1749-1846
🌿Lưu ý: Chỉ đăng tại Wattpad của Alph16; mọi website Việt Nam đăng tải bản Wattpad này đều là ăn cắp và reup trái phép.
-----------------------------------
Em yêu mới nói:
"Đôi ta yêu nhau còn gửi vật tin,
Đàn môi đồng anh gửi em đây thay mặt..."
Em rút đàn môi em gẩy,
"Bạn tình ơi còn nhớ hay quên?"
Chồng em yêu mới nói:
"Kẻ khó sao đàn môi thánh thót,
Người nghèo hèn sao réo rắt đàn đồng?
Sáo ngân rung như tiếng đàn người cũ,
Sao thoảng chừng như giọng nhớ người thương?"
Rồi chồng em hồi tưởng lại,
Những ngày xưa đang tuổi gái trai,
Nhận ra em, mừng vui dựng nhà,
Gặp bạn tình, ăn làm thoả dạ,
Không vấn vương bằng sợi tơ nhện,
Mười đêm chuyện nhỏ to êm đềm,
Như đôi uyên ương cửa hang ngấp nghé,
Hoa khẳm cuối dòng nẩy lá non tươi,
Chỉ vàng, đỏ, lụa là lại vây quanh cô gái quá thời,
Lại như hoa sớm ngậm sương,
Như cô gái Kinh vẩy khăn thêu hình chim yểng,
Đã nên duyên xin chớ phụ tình,
Đôi ta yêu nhau, yêu đến khi tóc ngả hoa râm,
Yêu đến khi đầu bạc,
Không mắng em vụn về,
Không bảo em lười mà chê,
Muối dưa không chê chua,
Ủ rượu, không chê đắng,
Dưa lâu chua bởi lá rau dày,
Rượu lâu đắng bởi hú to bảy người khiêng nặng,
Nhờ phúc em yêu trời độ,
Được sống bên nhau mong ước thoả lòng,
Nhưng còn người vợ cũ bên chồng?
Chồng em sắp của và mười hai tấm khăn,
Đồ lạc trong nhà chia đều hai phần,
Chia ngựa chia cả yên lẫn nhạc,
Đã thương nhau lụa là, vải vóc chia đôi,
Aó mặc vào người xẻ nửa,
En yêu mới nói:
"Têm trầu đừng têm chặt,
Têm chặt e vôi loãng, trầu non;
Vôi loãng vôi chạy đồn,
Yêu nhau đừng yêu nóng,
Yêu nóng không được lâu
Cốt tình yêu bền chắc về sau,
Hãy đợi con dúi và con tê tê đào lỗ
Đào lỗ sâu mười sải, hai mươi sải quay ra
Đừng cho người cũ kêu ca!"
Vợ anh yêu mới nói:
"Đừng giũ em như giũ chỉ
Đừng vứt em như khách vứt tầu dong!
Xin giã gạo đổi chày,
Xin phơi thóc đỡ tay;
Anh đã có kiềng, xin làm gạch cạnh,
Anh gặp lại người yêu, em xin được làm vợ lẽ!
Xin làm vợ lẽ đỡ đầu voi,
Con đòi đỡ chuôi kiếm,
Làm đầy tớ gánh cám,
Làm đứa ở gánh rượu,
Làm kẻ hầu núc nước rửa chân cho vợ anh;
Sẩy thóc xin ăn nhờ,
Dầu phận thiếp nằm rìa cũng cam!"
Chồng em yêu mới nói:
"Nhà rếch bởi măng sặt
Lời ra tiếng vào vì vợ lẽ!"
Hết lời van xin, chồng em không nghe,
Người vợ cũ mới tìm lời êm ái dặn chồng:
"Xin chào chồng yêu gối ấp tay kề,
Chào con nhỏ quấn bên mình mẹ hỡi!
Ta quay về họ hàng nhà ngoại,
Quay về nơi mái cũ mẹ hiền!"
Trông ra thấy hoa đào búi tóc.
Mặt gối thêu hoa bợ,
Tà áo mổ đuôi cá,
Khăn piêu đen phất toả đuôi voi;
Người đi rồi, chẳng bao giờ còn quay lại nữa,
Chồng em mới nói:
"Lòng thương em, ta đưa em đến tận đầu đường,
Ta tiễn theo người vợ bỏ;
Xin chúc bình an nẹp áo trong viền xanh viền đỏ
Thu vén giữ gìn đừng để cho đầu dãi mưa sương;
Người đẹp ta thương, em hãy quay về khoẻ mạnh,
Chúc em về nhà mẹ yên lành!"
Ngoài xa mưa rơi núi trám,
Trời chớp nhoáng đồi dong,
Thần linh muốn đôi ta nên vợ nên chồng, em nhỉ!
Vừa đúng như giương nỏ trúng đích,
Chỉ về guồng nên đôi lứa hằng mong,
Thành vợ thành chồng, ta hằng ước từ bao ngày cũ!
Còn như phận người thuở trước,
Tơ không đỏ dần dần nhuộm đỏ,
Sức không nhiều chăm chỉ làm ăn,
Rồi cũng có ngày được quyền cao chức trọng;
Còn như phận người vợ bỏ,
Trở về nhà cũ mẹ cha,
Lấy được chồng êm ấm thuận hoà,
Sau cũng được quyền to chức lớn;
Cùng sánh vai nhau nhà nhà vui vẻ, bạn ơi!
/tên mỗi chương là số thứ thứ tự các câu thơ trong bài được đăng ở chương đó/
-------------------------------------
Văn bản này và các văn bản khác được biết đều chép đến đây là hết. Năm 1961, ông Cầm Biêu - một nhà thơ Thái am hiểu vốn cũ dân tộc - có nói chuyện rằng ông được nghe một người bạn ở Sông Mã, tỉnh Sơn La kể lại là Tiễn dặn người yêu còn có thêm một đoạn nữa, nói riêng về người chồng thứ nhất của chị. Anh này nghèo khó, cũng bất đắc dĩ phải đến nhà chị xin thóc ăn. Vợ chồng chị cho anh ta một gánh thóc nặng mang về. Khi qua cầu, chẳng may anh ta đánh tuột một bên gánh xuống suối. Về nhà bà con chế giễu anh ta rằng "vợ cũ mà chỉ cho một bên gánh thôi ư?" Anh ta rất xấu hổ. Sau khi chết, anh ta biến thành con chim từ quy kêu cả đêm "háp háp... khon khon..." (háp là gánh, khon là một bên gánh). Theo các chuyên gia và cả ông Cầm Biêu thì đoạn thêm vào này có vẻ lạc lõng. Cho đến nay, theo như tớ biết thì cũng chưa phát hiện được văn bản nào có chép đoạn kết ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro