Chương 43: Ngư ông đắc lợi
Đừng nói là người khác, ngay chính Nhiễm Nhiễm cũng giật mình - vừa rồi nàng gần như không sử dụng chút khí lực nào, sao uy lực lại lớn như vậy được?
Nhưng mà việc này cũng có chỗ tốt, chính là khiến cho mấy đệ tử danh môn chính phái trước kia vẫn luôn khinh bỉ mấy kẻ tập sự Tây Sơn giờ đây không dám tùy tiện mở miệng chê bai nữa.
Chưa đến nửa ngày, tu vi của Tiết Nhiễm Nhiễm đã vượt xa những đệ tử đã tu chân mấy chục năm.
Năm xưa, Mộc Thanh Ca từ Hồ Tẩy Tủy đi ra, danh tiếng đã vang xa, lừng lẫy một thời, nếu không phải về sau nàng lầm đường lạc lối, tự mở cửa âm giới thì nàng đã sớm trở thành người đứng đầu trong giới tu tiên được vạn người kính nể.
Tô Dịch Thủy cũng vậy, từ sau khi ở Hồ Tẩy Tủy về, công lực tăng vọt, thậm chí trò còn hơn thầy, có thể đánh bại được Mộc Thanh Ca, trợ chính đạo, giúp chính nghĩa.
Nhưng hai người bọn họ vốn dĩ ban đầu cũng là những người có năng lực trác tuyệt, còn Tiết Nhiễm Nhiễm chỉ là một kẻ gà mờ không có tên tuổi trong giới tu tiên, lại một bước nhảy lên long môn.
Không nói cũng có thể tưởng tượng được, về sau danh tiếng mà nàng sẽ đạt được bọn họ không thể nào với tới được.
Hai tỷ muội Băng Thanh, Ngọc Khiết đầu óc nhanh nhạy, không tỏ vẻ tức giận như Vệ Phóng mà miễn cưỡng duy trì tươi cười chắp tay chúc mừng Nhiễm Nhiễm.
Nhưng Mộc Nhiễm Vũ nhìn bọn Vệ Phóng tức giận không cam lòng, lại chậm rãi nhắc nhở: "Chúc mừng Tiết cô nương, có điều... cô cũng phải đề phòng một chút, linh lực Hồ Tẩy Tủy quá lớn, huyết mạch của cô khó có thể hấp thu được ngay, trong khoảng thời gian hoa văn trên trán chưa biến mất, cô phải giữ cơ thể mình thật cẩn thận, tuyệt đối không được để bị chảy máu... Nghe nói trước kia có người sau khi vào Hồ Tẩy Tủy, đã bị những đồng môn có ý xấu phục kích nên mất đi máu huyết linh lực..."
Lời nói của nàng ta nghe thì có vẻ là đang quan tâm Tiết Nhiễm Nhiễm, nhưng trong lời nói lại tràn đầy ý cảnh cáo - hiện tại Mộc Thanh Ca mặc dù linh lực tăng nhiều, nhưng còn không thể hoàn toàn khống chế được, mà máu của nàng tràn đầy linh lực không khác gì Chu Tước, nếu có thể uống máu của nàng thì linh lực sẽ tăng lên như được ngâm trong Hồ Tẩy Tủy.
Quả nhiên vừa dứt lời, tất cả mọi người đứng đây bao gồm cả Vệ Phóng sắc mặt đều thay đổi, nhìn Nhiễm Nhiễm với ánh mắt kỳ quái.
Chặng đường này của họ đã phải trả giá quá lớn, lại chỉ là dã tràng xe cát, sao có thể cam tâm mà rời đi?
... Nếu lời Mộc Thanh Ca nói là thật, vậy thì chỉ cần uống máu Tiết Nhiễm Nhiễm, là còn có cơ hội xoay chuyển tình thế?
Nghĩ vậy, hai tỷ muội Băng Thanh, Ngọc Khiết cũng bắt đầu dao động, nhìn nhau trao đổi ánh mắt mà chỉ hai người mới hiểu được.
Nhiễm Nhiễm lập tức cảm nhận được sự biến hóa của mấy người này, Mộc tiên sư miệng lưỡi quả thật lợi hại, vừa nói mấy câu đã khơi gợi lên sát tâm của mấy người ở đây.
Nếu bọn họ liên thủ, chính nàng cũng không biết có thể dễ dàng đánh bại bọn họ hay không. Nhưng Nhiễm Nhiễm cũng không sợ hãi, không thấy rừng cháy, mãnh thú vẫn còn nhàn tâm đi săn hay sao, vì thế nàng tìm cách đánh lạc hướng bọn họ.
Mọi người xúm lại đi lên, Nhiễm Nhiễm tốt bụng nhắc nhở: "Các vị đạo hữu, lần này còn có một người nữa cũng vào Hồ Tẩy Tủy, chính là Quỷ Bát Thiên, hơn nữa... không biết chư vị có biết hay chăng, Quỷ Bát Thiên kia chính là ma đầu Ngụy Củ dịch dung, cải trang mà thành!"
Vừa dứt lời, quả nhiên cả đám người mặt biến sắc, nhưng Nhiễm Nhiễm ánh mắt tinh tường, phát hiện Mộc Thanh Ca vẫn rất bình tĩnh, tựa như đã biết từ trước.
Nhiễm Nhiễm vẫn cố gắng đánh lạc hướng: "Vì vậy chúng ta nên nhân lúc Ngụy Củ chưa đuổi kịp, mau xuống núi thôi!"
Nói xong Nhiễm Nhiễm kéo tay đại sư huynh chuẩn bị đi.
Nhưng cặp song sinh Vô Sơn Phái lại thi triển thổ thuật, khiến đất dưới chân ngáng đường Nhiễm Nhiễm. Ôn Băng Thanh mỉm cười nói: "Núi Thiên Mạch lớn như vậy, nếu như ngươi nói Quỷ Bát Thiên kia thật sự là Ngụy Củ, vậy nếu hắn đã muốn đuổi theo thì chúng ta làm sao chạy thoát? Chỉ có tất cả đồng lòng thì mới có thể đánh lui được tên ma đầu đó... Chi bằng như này, Tiết cô nương chia cho mọi người một chút linh huyết, chúng ta cũng có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho cô, hiệp lực đánh lui ma đầu Ngụy Củ!"
Theo như ý của Ôn Băng Thanh, Nhiễm Nhiễm chỉ cần bỏ ra một chút máu, cũng không tổn hại đến tính mạng, mà lại có thể ban ơn cho mọi người, cớ sao lại không làm?
Những người khác nghe được cảm thấy rất hợp tình hợp lý, ánh mắt sáng lên.
Nhiễm Nhiễm lặng yên không nói, dường như đã hiểu rõ cách sống của một số người – mặc dù nói động vật vào lúc nguy nan, dù hốt hoảng chạy trốn sẽ không tàn sát lẫn nhau. Nhưng nàng đang phải đối mặt với... con người! Có một số người còn không bằng súc vật, gặp lúc nguy khốn sẽ có thể làm ra những việc không thể tưởng tượng được khiến người khác khinh thường...
Cao Thương bị mấy lời chó má của Ôn Băng Thanh làm cho tức giận, trợn mắt nói: "Đồ khốn kiếp nhà ngươi! Đem cái da mặt dày của ngươi ra mà phân chia ấy? Tiểu sư muội của ta vào được Hồ Tẩy Tủy bằng bản lĩnh của muội ấy, vất vả mới có được linh lực, dựa vào cái gì mà phải chia cho các ngươi?"
Thế nhưng người mặt dày ở đâu cũng có. Nhiễm Nhiễm để ý thấy mấy người này đã thay đổi vị trí, bao vây nàng và đại sư huynh. Nếu bọn họ cùng xông lên thì khó mà đối phó được.
Vệ Phóng tự xưng là chính đạo, luôn nói chuyện ra vẻ đường hoàng, hắn nở một nụ cười giả tạo, nói: "Ôn cô nương nói cũng có lý, Tiết cô nương sẽ không thấy chết mà không cứu chứ? Cô cũng chỉ bỏ ra ít máu, lại có thể cứu được nhiều người như vậy, ta tin sư phụ cô cũng sẽ cảm thấy vui mừng vì cô."
Nhiễm Nhiễm cũng chẳng muốn cùng mấy kẻ ra vẻ đạo mạo này nói nhảm, kéo đại sư huynh phi thân đi.
Nhưng tỷ muội Ôn gia đồng thời nhảy lên ngăn cản, Vệ Phóng rút bảo kiếm, muốn phá hủy mánh lới của Nhiễm Nhiễm. Nhưng bọn họ còn chưa đến gần, Nhiễm Nhiễm đã kịp thời né tránh, rút ra đoản côn, đánh một cái càn quét sạch tất cả, đem tỷ muội Ôn gia đang sáp tới đánh bay.
Thấy các nàng bay ra ngoài như diều đứt dây, Nhiễm Nhiễm cũng há hốc miệng ngạc nhiên. Trước giờ nàng đấu với người khác đều dựa vào chút mánh khóe, chưa từng đối đầu trực tiếp.
Không ngờ rằng sau khi ra khỏi Hồ Tẩy Tủy, thân thủ lại có sức sát thương như vậy.
Mấy chiêu thức trước kia Tô Dịch Thủy dạy, vì không có linh lực trợ giúp nên cũng không dùng được, nhưng bây giờ tất cả đều hiển hiện trong đầu. Rất nhanh sau đó thế trận đã nghiêng về một bên, chưa được mấy hiệp, Ôn gia tỷ muội và bọn Vệ Phóng đều bị đánh cho không ngóc đầu nổi.
Cao Thương không ngờ rằng mình còn chưa động thủ, tiểu sư muội đã chiến thắng dễ dàng. Hắn nhịn không được cười ha hả: "Mấy người bù nhìn các ngươi, có cho các người linh huyết cũng không cứu được!"
Lúc này, Tiết Nhiễm Nhiễm mới đưa mắt nhìn người buông lời xúi giục là Mộc Thanh Ca. Vừa rồi nàng ta vẫn không hề động thủ, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ tranh đấu.
Chỉ đến khi Nhiễm Nhiễm toàn thắng, nàng ta mới mỉm cười: "Chúc mừng Tiết cô nương, vào được Hồ Tẩy Tủy quả là như thay da đổi thịt."
Trước kia Nhiễm Nhiễm vẫn có chút hảo cảm với Mộc tiên sư. Mặc dù thanh danh của nàng không tốt, nhưng lại là người tùy hứng, rất hợp với Nhiễm Nhiễm.
Nhưng gần đây, sau mấy lần gặp gỡ vị Mộc Thanh Ca này, Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút... chán ghét nàng ta, cảm thấy nàng ta lại có mấy điểm tương đồng với mấy tên ngụy quân tử của Cửu Hoa Phái.
Nghĩ vậy, Tiết Nhiễm Nhiễm chắp tay đầy nghĩa khí giang hồ: "Mộc tiên sư, hiện giờ không còn ai để lợi dụng nữa, cô định cùng ta đấu văn hay đấu võ đây?"
Mộc Nhiễm Vũ yên lặng đánh giá thực lực hiện tại của Tiết Nhiễm Nhiễm.
Trước kia Nhiễm Nhiễm chỉ là một linh quả non chưa kịp chín, tiên lực kém cỏi, nên sau khi Mộc Nhiễm Vũ biết thân phận thật của nàng ta, cũng không lo lắng.
Dù sao hiện giờ nàng chính là Mộc Thanh Ca, toàn bộ pháp lực kiếp trước của nàng ta cũng truyền cho nàng, người được bệ hạ sủng ái cũng là nàng.
Oán thủy trên người nàng còn chưa giải, cần gì phải bận tâm đến một Tiết Nhiễm Nhiễm vô dụng mà chọc giận Tô Dịch Thủy?
Nhưng không ngờ Tiết Nhiễm Nhiễm này cũng quá may mắn? Với căn cốt, linh lực tầm thường như vậy mà thuận lợi vượt qua các cửa ải, đoạt được cơ hội nhập trì.
Mộc Nhiễm Vũ tính toán cẩn thận từng bước, nhưng lại quên mất khí vận tốt của Tiết Nhiễm Nhiễm.
Nàng yên lặng đánh giá một chút, linh lực của Nhiễm Nhiễm hiện tại không thua kém chính mình, nếu cố tình cùng nàng ta đọ sức, sẽ là một trận ác chiến.
Nhưng Nhiễm Nhiễm nói nàng không còn ai để lợi dụng nữa? Không chắc!
Nghĩ rồi Mộc Nhiễm Vũ mỉm cười, cao giọng nói: "Ngụy Củ, ra đi, tối qua ngươi hỏi ta có muốn trải qua một đêm xuân cùng ngươi hay không, hiện giờ cơ hội tới rồi, để xem ngươi có thể nắm bắt được hay không?"
Nàng ta vừa dứt lời, một tiếng cười man rợ quen thuộc truyền đến từ trên cây: "Mộc Thanh Ca, tiểu cô nương người ta nói đúng đấy, bây giờ cô lại quen sai khiến người khác rồi, sao không tự mình xông lên đi?"
Vừa nói, Ngụy Củ vừa nhảy từ trên cây xuống, ánh mắt sáng rỡ nhìn Mộc Thanh Ca.
Tính ra đã hai mươi năm không nhìn thấy nữ nhân này. Vì thế tối hôm qua có cơ hội, Ngụy Củ không kềm chế được mà ngồi cạnh Mộc Thanh Ca, cùng nàng ôn chuyện cũ.
Trước đó Ôn Hồng Phiến tìm tới hắn, nói là được Mộc Thanh Ca nhờ cậy, muốn lấy thanh mật chìa kia.
Ngụy Củ cảm thấy Ôn Hồng Phiến là một quân cờ tốt có thể lợi dụng, nên đề nghị Ôn Hồng Phiến nghĩ cách để giúp mình trà trộn vào Tẩy Tủy Trì Hội ở núi Thiên Mạch.
Tẩy Tủy Trì Hội vẫn do nhóm chính đạo nắm quyền tổ chức, vì thế ma tu như Ngụy Củ đương nhiên không thể tham gia, mà núi Thiên Mạch lại nằm ở địa bàn của phái chính đạo, muốn xông vào cũng khó.
Trước đây Ngụy Củ vẫn khinh thường chút tu vi ít ỏi đó, nhưng hiện giờ hắn đã mất hơn nửa Kết Đan, đương nhiên muốn tìm cách bổ sung lại, nên mới nảy ra ý định vào Hồ Tẩy Tủy.
Cái gì mà đệ tử chính đạo, chẳng qua cũng chỉ là một đám ngụy quân tử mà thôi.
Ôn Hồng Phiến kia cũng chẳng phải là một nữ nhân đàng hoàng gì, nhưng lại rất vừa ý Ngụy Củ, nàng đề xuất thừa dịp thiên kiếp, hắn giúp nàng diệt trừ ân sư để nàng thuận lợi lên nắm quyền.
Mỗi môn phái đều có những pháp khí trời ban riêng, nếu không phải là chưởng môn thì rất khó để lợi dụng những pháp khí này để tăng tiến tu vi của mình.
Nếu Ôn sư thái không thể phi thăng, sẽ lại tiếp tục giữ chức chưởng môn mấy chục năm nữa, nhìn thấy những pháp khí kia mà không thể sử dụng được, Ôn Hồng Phiến cũng cảm thấy sốt ruột.
Ôn Hồng Phiến do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
Vậy là chuyện hợp tác đã đạt được, Ngụy Củ sử dụng thủ đoạn khiến Ôn sư thái viên tịch ngay trong thiên kiếp một cách hợp tình hợp lý.
Còn hắn được Ôn Hồng Phiến giúp đỡ, mạo danh đệ tử Vô Sơn Phái để thuận lợi vào được núi Thiên Mạch.
Nhưng dưới ánh mắt hà khắc của Ngụy Củ, Mộc Thanh Ca chuyển sinh, sao dáng vẻ lại có vẻ kém đi như vậy? ...Mặc dù gương mặt vẫn vậy, nhưng lại thiếu đi chút tùy hứng, cà lơ phất phơ trước đó.
Thật ra thứ mê hoặc người ta ở Mộc Thanh Ca chính là muốn mà không có được. Mỗi lần Ngụy Củ tưởng tượng sẽ đem nữ nhân này hoàn toàn nằm dưới thân thể chính mình, hắn đều cảm thấy máu huyết dồn lên, tựa như nhập ma.
Nhưng dù sao nàng cũng trùng sinh trong bộ dáng thiếu nữ, đương nhiên sẽ có chút thay đổi.
Đêm qua, hắn nói lời trêu chọc, nàng chỉ cười không đáp, dáng vẻ quyến rũ hơn so với vẻ thờ ơ, lạnh nhạt của kiếp trước.
Nhưng bây giờ nàng lại nhắc lại những lời trêu chọc đêm qua, lại khiến Ngụy Củ kinh ngạc cau mày.
Nghe thấy Ngụy Củ trào phúng, Mộc Nhiễm Vũ mỉm cười, duyên dáng ưỡn ngực, hất cằm, không hề lảng tránh ánh mắt càn rỡ của Ngụy Củ. Nàng khẽ nói: "Ngươi hạ oán thủy với ta, chẳng phải ngươi biết chắc ta sẽ tới tìm ngươi giải độc sao? Hiện giờ ngươi đã vào được Hồ Tẩy Tủy, nhưng đến cuối cùng, rất có thể lại bị phân hết linh lực, coi như ta dựa vào ngươi, thì cũng chỉ sợ ngươi không có năng lực giải độc cho ta..."
Cách thức châm ngòi thổi gió của nàng chỉ sợ dùng mãi cũng không hết, chỉ cần lòng người tham lam, cho dù biết rõ cũng sẽ rơi vào bẫy.
Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: Không xong!
Quả nhiên Ngụy Củ hướng ánh mắt về phía Tiết Nhiễm Nhiễm, mỉm cười nói: "Sư tổ ngươi nói có lý. Ta cũng không đành lòng nhìn nàng chịu khổ, nếu có nhiều linh lực, không chừng có thể giúp nàng mau chóng giải độc, ngươi xem có nên chủ động một chút, ta cam đoan lúc bẻ cổ ngươi sẽ thật dứt khoát, không làm đau ngươi."
Cao Thương tức phát khóc nói: "Sư muội ta cũng không phải thuốc bổ, há có thể để các người tự tiện chia nhau?"
Nói xong định xông lên liều mạng với bọn chúng, nhưng còn chưa lên, đã bị Nhiễm Nhiễm đã vượt lên trước, ném đại sư huynh văng sang bên kia cầu rắn.
Ngụy Củ vừa vào hắc trì, thần công tốc thành, Cao Thương nếu xông lên chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
"Đại sư huynh, huynh mau xuống núi, nói cho nhị sư thúc bọn họ rằng Ngụy Củ đang ở đây, để bọn họ mau chuẩn bị!"
Cao Thương hiểu ra, Ngụy Củ ở đây, có lẽ Xích môn giáo chúng cũng đến, nếu vậy người dưới chân núi sẽ gặp nguy hiểm, nghĩ vậy hắn cũng biết bản thân không giúp được gì, vội vàng chạy xuống núi báo tin.
Nhưng hắn đi đến giữa sườn núi, quay đầu lại phát hiện bọn Vệ Phóng cũng đang xuống núi. Hắn không khỏi trợn mắt hỏi: "Sao các người cũng xuống, để sư muội ta lại một mình chiến đấu với ma đầu kia?"
Hóa ra sau khi Nhiễm Nhiễm ném Cao Thương qua, bọn Vệ Phóng cũng được Nhiễm Nhiễm nghĩ cách đưa sang kia cầu.
Nhiễm Nhiễm đang giằng co cùng Ngụy Củ, cũng không thể ném bọn họ như vậy, lấy dây câu trong ngực ra quấn một đồng tiền lên, nhẹ nhàng ném đồng tiền bay vút sang ghim vào vách đá dựng đứng đối diện.
Vì thế bọn họ tranh nhau sử dụng Khinh Thân thuật để giẫm lên dây câu di qua hẻm núi, đuổi theo Cao Thương.
Nghe thấy Cao Thương hỏi, Vệ Phóng không chút xấu hổ nói: "Chúng ta không vào được Hồ Tẩy Tủy, sao là đối thủ của Ngụy Củ được, đương nhiên là xuống tìm viện binh!"
"Ôi trời ơi!" Cao Thương sốt ruột giậm chân, quay người lại định chạy lên núi. Nhưng Khinh Thân thuật của hắn chưa thuần thục, không có cách nào giẫm lên dây câu để qua được hẻm núi, chỉ có thể tận mắt nhìn tiểu sư muội đơn độc đấu với Ngụy Củ.
Sau khi mọi người đi rồi, Tiết Nhiễm Nhiễm phát động cơ quan trên đoản côn để đấu với Ngụy Củ.
Ngụy ma đầu vừa bị nha đầu này chế nhạo dáng vẻ bất nam bất nữ, vẫn còn tức giận, lại nghĩ bản thân bị nàng coi như con khỉ mà trêu đùa nhiều lần, vì vậy không cần Mộc Thanh Ca xúi giục, hắn tuyệt đối phải giết chết nha đầu ranh mãnh này!
Có điều nhìn thấy những đệ tử chính đạo kia ban nãy còn đòi chia linh huyết của nàng, giờ lại từng kẻ từng kẻ chuồn thật nhanh, Ngụy Củ cười đau cả bụng.
"Nha đầu thối, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi xem mấy kẻ gọi là chính đạo đều mặc kệ ngươi, cho dù ngươi chết cũng không có kẻ nào nhặt xác, chỉ có thể phơi thây nơi này, biến thành một đống xương trắng. Ta thế nhưng lại quý người tài, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ không tính toán hiềm khích trước kia, thu ngươi vào môn hạ của ta, thế nào?"
Nhiễm Nhiễm còn lâu mới đồng ý! Nghe nói dưới trướng của Ngụy Củ cũng có mấy nữ đệ tử, như nữ trưởng lão kia cũng là người bên gối của hắn, nếu chẳng may rơi vào tay tên ma đầu biến thái này, chẳng phải là làm tổn hại thanh danh của nữ tử sao!
Hiện tại nàng và hắn cũng coi như không phân thắng bại, đối phó cũng không đến nỗi chật vật, nên nàng tự tin hơn nhiều, vì thế nàng vừa đánh vừa nhăn mặt: "Muốn làm sư phụ ta, phải có dung mạo tựa thần tiên! Ngươi nhìn lại bộ dạng ngươi mà xem, có đẹp như sư phụ của ta không?"
Đây là lần thứ hai Ngụy Củ nghe được người ta nói vẻ ngoài của hắn không bằng Tô Dịch Thủy, đây cũng là một điểm mấu chốt của Ngụy Củ, hắn tức đến trợn mắt, trông cực kỳ dữ tợn.
"Kẻ xấu xí nhà ngươi còn dám chê ta xấu? Đợi ta xé xác ngươi thành từng mảnh, để xem sư phụ ngươi có còn nhận ra ngươi hay không!"
Nói xong, Ngụy Củ cũng không chuẩn bị, đã bắt đầu hạ sát chiêu, muốn giết chết tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này chỉ trong vài chiêu.
Nhiễm Nhiễm mấy lần suýt bị đánh trúng, chút tự tin vừa có được lập tức suy giảm. Tuy rằng nàng đối phó với mấy người Vệ Phóng rất dễ dàng, nhưng trước mặt là ma tu Ngụy Củ tu vi cao thâm, nàng vẫn không theo kịp.
Cố gắng chống cự được mấy chiêu, Nhiễm Nhiễm đã sợ đến ngây dại, không dám tiếp tục chống cự, chỉ phát huy thân thủ lanh lợi để né tránh xung quanh Ngụy Củ.
Đáng tiếc là giờ chỉ còn có một mình, nàng cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu. Nếu rơi vào tay Ngụy Củ, chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị mất mấy ngụm máu như vậy.
Dựa theo tính cách tàn bạo của Ngụy Củ, rất có thể hắn nói là làm... Nghĩ vậy, Nhiễm Nhiễm cũng không dám lơi là, tập trung hết sức để đối phó với Ngụy Củ.
Nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng vút qua, đâm thẳng về phía ngực Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn, hít một hơi lạnh, hóa ra là một mũi tên ngắn đâm trúng ngay ngực, khiến nàng nhăn mặt vì đau đớn.
Nhiễm Nhiễm tránh về sau mấy bước, dứt khoát rút ám tiễn ra, tức giận nhìn về phía kẻ bắn lén là Mộc Thanh Ca hét lên: "Làm gì vậy? Cô còn dám dùng ám tiễn đả thương người khác hả?"
May mắn là Nhiễm Nhiễm đã mặc ngân giáp mà Tăng sư thúc chế tạo cho nàng, cho nên mũi tên mang linh lực này cũng chỉ khiến nàng đau nhức chứ không gây tổn thương da thịt.
Nhiễm Nhiễm từng nghe sư phụ nói rằng Tăng Dịch sư thúc cũng không phải không có đạo hạnh, có điều hắn đi theo con đường của một người thợ, khi chế tạo binh khí sẽ ngưng tụ cả linh hồn của người chế tác, trở thành Hồn khí bất phàm, Can Tương Mạc Tà (*) có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi, đó cũng là một kiểu tu vi.
(*) Can Tương Mạc Tà là tên hai vợ chồng thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu, trong đó hai thanh kiếm Can Tương và Mạc Tà là hai thanh kiếm tiêu biểu cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.
Vì thế một chiếc ngân giáp nho nhỏ cũng đủ để chắn được mũi tên mang theo linh lực.
Mộc Nhiễm Vũ không ngờ rằng nàng đánh lén đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy mà vẫn thất bại, không biết tiểu nha đầu này mặc cái gì mà đao thương không chém nổi.
Mặc dù Ngụy Củ rất khó đối phó, nhưng Mộc Nhiễm Vũ lại cảm thấy Tiết Nhiễm Nhiễm này mới là mối uy hiếp lớn đối với nàng.
Nhân lúc những người khác đều không có mặt, nàng cũng không cần giả bộ hiền lành, mắt thấy đánh lén thất bại, định xông lên liên thủ cùng Ngụy Củ, đánh bại linh quả bị bỏ sót Tiết Nhiễm Nhiễm này trước đã.
Nhưng không ngờ rằng khi nàng đi đến, lại bị một chưởng của Ngụy Củ đánh bay.
Mộc Nhiễm Vũ ngạc nhiên, Ngụy Củ cười lạnh nói: "Cô đang mỉa mai ta đối phó không được một tiểu nha đầu, cần cô đến giúp đỡ sao?"
Sĩ diện của nam nhân đôi khi thật kỳ lạ, có thể nói là: Không cho phép kẻ nào chê cười hắn "không được".
Hai chữ "không được" này, cho dù là ở trên giường hay dưới giường đều có thể làm cho nam nhân nổi giận!
Mộc Nhiễm Vũ dĩ nhiên không cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của Ngụy Củ, nhưng trong lúc vô tình lại nhấn mạnh hắn không làm được.
Thấy Ngụy Củ không để cho nàng tham gia vào, nàng hừ lạnh một tiếng, đành phải lùi lại, nhìn Ngụy Củ ra vẻ với tiểu nha đầu ranh mãnh kia.
Vào lúc Nhiễm Nhiễm đang bị Ngụy Củ liên tục đánh bại lui về sau, trong rừng sâu bỗng nhiên rung chuyển, tiểu bạch lão hổ đột nhiên xông ra, lao đến cào lên mặt Ngụy Củ.
Tốc độ của nó quá nhanh khiến cho Ngụy Củ không kịp tránh, gương mặt bị móng vuốt cào rách thật sâu.
Nháy mắt, thân hình của tiểu bạch lão hổ bỗng nhiên biến lớn, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
Canh Kim Bạch Hổ dường như đã khôi phục lại nguyên khí, có thể hiện nguyên hình.
Nhiễm Nhiễm quá đỗi vui mừng, mau chóng biến hóa phối hợp với Canh Kim Bạch Hổ cùng đối phó với Ngụy Củ.
Bạch Hổ ngày thường đã thấy bọn họ bày trận, giẫm vào chính xác từng vị trí. Mặc dù là lần đầu tiên bày trận cùng Nhiễm Nhiễm, nhưng lần nào nó có thể đoán được Nhiễm Nhiễm sẽ lui về vị trí nào để kịp thời nhường chỗ cho nàng.
Cứ như vậy Bạch Hổ phối hợp với Nhiễm Nhiễm vô cùng hoàn hảo.
Mặc dù chỉ có một người, một hổ, cũng không thể thành chữ "Phẩm" để bày trận, nhưng vì cả hai đều di chuyển cực nhanh, nên vẫn phối hợp tốt hơn nhiều so với Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi!
Nhiễm Nhiễm biết điều quan trọng nhất bây giờ là làm rối loạn tiết tấu tấn công của Ngụy Củ, vì thế nàng tĩnh tâm, xuất ra trường côn để đánh xa, lưỡi câu trên vòng tay để đánh gần, cùng Bạch Hổ liên tục đổi chỗ để chém giết Ngụy Củ, đã mấy lần làm bị thương hắn.
Bạch Hổ tấn công cũng cực kỳ hung ác, thậm chí có mấy lần hai chân chạm đất, đứng thẳng thân mình, răng nanh và móng vuốt cùng tấn công không ngừng.
Mấy hiệp tiếp theo, ưu thế của Ngụy Củ đã mất, toàn thân đầy máu, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Hắn ngâm trong hắc trì, là đi theo con đường nước rút, có được linh lực, nhưng hậu quả là linh lực tăng quá nhanh, nếu không trải qua điều tức, trong nhất thời sẽ khó mà phát huy được toàn bộ linh lực gia tăng này.
Trước đó Tô Dịch Thủy hấp thu hơn phân nửa Kết Đan của Ngụy Củ cũng phải bế quan điều tức hơn nửa tháng.
Hiện giờ bị Nhiễm Nhiễm và Bạch Hổ tấn công, Ngụy Củ không phát huy được toàn bộ năng lực, đã rơi vào thế hạ phong.
Lòng tự tôn của nam nhân đột nhiên rớt giá thảm hại, hắn nhìn về phía Mộc Thanh Ca đang nhàn nhã xem náo nhiệt, ra lệnh: "Chẳng phải cô muốn linh huyết của nàng ta sao? Sao còn không qua đây hỗ trợ? Còn phải đợi ta dâng lên tận miệng ư?"
Nhưng Mộc Nhiễm Vũ lại cười lạnh một tiếng, nàng nhìn ra Ngụy Củ đã chật vật không cầm cự nổi.
Bạch Hổ kia quá dũng mãnh, dường như linh lực của nó còn cao hơn so với lúc cùng tỷ tỷ ở kiếp trước xông pha chiến đấu. Mộc Nhiễm Vũ rất trân trọng cơ hội chuyển sinh này, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép cơ thể mình có một vết sẹo nào cả.
Đối với cuộc chiến của hai bên này, kết quả tốt nhất nên là lưỡng bại câu thương, cho dù ai chết, nàng đều cảm thấy vui mừng!
Nàng đã hao tâm tổn trí lôi kéo Ôn Hồng Phiến, dựa vào tâm tư của Ngụy Củ để dụ hắn tới đây, chính là muốn nhân cơ hội này giết Ngụy Củ để không phải chịu sự khống chế của hắn nữa!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Meo ~~~ vì sao hiện tại mỗi ngày đều cảm thấy thời gian không đủ dùng? Thật hoài niệm lúc học đại học, nằm tại trong túc xá nhàn đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro