Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap3 thay đổi

Ngày hôm sau, tôi dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng, không phải để mang cho Beomgyu như mọi ngày, mà là để mang cho Sunghoon. Tự nhiên tôi thấy mình có chút khác biệt, không còn mãi ngóng chờ Beomgyu nữa. Anh ấy vẫn lạnh lùng như vậy, chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng những cảm xúc lạ lùng về Sunghoon lại khiến tôi không thể không suy nghĩ về anh ấy.

Tôi mang hộp đồ ăn đến trường như mọi khi, bước vào lớp với một tâm trạng không còn nặng nề nữa. Dù sao thì hôm qua tôi cũng đã quyết định sẽ không cố gắng nữa. Dù sao, với Beomgyu, tôi chỉ là một người xa lạ mà thôi. Nhưng tôi lại thấy tim mình đập nhanh hơn khi gặp Sunghoon trong lớp. Lần này, anh ấy vẫn nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng như hôm qua, và điều đó làm tôi cảm thấy rất ấm áp.

Sunghoon đi lại gần tôi, ánh mắt anh ấy nhìn thẳng vào tôi, khiến tôi cảm thấy có chút lo lắng.

"Em  mang đồ ăn cho anh à?" Sunghoon hỏi, giọng nói ấm áp nhưng lại pha chút đùa giỡn.

"Ừm... Có chút quà sáng nhỏ thôi mà," tôi trả lời, tay vẫn giữ hộp đồ ăn.

Anh ấy cười, rồi nhận lấy hộp đồ ăn từ tôi. Mặc dù đây là lần đầu tôi mang đồ ăn cho Sunghoon, nhưng tôi không cảm thấy ngại như khi mang cho Beomgyu.

"Cảm ơn em nhé," anh ấy nói, ánh mắt nhìn tôi khiến tôi cảm thấy một sự gần gũi khó tả.

Tôi đứng nhìn anh ấy ăn, và một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Tất cả những gì tôi nghĩ về Beomgyu, về cái lạnh lùng của anh ấy, đều dần dần nhạt nhòa. Tôi không biết liệu mình có đang thích Sunghoon hay không, nhưng rõ ràng là tôi cảm thấy vui khi ở gần anh ấy, điều mà trước giờ tôi chưa từng có với Beomgyu.

Bỗng dưng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa lớp. Beomgyu. Anh ấy đứng đó, nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu. Cảm giác bị chú ý khiến tôi hơi bối rối, nhưng tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Beomgyu không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi lướt qua. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của anh ấy có gì đó lạ lẫm. Có phải tôi đã làm điều gì sai? Hay là anh ấy chỉ cảm thấy không vui vì tôi lại gần Sunghoon?

Tôi quay lại nhìn Sunghoon, nhưng anh ấy chỉ mỉm cười, như thể không có gì xảy ra. Anh ấy tiếp tục ăn đồ ăn tôi mang đến, và mọi thứ lại trở về với sự bình yên, dù trong lòng tôi vẫn có một chút lo lắng về Beomgyu.

Cả ngày hôm đó, tôi không thể ngừng nghĩ về tình huống vừa xảy ra. Beomgyu dường như đã thay đổi cách nhìn về tôi, và tôi không hiểu vì sao. Lúc trước, anh ấy lạnh lùng, không quan tâm gì đến tôi, nhưng hôm nay, ánh mắt của anh ấy lại khiến tôi cảm thấy có gì đó khác biệt.

Ngày hôm sau, tôi lại mang đồ ăn sáng cho Sunghoon. Cảm giác này dường như đã trở thành thói quen, nhưng lần này tôi không còn thấy bối rối hay lo lắng như những ngày đầu. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên, giống như một cơn gió mát giữa một ngày oi ả.

Tôi bước vào lớp, và như mọi khi, ánh mắt của Sunghoon tìm tôi ngay lập tức. Anh ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên hay ngượng ngùng, chỉ cười nhẹ khi nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy một chút ấm áp trong lòng, và cảm giác này thật dễ chịu.

-"Chào em, lại mang đồ ăn sáng cho tôi à?" Sunghoon hỏi với giọng nói nhẹ nhàng.

-"Ừm, sáng nay có chút đồ ăn sáng thôi," tôi trả lời, đưa hộp đồ ăn cho anh.

Anh ấy nhận lấy, mắt vẫn không rời khỏi tôi. Lần này, tôi không cảm thấy ngại như khi mang cho Beomgyu. Có một sự gần gũi, một sự tự nhiên mà tôi không thể lý giải được.

-"Em luôn chu đáo như vậy, cảm ơn em." Sunghoon nói, nở một nụ cười dịu dàng.

Khi anh ấy ăn, tôi chỉ đứng nhìn và cảm nhận sự bình yên này. Tôi không biết liệu mình có đang thích anh ấy hay không, nhưng tôi biết chắc rằng cảm giác vui vẻ khi ở cạnh anh là điều mà tôi chưa bao giờ có với Beomgyu. Anh ấy, với sự ấm áp và dễ chịu, làm tôi cảm thấy như một phần quan trọng trong ngày của anh ấy.

Chợt, tôi nhận ra một điều. Mỗi ngày tôi đều đợi để gặp anh, để nhìn thấy nụ cười ấy, để cảm nhận sự gần gũi ấy. Và tôi bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang thực sự thích Sunghoon hay không. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn là, tôi không còn quan tâm đến Beomgyu nữa.

Tôi cứ mãi bận tâm về những suy nghĩ ấy cho đến lúc tan học. Lúc ra khỏi lớp, tôi lại gặp Beomgyu. Anh ấy đứng ở một góc hành lang, và khi tôi đi qua, anh ấy nhìn tôi một cách im lặng. Cảm giác như mọi thứ đều ngưng lại trong khoảnh khắc ấy. Tôi không biết mình nên làm gì, và cũng không biết liệu anh ấy đang nghĩ gì.

-"Beomgyu," tôi gọi anh, không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy cần phải nói một lời.

Anh ấy ngẩng lên nhìn tôi, và trong ánh mắt ấy, tôi thấy một điều gì đó không rõ ràng. Có phải anh ấy đang giận tôi? Hay chỉ là tôi đang suy nghĩ quá nhiều?

-"Em không cần phải gọi tôi," Beomgyu đáp, giọng anh ấy lạnh nhạt nhưng không hẳn là khó chịu.

Tôi chỉ im lặng nhìn anh, cảm giác bối rối lại dâng lên trong lòng. Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc quay đi và tiếp tục bước đi. Cảm giác hụt hẫng không thể nào tránh khỏi, nhưng tôi cố gắng bỏ qua.

Về nhà, tôi lại không ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Beomgyu vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng tôi nhận ra mình không còn muốn tìm hiểu anh ấy nữa. Thay vào đó, tôi nghĩ về Sunghoon. Anh ấy luôn dễ chịu, luôn khiến tôi cảm thấy vui vẻ, và sự gần gũi của anh là điều tôi không thể phủ nhận.

Kể từ hôm đó, tôi quyết định sẽ không nghĩ về Beomgyu nữa. Có thể tôi đã sai khi cố gắng chinh phục trái tim anh ấy, nhưng giờ tôi nhận ra rằng mình đã có một sự kết nối đặc biệt với Sunghoon. Và điều đó mới là quan trọng.

Vậy là tôi quyết định, không chỉ là về tình cảm, mà là về sự thay đổi trong cách tôi nhìn nhận mọi thứ. Chắc chắn tôi sẽ không quay lại nữa, dù cho Beomgyu có nhìn tôi thế nào. Còn về Sunghoon, tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng để tìm hiểu anh ấy nhiều hơn, để xem liệu những cảm xúc này có thể phát triển thành điều gì lớn lao hơn không.

Ngày hôm sau, tôi lại mang đồ ăn sáng cho anh ấy. Chỉ có anh, chỉ có chúng tôi, và tôi cảm thấy mình đang tìm thấy một điều gì đó thật sự quan trọng trong cuộc sống này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro