Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3 Đừng nhìn ta như thế

Lúc này Vương Phong tâm động thần thức , điều khiển thần ý trong sách thoát ra, không gian xung quanh dần làm cho người thấy loạng choạng, chớp mắt một tí đã là ở trong sơn động đứng ngay chỗ cũ, Vương Phong có thể hiểu được cái này trong sách cùng thời gian bên ngoài là không đồng nhất, chỉ là hiện tại hắn không thể xác định rõ ràng thời gian được.

" Cảm giác quen thuộc này , thật làm cho ta cảm thấy hoài nghi "

Vương Phong hắn cũng không phải kẻ ngốc, rất rõ ràng hắn biết được bản thân có cảm giác quen thuộc với cuốn sách , với cái lôi đạo diễn pháp hắn vừa làm được qua, hắn cũng không nghĩ bản thân là cái thiên tài, nhưng Vương Phong hắn ý thức được đối với mấy cái rõ ràng bản thân không biết gì nhưng đồng thời lại có câu trả lời trong lòng, bất quá bây giờ hắn chỉ có thể hoài nghi như thế lại không biết phải làm thế nào tra được ra cái gì.

" Ai! " Thở dài một hơi về sau , hắn cũng bình tâm lại, có lẽ về sau này Vương Phong có lẽ sẽ có được câu trả lời, còn bây giờ hắn cần phải trở nên cường đại, theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm của mình, biết rằng không mạnh thì bị thiệt cũng chỉ có mình, nếu mạnh sẽ không cần sợ hãi thứ chi , nếu mạnh sẽ chính là người khác sợ hãi hắn, mang theo tâm tình phấn chấn hắn nhanh chóng đi ra khỏi sơn động.

U tĩnh rừng núi hùng vĩ, có tiếng suối chảy, có hoa nở hương thơm ngát, cạnh hồ, một cảnh thiên nhiên đẹp đẽ mỹ lệ, trong mắt hắn linh khí dao động bất thường trong dòng suối, nước này linh cơ ngập quang, cũng không sâu lắm, nhìn trong vắt có thể thấy ở dưới đáy có cá đang bơi , nhưng cá này lại khá lạ mắt , bởi vì nó thật là trong suốt nếu không phải hắn đôi mắt pháp quan có thể quan sát linh khí một cách biến thái thì hắn thật cũng không nhìn thấy con cá đang bơi kia đâu.

" Thật là thú vị a " tự lẩm nhẩm một câu , Vương Phong bây giới lại cảm thấy muốn chăm chỉ tu bổ linh lực, nhưng trước hết hắn phải tìm chỗ thích hợp từ luyện , bên cạnh dòng suối chảy xuống có một tảng đá khá bự nhìn chung cũng tính là bằng phẳng.

" Cũng không tệ " Vương Phong ngồi xuống bắt đầu dẫn nạp linh khí , nhưng lần này hắn không có ngủ quên qua, một lòng kiên trì kiên nhẫn ngồi tu luyện.

Bây giới cũng là quá giữa trưa, con hổ cũng như thường lệ chạy lại chỗ hang động, nhưng lần này nó phát hiện rất nhiều linh khí tập trung gần sơn động phía kia , chạy nhanh về trước , nó đã bắt gặp thân ảnh nam tử thanh sam nhắm mắt đang ngồi trong tư thế thiền định

'Hắn ruốt cuộc cũng tỉnh rồi' suy nghĩ hoài nghi một lát, nó bước chậm rãi đi về phía Vương Phong.

Vương Phong cũng là phát giác được có yêu khí đang đến gần, hắn mở mắt nhìn thấy một con hổ to lớn đang đi về phía mình, con hổ cũng là đang quan sát hắn, hai mắt hổ và người nhìn nhau, cảm giác tĩnh lặng một hồi sau, Vương Phong mở miệng nói chuyện trước

" Các hạ đi về phía Vương mỗ làm gì? Cũng đừng nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống như thế chứ " hắn cũng là sợ hãi nha, vì giờ pháp nhãn của hắn có thể thấy rõ mồn một từng sợ yêu khí cùng lệ khí từ trên thân con hổ bốc lên,rõ ràng con hổ này đạo hạnh không thấp, cảm giác không quá thoải mái cũng làm Vương Phong liên tiếp nhíu mày nhìn con hổ đề phòng nó tấn công.

" Xin ngài chớ hiểu lầm, vãn bối tên tự Lục Tâm, vãn bối chỉ là vô tình biết rằng trong sơn động có cao nhân đang tu hành, vãn bối tự biết mình đạo hạnh kém cỏi, chỉ có thể giúp ngài trông coi sơn động bên ngoài không cho phép ai vào quấy rầy thanh tịnh."

Vương Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu của con hổ này là sợ hắn? nhưng cũng quá nói dối trấn trợn rồi, ti không biết vì sao nhưng Vương Phong cũng mang tâm lý khá may mắn, với tu vi bây giờ của mình Vương Phong thật sự không nắm chắc phần thắng, vãn nhất bị giết chết e là lần này sẽ chết thật, Vương Phong không dám liều, cũng không muốn liều, suy nghĩ rất nhanh Vương Phong mở miệng ngữ điệu bình thản

" Hoá ra là Lục Tâm các hạ, vừa rồi là Vương mỗ hiểu lầm, chỉ là Vương mỗ vừa mới tỉnh lại đối với thế gian sự tình kỳ thật khá mơ màng, cũng mong các hạ chỉ giáo nhiều thêm " Vương Phong cười hiền lành

Lục Tâm nghe Vương Phong nói về sau trong lòng cũng rất chấn động, Lục Tâm tự bổ não suy diễn Vương Phong người này ruốt cuộc đạo hạnh cao thâm ra sao? đã tu luyện đến mức nào? ' chẳng lẽ y là chân tiên' dựa theo những gì Lục Tâm lắng nghe nãy giờ và cũng xác thật hắn không nhìn rõ đạo hạnh của Vương Phong, tuy rằng Lục Tâm bảo mình tu vi kém cỏi nhưng đó chỉ là nó muốn ở trước mặt vị cao nhân này toả ra khiêm tốn mà thôi! nó cũng có tự tin vốn luyến rằng ở trong núi này không một yêu hay ma nào là đối thủ của nó , Lục Tâm cũng coi như mình là chủ nhân chân chính của ngọn núi này, nhưng bây giới nó đang rất kích động muốn kiềm nén cũng không được, từ xưa tới nay chân tiên hiếm gặp , bây giờ lại ở ngay trước mắt không nắm bắt cơ hội thì nó quá có lỗi với bản thân rồi, tuy xưa nay tiên nhân thường không thích yêu quái nhưng nhìn Vương Phong nho nhã ôn hòa dáng vẻ làm cho Lục Tâm vô cùng mong chờ được tiên nhân chỉ lộ!.

Vương Phong đương nhiên cũng nhìn thấy thần sắc của con hồ này vừa biến hoá trong chớp mắt. ' Thật không biết tên này là đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ nhìn hắn trong quá yếu nên định ăn thịt hắn a' vừa nghĩ cũng làm Vương Phong nổi hết da gà 'tê thật là cảm giác lạnh lẽo' nhưng cũng không để Vương Phong suy nghĩ nhiều về cách con hổ này ăn mình thế nào thì Lục Tâm đã lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của hắn.

" Tiên trưởng, vãn bối cũng rất ít khi ra ngoài nhiều, nhưng bản thân vãn bối cũng biết được khá nhiều chuyện, không biết ngài muốn biết về chuyện gì? " Lục Tâm vô cùng thành ý nhìn sang Vương Phong cười một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro