy nắp lư hương ra, chừng mười phút sau,sự run rẩy mới dừng lại, Tùng Phong đạo trưởng mặt vàng như đất, đổ đầymồ hôi, thở ra một hơi, thở dài nói: " Thiên Yêu này khi bị luyện hóanơi miệng, không ngờ công lực hồi phục, nếu không phải đang ở trong đó,có thể sẽ không có người nào áp chế được hắn, nguy hiểm thật, nguy hiểmthật!" Hắn vừa nói, ngón tay còn có chút run rẩy, run run xuất ra mộtchiêu, lư hương kia biến thành nhỏ như móng tay, bay vào lòng bàn tayhắn.
Trữ Tình chẳng biết khi nào chạy tới bên người Tiểu Khai, vỗ vai hắn: "Uy, đại sắc lang, vừa rồi ngươi có phát hiện hay không, lúc lư hươngkia bị bay lên, có một thứ bay ra đó."
" Đừng gọi ta là đại sắc lang được không." Tiểu Khai cả giận nói: " Tavốn không nhìn thấy cái lư hương gì, ta đang nhìn Tiểu Trúc muội muộicủa ta."
" Phi, phi, phi, đại sắc lang!" Trữ Tình kéo tay áo hắn: " Ta nói vớingươi nga, vừa rồi cái lư hương bay lên trời, ta rõ ràng có nhìn thấymột chút bạch quang bay ra ngoài, nhưng bọn họ lại không có nhìn thấy."
" Xuy." Tiểu Khai dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng một thoáng, bỗngnhiên nhớ tới cái gì: " Nga, ngươi chạy tới tìm ta làm gì, không phảingươi ghét ta nhất sao?"
" Ta.." Trữ Tình mới nói ra một chữ, gương mặt bỗng nhiên hồng lên, cáimiệng nhỏ nhắn đã cong lên tức giận liếc mắt nhìn Tiểu Khai một cái,cúi đầu không nói.
Tiểu Khai bị nàng làm cho cảm thấy kỳ lạ, cúi đầu cẩn thận dò xét vẻmặt nàng, liền phát hiện tiểu nha đầu này có bộ dáng nhu thuận, vẻ mặtcòn có một chút làm cho người ta động tâm, tim của Tiểu Khai bỗng nhiênnhảy lên một cái, nói: " Uy, ngươi không phải coi trọng ta đó chứ?"
" Hừ, tên xấu xa, không để ý tới ngươi nữa!" Trữ Tình hung hăng liếc mắt nhìn hắn, sau đó bỏ chạy.
Trữ Nguyện đứng ngay sau đám người, vẻ mặt nghiêm túc thì thào nói: "Không nghĩ tới không nghĩ tới, hắn lại là người tu chân, xem ra ta phảixem kỹ lại cuộc đấu với hắn." Hắn nắm chặt tay: " Tiểu Vận, vì nàng, dùđối mặt với người tu chân ta cũng không sợ hãi."
" Khai ca, nói cho ngươi một sự kiện." Tiểu Quan cười hì hì chui ra: "Ta phát hiện Trữ Tình với ngươi phi thường có duyên phận."
" Đừng có nói giỡn nữa." Tiểu Khai có vẻ đắc ý nhưng miệng lại nói: "Tiểu nha đầu dữ dằn này ta không có hứng thú, ngươi không nhớ sao, lầntrước cô ta có nói vô luận thế nào cũng không coi trọng ta đâu."
" Khai ca, gần đây ta xem không ít kịch trên tivi, phát hiện một chânlý." Tiểu Quan nghiêm trang nói: " Nữ nhân nói chuyện thật không thểtin được đâu."
Trong phòng ngủ Trữ Tình toàn là hình ảnh búp bê, chiếc giường lớn hìnhtròn có không ít những chiếc gối hình động vật, đủ mọi màu sắc, thoạtnhìn giống như một vườn động vật, tiểu nha đầu đang chỉ chỉ vào một congấu lớn, cầm bức ảnh nhỏ ố vàng kia trong tay, ánh mắt ngơ ngác nhìntiểu nam hài trong ảnh, chợt thấy trong lòng ngọt ngào, lại là thươngcảm, lại là mê man, phảng phất không biết bao nhiêu tư vị, tâm tư phứctạp, thật sự là không lời tả hết.
Tâm tư con gái thường kỳ diệu như vậy, tại mấy giờ trước, nàng còn trànngập lòng chán ghét với Tiểu Khai, nghĩ rằng hắn điển hình là kẻ háosắc và là công tử hoa tâm, mà trong lòng tiểu nha đầu luôn mơ tới tìnhyêu ngọt ngào, giống như công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử, nhưng đúngtrong lúc đó, tình huống lại quay nhanh ngược lại, nàng bỗng nhiên pháthiện tên bại hoại kia chính là tiểu nam hài của nhiều năm trước, là đốitượng mà mình tìm kiếm đã lâu. Vì vậy trong lòng nàng cân nhắc tiêuchuẩn, liền hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn vỡ vụn, nàng liền lâm vàotrong mê mang.
Nếu chán ghét một người thì hắn làm gì cũng thấy chán ghét, nếu yêuthích một người thì thấy hắn cái gì cũng đáng yêu, giống như Trữ Tìnhbây giờ, nàng bắt đầu chủ động tìm lý do giải thích cho Tiểu Khai.
" Kỳ thật hắn không có xấu như ta nghĩ vậy nga, hắn chỉ là có chút đatình mà thôi, lúc hắn ở cùng với Tiểu Trúc tỷ tỷ, vì muốn giúp cho tỷtỷ không khó chịu, đã tự mình đi lên đài làm ra bộ dáng ngốc nghếch,cũng như lúc hắn cùng Tiêu Vận tỷ tỷ đi mua đồ, thật ra hắn cũng đâu cólàm cái gì, ta nhớ rất rõ ràng, là do Tiêu Vận tỷ tỷ bám theo hắn thôi."
" Nghe ca ca nói, hắn cùng ca ca quyết đấu thì hai tỷ tỷ cùng đi nhưnghai tỷ tỷ gặp nhau cũng vui vẻ nha, đây rõ ràng hắn cũng không có lỗivới ai, kỳ thật là hắn vẫn chỉ thích Tiểu Trúc tỷ tỷ, còn Tiêu Vận tỷtỷ lại thích hắn, vẫn quấn quýt lấy hắn mà thôi."
Tiểu nha đầu càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, hai tay nhỏ bé ôm ngực,tim đập như trống trận: " Hơn nữa, hắn đã nói với ta Tiêu Vận tỷ tỷkhông phải bạn gái của hắn mà, hắn có thể khắc chế chính mình như vậy,chứng tỏ hắn không phải đại sắc lang, hơn nữa còn có phong phạm củaquân tử. Vừa rồi ta thật không ngờ, hắn lại mạo hiểm tính mạng tới cứuta, ta chỉ là một tiểu nha đầu thường xuyên mắng hắn, châm chọc hắn, takhông có thông minh như Tiểu Trúc tỷ tỷ, cũng không có xinh đẹp nhưTiêu Vận tỷ tỷ, nhưng hắn vẫn không để ý hết thảy đẩy ta ra còn chínhmình thiếu chút nữa chết ở trong tay yêu quái."
" Kỳ thật hắn vốn không để ý ta là người như thế nào, hắn cứu ta bởi vìhắn trời sinh đúng là một người ra tay trượng nghĩa, một nam nhân cótâm địa nghĩa hiệp thật là tốt." Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng,trong ánh mắt ánh sáng ngày càng tăng lên, nàng đã tìm được chân tướng:" Hắn năm đó cái gì cũng không hỏi đã mang ta về nhà đó sao? Kỳ thậtnhiều năm qua hắn cũng không có thay đổi a, hắn vẫn là ca ca nhiệt tâm,thân thiết, ấm áp của năm đó a!" Tiểu mỹ nữ nhảy dựng dậy trên chiếcgiường lớn: " Không được! Ta đã sớm thề rằng, ta nhất định sẽ ở cùngđại ca một chỗ, mẹ nói với ta hạnh phúc của mình phải chính mình tranhthủ." Nàng giật mạnh cửa phòng: " Ta nhất định phải đem Tiểu Khai cađoạt lại trong tay các nàng!"
CHƯƠNG 2 : TIỂU MỸ NHÂN KẾ
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Phốc!" Trữ Tình vừa ra khỏi cửaliền va vào một người, sau đó nghe tiếng Trữ Nguyện cả giận nói: " Muộimuội, em điên điên nháo nháo như vậy đang làm gì a?"
" Ca ca, anh tới đúng lúc!" Tiểu mỹ nữ hai mắt tỏa ánh sáng, ôm lấycánh tay Trữ Nguyện: " Em quyết định rồi, em phải giúp anh theo đuổiTiêu Vận tỷ tỷ."
" Từ lúc nào mà em tự nhiên tốt vậy?" Trữ Nguyện nghi ngờ nhìn nàng: "Lần trước không phải em khuyên bảo anh đừng đi tìm Tiêu Vận hay sao,còn nói hoành đao đoạt ái (dùng đao cướp tình) là hành vi không đạo đứcđó ư."
" Bây giờ không giống nữa, em đã nghĩ thông rồi." Tiểu mỹ nữ chân thànhnói: " Ca ca, chúng ta là người một nhà mà, em nên đứng kế bên anh mớiphải, cho nên em quyết định phải giúp anh."
" Được rồi." Trữ Nguyện đã cảm thấy hứng thú: " Em làm sao giúp?"
" Hì hì, rất đơn giản nga." Trữ Tình nói: " Tên Nghiêm Tiểu Khai kia làmột đại sắc lang, em định đi quyến rũ hắn, để cho hắn yêu em, sau đóhắn sẽ bỏ rơi Tiêu Vận tỷ tỷ, sau đó anh có thể thừa dịp đó mà vàorồi." Tiểu mỹ nữ ưỡn ngực, tạo ra hình dáng thật hấp dẫn: " Ca ca, emcủa anh trời sinh là đại mỹ nữ lệ chất nga, chỉ cần em cho hắn một chútngọt ngào, Nghiêm Tiểu Khai đại sắc lang khẳng định sẽ bị em dụ tới taythôi."
Trữ Nguyện trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, suốt hồi lâu bỗng nhiên cườiha ha lên, rồi hắn lại cười cười, gương mặt của Trữ Tình bắt đầu hồnglên, mắt thấy Trữ Nguyện cười mãi không ngừng, nàng bĩu bĩu môi, hunghăng nhéo vào cánh tay Trữ Nguyện một cái, căm tức nói: " Chỉ biếtcười, anh rốt cuộc có đáp ứng hay không đó?"
Trữ Nguyện bỗng nhiên thu hồi nụ cười, nói: " Em gái, Nghiêm Tiểu Khai đúng là tiểu nam hài của năm đó sao?"
Trữ Tình nhất thời ngây dại, gương mặt chợt đỏ hồng như lửa thiêu, qua thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: " Ân, đúng vậy."
" Vậy..." Thần sắc của Trữ Nguyện đã trở nên nghiêm túc: " Em thật sự muốn cùng hắn ở chung một chỗ?"
Trữ Tình khẽ gật đầu, thẹn thùng cúi đầu xuống.
" Nhưng mà hắn đã có Trì Tiểu Trúc rồi." Trữ Nguyện nhíu mày nói: "Tiêu Vận đã thích hắn, hơn nữa hắn lại là người tu chân, khoảng cáchhắn với em thật là quá xa rồi."
" Không có vấn đề gì." Thần sắc tiểu mỹ nữ mặc dù thẹn thùng vô hạn,nhưng lại dị thường kiên quyết: " Anh hai, người khác có thể thích hắn,em cũng có thể thích hắn, hắn có thể tu chân, em cũng có thể tu chân,tại nhiều năm trước em đã có quyết định, đời này em cũng sẽ không thayđổi."
Trữ Nguyện ngây người thật lâu, mới thở dài: " Được rồi, thật ra em muốn anh giúp em thế nào đây?"
Vẻ mặt Trữ Tình lại đỏ lên, qua nửa ngày mới dùng thanh âm còn nhỏ hơn muỗi nói: " Em...em nghĩ sẽ dùng kế gạo nấu thành cơm..."
" Ách..xì..!" Tiểu Khai hung hăng hắc hơi một cái, sau đó dùng sức daymũi: " Kỳ quái a, gần đây khí trời cũng không lạnh, sao lại hắc hơiđược chứ?"
" Khai ca, đây không phải là phản ứng sinh lý của ngươi, đây là chânnguyên cảm ứng." Tiểu Quan chậm rãi nói: " Gần đây người chú ý đếnngươi đã nhiều hơn, cho nên phản ứng của ngươi sẽ trở nên kịch liệt mộtchút."
Bây giờ Tiểu Khai đang nằm trên giường, đêm đã rất khuya, nhưng TiểuKhai vẫn chưa ngủ được. Hắn đang suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm quacùng Tiểu Trúc gặp mặt, Tiểu Khai cảm thấy sự ngọt ngào nói không nênlời nổi lên trong lòng, dưới ánh mắt của bảy đại chưởng môn, trongtiếng ho ám chỉ không ngừng của Tuyết Phong, Trì Tiểu Trúc với gươngmặt đỏ bừng nhón chân nhẹ nhàng hôn hắn một cái, tuy chỉ là trong vàitích tắc tiếp xúc nhưng vẫn làm Tiểu Khai dao động tới bây giờ, đã bamươi sáu giờ trôi qua hắn còn không chịu rửa mặt, khi đi làm cũng chỉluôn tự cười một mình, cả văn phòng và công ty chi hoa Tần Trăn nổitiếng cũng bị sợ tới mức không dám tới quyến rũ hắn, sợ tinh thần hắnxảy ra vấn đề.
" Đừng cười nữa, mau tắm rửa ngủ đi." Tiểu Quan không nhịn nổi: " Ngày mai ngươi còn phải đi làm đó."
" Không có việc gì, ta muốn nghĩ thêm một chút." Tiểu Khai vui vẻ gác chân lên, nhắm lại hai mắt, chợt nghe tiếng chuông reo.
Kỳ quái, đã muộn như vậy mà ai còn điện thoại? Tiểu Khai nghi hoặc cầmlấy điện thoại, nhìn thấy một dãy số lạ lẫm: " Uy, tìm ai?"
" Tiểu Khai ca ca, là em a!" Thanh âm bên kia của điện thoại thật thanh thúy, còn có điểm quen thuộc: " Nhanh tới cứu em nha!"
" Cô là ai?" Tiểu Khai " sưu" một cái nhảy xuống giường: " Cô làm sao vậy?"
" Em là Trữ Tình a, anh không nhớ em sao." Thanh âm bên kia mang theotiếng khóc nức nở: " Ô ô ô...bọn họ bắt cóc em, ô ô ô...anh mau tới cứuem đi!"
" Ta ngất." Tiểu Khai trợn mắt, có chết cũng không nghĩ ra: " Chúng tađâu có quen lắm đâu? Cô bị bắt cóc mà không gọi điện thoại về nhà, lạigọi cho tôi? Được rồi, tôi cũng không biết cô làm sao có số điện thoạicủa tôi, cô đừng có giỡn với tôi chứ?"
" Em đang ở tại khách sạn Kim Đế phòng bốn lẻ ba, anh mau tới nhanh."Trữ Tình nói rất nhanh, phảng phất như đang cố đuổi thời gian: " Bọn họđi tới rồi, em bị phát hiện rồi, em..."
Đang nói tới đó thì thanh âm đã bị cắt đứt, mơ hồ nghe được tiếng đànông đang hắc hắc ha ha cười dâm, có tiếng hỗn loạn cùng với tiếng tiểunha đầu kinh hô, sau đó " cụp" một tiếng thì điện thoại đã bị đứt đoạn.
" Kháo, bất chấp thôi." Tiểu Khai phóng nhanh, chụp lấy quần áo mặc vào: " Ta phải đi xem sao."
" Khai ca, yên tâm, lần này có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm, cóích không hại." Tiểu Quan hắc hắc cười: " Ta đã bói cho ngươi một quẻrồi."
Khách sạn Kim Đế là một khách sạn năm sao, đó là khách sạn cao cấp nhấtquốc nội, bởi vì danh khí lớn, cho nên không sợ tìm không ra, Tiểu Khailao ra cửa nhanh như chớp đón taxi chạy tới mục tiêu, một đường xôngqua đèn đỏ, hứa sẽ cho lái xe mấy trăm đồng tiền phạt, cuối cùng chỉmười lăm phút đã chạy tới ngay cửa khách sạn Kim Đế.
Thời điểm hắn vọt tới cửa còn đang lo lắng, sợ bảo an và bảo vệ bênngoài sẽ không cho hắn lên lầu dễ dàng, nhưng khi hắn chạy vào, đạisảnh rộng rãi hào hoa chỉ có mấy người bảo an, bảo vệ và phục vụ, mấyngười này phảng phất như là người mù, căn bản cũng không nhìn hắn, vìvậy hắn vội vàng chạy qua thật nhanh.
" Tiểu Quan, mau chuẩn bị ra tay." Tiểu Khai đứng ở trong thang máy ướtđẫm mồ hôi, nghiêm túc nói với tiểu đệ của mình: " Bây giờ là thời khắcmấu chốt, không thể tâm từ nương tay, nhất định trước tiên phải đánhngã kẻ bắt cóc, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, không thể giết người."
Vừa dặn dò đến đó, chợt nghe " Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra,Tiểu Khai lao ra, chợt thấy được bốn đại hán vạm vỡ to con đang đứngtrước cửa phòng, với hình dáng cơ thể đó chỉ một người tùy tiện xônglên, thì có thể đánh văng mười tám người như Tiểu Khai, hắn còn chưakịp có phản ứng, thì đã nhìn thấy bốn đại hán kia đột nhiên nhảy lên,kêu thảm một tiếng: " A! Quả nhiên là cao thủ!" Sau đó đã đột ngột téxuống.
" Ta kháo, Tiểu Quan ngươi phản ứng thật nhanh!" Tiểu Khai tán thưởng.
" Khai ca, không phải ta làm." Tiểu Quan cũng mơ hồ: " Ta còn chưa nhúc nhích đó, bọn họ tự mình ngã thôi."
" Ách..." Tiểu Khai sửng sốt một giây, vội la lên: " Mặc kệ, chúng tavào nhanh lên." Hắn chạy nhanh tới, trên cánh cửa kia quả nhiên có số403 bằng chữ vàng kim, xem ra Trữ Tình đúng là ở chỗ này.
" Hô, vận khí cũng không tệ." Tiểu Khai nghĩ: " Nơi này có nhiều phòngnhư vậy, nếu không phải có người đứng ngay cửa, ta còn không có biệnpháp tìm được gian phòng này đâu."
Tiểu Khai phun ra một ngụm vào hai tay rồi xoa nhanh, lui ra sau babước, hét lớn một tiếng rồi học phương pháp trên ti vi, đá mạnh mộtcước vào cửa!
" Ba..tháp" Cánh cửa phát ra một thanh âm rất nhỏ rồi mở ra, nguyên lainó chỉ khép nhẹ, Tiểu Khai dùng sức mở ra nên mất trớn té ập trên mặtđất, cũng may trên sàn là một lớp thảm dày nên không bị thương, hắncũng bất chấp sự chật vật của mình, chạy nhanh ra phía trước nhìn lại.
Không khí trong phòng mờ ảo, ngọn đèn màu phấn hồng, âm nhạc mềm nhẹvang lên, trong phòng còn có mùi thơm lan tỏa, mùi hương còn có vẻ mịhoặc, Tiểu Khai hít vài hơi, tự nhiên trống ngực đập thật nhanh.
Không hề nghi vấn, sự thất thân của Trữ Tình nha đầu đúng là có hiềmnghi a, Tiểu Khai tưởng tượng đến đây càng nóng vội vô cùng.
Trong phòng có một cái giường mềm mại thật lớn, trên nóc giường cáimóc, máng một dãy màn sa phủ xuống, vừa bao phủ hết cái giường, màn sakia không biết làm bằng chất liệu gì, vừa nhìn không thấy, nhưng khihắn mở to mắt nhìn kỹ, thì thấy mơ hồ trên giường có một bóng người,nghi ngờ đúng là Trữ Tình.
Nhưng kỳ quái chính là trong phòng còn có một đại hán, xem ra là ngườibắt cóc Trữ Tình, hắn mặc bộ đồ màu đen, thoạt nhìn không ra có vẻ gìlà đang muốn có hành vi cưỡng hiếp, ngược lại có vẻ như một cao thủ ăntrộm, đôi mắt hắn sáng ngời có thần, tốc độ phản ứng càng làm cho ngườita trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt Tiểu Khai vừa nhìn tới thì hắn độtnhiên hét lớn một tiếng: " Oa! Thiên hạ lại có cao thủ như thế, nhanhnhư vậy mà đã tìm tới rồi, như ta một người hiệp cốt đan trường kiếmđảm cầm tâm ngọc diện phi long tung hoành giang hồ hơn mười năm mà hômnay cũng phải nhận thua!" Nói cho hết lời, hắn vặn eo một cái, đánhthẳng tới cửa kiếng, làm cánh cửa vỡ tan, sau đó phi thân nhảy ra ngoài.
" Ta kháo, đây chính là lầu mười bốn a." Tiểu Khai nhìn thấy trợn mắthá hốc mồm, vội chạy nhanh đến bên cửa sổ, chỉ thấy trong bầu trời đêmcó một sợi dây thừng đang treo lủng lẳng thật dài, người nọ dùng quầnáo khoát lên dây thừng, một đường theo vách tường tuột xuống, đã thànhcông tuột tới một mái nhà của một tòa lầu.
" Khai ca, thật kỳ quái." Tiểu Quan nói: " Sợi dây thừng này sớm đã chuẩn bị sẵn, người này làm vậy có gì không a?"
" Quả nhiên là một tổ chức bắt cóc cấp quốc tế a, cả Trữ tiểu thư củaTrung Hành địa sản mà cũng dám bắt cóc." Tiểu Khai lắc đầu thở dài đivào, vén lên màn sa.
Miệng của tiểu nha đầu bị một miếngbăng lớn dán ngang, cổ tay và mắc cá chân cũng bị dây thừng trói lại,một đầu dây thừng buộc vào giường, cả người bị căng ra bốn góc giườngmềm mại, vốn không thể động đậy. Cách trói này thật chuyên nghiệp, thânthể tiểu nha đầu hoàn toàn giãn ra, ánh mắt Tiểu Khai vừa nhìn thấy,nhất thời cũng trợn lên.
Tuổi của tiểu nha đầu còn chưa lớn lắm, nhưng thân thể phát dục thật rađã thành thục, chỗ nào nên lớn thì lớn, nên nhỏ thì nhỏ, nên thon thìthon, nên kiều mỵ thì kiều mỵ, có thể vì đây là mùa hè, tiểu nha đầu ănmặc rất mát mẻ, một cái áo ngắn và một cái váy ngắn đến mức không thểngắn hơn, trong tư thế bị trói này cơ hồ đã hoàn toàn lộ ra hết tiềnvốn. Đôi chân như điêu khắc cùng với cái eo nhỏ lả lướt đang vặn vẹo,hiệu quả thật làm cho người ta kinh tâm động phách hoàn toàn lộ ratrước mắt Tiểu Khai.
Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi vươn tay qua, tháo miếng băngdán trên miệng Trữ Tình xuống, Trữ Tình trước tiên kinh hãi vui mừngkêu to lên: " Tiểu Khai ca, anh thật sự tới cứu em rồi."
" Vô nghĩa." Tiểu Khai kiêu hãnh nói: " Nói thế nào ta cũng là một công dân có chính nghĩa đó mà."
Ai cũng không có chú ý, lúc này trên bầu trời đêm đang có một đạo kiếmquang mỏng manh yếu ớt bay qua, thẳng tới khách sạn Kim Đế bay tới, đórõ ràng là một người tu chân đang ngự kiếm phi hành.
Tiêu Vận đứng ở trên phi kiếm, căng thẳng cố gắng khống chế phi kiếmcủa mình, công pháp của nàng vô cùng yếu ớt, bình thường mười lần cũngkhó thể thành công một lần, bất quá hôm nay có ông trời phù hộ, thànhcông bay cao tới như vậy, bây giờ đã tiếp cận lầu mười bốn của kháchsạn Kim Đế, nàng lảo đảo điều chỉnh vị trí cho tốt, quay về phía cửa sổmở ra phân nửa " sưu" một tiếng bay thẳng vào phòng tắm hào hoa củaphòng 403.
" Trữ Nguyện đáng chết, dám nói sẽ mở toàn bộ cửa sổ." Tiêu Vận tứcgiận sửa sang lại mái tóc hơi rối, sau đó nhẹ chân bước lên dán lỗ taivào vách cửa phòng tắm, lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng.
" Nghiêm Tiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, nếu như hôm nay ngươi không trảiqua được khảo nghiệm, ta nhất định tuyệt đối giáo huấn ngươi." Tiêu Vậncắn răng đến nỗi vang ra tiếng, hai tay nhỏ nắm chặt: " Ngươi là lãocông do sư phó an bài cho ta, nếu ngươi dám đối với nữ nhân khác ngoàiTiểu Trúc động tay động chân xem, ta còn không thiến ngươi mới lạ!"Nàng vừa nói thầm, vừa đi đóng nhẹ cửa sổ, nhẹ chân nhẹ tay kéo bứcmàn, sau đó đứng ngay trước gương, trên gương mặt có chút hồng lên, cắnmôi suy nghĩ thật lâu mới cắn răng, đem chiếc váy dài trên người tuộtxuống, hiển lộ ra một thân thể hoàn mỹ, tiếp theo nàng lại cởi luônnhững gì còn sót trên người, cẩn thận giấu vào một góc sáng sủa, giờphút này trong phòng tắm có một phong cảnh tuyệt vời, không hề kémphòng bên ngoài chút nào, chỉ tiếc những chuyện này Tiểu Khai hoàn toànkhông hay biết chút gì.
Sau khi cởi hết trên người mình sạch sẽ, gương mặt Tiêu Vận đã đỏ lênnhư lửa thiêu, nàng cố nén sự xấu hổ đứng thẳng lên, hai tay tạo thànhhình chữ thập, trong miệng niệm vài câu chú ngữ, sau đó thân thể nàngcũng chầm chậm biến mất trong không khí. Tiêu Vận quay qua tấm gươngnhìn kỹ vài phút, xác định không còn nhìn thấy hình ảnh mình tronggương, mới nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng tắm.
" Ân, Ẩn Thân Thuật này thật là hữu dụng a." Tiêu Vận nhìn thấy hìnhảnh trống rỗng trong gương, dùng sức nắm chặt tay: " Bây giờ ta phải rahiện trường mà xem, xem Nghiêm Tiểu Khai có làm ra chuyện có lỗi với takhông." Tiêu Vận lặng lẽ nói với mình: " Mặc dù bổn tiểu thư khôngthích hắn một chút nào, nhưng dù sao hắn cũng phải có trách nhiệm vớita ma..."
Nàng đi đến trong phòng khách, trong lòng vẫn không yên, thành công củapháp thuật chính mình quá thấp, nếu lâu một chút bỗng nhiên hiệu lựcthì rất xấu hổ, cho nên nàng quay đầu nhìn quanh, tìm được một ngăn tủthật to, vội vàng chui nhanh vào, trong ngăn tủ có hai khăn tắm thậtto, nàng vội trốn vào mặt sau của một chiếc, tay kéo lên che trước ngực.
Cùng lúc đó tại Trữ gia, Trữ Nguyện cũng đang hắc hắc cười: " NghiêmTiểu Khai a Nghiêm Tiểu Khai, đừng trách ta hôm nay đem sự việc nói choTiểu Vận nga, ta đối với Tiểu Vận là thật tâm đó, cần phải cho nàngnhìn thấy ngươi là một nam nhân như thế nào. Cho nên ngươi cứ an tâm màlàm cậu em rể của ta đi. Có thể ở cùng một chỗ với tiểu muội của ta,coi như là ngươi rất may mắn."
Hơi thở của Trữ Tình có chút dồn dập, Tiểu Khai cởi hết dây thừng trêntay chân nàng, nàng chợt lao tới đem cả thân hình chui vào lòng TiểuKhai, hai cánh tay trơn mượt đã như rắn ôm lấy cổ Tiểu Khai, kêu lênmột tiếng: " Tiểu Khai ca, ôm chặt em đi."
Tới nay Tiểu Khai vẫn luôn nghĩ Trữ Tình là một tiểu nha đầu mà thôi,nhưng ngọc nhuyễn ôn hương( thân hình mềm mại thơm ngát) thu vào lòngmình, rốt cuộc hắn đã nhận thức rõ mình đã sai lầm, tiểu nha đầu cănbản không còn là tiểu nha đầu, mà là tiểu yêu tinh, vô luận là nơi ngựctràn đầy vẻ mềm mại xúc cảm, mà cánh tay ôm trên cổ, và ngay cả hơi thởthơm như hoa lan bên tai, tất cả đều nói cho hắn biết một đạo lý: "Tiểu nha đầu tuyệt đối có đủ tiền vốn hùng hậu biến một nam nhân thànhdã thú."
Tiểu Khai chỉ cảm thấy trong bụng chợt nóng lên, một luồng khí ấm áptrỗi lên thật nhanh, sau đó mỗi bộ phận trên người đột nhiên cứng ngắc.
Tiếng nói của tiểu yêu tinh vang lên đầy mị hoặc nói không nên lời: "Tiểu Khai ca, hôn em đi." Nàng mỉm cười khúc khích, nhẹ nhàng thổi mộthơi vào tai hắn, một hơi này làm hắn chợt run run, hai cánh tay dùngsức ôm lấy Trữ Tình vào lòng, từ từ cúi đầu, nghĩ thầm sẽ hôn xuống cáimiệng xinh tươi đỏ hồng nhỏ nhắn.
Tiêu Vận khẩn trương hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trươngđến nỗi nói không nên lời, cặp mắt trừng thật to, gắt gao giương mắtnhìn khoảng cách hai cái miệng của Tiểu Khai và Trữ Tình.
Năm phân...bốn phân....ba phân...hai phân...năm ly...
Hai đôi môi mang theo hơi thở nóng hổi, theo góc độ này nhìn qua, tựa hồ như đã hợp vào thành một.
" Ta..vì sao lại khổ sở như vậy?" Tiêu Vận lấy tay ấn vào ngực mình,cảm thấy trái tim cơ hồ đang nhảy tung trong lòng ngực: " Ta...ta khôngthích hắn, ta tới nơi này chỉ là xem kịch vui thôi."
Thời khắc mấu chốt, Tiểu Quan nhảy ra: " Khai ca, sự tình này ta xemkhông hay, vừa lúc gần đây nhớ tới một ít chuyện, ta cần phải bế quanmột lần, có chuyện gì ngươi chỉ cần trích một giọt máu là ta sẽ tỉnhlại."
Tiểu Khai lập tức tỉnh táo lại, sau khi tỉnh táo lại càng hoảng sợ, haitay đẩy ra, tiểu yêu tinh ngã xuống giường, Tiểu Khai dùng sức lắc đầu,đang muốn sửa sang lại một chút suy nghĩ rối loạn, chợt thấy tay châncăng thẳng, nguyên lai tiểu yêu tinh đang trườn lên. Khuôn mặt nhỏ nhắncủa nàng đang giống như mây đỏ trên trời, miễn cưỡng thở hào hển nói: "Tiểu Khai ca ca, em..em bị bọn họ bỏ thuốc rồi."
" Cái gì?" Thanh âm Tiểu Khai lạc đi: " Xuân dược?"
" Ân, đúng vậy." Trữ Tình hít thở dồn dập, tản mát ra hơi nóng bứcngười: " Tiểu Khai ca, em nóng quá, em..em nóng quá...em chịu khôngđược nữa."
" Trời ạ." Tiểu Khai nhắm mắt lại than thở: " Chẳng lẽ phim truyền hìnhtam lưu thường xuyên xuất hiện cảnh phim như hôm nay lại thật sự xảy ratrên người ta?"
" Tiểu Khai ca giúp em...nhanh nhanh lên giúp em.." Cánh tay Trữ Tìnhnhư con rắn cuốn tới ôm lấy cổ Tiểu Khai, kéo mạnh đầu hắn xuống, dùngcái miệng nhỏ nhắn muốn hôn miệng hắn, hàm răng trắng muốt hé lộ sauđôi môi anh đào, thật sự là có lực hấp dẫn không thể chống đỡ.
" Không..không được đâu." Tiểu Khai dùng sức cắn đầu lưỡi: " Ta khôngthể có lỗi với Tiểu Trúc." Hắn mạnh mẽ lắc đầu, hai tay đẩy ra, xô tiểunha đầu xuống giường, bản thân lui nhanh hai ba bước, bỗng nhiên cảmthấy khí lực toàn thân như mất hết, đặt mông ngồi xuống đất.
" Hư..." Tiêu Vận thở ra một hơi dài, chậm rãi buông tay ra khỏi ngực.
" Tiểu Khai ca...anh không giúp em..em sẽ chết đó." Sóng mắt của TrữTình trở nên vô cùng vũ mị mê ly, trên gương mặt hoa đào đỏ hồng, tiêndiễm đến kinh tâm động phách, da thịt toàn thân nàng lộ ra hoàn toàn,sự diễm lệ hồng hào đỏ rực này, thoạt nhìn thật sự gợi cảm không thểhình dung, tiếng nói bình thường thanh thúy như chuông bạc, đã mangtheo vẻ gợi tình khó tả, tràn ngập vẻ gợi cảm khác thường. Xem trạngthái của nàng, nếu cỗ lửa dục này không thể tiêu trừ, tựa hồ thật sự cóthể bị lửa dục công tâm mà chết.
Lại nói, tiểu nha đầu làm việc thật là độc địa, phản ứng này của nàngkhông thể giả ra được, không hề nghi ngờ là nàng đã thật sự uống xuândược rồi.
Tiểu nha đầu thở gấp hổn hển, trên chiếc giường lớn mềm mại uốn éo liênmiên, toàn thân Tiểu Khai đã mất đi khí lực nhưng vẫn còn một nơi trànngập lực lượng rướn cao lên đỉnh đỉnh uy danh, rốt cuộc phải làm saobây giờ đây?
" Nghiêm Tiểu Khai, còn gì để do dự nữa? Lên đi, vừa có thể chiếm tiệnnghi, vừa có thể cứu người, loại chuyện tình nhất cữ lưỡng tiện màkhông làm thì đúng là tên ngốc." Trong đầu có một thanh âm vang lên nóivới hắn.
" Nghiêm Tiểu Khai, làm người nhất định phải có nguyên tắc, đối vớitình yêu nhất định phải chuyên tâm một lòng, ngươi yêu Tiểu Trúc, ngươinhất định phải đem lần đầu tiên cấp cho Tiểu Trúc a, Tiểu Trúc là mộtcô gái truyền thống, nàng sẽ không thích kẻ háo sắc nga." Một thanh âmkhác lại nói với hắn.
" Tiểu Quan, cho ta chủ ý đi." Tiểu Khai bắt đầu cầu trợ giúp.
Đáng tiếc Tiểu Quan không có một chút phản ứng, tiểu tử này rõ ràngkhông muốn xem kịch vui trên giường nên đã lựa chọn việc trực tiếp bếquan.
Tiểu Khai cắn răng, nhanh chóng lao vào phòng tắm, từ trong lao ratrong tay bưng một chậu nước, toàn thân Trữ Tình đã thiêu thành đỏ rựcnhư lửa, diễm sắc càng thêm đãng khí, Tiểu Khai đi đến trước mặt nàng,cắn răng nhắm mắt " Hoa" một tiếng, đã đổ cả thau nước lạnh lẽo vàongười Trữ Tình.
" Thật là kiêu hãnh đến tốt quá, kiêu hãnh đến diệu quá, hừ hừ..." TiêuVận trốn trong tủ quần áo tán dương cách chọn lựa của Tiểu Khai.
Cả hiện trường một mảnh hoang tàn, có bao nhiêu hỗn loạn thì hỗn loạn,tiểu mỹ nữ bị ướt đẫm trong nước lạnh run rẩy vài phút, mới chậm rãingẩng đầu lên, mang theo tiếng khóc nặng nề: " Tiểu Khai ca, anh khôngcần em?"
" Ta..ta không có." Ánh mắt Tiểu Khai cũng không dám nhìn xuống, quầnáo trên người tiểu mỹ nữ vốn đã rất ít, bị ướt đẫm thế này cũng chẳngkhác gì đang trần truồng, ngược lại càng có thêm vài phần vẻ đẹp lăngloạn, Tiểu Khai cởi áo sơ mi của mình ném qua: " Nào, ngoan, mặc xongquần áo ta đưa cô về nhà."
CHƯƠNG 3 : HOÀNG SƠN LAI KHÁCH
(KHÁCH ĐẾN TỪ HOÀNG SƠN)
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Trữ Tình bị nước lạnh tạt trúng, hiệu quả của xuân dượcđã tan đi, đáng thương đứng lên, khoát áo của Tiểu Khai vào, thấp giọngnói: " Tiểu Khai ca, hôm nay quá muộn rồi...không về được đâu."
Tiểu Khai rùng mình, bây giờ mới nhớ đã nửa đêm: " Vậy trước tiên ngủ lại một đêm, ngày mai nói sau đi."
" Vậy..còn anh?" Màu hồng trên người Trữ Tình bây giờ mới chậm rãi hạxuống, cắn đôi môi tiên diễm, mang theo vài phần chờ mong và vài phầnngượng ngùng nhẹ giọng nói: " Một mình..em sợ.."
Tiểu Khai thở dài, không thể do dự hươ tay: " Ta ở lại với cô."
" Ân.." Trữ Tình gật gật đầu, đột nhiên hắt hơi một cái.
" Nhanh đi tắm nước nóng đi." Tiểu Khai luống cuống tay chân cầm lấycánh tay tiểu mỹ nữ đẩy nàng vào phòng tắm, vì dùng sức, chợt cảm giácđược thân thể tiểu mỹ nữ mềm mại thì nhanh như tia chớp rụt trở về, ấpúng nói: " Ta...ta giúp cô lấy khăn tắm."
Tiểu mỹ nữ cắn môi, một hình dáng không cam lòng, chậm rãi đi vào phòngtắm, đợi đến khi cửa phòng " ba tháp" một tiếng rồi khép lại, Tiểu Khaimới phảng phất thở ra một hơi dài, đặt mông ngồi xuống cái ghế chỗ hỗnloạn. Ngồi chừng năm phút, mới đứng dậy, có khí vô lực đi tới trước tủquần áo, đưa tay mở cửa tủ.
Tiêu Vận đang trốn trong tủ nhất thời khẩn trương " Xoát" thụt sâu hơnvào trong tủ, trong tay cầm chặt hai cái khăn tắm, không dám cử động.
Đã có nhắc qua, ngọn đèn trong phòng có màu phấn hồng, không khí lãngmạn tình điệu cũng quá đủ, nhưng để chiếu sáng thì vẫn còn kém mộtchút, Tiểu Khai lại đứng ngay cửa tủ, dùng tay cầm lấy một cái khăn tắmkéo mạnh ra ngoài.
" Di, sao lại lấy không ra?" Tiểu Khai kinh ngạc " y" một tiếng, lạidùng sức kéo, lúc này khăn tắm bị kéo r một nửa, Tiểu Khai vừa buôngtay, " Sưu" một tiếng khăn tắm lại rụt trở về.
Hắc, thật là kỳ quái, Tiểu Khai không nghĩ suy nghĩ, lại dùng lực kéora ngoài, lúc này đây khăn tắm cơ hồ đã kéo ra khỏi cửa tủ, mà lại mơhồ nghe được bên trong truyền đến " Nha" một thanh âm kinh hô nhỏ xíu.
" Chẳng lẽ ở trong đó có người?" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, vội buôngtay, chiếc khăn tắm kia lại nghe lời " sưu" một tiếng lại rụt trở về,Tiểu Khai lui về phía sau ba bước, cẩn thận nhìn cửa tủ thật lâu, lúcnày mới đưa tay " ba" một tiếng mở tung hai cánh cửa tủ, cẩn thận nhìnvào trong.
Trong ngăn tủ ngoại trừ khăn tắm, cũng chỉ là khăn tắm, căn bản nhìnkhông ra có cái gì khác thường, Tiểu Khai nghiêng ngó cẩn thận đánh giácái khăn tắm khi nãy kéo không ra, cẩn thận lấy tay giữ chặt, chậm rãikéo ra ngoài, lúc này thì hoàn hảo, chỉ là hơi có chút lực cản, sau đóthì không cần dùng lực đã kéo ra.
Ở phía sau khăn tắm cũng vẫn trống không, nhìn không ra có chuyện gì khác thường.
" Kỳ quái, chẳng lẽ ta bị tiểu nha đầu khiêu khích đến thần kinh suy yếu?" Tiểu Khai cắn răng suy nghĩ.
Tiêu Vận khẩn trương đến không dám thở một hơi, theo bản năng bảo vệthân thể của phụ nữ, nàng và Tiểu Khai giằng co hai lần, sau đó lập tứcphát hiện mình đã làm sai, vì vậy nàng mới chịu buông tay, mặc cho TiểuKhai kéo khăn tắm ra ngoài. Bây giờ, nàng đang đứng ngay trước mặt TiểuKhai, cả người trần như nhộng, trần truồng không mảnh vải che thân, mặcdù toàn thân vẫn trong trạng thái trong suốt, nhưng mắt nhìn thấy cómột người đàn ông đang đứng trước mặt mình chỉ khoảng nửa thước giươngmắt nhìn ngay những bộ vị thân thể bí ẩn của mình, vô luận là cô gáinào cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, trong tích tắc này, gương mặtTiêu Vận cũng giống như lửa thiêu đỏ rực, chỉ cảm thấy cả lỗ tai cũngbị nóng bỏng như thiêu.
Tiểu Khai nhìn thật lâu cũng không cảm thấy có gì khác thường, mangtheo điểm nghi hoặc vẫn còn trong lòng, đưa tay ra sờ vào trong tủ.
Bàn tay mềm mại và ấm áp, ân, ngăn tủ này thật là rất tốt, không biếtlà tài liệu gì làm ra, Tiểu Khai một bên chậm rãi suy nghĩ, bàn tay vẫntiếp tục sờ xuống, chỉ cảm thấy ngăn tủ không hề bằng phẳng, nhưng cũngtuyệt đối mềm nhẵn, tay cảm thấy thật dễ chịu.
" Ân, không thể nghi ngờ, vật này đúng là cao cấp, trước kia ta cònchưa thấy qua." Tiểu Khai âm thầm gật đầu, lại không biết ngay trướcmặt mình, Tiêu Vận đã hoàn toàn sợ hãi.
Nàng đứng ở nơi đó, không dám có một cử động, chỉ cảm thấy bàn tay củaTiểu Khai đang lướt theo bụng và tay của nàng rồi đi xuống, theo cặpđùi thon dài thẳng tắp sờ xuống tiếp, cuối cùng dừng lại nơi mắc cáchân, vuốt ve tới lui, hoàn hảo vẫn không có sờ tới bộ vị mẫn cảm nhất,coi như là phúc trời cho, Tiêu Vận vốn cũng là một hoàng hoa đại khuênữ thanh thanh bạch bạch, mặc dù bình thường người đeo đuổi vô số,nhưng vẫn giữ thân trong sạch, làm sao chịu được bàn tay nam nhân sờsoạng như vậy, chỉ cảm thấy cả người nóng rực lên, một cỗ nóng ấm từbàn tay Tiểu Khai truyền tới, phát tán ra các nơi, nàng nắm chặt nắmtay cắn chặt răng cố nén, Tiểu Khai chậm rãi đứng lên, bàn tay kia cònkhông có lấy trở về, theo đùi sờ ngược lên, dần dần hướng tới đôi gòngực cao vút của nàng, sờ soạng một lát, còn vô ý thức xoa cả hai tay,dưới hai bàn tay này, Tiêu Vận rốt cuộc chịu không được, cả người chợtrun run lên. Cảm thấy ở chỗ kín trong cơ thể mình, bắt đầu lặng lẽ ươnướt.
" Trời ạ, ta đang làm cái gì?" Tiêu Vận nhắm chặt đôi mắt đẹp, hai dòngnước mắt đang lặng lẽ chảy xuống, trong lòng có tám phần cảm thấy phẫnnộ uất ức đến muốn chết, lại còn mang theo hai phần bí ẩn không nói ralời khoái cảm, trong lòng nàng liều mạng hò hét: " Nghiêm Tiểu Khai,bổn tiểu thư nhất định phải giết ngươi!"
Nhưng Tiểu Khai đứng phía trước, một chút thanh âm nàng cũng không dám phát ra.
Hoàn hảo thời gian do dự của Tiểu Khai cũng không dài, hắn nhanh chóngthu tay lại rồi đóng cửa tủ, bởi vì trong phòng tắm đã truyền đến tiếngthúc giục làm cho Tiểu Khai run sợ: " Tiểu Khai ca, mau giúp em đemkhăn tắm đến đây, chẳng lẽ anh muốn em tự mình đi ra lấy?" Thanh âmthanh thúy lại kèm theo tiếng cửa mở, làm Tiểu Khai sợ tới mức khôngcòn tâm tư tìm hiểu ngăn tủ cổ quái nữa.
Trong tủ, Tiêu Vận thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy toàn thânkhông còn một chút sức lực, chậm rãi xụi lơ trên mặt đất, giờ phút nàynếu nhìn thấy nàng, chỉ là một khuôn mặt hồng rực, có chút thở gấp, cóchút rối loạn mái tóc, ánh mắt mê ly, tuyệt đối có thể làm cho bất cứnam nhân nào trên thế giới cũng phải gây ra thất thố nghiêm trọng.
Không lâu chợt nghe bên ngoài vang lên thanh âm của Trữ Tình: " Khai ca, em đi ra đây."
Những lời này nói xong, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh, một chút thanh âm cũng không nghe được nữa.
Vừa rồi Trữ Tình kiều mỵ vô hạn, biểu hiện ra một mặt gợi cảm, hôm nayđã đến bước này, vừa đi ra đứng trong phòng khách, mái tóc đen nhánhxõa trên vai, còn điểm thêm đôi mắt long lanh, sắc như thanh đao, lànda trắng như tuyết, khuôn mặt hồng hào, mang theo hương thơm ngát vừamới tắm rửa, rõ ràng là một cô gái siêu cấp mỹ nữ, giờ phút này chỉ bọcmột chiếc khăn tắm, lộ ra vẻ thanh xuân mơn mởn, nhất thời làm TiểuKhai lại trợn mắt há hốc mồm, không nói ra lời.
" Tách" Một giọt nước bọt rơi xuống mặt bàn, trong sự yên tĩnh lặng lẽcủa căn phòng vô cùng thanh thúy. Nhất thời đã làm Tiểu Khai bừng tỉnh.
Trong lòng Trữ Tình có tư vị ngọt ngào, nở nụ cười trộm, cũng không nóichuyện, chỉ có khuôn mặt thuần khiết thanh lệ đang đỏ ửng, trong lòngnghĩ: " Tiểu Khai ca quả nhiên là có thích ta, hắn chỉ là không thừadịp người gặp nguy mà thôi, hắn quả thật là một nam tử hán chân chínha..."
Một đêm hỗn loạn vô hạn, tiểu nha đầu khi xem ti vi thì lại nói đóibụng, nửa đêm còn nói ngủ không được, quấn quýt lấy Tiểu Khai bắt hắnphải nói chuyện phiếm, Tiểu Khai cũng không ngốc, hắn hiển nhiên nhìnra được tiểu nha đầu có ý với hắn, nhưng cho dù có chết hắn cũng khôngnghĩ ra một người vốn khinh bỉ hắn vô cùng như tiểu mỹ nữ này lại vìcái gì bỗng nhiên lại thích hắn, hắn mang theo nghi vấn đầy mình, hắnvẫn cố gắng tự chủ cho đến bốn giờ sáng mới ngủ tại sô pha, vì thế Tiêuđại tiểu thư của chúng ta đến lúc này mới lặng lẽ rời đi, theo nàng xemxét, biểu hiện hôm nay của Tiểu Khai đúng là hợp cách.
Cho nên chuyện mình bị chiếm tiện nghi...Ai, kẻ không biết không tội,dù sao trước kia cũng đã bị hắn chiếm tiện nghi qua rồi mà...Tiêu đạitiểu thư cắn răng nghĩ: " Ta sẽ nhẫn nhịn."
Gần đây Cổ Chánh Kinh phát hiện, có thể mình đang xảy ra những chuyệnthật là kỳ lạ, mà bây giờ hắn đã phát hiện ra chân tướng của sự việc.
Đầu tiên, Nghiêm Tiểu Khai chính là vị tam công tử thần bí nhất của TưMã gia tộc Tư Mã Thính Phong, nếu không sẽ không khiến cho Trì TiểuTrúc và Tiêu tổng giám hai đại mỹ nữ đối xử tốt với hắn, Tư Mã ThínhPhong hiển nhiên cũng không phải người thường, nếu không sẽ không đểcho mình khi dễ hắn, không hay ho rồi, có thể tưởng tượng, vị công tửca có nhiều tiền mà lại thần bí này lại có một lực lượng kỳ quái màngười thường không thể có.
Tiếp theo, Trì Tiểu Trúc và Tiêu tổng giám đã trải qua chuyện đối mặttrong tình trường, cuối cùng là Tiêu tổng giám chiến thắng, vì thế TrìTiểu Trúc mới từ chức mặc kệ mọi việc, mà Nghiêm Tiểu Khai hai lần ngồitrên xe Tiêu tổng giám ra ngoài, bị hắn nhìn thấy.
Thứ ba, gần đây Nghiêm Tiểu Khai và Tiêu tổng giám xuất hiện một ít vấnđề, bởi vì ngày hôm qua trên đường Cổ Chánh Kinh đã nhìn thấy xe củaTiêu tổng giám, nhưng lại thấy Nghiêm Tiểu Khai chạy tới, nhưng chỉ mớichạy được một nửa thì chiếc xe đã bỏ chạy, điều này chứng minh Tiêutổng giám đang trốn tránh Nghiêm Tiểu Khai.
Dựa theo câu nói ai đúng ai sai, lời vàng lời ngọc, chẳng lẽ là nàngthay lòng đổi dạ? Đối với nữ nhân xinh đẹp mà nói, nàng thay nam nhânkhác cũng không có chuyện gì kỳ quái.
Thứ tư, Nghiêm Tiểu Khai có người mới, bởi vì gần đây mỗi khi tan sở,Cổ Chánh Kinh thường nhìn thấy một cô gái đáng yêu tràn đầy vẻ thanhxuân đứng dưới lầu chờ hắn tan sở, nếu hắn không nhìn lầm, cô gái kiachính là tiểu công chúa của Trung Hành địa sản. Ân, nếu Trung Hành địasản muốn hợp tác với Tư Mã gia tộc, điều này hoàn toàn hợp lý.
Cổ Chánh Kinh bây giờ đã hoàn toàn ngoan ngoãn làm quản lý bộ vệ sinh,bởi vì vô luận là tổng giám Thiên Dật, hay là tiểu công chúa của TrungHành địa sản, hoặc là thiếu gia của Tư Mã gia, đều là những người hắnkhông thể đắc tội được.
" Ai..." Một tiếng thở dài tang thương, vị Cổ quản lý tham lam của nămđó khi nhìn thấy Tần Trăn đại mỹ nữ đi ngang thì nuốt ngụm nước bọt,đành nhận mệnh cầm sọt rác đi vào trong nhà vệ sinh.
Cuộc sống như vậy, bất tri bất giác đã nhiều ngày như nước chảy qua, thẳng đến ngày Tụ Linh đại hội của Hoàng Sơn.
Tiểu Khai từ sớm đã thu dọn giường, đem Vô Tự Thiên Thư đặt vào trongtúi tiền trong người, mở cửa thì đã thấy một đạo kiếm quang màu trắngtừ xa xôi bắn tới, đảo mắt đã thấy đứng ngay cửa.
" Ách...sao lại là con gái chứ?" Lời này Tiểu Khai cũng không nói ra,chỉ nghĩ trong lòng, lập tức mặt mày hớn hở nói: " Chào cô, mỹ nữ làmsao xưng hô?"
Người ngự kiếm mà đến đúng thật là một cô gái, nhưng lại là một tiểu cônương, thoạt nhìn bất quá chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắngnhư tuyết, ánh mắt thật to, trong ánh mắt cất giấu vài phần tò mò, vàiphần hưng phấn, còn có vài phần sợ hãi, mặc một bộ váy màu xanh biếc,lộ ra hai đôi chân thon dài, giờ phút này đối diện Tiểu Khai khiếpkhiếp nói: " Xin..xin hỏi ngài chính là môn chủ Nhị Bách Ngũ của ThiênTuyển Môn phải không?"
Gương mặt của Tiểu Khai đỏ hồng lên, ngượng ngùng nói: " Gọi ta là Tiểu Khai là được rồi...Đừng gọi ta là cái gì môn chủ."
" Hì hì.." Tiểu cô nương nở nụ cười: " Ngươi thật là lợi hại nga, tuổicòn trẻ như vậy mà đã là môn chủ, ân, ngươi gọi ta là Hiểu Lâm là được,người ta vâng lệnh thầy tới đón ngươi đó." Con mắt đen nhánh của nàngxoay chuyển, bỗng nhiên cười nói: " Nghe nói ngươi còn chưa biết bay?"
" Ách...đúng vậy." Tiểu Khai rất là xấu hổ, ấp úng nói: " Chủ yếu là...thời gian của ta đều dùng để tu luyện nội công..."
Hiểu Lâm hì hì cười, cũng không nhiều lời, tay giơ lên, một tiếng quáttrong trẻo vang lên: " Khởi", thanh trường kiếm màu trắng lăng khôngbay lên, vừa nhìn thấy Tiểu Khai cảm thấy đẹp không thôi.
Hiểu Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Khai, đôi mày như đang giãn ra như cười,nhẹ nhàng thả người lên, phiêu phiêu dừng trên thân kiếm, một cái chânnhỏ điểm trên chuôi kiếm, thoạt nhìn như sắp bay lên, nói: " Đi lên đi,Tiểu Khai ca ca."
Tiểu Khai bị cái liếc mắt của nàng làm cho trong lòng nhảy dựng, thầmnghĩ: " Nha đầu này lớn lên khẳng định lại là một tiểu yêu tinh hạinước hại dân." Hắn học theo hình dáng của Hiểu Lâm cũng là nhảy dựnglên, nhưng hai chân lại đặt trên thân kiếm, nhưng động tác lại mườiphần nặng nề, ép trường kiếm trầm xuống, Hiểu Lâm lại càng hoảng sợ,phát ra một tiếng kinh hãi nhẹ nhàng, vội vàng tăng thêm lực lượng,cuối cùng thanh trường kiếm cũng ổn định, nàng hận hận quay lại liếcmắt nhìn Tiểu Khai, sẵng giọng: " Tiểu Khai ca ca, sao anh không dùngKhinh Thân Thuật chứ a."
" Ta...ta không biết." Tiểu Khai buồn bực nói: " Nếu ta biết thì đã không nhờ cô tới tiếp ta."
" Nhưng...nhưng..." Gương mặt Hiểu Lâm đỏ lên, phảng phất như gặpchuyện gì khó khăn, suy nghĩ hồi lâu mới cắn răng: " Không quan hệ,chúng ta xuất phát thôi."
Lại nói, Hiểu Lâm cũng gặp khó khăn, ngự kiếm thuật của nàng vốn luyệnthành không bao lâu, lần này nhờ vào sự sủng ái của sư phụ, trăm phươngngàn kế đòi đến đây tiếp người, vốn định biểu hiện một phen cho sư phụbiết mình cũng hữu dụng, ai biết tiếp phải vị môn chủ gì mà ngay cảkhinh thân thuật cũng không biết, bằng điểm ngự kiếm thuật mình mớiluyện thành, chính mình khi bay còn có thể, muốn dẫn một người hơn mộttrăm cân bay lên trời, vậy thật là quá miễn cưỡng.
Đương nhiên, tiểu nha đầu không cam lòng chịu thua, nàng quyết định vôluận thế nào cũng phải mang Tiểu Khai về, không thể để cho sư phụ xemthường mình.
" Tốt đấy" Tiểu Khai vừa gật đầu, liền nghĩ thấy dưới chân chợt động,nhất thời còn chưa đứng vững, hai tay ở trên không trung quơ lên loạnxạ rồi từ trên không trung ngã xuống.
" Ngươi lại làm sao vậy?" Hiểu Lâm đã thấy phiền: " Như thế nào ngay cảđứng cũng đứng không xong?" Tiểu nha đầu vốn rất tôn kính người tuổitrẻ như Tiểu Khai đồng chí mà đã lên làm môn chủ, nhưng dù sao tuổi cònnhỏ thì vẫn nhỏ, liên tiếp gặp hai ba vấn đề, đã bắt đầu đại phát tínhtình.
" Ta kháo, ta có biện pháp gì đây." Tiểu Khai ủy khuất nói: " Ngồi trênxe bus còn có chỗ cầm tay, phi kiếm của ngươi trống trơn, chỗ để nắmcòn không có, ta chỉ là một người thường thì làm sao đứng được?"
" Nhưng...nhưng ngươi là người tu chân a." Hiểu Lâm trợn tròn mắt.
" Vừa rồi ta không phải đã nói sao?" Tiểu Khai nói từng lời: " Thời gian của ta chỉ dùng để tu luyện nội công thôi."
" Nhưng...nhưng...." Gương mặt Hiểu Lâm ngày càng hồng lên, cắn môi suynghĩ nửa ngày, rốt cuộc hận hận trừng mắt nhìn Tiểu Khai: " Được rồi,ngươi có thể ôm ta.." Lời này vừa nói xong, khuôn mặt đỏ ửng đã trànlên tới lỗ tai, một đôi mắt to gắt gao nhìn xuống mặt đất, rốt cuộckhông ngẩng đầu nhìn Tiểu Khai một cái nào.
" Chuyện này...không hay lắm đâu." Tiểu Khai hắc hắc cười, lần này đãhọc ngoan, chậm rãi nhảy lên phi kiếm, sau đó hai tay ôm lấy vai HiểuLâm, nói: " Ta chuẩn bị tốt lắm rồi, xuất phát thôi!"
Trường kiếm dừng lại chừng mười giây, sau đó phảng phất như lão ngưukéo xe thong thả bay lên, một đường bay tới cách mặt đất đại kháikhoảng hơn ba mươi thước độ cao, từ nơi này nhìn xuống thì người và xetrên mặt đất phảng phất như một hộp que diêm, Tiểu Khai cúi đầu nhìnthoáng qua, sợ tới mức vội vàng nhắm mắt ại, chợt nghe Hiểu Lâm dùngkhí lực thật khó khăn nói ra ba chữ: " Chú ý đi." Sau đó " sưu" mộtchút, phi kiếm liền bắn ra ngoài như mũi tên.
" Má ơi!" Trong tích tắc này, Tiểu Khai phảng phất như ngồi trong xe,quán tính cường đại đã làm cho thân thể hắn tựa hồ muốn văng ra khỏithân kiếm, nhất thời hồn phi phách tán, kêu thảm thiết một tiếng, đãbất chấp kiêng kỵ, hai tay căng thẳng, ôm cứng lấy Hiểu Lâm ở phíatrước, phảng phất như ôm lấy cành cây cứu mạng, không hề buông ra.
" Ân, mềm mềm, mượt mượt, mịn mịn, mặc dù không lớn, nhưng cảm thụ nơitay cũng được." Trong lúc tiếp xúc đó, Tiểu Khai mơ hồ có ấn tượng, nênvô thức siết mạnh vài cái.
Thanh phi kiếm kia đột nhiên dừng lại ở không trung, sau đó có chút runrẩy, run rẩy hồi lâu, sau đó phảng phất như một vận động viên nhảy cầulao xuống trên mặt đất, khoảng chừng hơn mười thước mới ổn định lại,sau đó lại như con trâu kéo xe thong thả bay lên, xem ra đã thật sựdùng hết sức đến cực điểm.
Tiểu Khai nghe gió rít bên tai, toàn thân giữa không trung lúc lên lúcxuống, lúc trước lúc sau, ánh mắt càng nhắm càng chặt, khí lực nơi taycàng lúc càng mạnh, đáng thương cho tiểu nha đầu chúng ta, khuôn mặtnhỏ nhắn đã đỏ bừng, miệng đã sớm bị tức giận đến mấp máy, nhưng bâygiờ đang ở giữa không trung, động tác đang sống chết trước mắt, nănglực của nàng có hạn, căn bảng không dám mở miệng làm tổn hao nguyênkhí, chỉ có thể căng thẳng cắn chặt răng, cố nén cảm giác hai cánh tayTiểu Khai đang ôm chặt, liều mạng thúc dục nguyên khí điều khiển phikiếm bay cao, trong lúc này, tiểu nha đầu vô cùng hối hận nhớ tới tronglòng ngực mình đang có hai vé máy bay.
Tùng Phong đạo trưởng coi như là một vị sư phụ rất tốt, hắn đã mua sẵnhai vé máy bay cho tiểu nha đầu, chỉ chờ nàng tìm được Tiểu Khai, sauđó có thể ngồi máy bay bay thẳng tới Hoàng Sơn, việc của Hiểu Lâm làchỉ cần đưa Tiểu Khai lên núi mà thôi, nhưng Hiểu Lâm lại không nghĩnhư vậy, nàng từ nhỏ ở trong núi học đạo, đã sớm ước mơ đi ra ngoài dungoạn, làm sao lại chịu ngồi máy bay? Cho nên nàng trực tiếp ngự kiếmbay tới chỗ Tiểu Khai, sau đó lại định mang theo Tiểu Khai đi tới HoàngSơn, cho nên chuyện khi phi hành trên đường có kiệt lực hay không thìnàng không hề lo lắng qua.
Đương nhiên có thể kinh động người thường trong thế tục hay không, nàng cũng không hề lo lắng vấn đề này.
Cho nên bây giờ, Trung Hành địa sản tiểu công chúa Trữ Tình đang đứngcách nhà Tiểu Khai không xa, ngẩng đầu lên há to miệng tò mò đánh giákỳ cảnh trong không trung, càng xem càng thấy không rõ, trong lúc đangmơ hồ, chợt nghe " sưu" một tiếng, phi kiếm dùng tốc độ mà mắt thườngkhông thể thấy được thoát ra khỏi tầm mắt của nàng.
Không hề nghi ngờ, Hiểu Lâm đã làm hoảng, cho nên nàng không để ý tớihậu quả mà bắt đầu dùng nguyên khí mạnh mẽ thúc dục phi kiếm, ý đồ đưavị môn chủ Nhị Bách Ngũ đáng chết này lên Hoàng Sơn.
Lần phát lực này quả nhiên không giống bình thường, phi kiếm nhất thờibay cao hơn mười thước, toàn lực hướng Hoàng Sơn bay đi, càng lên caođộ ấm không khí lại càng thấp, vốn đang là mùa hè mà Tiểu Khai cảm thấygió lạnh rít quanh, thổi đến hắn toàn thân phát lạnh, thân thể càng ômsát vào người Hiểu Lâm.
Hai người bay chừng hơn mười phút, cuối cùng sự sợ hãi của Tiểu Khaicũng hạ xuống, đôi mắt đã mở, đầu đã bắt đầu nhìn ngó qua lại.
" Ai, ta nói Hiểu Lâm a, đường dài cứ từ từ, thật là nhàm chán. Chúngta nói chuyện phiếm đi." Tiểu Khai lắc đầu nói: " Cô nói trước cho tabiết, đại hội này rốt cuộc là làm cái gì vậy, ta chưa từng nghe nóiqua."
Hiểu Lâm không đáp.
" Uy, đừng có lạnh nhạt như thế mà, ta thừa nhận vừa rồi biểu hiện củata quá thất bại, lá gan quá nhỏ, phỏng chừng nàng đang khinh bỉ ta,nhưng khinh bỉ thì cứ khinh bỉ, ta cuối cùng vẫn xem như là khách nhâncủa phái Hoàng Sơn các ngươi a, nói chuyện với ta đi." Tiểu Khai nói: "Dù sao ta cũng là đường đường môn chủ của Thiên Tuyển Môn mà."
Hiểu Lâm không đáp.
" Ân, nàng không đúng nghe, con gái nên ôn nhu một chút, khoan dung mộtchút, như vậy mới có con trai thích đó, chắc chắn thế, ta thừa nhận sailầm với nàng, ta có lá gan nhỏ, không ôm nàng thì ta sẽ té xuống đó,mặc dù ta biết thế này xem bất nhã nhưng chỉ đành xin nàng tha thứthôi." Tiểu Khai chân thành nói: " Dù sao, tính mạng quý giá lắm a."
Hiểu Lâm run nhè nhẹ, trong lòng quả thật có ngàn lời muốn nói, nhưnghôm nay trời gió rất lớn, nguyên khí đại thương, một câu cũng nói khôngnên lời, chợt thấy lỗ tai có chút nóng lên, nguyên lai Tiểu Khai đã kềsát tai nàng nói chuyện: " Như vậy đi, nàng đã giận như vậy, ta sẽ nóichuyện cười cho nàng nghe nha."
CHƯƠNG 4 : NGỰ KIẾM KINH HỒN
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Nhìn hắn quả thật đang vô cùng hứngchí, mặc dù Hiểu Lâm thủy chung chẳng ừ chẳng hử, nhưng hắn không biếtgì, vẫn như cũ hứng chí bừng bừng nói tiếp: " Một cô giáo vẽ lên bảngmột quả táo, sao đó hỏi học trò mình vẽ cái gì, học trò nhìn, sau đóđồng thanh nói " đây là cái mông", cô giáo tức giận khóc, chạy đến chỗhiệu trưởng tố cáo, sau đó, hiệu trưởng cũng rất tức giận, quyết địnhđi tới giáo huấn mấy học trò này một chút. Hiệu trưởng vừa đến phònghọc, nhìn lên bảng đen, liền nổi giận nói: " Tại sao các trò là chọc côgiáo khóc? A! Còn vẽ lên bảng một cái mông nữa!"
Hiểu Lâm từ nhỏ ở trong núi học đạo, làm sao được nghe qua những chuyệncười, mặc dù không hiểu cái gì gọi là phòng học, cái gì gọi là bảngđen, nhưng ý tứ đại khái vẫn hiểu được, nghe đến đó, rốt cuộc nhịnkhông được " phác xích" một tiếng, bật cười.
Đáng thương cho tiểu nha đầu đang liều mạng ngự kiếm, đã tới cực hạn,bây giờ miệng bị mở ra, nguyên khí tiết ra ngoài, làm sao còn chịu đựngđược, nhất thời trường kiếm dừng lại.
" Cứu mạng a!" Tiểu Khai nhất thời kêu to một tiếng tê tâm liệt phế.
" Kêu cái đầu ngươi, đều là ngươi làm hại." Tiểu nha đầu hôm nay đãchết đến nơi, nhưng thật ra có thể nói ra lời, nhất thời ngàn lời vạncâu làm một tràng: " Ngươi tên hỗn đản, ngu ngốc, đứa ngốc, bằng thứđầu heo ba cấp! Ngươi hại chết ta rồi!" Một bên vừa mắng, bàn tay nhỏđã gõ lên đầu Tiểu Khai, hai tay Tiểu Khai gắt gao ôm Hiểu Lâm, khôngcòn cách nào phản kháng, mắt nhìn thấy kết cục của hai người chắc phảingã chết.
Giờ phút này vị trí của hai người là trên một ngọn núi liên miên, màđịa phương bọn họ hạ xuống là bạch quang lòe lòe, toàn bộ là những khốitảng đá cứng rắn, nếu rơi xuống, tuyệt đối tất cả xương cốt đều bị dậpnát, bất quá ở thời khắc mấu chốt, trên bầu trời xẹt qua một kiếm quangtrắng như tuyết, một hoàng ảnh nhàn nhạt từ không trung xẹt qua nhanhnhư điện!
Sau một khắc, hai người bị gió thổi đầm đìa nước mắt đang đứng ở giữakhông trung, được một cô gái mặc áo vàng dùng một tay chộp lấy mộtngười, bất đồng là ở chỗ, Hiểu Lâm bị chộp ở cánh tay, Tiểu Khai lại bịbắt trúng cái chân, cho nên một người còn có thể nhìn xem phong cảnh,còn một người bất luận nhìn cái gì cũng bị lộn ngược, lúc này sự kinhhồn bao phủ, nhất thời cảm thấy trời rung đất chuyển, liều mạng kêu lênthảm thiết. Thanh âm thảm thiết kia làm cho cô gái áo vàng nắm được hắnchau mày, hận không thể bỏ hắn rơi xuống.
Hiểu Lâm phản ứng đầu tiên, kinh hãi vui mừng nói: " Bội tỷ tỷ, nguyên lai là tỷ!"
Thì ra cô gái này không phải ai khác, chính là người từng có duyên gặp với Tiểu Khai, Hoàng Bội.
Sắc mặt Hoàng Bội lạnh như băng, nói: " Sao lại thế này?"
Thanh âm của Hiểu Lâm nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: " Ta...ta vâng lệnh thầy, đưa hắn đi Hoàng Sơn tham gia Tụ Linh đại hội..."
" Tùng Phong tiền bối lại phái ngươi đi tiếp hắn?" Hoàng Bội hồ nghinói: " Chẳng lẽ ông ấy không biết công lực của ngươi còn chưa đủ?"
" Sư phụ biết..." Cuối cùng tiểu nha đầu còn biết sâu cạn, thành thật nói: " Ta vốn có hai vé máy bay..."
Hai người bọn họ nói tới đây, bỗng nhiên phát hiện Tiểu Khai không lanữa, nhất thời nhìn xuống, vừa nhìn thấy, một cô gái lạnh như băng nhưHoàng Bội, sắc mặt chợt đỏ lên, trách mắng: " Ngươi làm gì?"
Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện, Tiểu Khai đã tỉnh táo lại, hắn vừatỉnh táo, liền cố gắng nhìn lên trên xem người vừa cứu mạng là thầnthánh phương nào, nhưng theo góc độ của hắn nhìn lại, dĩ nhiên khôngnhìn thấy được hoàn toàn tướng mạo của ân nhân, nhưng lại nhìn thấyđược một ít thứ đặc biệt...
Ân, đùi trắng như tuyết, phảng phất như ngọc được điêu khắc, nhìn sangbên, một cái gì đó tròn tròn màu phấn hồng, cảm giác thật là thần bínga, đúng là thiếu đi chút ánh sáng, nếu có thể nhìn ra phía trước mộtchút, thì có thể thấy rõ rồi...
Thật sự là nhìn không ra, Hoàng Bội vốn là một mỹ nữ lạnh như băng,không nghĩ tới lại tròn đầy như vậy...Tiểu Khai lặng lẽ suy nghĩ.
Hắn đang cố gắng đưa đầu về phía trước, nghe một tiếng hét của HoàngBội, lại càng hoảng sợ, lập tức xoay mặt, hớn hở nói: " Chào mỹ nữ,chúng ta lại gặp mặt."
Gương mặt Hoàng Bội lạnh như băng, bay nhanh xuống, không hề nghi vấnnàng đã chọn được góc độ, gió thổi ộc vào miệng Tiểu Khai, đợi khi rơixuống ngọn núi, gương mặt Tiểu Khai đã biến thành trắng xanh gần nhưngất đi.
" Bội tỷ tỷ, ta yêu cầu tỷ một việc." Gương mặt tiểu nha đầu đỏ hồng,nhỏ nhẹ nói: " Ngươi không thể...không thể...ngươi giúp ta đưa TiểuKhai ca ca một chút."
Hoàng Bội giương mắt nhìn Tiểu Khai trong ánh mắt toát ra khinh bỉ rõràng, âm thanh lạnh lùng nói: " Ta vì cái gì phải giúp ngươi?"
" Nhưng...nhưng ta thật sự không còn khí lực nữa." Hiểu Lâm nói: " Tađáp ứng sư phụ trước khi Tụ Linh đại hội bắt đầu phải đưa hắn lên núi."
" Đây là chuyện của Hoàng Sơn ngươi, có quan hệ gì với ta?" Xem ra sựlạnh lẽo như băng của Hoàng Bội cũng là một loại trời sinh, hiển nhiênnàng quen biết Hiểu Lâm nhưng lời nói vẫn không có chút tình cảm nào.
" Nhưng...nhưng...nhưng mà ta..." Gương mặt tiểu nha đầu đỏ bừng, mắtnhìn thấy đã sắp khóc, Hoàng Bội nhìn nàng thở dài nói: " Được rồi,được rồi, ta giúp ngươi là được."
" Da! Bội tỷ tỷ tốt nhất!" Hiểu Lâm nhất thời mỉm cười, hôn lên mặt Hoàng Bội một cái.
Hoàng Bội mặc kệ nàng, hai ngón tay chỉ vào trường kiếm sau lưng bay ratrước mặt, nàng phiêu phiêu đạp lên, quay mặt nhìn Tiểu Khai hất đầu: "Ngươi đi lên."
" Ai, đến đây." Tiểu Khai cẩn thận đứng lên thanh kiếm, hai tay đưa ratrước một chút, lại ra sau một chút, rồi nhích người tới một chút, tiếptheo lại rụt trở về, co co rút rút, nhưng không dám đưa tay đặt lên bờvai phía trên.
Hoàng Bội nhíu mày: " Còn không mau nắm chặt ta? Nếu ngươi lại rơi xuống thì ta mặc kệ ngươi."
Tiểu Khai như được đại xá, lập tức hai tay nắm lấy bả vai mềm mại, nhỏ giọng nói: " Chuẩn bị xong rồi."
Vừa dứt lời, thanh trường kiếm " sưu" một tiếng bay ra còn nhanh hơnphi kiếm của Hiểu Lâm, vừa nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Khai mặc dù đã cóchuẩn bị, vẫn hoảng sợ như cũ, trên tay căng thẳng, muốn tìm chỗ ôm,tay còn chưa động thì chợt nghe thanh âm Hoàng Bội truyền tới lạnh nhưbăng: " Tay ngươi dám để vào nơi khác, ta lập tức ném ngươi xuống mặtđất."
Tiểu Khai rụt cổ, nhất thời không dám động, mười ngón tay căng thẳngbám chặt trên vai Hoàng Bội, đầu ngón tay đều đã trắng bệch, nhưngkhông dám nhích ra phía trước động đậy chút nào.
Công lực của Hoàng Bội đương nhiên Hiểu Lâm không thể so sánh, tốc độcủa phi kiếm còn nhanh hơn vừa rồi không chỉ gấp đôi, nàng mang theongười nặng hơn trăm cân như Tiểu Khai, tốc độ bay lượn so với khi HiểuLâm đi một mình còn nhanh, tiểu nha đầu mặt đỏ lên cắn răng ở phía sauliều mạng đuổi theo, nhưng không dám mở miệng gọi Hoàng Bội đợi nàng,phải biết rằng, một mình đối với một mình bất quá thời gian tu luyệncòn thấp, nhưng đối phương mang theo một người còn sống, nếu mình cònbay không kịp thì nàng không phải là đệ tử phái Hoàng Sơn nữa, làm chongười ta không cười chết hay sao.
Vô luận như thế nào, khi diễn viên của chúng ta bị Hoàng Bội không chútôn nhu đem xuống ngọn núi thì gương mặt đã trắng không còn chút máu,thoạt nhìn như sắp đoạn khí, đặt mông ngồi trên núi đá, thở dốc hổn hển.
Hoàng Bội khẽ nhíu mày, đưa ngón tay trắng như bạch ngọc phất vài cáitrên vai, cũng không quản Tiểu Khai đang ngồi trên mặt đất, bỏ đi mất.Nàng đi cũng không nhanh, nhưng dưới chân như nước chảy mây trôi, nửanhư đang bước, nửa như đang bay, chỉ một lát mà chỉ còn thấy bóng lưngmà thôi.
Tiểu Khai thở dốc xong, ngẩng đầu nhìn thấy, nhất thời hoảng hốt,nguyên lai đây là đỉnh núi Hoàng Sơn, giờ phút này đã đứng đầy người tuchân của các môn phái, lúc Hoàng Bội bỏ hắn lại nơi này thì bốn phươngtám hướng đã có người nhìn tới, còn có một lão già có râu mép còn cóphong độ, chỉ nhàn nhạt liếc mắt cũng không nhìn thêm, mà các đệ tửtuổi còn trẻ đều nhìn tới, hơn nữa chân còn bước tới, liếc mắt nhìn lạihọ xem hắn như một con khỉ đang làm trò.
" Di, người này rất kỳ quái a, thoạt nhìn không có chút nguyên khí, vìsao có thể đi vào Thiên Đô Ẩn Phong cấm tuyệt người thế tục a?"
" Hắc hắc, ngươi không thấy được hắn bị Hoàng tiên tử dẫn tới hay sao,xem thái độ Hoàng tiên tử đối với hắn, ta phỏng chừng có thể là tặc tửbị Hoàng tiên tử thuận tay bắt giữ a."
" Vậy cũng không đúng a, mặc dù là tặc tử, nhưng cũng không có tư cáchlên Thiên Đô Ẩn Phong đâu, Hoàng tiên tử sẽ không làm chuyện phạm cấmkỵ này, ta xem hắn là một người tu ma, là bị Hoàng tiên tử chộp tới đểtế Tụ Linh đại hội đó."
" Nhưng ngươi xem người này hai mắt vô thần, hai tay vô lực, thân thểsuy yếu, dưới chân hư phù, ma đạo bình thường đều dũng mãnh tinh tiến,làm sao lại có người tu ma nhỏ yếu như vậy?"
" Ngươi không hiểu, tên ma nhân này hiển nhiên đã bị Hoàng tiên tử phếbỏ ma công, phải biết rằng Nga Mi công pháp cao thâm khó lường, Hoàngtiên tử càng là phượng hoàng trong loài người, tiện tay phá vỡ ma côngcủa hắn cũng dễ dàng, ta vốn có lòng kính ngưỡng đối với Hoàng tiên tửcủa Nga Mi nhất phái giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt,đương nhiên chủ yếu là đối với Hoàng tiên tử..."
Tiểu Khai thúc đẩy cánh tay, chân, phát hiện mình đã khôi phục không tệlắm, lúc này mới lảo đảo đứng lên, ánh mắt lúc này còn có điểm layđộng, loại say sóng này vẫn còn chưa tiêu trừ hết, lập tức ôm quyền: "Các vị đạo hữu, ta...tại hạ là Thiên Tuyển Môn Nhị Bách Ngũ môn chủ, tagọi là Tiểu Khai..."
" Oa!" Mọi người cùng phát lên tiếng hô, phảng phất như gặp ôn dịch, nhất tề nhảy ngược ra sau, mở rộng vòng vây ra gấp đôi.
" Có cái gì không đúng?" Tiểu Khai sờ sờ khuôn mặt của mình, lại cúi đầu nhìn xuống người mình, ân, bình thường nha.
" Tiểu tử, đừng gạt người nữa, nghe nói vị Nhị Bách Ngũ môn chủ thâncao bảy thước, vòng eo..cũng là bảy thước...một lần xuất chiêu là đánhchết Thiên Yêu ngàn năm chính là tuyệt thế cao thủ, làm sao có bộ dángnhư ngươi?"
" Hừ hừ, quả nhiên là một ma đầu, dám dùng những lời nhìn ra là biếtngươi nói dối, tưởng Nhị Bách Ngũ môn chủ người mang Phong Ma KhẩuQuyết tuyệt truyền ngàn năm, nguyên khí mạnh, nghe nói không dưới tứđại chưởng môn, đâu phải người bình thường có khả năng giả mạo?"
Tiểu Khai nghe được trợn mắt há mồm, không tin hỏi " Các ngươi nghe ai nói ?".
" Hừ hừ, ta nghe sư thúc nói, sư thúc ta nghe sư tổ nói, sư tổ là ngườitham gia trận chiến với thiên yêu, ngươi nghĩ rằng ta và mọi người lừangươi?".
" Chính là nghe sư thúc kể lại, hôm đó tại thư phòng sư tổ kể lại sự việc, nghe chân thật như tại hiện trường ".
" Các ngươi...." Tiểu Khai nuốt nước bọt khó khăn nói: " Các ngươi xác định nghe sư tổ nói như vậy?".
" Không hề nghi ngờ!". Người nọ khẳng định, sau đó chỉ Nghiêm Tiểu Khai nói: " Ma đầu ngươi có tài nói xạo thiệt!".
Nói đến đây, chợt nghe ở không trung có tiếng "sang lang". Một thanhphi kiếm từ trên không trung rơi xuống, đồng thời còn có một thân hìnhnhỏ nhắn tóc dài tung bay trên không trung, làn da trắng như tuyết xuấtra hào quang chói mắt đang rơi xuống.
Người vừa rơi xuống chính là Hiểu Lâm, tiểu nha đầu một hơi kiên quyếttruy đuổi Hoàng Bội, tiến tới Thiên Đô Phong đã không đi được, liềumạng đột phá Ẩn Phong cấm chế xông vào, đang bay trên đầu Tiểu Khai thìkiệt sức rơi xuống, vừa lúc Tiểu Khai đưa tay ra ôm vào ngực. Tiểu Khaithật ra không định anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cơ hội tới, thực ra làbỏ không được, Hiểu Lâm rơi về phía hắn buộc phải Tiểu Khai đưa tay rađỡ, bị người tiểu nha đầu đè xuống.Trước mắt Tiểu Khai là tiểu nha đầutrắng như tuyết đẹp như thiên nga, ngọc cảnh, tỏa ra mùi u hương nồngnàng, đó là mùi thơm tự nhiên của thiếu nữ,không phải mùi mỹ phẩm, đángtiếc hắn không thể hưởng thụ, bị đè trên mặt đất, cơ thể rơi vào mộttảng đá, cơ hồ đau muốn ngất đi.
" Mau, cứu sư thúc" , tên gia hỏa kia kêu to một tiếng: " Ma đầu tạiThiên Ẩn Phong lại còn dám làm càn" Chợt nghe một tiếng nói mơ hồ, sauđó "sang lang" một nắm tuyết bay tới cản trường kiếm.
" Mau dừng tay" Hiểu Lâm tức giận, vội vàng quát:" Vị này thiên tuyển môn chủ các ngươi muốn làm gì?".
" Ách... " tất cả mọi người sửng sốt: " Hắn ...hắn thật là Thiên...Thiên Tuyển môn chủ ?".
" Đương nhiên" Hiểu Lâm mặc dù tuổi nhỏ,nhưng ở chỗ này bối phận cực cao, cao giọng phân phó " Nhanh đi thỉnh sư phó tới".
Tiểu Khai vẻ mặt đau khổ, nằm trên mặt đất không chịu đứng lên, tay hắnche một lỗ lớn trên quần, cái lỗ đó do đá tạo ra, không nghi ngờ nữaquần đã bị rách.Hắn còn không biết nên làm cái gì bây giờ, không cócách nào tránh ánh mắt mọi người, chỉ thấy tiểu nha đầu rụt rè đưa bàntay trắng ra: " Đứng lên".
Hai má của tiểu nha đầu bắt đầu ửng hồng, dù sao đã tới mức này, đầutiên đã cho Tiểu Khai ăn đậu hủ bây giờ đã ra khỏi lòng Tiểu Khai, chonên lúc này đưa tay ra có chút do dự bởi vì danh môn đệ tử có phongphạm, còn Tiểu Khai thì cầm tay không do dự.
Tiểu Khai cười hắc hắc, giữ chặt ngọc thủ, còn không muốn đứng lên,chợt nghe phương xa có tiếng ồn ào, một thanh âm hét lớn: " Lục đạichưởng môn nhân giá đáo!".
Từ phía xa lập tức đáp xuống sáu người, sáu đại trưởng môn vừa đi vừacười nói vui vẻ,Tiểu Khai trong lòng nhất thời kinh động "xoát" đứnglên, mới đi được hai bước, chợt cảm thấy phía sau có tiếng cười nénlại, nguyên lai là do quần bị rách một lỗ to, làm lộ ra một mảng datrắng, bị gió lùa vào phát ra tiếng "sưu sưu".
Cả tu chân giới ngàn năm bất phục, nhưng đều là các đại môn phái quy cũthâm nghiêm, Hoàng Sơn Tùng Phong thân là đông đạo chủ nên đi đàngtrước, sau đó là , tứ đại chưởng môn của Nga Mi, Côn Lôn, Thanh Thành,Thục Sơn, đi sau cùng là là một nữ tử tuổi chừng 30 khoác một bộ trườngbào màu đen phất phới trong gió. Khuôn mặt đoan trang, thoạt nhìn cóphần phong tình mê hoặc, đây chính là Vân Thủy Tạ đại chưởng môn LamĐiền Ngọc.
Trong 6 đại môn phái thì có 4 đại môn phái nổi tiếng nhất, Hoàng Sơnđứng thứ 3. Nhưng mà Hoàng Sơn trăm năm lại tổ chức Hoàng Sơn tụ linhđại hội một lần, nên chiếm được tiện nghi, vì đệ tử các môn phái khácít có cơ hội tham gia đại hội, nên đại hội có sự thu hút rất lớn. Ngượclại với sự kiêu ngạo của tứ đại môn phái phái Vân Thủy Tạ vô luận vềcông pháp hay lực lượng đều kém 5 đại phái còn lại nên đi sau cùng.Đương nhiên sáu đại phái đã có thể lưu danh trong hậu thế, nên Vân ThủyTạ tự nhiên có ưu thế, chính là Vân Thủy Tạ thu nhận đệ tử toàn là nữ,từ trước đến nay được đệ tử các đại môn phái các đại môn phái khác chúý, mặc dù công pháp và lực lượng có hạn, nhưng đối với với việc giữnhan sắc lại tinh diệu vô cùng, bởi vậy Vân Thủy Tạ có những đệ tử đẹpkhuynh nước khuynh thành, mà bí pháp của Vân Thủy Tạ chính là song tuchi pháp, mà mọi người tu chân giới đều hướng tới.
Tùng Phong đạo trưởng đối vởi Tiểu Khai tương đối nhiệt tình, liền đilên trước, ôm quyền: " Thiên tuyển môn chủ giá đáo, nghênh đón chậm trễmong lượng thứ! "
Tiểu Khai ngượng ngùng, ôm quyền thấp giọng nói: " không sao, có thể đổi cho ta bộ y phục khác".
" Nga, được, môn chủ mời bên này" Tùng Phong Đạo trưởng tìm Hiểu Lâm tới: " Ngươi dẫn hắn đi thay quần áo".
" Vì sao lại là đệ tử...." Hiểu Lâm tức giận nhưng nói được nửa câu,bỗng nhiên thấy các đại trưởng môn ở phía sau đang nhìn mình, vội vàngnói: " Vâng, sư phó".
Tùng Phong mỉm cười, với đệ tử này trong lòng rất vừa ý, mặc dù tu vicòn thấp, nhưng thông minh trời phú. Hắn đối với Hiểu lâm kỳ vọng cựccao, tụ linh đại hội năm nay hắn thực sự hy vọng tiểu nha đầu này cơduyên xảo hợp.
" Uy, trên núi không ít người gọi muội là sư thúc " . Tiểu Khai theoHiểu Lâm đi mấy vòng, vào đến một một đại sảnh không thấy có ai liềnkhông giữ được miệng nói: " Nghe nói bối phận của muội rất cao?".
" Cũng không tính là cao" Tiểu nha đầu miệng mặc dù khiêm tốn nhưngtrên mặt cao hứng vô cùng: " Bất quá so với bọn chúng cao hơn một chútthôi, hắc hắc".
" Ta vừa đếm, đại khái có hơn mười người gọi muội là sư thúc ?" TiểuKhai giật mình: " Nói vậy muội tại Hoàng Sơn rất có địa vị ?".
" Như thế nào lại không thể, " Hiểu Lâm mặt trắng không còn chút máuliếc mắt nhìn hắn: " Người tu chân chúng ta sống mấy trăm năm khôngthành vấn đề, sống lâu như vậy huynh nói có bao nhiêu hậu bối, vừa rồitrên đỉnh núi mới chỉ có 14 gọi muội là sư thúc, sau này còn có baonhiều người gọi muội là sư tổ".
Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Những người vừa rồi tất cả là đệ tử của Hoàng Sơn sao?".
" Đương nhiên" Hiểu Lâm cười nói: " Tụ Linh đại hội không phải ai cũngtùy ý tới, chúng ta là đệ tử, nên có thể thử cơ duyên, các đại pháicũng chỉ mang một số ít đệ tử tới".
Tiểu Khai hỏi :" Cái gì là cơ duyên? Tụ Linh đại hội là làm cái gì?".
Hiểu Lâm mở to mắt nói: " Không phải cái gì huynh cũng không biết chứ?,huynh chính là Thiên Tuyển môn chủ nga, đích thân sư phó muội mời thamgia đại hội".
Tiểu Khai má ửng hồng nói: " Không phải huynh đã nói với muội rồi mà, thời gian của huynh toàn để tu luyện nội công".
Hiểu Lâm không khách khí nói: " Muội xem huynh không có chút nguyên khí, phát hiện huynh đúng là người thường".
" Nói bậy !" Tiểu Khai đỏ mặt lớn tiếng nói: " Chỉ là bởi vì ta đã đạttới cảnh giới khác, thực lực của muội căn bản không nhìn ra".
Hiểu Lâm nhìn hắn tức giận, nhưng bởi vì hắn do sư phó mời đến nên cũngkhông dám cùng hắn tranh cãi, nàng khoát tay nói: " Được rồi, huynh đãkhông biết Tụ Linh đại hội muội sẽ nói cho huynh biết".
Truyền thuyết ngàn năm trước, ở vùng phụ cận Hoàng Sơn Thiên Đô Ẩnphong, từng có một trận đại chiến kinh thiên động địa, hai bên là aicũng không biết. Đánh nhau đến lưỡng bại cầu thương, cao thủ đó và đạima đầu cùng nhau phong ấn, hồn phi phách tán, tóm lại hai bên không aisống sót.
Sau đó, tại Thiên Đô Ẩn phong bỗng nhiên xuất hiện một đạo cấm chế,ngoại trừ một bộ phận nhỏ phía ngoài, còn các địa phương khác đều cómột lực kỳ quái cấm chế. Các cao thủ đời sau, không ai có thể phá vỡcấm chế đi vào.
Qua mấy trăm năm sau, một ngày bỗng nhiên Thiên Đô Ẩn phong xuất hiệnmột lượng lớn sương mù trắng, sương mù bao phủ toàn bộ Thiên Ẩn phong,lúc đó có người ở Hoàng Sơn phát hiện ra hiện tượng quái dị, lập tứcthông tri cho các đại cao thủ đến xem. Kết quả mọi người vừa thấy kinhngạc vô cùng trong sương mù ẩn chứa nhiều tiên khí, so với linh khíngười tu chân hít buổi sáng còn nồng hậu hơn gấp trăm lần.
Nhưng cái làm cho mọi người sợ hãi đó là, trong sương mù còn ẩn chứanhiều hào quang lập lòe rất có thể là tiên gia pháp bảo. Những pháp bảonày thuộc loại thượng phẩm mà Hoàng Sơn đệ tử nằm mơ cũng không thấy.
Đương nhiên Hoàng sơn đệ tử tìm mọi cách thu pháp bảo, nhưng vì cấp bậckhông tương đương nên thu phục rất khó khăn, thậm chí có pháp bảo cònlà tiên khí, bằng vào thực lực của người tu chân thì không thể thu phụcđược sở dĩ đợi đến ngày hôm nay là vì khi mây mù biến mất, pháp bảocũng tiêu thất theo.
Sau dị tượng này, chưởng môn cũng không biết sự kiện này bao giờ xuấthiện lại, Hoàng Sơn đệ tử ngày nào cũng chờ đợi suốt mấy trăm năm,nhưng không thấy xuất hiện lại. Tiếp tục chờ đợi đến một trăm năm sau,đến khi chưởng môn tiếp theo tại Hoàng Sơn cơ hồ không còn nhớ rõ thờiđiểm xảy ra chuyện này, dị tượng này mới một lần nữa xuất hiện.
CHƯƠNG 5 : THIÊN THƯ DỊ TƯỢNG
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Vào lúc đó, bởi vì đã chuẩn bị sẵnsuốt cả trăm năm trước, mọi người trên Hoàng sơn bày ra Hoàng Sơn VânVụ đại trận, tập hợp lực lượng của mọi người, cuối cùng thu lấy một móntiên khí và những pháp bảo thấp hơn một chút, tính ra cũng đã thỏa mãnmà về. Mà tiên khí này, chính là khi Tùng Phong đạo trưởng luyện hóaThiên Yêu lấy ra sử dụng Luyện Yêu Lô, ngay sau đó, do sáu đại môn pháichỉ định, thì sẽ mười năm luận kiếm chi ước đem ra lấy danh tiếng, từđó Luyện Yêu Lô trở thành một trong mười đại tiên khí của tu chân giới.
Lần này sau khi phát sinh dị tượng, phái Hoàng Sơn cũng muốn có được,tiên khí nơi này phi thường nhiều, nhưng muốn thu lấy thì vạn ngàn giannan, căn bản không phải một mình phái Hoàng Sơn có khả năng làm được,đã như vậy, còn không bằng cấp cho các môn phái điểm nhân tình. Vì vậychưởng môn Hoàng Sơn đã phái đệ tử đi thông cáo cả tu chân giới, nóiđến chuyện sau trăm năm nếu có cơ duyên xuất hiện, sẽ mời cao thủ cácphái đến tụ hội, thu lấy pháp bảo, mà lần tụ hội này được đặt tên là TụLinh đại hội.
Kỳ thật các đại môn phái cũng biết rõ ràng, bọn họ đi thu pháp bảo,hiển nhiên đúng là ngàn năm trước vị tuyệt đại cao thủ kia lưu lại, hếtthảy đều là cao nhân chính thức, đều tự mình sẽ có pháp bảo trữ vật,mấy pháp bảo này phải do nguyên khí chính mình mở ra, nhưng mấy vị caothủ lúc ấy đều đã chết hết, cho nên sau khi họ chết, trữ vật pháp bảođều mất đi hiệu lực, tất cả pháp bảo nhất thời bị phóng thích ra, maymắn cả Thiên Đô Ẩn Phong bị lực lượng cuối cùng của bọn họ bày ra cấmchế kỳ quái, cho nên mấy pháp bảo này mới có thể trong vùng đất đó bayloạn, nhưng không có biện pháp chạy ra ngoài, chỉ có đợi mỗi trăm nămbởi vì đạo lý huyền ảo khi thiên địa vận hành, cấm chế nơi này bị giảmđến yếu nhất, cho nên trong khu vực tràn ngập tiên linh khí và các loạipháp bảo mới bay ra khỏi khu vực, mà cao thủ các đại môn phái mới có cơhội thu lấy pháp bảo.
Hiểu Lâm một hơi kể ra chuyện này xong mới thở ra một hơi thật dài, cảmthán nói: " Không biết người tu chân trước kia mạnh mẽ như thế nào, chỉcó điều pháp bảo bọn hắn luyện ra, đã làm cho chúng ta phải tập hợp lựclượng toàn phái, bày ra Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận mà cũng khó thu lấy,nghe sư phụ nói, một ngàn năm nay, thực lực của cả tu chân giới đã giảmxuống gấp trăm lần a!"
" Nga, chuyện này ta đã nghe nói qua." Tiểu Khai đắc ý dương dương ravẻ huyền bí nói: " Lão nhân đã nói qua, đã một ngàn năm không có ngườiphi thăng, vấn đề này chỉ có Thiên Tuyển Môn chúng ta có thể giảiquyết."
" Phi..." Hiểu Lâm cười phì ra: " Thiên Tuyển Môn các ngươi có thể giảiquyết? Ha ha, đại khái lại là nói tới Vô Tự Thiên Thư gì đó phải không?"
" Di, bí mật của môn phái chúng ta, ngươi làm sao biết?"
" Ta đương nhiên biết." Hiểu Lâm cố nén cười nói: " Chẳng lẽ ngươikhông biết Vô Tự Thiên Thư tại tu chân giới rất nổi danh hay sao?"
" Hắc hắc, ta còn thật không biết." Tiểu Khai nhất thời mặt mày hớn hở:" Kỳ thật nhập vào Thiên Tuyển Môn, cái...kia...cái...kia cũng khônglợi hại tới như vậy..."
" Ngươi hiểu lầm rồi." Gương mặt Hiểu Lâm đỏ lên, ra vẻ mặt muốn cườimà không dám cười: " Kỳ thật..kỳ thật Vô Tự Thiên Thư, tại tu chân giớicó cái xước hào, tên là...tên là..." Tiểu nha đầu ấp úng nửa ngày, TiểuKhai ngóng cổ lên nghe, mới nghe nàng nói: " Tu chân lớn nhất âm mưuquỷ kế." Những lời này nói xong, tiểu nha đầu đã không còn chút thục nữmà cười ha hả.
" A!" Tiểu Khai ngây dại.
" Một ngàn năm nay, mỗi một đời môn chủ Thiên Tuyển Môn đều nói chotruyền nhân của mình là Vô Tự Thiên Thư là bảo bối quý giá nhất của tuchân giới, là mấu chốt phi thăng của tu chân giới, là bằng chứng duy hộhòa bình cho tu chân giới, nhưng có phải thật không? Quyển sách này cănbản không có tác dụng gì, một đời rồi lại một đời các môn chủ ThiênTuyển Môn liều mạng nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư, nhưng thủy chung vẫnkhông nghiên cứu ra được cái gì, trong khi đó công pháp của bọn họ lạivô cùng tệ hại, cho nên một ngàn năm nay, chuyện Thiên Tuyển Môn theocâu nói Thiên Tuyển Môn là môn phái tiếp cận thần nhất cũng đã rơixuống vực thẳm." Tiểu nha đầu coi như còn lòng tốt, kiên nhẫn giảithích: " Cho nên, quyển Vô Tự Thiên Thư này, mặc dù được xưng là đệnhất pháp bảo của tu chân giới, nhưng cho dù ngươi đưa cho người khác,nhưng họ cũng chưa chắc thèm nhận. Cũng chỉ có các ngươi tự mình xem làbảo bối."
" Nhưng...nhưng rõ ràng là ta..." Cuối cùng Tiểu Khai còn không ngốc,mấu chốt thời khắc không có bật ra chuyện của Tiểu Quan, chỉ là ngượngngùng sờ gáy, hắc hắc nở nụ cười, hỏi: " Đã như vầy, vì cái gì mà sưphó ngươi mời ta tham gia Tụ Linh đại hội này?"
" Sự thật sư phó mời ngươi tới tham gia Tụ Linh đại hội cũng không cóquan hệ gì với chức vị môn chủ của ngươi, với Vô Tự Thiên Thư lại càngkhông, chủ yếu chính là bởi vì Phong Ma Khẩu Quyết của ngươi." Hiểu Lâmvô thức nói hết ra sự thật: " Phong Ma Khẩu Quyết a, đây là phương phápđã tiệt truyền suốt ngàn năm đó a!"
Nói xong những lời này, Hiểu Lâm mới nhớ tới, trước mắt người đã bịnàng gần như miệt thị lại là truyền nhân duy nhất của Phong Ma KhẩuQuyết đương thời, cho nên một chút khinh miệt trong lòng đã lặng lẽbiến mất: " Ân, nói không chừng hắn lại là con heo ăn thịt được lão hổa."
Tiểu nha đầu nghĩ như vậy, không hề nhiều lời, mang theo Tiểu Khai đi xuyên qua đại sảnh.
Phái Hoàng Sơn đông đảo đệ tử, nhưng quần áo đều chỉ là đạo bào màuxanh, Tiểu Khai cũng chỉ có thể thay đổi một bộ đạo bào. Đợi hai ngườitrở lại Thiên Đô Ẩn phong thì đã là giữa trưa, mặt trời lên cao trênđỉnh đầu, gió núi phần phật, nơi này cũng không có nóng bức, tất cả đệtử Hoàng Sơn đều đứng nơi đó, gió thổi dưới chân họ, đạo bào của họcũng cùng một màu, đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảnh màu xám, rồi một mảnhmàu đen, nhưng thật ra cũng không có vẻ hỗn độn, mà ở địa phương xa mộtchút, gần sát mặt đông bên ngọn núi, sáu chưởng môn đang đứng nơi đó,gió thổi vạt áo phiêu phất, thực sự có vài phần tiên phong đạo cốt.
Ở phía tây còn có một mảng lớn đất trống, còn lại là những người mặctrang phục không giống nhau, còn có hình thù kỳ lạ cổ quái, nhưng gươngmặt họ ngưng trọng, vô số ánh mắt không hề nhìn về phía Tiểu Khai đangđi tới mà lại tập trung vào nơi mây mù bốc lên ở bên vách núi đen sâubên trong.
" Nha, ngươi xem, đúng là nơi này rồi." Hiểu Lâm giải thích: " Nghe nóitiên linh khí và tiên gia pháp bảo đều là theo chỗ này phóng thích ra."
" Nga." Tiểu Khai gật đầu, đi xuống nhìn lại, vừa nhìn thấy bỗng nhiêntrong lòng có chút nhảy dựng, quyển Vô Tự Thiên Thư ở trong ngực độtnhiên lặng lẽ cử động một chút.
Tiểu Khai đút tay vào ngực giữ chặt thiên thư, rồi đưa mắt nhìn, ánhmắt vừa nhìn qua thì quyển thiên thư lại nhúc nhích. Hắn cũng khôngquản nhiều như vậy nữa, tay nắm thật chặt thiên thư, cẩn thận nhìn mâymù đang bốc cao, chợt thấy ánh mắt rất nhẹ nhàng xuyên qua hơn mườitrượng mây mù, trực tiếp thấy được phía dưới.
Thị lực của Tiểu Khai vốn không tốt lắm, nhưng vách núi trăm trượng kialại bị hắn liếc mắt thì thấy rõ tinh tường, chỉ thấy nơi đó là một đầmnước thật to, nước đầm màu xanh, thoạt nhìn tựa như một tấm ngọc thạch,không có chút rung động, lại có mây mù nồng hậu màu trắng từ dưới đầmnước đi lên, thong thả bay lên, chậm rãi lên cao tới trăm trượng thìmây mù trên vách núi đen bị đạo mây mù màu trắng này trùng lên, nhấtthời băng tuyết dung hợp, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Mây mù màu trắng kia rất nhanh theo sương khói tản ra .
" Đến đây, đến đây, tiên linh khí!" Đám người phía tây đã có người kíchđộng kêu lên. Tiên linh khí này vô cùng nồng đậm, đó chính là bổn mạngnguyên khí của những cao thủ năm đó biến thành, tinh khiết, nguyên chấtchẳng thua gì thiên địa nguyên khí, đối với người tu chân mà nói, quảthật là cơ duyên có thể gặp mà không thể cầu, tu luyện một ngày trongđó còn bằng mấy năm tu hành, mấu chốt nhất chính là nhiều công pháp cócửa ải khó, bằng vào tiên linh khí này, đều có thể nhanh chóng đột phá,cho nên Tụ Linh đại hội trăm năm một lần này, thật sự là điều mà ngườitu chân mong ước nhất, khó trách Hoàng Sơn thực lực mặc dù không phảiđứng đầu, nhưng trong hàng đệ tử đều có nhân tài rất nhiều.
" Uy, Hiểu Lâm, các ngươi có đi qua phía dưới vách núi đen kia chưa?"Tiểu Khai nhìn thấy đầm nước màu xanh kia, cảm thấy thật cổ quái, liềngọi hỏi một câu, đợi hồi lâu không thấy trả lời, quay đầu lại thấy,tiểu nha đầu đã sớm khoanh chân ngồi xuống, ngũ quan hướng lên trời, vẻmặt nghiêm túc hấp thu tiên linh khí đang tản ra.
" Uy, uy, Hiểu Lâm?" Tiểu Khai kêu hồi lâu phát hiện tiểu nha đầu cănbản không để ý tới hắn, trong lòng có chút buồn bực, rồi lại nhìn thấytất cả mọi người đang khoanh chân ngồi hấp thu linh khí, cả chưởng mônsáu đại môn phái cũng đang có bộ dáng như gặp đại địch, không thể tìmthấy ai để nói chuyện.
Tiểu Khai bắt đầu buồn bực, hắn không có công pháp gì cả, mặc dù cơduyện này trăm năm mới được một lần, nhưng hắn căn bản không có phúchưởng thụ, hắn đang trong lúc nhàm chán, chợt cảm thấy thiên thư tronglòng ngực chợt động, lúc này khí lực lại rất lớn, thiếu chút nữa trongtay hắn thoát ra, nhất thời lại càng hoảng sợ, hai tay đút vào trongngực nắm chặt thiên thư.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên vô cùng nhớ nhung Tiểu Quan, nếu Tiểu Quanở chỗ này, khẳng định có thể nói cho hắn nên làm như thế nào, đáng tiếcTiểu Quan đã bế quan, mà mình lại có tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, địnhđể cho Tiểu Quan tu luyện vài ngày, không có kịp thời gọi tỉnh hắn,thật sự là có hại rồi.
Xa xa truyền đến thanh âm của Tùng Phong đạo trưởng: " Các vị đạo hữuchú ý, pháp bảo sắp hiện thế, tất cả Hoàng Sơn đệ tử, mau lập Hoàng SơnVân Vụ đại trận!"
Vừa dứt lời, Tiểu Khai chợt nhìn thấy dưới đầm nước bỗng nhiên phun ravô số hào quang đủ mọi màu sắc, y như đang phun bạc từ dưới vách núiđen trực xông lên, trong phút chốc tràn ngập cả bầu trời!
Giờ phút này, cả đỉnh núi quả thật như hoa cả mắt, còn đẹp hơn loạipháo bông rực rỡ nhất trên thế giới gấp trăm ngàn lần, tất cả người tuchân đều đã đem những pháp bảo đắc ý nhất của mình ra ngoài, ý đồ bắtlấy bảo bối bay đầy trời. Nhất thời, màu hồng, vàng, lam, xanh, tím,đen, lục, xám, vô số hào quang sáng lạn như mặt trời, Tiểu Khai đứng ởdưới bảo bối bay đầy trời, ngẩng đầu kêu lên một tiếng: " Kháo!"
Đệ tử Hoàng Sơn đại khái chừng mấy trăm người, đã liên kết thành mộtđại trận, Tùng Phong đạo trưởng đứng ở vị trí trung tâm đại trận, trongmiệng lẩm bẩm, mang theo môn hạ đệ tử chậm rãi vận chuyển Hoàng Sơn VânVụ đại trận, được xưng là trận pháp chi bảo trấn phái cao nhất.
Một tiếng " Kháo" của Tiểu Khai không phải bị tình cảnh này chấn động,mà là vì thiên thư trong lòng ngực, bởi vì Vô Tự Thiên Thư lúc này bỗngnhiên có vẻ xao động vô cùng, ở trong lòng ngực hắn tả xung hữu đột,liều mạng giãy dụa, hai tay hắn nắm giữ hồi lâu rốt cuộc không nắm đượcnữa, chợt nghe " sưu" một tiếng, Vô Tự Thiên Thư đã chạy ra khỏi đạobào, bay cao lên không trung. Đồng thời truyền đến tiếng " xích lạp"một tiếng, đạo bào của Tiểu Khai đã bị xé ra một cái lỗ thật to, lộ rabộ ngực trắng trẻo của hắn.
Nhưng không ai chú ý đến hắn, bởi vì Vô Tự Thiên Thư đã bay lên bầu trời.
Giờ khắc này, những người đang phấn khích trước vô số pháp bảo, nhưng bởi vì Vô Tự Thiên Thư xuất hiện, bỗng nhiên dừng lại.
Được xưng là " âm mưu quỷ kế lừa gạt lớn nhất" của tu chân giới Vô TựThiên Thư, sau khi yên lặng suốt ngàn năm, đây là lần đầu tiên tạitrước mặt cả tu chân giới, triển lãm lực lượng cường đại của chính mình!
Pháp bảo bay múa đầy trời, vô luậnlà tiên khí vô chủ, hay pháp bảo mọi người thả ra, phảng phất như gặpphải thời gian dừng lại, khựng giữa không trung, giờ khắc này, phảngphất như là màn ảnh trên phim bị bấm dừng, khựng lại ngay trước mặtngười tu chân.
Mỗi pháp bảo của một người tu chân, đều là bí mật lớn nhất của chínhmình, nhưng bây giờ không còn bí mật gì nữa để nói, bởi vì tất cả phápbảo đều đang quang minh chính đại hiện ra trước mặt mọi người.
Đương nhiên, đã bắt đầu có rất nhiều người trong lòng đã xuất hiện một ít cảm xúc.
" Nga, nguyên lai Luyện Yêu Lô này hình dáng như vậy a..."
" Oa, phi kiếm của Tuyết Phong chưởng môn đẹp quá a, vừa thấy là biết thường xuyên dùng tới!"
" Ân, Lam Điền Ngọc chưởng môn thật ra cũng phong vận lắm, chuôi kiếm kia quấn chỉ thật là xinh đẹp."
" Kháo, Thiên Sơn Diệt Sát Sanh vẫn luôn xưng là mình dùng phi kiếm,nháo cả nửa ngày thì ra là gạt người nga, đây rõ ràng là một cây gậysắt, mệt cho hắn còn có xước hào là Quân Tử kiếm nữa."
" ***, sao ta lại nhìn thấy dạ minh châu trên phi kiếm do sư đệ dùnglại giống như ta đem tặng cho vợ ta, hừ hừ, xem ra có gian tình!"
.......
Trong lúc này có vài người vừa cảm thán thì Vô Tự Thiên Thư bắt đầuphát uy. Trên đỉnh núi tràn ngập mây mù màu trắng đang phảng phất nhưrác rưởi gặp máy hút bụi, bắt đầu thành một sợi chỉ dài bị Vô Tự ThiênThư hấp thu vào, cả quá trình đều rung động, sợi chỉ kia thô kệch chừngba bốn trượng, bay nhanh tới Vô Tự Thiên Thư tụ tập lại, thoạt nhìn ynhư một con cá to đang há miệng lớn hút lấy dòng nước toàn bộ hấp vàomiệng.
Cả quá trình giằng co ba, bốn phút, mà trong khoảng thời gian này, tấtcả người tu chân đều bị ngây ra, bọn họ trơ mắt nhìn mây mù trắng trênđỉnh núi bị quyển sách nho nhỏ này hấp thụ hoàn toàn sạch sẽ, một chútcũng không còn, trên Thiên Đô Ẩn phong, có lẽ mấy vạn năm qua, cũng làlần đầu tiên sạch sẽ như thế, trong suốt như thế, dù cho một chút mâymù cũng tìm không thấy nữa. Vô số pháp bảo dưới ánh mặt trời lóe sángrực lên.
Sau một khắc...
" Hoa lạp lạp." Một mảnh rối loạn ồn ào, pháp bảo có chủ đều tự quay vềchủ nhân, mà pháp bảo vô chủ thì toàn bộ hóa thành lưu quang một lầnnữa trùng vào trong chỗ thâm sâu của vách núi đen, từ vị trí của TiểuKhai nhìn lại, hắn thấy rõ những pháp bảo đều trực tiếp bay vào hồ sâu,nhưng dù chúng bay rất mãnh liệt, nhưng đầm nước kia vẫn không có mảymay bọt nước bắn lên, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang ép cảđầm nước thật chặt, không hề động đậy một chút nào.
" Xem ra đây là cấm chế theo như lời Hiểu Lâm nói." Tiểu Khai lặng lẽ thầm nghĩ.
" Kháo, đây là làm gì?"
" Tiểu tử, ngươi là ai nha, sao lại hấp thu toàn bộ linh khí vậy, làm cho lão tử uống không khí a!"
" Con mẹ nó đây là cái gì, sao giống như là một quyển sách vậy? Là vị nào cao nhân luyện được tân pháp bảo?"
" Không phải đâu, như vậy cũng không đúng, Tùng Phong, chúng ta từ ngàndặm xa xôi đến đây, ngươi phải cho chúng ta một công đạo!"
Không hề nghi vấn, cả sáu đại phái đều bị chấn động, sáu vị chưởng mônnhân vẻ mặt đều phấn khích, Tùng Phong xung phong bước tới trước, đãthấy cách đó không xa Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận chỉ mới lập được mộtnửa trận, hắn đi tới ấp úng hỏi: " Tiểu...Tiểu....Khai thí chủ,này...đây là sao? Cái..kia..quyển kia..chẳng lẽ đúng là Vô Tự ThiênThư?"
" Ta không có biện pháp." Vẻ mặt Tiểu Khai bất đắc dĩ: " Vô Tự ThiênThư vốn không nghe theo ta, chính mình bỏ chạy lên bầu trời, nha, ngươixem đi nè." Hắn chỉ vào cái lỗ bị xé rách trên đạo bào: " Nó xé ráchquần áo của ta đó."
" Nhưng...nó...nó...nó rốt cuộc là muốn làm gì a?" Muốn nói Tùng Phongkhông có ý kiến là không có khả năng, dù sao đây là cơ duyên trăm nămkhó gặp, lại như vậy bị Tiểu Khai phá hư, nhưng hắn đã từng nhìn thấyTiểu Khai đánh nhau với Thiên Yêu, giờ phút này chợt nhìn thấy biểuhiện của Vô Tự Thiên Thư, trong mắt hắn Tiểu Khai đã trở nên thần bí vôcùng, cho nên hắn kiên quyết không chịu đắc tội Tiểu Khai.
Hai tay Tiểu Khai ngửa ra: " Ta cũng không biết nó muốn làm cái gì."
Lời nói tới đây, liền nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư ở trên không trung bỗngnhiên phảng phất như mất đi lực lượng, mềm mại rớt xuống tới, vừa lúcngay trước mặt Tiểu Khai.
Tiểu Khai nhặt Vô Tự Thiên Thư lên, không hề cố kỵ, trước mặt người tuchân thiên hạ mà nhìn trái nhìn phải, nhìn nửa ngày cũng không thấy cóvấn đề gì, thử lấy ta mở ra, kết quả một tờ cũng không mở được, nhìnquyển sách chẳng khác một khối sắt.
" Môn chủ...này...này có thể cho bần đạo xem chút không?" Tùng Phongnói ra phi thường cẩn thận, phải biết rằng hỏi bảo bối của môn pháikhác mà xem, cơ hồ là chuyện kiêng kỵ nhất của tu chân giới, mặc dù VôTự Thiên Thư một ngàn năm nay đều bị cho rằng là phế vật, nhưng hôm nayVô Tự Thiên Thư không hề nghi ngờ đã chứng minh mình không phải phếphẩm, vậy bây giờ muốn xem nó, thì cũng không thể tùy tiện được nữa.
Nhưng hắn cũng đã lướt qua cố kỵ của chính mình, hơn nữa nhìn vị NghiêmTiểu Khai môn chủ này, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, cho nên Tùng Phongvẫn thẳng thắn nói ra.
" Cái gì, ngươi muốn xem sách của ta? Ngươi xem sẽ có chuyện đó." TiểuKhai nói: " Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi a, quyển sách này chỉ cóngười có duyên mới xem được, nếu người ngoài nhìn vào sẽ bị trời phạtđó, vị Cổ quản lý của công ty chúng ta đã từng bị rồi."
" Khái..khái..này..bần đạo không sợ." Tùng Phong dày mặt nói: " Bần đạođã già rồi, đối với việc sinh tử, trước giờ vẫn thấy phai nhạt."
Tùng Phong nghĩ rằng Tiểu Khai đang muốn từ chối, vậy chuyện hôm nay rõràng hắn cố ý phá hư, đã là cố ý phá hư thì có phải là khi dễ chủ nhàlà mình không, vậy thì mình không thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua được.
Nhưng, ai biết Tiểu Khai lại lập tức thống khoái đưa sách qua: " Vậy cho ngươi xem."
Tùng Phong đạo trưởng nửa tin nửa ngờ cầm quyển sách trong tay, cònchưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc tại sao lại thế này, hắn cúi đầu cầmsách lật qua lật lại cả nửa ngày, vẫn nhìn không ra một chút đầu mối,thử dùng nguyên khí nhập vào trong sách thử cảm ứng một chút, kết quảquyển sách cũng như những quyển sách tầm thường, hoàn toàn đúng là vậtchết.
" Chẳng lẽ bị hắn giở trò? Không nhanh như vậy đâu, hắn cũng không phảithiên vương chi vương." Tùng Phong đạo trưởng buồn bực trả lại sách choTiểu Khai: " A a, là bần đạo quá đa tâm."
Tiểu Khai không để ý tới chuyện này, chỉ kỳ quái giương mắt nhìn hắn: "Di, kỳ quái nga, sao trời phạt còn chưa tới, rõ ràng lần trước tới rấtnhanh nha."
" Ngươi nói cái gì?" Tùng Phong đạo trưởng không có nghe rõ ràng, cònđang nghiêng đầu muốn cúi tới chút nữa, bỗng nhiên nghe được trên tinhkhông một tiếng sét đánh, tạc đến cả đỉnh núi bị chấn động, sau đó mộtcỗ hơi nóng hổi bổ thẳng tới ót, hai lỗ tai cơ hồ bị chấn điếc, thânthể nhỏ gầy khô héo bị một cỗ lực lượng thật lớn tạc văng xuống, "xích" một tiếng, núi đá cứng rắn lại bị lún xuống ba tấc, hai chân hắnvừa lúc dẫm trúng cái hố đó.
" Xem, trời phạt đến đó!" Tiểu Khai vỗ tay một cái: " Các ngươi xem,không phải ta nói hoang a. Các ngươi cần phải làm chứng cho ta, nếu hắncó vấn đề gì ta không chịu trách nhiệm."
" Tiểu Khai thí chủ, xuất hiện chuyện gì vậy?" Tùng Phong đạo trưởngloạng choạng oanh long với cái đầu vừa bị tạc trúng, kỳ lạ dò hỏi.
Mặt khác năm đại chưởng môn còn lại đều trợn mắt há hốc mồm, năm ánh mắt đăm đăm, rốt cuộc nói không nên lời.
Trong mắt bọn họ, rõ ràng nhìn thấy tinh không sét đánh, đánh văng TùngPhong đạo trưởng vào dưới đất ba tấc, mà một thân trường bào của lãođạo kia tức thì bị chém thành bột phấn tại hiện trường, tóc dài đầy đầuđã dựng đứng lên, thoạt nhìn giống như một con heo mập đang hung hănggiương vuốt.
Gió thổi qua, se se lạnh, quần áo của Tùng Phong đạo trưởng hóa thànhmảnh vỡ phiêu tán, thân thể khô gầy hoàn toàn lõa lồ hiện ra trước mặtngười tu chân khắp thiên hạ.
" Sư phó...ngài.." Gương mặt của Hiểu Lâm chợt hồng lên, muốn cười lạikhông dám cười, lấy tay chỉ chỉ thân thể của sư phó. Tùng Phong đạotrưởng vẻ mặt mờ mịt cúi đầu nhìn, rồi ngẩng đầu nhìn xem đồng đạo đangđứng khắp bốn phương tám hướng chung quanh đang lộ ra vẻ mặt kỳ quái,bỗng nhiên phản ứng, phảng phất như gặp quỷ hú lên quái dị, xoạt mộtcái hóa thành một đạo lưu quang chạy trốn ra ngoài, mọi người chỉ nhìnthấy một bóng màu trắng chợt lóe qua, một mùi cháy khét nhất thời trànngập trong mũi.
" Các ngươi còn có ai muốn xem nữa không?" Tiểu Khai lớn tiếng đưa ra Vô Tự Thiên Thư, đưa về hướng Hiểu Lâm: " Nào, thử xem."
Vẻ mặt Hiểu Lâm đỏ bừng, phi hắn một cái rồi lẫn ra xa xa, e thẹn nói: " Ngươi là đại sắc lang."
" Ngất, sao ta lại có quan hệ với đại sắc lang chứ?" Tiểu Khai vốn địnhgiải thích, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tạo hình trần truồng vừa rồi củaTùng Phong đạo trưởng, nhất thời liền phản ứng, ánh mắt là lạ nhìn HiểuLâm, thây tiểu nha đầu đang thẹn thùng, nàng vừa lúc nhìn thấy HoàngBội đang cách đó xa xa, liền trốn ngay sau lưng Hoàng Bội.
CHƯƠNG 6 : ĐÊM THAM LINH MẠCH
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Ách...này.." Tiểu Khai vốn cònmuốn hỏi Hoàng Bội, nhưng bị ánh mắt chán ghét và lạnh như băng củanàng, nhất thời liền mất đi hứng thú để hỏi, ngượng ngùng cất quyểnsách vào trong lòng ngực.
Cuối cùng người nói chuyện chính là Nga Mi Tuyết Phong, không hề nghingờ, trong sáu đại môn phái hôm nay, Nga Mi Tuyết Phong đúng là một vịcó khí chất đứng đầu, hắn liền ôm quyền, cất cao giọng nói: " Các vịđạo hữu, chuyện tình hôm nay, ai cũng không ngờ tới, Tụ Linh đại hộikhông có khả năng hấp thu thiên địa linh khí, cũng không có khả năngthu được pháp bảo, đối với các vị mà nói mặc dù là một tổn thất, nhưngcó thể nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư yên lặng suốt ngàn năm lần đầu phátuy, coi như việc này không uổng phí, hôm nay Tùng Phong đạo trưởng đãvào trong, tại hạ Nga Mi Tuyết Phong đành xin làm chủ, thỉnh các vị đếnHoàng Sơn biệt viện nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường trở về."
Mọi người, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, cũng không có biện pháp gì, vốnđịnh tìm Tiểu Khai trút giận, nhưng nhìn thấy uy lực của Vô Tự ThiênThư, rồi lại kiêng kỵ nói không nên lời, hơn nữa mấy đại chưởng môn đềuđứng bên cạnh Tiểu Khai, hiển nhiên định ra mặt cho hắn, nếu sáu đạimôn phái không có ý kiến, bọn họ đương nhiên cũng không thể ý kiến gì,vì vậy đành tự tản ra.
Mắt thấy mọi người đã đi hết, Tiểu Khai nhìn Tuyết Phong, ấp úng nói: "Tuyết Phong chưởng môn, ta...ta muốn hỏi ông một chuyện."
" Có vấn đề gì, cứ hỏi đi." Tuyết Phong mỉm cười nhìn Tiểu Khai, thầnthái cùng động tác tiêu sái xuất trần, thoạt nhìn cơ hồ không có chútkhí tức phiền giận.
" Nghe nói...ngài thu Tiểu Trúc làm đệ tử nhập thất phải không?" TiểuKhai đỏ mặt: " Ta chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay sao nàng không có tới."
" Nga, nó quả thật không có tới." Trên mặt Tuyết Phong có chút mất tựnhiên rồi biến mất, mỉm cười nói: " Tiểu Trúc thiên phú cực cao, hômnay ở trong Nga Mi đang tu luyện tâm pháp nhập môn, vì không muốn quấyrầy đạo tâm của nó, nên ta không đưa nó theo."
" Nga, kia..quan trọng là sự tu luyện của Tiểu Trúc muội muội thôi."Gương mặt Tiểu Khai thất vọng, lại hỏi: " Ta..có thể đến thăm nàngkhông? Ngài yên tâm, ta sẽ không quấy rầy nàng đâu, ta chỉ cần đứng xaxa nhìn nàng là được rồi."
Hoàng Bội đứng ở sau Tuyết Phong, trong mắt hiện lên một tia khinhmiệt, nghĩ thầm: " Người này đã cùng Tiêu Vận ước định cả đời, rồi lạinhớ tới nữ nhân khác, quả nhiên là một tên trêu hoa ghẹo nguyệt thiếugia, loại nam nhân này, quả nhiên không đúng chút nào, cũng không biếtTiêu Vận vì cái gì mà lại coi trọng hắn."
" Này...có thể không tiện a." Tuyết Phong lộ ra vẻ mặt khó xử: " Ngươicũng biết, tâm pháp Nga Mi chúng ta, không thể để cho người ngoài xemđược..."
" Nga, bỏ đi, a a, bỏ đi." Nguyên nhân bởi vì Tiểu Trúc, Tiểu Khai đốivới Tuyết Phong thật ra phi thường khách khí, khoát tay: " Không cóviệc gì nữa, ta cũng đi nghỉ ngơi đây."
" Từ từ." Tuyết Phong lại gọi Tiểu Khai: " Nếu môn chủ có rảnh, chẳng biết có thể theo giúp ta một chút hay không."
" Đương nhiên có thể." Đối với sư phó của Tiểu Trúc, Tiểu Khai vốn không có ý nghĩ cự tuyệt.
Tiểu Khai đi theo Tuyết Phong một đường đi tới, vô thức vòng qua mộtkhúc quanh, vài khối núi đá thật lớn đã che khuất ánh mắt của ngườikhác. Dọc theo đường đi, Tuyết Phong giảng giải cho Tiểu Khai: " ĐâyThiên Đô Ẩn phong, kỳ thật cũng không phải theo lời gọi của mọi ngườilà Thiên Đô Phong, người nhân thế đều biết Hoàng Sơn có ba núi, caonhất chính là Thiên Đô Phong, lại không biết có một nơi còn cao hơnThiên Đô Phong, kỳ thật còn có một ngọn núi, chỉ có điều ngọn núi nàytừ lúc hồng mông hỗn loạn đã bị tiên nhân có đại thần thông bố trí cấmchế, phàm nhân căn bản không thể nhìn thấy. Mà nơi chúng ta đứng bâygiờ, chính là nơi mà phàm nhân nhìn không thấy, Thiên Đô Ẩn Phong."
" Nguyên lai như thế." Tiểu Khai gật đầu nói: " Ta còn đang buồn bực,Thiên Đô Phong nói thế nào cũng là danh lam thắng cảnh, làm sao lạikhông có một du khách nào tới, nguyên lai vốn là nơi mà phàm nhân khôngthể tới được."
Tuyết Phong mỉm cười gật đầu: " Ngươi không phải phàm nhân, mặc dù vìNhị Tứ Cửu môn chủ ra đi vội vàng, ngươi không học được tu chân thuật,nhưng ngươi là Thiên Tuyển Môn môn chủ, trong người mang theo Phong Makhẩu quyết truyền thuyết, ngươi hiển nhiên có thể xem như người đồngđạo tu chân, hơn nữa hôm nay ta xem thấy dị tượng của thiên thư, rõràng đã bị ngươi mở ra, có lẽ tu chân giới phi thăng tiên giới mấu chốtsẽ ở trên người ngươi." Hắn nói xong lời này, hai mắt chớp mạnh nhìnTiểu Khai chằm chằm, muốn tìm thấy gì đó trên mặt Tiểu Khai.
Tiểu Khai đối với lời này vô cùng thông hiểu, cười hắc hắc: " Nếu ta cóthể tìm ra bí mật này, ta cam đoan sẽ nói cho ngươi trước."
Tuyết Phong gật gật đầu, bỗng nói: " Môn chủ, vừa rồi ánh mắt ngươitrực nhìn phía dưới vách núi đen, chẳng lẽ ngươi nhìn ra được gì sao?"
" Có một chút." Tiểu Khai nói: " Phía dưới có đầm nước quả thật có chút kỳ quái, chẳng lẽ các ngươi không biết hay sao?"
" Một đầm nước? Màu sắc thế nào?" Tuyết Phong có vẻ kích động: " Ngươi thật sự có thể nhìn thấy?"
" Chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy?" Tiểu Khai dùng tay chỉ vào chỗ sâutrong của vách núi: " Ngươi xem nơi đây, bây giờ không có một chút mâymù, rành mạch vô cùng a, một cái đầm màu thiên thanh, còn rất xinh đẹpđó."
Đang nói đến đó, liền thấy bên người gió nhẹ phẩy, một âm thanh nghenhư nguyên khí bị đại thương xa xa truyền tới: " A a, Hoàng Sơn Vân Vụchỗ ta có thể công nhận là một trong những thắng cảnh, ánh mắt môn chủthật sáng a."
Tiểu Khai quay đầu, nhìn thấy Tùng Phong đạo trưởng đang hoảng hoảng tiêu sái đi tới.
Tùng Phong đạo trưởng quả nhiên công lực thâm hậu, vừa rồi bị luồng séttinh không đánh trúng phá nát quần áo toàn thân, lúc này chỉ sau mộtlát, đã khôi phục được không tệ lắm, mái tóc đựng đứng đã mềm mại chảixuống, khuôn mặt đen thui đã rửa sạch, thoạt nhìn bước chân phiêuphiêu, đạo bào phiêu phiêu, lại là một hình dáng tiên phong đạo cốt,chỉ tiếc trong mắt cao thủ như Tuyết Phong nhìn thấy, bước chân cònchút yếu ớt, hiển nhiên còn chưa khôi phục được như ban đầu.
Tiểu Khai có chút khẩn trương: " Đạo trưởng, ngươi đừng đi tới, ngươi cẩn thận một chút, cái..kia..trời phạt.."
" Trời phạt? A a, quả nhiên là trời phạt." Lão đạo tỏ vẻ một hình dángnhư tự giễu, lắc đầu cảm thán nói: " Vô Tự Thiên Thư quả nhiên là thiênhạ chí bảo, xem ra trong ngàn năm nay, chúng ta đều đã nhìn lầm rồi a."
" Không phải, ta không phải nói cái đó." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt,vô thức lui về phía sau hai bước: " Ta là muốn nói, trời phạt...khôngphải chỉ có một lần thôi, lần trước Cổ quản lý sờ vào thiên thư sau đóđã nếm khổ hai lần."
" A..?" Tùng Phong đạo trưởng nghiêng đầu, còn muốn đi tới phía trước để nghe, nhưng...
" Oanh long!" Một tiếng vang lớn rung trời, lại là một đạo tinh khôngsét đánh bổ xuống, không sai không trật, ngay giữa cái ót của TùngPhong đạo trưởng.
" Ta kháo!" Lão đạo sĩ lần này không có bị đánh lún xuống mặt đất, ngược lại bị đánh cho văng lên.
Sau một khắc, lại một bộ dáng đen thui, toàn thân xẹt điện hình tượnglại xuất hiện giữa ban ngày. Mái tóc dựng đứng, râu mép chĩa thẳng lên,còn có bộ đạo bào vừa mới thay mới..đã hoàn toàn rách nát.
" Trời ạ..." Tùng Phong đạo trưởng dùng sức hít vào một hơi, vẻ mặtkhông biết là khóc hay là cười, nhìn Tiểu Khai rồi lại nhìn TuyếtPhong, rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, gió thổi qua, lại một trận mátlạnh, lão chưởng môn đức cao vọng trọng phảng phất như gặp quỷ, lại húlên quái dị, lại lần nữa hóa thành một luồng bạch quang biến mất nơikhúc quanh.
" Vèo!" Mặc dù là người trầm ổn như Tuyết Phong, rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.
Hoàn hảo, hoàn hảo, nơi này không có người khác, ở trên núi mọi ngườichỉ nghe được một tiếng sét đánh, nhưng lại không thấy được hình tượngquang huy của Tùng Phong đạo trưởng, coi như là vạn hạnh trong phần bấthạnh.
Tuyết Phong thoáng bình phục một chút tâm tình, nói: " Môn chủ, tại hạquả thật không nhìn thấy bên dưới vách đá, theo ta suy đoán, đây là cấmchế thập phần lợi hại, cho nên chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mông môngmây mù, còn môn chủ có lẽ bởi vì uy lực của Vô Tự Thiên Thư, cho nênkhông bị cấm chế này ảnh hưởng, đã như vậy, môn chủ nên giúp ta diễn tảmột chút, phía dưới là hoàn cảnh như thế nào."
" Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một cái đầm nước màu xanh." TiểuKhai lấy tay vẽ ra: " Nha, hình dáng thế này, nước đầm có điểm kỳ quái,không có chút gợn sóng, những tiên khí này đều chui vào trong đầm nước,nếu không...hay chúng ta đi xuống xem thử?"
Thần sắc Tuyết Phong vui vẻ, bật thốt: " Hay."
Kỳ thật có nói gì cũng vô nghĩa, Tiểu Khai nghĩ muốn đi xem thử, nhưngmình không có phi kiếm, phải nhờ vào lực lượng của Tuyết Phong mới cóthể đi xuống, mà Tuyết Phong kỳ thật cũng muốn đi xuống nhìn xem, hắnmặc dù có thể ngự kiếm phi hành, nhưng lại không nhìn thấy được tìnhhuống phía dưới, cho nên hai người có thể nói là ăn nhịp với nhau, vìvậy hợp tác khoái trá.
" Đi lên." Phi kiếm của Tuyết Phong cũng không rộng lớn, nhưng còn hơnHiểu Lâm và Hoàng Bội, Tiểu Khai vừa đứng lên, mặc dù vẫn chưa có chỗnắm, nhưng dưới chân tự nhiên truyền đến một lực lượng giữ chặt, để chothân hình hắn cố định trên phi kiếm, eo lưng thẳng tắp, có thể giốngnhư đang đứng trên mặt đất bằng phẳng.
" Quả nhiên công lực có khác nhau." Tiểu Khai cảm thán, chỉ điểm đườngđi cho Tuyết Phong: " Nha, đi bên này, sau đó đi xuống khúc nhô ra, oa,nơi này có một khối đá nhô ra, ngươi phải vòng xuống..."
Tuyết Phong càng bay càng kinh ngạc, vách núi đen này bên dưới là địaphương thần bí nhất của Hoàng Sơn, cũng là địa phương dày đặc linh khícủa tu chân giới, nhưng một đường bay xuống, không có mảy may cảm nhậnđược một chút linh khí, thật sự cổ quái nói không nên lời.
Đáng sợ nhất chính là, Tuyết Phong rõ ràng cảm giác được, mình đã bayvào một trận pháp mình không giải thích được. Trước mắt hắn, nơi nơi làgió tuyết, sét đánh, tia chớp, có đôi khi thậm chí còn có những mỹ nữtrần truồng xẹt qua trước mắt, đều là những ảo tưởng mê hoặc người tuchân, hoàn hảo hắn cũng từng kinh nghiệm qua ngàn vạn gian nan khi tuchân, có thể chính thức làm theo câu nói: " Thái Sơn có đổ trước mắt màsắc mặt vẫn không đổi." Nghiêm khắc dựa theo chỉ điểm của Tiểu Khai màphi hành, ở trong mắt hắn xem ra, mỗi con đường Tiểu Khai chỉ điểm, cơhồ đều là tránh thoát địa phương nguy hiểm, nhưng trong hắn hiểu rõ,chỉ có đi theo chỉ dẫn của Tiểu Khai, mới là đường đi chính xác.
Đương nhiên, để cho hắn không thể giải thích mà lại vô cùng hâm mộchính là Tiểu Khai lại không hề bị trận pháp ảnh hưởng, ánh mắt TiểuKhai nhìn thấy gì cũng đều là chân thật hoàn toàn.
Chẳng lẽ quyển thiên thư ngàn năm nay bị người cười nhạo đã thật sự tìm được chân mệnh thiên tử của mình rồi sao?
Rốt cuộc Tiểu Khai dừng lời, thấp giọng nói: " Tới."
Phi kiếm của Tuyết Phong dừng lại, trước mắt nhất thời trở nên sáng sủa!
Nơi này vốn là chỗ sâu trong củavách núi đen, vốn là địa phương quanh năm mây mù bao phủ không thấy ánhmặt trời, nhưng nơi này chẳng những không tối tăm, ngược lại còn sángsủa, ánh sáng nhu hòa theo bốn phương tám hướng trên vách đá chiếuxuống, sáng đến rực lên, Tuyết Phong cẩn thận dò xét, phát hiện bốnphía vách núi lại có rất nhiều hạt châu khảm trên vách sáng lóe, thoạtnhìn như quả trứng gà, ánh sáng nhu hòa là từ những hạt châu tỏa xuống.
Kỳ quái chính là những hạt châu này thoạt nhìn cũng không phải chuyênmôn để chiếu sáng, bởi vì chúng nó vây quanh cũng không có quy tắc, cóchỗ dày đặc có chỗ thưa thớt, có hạt tròn trịa thậm chí có hạt vỡ vụn,nhìn qua giống như bị người ta ném mạnh ghim vào trong vách đá. Nguyênnhân làm Tuyết Phong hoài nghi chính là như vậy, cho nên sau khi nhờTiểu Khai đưa xuống tới đầm nước, thì hắn cẩn thận đi dọc theo mép đầmcẩn thận quan sát, chỉ thấy một viên hạt châu trong suốt nhìn xuyênthấu, mơ hồ lộ ra hàn khí nhàn nhạt, hắn đưa tay sờ, cảm thấy lạnh lẽotận xương.
Tuyết Phong cẩn thận đánh giá mấy hạt châu này, càng xem càng cảm thấykỳ dị, phải biết rằng, hạt châu lạnh buốt tận xương như vậy, nếu khôngcó năng lượng cường đại duy trì độ lạnh, cũng chỉ có thể tồn tại trongnơi có khí hậu hàn khí mà thôi, nhưng địa phương này tồn tại đã ngànnăm, vậy mà khí hậu Hoàng Sơn cũng không rét lạnh, mà mấy hạt châu nàytồn tại suốt ngàn năm, nếu không có nguyên nhân nào giải thích được,thì chỉ có thể nói mấy hạt châu này tự chính nó cũng đủ năng lượng đểduy trì suốt ngàn năm nay.
Có thể suốt một ngàn năm phát ra hàn khí, thì đó là vật gì chứ, xưng làtiên khí cũng không đủ nữa. Nhưng nhiều hạt châu như thế, thoạt nhìnchừng mấy trăm viên, lại có mục đích gì, mà năm đó các vị tiền bối lạibắn những hạt châu này vào trong vách đá kia chứ?
Tuyết Phong suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một ý niệmnhư tia chớp, nhất thời toàn thân chấn động, cơ hồ muốn kêu lên mộttiếng!
Thiên Băng Tràng, đây nhất định là Thiên Băng Tràng!
Truyền thuyết ở vô số năm trước kia, khi đó chính là thời đại hoàng kimcủa tu chân giới, môn phái ở tu chân giới có hơn vạn, khi đó đại tựnhiên còn chưa bị phá hư, khi đó thiên địa linh khí dị thường dư thừa,khi đó mỗi môn phái cứ hơn mười năm là có một hai người tu chân phithăng tiên giới, mà lúc này những đại phái nổi tiếng có người tu chânphi thăng cơ hồ đạt tới ba mươi phần trăm, vào thời đại đó, được tuchân giới tôn xưng là " Thời đại thần thoại."
Tại thời đại thần thoại, từng có mười đại tiên khí trong truyền thuyết,mà mười đại tiên khí này, đương nhiên không phải mười đại tiên khí củatu chân giới hiện nay, hôm nay Luyện Yêu Lô của phái Hoàng Sơn được gọilà tiên khí, nếu đặt vào thời đại đó, thậm chí chỉ có thể xem là mộtmón đồ pháp bảo nhị lưu, mà khi đó trong mười đại tiên khí kia, thì cómột món đồ mang tên, đó là Thiên Băng Tràng.
Thiên Băng, bề ngoài chỉ là một mặt bảng, nhưng ở trên phân bố chíntrăm chín mươi chín viên băng châu, băng châu này không phải là băngchâu bình thường, mà lấy từ cực bắc vạn tái hàn băng tinh hoa, cơ hồmỗi một băng châu được xem là một bảo bối lợi hại, mà gần ngàn viênchâu hợp vào nhau, cũng không phải có uy lực điệp gia đơn giản, bởi vìtrong Thiên Băng Tràng có trận pháp kỳ lạ, uy lực phù chú cũng làm chotất cả những uy lực khác tăng lên vài lần, cho nên thời đại đó cao thủcó nhiều như mây, Thiên Băng Tràng dĩ nhiên lại bất khả tư nghị, uy lựckhó tin đương nhiên đã được liệt vào bảng danh khí.
Mà bây giờ trên vách núi đá lại có mấy hạt châu này, không hề nghi ngờchính là chủ nhân Thiên Băng Tràng trước khi chết đã dùng toàn bộ nhữnglực lượng cuối cùng dùng Thiên Băng Tràng phát ra một kích trí mạng,kết quả tiên khí nát, băng châu toàn bộ bay tán, vậy là bảo bối trongtruyền thuyết cứ như vậy mà bị phá hủy.
Tay của Tuyết Phong có chút run rẩy, nhẹ nhạng đụng vào một viên băngchâu, thầm vận huyền công, muốn đào hạt châu ra, nhưng vừa động nguyênkhí một chút, liền cảm thấy cả khu vực đáy núi chấn động khẽ, phảngphất như dưới mặt đất có nguồn năng lượng thật lớn muốn phát tiết ra,Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, vội vàng rút tay về, còn chưa kịp hiểuđược nguyên do, chợt nghe Tiểu Khai ở cách đó không xa quát to mộttiếng: " Mau dừng tay!"
" Tại sao vậy?" Tuyết Phong phóng nhanh trở lại bên người Tiểu Khai.
" Vừa rồi ngươi làm cái gì?" Tiểu Khai dùng tay chỉ vào không trungtrống rỗng: " Ngươi xem, nơi này toàn bộ bao phủ luồng khí màu trắng,ngươi vừa động vào vách núi, luồng khí trắng này bỗng nhiên chạy tớichui vào chỗ này, tựa như nơi này là một cái miệng, luồng khí này cóthể bay mất vào đó vậy."
Tuyết Phong đối với thiên phú của Tiểu Khai hoàn toàn không còn gì đểnói, hắn vốn không thể nhìn thấy cái gì gọi là luồng khí màu trắng,nhưng hắn uyên bác kiến thức, lập tức hiểu được ý tứ của Tiểu Khai, địaphương này phong bế thiên địa linh khí vô cùng phong phú, đồng thời còncó rất nhiều lực lượng tính chất bị phong bế suốt ngàn năm, mấy lựclượng này cho nhau tác dụng nguyên lý vô cùng phức tạp, nhưng nhờ cóbăng châu áp chế nên vẫn bình hành, nếu mình thật sự đào băng châu,khẳng định sẽ tạo thành lực lượng xáo trộn, có thể đối với nơi này tạothành một tai nạn hủy diệt.
" Ai.." Tuyết Phong lặng lẽ thở dài, đều nói người tu chân vô dục vôcầu, nhưng đối mặt với loại tiên khí tuyệt thế này, chỉ có thể nhìn màkhông thể có được, Nga Mi chưởng môn cũng cảm thấy phi thường buồn bực.
" Ngươi xem đầm nước này." Tiểu Khai nói: " Không biết vì cái gì mà cómàu sắc tinh khiết như vậy, không chút bụi trần hay làn khói, hoàn toànlà màu thiên thanh, nhìn qua không giống như một đầm nước, mà giống nhưmột khối phỉ thúy, có thể nước trong đầm đúng là màu xanh đó."
Tuyết Phong gật gật đầu, ống tay áo phất một cái, một cỗ nguyên khídũng mãnh tiến vào trong đầm, muốn kích khởi một chút bọt nước để nhìnxem màu sắc, nhưng nguyên khí bay đi, nhưng phảng phất như nhập vào đạidương biển rộng, đầm nước vẫn không nhúc nhích, cả một chút rung độngcũng không có.
Tuyết Phong nhíu mày, hừ một tiếng, lần này vận dụng lực lượng rất lớn,nhưng khi nguyên khí lại bay đi, vẫn không có phản ứng, nước trong đầmtựa như sâu không thấy đáy, dù cho có bao nhiêu lực lượng, chỉ cần tiếpxúc với mặt nước, đã bị hoàn toàn tan rã.
" Đừng có phiền toái như vậy." Tiểu Khai chạy tới, trực tiếp dùng taynhúng vào trong nước, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, lớn tiếng kêu: "Không thể!"
Vừa dứt lời, Tiểu Khai đã từ trong đầm hốt lên một bụm nước đặt giữalòng bàn tay mà nhìn, nước đầm trong suốt, hiển nhiên cũng không có màusắc gì.
Phải biết rằng đây là địa phương hoàn toàn bị cấm chế, đều kiêng kỵtrực tiếp chạm vào, kinh nghiệm của Tuyết Phong phong phú, vừa thấyTiểu Khai đút tay vào trong nước chợt cảm thấy sẽ gặp chuyện không may,không ngờ Tiểu Khai có thể hốt nước lên, còn khẩn trương thêm một trận,nhưng một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, đã nhịn không được cóchút tự giễu mình: " Xem ra địa phương này đối với vị Nhị Bách Ngũ mônchủ này đối xử thật là tốt đấy, nhưng đối với mình lại thập phần khôngtốt lắm."
Bỗng nhiên " hoa lạp" một thanh âm vang lên, chợt nghe Tiểu Khai quát to một tiếng: " Ai yêu!"
Tuyết Phong lắp bắp kinh hãi, bất chấp tất cả, ôm lấy Tiểu Khai, cả haicơ hồ hóa thành lưu quang, thối lui chừng bốn năm trượng, lúc này mớiquát: " Làm sao vậy?"
" Không có việc gì." Giọng Tiểu Khai có chút gấp gáp: " Vô Tự Thiên Thư của ta chui tọt vào trong đầm nước rồi."
Không thể như vậy...sao lại như thế chứ, ánh mắt Tuyết Phong nhìn qua,vừa lúc nhìn thấy một góc của quyển Vô Tự Thiên Thư đang chìm khuất vàotrong đầm nước.
Tiểu Khai chợt cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, nguyên lai là Tuyết Phongvô thức đã bóp chặt cánh tay hắn, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vàotrong đầm nước.
Đầm nước bắt đầu phát sinh biến hóa!
Đầm nước vốn không chút gợn sóng phảng phất như sôi trào lên, bắt đầutoát ra một chuỗi xuyến bong bóng nước, lần lượt trên mặt nước vỡ tan," ba ba" âm thanh vỡ tan mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trong tình cảnh nhưtại đây lại có vẻ kinh tâm động phách, Tuyết Phong không chút chậm trễ,tay giương lên, phi kiếm đã xuất ra, quát to: " Tiểu Khai, đi lên!"
Tiểu Khai cũng không dám nhiều lời, liền nhảy lên ngay, Tuyết Phong không nói thêm lời nào, liền cho phi kiếm phóng lên cao.
Hết thảy ở nơi này đều rất quỷ dị, cũng không biết xúc động cấm kỵ gì,bây giờ vị chưởng môn Nga Mi chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu làbay khỏi vách núi đen, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, có bao xa chạybấy nhiêu xa, mấy thứ viễn cổ này một khi được giải trừ cấm chế, thậtsự khó có thể tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.
Chỉ tiếc rằng, kế hoạch của hắn đã nhất định là thất bại, bầu trời củađầm nước phảng phất như có một tầng vách ngăn, khi phi kiếm xông lên,phảng phất như tiến vào trong bùn đất, bị giữ chặt đến kinh người, vớicông lực của Tuyết Phong, nhưng lại không thể bay lên được chút nào, màtheo áp lực phô thiên cái địa, Tuyết Phong chau mày, trên trán trongphút chốc đổ mồ hôi cuồn cuộn, hét lớn một tiếng: " Trá!" Hắn xuất racông lực toàn thân bắn lên cao!
" Bồng!" một tiếng, phảng phất như đâm vào tấm sắt, Tuyết Phong và TiểuKhai bị chấn tới ngất, phi kiếm đã bị mất hết khí lực, bắn nhanh mộtcái mới hạ xuống.
" Ai, thôi thôi, thiên ý hôm nay là như thế rồi." Tuyết Phong thở dài,dù sao hắn cũng là nhân vật có tu dưỡng cực cao, đã tới bước này, cũngđã thấy ra, đứng bên cạnh đầm nước nhìn thấy bong bóng nước ngày càngdày đặc, đột nhiên im lặng hoàn toàn.
Tiểu Khai có loại cảm giác thật cổ quái, hắn cảm thấy bản thân mìnhđang cảm ứng được Vô Tự Thiên Thư của mình đang ở trong một địa phươngtrong đầm nước, mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn có thể cảm giác đượcmột cỗ năng lượng từ bốn phương tám hướng cuồng bạo tiến vào trong VôTự Thiên Thư, mặc dù trên mặt nước nhìn thật dọa người, nhưng hắn đãcảm giác được không có nguy hiểm.
Di tượng giằng co khoảng mười phút, rồi sau đó nước trong đầm hoàn toànsôi trào, vô số bong bóng nước tranh nhau toát ra thật kinh khủng, cảvách núi đen bị nóng hực đằng đằng, giống như thiên nhiên đang cháylên, trên người Tuyết Phong tự động bức ra luồng chân khí vài thước nêncũng không bị ảnh hưởng, nhưng Tiểu Khai bị nóng đến toàn thân đổ mồhôi, quần áo đã toàn bộ ướt đẫm. Đang trong lúc khó chịu đến pháthoảng, chợt nghe được " hoa lạp lạp" một tiếng nước vang lên, một thứtừ trong đầm nước bắn ra, vọt thẳng vào trong lòng ngực Tiểu Khai.
CHƯƠNG 7 : BỐN LÃO NHÂN
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Nga Mi chưởng môn nhìn thấy rất rõ, không phải là thứ gì khác, mà chính là Vô Tự Thiên Thư vừa mới rơi vào trong đầm nước.
Nói ra kỳ quái, Vô Tự Thiên Thư vốn là từ trong nước đi ra, nhưng trênsách không hề bị ướt nước, Tiểu Khai cầm ở trong tay, lật qua lật lạixem xét, nhưng làm sao cũng nhìn không ra chút cổ quái nào, mà nướctrong đầm, từ lúc thiên thư trở về, bỗng nhiên lại yên tĩnh trở lại,dần dần màu xanh toàn bộ biến mất, biến thành nước đầm trong suốt.
Cùng lúc đó, mấy trăm viên hạt châu khảm trên vách đá, cũng chầm chậmảm đạm xuống, không hề phát ra hào quang, cả vách núi đen liền tối tămxuống.
" Sao lại thế này?" Tiểu Khai hỏi Tuyết Phong.
" Ta không biết sao lại thế này." Tuyết Phong cười khổ nói: " Nhưng tabiết, cấm chế nơi này đã toàn bộ phá hủy, từ nay về sau, Hoàng Sơn TụLinh đại hội chỉ còn là lịch sử."
" Vậy...chúng ta bây giờ đi đâu?" Tiểu Khai hỏi ý của Tuyết Phong.
" Không vội, trước tiên hãy từ từ." Tuyết Phong nảy sinh ý tức giận,cắn răng nói: " Đã vào núi há có thể tay không mà quay về, chúng ta sẽtìm xem có vật gì tốt hay không."
Muốn nói Tuyết Phong không ghen ghét thì tuyệt đối là gạt người, mặc dùTiểu Khai chỉ là gặp may, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hắn nhìn ra tiên linhkhí của nơi này đã toàn bộ bị Vô Tự Thiên Thư hấp thu sạch sẽ, luôn cảsự huyền bí trong đầm nước cũng bị Vô Tự Thiên Thư phá hư toàn bộ,đương nhiên, cấm chế và đại trận trên đỉnh đầu của nơi này đã hoàn toànmất đi hiệu lực, nếu cứ như vậy đi tới, thì những tiện nghi này đều bịTiểu Khai chiếm hết, còn mình mạo hiểm tính mạng tham tầm nơi nguy hiểmnày, đúng thật là một chuyến đi tay không, cho nên vô luận như thế nàothì mình cũng phải tận thêm chút lực, dù sao Tiểu Khai có nói qua,những tiên khí còn lại đều ở trong đầm nước.
Giờ phút này, nước đầm trong suốt đến nhìn thấy đáy, mặc dù xung quanhtối đen, nhưng cũng không thể làm khó được chưởng môn Nga Mi của chúngta, hắn tiện tay lấy ra một món bảo bối, bảo bối dừng lại trên khôngtrung lưu chuyển, đó là một thanh tiểu kiếm tu chân, thanh kiếm này vừalên không trung, liền dựng đứng bất động, toàn thân phát ra ánh sángnhư ngọn đèn trắng, chiếu sáng rực phía dưới.
" Đây là thanh kiếm do ta tự mình tu luyện, tên là Thái Dương kiếm,ngoại trừ chiếu sáng chẳng có tác dụng gì đặc biệt." Tuyết Phong giảithích một chút rồi quay đầu nhìn vào trong đáy đầm.
Nước đầm thật ra cũng không sâu lắm, trong đáy đầm còn có một lỗ thủngthật lớn, phía dưới lỗ thủng ẩn hiện màu sắt thép sáng bóng, TuyếtPhong cũng không chậm trễ, trực tiếp phi thân xuống, hay ở chỗ, nướcđầm cũng tách ra hai bên, không dính một chút lên người hắn.
" Hay hay, quả nhiên có phong phạm cao thủ." Tiểu Khai tán dương.
Qua chừng vài phút, liền nhìn thấy Tuyết Phong ôm một đống khí vật hìnhthù kỳ lạ cổ quái dưới nước bay ra, bỏ xuống mặt đất, nhưng chán nảnnói: " Xong rồi, không thể dùng."
Những vật trên mặt đất đều là những tiên khí mà Tiểu Khai từng nhìnthấy qua, nhưng khác nhau ở chỗ, không lâu trước, chúng nó còn mangtheo đủ loại hào quang, ở trên đỉnh núi bay tới bay lui lộ ra phongcách thật kỳ ảo, nhưng bây giờ thì chỉ còn là một đống sắt vụn đen thủiđen thui đang nằm xụi lơ trên mặt đất, làm sao cũng nhìn không giốngtiên khí chút nào.
" Ây, chúng nó không còn là tiên khí nữa." Tuyết Phong buồn bực nói: "Quyển sách này của ngươi thực sự là sát thủ của tiên khí, đem tất cảtiên khí hủy diệt sạch, cả những hạt châu này cũng diệt luôn."
Tiểu Khai há to miệng, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
" Nhìn thử quyển sách của ngươi đi." Tuyết Phong vô tình nói: " Phỏng chừng nó phải có phản ứng gì đó rồi."
" Không phản ứng, ngươi xem." Tiểu Khai cầm sách lật qua lật lại xem,quả thật một chút phản ứng cũng không có, nó hấp thu nhiều năng lượngnhư vậy, làm ra những hiệu quả oanh động như thế, thậm chi hấp thu toànbộ năng lượng của nhiều thượng cổ tiên khí, kết quả là không hề biểuhiện ra chút gì, y hệt như một quyển tiểu thuyết đang được hoan nghênhnồng nhiệt, viết ra tiết tấu và phát triển thật oanh oanh liệt liệt,đợi cho đến lúc kết cục thì tác giả lại trở thành tên thái giám.
Tuyết Phong không cầm quyển sách của hắn, chuyện của Tùng Phong đạotrưởng là vết xe đổ trước mắt, là nghiêm lệ cảnh cáo với bất cứ ngườinào, Tiểu Khai khẳng định không thể nghĩ ra được, bởi vì có Tùng Phongtrở thành bằng chứng rành rành, vì thế thời gian dài sau này, tất cảmọi người đều biết Tiểu Khai có mang theo trọng bảo trong người, nhưngkhông có một ai dám đi cướp Vô Tự Thiên Thư của Tiểu Khai, điều nàythật sự đúng là vô tâm nhưng lại được bảo vệ thật an toàn hoàn hảo vôcùng.
Đến lúc này cũng không còn gì để nói nữa, Tuyết Phong cũng không cầnTiểu Khai chỉ đường nữa, mang theo Tiểu Khai trực tiếp bay lên, mớiphát hiện sắc trời đã là hoàng hôn, hai người lập tức trở lại Hoàng Sơnbiệt viện tìm địa phương nghỉ ngơi.
Đến lúc này, phái Hoàng Sơn còn không biết linh mạch của mình đã bị hủydiệt, bởi vì sắc trời ảm đạm, mấy đệ tử phụ trách đã sớm vào nhà rồi,cho nên Tiểu Khai và Tuyết Phong đi ngang qua, vô cùng dễ dàng không aingăn trở, chỉ có Hiểu Lâm nhìn thấy Tiểu Khai thì bắt lấy hắn hỏi nửabuổi, định hỏi hắn hồi trưa đã đi đâu, Tiểu Khai ấp úng đâu chịu nóithẳng, Tuyết Phong xen vào nói: " Chiều hôm nay đã xảy ra một sự tình,ta sẽ tự mình tìm Tùng Phong đạo hữu giải thích, ngươi không cần hỏinữa."
Hiểu Lâm đối với trưởng bối vô cùng tôn trọng, lè lưỡi, nói với Tiểu Khai: " Đi, theo ta đến phòng ngủ."
" A? Cái này..." Tiểu Khai cười hì hì nhìn tiểu nha đầu: " Như vậykhông tốt đâu, phái Hoàng Sơn các ngươi chiêu đãi khách nhân đều nhiệttình như vậy hay sao?"
" Ngươi nói cái gì." Tiểu nha đầu hung hăng liếc mắt nhìn hắn, nhìnthấy Tiểu Khai đang dò xét cười hề hề nhìn mình từ trên xuống dưới,bỗng nhiên nhận ra câu nói của mình có vấn đề, nhịn không được cắn môi,hung hăng đấm Tiểu Khai một cái, đến nỗi Tiểu Khai phải hít sâu vào mộthơi.
" Ân, Hiểu Lâm nha...ta nghĩ cần ngươi một chuyện.." Tiểu Khai ấp úng nói: " Ta nghĩ..."
" Nghĩ cũng không được!" Mặt Hiểu Lâm đỏ lên, cả giận: " Vừa mới rồi talỡ lời mà thôi, ngươi nghĩ rằng ta là một cô gái không biết tự kiểmđiểm hay sao chứ?"
" Ta ngất, ngươi nghĩ đến đâu rồi." Tiểu Khai nói: " Có thể cho ta một thanh kiếm không, ân, tùy tiện kiếm nào cũng được."
" Ây, không phải ngay cả phi kiếm ngươi cũng không có chứ." Hiểu Lâm tiện tay vẫy tới một người: " Đưa kiếm ngươi cho hắn."
" Của ta sao, sư thúc?" Tên đệ tử kia vẻ mặt tiếc nuối cởi thanh kiếmcủa mình đưa cho Tiểu Khai: " Thanh kiếm này ta luyện suốt một tháng,sắp có cảm ứng rồi đó..."
" Na, còn nói nhảm nhiều vậy, có tin ta xử ngươi không!" Bàn tay ngọccủa Hiểu Lâm giương lên, vị huynh đài kia liền vọt nhanh ra sau.
Tiểu Khai lặng lẽ le lưỡi, rốt cục đã thấy được một vẻ mặt kiêu ngạo dữ dằn khác của tiểu nha đầu.
Đợi về tới phòng ngủ, Tiểu Khai cẩn thận đóng cửa phòng, thay áo rồilấy Vô Tự Thiên Thư trong lòng ngực, đặt ngay ngắn trên bàn, thử lậttranh đầu tiên, quả nhiên không thể lật ra được trang đầu, hắn lấythanh kiếm kia ra, quả nhiên là một thanh bảo kiếm thật sắc bén, dướingọn đèn tỏa sáng, Tiểu Khai có chút run rẩy cắt ngón tay trỏ, hít sâumột hơi. Máu tươi theo miệng vết thương nhỏ giọt xuống, một giọt rồilại một giọt rơi xuống trên Vô Tự Thiên Thư.
Vào lúc này, máu tươi cũng không còn nhỏ giọt như trước, mà miệng vếtthương mở lớn, mắt thấy hơn mười giọt máu tràn hội tụ trên tờ giấy,nhưng lại không bị hấp thu vào, Tiểu Khai không có biện pháp, chỉ cóthể cắn răng kiên trì, vẫn cố gắng nhỏ nhiều hơn hai mươi giọt, sắc mặtTiểu Khai đã khẩn trương trắng bệch, mới nghe được một tiếng " xuy",lượng lớn máu tươi bỗng nhiên thẩm thấu vào trong quyển sách.
Vô Tự Thiên Thư lập tức phát ra màu vàng kim, hào quang màu vàng kim,Tiểu Khai xé một góc đạo bào, băng bó ngón tay qua loa, rồi bắt đầu runrẩy mở sách ra.
Trang thứ nhất...không mở ra được...
Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, ngón tay dùng sức thật mạnh, " xích lạp",một tiếng vang, trang thứ nhất không mở được, nhưng trang thứ hai đã mởra.
Trang thứ hai vừa mở ra, Tiểu Khai nhất thời trừng lớn con mắt!
Hiện tại ở trước mặt hắn, có bốn lão nhân, nghiêm khắc mà nói, cả bốn thoạt nhìn giống nhau như đúc.
Trang sách này thoạt nhìn như bị xé toạt ra, rồi sau đó đặt vào một cáihộp vuông hình lập thể, mà Tiểu Khai bây giờ phảng phất như đang từtrên đỉnh hộp nhìn xuống, nhìn thấy bốn lão nhân giống y đúc nhau đangim lặng ngồi trong hộp, nghiêm trang, chẳng ừ chẳng hử, nhìn thấy nắphộp mở ra, bốn lão nhân ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy Tiểu Khai, cólão nhân nhất thời hét lớn lên một tiếng: " Ngươi là ai?"
Lão nhân này đầu tuy nhỏ, nhưng thanh âm lại có khí lực mười phần, rấtcó vài phần giống khí chất vương giả, Tiểu Khai lại càng hoảng sợ,cuống quýt nhìn ra ngoài, hoàn hảo không ai nghe thấy được.
" Ta...ta..gọi là Tiểu Khai." Tiểu Khai ấp úng nói: " Xin hỏi ngài tôn tính đại danh?"
" Tiểu Khai? Tiểu Khai là cái thứ gì? Là môn phái nào? Là đệ tử củaai?" Lão nhân thứ hai vẻ mặt thật ngạo mạn: " Trước tiên ngươi hãy nóicho ta biết ngươi có thân phận gì!"
" Ta gọi là Tiểu Khai a." Tiểu Khai mơ hồ: " Ngươi còn muốn biết cái gì?"
" Hừ, hừ, xem ra là một tên phàm phu tục tử." Lão nhân thứ ba hừ lạnhmột tiếng, thế nhưng lại không nói chuyện với Tiểu Khai, hai mắt vẫnnhắm, bày ra một bộ dáng đang dưỡng thần.
" Lão nhân gia, ngài là ai, có thể nói cho ta biết không?" Tiểu Khairất có lễ phép nói: " Có phải là cao nhân tiền bối không a?"
Bốn lão nhân hừ lạnh một tiếng, chẳng ừ chẳng hử.
" Này..này..bốn vị ăn cơm chưa?" Tiểu Khai bắt đầu không chuyện nói thì kiếm lời nói.
Bốn lão nhân chẳng những giống nhau như đúc, cả thần thái động tác cũnggiống như đúc, đều đồng loạt dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn TiểuKhai, cùng phát ra một tiếng hừ lạnh, hai tay ôm ở trước ngực, vẫn đangkhông thèm lên tiếng.
" Này..bốn vị ở chỗ này có phải là nhàm chán lắm không?" Tiểu Khai tiếp tục tìm lời để nói.
Một lão nhân mở hé mắt, the thé tức giận nói: " Tiểu tử, đừng uổng phítâm cơ nữa, chỉ bằng thân phận của ngươi, thì không có tư cách nóichuyện với chúng ta, ngươi hãy tỉnh ngộ đi."
" Thân phận các ngươi là gì?" Tiểu Khai hỏi.
Bốn lão nhân tiếp tục bảo trì vẻ trầm mặc.
" ***, ta cũng không tin ta không đối phó được các ngươi." Tiểu Khai âmthầm nảy sinh tức giận, con mắt vừa xoay chuyển, đã nghĩ ra biện pháp:" Như vậy đi, xem các ngươi ở chỗ này có vẻ quá tĩnh mịch rồi, ta kểchuyện cười cho các ngươi nghe nha."
Lần này, bốn lão nhân ngay cả ừ hử cũng không thèm.
" Ở trước kia, trong một thôntrang có bốn tiểu hài tử, thường xuyên cùng chơi chung với nhau, có mộtngày, có một tên ăn mày tha phương đi đến đây, nhìn thấy bốn tiểu hàitử, vì vậy người này hỏi tiểu hài thứ nhất: " Bình thường ngươi thíchnhất là làm gì?"
Tiểu hài cười hì hì nói: " Ta thích nhất là ném tảng đá xuống sông."
Tên ăn mày rất kỳ quái, nghĩ thầm: " Ngươi ném tảng đá xuống sông làm gì a?"
Vì vậy hắn lại hỏi tiểu hài thứ hai, kết quả tiểu hài cũng nói: " Ta cũng thích ném tảng đá xuống sông."
Tên ăn mày hỏi hài tử thứ ba, cũng trả lời giống vậy, vì vậy hắn nghĩthầm, trong thôn này thật quá lạc hậu, không có gì chơi, tiểu hài tửcũng chỉ có thể chơi tảng đá, vì vậy hắn cười tủm tỉm hỏi tiểu hài thứtư: " Bình thường chắc ngươi cũng thích ném tảng đá xuống sông chứ?"
Tiểu hài này u oán nhìn hắn, thấp giọng nói: " Ta...ta...chính là tảng đá..."
Tiểu Khai một hơi nói xong, còn có âm thanh lên xuống bổng trầm, tayhươ nhanh, tự cảm thấy cảm giác rất tốt, trừng mắt nhìn bốn lão nhân,bốn lão nhân cũng không hề nháy mắt một chút, gương mặt vẫn lạnh nhưbăng, hừ cũng không hừ một tiếng.
Tiểu Khai cắn răng, con mắt xoay chuyển một vòng, nghĩ thầm: " Chẳng lẽbốn lão già này thích điều gì đó đặc sắc, ta phải kể thêm mới được!"
Vì vậy Tiểu Khai lại bắt đầu: " Trước đây có một nòng nọc, có một cuộcsống thật khoái hoạt ở trong nước, kết quả là, có một ngày có một nữhài tử đến sông bơi lội, con nòng nọc nghĩ ra là chui vào hạ thể của côgái..." Nói đến đây, Tiểu Khai trộm nhìn vẻ mặt bốn lão nhân, phát hiệnkhóe miệng của bốn lão già này có chút nhúc nhích, trong lòng khôngkhỏi vui vẻ, tiếp tục nói: " Vài ngày sau đó, con nòng nọc đã chết, bêncạnh thi thể của nó có lưu lại một phong di thư, bên trong viết: " Từkhi đi vào nơi này, mỗi ngày đều bị loạn côn đánh đập..." Tiểu Khai chờcho bốn lão nhân bật cười, kết quả bốn lão nhân đều ngẩng phắt đầu,giận tím mặt cùng quát lên: " Nhân thế càng ngày càng tệ, lòng ngườikhông biết hoài cổ, nghiệt chướng, ngươi đang nói đến thứ gì vậy! Quảthực vô cùng vô sỉ!"
Một tiếng quát lớn này, quả nhiên sức lực mười phần, giống như Sư TửHống thần công của Kim Mao Sư Vương, chấn động đến làm toàn thân TiểuKhai run lên, ngay sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu như muốn ong ong, trobụi từ trên đổ rào rào xuống tới.
Tiểu Khai có tật giật mình, vội vàng tiến đến bên cửa, nghiêng tai nghengóng bên ngoài, hoàn hảo, hoàn hảo, mặc dù bên trong kinh thiên độngđịa, nhưng bên ngoài vẫn như cũ lặng lẽ vô cùng.
" Ngươi đang nhìn cái gì? Có tật giật mình hay sao?" Một lão nhân the thé tức giận nói: " Ngươi sợ hãi à?"
" Ta có cái gì phải sợ?" Tiểu Khai ngụy biện nói: " Ngươi đừng nói bậy."
" Hắc, ta có nói bậy hay sao?" Lão nhân nhìn hắn, tựa như nhìn thấy vậtgì đáng khinh bỉ: " Nếu không sợ, có muốn ta kêu thêm tiếng nữa không?"
" Không cần nữa, không cần nữa." Tay Tiểu Khai xua nhanh: " Ngài đã lớn tuổi, cẩn thận một chút đi."
Bộ dáng của lão nhân như đã nhìn thấu Tiểu Khai, thần thái thật là cóchút khó chịu, nhìn Tiểu Khai nửa buổi thì bỗng nhiên thở dài.
" Sao ngươi than thở?" Tiểu Khai hỏi.
" Ta chỉ là cảm thấy..." Lão nhân lộ ra nụ cười hèn mọn, đợi cho TiểuKhai nghiêng tai lắng nghe, mới gằn từng chữ: " Ngươi thật sự là tênrác rưởi!"
" Ta kháo!" Tiểu Khai vỗ mạnh bàn, bật đứng lên.
Lão nhân này chẳng những cổ quái ngang ngược, hơn nữa khí phái to lớnquả thật trước đó chưa từng có, Tiểu Khai vốn cũng còn trẻ tuổi, tínhtình cũng không còn nhỏ, mới bắt đầu hắn nghĩ bốn lão nhân là người ởtrong sách, hơn nữa do thiên thư phá hủy Hoàng Sơn linh mạch mới mở rađược, khẳng định có tính giá trị lợi dụng thật lớn, cho nên mới ủy khúccầu toàn, nhưng người tuổi trẻ đúng là người tuổi trẻ, bị mấy lão nhânchửi mắng liên tục, rốt cuộc nổi giận: " Các ngươi đúng là rượu mờikhông uống đòi uống rượu phạt, lão hổ không phát uy thì ngươi cho làcon mèo bệnh, hôm nay đại gia cho ngươi xem thế nào là mở rộng tầm mắt!"
" Hừ!" Bốn lão nhân lại trợn mắt, rồi tiếp tục khoanh tay tỏ vẻ lạnh lùng, vốn không thèm để ý tới Tiểu Khai.
Tiểu Khai rốt cuộc ra tay.
Cả Vô Tự Thiên Thư đều là nhờ máu tươi của Tiểu Khai mở ra, theo bảnchất mà nói, đã xem như nhận chủ, mặc dù thiên thư quá mức thần bí,Tiểu Khai còn chưa biết nhiều lắm, nhưng tâm linh hắn vẫn có thể khốngchế thiên thư, hắn mặc dù không thể hiểu rõ không gian của bốn lão nhânđang ở, nhưng tâm linh hắn cũng có thể có tác dụng với không gian này,hắn hoàn toàn có thể cảm giác được cả chiếc hộp trong sách là dựa vàodưỡng khí mà tồn tại, mà điểm ấy sinh khí, đúng là từ máu tươi của hắnmà đến, hắn có thể hoàn toàn khống chế, cho nên hắn chỉ dùng ý niệmkhống chế điểm sinh khí này bắt đầu đi ra ngoài.
Điểm sinh khí này không hề nghi vấn chính là điểm sinh tồn của bốn lãonhân, cũng tương đương như không khí, nước đối với cá, Tiểu Khai vừakéo, bốn lão nhân nhất thời liền bắt đầu thiếu không khí, sắc mặt bắtđầu trắng bệch, nhưng bốn lão nhân vẫn còn ngạnh khí, ngậm miệng khôngnói một câu, cả tư thế cũng chưa từng động một chút.
" Hay, hay, ta cho ngươi cứng, nhìn ngươi cứng bao lâu." Tiểu Khai đãnổi giận, không chút chần chờ rút một lượng lớn sinh khí đi ra, sinhkhí bị rút ra nhanh, hiện lên trang giấy trong thiên thư, biến thànhmáu tươi mơ hồ.
Bốn lão nhân bắt đầu không gượng được nữa, râu mép cũng run rẩy lên,Tiểu Khai chú ý, trên mặt bốn lão nhân đều hiện lên vẻ thống khổ dịthường, tám bàn tay khô héo đã bắt đầu run rẩy.
" Có phục hay không?" Tiểu Khai hắc hắc cười lạnh nói: " Nói cho ngươi,mặc kệ ngươi có thân phận gì, bây giờ trong địa bàn của ta, ngươi phảinghe theo ta. Ngươi nói là hổ lạc đồng bằng cũng tốt, rồng bị nhốttrong hồ cạn cũng được, ngươi không nghe theo ta, ta có thể chơi chếtngươi."
Bốn lão nhân cùng ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn, mặc dù miệng há hốc nhưcon cá đang mắc cạn ngáp ngáp, nhưng không ai lộ ra thần thái khuấtphục.
" Giỏi, các ngươi độc." Tiểu Khai khẽ cắn môi, trong lòng hung hăng lạikéo ra một cỗ sinh khí, vừa kéo như vậy, trong hộp y như là bị rỗngkhông, không chút dưỡng khí.
Bốn lão nhân giơ tay lên ôm lấy yết hầu của mình, tám con mắt đã bắtđầu trợn lên như mắt cá chết, bốn gương mặt giống nhau như đúc đã trởnên xám trắng.
" Có phục hay không?" Tiểu Khai hỏi.
Bốn lão nhân như sắp chết, toàn thân run rẩy, còn đâu khí lực trả lời hắn nữa.
Tiểu Khai hừ hừ cười lạnh, lại bỏ vào một chút dưỡng khí, hỏi: " Có phục hay không?"
Chút sinh khí ấy làm cho bốn lão nhân nhất thời tham lam hít vào mộthơi, sau đó cùng quay đầu nhìn xem Tiểu Khai, Tiểu Khai tràn ngập kỳvọng nhìn lại, chợt nghe bốn lão nhân gian nan nói: " Chết..cũng khôngphục!"
" Mẹ nó, ta thật sự nổi giận!" Tiểu Khai không nói hoang, hắn đã thậtsự nổi giận, tâm niệm vừa động, lúc này đây thật sự rút sạch dưỡng khíbên trong hoàn toàn!
" Bịch, bịch.." Bốn lão nhân đã hoàn toàn kiệt lực, cùng té xuống, rốt cuộc đã bất động.
" Ta ngất, không phải chỉ vậy mà chết rồi sao?" Tiểu Khai dù sao cũnglà thanh niên tốt của thời đại văn minh, vừa nhìn thấy bốn lão nhân nhưvậy, thì lòng trắc ẩn chợt dâng lên, đành bỏ hết nguồn dưỡng khí kia đivào, thấp giọng nói: " Uy, uy, không có việc gì chứ? Còn không thèmquan tâm sao?"
Qua chừng gần một phút, bốn lão già mới tỉnh lại, suy yếu ngẩng bốn gương mặt xám trắng lên, vô lực trừng mắt nhìn Tiểu Khai.
" Thế nào, nếm khổ?" Tiểu Khai giải thích: " Các ngươi có thể có hiểu lầm với ta, kỳ thật ta là người tốt..."
" Ngươi là...rác rưởi!" Lời của Tiểu Khai lại bị cắt ngang, bốn lãonhân dùng ngữ khí kiên quyết và thần thái vô cùng kiên định trừng mắtnhìn Tiểu Khai, nghiến răng nói xong thì sau đó nửa chết nửa sống cúiđầu, bắt đầu thở dốc từng hơi.
Tiểu Khai rốt cuộc cảm thấy bất đắc dĩ.
" Các ngươi...chẳng lẽ không sợ chết?" Tiểu Khai không giải thích được:" Các ngươi không biết sống chết của các ngươi đang bị nắm trong tay tasao?"
" Hừ, chết có gì đáng sợ?" Một lão nhân ngang nhiên nói: " Đại nghĩa phía trước, vạn tử không chối từ!"
" Đúng." Một lão nhân nói: " Tà ma ngoại đạo, mỗi người đều có thể tru sát!"
" Đúng vậy." Lão nhân thứ ba nói: " Mặc dù không biết ngươi dùng phápbảo gì vây khốn chúng ta, nhưng tinh thần của chúng ta sẽ không bịchinh phục đâu."
" Quả nhiên là huynh đệ." Lão nhân thứ tư khảng khái vỗ vai ba lão nhânkia, kích động nói: " Mặc dù chúng ta đều mất đi trí nhớ, nhưng đã sớmhòa nhập trong máu sự chính nghĩa và công lý, vĩnh viễn bất diệt!"
Tiểu Khai lại trợn mắt há hốc mồm.
" Bỏ đi, bỏ đi các ngươi không phục, ta phục rồi, không nói nữa." TiểuKhai thở dài, cũng không thèm để ý đến họ, đưa tay ra định đóng thiênthư lại, trực tiếp bỏ đi ngủ, nhưng bốn lão nhân lúc này lại kêu lên: "Chờ một chút!"
" Sao vậy?" Tiểu Khai hờ hững hỏi.
" Ngươi muốn giam cầm chúng ta bao lâu?" Một lão nhân nói: " Ta xem khísắc của ngươi không tốt, nguyên khí thấp kém, có lẽ ngươi cũng chỉ làmột ma tốt nho nhỏ, chẳng biết chủ nhân của ngươi là vị ma thần nào?"
Gương mặt Tiểu Khai chợt xanh đi: " Ta..ta không phải ma..nga, không đúng, kỳ thật ta là thuộc hạ của Vạn Yêu Vương."
" Vạn Yêu Vương!" Bốn lão nhân lại rống to một tiếng: " Nguyên lai là hắn!"
" Di, các ngươi không phải bị mất trí nhớ hay sao? Sao còn nhận biết hắn?" Tiểu Khai kỳ quái nói.
" Di, đúng nga, không phải ta bị mất trí nhớ hay sao, vì sao lại nhậnra Vạn Yêu Vương?" Bốn lão nhân gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt mêmang: " Ta tựa hồ có điểm ấn tượng, chúng ta năm đó có đánh nhau vớihắn..."
Tiểu Khai lặng lẽ tặc lưỡi, hắn hiểu ra Tiểu Quan năm đó như thế nào,bốn lão nhân này năm xưa từng đánh với Tiểu Quan, xem ra cũng khôngphải là người bình thường.
Bất quá quyển Vô Tự Thiên Thư này thật là thú vị, đem hai phương giaochiến cùng nhốt vào, cũng không biết nên xem nó là chính hay tà, điểmchết người chính là, thiên thư này còn có tác dụng chế tạo ra việc mấttrí nhớ. Đã làm cho tất cả họ đều hoàn toàn không còn nhớ được gì nữa.
" Không nói nữa, ta phải nghỉ ngơi." Tiểu Khai vừa muốn đóng lại thiên thư, nhưng bốn lão nhân lại kêu lên: " Đợi lát nữa."
CHƯƠNG 8 : QUÁI DỊ MẠT CHƯỢC
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
" Lại có chuyện gì?" Tiểu Khai hỏi.
" Ai, cuộc sống tu tiên thật sự rất khó qua, trước kia chúng ta còn cóthể nâng chén đối thơ, trải qua thời gian, nhưng nơi này hoàn toàntrống trơn, chúng ta chỉ có ngủ mà thôi, ngươi ít nhất phải cho chúngta một bộ cờ đi." Có lẽ là vừa bị chỉnh xong, bốn lão nhân mặc dù khôngcó khuất phục, nhưng lời nói đã có vẻ dễ chịu hơn.
" Ta đi đâu tìm bộ cờ cho các ngươi a." Tiểu Khai buồn bực nói: " Thờibây giờ, có mấy người còn chơi cờ chứ." Ánh mắt hắn nhìn quanh, chợtnhìn thấy một bộ mạt chược trong góc phòng: " Được, bộ mạt chược nàycho các ngươi đây." Thuận tay ném bộ mạt chược vào trong sách, khôngcho họ nói thêm gì thì đóng nhanh Vô Tự Thiên Thư lại.
Một đêm không có chuyện gì để nói.
Ngày hôm sau rời giường, chuyện đầu tiên Tiểu Khai làm là mở thiên thư,thiên thư vừa mở, Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, nguyên lai bốn lão nhânđều có một bộ dáng nửa sống nửa chết đang ngồi trong cái hộp kia, nơivùng đất trống trước mặt bọn họ, đổ đầy hơn một trăm khối bài mạtchược, tán lạc khắp nơi, thoạt nhìn là một mảnh hỗn độn.
" Các ngươi...làm sao vậy?" Tiểu Khai cẩn thận nói: " Đây là..."
Bốn lão nhân bỗng dưng ngẩng đầu lên, tám con mắt đều đỏ bừng, một bộdáng ba ngày không được ngủ: " Tiểu bằng hữu, thứ gọi là mạt chược thìđó, rốt cuộc làm sao mà chơi a?"
Bốn lão nhân vừa mở miệng, Tiểu Khai lại càng hoảng sợ, thanh âm vôcùng tiều tụy và khàn đặc, trầm thấp, còn mang theo vẻ thều thào, phảngphất như vừa gặp phải chuyện gì quá nặng nề.
" Các ngươi...không phải cả đêm lo nghiên cứu cái này chứ?" Tiểu Khai ấp úng hỏi.
" Ai, đúng vậy." Một lão nhân thở dài nói: " Năm canh giờ này, chúng tatiến hành chín trăm năm mươi bảy loại thí nghiệm khác nhau, nhưng thủychung không tìm thấy phương pháp sử dụng, chẳng lẽ những năm gần đây,thực lực của ma giới phát triển đến trình độ này sao? Cả một ma tốt nhonhỏ đều có thể lĩnh ngộ bộ mạt chược cao thâm vô cùng này."
" Các ngươi làm sao thí nghiệm?" Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt, khó khăn hỏi.
" Là như thế này." Một lão nhân thoạt nhìn còn có chút tinh thần nói: "Chúng ta phát hiện bộ mạt chược này, tổng cộng có một trăm bốn mươi bốnkhối, vô luận là tính theo bảy bảy, chín chín, hay là năm năm, cũngkhông thích hợp, nhưng chữ viết và hình vẽ trên mạt chược, cũng vô cùngthâm ý, trong đó ám hợp thất sát cùng cửu cung, nhưng cho tới bây giờchỉ nghe nói cửu cung cùng bát quái kết hợp, thất sát và cửu cung cùngkết hợp trước đó chưa từng có, nên biết thất sát là sát phạt khí, màcửu cung chính là viên mãn chi triệu, vốn không thể dung hòa, cho nênlão phu không thể giải thích được sự huyền diệu trong đó."
" Hơn nữa bộ mạt chược này còn không đơn giản như vậy." Một lão nhânkhác nói tiếp: " Ngoại trừ thất sát cùng cửu cung, dựa theo sự giảithích của ta, còn có mai, lan, cúc, trúc cùng xuân, hạ, thu, đông đúnglà một tiên thiên bát quái giản dịch, mà bốn thứ đầu tiên đó lại làtinh hoa cỏ cây, còn bốn thứ sau lại là tự nhiên chi thế, trong đó baohàm vũ trụ núi non đại trí tuệ, theo sự giải thích thô thiển của lãophu, thật sự không thể hoàn toàn thông suốt hết a."
Tiểu Khai thật sự là một câu cũng không nói ra được, hết lần này tớilần khác bốn lão nhân còn chưa nói hết, lại thêm một lão nhân tiếp lời:" Thất sát kia càng cổ quái dị thường, khác hẳn trong cổ tịch ghi lại,cũng phương hướng là bạch thất tự, trước bốn chữ thì có thể giải thích,còn ba chữ sau thì hoàn toàn không thể giải thích, nhưng tinh tế thưởngthức, rồi lại có thêm thực vị, lão phu cũng hiểu về đỗ trường, cũng khócó chút đoạt được, vật ấy không chỉ dùng ngộ đạo mà giải thích, vậy tấtnhiên là một vật thật cao minh."
" Này...này...các ngươi có phải là đã nghĩ quá nhiều không?" Tiểu Khai nói: " Kỳ thật nó chỉ dùng để...."
" Không, tuyệt đối không phải!" Vị lão nhân thứ tư vẫn không nói chuyệnrốt cuộc cũng mở miệng: " Ngoại trừ mấy thứ này ra, bộ mạt chược nàycũng là một món tiên khí tuyệt thế!"
Không thể không nói, nói lâu như vậy, nhưng chỉ những lời này là có lựcrung động, Tiểu Khai nhảy dựng lên, thất thanh nói: " Tiên khí?"
" Đúng vậy, tiên khí." Lão nhân kinh ngạc nhìn Tiểu Khai: " Chỉ là mộtmón tiên khí, đáng giá cho ngươi kinh ngạc như vậy à? Bộ mạt chược nàydù là tiên khí nhưng mười phần cổ quái, tựa hồ mỗi khối mạt chược đềukhông có lực công kích, nhưng ta phỏng chừng, nếu dựa theo phương phápnào đó tổ hợp chúng thì mới có thể phát huy hiệu quả."
Tiểu Khai trợn mắt há hốc mồm, tiên khí, có thể nói là vô cùng trânquý, mặc dù ngày hôm qua Vô Tự Thiên Thư đã hủy diệt nhiều tiên khí,nhưng căn cứ theo tu chân giới ghi lại, cả tu chân giới tổng cộng cũngchỉ có mười đại tiên khí mà thôi, nếu trong gian phòng này chỉ là mộtbộ mạt chược tùy tiên mà cũng là tiên khí, vậy chẳng phải muốn nói tuchân giới có tới mười một đại tiên khí hay sao? Nhưng đã là tiên khí,vì cái gì mà lại bị đặt trong phòng khách một cách kỳ lạ như vậy?
" Người tuổi trẻ, nhìn thần thái của ngươi, khẳng định ngươi cũng khôngbiết bộ mạt chược này chính là một món đồ tiên khí." Lão nhân cuối cùngnhư tìm được một chút tự tin: " Trong mạt chược ẩn chứa tiên linh khímười phần quái dị, nhưng cũng vô cùng đạm bạc, nếu không có công lựccảnh giới đạt tới như bọn tại hạ, thì bình thường rất khó cảm giácđược."
" Vậy.." Tiểu Khai cảm thấy trống ngực đang đập nhanh: " Nó có tác dụng gì?"
Lão nhân lắc đầu: " Ta cũng không biết."
Tiểu Khai sửng sốt.
" Bộ mạt chược này, đều bao hàm tiên linh khí cổ quái, phương thức phânbố tiên linh khí này mười phần quái dị, theo ta phỏng chừng, cũng tươngđương một trăm bốn mươi bốn khối bài toàn bộ dựa theo phương vị mà lậpnên, giống như là một trận pháp đáng sợ, uy lực của trận pháp này, caothâm xa viễn vượt qua cả Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm trận gấp mười lần." Lãonhân giận dữ nói: " Đáng tiếc, đáng tiếc lão phu tài sơ học thiển, vôluận như thế nào cũng tìm không ra cách sắp xếp thứ tự của nó."
Tiểu Khai đối với chuyện của tu chân giới thì mít đặc, hắn đương nhiênkhông biết Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm trận là trận pháp trấn sơn của pháiNga Mi đứng đầu tu chân giới, cơ hồ cũng là sự tồn tại siêu việt, nếuhắn mà biết, còn không biết hắn sẽ khiếp sợ như thế nào.
Bất quá hắn nghe được lời này của lão nhân, cũng giật mình, nói: " Ta có thể bày thử được trận pháp này."
" Nga, thật tốt quá!" Thanh âm của lão nhân che dấu không được sự kinhngạc vui mừng: " Chẳng biết tiểu hữu có thể cho lão phu được kiến thứcmột chút không."
" Đương nhiên có thể." Tiểu Khai vui vẻ nói: " Ngươi có thể xem tốt lắm."
Mạt chược nằm trong chiếc hộp, cả chiếc hộp trong sách đều nằm trong ýniệm khống chế, cho nên hắn cũng không cần động thủ, chỉ cần trong lòngsuy nghĩ một chút, mạt chược bắt đầu theo ý của hắn lần lượt sắp thànhhàng.
Tiểu Khai sắp xếp cũng không phải là trận pháp gì, cũng không có dùnghết hơn một trăm khối bài, hắn chỉ tùy tiện lấy ra hơn mười khối, bàyra một bộ hồ bài mạt chược tiêu chuẩn.
Bốn lão nhân bình tĩnh ngưng thần, nhìn thấy Tiểu Khai đầu tiên là xếpbài theo ba vạn, sau đó tiếp theo theo thứ tự bày ra hai, ba, bốn, năm,sáu, bảy, tám vạn, cuối cùng là ba lần chín vạn.
Mười ba khối bài một khi đã bày ra, bốn lão nhân thở mạnh một hơi, đồng thanh kêu lên: " Diệu a!"
" Làm sao vậy?" Tiểu Khai nghe bọn họ quát, động tác liền dừng lại.
" Trận này quả nhiên uy lực vô cùng!" Bốn lão nhân cùng nói: " Quảnhiên hơn xa Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm trận, chỉ là...sao cứ cảm thấy nhưđã thiếu một khối a?"
" Vậy theo các ngươi nghĩ, nên đặt khối này ở đâu?" Tiểu Khai hiểu đượccách thức bày bố rõ ràng, động tác vẻ mặt đã lộ ra vẻ tính toán trước.
" Nên tại đây." Lão nhân thứ nhất chỉ vào một chỗ.
" Không nên, là ở đây." Lão nhân thứ hai chỉ vào chỗ khác.
" Cũng không đúng, là nơi này." Người thứ ba chỉ thêm một chỗ.
" Các ngươi đều sai rồi, nơi này là tốt nhất." Lão nhân thứ tư chỉ thêm một chỗ hoàn toàn bất đồng.
Theo sự phán đoán của bốn lão nhân, dĩ nhiên tất cả đều khác nhau, bốnngười nhìn nhau, đều cảm thấy hoảng sợ kinh hãi, trận thế này cổ quái,quả nhiên trước đó chưa từng có.
Tiểu Khai mỉm cười, tùy tiện cầm lấy khối bài một vạn, đặt vào.
Một chiêu cuối cùng này vừa đặt xong, vốn không giống như vị trí củabốn lão nhân đã chọn, nhưng khi trận thế hoàn thành, bốn lão nhân cảkinh, đồng loạt lui về phía sau hai bước.
Uy lực của trận pháp, đã có thể thấy được.
Tiểu Khai lại cười, nhẹ nhàng lấy đi khối bài một vạn, tiện tay cầm lấy một khối khác, lại đặt vào.
Lần này bốn lão nhân đều không nhúc nhích, nhưng khi trận thế hoànthành, uy phong sát khí xộc đến, có ngu ngốc cũng biết trận pháp đãhoàn thành.
Ý niệm của Tiểu Khai không hề ngừng lại, liên tục thay thế chín lầnbài, tổ hợp chín trận thế khác nhau, đương nhiên không có một trận thếnào thất bại, mà uy lực cũng cường đại khác nhau, tình hình như vậy,đối với bốn lão nhân mà nói, thật sự là trước đó chưa từng có, khôngthể tưởng tượng.
Tiểu Khai thực sự vui vẻ cười rộ trong lòng, hắn quá tinh tường, trậnthế hắn bày ra kỳ thật chính là Cửu Liên Bảo Đăng trong cách đánh bàimạt chược, là thế bài cao mãn, đương nhiên lại có thể chấn nhiếp bốnlão nhân thành như vậy, thật sự là thống khoái a.
Cửu Liên Bảo Đăng, đúng là ba khối một vạn, ba khối chín vạn, ở giữahai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám vạn, sau đó lại đặc ý sắp đặt thànhmột hồ bài, đơn giản mà nói, trận pháp này kỳ thật tự thân có chín loạibài pháp, đương nhiên cũng chưa là cao nhất, nếu là Quốc Sĩ Vô Song (còn gọi là Thập Tam Chiếu), thì đó là mười ba loại phương pháp hồ bài,còn không biết bốn lão nhân sẽ kinh ngạc đến thế nào nữa.
Cũng không biết bảo bối này là do vị cao nhân nào xếp đặt, có thể đemkỹ thuật mạt chược sắp xếp đến thiên y vô phùng( che kín trời không mộtchỗ hở), không thể không nói thật ra là một thiên tài, Tiểu Khai cơ hồcó thể khẳng định, bộ bài mạt chược này nếu có thể tổ hợp thành một bộhồ bài, khẳng định đúng là một loại trận pháp, chỉ cần suy nghĩ mộtchút thêm những cách sắp xếp đại mãn quán, Tiểu Khai hưng phấn đến nóikhông nên lời.
Tiên khí này, vốn tương đương với mấy trăm chủng loại trận pháp lớnnhỏ, tác dụng so với mười đại tiên khí kia còn lớn hơn nhiều!
Bốn lão nhân đã hoàn toàn bị Tiểu Khai chấn nhiếp, lúc này nhìn TiểuKhai, không còn ánh mắt coi rẻ, mà là ánh mắt sùng bái, thế giới nàyvẫn là thực lực đệ nhất, mặc dù tu chân giới cũng không thể tránh khỏi,bốn lão nhân lúc này đã nhịn không được bắt đầu thỉnh giáo: " Kiến thứccủa đạo hữu thâm hậu, chẳng biết có thể giải thích cho ta một chútkhông?"
Từ rác rưởi cho đến người tuổi trẻ, từ tiểu hữu cho đến đạo hữu, TiểuKhai cuối cùng đã thành công chuyển đổi vai diễn, có thể lớn tiếng nóichuyện: " Đây là tiên thiên sổ thuật vô cùng huyền ảo, chính là học vấndo gia môn ta cha truyền con nối truyền từ đời này sang đời khác, thậtsự là không có thuận tiện tiết lộ cho người ngoài a..."
" Ai, vậy không có cách nào nữa..." Bốn lão nhân buồn buồn không vui ủ rũ xuống.
Nhưng Tiểu Khai lại nói: " Bất quá..."
" Bất quá cái gì?" Bốn lão nhân tinh thần rung lên!
" Bất quá chúng ta có thể trao đổi." Tiểu Khai hắc hắc cười nói: " Tacũng không phải là người ngu muội thủ cựu, nếu các ngươi có thể cho tađủ ích lợi, ta có thể đưa mạt chược đại trận thần bí vô cùng này dạycho các ngươi." Tiểu Khai không sợ bốn lão nhân học xong trận pháp thìsẽ xảy ra vấn đề gì, dù sao bốn lão nhân này hiển nhiên là bị khốn chếtở trong sách, khác hẳn Tiểu Quan, Tiểu Quan là có thể tự do ra vào, bốnlão nhân này bị nhốt sống như trong nhà lao, còn không biết sẽ ngồi đếnnăm tháng nào nữa. Nhưng tuyệt học trong tay bốn lão nhân đối với TiểuKhai đã rất hữu dụng.
" Cứ nói, cứ nói." Bốn lão nhân liên tục gật đầu: " Thành giao, ngươi muốn cái gì?"
" Ta nghĩ muốn tiên khí." Tiểu Khai trần trụi nói: " Còn nữa, ta muốn học tu chân."
Bốn lão nhân nhất thời không lên tiếng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt cổ quái nói không ra lời.
" Như thế nào, không được sao?" Tiểu Khai có chút nóng nảy: " Ta biếtcác ngươi rất lợi hại, ta cũng không phải muốn học tuyệt học của cácngươi, chỉ cần các ngươi dạy ta tâm pháp nhập môn là được rồi." Bàntính như ý của hắn rất tốt, bốn lão nhân đã từng cùng Vạn Yêu Vươngquyết đấu qua, không hề nghi vấn chính là cao thủ của ngàn năm trước,căn cứ vào chút tư liệu biểu hiện, người tu chân của ngàn năm trướcthực lực so với bây giờ ít nhất cao hơn thập bội, nói cách khác, năm ấychỉ một cao thủ nhị lưu, nếu ở thời bây giờ thì đúng là tuyệt đỉnh caothủ rồi, huống chi Vô Tự Thiên Thư chuyên giam cầm những người khẳngđịnh không phải người bình thường, bốn lão nhân cho dù ở một ngàn nămtrước cũng khẳng định vang danh, chỉ cần mình tùy tiện học được ở họcái gì phỏng chừng cũng không thua kém với tâm pháp của sáu đại mônphái hiện tại.
" Ai, đạo hữu có điều không biết." Một lão nhân giận dữ nói: " Tâm phápcủa chúng ta cũng không phải cần giữ bí mật, lại xem mạt chược đại trậnvô cùng huyền diệu, còn hơn xa tâm pháp của chúng ta, chúng ta chỉ khóxử là tiên khí..."
" Các ngươi...chẳng lẽ..các ngươi..." Tiểu Khai nuốt ngụm nước bọt,nói: " Nghe nói người tu chân đều có rất nhiều pháp bảo, ta xem vị TùngPhong đạo trưởng có Luyện Yêu Lô rất có phong cách, các ngươi vốn làlão tiền bối, không phải cái gì cũng không có a." Trước kia chúng tađương nhiên là có." Ngữ khí của lão nhân có điểm chần chờ, cũng có chútmê mang: " Kỳ thật...chúng ta bây giờ cũng không biết chính mình đang ởtrạng thái gì...thân thể của chúng ta tựa hồ cũng không phải là thânthể ban đầu...ngươi xem bốn người chúng ta giống nhau như đúc, kỳ thậttrước kia cũng không phải như vậy..."
" Đó là cái gì?" Tiểu Khai cũng mơ hồ không hiểu, truy hỏi.
" Ta nghĩ thế này, thân thể bây giờ của chúng ta là do một lần nữa tuluyện ra." Lão nhân nhíu nhíu mày, lộ ra thần thái suy nghĩ sâu xa,chậm rãi nói: " Nếu ta không đoán sai, chúng ta đã dùng một thời gianrất dài, dùng nguyên khí bản thân tu luyện ra thân thể này, mà nguyêntiên thân thể của chúng ta ở thời gian lâu dài trước kia đã bị phá hủy."
Lão nhân nhìn Tiểu Khai đang cứng lưỡi há mồm, lại nói: " Nói cáchkhác, ở thật lâu trước kia chúng ta chỉ còn lại nguyên thần thôi."
" Đúng vậy." Một lão nhân tiếp lời: " Theo lý thuyết, nếu chỉ có nguyênthần, thì tùy lúc sẽ dễ bị tiêu tán, nhưng chúng ta bây giờ ở nơi nàythập phần cổ quái, tiên linh khí và hồn phách khí đều không thể xuyênthấu, cho nên nguyên thần chúng ta bị nó giam cầm, đồng thời đã giữ lạinguyên thần cho chúng ta. Mà nơi này còn có thể trống rỗng sinh ra tiênlinh khí rất yếu ớt, chúng ta nhờ vào điểm tiên linh khí này chậm rãitu luyện, tích cát thành tháp, ta cũng không biết đã qua bao nhiêu năm,tóm lại cho tới hôm nay chúng ta cũng có thể xuất được hình thể nhưvậy."
Lão nhân thứ ba lại tiếp theo: " Cho nên trước kia chúng ta mặc dù có rất nhiều bảo bối, nhưng bây giờ thì không còn gì nữa."
Bốn lão nhân nói hết lời, hiển lộ thần thái bất đắc dĩ, nhưng trên mặtvẫn hiện lên vẻ chờ mong dễ dàng bán đứng bọn họ, bọn họ mặc dù khôngthể lấy ra tiên khí, nhưng đối với mạt chược đại trận của Tiểu Khai,cũng vô cùng hướng tới.
" Nguyên lai là như vậy." Tiểu Khai gật gật đầu : " Chẳng lẽ các ngươikhông thể tự mình luyện khí hay sao? Ta nhớ người tu chân luôn tự mìnhtu luyện pháp bảo. Ít nhất là phi kiếm a."
" Điều này thật ra có thể." Bốn lão nhân gật gật đầu: " Chỉ có điều bâygiờ trong tay chúng ta không có bảo bối luyện khí, cũng không có tàiliệu luyện khí, không có cách nào luyện ra pháp bảo."
" Nói hay, nói hay." Tiểu Khai cũng nghĩ thông suốt, tiên khí cũngkhông dễ cưỡng cầu, có pháp môn tu luyện thì cũng được rồi, ít nhấtgiải quyết được vấn đề trụ cột căn bản tu luyện, hắn không muốn nghĩchính mình là môn chủ Thiên Tuyển Môn nhưng lại chạy tới sáu đại mônphái thỉnh giáo tâm pháp nhập môn của tu chân, vậy thì vô cùng mất mặt.
" Nói như vậy là đạo hữu đồng ý trao đổi rồi?" Bốn lão nhân vẻ mặt mừngrỡ: " Đạo hữu cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem tất cả sở học bìnhsinh ra trao đổi, tuyệt không giấu diếm!"
" Hắc hắc, hắc hắc.." Tiểu Khai đắc ý cười: " Không lãng phí thời giannữa, bây giờ ta đem phương pháp sử dụng mạt chược đại trận cho cácngươi." Hắn tìm khắp trong phòng hồi lâu cũng tìm ra được một cây viết,rồi lấy giấy trên bàn ra bắt đầu viết lại phương pháp, đó chính là MạtChược Hồ Bài quy tắc.
Mạt Chược Hồ Bài quy tắc đại toàn chính là phương pháp chơi hồ bài, còncó các yêu cầu khi chơi, mấy thứ này đối với một người hiện đại mà nóiđều vô cùng đơn giản. Tiểu Khai viết hết sức lưu loát, một mạch đã viếtxong, phỏng chừng mười phút, vừa mới dừng viết, chợt nghe bên ngoàitruyền đến tiếng đập cửa dồn dập, đồng thời truyền đến thanh âm vộivàng của Hiểu Lâm: " Nghiêm Tiểu Khai! Nghiêm Tiểu Khai! Mau ra đây!"
Tiểu Khai vội vã ném tờ giấy vào trong Vô Tự Thiên Thư, thuận tay đóngsách lại rồi bỏ nhanh vào trong lòng ngực, chạy tới mở cửa, nói: " Uy,ta là Thiên Tuyển môn chủ nga, sao ngươi lại trực tiếp hô tên ta, ta sẽnói cho sư phó ngươi đó."
" Hừ, đừng có đắc ý, ngươi xong đời rồi." Hiểu Lâm tỏ vẻ không thèmquan tâm: " Theo ta đi thôi, sư phó đang ở Vân Vụ đại điện chờ thu thậpngươi đó!"
" Vì cái gì mà muốn thu thập ta?" Tiểu Khai lại càng hoảng sợ.
" Nói hay lắm, hừ!" Hiểu Lâm hung hăng trừng mắt nhìn hắn: " Ngươi đemthiên cổ Hoàng Sơn linh mạch quý giá nhất hủy đi, giết ngươi cũng khôngoan uổng, nếu không phải nể mặt Tuyết Phong chưởng môn, bây giờ ngươikhông còn đi bộ được tới đó đâu."
" Tại sao không thể đi?" Tiểu Khai không nhịn được nói một câu.
" Nằm mà đi." Hiểu Lâm lập tức nói ra câu trả lời: " Nằm trên cáng đi tới."
Tiểu Khai le lưỡi, không nói.
Hoàng Sơn Vân Vụ đại điện, là nghị sự đại sảnh chủ yếu nhất của pháiHoàng Sơn, Tiểu Khai đi vào đại sảnh, trong đại sảnh đã đầy người.
Tùng Phong đạo trưởng ngồi ở trung tâm, vị trí ngay giữa, vẻ mặt sươnglạnh bao phủ, ở hai bên hắn có năm chưởng môn các đại phái, giờ phútnày, Côn Lôn phái Phi Hạc thượng nhân và Thanh Thành phái Thanh U tánnhân vẻ mặt có chút hả hê. Thục Sơn phái Lục Mi tiên sinh lại có bộdáng như đang tức giận, còn Lưu Vân thủy tạ mỹ nữ chưởng môn Lam ĐiềnNgọc vẫn là bộ dáng nhàn nhã, thoạt nhìn có chút hương vị không nhiễmthế sự. Tiểu Khai nhìn Tuyết Phong chưởng môn ngày hôm qua đã cùng hắngây ra đại họa, vẻ mặt Tuyết Phong cười khổ, nhưng thần sắc vẫn trầmtĩnh, không hề sợ hãi, quả thật rất có phong phạm.
Phía dưới đại sảnh đứng đầy các đệ tử phái Hoàng Sơn, ít nhất là bốnnăm mươi người, nhìn thấy Tiểu Khai tiến đến, ánh mắt mọi người đều bắntới.
" Khái, khái.." Tùng Phong đạo trưởng hắng giọng nói: " Thiên Tuyển môn chủ đã đến đây rồi, vậy chúng ta chính thức bắt đầu đi."
" Rốt cuộc sao lại thế này?" Tiểu Khai nhìn thấy nhiều người trong đại sảnh, có chút sợ hãi: " Các ngươi muốn thế nào?"
" Hừ hừ, ngươi còn dám hỏi thế nào." Thục Sơn chưởng môn Lục Mi tiênsinh quả nhiên có bộ dáng đang phẫn nộ kia, là người thứ nhất mở lờiquát lớn: " Ngày hôm qua phá hư Tụ Linh đại hội trăm năm một lần của tuchân giới thì thôi đi, lại dám đoạn tuyệt cả linh mạch của Hoàng Sơnngàn năm tồn tại, ngươi không thấy mình đã làm quá đáng rồi hay sao?"
Tùng Phong đạo trưởng hít sâu một hơi, trầm giọng nói: " Tiểu Khai mônchủ, Tùng Phong ta cũng không phải là người vô lý kiếm chuyện, chỉ làlinh mạch Hoàng Sơn, chính là trợ lực nặng yếu nhất của đương kim sáuđại môn phái, hôm nay chưởng môn sáu phái đều có mặt tại hiện trường,Tùng Phong ta cũng không giấu diếm, trên thực tế, tu chân tâm pháp củaHoàng Sơn so với Nga Mi, Thục Sơn, Thanh Thành và Côn Lôn đều xếp dưới,sở dĩ ngàn năm nay có thể vững vàng đứng được trong sáu đại phái, toànnhờ vào linh mạch này. Hôm nay ngươi cùng Tuyết Phong chưởng môn hủy đilinh mạch của Hoàng Sơn, mặc dù lão đạo biết rằng hai vị không phải cốý, nhưng vô luận như thế nào, cũng phải cấp cho mấy ngàn đệ tử HoàngSơn chúng ta một công đạo."
Lời này xem thật thông tình đạt lý, Tiểu Khai nhìn thấy bốn phía, vô sốđệ tử Hoàng Sơn ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn mình, ngay cả Hiểu Lâm sưmuội vốn dễ nói chuyện cũng có một bộ dáng tức giận, nắm chặt tay TiểuKhai, thoạt nhìn chỉ hận không thể dùng một quyền đánh hắn. Kỳ quáichính là những người này đều chỉ nhìn vào hắn, không có một người nàonhìn Tuyết Phong, trong lòng Tiểu Khai âm thầm sợ hãi, nhịn không đượcthầm nghĩ: " Chẳng lẽ Tuyết Phong đổ hết cái sai lên người ta rồi?"
CHƯƠNG 9 : TIÊN KHÍ ĐẠI CHIẾN
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Vừa đến đây, chợt nghe đượcTuyết Phong nói chuyện: " Việc hôm qua, Tuyết Phong ta quả thật khôngcó gì để nói, ta cùng với Thiên Tuyển môn chủ cùng nhau xuống vực, chủý chỉ muốn tìm hiểu một chút căn nguyên linh mạch, ai ngờ xảy ra việchoàn toàn không thể khống chế, lại làm hủy diệt linh mạch, lúc TuyếtPhong mới đi lên thì còn nghĩ là mình vô tâm làm sai, nhưng đêm qua tựhỏi lòng mình, hết thảy mới biết là do mình có một ý niệm tham lam, tâmtính thiếu chút nữa nhập ma, chợt nghĩ nếu không có lòng tham, thì hácó thể làm ra chuyện đêm thám linh mạch, cho nên Thiên Tuyển môn chủ,là do ta tận lực mời nên mới giúp ta đi xuống, lại nói, sai thì do mộtmình ta, mong rằng Tùng Phong chưởng môn có thể trách phạt nhẹ choThiên Tuyển môn chủ."
Hắn nói xong một hơi dài, lại thở ra, nói: " Nga Mi ta thân là đứng đầusáu phái, cũng không nguyện ý làm tổn hại người khác, việc hôm nay, nếumuốn khôi phục linh mạch thì làm không được, ta nguyện ý đại biểu NgaMi đem tiên khí Khổn Tiên Tác đền bù cho phái Hoàng Sơn, xem như đềntội hôm nay."
Lời này nói ra, mọi người đang ngồi toàn bộ thay đổi sắc mặt!
Phải biết rằng đương kim tu chân giới nổi tiếng mười đại tiên khí, cũnglà mười đại tiên khí duy nhất tồn tại, trong đó Hoàng Sơn cùng Lưu VânThủy Tạ có hai, Thục Sơn, Côn Lôn, Thanh Thành có một, mà Nga Mi lạichiếm tới tam đại tiên khí, đây cũng là duyên cớ mà Nga Mi có thể đứngđầu sáu đại môn phái, hôm nay ý tứ của Tuyết Phong, đồng ý lấy tiên khítôn sùng suốt ngàn năm của mình đền bù cho Hoàng Sơn, nếu như vậy thìHoàng Sơn có được tam đại tiên khí, đã trở thành môn phái có tiên khínhiều nhất.
Hơn nữa, đang giá nhắc tới chính là Khổn Tiên Tác của phái Nga Mi, cũnglà một trong mười đại tiên khí, mà vẫn được xưng là đứng đầu mười đạitiên khí, chính là lợi khí trảm yêu trừ ma đệ nhất của tu chân giới!
Thanh U tán nhân cùng Phi Hạc thượng nhân hít vào một hơi dài, vẻ mặthả hê của hai người nhất thời tiêu mất, lại nhìn Tuyết Phong chưởng mônvới thần thái vài phần tôn kính, không hề nghi vấn, lần bồi thường nàycủa Tuyết Phong, quả thật không phải giả dối mà là thành ý thật tình,hắn chỉ cần xuất ra một trong ba món tiên khí của Nga Mi thì Tùng Phongđạo trưởng cũng không có lời gì để nói, nhưng hắn chủ động xuất ra KhổnTiên Tác, hiển nhiên đã biết rõ giá trị của nó, xa xa không thể sánhđược với ngàn năm linh mạch của Hoàng Sơn.
Tùng Phong đạo trưởng ngây người sau nửa ngày, lúc này mới làm ra mộtthi lễ thật sâu, thở dài: " Ý chí của chưởng môn quang minh lỗi lạc,Tùng Phong bội phục."
Tuyết Phong cũng không dài dòng, tay áo phất một cái, trong tay đã có thêm một món đồ.
Đó là một sợi dây thừng màu vàng kim, mặc dù trong đại sảnh không nhiềuánh sáng, nhưng sợi dây vẫn phát ra vẻ sáng lạn, hào quang cũng khôngphải từ bên ngoài chiếu vào, mà từ bên trong tỏa ra màu vàng kim, hàoquang màu vàng kim chiếu rọi trên mọi người, nhất thời một cỗ tiên linhkhí nồng hậu di tản ra.
Dù đây chỉ là một sợi dây thừng không đến ba thước, nhưng ánh mắt mọingười nhìn nó tràn ngập kính sợ, bởi vì đó chính là đương kim đệ nhấtkỳ bảo của tu chân giới: " Khổn Tiên Tác."
" Tùng Phong chưởng môn, ngươi thu đi." Tuyết Phong chưởng môn đưa sợidây thừng tới trước mặt Tùng Phong, không có chút lưu luyến, vẻ mặtTùng Phong ngược lại có chút khẩn trương, tay phải có chút cứng ngắctiếp nhận Khổn Tiên Tác, căng thẳng cầm ở trong tay, vẻ mặt kinh ngạclại là vui mừng, còn mang theo ba phần không tin tưởng: " Bảo bốinày...làm sao sử dụng?"
" Rất đơn giản." Tuyết Phong nghiêng đầu sát bên tai Tùng Phong: " Khẩu quyết là như thế này..."
Tùng Phong kinh ngạc nhìn Tuyết Phong: " Đơn giản như vậy?"
" Đương nhiên." Tuyết Phong gật đầu nói: " Nếu khó dùng, thì sao lại được xưng là đương kim thiên hạ đệ nhất tiên khí?"
Tùng Phong thu Khổn Tiên Tác vào trong lòng ngực, không nói thêm nhiềulời, bốn vị chưởng môn khác không nói nên lời, ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Tuyết Phong thản nhiên xuất ra một món đồ bảo bối như vậy, vậy mà sắcmặt không chút thay đổi, mỉm cười nói: " Nếu như thế, mong rằng TùngPhong chưởng môn có thể khoan dung với Thiên Tuyển môn chủ một chút."
Thần sắc Tùng Phong nghiêm nghị gật đầu: " Việc hôm qua, không nhắctới, Tùng Phong ta cũng không phải kẻ tham lam, nếu Tuyết Phong chưởngmôn đã tỏ ý này, ta sẽ cầu một thứ ở Thiên Tuyển môn chủ thôi."
" Vật gì vậy?" Tiểu Khai nói: " Ngoại trừ Vô Tự Thiên Thư, ta chỉ cóhai bàn tay trắng. Ngươi muốn thiên thư thì cứ cầm lấy, nếu ngươi khôngsợ trời phạt."
Hai câu này nói ra không có chút cốt khí, một thái độ tư lợi rõ ràng,người ở trong đại sảnh nhìn hắn với ánh mắt xem thường, chợt nghe TùngPhong đạo trưởng mỉm cười nói: " Vô Tự Thiên Thư của Thiên Tuyển mônchủ chính là đệ nhất kỳ vật của tu chân giới, bọn tại hạ là người vôduyên, có lấy được cũng uổng công, ta đương nhiên là không cần, ta muốnchính là tuyệt học thất truyền : Phong Ma Khẩu Quyết."
Lời này thốt ra, vài vị chưởng môn đang ngồi nhất thời hít sâu một hơi.
Phong Ma Khẩu Quyết có thể nói cực kỳ quý trọng, nhưng lại cực đơngiản, nói nó quý trọng là bởi vì nó có lực chấn nhiếp đối với yêu ma cơhồ là tuyệt đối, được xưng " Thiên hạ không có yêu ma nào mà không thểphong bế", chính là thứ mà ma đạo sợ hãi nhất, nói nó đơn giản, vì khẩuquyết này từng làm khủng hoảng tu chân giới, mặc dù đang ở thời đạihưng thịnh của tu chân giới, nhưng người có thể học được Phong Ma KhẩuQuyết không có mấy ai, chính là công pháp khó đoán trước, cho nên đốivới tuyệt đại đa số người mà nói, tìm được Phong Ma Khẩu Quyết, vốnkhông có ý nghĩa gì, tu luyện nó không cần ngộ tính, không cần nguyênkhí, không cần kinh nghiệm, cũng không cần tuổi, mà toàn bằng hai chữ:Duyên Phận.
Người có duyên, chỉ cần luyện là thành, còn người vô duyên cho dù có luyện một ngàn năm cũng chỉ uổng công.
Tiểu Khai đương nhiên hiếu kỳ: " Ngươi cần thứ này làm gì?"
Sắc mặt Tùng Phong có chút bất đắc dĩ: " Lão đạo cũng không có cáchnào, chi tiết về môn chủ ta rất rõ ràng, ngoại trừ bổn thiên thư này,môn chủ quả thật chỉ có hai bàn tay trắng, đã như vậy, ta chỉ có thểhỏi về Phong Ma Khẩu Quyết mà thôi. Ai, hy vọng trong mấy ngàn đệ tửcủa ta, có thể xuất hiện một người hữu duyên."
Lục Mi tiên sinh chậm rãi gật đầu: " Nguyên lai là như thế."
Mọi người nhất thời liên tục gật đầu, Phong Ma Khẩu Quyết này có đòihỏi cũng như vô vị, nhưng lại đáng tiếc, Tùng Phong đạo trưởng quả thậtxem như có lo xa, điều kiện này đối với Tiểu Khai mà nói, có thể xemcũng không quá đáng.
Nhưng không ai nghĩ tới Tiểu Khai lại lắc đầu: " Thật xin lỗi, điều này ta làm không được."
" Ta không phải từ chối." Tiểu Khai nhìn hình dáng khinh bỉ vô hạn củamọi người, cũng cảm thấy bất đắc dĩ: " Ta thật sự không có biện pháp đểdạy a, Phong Ma Khẩu Quyết không có khẩu quyết thực tế, chính ta cũngkhông biết làm sao học được, ngày đó đối phó Thiên Yêu, bỗng nhiêntrong tâm dâng lên, rồi dùng ra được."
Đó chính là lời nói thật, nhưng không ai tin tưởng hắn, mọi người nhìn hắn y như nhìn một tội phạm mới bị bắt vào nhà lao.
" Ta không có gạt người, đó là sự thật." Tiểu Khai chỉ còn có nước phải bật lên lời thề thốt.
" Tên lường gạt ngươi, đại bại hoại, hừ!" Người nói ra lời này chính làHiểu Lâm, tiểu nha đầu vừa rồi chỉ là tức giận, nhưng bây giờ trong ánhmắt tràn ngập vẻ " ngươi thật hết cứu", bị một tiểu mỹ nữ nhìn như vậy,làm Tiểu Khai cảm thấy khó thể chịu được, cho nên hắn nghĩ tới nghĩlui, bỗng nhiên trong đầu linh cơ vừa động, nhớ tới bộ mạt chược kia,nhất thời bộc phát ra lời: " Ta có thể đền cho ngươi một món tiên khíkhác!"
" Ngươi đền tiên khí cho ta?" Cả Tùng Phong cũng nhịn không được cườilắc đầu, thở dài: " Tiểu Khai thí chủ, biểu hiện của ngươi làm ta rấtthất vọng. Cũng được, đã có Tuyết Phong chưởng môn cầu tình cho ngươi,ta cũng không truy cứu nữa, ngươi xuống núi đi."
" Ta nói lời thật đó." Tiểu Khai lấy bộ mạt chược trong sách ra, bỏxuống mặt đất trong đại sảnh: " Các ngươi xem, đây là một món tiên khí!"
Mọi người đưa mắt nhìn lại, bộ mạt chược kia cơ hồ giống như một bộ hòmđổ nát, mép khối cũng đã bị trầy xướt biến thành màu đen, thoạt nhìnmười phần cũ kỹ, có nơi còn có màu ố vàng, vô luận là nhìn ngang nhìndọc, cũng không giống một món tiên khí.
Huống chi chư vị cao thủ đều hoàn toàn hiểu được, trong thiên hạ tổngcộng có mười đại tiên khí, làm gì dễ dàng lại có thêm món thứ mười mộtnữa chứ.
" Vật này thật là tiên khí?" Lam Điền Ngọc nhịn không được hỏi một câu,thanh âm của nàng thập phần vô cùng nhu hòa dễ nghe, Tiểu Khai vội vànggật gật đầu: " Đúng vậy, là tiên khí."
Lam chưởng môn tiến lên hai bước, nhìn về hướng bộ mạt chược một lúc,rồi chậm rãi lui xuống, thấp giọng nói: " Có lẽ bản nhân năng lực thấpkém, thật sự là cảm thụ không được linh khí trên mạt chược."
Thanh U tán nhân lắc đầu: " Lam chưởng môn, ta cũng không thể cảm thụ được."
Ánh mắt hai người nhìn về hướng Tuyết Phong, ít nhất trong sáu đạiphái, bọn họ công nhận tu vi của Tuyết Phong là cao nhất. Tuyết Phongnhìn bọn họ lắc đầu, tuy không nói lời nào, nhưng ý tứ cũng thật rõràng: Mạt chược này hiển nhiên không phải là tiên khí.
Tùng Phong đạo trưởng giương mắt nhìn bộ mạt chược nửa ngày, gương mặtnhư sương lạnh từ từ biến thành đỏ, cả ánh mắt cũng đỏ lên, lão đạo sĩvốn luôn biểu hiện là người rất có phong độ khí lượng rốt cuộc bị TiểuKhai làm bộc phát sự tức giận, kêu to lên: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươikhông cần quá đáng như vậy! Ngươi hủy linh mạch của ta, phá Tụ Linh đạihội, ta đã không truy cứu nữa, nhưng ngươi...nhưng ngươi...nhưng ngươidám đưa ra một bộ mạt chược tầm thường của phái Hoàng Sơn ta mà gạt tanói đây là tiên khí, ngươi rốt cuộc có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật khi dễHoàng Sơn ta không có người sao?"
" A! Sao ngươi biết bộ mạt chược này là của các ngươi?" Tiểu Khai chấn động.
" Hừ, hừ, ta đương nhiên biết." Tùng Phong cố nén lửa giận nói: " Bộmạt chược này vốn là đặt ở trong kho của hậu viện Hoàng Sơn ta, đã bỏ ởđó không biết bao nhiêu năm, do một đồ đệ không thành tài của ta đem nóra, lại triệu tập thêm mấy đệ tử tụ tập đánh bạc, bị ta bắt ngay tạitrận, bây giờ nghiệt đồ khó dạy kia còn đang bị diện bích trong hậuviện, còn bộ mạt chược này cũng do lão đạo ta tùy ý bỏ trong phòng củatên nghiệt đồ đó."
Tùng Phong nhìn Tiểu Khai, bộ dáng như tùy ý có thể ra tay: " Buổi tối ngày hôm qua ngươi đã ở trong phòng nghiệt đồ của ta."
" Đừng kích động, đừng kích động." thấy lão đạo nổi giận, Tiểu Khaicũng nóng nảy: " Ta không có nói giỡn với ngươi, vật này thật là tiênkhí a, chẳng lẽ ngươi không cảm giác được năng lượng ở bên trên sao?"
Tiểu Khai nhịn không được lặng lẽ cảm thụ một chút, mặt ngoài mạt chượcquả thật tràn đầy linh khí a, vì sao bọn họ lại không cảm thấy? TiểuKhai kinh ngạc, cầm lấy bộ mạt chược: " Chưởng môn, vật này chính làbảo bối, ngài đừng bỏ lỡ. Bảo bối này khẳng định còn tốt hơn Luyện YêuLô vô cùng đó."
Trên lưng Tùng Phong đạo trưởng có một vỏ kiếm, trong vỏ kiếm dĩ nhiênlà có kiếm, bây giờ thanh kiếm kia đang muốn xuất ra khỏi vỏ, cứ bắn rarồi lại rút về, rồi lại bắn ra, lại rút về, những đệ tử như Hiểu Lâmđều hiểu rõ tính tình của Tùng Phong, biết rõ lão đạo trưởng đã sắpđiên lên rồi, gân xanh nơi huyệt thái dương đã nổi lên rần rật, nếuTiểu Khai còn kích thích hắn, phỏng chừng thanh kiếm kia sẽ thoát ly sựtrói buột của lão đạo sĩ, dùng tốc độ nhanh nhất mà ra khỏi vỏ, sau đósẽ hung hăng phóng tới cổ Tiểu Khai.
Hoàn hảo lúc này Tiểu Khai có câu nói dời được sự chú ý của lão đạotrưởng: " Nếu không như vậy đi, ta biểu diễn cho các ngươi xem mộtchút!"
" Được!" Tùng Phong đạo trưởng cắn răng gật gật đầu: " Để cho lão đạokiến thức một chút tuyệt thế tiên khí của Thiên Tuyển Môn môn chủ!"
Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn đại sảnh, nói: " Nơi này quá hẹp, uy lực của tiên khí này quá lớn, hay là chúng ta đi ra ngoài đi!"
" Được, vậy đi ra ngoài." Ánh mắt Tùng Phong đạo trưởng đã biến hồng: "Ngươi muốn như thế nào thì ta cho ngươi làm như thế, nhưng nếu ngươikhông làm ra được gì, đừng trách lão đạo không khách khí nữa."
Tiểu Khai thật ra đã tínhtrước, trực tiếp ôm mạt chược đi thẳng ra ngoài, đến ngay sân rộng củaThiên Đô Ẩn Phong, sân này vô cùng rộng lớn, từng khối núi đá lớn cứngrắn kéo dài đến nơi xa, Tiểu Khai nhìn trái phải, nói: " Nơi này đúngrồi."
" Xin hỏi môn chủ định làm sao biểu diễn?" Côn Lôn Phi Hạc tiên sinh vẻmặt có chút hả hê đi tới: " Có phải là muốn tìm một đối thủ thử sức vớingươi một chút? Ân, nếu không ta đến thử xem."
Tiểu Khai liếc mắt nhìn hắn: " Trên tay ngươi có tiên khí hay không?"
" Côn Lôn ta tự nhiên là có tiên khí, bất quá lần này đường đến đây quáxa, cho nên..." Phi Hạc mới nói một nửa, đã bị Tiểu Khai cắt lời: "Nga, pháp bảo này của ta uy lực quá lớn, không có tiên khí thì đứngsang bên đi."
" Ngươi..." Phi Hạc thượng nhân nuốt câu nói vào bụng, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Khai, lui đi xuống.
" Ta đến đây." Tùng Phong đạo trưởng hiển nhiên đang rất muốn đánhngười, liền đi ra: " Trên tay lão đạo có bốn kiện tiên khí, vậy là đủrồi chứ."
" Bốn kiện? Sao lại có nhiều đến như vậy?" Thanh U tán nhân kêu to lên: " Không phải là ba kiện sao?"
" Là bốn kiện." Tuyết Phong thấp giọng nói: " Chẳng lẽ các ngươi đãquên, Thiên Tuyển môn chủ lần trước đã tặng bản thể của Thiên Yêu ngànnăm cho phái Hoàng Sơn sao."
Bốn vị chưởng môn ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, nhất thời giật mình hiểu ra.
Thiên Yêu ngàn năm do Bạch Ngọc Dạ Hồ thành yêu, bản thể là một đạikhối ngọc tinh khiết, trải qua ngàn năm rèn luyện, trải qua thiên địalinh khí cải tạo và tu dưỡng, khối ngọc kia bản thể có thể được xưng làtiên khí rồi, hơn nữa Hoàng Sơn chí bảo Luyện Yêu Lô rèn luyện, trảiqua thời gian dài như vậy, phỏng chừng đã sớm bị Tùng Phong luyện thànhpháp bảo, hôm nay xem khẩu khí của Tùng Phong, hiển nhiên pháp bảo nàycũng là một món tiên khí.
Chính vì như vậy, Hoàng Sơn dĩ nhiên có tới bốn kiện tiên khí, điều nàytuyệt đối là tin tức oanh động, mấy vị chưởng môn nhân trong lòng đềuâm thầm giật mình, từ nay về sau, có thể Hoàng Sơn sẽ trở thành đạiphái đệ nhất tu chân giới.
Tiểu Khai thật ra không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn gật gật đầu: " Tốt lắm, ngươi tới đi, chú ý đó, ta ra tay đây."
" Ngươi ra tay đi, không cần lưu tình." Tùng Phong xanh mặt nói: " Tacũng sẽ không lưu tình đâu, môn chủ cần phải cẩn thận nhiều hơn."
Tuyết Phong ở bên cạnh lặng lẽ lắc lắc đầu, vị Tùng Phong đạo trưởngnày vốn cũng là người có tu dưỡng thâm hậu, hôm nay đã động sát khí,hiển nhiên là do bị Tiểu Khai trêu cợt quá độc ác, cũng không biết látnữa sẽ phát sinh sự tình gì.
Bất quá suy nghĩ một chút nữa, Tiểu Khai cũng tự mình gây ra, chẳng biết tiến lui, đã như vậy thì tùy duyên thôi.
Tuyết Phong thở dài, cũng không cưỡng cầu nữa, chuyên tâm chú ý cuộc tỷ thí trong sân.
Tiểu Khai ra tay.
Bộ mạt chược này có thể tổ hợp rất nhiều trận pháp đến phi thường, TiểuKhai cho tới bây giờ không có chính thức cùng người đấu qua, nói hắnkhông khẩn trương thì tuyệt đối là nói dối, cho nên vì cam đoan cho antoàn, Tiểu Khai vừa ra tay liền bày ra một trận thế rất mạnh.
Lần này hắn không bày ra mười bốn khối bài đơn giản như vậy, mà là haibộ, chẳng những là hai, hơn nữa hắn còn cảm thấy không an toàn, vì vậycòn bày thêm mai, lan, cúc, trúc và xuân, hạ, thu, đông tám khối ghépvải( đó là một loại thủ công mỹ nghệ, dùng các mảnh vải hoặc nhung màumay thành bài mà đánh ra) toàn bộ nằm giữa trung gian của hai bộ bài.
Mà hai bộ bài này, cũng không phải là tiểu hồ bình thường, mà là một bộCửu Liên Bảo Đăng và một bộ Thập Tam Chiếu, đều là thiên đại hồ bài.
Mọi người nhìn thấy mạt chược trong tay Tiểu Khai lần lượt bay ra, nhưlà có linh tính, hướng tới bên cạnh Tùng Phong đạo trưởng bay đi, chỉđảo mắt đã thấy bảy bảy tám tám che kín Tùng Phong đạo trưởng bốnphương tám hướng, vây quanh đạo trưởng, mà từng khối mạt chược chỉ cỡđầu ngón tay vừa bay ra thì đón lấy gió liền trướng lớn, một khối rồimột khối đều lớn cỡ một tấm bình phong, thực hiển nhiên, đã bày ra mộttrận thế, chỉ có điều trận này cổ quái dị thường, không phải thất sátcũng không phải bát quái, không phải cửu cung, mà lại là giống như mộtcái mê cung, đợi đến khi mọi người có phản ứng thì trên sân đã bãi đầyba mươi bốn khối bài mạt chược.
Ba mươi bốn khối bài này, trong đó có tám khối là Bổ Hoa(thêu ghépvải), còn lại là hai mươi sáu khối là bố cục của hai bộ bài, lộ rachính là hồ bài. Bộ Cửu Liên Bảo Đăng có chín khối bài, nhìn thấy chínhlà Vạn Tự tựu hồ, còn bộ Thập Tam Chiếu lại có mười ba khối bài, nhìnthấy chính là Yêu Cửu tựu hồ, mà thời khắc mấu chốt này Tiểu Khai đemchín vạn đánh ra ngoài.
Khối chín vạn này có thể bao gồm Cửu Liên Bảo Đăng, còn có cả Thập TamChiếu, được gọi bằng danh từ trận pháp chuyên nghiệp, đó chính là TrậnNhãn mấu chốt, là trung tâm của trận thế, khối bài này vừa ra, hai tòađại trận nhất thời trở nên sống động, trong tích tắc, cả bầu trời bắtđầu âm u, trên đỉnh núi có vô số đệ tử Hoàng Sơn và năm vị chưởng mônđứng đầu tu chân giới vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy, bầu trời đangtrống rỗng lại sinh ra mây đen dày đặc, những tia chớp sấm sét vang rềnliên tục đến không kịp bịt tai bao trùm cả bầu trời, mây đen như mực,mà trong sự âm tu tối đen lại có lôi điện oanh long long càng làm chongười ta tâm phiền ý loạn, quang cảnh này, chẳng khác gì Độ Kiếp trongtruyền thuyết!
Trong nháy mắt này, tất cả mọi người biết ngay đại sự không hay, uy lựctrận pháp này vô cùng to lớn, căn bản đã siêu việt sự tưởng tượng củabọn họ, lại có cả thiên triệu xuất hiện, nếu còn không có hành động gì,phỏng chừng cả ngọn núi đều sẽ bị thiên lôi san bằng. Thời khắc mấuchốt, năm đại chưởng môn nhìn nhau, cũng không dám giấu diếm gì nữa,liền đồng loạt hét lớn một tiếng: " Sất!"
Năm thanh phi kiếm như tia chớp bay ra khỏi vỏ, trực hướng thẳng tớimây đen đâm tới, đồng thời Tuyết Phong đã xuất ra âm lôi, quát to: "Tất cả đệ tử Hoàng Sơn, mau thành lập Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận, xuatan lôi điện vân vụ!"
Nha đầu Hiểu Lâm kia, mặc dù bình thường thì giống như một tiểu hài tử,nhưng ở thời khắc mấu chốt thì phản ứng cũng thật nhanh, một thân ảnhnhỏ nhắn yêu kiều đã nhanh như điện bắn ra ngoài, vừa lúc ở ngay nơingày hôm qua đã tổ hợp Vân Vụ đại trận, nàng vừa bay qua vừa kêu to: "Các sư huynh sư đệ, nhanh chóng quy vị, ta làm trận nhãn, động tác mọingười phải nhanh, cùng tổ hợp trận pháp và xuất phi kiếm ra, cùng nămvị chưởng môn đồng thời hành động!"
Mệnh lệnh của Hiểu Lâm rất có hiệu lực, tất cả đệ tử Hoàng Sơn nhấtthời đều đồng loạt hành động, không thể không thừa nhận, đệ tử HoàngSơn làm việc rất nhanh, ít nhất năng lực xử lý sự việc khẩn cấp cũngkhông tệ lắm.
Tiểu Khai có vẻ nhàm chán, hắn đứng ở đó, không biết sự việc có baonhiêu nghiêm trọng, cũng không biết chính mình có thể làm cái gì, trơmắt nhìn tòa đại trận bắt đầu vận hành, từng đợt, từng đợt cát bay đáchạy, tiếng sấm chớp hòa lẫn điện quang lóe lên.
Vào lúc đại trận bắt đầu vận chuyển thì Tùng Phong liền phát hiện : mình đã xong đời.
Mạt chược đại trận này, vốn không phù hợp với ngũ hành sinh khắc vàphục hi bát quái đạo lý, Tùng Phong nhìn mãi đến đầu óc mê man vẫnkhông nhìn ra nguyên lý, mà áp lực của trận pháp đã bắt đầu tăng lớn,trường kiếm sau lưng hắn đã ra khỏi vỏ, làm cho hắn hít thở khôngthông, chân nguyên khí tu luyện liều mạng phóng thích ra, khó khăn ngăncản áp lực bên ngoài, khoảng vài phút thời gian, sau lưng hắn đã ướtđẫm mồ hôi.
" Ba!" Một đạo điện quang giống như con rắn dài kinh thiên bổ xuốngtới, đánh ngay xuống chỗ tòa mạt chược đại trận, Tuyết Phong nhanh taylẹ mắt, phi kiếm nhanh như điện bay lên chặn lại, vừa đúng lúc chặnđứng đạo điện quang này, nhất thời " phốc" một tiếng, hắn phun ra mộtngụm máu tươi, thở dốc nói: " Các vị đạo hữu, ngàn vạn lần không thể đểcho lôi điện bổ tới bên trên trận pháp, theo ta sở liệu, trận pháp nàylà muốn mượn thiên uy vận chuyển, nếu lôi điện và trận pháp cùng kếthợp, thì sẽ không có thứ gì phá được!"
Kiến thức của Tuyết Phong rất cao, trận pháp này kỳ thật là muốn mượnlôi điện trợ uy, nếu vừa rồi đạo lôi điện kia đánh xuống, phỏng chừngTùng Phong đạo trưởng sẽ bị tan thành mây khói ngay hiện trường. Chonên nói, Tuyết Phong cũng vừa cứu một mạng sống của hắn.
Bốn vị chưởng môn cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe Tuyết Phong nói thìliền hiểu được, nhất thời toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn lên tia chớptrên bầu trời, mắt nhìn thấy những tia chớp cứ một đạo rồi một đạo đánhxuống, nháy mắt đã là năm đạo tia chớp, cả năm vị chưởng môn nhân đềulần lượt phun cả máu tươi.
" Kiên trì trụ vững." Tuyết Phong nói: " Không còn lâu lắm đâu!"
" Thiên Tuyển môn chủ, ngươi mau dừng lại đi." Một Hoàng Sơn đệ tử nắmlấy tay áo của Tiểu Khai: " Phái Hoàng Sơn chúng ta nhận thua rồi!"
" Ta...ta cũng không biết làm sao." Tiểu Khai lúng túng nói: " Ta cũngkhông biết làm sao để dừng lại a, ta...ta cũng chỉ vừa mới học đượctrận pháp này thôi."
Lôi điện bổ xuống năm, sáu đạo, mắt thấy cuối cùng cũng không đánhxuống được bên trên trận pháp, rốt cuộc cũng dồn lại, Hoàng Sơn Vân Vụđại trận cũng đã vận chuyển, uy lực này so với những vị chưởng môn nhânđang bị thương thì lớn hơn rất nhiều, chỉ thấy vô số phi kiếm ở khôngtrung xuyên qua tung hoành, mây đen dày đặc kia cuối cùng chậm rãi bịkiếm khí phá tan, lộ nguyên bầu trời xanh lam tinh khiết.
" Hô..." Sau khi mây đen tiêu ẩn đi, tất cả mọi người xụi lơ đặt môngngồi xuống mặt đất, vô luận thế nào, thiên triệu này cuối cùng cũng đãgiải trừ, chỉ còn lại trận pháp đang tự mình vận chuyển.
CHƯƠNG 10 : LỰC LƯỢNG TUYỆT ĐỐI
NGƯỜI DỊCH : VÔ SONG
Sau khi thiên triệu giải trừ,trận pháp vẫn còn vận chuyển bình thường, ba mươi lăm khối mạt chượcđang xoay tròn, ở trong trận pháp, che kín lôi đình, tia chớp, băngtuyết, liệt hỏa, cơ hồ là những thiên triệu của đại tự nhiên đều tồntại bị phong bế trong không gian trận pháp toàn bộ hiện ra, Lam ĐiềnNgọc nhìn Tuyết Phong, do dự nói: " Chúng ta...có lẽ nên giúp TùngPhong một tay không?"
" Không có biện pháp gì." Tuyết Phong cười khổ nói: " Ta cũng khôngbiết đó là trận pháp cổ quái gì, nhưng hiển nhiên nó có thể hấp thu lựclượng của ngoại giới, ta chỉ sợ chúng ta không giúp được hắn mà ngượclại hại hắn."
Lam Điền Ngọc có chút cau mày, nói: " Ta thử xem?"
Tuyết Phong làm ra động tác như " xin mời", nhưng không nói.
Lam Điền Ngọc kỳ thật cũng chỉ dùng thử hạ sách cuối cùng, phi kiếmnàng cũng đã ảm đạm không còn ánh sáng, nhưng còn ráng quay về trậnpháp đâm tới một kiếm, chợt nghe " Xoát" một tiếng, trường kiếm đâm vàokhối mạt chược, khối bài kia nhất thời lóe ra hào quang, tốc độ chuyểnđộng chợt nhanh hơn gấp đôi, Tùng Phong trong trận " oa" lên một tiếng,nhổ ra một ngụm máu tươi.
Bên ngoài năm người kia hít sâu một hơi!
Trận pháp này thật sự là quá cổ quái, lại có thể hấp thu lực lượng côngkích của ngoại giới, vậy theo lý thuyết, trận pháp này hoàn toàn khôngthể phá từ bên ngoài!
" Không có biện pháp nữa." Ánh mắt Thanh U tán nhân phức tạp nhìn TiểuKhai, thấp giọng nói: " Chỉ có thể xem tạo hóa của Tùng Phong đạo hữu."
Tùng Phong bây giờ thật sự sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được uy lực cường đại như thế này tồn tại.
Bây giờ tất cả bảo bối của Tùng Phong đều đã toàn bộ xuất ra, giắt trênđỉnh đầu, là bảo bối ngàn năm truyền thừa của phái Hoàng Sơn Luyện YêuLô, Luyện Yêu Lô là luyện khí pháp bảo, lực phòng ngự cũng vô cùngcường hãn, vì hắn mà ngăn cản áp bách đến từ phía trên.
Ở sau lưng Tùng Phong là một khối bạch ngọc bình phong trắng như tuyết,đây chính là tiên khí đến từ Thiên Yêu bị luyện hóa, bình phong nàytrải qua thí nghiệm của hắn, thậm chí có thể thoải mái ngăn trở sự côngkích của Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận, công hiệu không hề nghi vấn cũngđược xưng là tiên khí, bây giờ khối bình phong này đang ngăn trở sự uyhiếp đến từ phía sau.
Bên dưới Tùng Phong, có một pháp bảo hình dáng như lá sen, vật này gọilà Thiên Hà Thủy Diệp, dùng hàn ngọc ngàn năm luyện thành, có thể ngăncản gió tuyết phía cực bắc, đương nhiên cũng có thể ngăn cản các côngkích thuộc âm tính.
Đại trận này chẳng những bốn phương tám hướng đều có lực sát thương,hơn nữa còn có công năng áp chế, có thể từ dưới chân người bị nhốttrong trận mà lấy đi chân nguyên khí, cung ứng cho trận pháp vậnchuyển, có thể nói là âm độc chi chí, mà Thiên Hà Thủy Diệp này vừa lúccó thể ngăn cản sự uy hiếp khó lòng phòng bị này.
Ở trước mặt Tùng Phong, chính là Khổn Tiên Tác do Tuyết Phong mới bồithường, Khổn Tiên Tác chính là đệ nhất tiên khí của tu chân giới, quảnhiên uy lực tuyệt đại, uy lực lớn nhất của trận pháp chính là ngaytrước mặt của Tùng Phong, vậy mà Khổn Tiên Tác có thể chống đỡ được,mặc dù vô cùng nguy cấp nhưng dù sao cũng không đến nỗi bị kìm hãm tậncùng.
Nếu không phải hôm nay Tùng Phong vừa lúc có được bốn kiện tiên khíkhông tiền tuyệt hậu( trước không có sau cũng không có), có thể hắn đãsớm hồn phi phách tán, bây giờ, Tùng Phong vừa cảm thấy may mắn, vừacảm thấy từ từ tuyệt vọng.
Bởi vì hắn phát hiện nguyên khí của chính mình đã sắp tiêu hao sạch sẽ, mà đại trận này còn chưa có khuynh hướng dừng lại.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
" Ta..ta thật không có biện pháp a." Tiểu Khai đỏ mặt quay về mấychưởng môn giải thích: " Ta chỉ biết dùng sẽ không dừng lại, cũng là takhông đúng, ta không nên dùng hai tòa trận pháp, sớm biết thì chỉ dùngmột tòa là được rồi." Sau đó vỗ vỗ ngực, lại có vẻ sợ hãi nói: " Cũngmay chỉ dùng hai tòa, nếu thật sự xuất ra bảy tám tòa, phỏng chừng nơinày đã xong đời rồi."
Năm vị chưởng môn nhân nhìn nhau, nhịn không được nói: " Chẳng lẽ ngươi còn có thể xuất ra được bảy, tám tòa đại trận sao?"
" Đương nhiên." Tiểu Khai thản nhiên gật gật đầu.
Mọi người còn không kịp kinh ngạc, chợt nghe một thanh âm " ba" từtrong trận vang lên, bạch ngọc ngàn năm được luyện hóa đã bị ép tới dậpnát!
" Ba" lại là một tiếng, Thiên Hà Thủy Diệp cũng đoạn liệt.
" Phanh" một tiếng vang nhỏ, Luyện Yêu Lô trên đỉnh đầu liền tan thànhmây khói, vỡ tan thành mảnh nhỏ, vừa đảo mắt lại bị tia chớp và liệthỏa đánh thành tro tàn.
Tu chân giới tổng cộng mười đại tiên khí, hơn nữa có thêm bạch ngọcbình phong thì đã là mười một kiện, chỉ một lần này đã bị phá hủy hếtba kiện.
Khổn Tiên Tác toàn thân kim quang đại thịnh, toàn thân vừa tránh ngang,lại trống rỗng dài ra gấp mười lần, uốn lượn loan khúc phong tỏa côngkích từ bốn phương tám hướng xông tới, vẫn đang bảo vệ cho Tùng Phongđạo trưởng thật chu mật.
" Ngươi xem, Khổn Tiên Tác tiến hóa kìa" Phi Hạc thượng nhân hưng phấnnói: " Nói không chừng có thể phá tan được trận pháp này đó."
Tuyết Phong khẽ thở dài, thấp giọng nói: " Trong Nga Mi cổ tịch có ghilại từ lâu, Khổn Tiên Tác một khi tiến hóa, chỉ là lần cuối cùng bộc lộsức mạnh, chỉ sau ba phút, tất sẽ hủy diệt."
" Vậy..làm sao bây giờ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Lâm trắng bệch,hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Khai: " Nếu sư phó ta chết, ta nhất địnhsẽ giết ngươi."
Tiểu Khai há mồm cứng lưỡi, một câu cũng không nói nên lời.
Ở thời khắc mấu chốt này, chợt nghe được " vèo" một tiếng vang nhỏ, Khổn Tiên Tác đã bị tạc vỡ ra một đoạn dài chừng một thước.
" Khổn Tiên Tác bắt đầu hủy diệt rồi." Sắc mặt Tuyết Phong lộ vẻ sầu thảm.
" Không a!" Thanh âm Hiểu Lâm mang theo tiếng khóc, liền xông tới hướngtrận pháp, Tiểu Khai chụp tay nàng, miệng hét lớn: " Đừng làm bậy!"
" Ta không có làm bậy." Nước mắt Hiểu Lâm đầm đìa: " Sư phó đối với taân trọng như núi, nếu sư phó chết, ta cũng không muốn sống nữa."
Nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng tu luyện từ bé, khí lực cao hơn TiểuKhai, Tiểu Khai không kéo được nàng mà ngược lại còn bị nàng kéo tớihai bước, đang muốn mở miệng thì trên tay lại bị một cỗ lực mạnh kéolần nữa, nhất thời lại thêm hai bước, thì cũng đã đến gần bên trận pháp.
Hiểu Lâm hít sâu một hơi, giọng căm hận nói: " Sư phó ta phải chết,ngươi cũng phải đi vào, chúng ta cùng nhau chết đi!" Nàng giữ chặt TiểuKhai, lao đầu vào trong mạt chược đại trận.
Tiểu Khai trong nháy mắt sợ đến hồn phi phách tán, miệng kêu liênthanh: " Ngươi điên rồi sao..." Thì cả thân hình đã bay lên, hướng vàotrong mạt chược đại trận.
Giờ phút này Khổn Tiên Tác đã tạc tới một thước cuối cùng, mắt thấy sẽ không còn che chở cho Tùng Phong được gì nữa.
Giờ phút này Tùng Phong đạo trưởng máu tươi đang trào ra, sắc mặt trắngbệch, đã tới bước cuối cùng, hai ngón tay đưa về phía trước, muốn phátra một đạo chân nguyên lực cuối cùng.
Giờ phút này đầu của Hiểu Lâm và ngón tay của Tiểu Khai cơ hồ đụng chạm tới bên ngoài trận pháp.
Giờ phút này ánh mắt mọi người cơ hồ trừng thật to, vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Đúng lúc này, cả hiện trường bỗng nhiên đã xảy ra biến hóa.
Cả mạt chược đại trận bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tămhơi, Hiểu Lâm đâm đầu đụng ngay vào bụng của Tùng Phong đạo trưởng,Tiểu Khai vừa lúc nhào luôn tới, đè luôn Hiểu Lâm ở dưới thân, mộthương thơm con gái tràn vào trong lỗ mũi.
Mà ngón tay Tùng Phong đạo trưởng cũng vừa lúc đút vào trong hai lỗ mũicủa Tiểu Khai, làm hắn ai yêu hét thảm một tiếng, hoàn hảo Tùng Phongđạo trưởng cũng đã hoàn toàn kiệt lực, mặc dù đầu ngón tay cắm vàonhưng chân nguyên lực không hề phóng ra được chút nào.
Giờ phút này trời xanh thanh khiết, gió thổi nhè nhẹ, ngàn dặm mặt trờiđang lên cao, bốn phía vách núi đen biển mây mang mang, tất cả mọingười xụi lơ trên mặt đất, ngươi xem ta ta xem ngươi, rốt cuộc không ainói được nửa lời.
Vô luận như thế nào thì tràng nháo kịch này cuối cùng cũng không hề nháo ra một tấn thảm kịch nào.
Tiểu Khai ôm lấy cái mũi suốt hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy cảm thấydưới thân đau nhói, nhịn không được quát to một tiếng, nhảy lên, cảgiận nói: " Hiểu Lâm, ngươi làm gì?"
" Ngươi nói ta làm gì?" Hiểu Lâm tức giận trừng mắt nhìn hắn, bộ ngựcnhỏ ưỡn lên, bỗng nhiên đỏ mặt, nói: " Ngươi...ngươi...ngươi nắm đượcthoải không? Hừ!"
Tiểu Khai sửng sốt một chút, lúc này mới có phản ứng, nguyên lai tư thếvừa rồi quả thật có điểm thật bất nhã. Hắn đang muốn mở miệng, chợtnghe Tùng Phong đạo trưởng ung dung nói: " Thiên Tuyển môn chủ, nguyênlai bộ mạt chược này...đúng thật là một món tiên khí a..."
Tiểu Khai cười hắc hắc, cuối cùng nhớ tới việc chính: " Bây giờ ngươitin rồi a, ta đem tiên khí này tặng cho ngươi, có thể bồi thường đượclinh mạch kia rồi nha."
Tùng Phong kinh ngạc suy nghĩ hồi lâu mới thở dài: " Ta có được móntiên khí này lại mất đi bốn kiện tiên khí, còn bị hủy diệt cả linh mạchngàn năm, mà bộ mạt chược này của ngươi còn vốn là vật của Hoàng Sơnta, lần được này quả nhiên là khó thể phán đoán a..." Trong giọng nóiđầy vẻ cô đơn, nghe được khiến cho Tiểu Khai cũng cảm thấy đau xót.
" Tùng Phong chưởng môn, không thể so sánh như vậy." Tuyết Phong đi ranói: " Hôm nay Hoàng Sơn mặc dù bị hủy diệt bốn kiện tiên khí, nhưngtìm được bộ mạt chược này, càng lợi hại hơn rất nhiều lần so với bốnkiện tiên khí kia, để ta bình phán, hôm nay đạo trưởng đã có lời lớnrồi đó."
Vẻ mặt Tùng Phong có chút vừa động, nhịn không được nhìn về phía Tuyết Phong.
Tuyết Phong mỉm cười, lại nói: " Theo ta được biết, bộ mạt chược này không chỉ dùng lập một trận pháp này mà thôi."
" Thật vậy chăng?" Tùng Phong đạo trưởng tràn ngập hy vọng nhìn qua: " Còn có trận pháp khác sao?"
" Đương nhiên là có." Đến lúc này, Tiểu Khai đương nhiên biểu hiện: "Vừa rồi ta chỉ dùng hai trận pháp, còn bộ mạt chược này nếu toàn bộ thitriển ra, ít nhất cũng có thể hợp xuất hơn mười trận pháp, hơn nữatrong mỗi trận còn có vài biến hóa, như vậy mà tổ hợp, quả thật là vôcùng vô tận nha!" Hắn suy nghĩ, lại nói: " Nếu phát huy toàn bộ uy lựccủa bộ mạt chược này, ta phỏng chừng đối phó bất cứ tà ma gì đó, thìtuyệt đối là vô địch."
Tâm tính tu dưỡng của Tùng Phong đạo trưởng cũng rất thâm hậu, nhưnghôm nay đầu tiên là bị Tiểu Khai chọc giận đến mất phong độ, bây giờlại bị trận pháp làm cho nguyên khí đại thương, còn ói ra không ít máu,công lực suy thối lượng lớn, cho nên tu dưỡng đã hạ xuống, lúc nàykhông thể khống chế được tâm tình nữa, mừng rỡ nói: " Như thế còn phảithỉnh môn chủ dạy ta phương pháp sử dụng."
" Ân, kỳ thật rất đơn giản."Tiểu Khai nói: " Ngươi cảm thụ một chút tiên linh khí trên mạt chược,sau đó dùng ý niệm khu động là có thể làm cho trận pháp tổ hợp, đơngiản vậy thôi." Hắn tiện tay đem ra tờ giấy ghi mạt chược hồ bài quytắc đại toàn: " Nha, ngươi xem, chỉ cần tổ hợp ra một bộ hồ bài là đượcrồi."
Mấy vị chưởng môn nhân nhìn nhau, không ai nghĩ tới, thoạt nhìn một bảobối huyền diệu như vậy, nhưng khi sử dụng lại đơn giản như vậy, quảthật có điểm như đùa giỡn.
" Nhưng..nhưng là.." Vẻ mặt Tùng Phong đau khổ nói: " Ta vốn không cảm thụ được tiên linh khí trên mạt chược a."
" Thì do ngươi không có duyên phận." Tiểu Khai nghiêm trang hạ kết luận.
" Nhưng..nhưng là..." Tùng Phong cứ nhưng là cả hồi lâu, rốt cuộc nhìn Hiểu Lâm đứng bên cạnh: " Hiểu Lâm, con tới thử xem."
" Sư phó, con cũng không được." Hiểu Lâm nói: " Con không cảm thụ được gì hết."
Ánh mắt mọi người cổ quái nhìn Tiểu Khai, nhịn không được nhất thờisinh ra lòng ghen ghét, đầu tiên là Vô Tự Thiên Thư, rồi đến Phong MaKhẩu Quyết, bây giờ lại là bộ mạt chược, tiểu tử này gặp được những bảobối cần phải có duyên phận, mà tiểu tử này hết lần này tới lần kháccũng đều có duyên với bảo bối tuyệt thế, duyên phận đến mức siêu nhânnhư vậy, cũng khó trách mọi người nhịn không được mà ghen ghét.
" Hiểu Lâm, gọi đệ tử Hoàng Sơn đến thử xem." Tùng Phong khẽ cắn môi,cố chấp nói: " Ta cũng không tin trong mấy ngàn đệ tử của Hoàng Sơn,lại không có được một người hữu duyên."
Trơ mắt nhìn tình hình, đối với Hoàng Sơn đúng là sinh tử tồn vong thờikhắc, chỉ trong một đêm, Hoàng Sơn chẳng những mất đi linh mạch, cònmất đi tất cả tiên khí, nếu không có người kế thừa bộ mạt chược này,thì Hoàng Sơn thật sự không còn cơ hội nào nữa, có lẽ rất nhanh sẽ rơixuống thành môn phái nhị lưu.
Chuyện kế tiếp có điều nhàm chán, một đám rồi một đám đệ tử tràn ngậphy vọng tiêu sái đi tới, rồi lại một đám rồi một đám đệ tử cúi đầu ủ rũquay trở về, mắt thấy một đệ tử cuối cùng của Hoàng Sơn đều thử xongrồi, thế nhưng vẫn chưa tìm được một người có thể cảm ứng được tiênlinh khí.
" Chẳng lẽ....trời thật muốn diệt Hoàng Sơn ta hay sao?" Tùng Phong như tuyệt vọng nhìn Hoàng Sơn Vân Vụ đại sảnh phía xa xa.
" Còn có ai chưa thử không?" Tùng Phong có chút gấp gáp hỏi: " Gọi mấyngười hầu trà, tạp vụ, nấu bếp, toàn bộ kêu lên thử một lần."
" Sư phó, đều thử qua rồi." Một đệ tử cung kính nói: " Toàn bộ thử xong rồi."
Con mắt Hiểu Lâm xoay chuyển, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: " Sư phó, còn có một người chưa thử."
Tùng Phong nhảy dựng lên: " Còn chờ cái gì, kêu hắn tới thử a!"
" Hắn còn bị nhốt ở biệt viện sau núi đó." Hiểu Lâm trộm nhìn TùngPhong: " Con nói chính là tiểu sư đệ...hắn lần trước trộm đánh mạtchược, không phải bị sư phó đích thân hạ cấm chế nhốt lại sao?"
Tùng Phong nhảy lên: " Đi, ta tự mình đi giải phong cho hắn!"
Hoàng Sơn biệt viện kỳ thật là rất lớn, ngoại trừ biệt viện tại ThiênĐô Ẩn Phong, ở sau núi còn có một biệt viện, nếu muốn đi thì trước tiênphải xuống Thiên Đô Ẩn Phong, đương nhiên phải ngự phi kiếm mới có thểtới, Tiểu Khai bây giờ không dám tìm Hiểu Lâm hỗ trợ nữa, hắn vừa mớilàm cho sư phó người ta hộc máu, nên có điểm sợ tiểu nha đầu đẩy hắnngã chết, cho nên định chạy tới chỗ Tuyết Phong, vừa mới nói câu: "Tuyết Phong chưởng môn..." Câu kế tiếp còn chưa kịp nói thì bỗng nhiênnghe được một thanh âm thật ôn nhu dễ nghe: " Thiên Tuyển môn chủ nếunhư không chê, Lam Điền Ngọc nguyện ý đưa môn chủ đoạn đường." Đíchthân chưởng môn nhân của Lưu Vân Thủy Tạ mở miệng muốn giúp đỡ.
Tiểu Khai ngẩng đầu nhìn, giờ phút này Lam chưởng môn chỉ cách vàithước, khuôn mặt tinh tế không một tia tì vết nào, ánh mắt ôn uyển hiềnlành, thần thái ôn nhu mỉm cười, mặc dù mặc áo đen, nhưng gió núi thổitới, tóc dài phiêu phù, thế nhưng có loại phiêu nhiên xuất trần vẻ đẹp,so với nữ hài tử bình thường thì lộ ra mỹ thái, một phong vị bất đồng,Tiểu Khai vừa nhìn thấy thì có chút ngẩn người, chỉ cảm thấy thế gianmỹ nữ, tới cảnh giới này có thể xem như là cực hạn.
Lam Điền Ngọc thấy Tiểu Khai không đáp, một bàn tay trắng như ngọc đưara quơ nhẹ trước mắt Tiểu Khai, thản nhiên cười: " Môn chủ, nghĩ cái gìvậy?" Theo ngọc thủ vươn ra, một hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, TiểuKhai giật mình gật đầu nói: " Đương nhiên là có thể, đa tạ chưởng môn."
Lam Điền Ngọc mỉm cười, bàn tay đưa lên mái tóc dài trên đỉnh đầu gỡxuống một vật, đón gió nhoáng lên, vừa đến không trung liền hóa thànhmột cái thuyền nhỏ, nói: " Đi lên đi."
Tiểu Khai là lần đầu tiên gặp loại phi hành thế này, trong lòng âm thầmtán thưởng, nghĩ thấy còn tốt hơn phi kiếm rất nhiều, bước vào trong,bảo bối này hình dáng y hệt chiếc thuyền nhỏ, khẽ khàng lay động, TiểuKhai không thể đứng yên, liền ngã qua một bên, nhưng tay có thể chụpngay một thứ gì đó, hắn ôm lấy, cuối cùng đứng vững thân thể, lúc nàymới nhận ra mình vừa chộp trúng bàn tay của Lam Điền Ngọc, không khỏiđỏ mặt lên, cuống quýt buông tay.
Lam Điền Ngọc nhìn hình dáng của hắn, cũng không nói gì, chỉ liếc mắtnhìn hắn đầy thâm ý, hé miệng cười, ôn nhu nói: " Môn chủ ngồi vữngnhé." Không nghe rõ nàng thấp giọng niệm chú ngữ gì đó, thuyền nhỏ cũngchầm chậm bay ra ngoài, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng lại cực kỳ vữngvàng, Tiểu Khai ngồi trên thuyền, nhìn trái nhìn phải, còn có vẻ nhànnhã quan sát phong cảnh biển mây bốn phía, trong lòng lặng lẽ đánh giáchiếc thuyền nhỏ này là pháp bảo phi hành tốt nhất.
Giờ phút này, vô luận là đệ tử Hoàng Sơn, hay là mấy vị chưởng mônnhân, đều đã phi xa xa phía trước mặt, hai người một thuyền này đã làngười đi cuối cùng, Hoàng Bội từ xa xa quay đầu lại nhìn chiếc thuyềnnhỏ liếc mắt, trong mắt càng khinh miệt hơn vài phần, trong lòng lặnglẽ hồ nghi nói: " Lam Điền Ngọc lại sử dụng Ngọc Nữ Tâm Kinh đối vớihắn, không biết có ý nghĩa gì, chẳng lẽ một tên háo sắc vô học bất tàinhư hắn mà cũng có giá trị lợi dụng nào đó sao?"
Nàng nghĩ tới đây, trong đầu liền hiện lên một màn cảnh tượng khi bịTiểu Khai nhìn thấy bên dưới quần mình, nhất thời sắc mặt lạnh lùng,thầm nghĩ: " Nếu để cho ta nhìn thấy hắn làm ra việc gì thương thiênhại lý, ta nhất định phải thay trời hành đạo một kiếm trảm chết hắn!"
Tiểu Khai không biết có người có chủ ý chém chết mình, hắn ngồi ở trongthuyền nhỏ, vừa tấm tắc xưng tán, vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía,ánh mắt thủy chung không nhìn Lam Điền Ngọc, bởi vì hắn chợt nghĩ lựchấp dẫn của vị chưởng môn này thật sự không nhỏ, mới nhìn thì không cógì đặc biệt, nhưng càng ngồi gần thì càng cảm thấy động lòng người, làmcho người ta nhịn không được mà tâm trạng nhảy lên, loại phong độ nghithái này thật sự xinh đẹp đến làm cho người ta run sợ, nếu mình càngnhìn nàng thêm nữa, thì có thể xảy ra chuyện thật sự, thế nhưng là vìTiểu Trúc, hắn tuyệt đối không để cho mình động tâm với bất cứ nữ nhânnào khác.
Lam Điền Ngọc không biết điều này, mỉm cười nói: " Môn chủ cảm thấy Thất Bảo Kim Thuyền này như thế nào?"
" Tốt lắm, thật hay lắm." Tiểu Khai có chút cứng ngắc nói: " Theo ta xem, đây là pháp bảo phi hành tốt nhất."
Lam Điền Ngọc khẽ gật đầu, bỗng nhiên nói: " Đã như vậy, ta đưa bảo bối này cho môn chủ nhé?"
" A! Đưa cho ta?" Tiểu Khai chấn động: " Không nên, không nên, vật này quá quý trọng rồi, ta làm sao thu được chứ."
" A a, đây cũng không phải là vật phẩm quý trọng gì, bất quá năm đó tamua một vật trang sức bình thường mà thôi. Mấy năm nay nhàn rỗi vô sự,mới tu luyện thành một món đồ bảo bối, dùng để thưởng thức phong cảnh."Lam Điền Ngọc cười cười, thanh âm càng nhu hòa, trầm thấp: " Nếu ngàysau có rảnh, môn chủ có hứng thú đến làm khách Lưu Vân Thủy Tạ không?"
" A, ngươi nói gì?" Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi.
" Ta có ba gã đệ tử thân truyền, đại đệ tử năm nay hai mươi ba tuổi,tên là Bạch Lộ, dung mạo tố nhã khiết tịnh, tại tu chân giới có đượchiệp danh, nhị đệ tử hai mươi tuổi, tên Ngưng Hương, phong vận uyểntrí, trời sinh có dị hương, tiểu đệ tử vừa mới qua mười bảy, chưatrưởng thành tên là Khinh Hồng, chính là thiên tài tu chân được côngnhận của Lưu Vân Thủy Tạ." Thần sắc của Lam Điền Ngọc có chút phức tạp,ánh mắt dừng ở mây trắng trên bầu trời, khẽ nói: " Nếu có ba nữ đệ tửnày bồi tiếp, chẳng biết môn chủ có ý đến làm khách hay không?"
Lời nói xong, thần thái Lam Điền Ngọc vẫn điềm tĩnh thế nhưng vẫn cóchút ba động, hai mắt không nháy nhìn ánh mắt Tiểu Khai, có chút khẩntrương chờ mong câu trả lời.
Tiểu Khai có chút kỳ lạ gật gật đầu: " Được a, ta còn đang muốn tìm cơhội đến các đại môn phái tham quan, để tăng trưởng kiến thức, cho nêncái gì mà bồi tiếp gì đó, bỏ qua đi."
Hàm răng ngọc của Lam Điền Ngọc càng cắn chặt, sắc mặt ngưng trọng vôcùng, hít sâu một hơi dài: " Vậy ý của môn chủ là...chẳng lẽ...muốnta..tự mình bồi tiếp?"
Một câu này nói xong, gương mặt vốn bình tĩnh tố tịnh như nước mùa thucó chút hồng lên, còn mang theo một tia quyết tuyệt, như đã làm ra sựlựa chọn gian nan!
Tiểu Khai hoàn toàn hồ đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro