Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương1


Con đường lát đá cuội của thị trấn Oldenbriar vào buổi sáng sớm luôn mang vẻ đẹp mơ màng tựa như được trích ra từ một bức tranh sơn dầu cổ điển. Những tia nắng đầu ngày xuyên qua những tán cây sồi già, để lại những vệt sáng vàng óng trên nền đất còn ẩm hơi sương. Tiếng chuông nhà thờ vang lên đều đặn, như nhắc nhở những con người ở đây bắt đầu một ngày mới bình yên.

Samuel Aldrich, người đàn ông đã bước qua ngưỡng 42, nhàn nhã dắt con ngựa đen óng của mình đi dọc con phố. Bộ vest bằng nhung tối màu cùng chiếc áo sơ mi cổ cao được thắt chặt bằng chiếc nơ lụa khiến ông toát lên vẻ điềm đạm và lịch lãm. Ông là một học giả nổi tiếng, người đã cống hiến gần nửa đời mình để nghiên cứu về văn học cổ đại. Với mái tóc xám nhẹ lấm tấm và đôi mắt xanh biếc như hồ nước mùa thu, Samuel luôn để lại ấn tượng khó quên với bất kỳ ai gặp ông.

Hôm nay, Samuel dự định đến tiệm sách cũ của thị trấn để tìm thêm vài cuốn sách cổ quý giá mà ông hằng mong muốn sở hữu. Ông không ngờ rằng, chính tại đây, định mệnh lại sắp đặt cho ông gặp một người sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi.

Cậu thanh niên trẻ đứng sau quầy sách là một hình ảnh hoàn toàn đối lập với vẻ nghiêm nghị của Samuel. Lucian Moreau, vừa tròn 22, mang trong mình sức sống căng tràn của tuổi trẻ. Với mái tóc vàng óng ánh như mật ong và đôi mắt nâu lấp lánh như tia nắng hắt qua cửa sổ, Lucian toát lên vẻ tươi sáng, hồn nhiên, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt ấy lại có chút gì đó dịu dàng và lặng lẽ.

Lucian đến thị trấn này từ hơn một năm trước, làm công việc trông coi tiệm sách cũ cho một người quen của gia đình. Cậu yêu thích sách, đặc biệt là những cuốn sách cũ kĩ với lớp bụi mỏng phủ trên bìa. Những trang giấy ố vàng, những dòng chữ mờ nhạt như chứa đựng một thế giới khác, nơi cậu có thể lạc vào và quên đi sự tẻ nhạt của đời thực.

Tiếng chuông cửa leng keng vang lên khi Samuel bước vào. Hơi ấm của nắng buổi sáng lập tức bị thay thế bởi không khí lành lạnh của tiệm sách, với mùi gỗ cũ và mùi giấy bạc màu quen thuộc. Lucian ngẩng đầu lên, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều khựng lại.

Samuel không thể không chú ý đến nụ cười nhẹ nhàng của Lucian khi cậu lịch sự cúi đầu chào. Nụ cười ấy khiến ông bất giác cảm thấy không gian xung quanh dịu lại.

"Xin chào, ngài tìm sách gì ạ?" Giọng của Lucian trong trẻo, mang chút âm sắc nhẹ nhàng của người miền Nam.

Samuel gật đầu nhẹ, đôi mắt ông lướt qua những kệ sách cao đến trần nhà trước khi dừng lại trên khuôn mặt của cậu thanh niên trẻ. "Tôi đang tìm một cuốn sách về thơ cổ. Có lẽ... Edmund Hargrave, nếu tiệm của cậu có."

Lucian nghiêng đầu suy nghĩ, một lọn tóc vàng buông lơi trước trán khiến cậu càng thêm phần trẻ trung. "Edmund Hargrave... Chúng tôi có một bản in cũ. Ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy cho ngài."

Cậu nhanh nhẹn bước qua những kệ sách, đôi bàn tay lướt qua từng bìa sách như đang âu yếm chúng. Samuel, đứng từ xa, bất giác cảm thấy có gì đó rất đỗi thân thuộc ở chàng trai này. Một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời. Là ánh sáng của tuổi trẻ, hay là sự trong lành hiếm thấy trong thế giới đầy bon chen?

Lucian quay lại với cuốn sách bọc da trong tay, nhẹ nhàng đặt lên quầy. "Đây rồi. Bản này đã cũ, nhưng các trang bên trong vẫn nguyên vẹn."

Samuel lật vài trang, hài lòng với tình trạng của cuốn sách. "Thật tuyệt vời. Cậu có vẻ hiểu biết rất nhiều về sách."

Lucian mỉm cười, hai má cậu hơi ửng đỏ. "Không hẳn đâu, tôi chỉ là thích chúng. Sách cũ luôn có cách kể chuyện riêng của mình, phải không?"

Samuel khẽ cười, lần đầu tiên trong nhiều năm, ông cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng từ một cuộc trò chuyện giản đơn. "Cậu nói đúng. Những cuốn sách cũ như những linh hồn sống động, mang theo ký ức của những thế hệ trước."

Cả hai tiếp tục trò chuyện thêm một lúc lâu. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều dường như kéo họ gần nhau hơn, dù sự cách biệt tuổi tác giữa họ là một khoảng cách không hề nhỏ.

Khi Samuel rời khỏi tiệm sách, trong lòng ông dâng lên một cảm giác lạ lùng. Đó là sự ấm áp, nhẹ nhàng, tựa như ánh nắng sớm mai vừa khẽ chạm vào tâm hồn ông sau một quãng thời gian dài lạnh giá.

Lucian đứng tựa vào quầy, nhìn bóng dáng người đàn ông cao lớn khuất dần sau ô cửa kính. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cậu. Không hiểu vì sao, trong buổi sáng hôm nay, cậu cảm nhận được một điều đặc biệt đang chờ đợi mình phía trước.

Tiệm sách cũ của thị trấn Oldenbriar vốn yên tĩnh hơn cả tiếng lá rơi ngoài hiên. Lucian thường dành những buổi chiều để đọc vài trang sách bên khung cửa sổ lớn, nơi ánh sáng xuyên qua những tấm rèm trắng, rọi xuống chiếc ghế bành cũ sờn vải. Thế nhưng hôm nay, tâm trí cậu không đặt trọn vào cuốn sách trên tay. Hình bóng người đàn ông với mái tóc điểm bạc và ánh mắt sâu thẳm cứ hiện lên trong đầu cậu như một câu chuyện đang chờ được kể.

Samuel Aldrich, cái tên mà Lucian vô tình đọc được trên tấm danh thiếp ông để lại, mang một sức hút lạ kỳ mà cậu không thể lý giải. Ông không giống những người khách thường xuyên ghé qua tiệm sách, vốn chỉ tò mò tìm vài cuốn sách rẻ tiền để giết thời gian. Ở ông toát lên sự uyên bác và điềm tĩnh, như thể ông chính là một phần của thế giới cổ kính mà những trang sách đang kể lại.

Samuel cũng không khá hơn. Suốt quãng đường về căn nhà nhỏ ở ngoại ô thị trấn, hình ảnh Lucian – với đôi mắt nâu ánh lên sự sống động và giọng nói trong trẻo – cứ ám ảnh tâm trí ông. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong ông, vừa ấm áp, vừa khiến ông có chút bối rối.

Đêm hôm ấy, ông ngồi trước bàn làm việc, nơi ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, và mở cuốn sách của Edmund Hargrave ra. Nhưng lần đầu tiên trong đời, chữ nghĩa không thể níu giữ tâm hồn ông. Thay vào đó, ông đặt bút xuống và viết những dòng suy nghĩ của mình.

"Có những lần, ta tưởng chừng cuộc sống đã bước vào chu kỳ lặp lại không bao giờ kết thúc, như một bản nhạc cũ bị mắc kẹt trong một chiếc hộp quay đĩa. Rồi một ngày, như phép màu, một nốt nhạc khác lạ vang lên. Lucian Moreau – cái tên ấy chính là nốt nhạc lạ đó. Cậu khiến ta nhớ lại, rằng đôi khi, tuổi trẻ không chỉ là một giai đoạn, mà còn là một ngọn lửa có thể sưởi ấm ngay cả những trái tim đã bị phủ sương."

Samuel đặt bút xuống, nhìn những dòng chữ của mình. Ông khẽ cười tự giễu, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Chỉ là một cậu trai trẻ, một cuộc gặp gỡ thoáng qua, sao ông lại phải suy nghĩ nhiều đến vậy?

Ngày hôm sau, như một thói quen mới hình thành, Samuel lại ghé qua tiệm sách cũ. Khi cánh cửa mở ra, tiếng chuông leng keng vang lên, Lucian ngẩng đầu từ sau quầy. Ánh mắt họ chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai đều cảm nhận được một niềm vui nhẹ nhàng khó diễn tả.

"Hôm nay ngài tìm gì ạ?" Lucian hỏi, nụ cười trên môi cậu như một đóa hoa vừa nở.

Samuel đứng trước quầy, tay chạm nhẹ lên một cuốn sách bìa da cũ. "Thực ra hôm nay tôi không tìm gì cả. Chỉ là tôi nghĩ, tiệm sách này mang đến cảm giác bình yên mà tôi hiếm khi tìm thấy ở nơi khác."

Lucian hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy lòng mình dịu lại. "Tiệm sách cũ thường có cách chữa lành con người như thế, ngài không thấy sao?"

Samuel gật đầu. "Có lẽ là vậy. Nhưng đôi khi, không phải sách mà chính con người bên trong những bức tường này khiến nơi đây trở nên đặc biệt hơn."

Lời nói ấy khiến Lucian không khỏi cảm thấy bối rối. Hai má cậu ửng hồng, nhưng cậu chỉ mỉm cười và lặng lẽ chuyển chủ đề. "Nếu ngài muốn, tôi có thể giới thiệu cho ngài một vài cuốn sách đặc biệt khác."

"Vậy tôi sẽ nghe theo lời khuyên của cậu," Samuel đáp, giọng nói của ông nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng một sự ấm áp khó tả.

Lucian dẫn ông đến một góc khuất của tiệm sách, nơi những cuốn sách quý hiếm được cất giữ cẩn thận. Không gian ở đây nhỏ hơn, ánh sáng yếu ớt hơn, nhưng lại mang đến cảm giác gần gũi. Cậu cúi người tìm kiếm một cuốn sách trên kệ dưới cùng, và Samuel đứng phía sau, lặng lẽ quan sát.

Đó là lần đầu tiên trong đời, ông nhận ra rằng một khoảnh khắc tĩnh lặng cũng có thể chứa đựng biết bao rung động. Từng cử chỉ của Lucian, từ cách cậu nâng niu cuốn sách, cách ánh mắt cậu ánh lên niềm đam mê với những trang giấy, đều khiến ông không thể rời mắt.

Lucian đưa cho ông một cuốn sách bìa cứng với những ký tự chạm nổi. "Đây là một trong những cuốn sách hiếm nhất chúng tôi có. Ngài có thể tìm thấy những câu chuyện cổ tích châu Âu xưa, những câu chuyện về tình yêu vượt qua mọi rào cản."

Samuel khẽ mỉm cười, nhận lấy cuốn sách từ tay cậu. "Tôi tin rằng cậu có lý do đặc biệt để chọn cuốn sách này."

Lucian chỉ cười. "Có lẽ tôi nghĩ ngài sẽ thích nó. Dù sao, câu chuyện nào cũng cần có người kể và người nghe, phải không?"

Câu nói ấy khiến Samuel khựng lại. Ông nhận ra, có lẽ từ lâu rồi, ông đã quên mất ý nghĩa của việc lắng nghe – không chỉ từ sách, mà từ chính những con người xung quanh mình.

Họ chia tay nhau với lời hẹn gặp lại. Samuel, trên đường trở về nhà, không ngừng mân mê cuốn sách trong tay, còn Lucian đứng bên ô cửa sổ, nhìn theo bóng dáng ông khuất dần nơi cuối phố. Cả hai đều không nói ra, nhưng sâu trong lòng họ đều cảm nhận được rằng, một điều gì đó vừa chớm nở. Một điều gì đó giống như ánh nắng đầu tiên sau mùa đông dài.

Ngày qua ngày, Samuel Aldrich đều ghé tiệm sách vào buổi chiều, đúng lúc ánh nắng buông xuống như rải mật trên những con đường lát đá của thị trấn Oldenbriar. Lần nào cũng vậy, ông bước vào tiệm, nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt tìm kiếm Lucian giữa những hàng kệ sách cũ kỹ. Và lần nào, Lucian cũng ngước lên từ góc quầy, nở nụ cười như nắng sớm.

Họ dần quen thuộc với những cuộc trò chuyện không đầu không cuối. Samuel nói về những cuốn sách mà ông từng đọc, những vùng đất ông từng đi qua, những bữa trà chiều với ánh đèn vàng trong những phòng khách cổ kính. Lucian thì kể về tuổi thơ của mình – đơn giản, nhưng đầy mộng mơ – với những ngày ngồi bên dòng sông, đọc bất kỳ cuốn sách nào cậu tìm được từ tiệm sách này, nơi mà cậu bây giờ đã coi là nhà.

"Ngài đã đi qua nhiều nơi như thế, nhưng lại chọn sống ở một thị trấn nhỏ thế này. Vì sao vậy?" Lucian hỏi một ngày nọ, khi Samuel đang lật giở một cuốn sách thơ mà cậu gợi ý.

Samuel ngẩng lên, đôi mắt ông dường như ẩn chứa cả một trời ký ức. "Có những điều, khi còn trẻ, ta chỉ mải mê tìm kiếm mà không hiểu rằng mình đã bỏ qua. Những thứ thật sự quan trọng thường không nằm trong sự ồn ào của thế giới ngoài kia, mà ở những nơi lặng lẽ như thế này. Ta chọn nơi này để tìm lại chính mình."

Lucian im lặng một lúc. Câu trả lời của Samuel như một giai điệu trầm bổng ngân lên trong tâm hồn cậu.

"Thế còn cậu, Lucian? Vì sao cậu không rời khỏi Oldenbriar, đến những nơi rực rỡ hơn? Với ánh mắt và trái tim của cậu, chắc hẳn thế giới ngoài kia cũng sẽ yêu thương cậu." Samuel bất ngờ hỏi.

Câu hỏi ấy khiến Lucian ngập ngừng. Cậu cúi đầu, ngón tay khẽ mân mê mép bàn gỗ. "Tôi từng nghĩ đến việc rời đi. Nhưng tôi lại sợ... Thế giới rộng lớn đó có lẽ không dành cho một người như tôi. Tôi tìm thấy niềm vui ở đây, với những cuốn sách, với sự bình yên. Có lẽ tôi chỉ là một người sống với những điều nhỏ bé mà thôi."

Samuel khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Ông nhận ra, Lucian chưa bao giờ thiếu ước mơ, chỉ là cậu bị sự e dè níu chân. Và dù chỉ mới quen biết, ông đã cảm thấy muốn trở thành người giúp cậu mở ra những cánh cửa mà cậu sợ chạm vào.

Hôm ấy, khi Lucian chuẩn bị đóng cửa tiệm sách, Samuel vẫn chưa rời đi. Trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường mờ nhạt bắt đầu thắp sáng thị trấn. Ông đứng bên cửa sổ lớn, nhìn ra ngoài phố, dường như đang trầm ngâm điều gì đó.

"Ngài Aldrich, ngài không cần vội, nhưng ngài có muốn uống một tách trà không?" Lucian cất lời, có chút ngại ngùng khi ngỏ ý.

Samuel quay lại, đôi mắt ông ánh lên chút bất ngờ, nhưng rồi gật đầu. "Vậy thì tôi sẽ rất vui lòng."

Lucian dẫn Samuel vào gian bếp nhỏ ở phía sau tiệm sách. Nơi đây thật giản dị, với chiếc bàn gỗ cũ, vài chiếc ghế mộc mạc, và một lọ hoa dại đặt trên bàn. Cậu rót nước sôi, chuẩn bị trà, trong khi Samuel ngồi xuống, lặng lẽ quan sát từng cử động của cậu.

"Lúc còn nhỏ, tôi thường tự pha trà cho mình khi đọc sách. Đó là cách tôi tìm thấy chút ấm áp, nhất là vào những ngày mưa," Lucian nói, tay khẽ run khi đưa tách trà cho Samuel.

"Những điều nhỏ bé như thế thường là thứ giữ cho tâm hồn chúng ta nguyên vẹn nhất," Samuel đáp, nhận lấy tách trà từ tay Lucian. Ngón tay họ thoáng chạm nhau, khiến cả hai khựng lại trong một khoảnh khắc.

Lucian rụt tay về, gương mặt đỏ bừng, nhưng Samuel chỉ mỉm cười, như thể ông hoàn toàn không nhận ra sự lúng túng của cậu.

"Lucian, cậu có bao giờ nghĩ rằng những điều nhỏ bé có thể dẫn đến những thay đổi lớn lao không?" Samuel bất ngờ hỏi, giọng ông trầm ấm, ánh mắt nhìn sâu vào cậu.

Lucian ngẩng lên, đôi mắt nâu của cậu ánh lên sự ngạc nhiên. "Tôi không chắc. Ý ngài là gì?"

Samuel đặt tách trà xuống, đôi bàn tay đan vào nhau trên mặt bàn. "Tôi chỉ nghĩ, đôi khi những con đường lớn bắt đầu từ những ngã rẽ nhỏ. Và có lẽ, cậu sẽ nhận ra một ngày nào đó, những ngã rẽ này không chỉ thay đổi cậu, mà còn cả người khác."

Lời nói ấy khiến Lucian không khỏi bối rối. Cậu không hiểu vì sao Samuel lại nói những điều ấy, nhưng trái tim cậu, một cách khó lý giải, như được sưởi ấm.

Đêm hôm đó, khi Samuel rời đi, Lucian đứng bên khung cửa, nhìn theo bóng dáng cao lớn của ông khuất dần trong màn đêm. Cậu đưa tay chạm vào ngực mình, nơi trái tim cậu vẫn đập rộn ràng.

Ở đâu đó trong lòng, Lucian biết rằng Samuel Aldrich không chỉ là một người khách tình cờ ghé qua. Ông là một điều gì đó mà cậu chưa từng trải qua, như một bản nhạc quen mà cậu chưa bao giờ nghe rõ từng giai điệu.

Còn Samuel, khi trở về nhà, ông mở cuốn sách mà Lucian đã chọn cho ông hôm trước. Những dòng chữ trong sách kể về một tình yêu vượt qua mọi cách biệt, vượt qua mọi định kiến. Và khi ông nhắm mắt lại, gương mặt của Lucian lại hiện lên, với nụ cười dịu dàng và ánh mắt trong trẻo như nắng xuân.

Đó là khởi đầu của một câu chuyện mà cả hai đều không hề hay biết – câu chuyện mà ngã rẽ định mệnh đã dẫn họ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl