☘️Chương 4: Truyền thừa☘️
Chẳng mấy chốc đã sắp hết ngày, đến 5 giờ rưỡi chiều, Thẩm Như Như thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đóng cửa Kính Hoa Duyên, rồi đi làm cơm tối.
Do ở một mình, nên cô nấu cơm cũng khá tùy tính, muốn ăn cái gì thì làm cái đó.
Bữa tối nay cô nấu mì xào nấm với xông khói, Thẩm Như Như bưng bát ngồi ở trong phòng khách mà ăn, trên màn hình di động hiện lên khuôn mặt ngự tỷ diễn lệ của Vương Tây Nhã.
"Xem ra cậu sống cũng không tồi nha, nhìn xem, cằm đều mượt mà không ít." . Ánh mắt Vương Tây Nhã có chút phức tạp, cô thở dài nói: "Haizz, về sau tớ sẽ không bao giờ khuyên cậu nữa, cậu vui vẻ là được rồi."
Thẩm Như Như nhìn cái người đầy mặt đều là mệt mỏi trong điện thoại, hỏi: "Làm sao vậy? Thực tập không ổn à?"
Vương Tây Nhã là sinh viên khoa gây tê, bây giờ đang đi theo giáo sư ở bệnh viện phụ thuộc Y Đại để thực tập. Nói là thực tập, chẳng qua là đi làm trợ thủ, chủ yếu làm công tác hậu cần, không mang tính chuyên nghiệp lại còn bận rộn, suốt ngày không có thời gian rảnh rỗi.
Vương Tây Nhã tức giận lẩm bẩm vài câu rồi nói: "Tự nhiên hâm mộ cậu quá đi, thảnh thơi ghê, tớ mệt chết mệt sống cả tháng mà lương chỉ hơn hai ngàn tệ, về sau chẳng biết sống kiểu gì đây."
Thẩm Như Như cười, "Nghề này vốn rất có tương lai mà, đừng chỉ nhìn trước mắt, ai có chí nấy, cậu không thích hợp với kiểu sống của tớ đâu."
Vương Tây Nhã cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi. Cô nhìn thời gian nói, "Được rồi không nói nữa, tớ phải đi trực ban đây, hôm nào lại tám tiếp nhé."
Thẩm Như Như đồng ý, tắt điện thoại, tiếp tục vừa ăn mì vừa luyện phim.
Trình độ nấu nướng của cô đã tiến bộ rất nhiều, mỳ hôm nay thật sự ăn quá ngon!
Sau khi tập Yoga xong đã là 9 giờ rưỡi, sắp đến giờ đi ngủ. Thẩm Như Như rửa mặt, thoa mĩ phẩm xong xuôi mới lên gường ngủ.
Đêm khuya,Thẩm Như Như đột nhiên cảm thấy khát, lọ mọ tỉnh dậy đi ra phòng khách rót nước uống, cô nhớ rõ ấm nước đặt ở trên bàn trà phòng khách.
Đi đến phòng khách, Thẩm Như Như bật điện lên nhưng bóng đèn chỉ lóe một chút, rồi tối thui luôn.
"Ủa gì vậy? Hỏng à......" Thẩm Như Như nói thầm một chút rồi cứ vậy mò mẫm rót nước trong bóng tối.
Lúc này, lầu trên lại phát ra âm thanh "Thịch thịch thịch", giống như có thứ gì từ cầu thang đang nhảy xuống.
Thẩm Như Như đột nhiên cứng đờ mà hướng về phía cầu thang nhìn lại.
Chỉ thấy tượng Vô Lượng Tổ Sư gia từ phía trên từng bước từng bước nhảy xuống dưới, nhảy xuống đến lầu một thì đột nhiên bất động. Trong bóng đêm, Thẩm Như Như rõ ràng cảm nhận được trái tim chính mình đang kịch liệt nhảy lên, Cô chần chờ lui về phía sau một bước, định chạy vào trong phòng ngủ.
Đang muốn nhấc chân chạy, tượng thần bỗng nhiên vọt lên một cổ sương trắng, trong sương trắng tản ra ánh hào quang, một thân ảnh cao lớn từ tượng thần toát ra tới.
Thẩm Như Như sợ ngây người, sững sờ, ngơ ngác nhìn Vô Lượng Tổ Sư xuất hiện.
Cô đã tra Baidu qua, Vô Lượng Tổ Sư kỳ thật chính là Huyền Vũ đại đế, là vị thần phương Bắc tiếng tăm lừng lẫy trong thần thoại Trung Quốc. Theo truyền thuyết Huyền Vũ đại đế là thuỷ thần, chưởng quản mưa gió, không chỉ có như thế, ngài ấy vẫn là tư mệnh chi thần, thờ phụng thường xuyên có thể tăng tuổi thọ. Đây cũng chính là vị mà núi Võ Đang đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết cung phụng.
Là thần, hẳn là sẽ không tổn thương người đi?
"Thẩm Như Như." Vô Lượng Tổ Sư mở miệng nói chuyện, âm thanh giống bỏ thêm hiệu ứng tiếng vọng, "Ngươi rất có linh khí, đối với đạo môn của ta rất có duyên phận, sao có thể cả ngày chỉ hoa hoa thảo thảo, không chịu cầu tiến."
Thẩm Như Như nơm nớp lo sợ, như thế nào mà đến Vô Lượng Tổ Sư gia đều tới chỉ trích cô không tiến tới, cô muốn làm cá mặn liền như vậy thiên lí bất dung??
Thẩm Như Như lấy hết can đảm nói: "Con cảm thấy như vậy khá tốt......"
Vô Lượng Tổ Sư hừ một tiếng, nói: "Nơi này vốn là cửa hàng hương khói, sinh ý rực rỡ, ông ngươi thành tâm hướng đạo, mỗi ngày đều cung phụng hương khói không ngừng, hiện giờ ngươi tới, bỗng nhiên lại biến thành cửa hàng hoa, lễ vật và hương khói mỗi ngày cũng ít đi rất nhiều."
Thẩm Như Như nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Vô Lượng Tổ Sư, đây là đang chỉ trích cô lười biếng việc cung phụng! Cô lập tức thức thời mà nói: "Là con do sơ sót! Ngài yên tâm, sau này mỗi ngày sáng trưa chiều con đều dâng hương cho ngài, lễ vật cũng ngày ày đổi mới!"
Vô Lượng Tổ Sư gia dừng một chút, ánh mắt sắc bén có thể thấy được nhu hòa rất nhiều, gật đầu nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Hô, Thẩm Như Như đang muốn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe Tổ sư gia lại nói: "Nếu ngươi đã thành tâm thành ý như thế, ta cũng sẽ không bạc đãi với ngươi, quyển《 Huyền Thiên chú 》 này ngươi cứ cầm đi, chăm chỉ nghiên cứu học tập, sau này chắc chắn có thành quả."
Một quyển sách đóng chỉ hiện lên ở trước mắt Thẩm Như Như. Cô nhìn Tổ sư gia tản ra ánh sáng thần thánh, lại nhìn quyển sách, uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn ý tốt của ngài nhưng con cũng không có hứng thú gì với huyền học, hay là thôi vậy, ngài phù hộ cho việc làm ăn của con phát đạt là được rồi!"
Vô Lượng Tổ Sư nhíu mày, không vui nói: "Ngươi đây là chướng mắt Huyền Vũ nhất mạch truyền thừa của ta?"
Có cho mười là gan cô cũng không dám, vội vàng lắc đầu giải thích: "Không không không, con chỉ là đối với mấy đồ vật huyền học không cảm thấy quá hứng thú.
"Ngươi rất có linh khí, sinh ra đã là nửa người Huyền Môn, đến cả Bạch Đạt dùng cả đời cũng chưa thể nhập môn, nay đem nơi này giao cho ngươi trông giữ, nhất định là hy vọng ngươi có thể nhận được truyền thừa này." Vô Lượng Tổ Sư loát râu dài chậm rãi nói, "Ngươi nếu không muốn, vậy thì đi tìm một hạt giống tốt khác đem đến đây cho ta."
Bạch Đạt là tên ông ngoại cô, Thẩm Như Như lúc này mới ý thức được, câu nói trước khi mất của ông ngoại, cô cùng cửa hàng này rất có duyên, rốt cuộc là có ý tứ gì.
Thì ra chân chính có duyên không phải cửa hàng, mà là vị đang được cung phụng ở cửa hàng.
Người mang linh khí, truyền thừa, Huyền Môn......
Thẩm Như Như lần đầu tiếp xúc những thứ đồ vật mơ hồ này, có chút không biết phải làm sao. Cô do dự trong chốc lát, cuộc sống ở Mộ Nguyên trấn sự quá thoải mái, cô một chút đều không muốn rời đi, huống chi đây là cửa hàng mà ông ngoại để lại cho cô, chuyển cho người khác cũng không ổn, không bằng cứ tiếp nhận cái truyền thừa này, cũng chỉ là học mấy thứ mơ hồ mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì.
Nghĩ đến đây, Thẩm Như Như đưa tay ra đón lấy quyển sách đang lơ lửng trước mặt, "Tổ sư gia, con sẽ chăm chỉ học tập !"
Vô Lượng Tổ Sư vừa lòng gật gật đầu, "Trẻ nhỏ dễ dạy, hy vọng ngươi đem Huyền Thiên nhất mạch phát dương quang đại, môn đồ khắp nơi. Quyển《 tạp ký 》 này ngươi cũng cầm đi đi, dùng nó để nhập môn."
Ngay sau đó, lại một quyển sách rơi xuống trên mặt đất, thân ảnh Vô Lượng Tổ Sư cũng biến mất không thấy, chỉ để lại một bức tượng thần không nhúc nhích.
Thẩm Như Như nhặt sách lên, đem tượng thần dọn về lầu hai, trở về ngủ tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro