Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tiềm Long

Tiềm Long

Tác giả:Bạch Điểu

Nội dung thu gọn tại truongton.net

............................................................

giới thiệu :Sinh ra trong tia sét,mang một đôi mắt mù.Hà Lôi sẽ sinh tồn ra sao trong 1 thế giới đầy loạn lạc.Người bạn thân nhất bị chết sẽ khiến cuộc đời Hà Lôi thay đổi ra sao.Vượt qua bao gian khó hiểm nguy,1 mảnh châu đen chờ ngày tỏa sáng.

Chương 1:Chương mở đầu

-“Ầm ….Oành”.Tiếng sấm rền vang cả bầu trời.

Cơn bão thổi qua ngôi nhà tranh nhỏ làm từng tấm lá lật tung lên.Bên ngoài ngôi nhà.Một người đàn ông trung niên đang lay hoay tìm cách lấy miếng vải để che đi từng giọt mưa.Từng giọt mưa cứ nện tầm tã vào khuôn mặt trắng đã nhiều vết nhăn vì năm tháng.Ông vẫn đứng đó hứng lấy ừng giọt mưa che dấu cho phía sau là người vợ hiền đang cố gặng từng cơn.

-“Oe…Oe..Oe”Tiếng khóc trẻ con vang lên báo hiệu một thế hệ tiếp theo của Hà gia đã ra đời.

-“Ầm…Oanh”.Một tia sét lao thẳng đến căn nhà tranh nhỏ bé.Không gian bỗng trở nên im lặng.Từng cơn gió thổi qua xua tan di màn mây đen.Từng tia nắng ấm áp lại soi sáng xuống can nhà bé nhỏ giờ đây đã hoang tàn.Tại nơi đây chỉ còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe.

Sáu năm sau….Trên một góc phố của thành phố Cần Thơ,một đạo thân ảnh đang đứng nơi góc phố với chiếc gậy trên tay cố gắng xin người qua đường từng đồng để mưu sinh qua ngày.Thân hình ấy gầy gò nhỏ bé như bị suy dinh dưỡng.Người qua đường cho tiền nó thì nó cũng chỉ ngẩng đầu lên dương đôi mắt trắng dã cảm ơn.

-“Hôm nay mày được bao nhiêu?Đưa tao xem.”Một người đàn ông cất tiếng hỏi nó.

Người đàn ông mặc chiếc áo thun trắng với cái bụng bia cứ thế tiến đến giựt túi tiền rồi ngồi đếm.Đây là cha nuôi nó.Năm đó nhà bị sét đánh.Là người đàn ông này đưa nó về nuôi.Nó bị mù từ nhỏ,mà có lẽ do tia sét đó làm nó mù.Sáu năm rồi,nó chỉ biết nó họ Hà.Còn tên thì cha nuôi nó chỉ kêu nó là Lôi.

Hà Lôi từ lúc 2 tuổi đã bị dắt đi ăn xin mãi cho đến bây giờ.Dù cho mưa lạnh hay nắng gắt,nó vẫn phải đứng đó để ăn xin vì nó biết,nếu hôm nào không đủ tiền đưa cho cha nuôi là hôm đó nó bị đánh và không được ăn bánh mì_những ổ bánh mì không mà nó phải an từ khi hiểu chuyện đến giờ.Hôm nay vẫn như thường lệ,cha nó đến lấy tiền rồi lại bỏ đi và để lại cho nó nửa ổ bánh mì không.

-“Ông ta đi rồi anh Lôi.Chúng ta chuẩn bị đi thôi”một giọng nói nhỏ yếu ớt vang lên.

Giọng nói đó đến từ đằng sau Hà Lôi.Đó là một cô bé dễ thương với khuôn mặt xinh xắn.Nhưng đáng tiếc rằng cô bé ấy bị tật nguyền,nó không đi được.Nó cũng như Hà Lôi,là một công cụ kiếm tiền cho lão cha nuôi mà đến nay chúng cũng không biết tên.

-“uh.Chúng ta đi nhanh thôi.Anh Thi!Nắm lấy tay anh.”Hà Lôi đưa cánh tay gầy gò nhỏ bé của mình ra để cho cô bé tên là Anh Thi nắm lấy rồi nó cố sức cõng cô bé trên lưng còn Anh Thi thì chỉ đường cho nó.Hai đứa bé cùng với nhau chỉ mới 6 tuổi cố gắng leo lên chiếc xe buýt màu xanh.Đây là kế hoạch của chúng nó.Một kế hoạch chạy ra khỏi vòng quay của ác quỷ để tìm đường đi về một chân trời mới.

Chiếc xe cứ lao đi trên con đường cao tốc.Đến khi dừng lại thì chiếc xe đã cập vào một bến đỗ.Nơi đây là một thành phố sầm uất và là nơi để tìm ra cơ hội mới cho 2 đứa trẻ,tp Hồ Chí Minh.

-“Vé số đây,vé số đây”Đã qua một năm kể từ ngày Hà Lôi cùng Anh Thi lên thành phố này.Trong suốt một nam này,trải qua bao lần ngủ vỉa hè gặm bánh mì,cuối cùng thì cuộc sống của chúng cũng ổn định hơn một chút.Chúng gom góp tiền và xin ở trọ chung với một cô gái bán vé số_một người tốt bụng cưu mang chúng trong lúc chúng lang thang ở đây.Hà Lôi cõng Anh Thi đi trên con đường dài.Có vẻ như cuộc sống của chúng đã thoải mái hơn.Nhưng cái niềm vui ấy không được trọn vẹn.Ngay năm ấy,Mỹ đánh 5 trái bom nguyên tử vào các khu vực Nam Mĩ,Trung Đông,Đông Nam Á,Châu Đại Dương và nặng nề nhất tại Châu Âu.Cuộc thế chiến thứ 3 diễn ra cướp đi hàng tỉ sinh mạng.Nhưng vẫn chưa hết.Vào năm sau,một thiên thạch với đường kính hàng trăm kilomet lao vào Trái Đất khu vực Châu Phi làm cho gần như toàn nhân loại tuyệt vong.Với khoa học phát triển,các quốc gia trên thế giới đình chiến và hợp tác xây dựng các khu dân cư mới và hệ thống phòng thủ bằng tên lửa vì một tram ngiên cứu gen của tập đoàn Virus bị thiên thạch phá hủy nên phát tán ra 1 loại virut làm biến đổi gen của các loài động vật.Con người chỉ còn hi vong vào những chiến binh Ramus_những người sống sót sau thế chiến và tai nạn thiên thạch.Đa phần loài người sống sót cũng bị ảnh hưởng bởi phóng xạ và biến đổi gen nen có những sức mạnh trước đây chưa từng có.Và nhân vật chính của chúng ta-Hà Lôi may mắn sống sót sau thảm họa vẫn cùng Anh Thi an xin qua ngày trong miền nam khu vực của khu dân cư Nam Hoa.

Chương 2:Biến Cố

Thời gian nhanh trôi qua.Sau cuộc thảm họa,mọi người lại sinh sóng bình thường.Trên một góc đường nhỏ,một cậu bé đang cõng một bé gái cố gắng bước đi từng bước.Đây chẳng phải là anh Hà Lôi và chị Anh Thi nhà ta đây sao.

-“Lôi!Mày đứng lại đó.Để tao xem hôm nay chúng mày chạy đi đâu”Một giọng nói vang lên từ phía bên kia đường.

Một đạo bóng đen nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt.Hiện ra là 1 thằng nhóc cỡ 15~16 tuổi gì đó.Dấu cặp mắt ti hí bên dưới cặp mắt kính đen,đây là thằng Phong.Kể từ sau thảm họa,Phong là người bạn thân nhất của Lôi.Nó cũng là một đứa trẻ bụi đời nhưng nhờ sống sót sau thảm họa nên biến đổi gen khiến nó chạy nhanh như gió.Nó vẫn hay giúp đở Lôi và Thi.

-“Hôm nay kiếm tao có chi không”Chỉ nghe tiếng là Lôi biết ai rồi.

_”Tao có 1 kế hoạch làm giàu.Mày thích thì đi chung với tao.Ở sát vùng ngoại ô là vùng ranh giới của loài người.Ở nơi đó,dễ kiếm tiền lắm.tao tính đi.mày đi chung tao nha.”

-“Hôm nay tao cũng là người tàn tật,dẫn theo em Thi ra đó không biết có an toàn không.”

Trải qua một đoạn thời gian thuyết phục thì Phong cũng kéo Lôi về nhà dọn dẹp đồ đạc rồi ra trạm xe.Trải qua một giờ ngồi xe thì chúng cũng đến nơi.Ở đây là một vùng biên giới với bên trong là khu dân cư còn bên ngoài là khu rừng rậm rạp.Dân cư ở đây chủ yếu sống bằng các dịch vụ kinh doanh để phục vụ cho các chiến binh từ rừng rậm trở về.Mỗi ngày đều có hàng ngàn người từ đây đi ra để chinh phuc quái thú và lấy những bộ phận trên mình những con quái thú ấy.Đó là nguyên liệu cho nghành dược phẩm và cho công nghệ vũ khí.Sau thảm họa,con người nhận ra rằng sắt thép không tốt bằng xương thú,xe tăng còn yếu hơn một con Hắc tê.Từ sau thảm họa,mọi thứ đều thay đổi.

Đi dạo trong khu vực vài vòng,Phong,Thi và Lôi cùng nhau tiến vào một tiệm vủ khí chuyên dụng.Tính đến nay thì cả ba đứa đều mới 9 tuổi nên khi bước vào liền khiến mọi người trong tiệm liền bật cười.Bỏ qua mọi lời trêu chọc,chúng tiến đên quầy lấy ra 2 quả tinh hạch.Đây là loại đá lấy được từ trong đầu của quái thú.Đây là số tiền dành dụm suốt mấy nam qua của cả ba.Chúng mua lấy 2 con dao găm cùng một miếng vòng không gian.Vòng này là sản phẩm nghiên cứu của Trung Quốc,nó có thể chứa 20kg đồ vào trong đó.Sau khi mua xong,cả ba vội vàng di ra cửa.

-“Đứng lại đó.Bọn mày là người mới tới hả.Bọn mày mua đồ xong,bon mày phải nộp thuế cho tao.”Một thanh niên khoảng 23t dang ngồi uống rượu lên tiếng.

“Hừ!Chạy mau”Phong kêu khẽ.Vừa nghe thế,Lôi ráng sức ôm chặt Anh Thi rồi phóng theo Phong ra nơi cuối con đường,phía sau thì truyền dến từng trận cười ha hả.

Cả ba chạy thật nhanh tới bìa rừng rồi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người,bon chúng biến mất sau tàng lá rậm rạp.

Nơi đây là một mảnh rừng rộng lớn mới xuất hiện từ sau thảm họa.Ba đứa trẻ di chuyển trong đó lâu lâu lại nghe được tiếng gầm của hung thú

-“Sống mãi ở thành phố,tao thấy chán cuộc sống này quá rồi.Chúng ta vào rừng,cùng nhau sinh sống.Với tốc độ của tao thì san bắt thú nhỏ cũng dễ dàng.Bọn mình cứ sống một đoạn thời gian trong này rồi đem da thú ra bán thì cũng giàu.Tránh khỏi kiếp ăn mày đi.”Phong hồ hởi nói cho người bạn mình nghe về một tương lai sáng lạn đang chờ đón.

“soạt”Một tiếng động vang lên làm tỉnh lại giấc mơ của cả ba đứa.Sau lùm cây,một đôi mắt đỏ mang đầy huyết tinh đang nhìn ngắm những con mồi của mình.

Chương 3:Tam Vĩ Lang cùng bí mật của máu

-“Soạt”Bóng đen từ trong lùm cây nhảy ra.Nhìn kĩ thì đó là một loại thú nhìn giống sói nhưng nó có ba cái đuôi.

-“Tam vĩ lang.Chúng ta không xui xẻo vậy chứ.”Nghe tiếng hét thất thanh của Anh Thi.Hà Lôi cũng giật mình.Xem ra con thú này rất khó giải quyết.Tiến lên trước 2 bước,Phong che Lôi đang đứng ngẩn ngơ phía sau

-“Anh Thi,Khi nào anh kêu thì em với Lôi chạy thật nhanh nhé.Anh đuổi theo sau.”

-“gru…gru”Con thú rống lên một tiếng như báo hiệu cuộc san bắt đầu.Dùng sức 2 chân sau bật mạnh.Chỉ với một cái phóng nó đã áp sát Lôi.Nó nhận ra đây là con mồi dễ ăn nhất.

Hừ lạnh một tiếng,Phong bằng tốc độ nhanh nhất của mình lao đến trước mặt Tam vĩ lang.Cảm nhận một đạo kình phong lao tới trước mặt,Phong cố gắng đưa con dao găm bằng Titan mới sắm lên đón lấy cú tát của con thú.

-“Thịch…Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.Sức của một đứa bé mới 9 tuổi làm sao địch lại con mãnh thú kia chứ.Lui về sau ba bước,cảm nhận từng cơn đau từ cánh tay truyền lên,Phong thật sự hối hận vì đã đi vào nơi nguy hiểm này.Lúc trước trong thành phố nghe người ta kể chuyện san bắt,nó chỉ nghỉ rằng trong đây chỉ là những con thú bình thường để cho nó săn.Nhưng đến lúc này nó nhận ra rằng sự thật rất tàn khốc

-“vù”Con thú lại lao đến nhưng lần này cơn đau đã không cho phép Phong chính diện đối kháng.Nó chỉ cố gắng né khỏi công kích.”Lôi!Chạy mau”.Né khỏi đòn tấn công,Phong cấp tốc gào lên.Bằng vào tốc độ,nó có thể thoát khỏi nguy hiểm nhưng Lôi thì không thể.

Nghe tiếng hét,Lôi bỗng quay đầu chạy thật nhanh nhưng khi vừa quay lưng thì nghe từ đằng sau một âm thanh bén nhọn vang lên.Nó biết rằng nó bị tấn công.Dùng tốc độ nhanh nhất quay người lại để bảo vệ Anh Thi đang trên lưng,Lôi đưa thẳng khuôn mặt ra hứng lấy đòn công kích.Lúc ấy,nó chỉ nghĩ rằng phải bảo vệ Thi.

Tiếng gió mổi lúc một gần.Thậm chí,Hà Lôi còn run lên khi ngửi thấy mùi máu tanh từ trong gió truyền đến.Khi nó nghỉ rằng mình phải chết thì “phập……Gra'o”Một tiếng động vang lên làm nó sững sờ.Anh Thi thì khóc thét lên rồi ngất đi vì sợ hãi.Nó cảm thấy trên khuôn mặt nó ươn ướt.Quá sợ hãi,nó cũng ngất đi.

Đến khi nó tỉnh lại vì một bàn tay đang nắm chặt tay nó thì trời đang mưa.Cơn mưa rửa trôi đi vết máu cùng mùi tanh trên mặt nó.

“Thi..Thi..em ở đậu.Phong….Phong ơi..mày ở đâu”

-“Lôi…Tao xin lỗi..là tại tao rủ tui mày vào đây.Tao không sống được nữa rồi,mày lo cho Thi nhé.Hứa với tao,cham sóc tốt cho Thi.Con Tam vĩ lang bị tao đâm 1 dao cũng không sống nổi đâu.Chút nữa mày qua thu thập rồi đem nó về bán cũng đủ tiền cho tụi mày sống sót.Hứa với tao…Chăm sóc tốt cho Thi”

-“Không Phong,ở lại với tao.Đừng đi Phong ơi…..Phong”Hét lên những nổi niềm chất chứa,Lôi chỉ còn biết im lặng khóc vì nó biết người bạn tốt của nó đã ra đi.Bàn tay vẫn đang nắm tay nó giờ đã nguội lạnh.Từng giọt nước mắt hòa vào trong cơn mưa.

-“Grừ…Grừ”Tiếng rên của con tam vĩ lang phá tan sự yên lặng trong khu rừng.Run run lấy ra con dao từ trong túi,Lôi tiến gần đến nơi phát ra âm thanh.Trong đầu nó chỉ còn 1 ý niệm đó là trả thù cho người bạn của nó.Nó hận con tam vĩ lang,hận người cha nuôi ác độc,hận những kẻ đánh đâp nó trong những đêm ngủ vỉa hè.Nổi uất hận được đè kín từ lâu nay trỗi dậy.”Phập…phập”Từng nhát dao cứ thế vung lên rồi hạ xuống mang theo từng búng máu văng lên mặt.Nó mặc kệ khuôn mặt đang dính đầy máu tươi cùng cái mùi tanh tưởi.Nó đâm đến khi không còn sức để vung dao lên nữa thì ngừng lại rồi vật ra đất nằm ngủ.Trong giấc mơ,nó mơ thấy một tương lai toàn màu đỏ dang chờ nó,màu đỏ của máu.Khu rừng cứ thế yên tĩnh xuống.Nơi dưới bóng cây,2 cái xác cùng 2 người đang nàm đó yên tĩnh.Nhưng không ai phát hiện,một khuôn mặt đẫm máu đang phát sáng đỏ bừng lên rồi từng tia máu như bị hút vào trong đôi mắt của người đó.Sự việc cứ thế qua đi cho đến khi mặt trời lại mang từng tia nắng soi xuống bãi đất ấy.

Chương 4:Phục hồi

“Lôi..Anh tỉnh lại đi.”

-“Thi hả?”Hà Lôi vẫn còn mệt mỏi miển cưỡng trả lời

-“Anh Lôi..Anh Phong..Anh Phong..Huhu”Anh Thi khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.Cô bé vẫn nhớ rõ mới hôm qua cả ba còn đang mơ ước tương lai mà giờ chỉ còn có hai người.

-“Ơ…đây là đâu.Em là Thi…A,màu xanh,màu đen,màu vàng.A!Thi ơi,anh thấy em rồi,anh thấy đươc em rồi”

Sững sờ khi nghe tiếng hét của Lôi,cô bé giật mình quay đầu lại thì đôi mắt trắng dã khi xưa đã không còn mà thay vào đó là một đôi mắt màu đen long lanh như những vì sao trên trời.Thật bất ngờ khi mọi việc diễn ra như thế,một tai nạn vừa qua thì niềm vui lại đến.Cố lau đi những giọt nước mắt,Anh Thi lao vào lòng của Hà Lôi mà khóc.

Con người Việt Nam ta từ xưa luôn tin rằng “thiện giả thiện báo-ác giả ác báo”.Mà có lẽ ông trời có mắt nên sau cơn đau thương thì hạnh phúc kéo đến.Sống trong bóng tối suốt chín năm trời và giờ đây Hà Lôi tìm ra ánh sáng của cuộc đời mình.Cũng từ đó,cuộc đời nó trải qua một biến đổi lớn làm thay đổi cả một tương lai của loài người.

Trải qua cơn đau khi mất đi người bạn thân,Lôi cùng Thi thu thập xác con Tam vỉ lang rồi tìm đường trở về khu dân cư.Trên đường đi,Hà Lôi như một đứa trẻ lần đầu thấy kẹo.Nó thưởng thức,quan sát thiên nhiên xung quanh một cách hào hứng.Ừh mà nó là đứa trẻ thật mà.

Trải qua hơn một giờ vòng vo,cuối cùng thì cả hai cùng về đến khu dân cư.Ghé lại một tiệm buôn bán nhỏ,Hà Lôi đem xác con Tam vĩ lang ra khiến mọi ánh mắt đều nhìn nó.

Tam vĩ lang là một mãnh thú nổi tiếng tốc độ đang nằm trong tay một đứa trẻ nhìn như bảy tuổi thì ai mà không kinh ngạc chứ.

“Răng nanh:2 bạc.Móng:4 bạc.Đuôi:6 bạc.Lớp da không nguyên vẹn coi như phế liệu:5 đồng.Tổng cộng là 12 bạc 5 đồng.”

Nghe được ông chủ báo giá,đôi mắt của Hà Lôi sáng rực lên còn tay của Anh Thi thì bấu mạnh vào vai nó.Từ nhỏ đến lớn,đây là số tiền lớn nhất nó nhận được.Kể từ sau thảm họa,tiền tệ được thống nhất.1titan=100kim,1kim=100 bạc,1 bạc=100 đồng.Với số tiền này thì cũng đủ nó và Anh Thi sống 1 năm mà không phải làm gì.Mừng rỡ với số tiền lớn trong người bước ra khỏi cửa hàng,cả hai vừa đi vừa mơ ước đến những thứ trước giò chúng mong muốn.Nhưng cả hai không biết rằng,sau lưng chúng là một đôi mắt thèm thuồng và thêm một tia sát ý.

Lang thang trên con đường dài,việc đàu tiên mà Hà Lôi và Anh Thi cần làm là tìm một chỗ để ở trọ.Trời thì dần tối mà chúng vẫn lang thang như thế.

“Nè hai bạn nhỏ,tụi em dang kiếm chỗ trọ phải không”Một cô gái trạc cỡ mười ba mười bốn mặc chiếc váy xanh tiến lại hỏi.

Mang tâm lý đề phòng,Hà Lôi dè dặt hỏi”sao chị biết”

“Chị thấy tụi em đi hỏi mấy chỗ phòng trọ ma không có.Thấy tụi em nhỏ quá không ai dám cho tụi em trọ đậu.Hay là ở chung với chị nè.Mỗi tháng tụi em phụ chị 20 đồng tiền phòng.”

“Thật hả chị.Cám ơn chị nhiều.Chiều giờ tụi em đi kiếm chỗ mà không có.”

Mang niềm vui khi được một người tốt giúp đỡ,Hà Lôi cõng Anh Thi đi theo cô gái về phía một con hẽm không xa mà theo lời cô gái thì đó là nơi cô ta ở.

Bước vào hẽm nhỏ,một bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy Hà Lôi.Nó cảm giác như ai đó đang nhìn nó.

Quay mặt về phía sau thì một khuôn mặt quỷ dị hiện lên.Cặp mắt híp lại với ánh mắt lạnh lẽo,đây không ngờ là kẻ hôm trước đòi thu tiền thuế của bọn nó.

Chương 5:Người bạn mới"Song Toàn"

“Để coi chúng mày chạy đi đâu…”Giọng nói của hắn the thé nghe rợn người.

“Chị ơi,giúp chúng em với”Anh Thi hoảng hốt la lên thất thanh nhưng bỗng phát hiện từ đằng sau một bàn tay trắng thon thả đang cầm dao kề vào cổ của Hà Lôi.

“ùh..Chị giúp đây.Hihi”

“Ah..Ah..Chị…chị”

“Chị làm sao..bất ngờ phải không.””Thôi đừng nhiều lời nữa Anh Tử,lấy vòng tay của chúng rồi đem chúng về.Đứa này đem bán cho tổ chức đó cũng được không ít bạc đâu.”Tên nam tử chỉ về phía Hà Lôi nói.

Một cỗ kình phong từ phía sau truyền tới.”Bụp”Hà Lôi cảm giác như mình đã ba ngày không ngủ,một cảm giác mệt mỏi truyền khắp toàn cơ thề rồi ngất đi.

Khi tỉnh dậy thì Hà Lôi bị trói 2 tay sau lưng.Đưa mắt nhìn xung quanh thì nó phát hiện mình đang trong một khoang xe.Với ánh đèn yếu ớt,nó nhìn thấy xung quanh nó còn có những đúa trẻ cũng bị trói nhưng nó tìm hoài vẫn không thấy Anh Thi đâu.

“Thả tao ra…Thả tao ra.Bọn mày nhốt Anh Thi ở đâu.Thả tao ra.”

“Người Việt Nam àh.Đừng la nữa.La cũng vô ích.Giữ sức mà sống sót đi”Một cậu bé trạc mười ba tuổi nói vói nó.

“đây là đâu.Chúng nó đem chúng ta đi đâu”Nghe được âm thanh vang lên,Hà Lôi vội vàng hỏi.

“Chúng ta đang trên xe chuyên chở của tổ chức Hắc Long.Đây là 1 tổ chức chuyên tìm mua những trẻ em,chúng ta sẽ bị chúng đưa đến căn cứ.Ở đó,chúng ta sẻ phải làm mọi cách để sinh tồn.Trong hơn 50 đứa trẻ ở đây thì chỉ có 1 người duy nhất có quyền sống sót.”

“Anh là ai…Sao anh biết những chuyện này”Ngạc nhiên trước những lòi nói của người đối diện,Hà Lôi thật sự khó tin vào điều này.

“Àh xin chào.Anh là Song Toàn.Trước đây anh ở tại trại Nam Hoa nhưng trốn ra được.Còn em tên gì.”

“Em tên Hà Lôi.Anh cũng là người Việt sao.Chúng đang đưa ta đi đâu đây”

“Dựa theo tiếng gió,có lẽ chúng đưa ta lên phương bắc.Nơi đó giá rét quanh năm,không biết sống sót được hay không nữa”

Nghe đến đó,Hà Lôi bỗng rùng mình.Đang ở một nơi xa lạ không ai quen biết còn Anh Thi thì không rõ đang ở đâu.Nó cảm thấy cô đơn và sợ hãi.Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.

Thời gian cứ thế trôi qua một ngày một đêm.Khẽ mở lên đôi mắt nặng trĩu,cố gắng nhìn ra ngoài qua cái khe nhỏ trên trần xe.Cố gắng tìm màu xanh của trời nhưng nó phát hiện ở bên ngoài chỉ toàn một màu trắng.

“Đừng nhìn nữa.Ai….theo như nhiệt độ hạ xuống,có lẽ ta đang ỏ biên giới phía bắc của Trung quốc ngày xưa.”Khẽ thở dài vì Song Toàn biết theo nhiệt độ càng thấp hoặc càng cao thì điều kiện sinh tồn càng khó khăn hơn.Từng bị huấn luyện một lần nhưng lúc ấy nó ỏ trại Nam Hoa,thời tiết hay mưa nhiều nhưng nhiệt độ dễ sinh tồn.Vì quá sợ hãi trước con Đại Hắc Xà trong khu vực huấn luyện nên nó liều mình lao ra khỏi tấm lưới điện bao xung quanh khu vực.Lúc ấy,con Đại Hắc Xà đuổi theo dồn nó về phía hàng rào điện.Hết đường thoát thân,nó cắn răng quay đầu chạy nhanh về phía bên phải dọc theo hàng rào.Nhưng mới chạy được vài bước thì kình phong quét tới.Cái đuôi kềnh càng của con rắn đập mạnh lên người nó khiến nó văng di về phía hàng rào điện.Bị đánh bay,nó biết mình phải chết.Nó nhắm mắt đón lấy dòng điện 2000KV đang lượn lờ trên từng vòng hàng rào.”Bịch”Nó đụng trúng hàng rào rồi rơi xuống đất nhưng nó phát hiện ra nó không sao cả.Nghi hoặc,nó bước lên chạm tay vào hàng rào nhưng từng tia điện truyền ra mà nó vẫn không sao.Vui mừng khi biết nó miễn dịch với điện,nó dùng sức thật nhanh lao qua hàng rào rồi biến mất vào khu rừng rậm.Đến bây giờ nhớ lại,nó lo lắng tai nơi sắp tới nó sẽ rao sao khi nơi này không phải chỉ tự nhiên được bọn sát thủ trong tổ chức gọi bằng một cái tên đáng sợ.”Khu rừng của chết chóc”.

Chương 6:Ngày thứ nhất

Chương 7:Ra tay

Buổi sáng ngày thứ 2 ở trong khu vực này,Hà Lôi vẫn chỉ ở trên cây hi vọng không bị ai phát hiện.

“Ah…..Help me”Lâu lâu trong khu rừng lại vọng ra những tiếng hét thãm thiết cùng tiếng gầm rống của con Đại Lực Hùng làm cho bất kì ai sống sót cũng phải sợ hãi.

Hà Lôi cứ ngồi trên cái cây ấy bất động.Ngày thứ 2 qua đi an toàn,rồi ngày thứ 3 đến.Cứ thế nó ngồi trên cây đã 8 ngày rồi.cứ mỗi ngày lại có vài tiếng hét của những đứa trẻ bất hạnh khiến tim nó như nảy lên.

Nó cứ ngồi đó chịu lạnh,chịu đói vì không có đồ ăn 1 ngày rồi.Phải đợi thêm một tuần nữa mới có tiếp tế,làm sao để sinh tồn đây.Rồi nó nhận ra một sự thật tàn khốc.Muốn sống,nó phải đi cướp đồ ăn của kẻ khác.

Leo xuống khỏi cái cây,Hà Lôi dáo dác nhìn quanh như một con thỏ sợ sệt rồi nó đi về một hướng đã chọn trước.Lấy cây mini đao ra khỏi vòng tay,nó cầm cây đao một cách nặng nề đi về phía trước.Trên đường đi nó cố gắng tìm kiếm một mục tiêu nhưng vẫn chưa tìm được.

“Không lẽ mọi người chết hết rồi sao”

“Soạt”Đang buồn và đói bụng,một tiếng động làm nó giật mình.Vội núp vào một gốc cây,nó quan sát thấy từ phía trước đi lại một thằng nhóc trac tuổi nó.Thân hình mập mạp,thằng nhóc tiến đến phía nó với đủ mọi tiếng động.

Quyết định thật nhanh,Hà Lôi nắm chắc cây mini đao trong tay rồi chờ đợi.Ngay khi thằng bé mập mạp tiến đến thì nó vung đao lên rồi đặt cây đao trên cổ thằng bé.

“Đứng yên,không được nhúc nhích.Giao vòng tay của mày ra đây”Hà Lôi cất tiếng nói với giọng nói run run.

“no..no..please don’t kill me please…huhuhu”Phát hiện cây đao trên cổ mình,thằng nhóc mập mạp sợ hãi năn nỉ.

Không hiểu thằng kia nói gì,Hà Lôi phân vân thì “Phập”Cái đầu của thằng nhóc đã lăn lông lốc.

Máu tươi văng lên đầy mặt Hà Lôi,nó nhìn thấy một cây đao đưa qua cổ thằng bé kia rồi “phụt”,cái đầu thì rớt ra,cái cổ phun máu ào ào vào mặt nó.Một cảnh tượng quá ghê tởm.

Nó như cảm giác bụng của nó sôi lên rồi “Ọe”Hà Lôi cứ thế dựa vào gốc cây mà nôn thốc nôn tháo mặc dù trong bụng nó chẳng còn gì.Lần trước khi Phong chết thì nó còn mù,có thấy gì đâu.

“Thằng nhóc này,trên người chẳng còn gì.Aì…..”Một âm thanh lạnh lùng nhưng nghe vẩn còn non nớt vang lên bên tai Hà Lôi.

Nó lấy tay áo lau đi cái miệng nhèm nhẹp của nó rồi quay người lại.

“Thì ra là anh.”

“Nhóc ói xong rồi sao,nên nhớ,anh làm như vậy cũng giúp nó thôi.Không bị anh giết thì người khác giết.Thê thảm hơn là bị con Đại Lưc Hùng tán khiến cho thân thể nát báy ra.Kinh lắm”

“Anh không giết em đấy chứ.Em hết đồ ăn rồi….đưng..đừng giết em..em nha”Nhìn thấy cây đao còn nhỏ máu trong tay Song Toàn,nó sợ hãi run lên.

“Nhóc giống đứa em cua anh.yên tâm đi.Anh không giết nhóc đâu.Giờ chúng ta phải đi khỏi đây thôi.Máu sẽ kéo con gấu kia về phía chúng ta.

Lẽo đẽo đi theo Song Toàn,nó nhìn thẳng vào tấm lưng cũng nhỏ bé mà sao máu lạnh đến thế.Có lẽ cũng bởi sinh tồn mà thôi.Nó quyết tâm không sợ hãi nữa.Nó phải sống.

Cả hai tìm một cây cao rồi leo lên đấy.”Em đói rồi phải không.ăn đi”Cầm lấy ổ bánh mì trên tay Song Toàn,Hà Lôi ăn một cách ngấu ngiến.Ăn xong,nó lén nhìn qua bên đối diện thì thấy Song Toàn đang nhìn nó.Nó cúi đầu rồi nói

-“Từ mai anh cho em đi theo anh nhé”

-“Theo anh sao.Theo anh phải tàn nhẫn.Đối xử tốt với người khác là tàn nhẫn với chính mình em biết không.Như em vậy thì em không sống nổi lúc tiếp tế đâu.Lúc đó,đại chiến sẽ tái hiện.”

Hà Lôi nghe thế thì chỉ cúi đầu không nói gì.Nó dựa vào thân cây rồi ngủ thiếp đi,mong cho cái lạnh không còn hành hạ nó nữa.

Chương 8:Lần đầu đối mặt

Sáng sớm ngày thứ 9,ánh mặt trời chiếu sáng cả khu rừng nhưng vẫn không xua đi được cái lạnh.Khẽ mở mắt đón lấy ánh mặt trời,khi Hà Lôi nhìn quanh thì thấy Song Toàn đang nhìn nó.Cầm lấy miếng sandwich từ tay Song Toàn,nó bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.Chỉ như thế là xong một buổi ăn sáng,nó quay qua hỏi :

“Chúng ta làm gì bây giờ”

“Thấy con mồi chưa,muốn theo tao..giết nó rồi mang vòng tay về đây”Song Toàn lạnh lùng trả lời rồi đưa mắt về một phương hướng.

Hà Lôi nhìn về hướng ấy thì thấy một thân hình mảnh khảnh đang lang thang đi trong màn gió tuyết.Mái tóc dài chấm eo vất vưởng qua lại theo từng nhịp chân xiêu vẹo,thân hình mảnh khảnh từng bước tiến lên phía trước.Nhìn thấy mục tiêu chỉ là một cô bé,Hà Lôi há hốc miệng rồi quay sang nhìn Song Toàn.

“Trong thế giới này,không phân biệt nam hay nữ.Dù là ai thì cũng chỉ có một việc duy nhất đó là sinh tồn.Mày không giết nó thì ngày sau nó cũng giết mày.Phải nhớ lấy,nhân đạo với kẻ thù là tàn độc với bản thân.”

Suy nghĩ câu nói của hắn,Hà Lôi bắt đầu tin tưởng rằng.Trong khu rừng này,ngoài nó ra thì còn lại là kẻ thù.Nắm chặt cây đao,nó leo xuống thân cây rồi đi về phía cô bé gái.

“Anh ơi…anh còn gì ăn không.Em đói quá..anh ơi”Thấy một thân ảnh từ xa,cô bé kêu lên rồi vội chạy lại.Nhưng có lẽ bị đói từ lâu,mới chạy được vài bước rồi nó vấp té.Ngẩng đầu lên khỏi lớp tuyết lạnh giá,cố gắng nhìn về phía trước nơi thân ảnh lần đầu xuất hiện,cô bé ngỡ ngàng rồi thấy như trái tim lạnh hơn thể xác.”Phập”

Sau khi quỳ xuống ói,cái sandwich mới ăn cũng chạy ra ngoài cả rồi thì Hà Lôi ngẩng đầu lên.Run run rút cây đao khỏi cổ cô bé.Nó tháo chiếc vòng tay ra rồi lao thẳng về phía Song Toàn đang ngồi nhìn nó.

“Làm tốt đó,lần đầu thì như thế.Từ từ thì sẽ quen thôi.”khẽ vỗ vai Hà Lôi động viên,Song Toàn lấy cái vòng tay rồi mở ra kiểm tra.Thất vong khi không tìm được gì,nó thở dài rồi quăng chiếc vòng đi.

Cứ thế,Hà Lôi dần dần quen với cảnh đẫm máu.Hôm nay đã là ngày thứ 14.Những ngày qua,ngày nào nó cũng giết một hai người.Bây giờ mà cần giết ai,nó ra tay nhanh nhen dứt khoát mà chẳng chần chờ.Khuôn mặt nó cứ lạnh băng chứ không còn ngây thơ như lúc đầu nữa.Trong khu rừng này,những bài học máu đang làm nó ngày một trưởng thành hơn nhưng cũng tàn nhẫn hơn.Vì sinh tồn nó làm tất cả.

Đêm nay gió lạnh,trời đổ tuyết.Từng bông tuyết rơi trên cái áo màu xanh của Hà Lôi như che đi từng vệt máu loang lỗ.Tuyết lạnh làm nó lạnh.Khẽ run người trong màn tuyết,nó nhìn về phía xa nơi ngoài khu rừng.Không biết ràng tương lai nó ra sao.

“Ngủ sớm đi,ngày mai sẽ đại khai sát giới đó.Ngày mai không ít kẻ giành tiếp tế đâu.”

“Grao…”Tiếng thú gầm làm cả 2 giật mình.Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gầm.Một đôi mắt đỏ đang nhìn chúng.

Lần đầu đối mặt với con thú làm Hà Lôi hoảng sợ.Nó biết con thú này hung tàn và khát máu.Cả người nó run lên vì sợ hãi.

“Lần này nguy rồi,nó phát hiện ra chúng ta.Chia ra chạy.Cố gắng sống sót đi nhóc”Song Toàn la lên rồi nhảy xuống cây lao về một hướng.

Vẫn ngồi trên cây,Hà Lôi càng hoảng sợ hơn khi nó phát hiện con thú ngày càng đến gần.Không phải không muốn chạy mà đôi chân nó run lên làm nó không nhích người được.Nó lấy cây mini đao ra khỏi vòng tay rồi ngồi đó nhìn con thú.

Nhìn con thú đang tiến lại gần,nó phát hiện con Đại Lực Hùng này cao khủng khiếp.Chắc cũng phải cao gấp 3 lần nó.Mang một bộ lông màu đỏ,con gấu nhìn như một tay sát thủ đẫm máu.Nhe nhe ra hàm răng bén nhọn,con gấu nhìn kĩ con mồi đang run cầm cập trên cây.Có vẻ đây là một bữa ăn khuya của nó.

Chương 9:Sinh Tồn

“Ầm”.Con gấu dùng tay đập vào thân cây làm từng mảng tuyết đọng rơi xuống.Hà Lôi đang ngồi trên cây cũng bị chấn đến lắc lư không chịu nổi.

“Theo tình thế trước mắt,trước sau gì thì nó cũng bị con gấu hất xuống khỏi cây.Khi đó là chết chắc.”Nghĩ thầm trong đầu,Hà Lôi nhìn thoáng xuống thanh đao trong tay.”Trước sau gì cũng chết,nhưng tao không muốn chết,mày đi chết đi”

Nắm chặt thanh đao,nó nhảy xuống chỗ con gấu,Thanh đao hướng xuống đưa phần lưỡi đao về đầu con Đại Lực Hùng.Lần này sinh tử trước mắt,nó nhắm ngay vị trí yếu hại của con gấu mà tấn công.Trong nháy mắt,lưỡi đao chỉ còn cách đầu con gấu 1 mét.

“Phanh”Tiếng va chạm vang lên thanh thúy.Nhưng lưỡi đao không chạm vào đầu mà là bàn tay to lớn con gấu.Kình lực đẩy Hà Lôi văng ra xa rồi đập đầu vào một gốc cây gần đó.Nó không nhúc nhích.Dường như nó đã bị hôn mê.

Sau khi đánh văng Hà Lôi,con Đại Lực Hùng tiến lại nhìn nó bằng một ánh mắt khinh miệt.Có lẽ với sức của nó thì một thằng nhóc nó không coi ra gì.Nhìn Hà Lôi đang nằm ngay dưới chân, nó rống lên tiếng rống của kẻ chiến thắng rồi há cái miệng to cắn về phía đầu Hà Lôi.

Nhưng ngay khi cái miệng tanh tưởi đầy mùi máu của nó tiến gần sát tới khuôn mặt của Hà Lôi thì một cây đao cũng đâm vào cái miệng ấy.Nhìn thấy lưỡi đao trong phút chốc ngập vào miệng nó,con Đại Lực Hùng muốn thoát ra nhưng đã không kịp,lưỡi đao xuyên thẳng qua đầu nó mang theo một tia máu bắn thẳng vào không trung.Nhìn khuôn mặt non nớt đang cười khinh miệt,con gấu nhận ra nó đã đánh giá sai thằng nhóc này.

Tức giận.Nó muốn kéo theo cả kẻ thù cùng chết.Dùng phần sức còn lại rống lên thảm thiết rồi nó đưa bàn tay khổng lồ cùa nó lên với ý định tặng cho Hà Lôi một kích chí mạng.

“Nguy hiễm ngay trước mặt nhưng đây không phải giây phút để run sợ.Muốn giết tao sao,tao không thể chết,mày chết đi”Dùng hết sức lực cuối cùng,Hà Lôi nhanh chóng vặn thanh đao khoan một lỗ trong miệng con gấu.Máu tươi bắn xối xả lên mặt nó nhưng giờ phút này nó chỉ biết,con gấu không chết thì nó chết.

Rống lên đau đớn,con gấu đổ sầm xuống,cánh tay của nó rớt xuống ngực Hà Lôi phát ra tiếng kêu răng rắc.Đến khi chết,con Đại Lực hùng cũng làm cho kẻ thù phải trọng thương.

Đau đớn từ vết thương trên ngực truyền tới làm Hà Lôi hét lên dữ dội rồi ngất đi.Máu từ miệng con gấu cứ tuôn ra mãi trên nền tuyết trắng.Còn trên khuôn mặt Hà Lôi thì từng tia điện như dập dờn làm biến mất đi những vết máu để lại sau đó là một khuôn mặt tái nhợt.

Ở một nơi sâu trong lòng đất,một tòa căn cứ lúc nào cũng chìm trong bóng tối mang một vẻ lạnh lẽo hắc ám.Trong 1 căn phòng phía dưới sâu nhất của tòa căn cứ,một hắc y nhân đang ngôi vuốt ve con thú nuôi của mình.Đó là một con báo với hai mắt nhắm chặt như đang lim dim tận hưởng sự quan tâm của chủ mình.

“Báo cáo đại nhân,Đại Lực Hùng của căn cứ Bắc Trung của ta theo tín hiệu nhận được thì đã chết không biết nguyên nhân.Xin đại nhân cho chỉ thị.”Một giọng nói vang lên rồi hiện ra một hình ảnh ba chiều một người đàn ông.Đây không phải tên kính đen lúc đầu thì là ai.

“Thú vị.Mau tới hiện trường tìm xem có dấu vết gì không.Tất cả đều mang về căn cứ.”

“Rõ,thưa đại nhân”Lần này âm thanh lại vang lên và hình ảnh ba chiều cũng biến mất.

“Hừ,Đại Lực Hùng chết,xem ra có điều thú vị rồi đây”Tên hắc y nhân khẽ lẩm bẩm rồi lại xoa đầu con thú.Con báo chỉ khẽ chớp mắt rồi lại nằm đó.Nhưng nếu có ai ở đó lúc ấy sẽ phát hiện,con báo ấy không bình thường,Đôi mắt nó màu tím đậm như màu mắt của tử thần buông xuống.

Chỉ 30 phút sau,tại nơi chết của Đại Lực Hùng.”Thằng nhóc này khá lắm,mang nó về báo cáo với đại nhân.”Tên kính đen ra lệnh.Hai tên lính đánh thuê tiến đến mang Hà Lôi đi.Sau 15 phút,cả hiện trường chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng với từng vệt máu loang lỗ. Lời tác giả: Đây là chương 9 rồi...Bạch Điểu lần đầu tiên viết,mọi người đọc rồi cho ý kiến nhé.ai ở tp Hcm thì đi cafe đàm đạo,add yh:iikem.funii

Chương 10:Mở đầu mới

Sau khi trận chiến cũa Hà Lôi kết thúc thì một trận chiến mới lại bắt đầu.Buỗi trưa ngày thứ mười lăm,trong khu rừng im lặng một cách đột ngột.Không còn tiếng gầm cũa thú rừng nữa,mọi sự như yên bình nhưng đây chĩ tà sự yên tĩnh trươc cơn bão táp mà thôi.

Từng đợt gió ạnh truyền tới làm gãy những ngọn cây,một chiếc phi cơ dừng lại ngay trên đầu khu rừng rồi thã xuống một chiếc vòng tay duy nhất.

Nơi phi cơ tiếp tế là trung tâm khu rừng.Tại đây lúc này đã có rất nhiều đứa trẻ sống sót bao quanh.Chúng nhìn nhau với ánh mắt rực lữa.Để sống sót,chúng sẽ làm bất cứ gì.

Nhìn nhau bằng ánh mắt điên dại,chúng lao vào ngay khi chiếc vòng rớt xuống.Cuộc hỗn chiến bắt đầu.Bạn cứ thữ nghĩ xem,20 đứa bé sống sót đang đói bụng với 20 thanh mini đao sẽ kinh khũng như thế nào.

Cứ hết đứa này đến đứa kia lao vào nhau rồi tàn sát bừa bãi.Cứ thế mãi cho đến khi chĩ còn lại 2 đứa.Nhưng rồi cuộc chiến lại diễn ra khiến cã 2 nằm gục dưới đất.Đến lúc này thì từ trên ngọn cây cao có một tiếng cười lạnh vọng xuống.

Bóng hình thoáng cái xuất hiện tại bãi chiến trường.Một thân hình cao với nước da ngăm đen.Không phãi Song Toàn thì là ai kia chứ.

Nó cứ bước từng bước,mỗi bước đi nó lại vung đao lên dù người dưới chân nó còn sống hay chết.Cứ thế khi nó đi hết 1 vòng quanh thì cả người đã dính đầy máu tươi.Cầm lấy vòng tay,nó cười một cách đau đớn nghiệt ngã.Tiếng cười vang vọng cã khu rừng nhưng lúc này chãng ai nghe được giọng nó cười.

Nơi đây là một tòa căn cứ trong lòng đất.Trong 1 căn phòng,một cậu bé đang nằm trên giường với đũ mọi bông băng quấn quanh người.Xem tình hình có lẽ người này bị thương rất nặng.Từng nhịp thở đều làm cã căn phòng yên tĩnh với màn đêm.

Đã 1 tháng trôi qua,Hà Lôi vẫn nằm đó.”Đứa trẻ này,chưa chịu tỉnh lại sao.”Một cô y tá phiền não xem Hà Lôi rồi đi ra ngoài.

Khi cánh cửa vừa khép lại thì Hà Lôi mỡ to đôi mắt.Tĩnh dậy trong một căn phòng xa lạ,nó cố gắng đứng lên khõi chiếc giường rồi nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng màu đen,trong phòng chẵng có gì ngoài nó và chiếc giường.Lang thang trong căn phòng một vòng nhưng chẵng phát hiện được gì,nó chán nãn rồi ngồi xuống giường.

“Muốn biết đây là đâu ko.”Một giọng nói vang lên trong căn phòng.Hà Lôi đưa mắt xung quanh tìm kiếm nhưng cũng không tìm được gì.”Đây là đâu,không lẽ mình chết rồi sao.”

“Yên tâm,ngươi chưa chết đâu”Dường như hiễu được suy nghĩ cũa nó,tiếng nói lại vang lên”Đây là căn cứ cũa chúng ta.Từ sau thãm họa,trái đất gần như chia rẽ,mọi con đường giao dịch với quốc tế bị chặn lại bỡi quái thú.Tổ chức cũa chúng ta là nơi đào tạo những đứa trẽ thành những sát thủ từ rất lâu rồi.Nhưng với tình thế hiện nay,sát thủ không sử dụng được nên chúng ta chuyển sang đào tạo chiến binh.Những chiến binh được tạo ra sẽ tham gia các hoạt động liệp sát quái thú,mỡ ra những con đường máu nhằm liên lạc với những khu dân cư trên trái đất.”

“thế nào,ngươi giết được Đại Lực Hùng,xem ra ngươi rất có triển vọng.”

Nghe xong lời giải thích,Hà Lôi mới biết mình đang ở đâu.Vui mừng khi không chết nhưng lại buồn bã khi giam tại cái căn cứ khốn kiếp này.”Chẵng biết đến khi nào,ta mới có tự do đây”

Khẽ thở dài,Hà Lôi nhớ lại những ngày tháng còn tự do lang thang cùng Phong và Anh Thi.Những ngày tháng ấy tuy khổ cực nhưng còn có tự do,muốn đi đâu thì đi,làm gì thì làm.Còn bây giờ phải ở trong 1 căn phòng lạnh lẽo,Hà Lôi cảm thấy mình thật cô đơn.

Một tiếng động vang lên,chiếc cửa đen ngòm bỗng mở ra.Bước chân ra khỏi cửa,một hành lang thật dài âm u đang đợi,Hà Lôi bước nhanh rồi biến mất dần nơi phía bóng tối.

Chương 11:Chín năm huấn luyện

Nơi phía cuối com đường hầm,một đạo thân ảnh hiện ra..Hà Lôi nhìn quanh rồi phát hiện đây là một căn phòng với bốn phía chung quanh là một loại đá kì lạ.

“Đây là phòng trọng lực,cứ bước một ô là tăng thêm một lần trọng lực.Thấy cánh cửa bên kia chứ,cố gắng vượt qua cánh cửa đó đi.Phía dưới chân ngươi là thức ăn cho một năm.Nhớ là từng ô thôi nếu ngươi không muốn chết sớm”Giọng nói lại vang lên làm Hà Lôi ngỡ ngàng.Khi giật mình tỉnh lại thì nó phát hiện một cánh cửa sau lưng nó đã chặn đường quay lại từ bao giờ.

Nắm lấy cái vòng tay dưới đất,nó tiến vào bước đầu tiên.Ngay khi bước đầu tiên kết thúc,nó chỉ kịp ổn định thân hình rồi một cảm giác nặng nề truyền tới.Cả người nó máu như sôi trào lên.Vội vàng lui về sau một bước rồi lau mồ hôi lạnh trên trán,nó thực sự sợ hãi.”Chỉ mới ô đầu tiên đã như thế,những ô sau này phải làm sao.Dù sao cũng có một năm,kiên nhẫn thôi.”

Định thần lại,Hà Lôi hít một hơi thật sau rồi lại tiến vào.Lần này có sự chuẩn bị sẵn,nó không bị bất ngờ nữa.Cố gắng hít thở đều.Mặc dù rất cố gắng nhưng nó kiên trì không quá mười phút rồi lại phải lui ra ngoài.”Huấn luyện gì thế này,thật đáng sợ.”

Cứ thế nó ngồi đó suy nghĩ cả nữa ngày rồi đứng dậy.”Không thể ngồi đây mãi được,cố gắng thôi”

Lại lần nữa bước vào ô thứ nhất.Nhưng lần này nó không đứng một chỗ nữa,nó cố gắng di chuyển trong khu vực ô này.Bước tới,bước lui rồi trái phải.Chỉ mới bốn bước mà nó tưỡng chừng như đi một ngày rồi.Mệt quá nó nằm thẳng ra thở dốc.

“Mặc dù hơi khó thở nhưng vẫn ở trong này mà không phải đi ra.Xem ra nằm xuống dễ chịu hơn nhiều.”

Cứ thế vòng tuần hoàn lại xoay.Cứ đứng lên đi qua đi lại một cách nhàm chán rồi nó lại nằm xuống.Cái quy trình ấy cứ kéo dài mãi vài ngày.Khi quen rồi thì nó nhảy tới nhảy lui.Ngoài đi và nhảy,nó chẳng biết làm gì khác.

Đến hôm nay đã là ngày bao nhiu cũng chẳng biết,nó chỉ biết rằng nó đang ở ô mười bốn,Chỉ còn 1 ô nữa mà thôi.

“Hôm nay đã chạy nhảy khắp cả căn phòng nhưng vẫn chưa thấy mệt,có lẽ nên bước vào ô cuối cùng thôi”Nói là làm,nó lại hít thở đều,nghĩ ngơi rồi tiến bước vào ô cuối cùng.

“Chúc mừng ngươi,chĩ mới 7 tháng mà ngươi đã vượt qua phòng trọng lực.Ngươi làm tốt lắm.Hạng mục tiếp theo là ngươi phải né tránh những trái banh bay tới.Cố gắng vượt qua nhé”

Khi giọng nói kết thúc thì cánh cửa căn phòng trọng lực cũng đóng lại.Trước mặt Hà Lôi là một hành lang dài mà bên kia hành lang là cánh cửa đen ngòm được điêu khắc các họa tiết lạ mắt.

Một cách cẩn thận,nó tiến vào trong hành lanh.Vèo,một viên đạn cao su bay tới làm nó né tránh sang một bên nhưng rồi cứ hết viên này đến viên kia làm nó mệt mỏi.

“Bụp”Một viên bắn trúng chân làm Hà Lôi ngã quỵ xuống.”Muốn giết người hay sao đây.Đạn giả mà bị trúng cũng đau đến vậy sao.”Nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang,Hà Lôi thở hổn hển.Trên người nó đã lấm tấm mấy vết sưng tấy lên do trúng đạn.

“Mới bắt đầu thôi nhóc,càng tiến vào sau thì tốc độ đạn càng nhanh.Ngươi phải vượt qua nửa hành lang để lấy được thức ăn cho thời gian kế tiếp.Nếu không qua được thì ngươi chuẩn bị chết đói đi.”

Cuộc huấn luyện cứ thế trôi qua.Suốt chín năm trời,Hà Lôi chỉ biết tập luyện những bài tập nhàm chán.Thậm chí đôi khi,nó còn quên luôn cả tên của nó.Mười tám tuổi,thân hình vạm vỡ,nó không còn là một đứa nhóc khi xưa nữa.Hôm nay nó sẽ phải bước vào phòng đo lực đấm cùng tốc độ.Nếu qua được thì nó sẽ chính thức là chiến binh của tập đoàn Hắc Long.

“Đã chín năm rồi,hôm nay có lẽ,ta phải ra khỏi đây thôi.Thời gian trôi nhanh quá.Không biết thế giới giờ này ra sao”

Chương 12:Trang bị

Trong một căn phòng,một cái khay được đặt trên bàn.Trên cái khay là một cái nhẫn và một cái vòng tay.Hà Lôi đứng trước cái khay với vẻ trầm tư.

“Cái vòng tay là phần thưởng cho ngươi.Nó đựng được cả vật sống.Với thể tích 500 mét khối thì ngươi đựng cả con rồng cũng còn được.Cái nhẫn là thiết bị liên lạc thông tin.Muốn biết gì thì nó sẽ cho ngươi đáp án.Giờ thì đi đi.”

Quay người lại,Hà Lôi thấy cánh cửa đã mở ra từ lúc nào để lộ ra đằng sau là một thông đạo den kịt.Quá quen thuộc việc này,nó đeo vòng tay cùng chiếc nhẫn lên tay trái rồi tiến vào thông đạo.

Bước ra khỏi thông đạo,một mãnh rừng nguyên thủy mang theo làn hơi thở tươi mát ngay trước mặt Hà Lôi.

“Đây là không khí trong lành sao.Đã chín năm rồi ta mới lại được cảm nhận mi.Ánh sáng mặt trời sao,mi thật đẹp”.Cảm thán trước thiên nhiên sau chín năm xa cách rồi nhưng nó vẫn chưa di chuyển.Khẽ chạm vào chiếc nhẫn màu đồng trên tay,một loạt tin tức truyền vào não nó.

Thì ra sau chín năm trong lúc nó rèn luyện thì thế giới đã lột xác.Các nhà khoa học nghiên cứu ra nhiều loại thuốc bổ trợ cho con người nhiều hơn.Chúng giúp con người thay đổi mã gen và có sức mạnh thần kì.Trong tổ chức,các loại thuốc này được bán bằng điểm tích lũy.Mỗi khi hoàn thành 1 nhiệm vụ,người hoàn thành sẽ được một số điểm tích lũy tùy theo độ khó của nhiệm vụ đó.

Còn có một cách khác để kiếm điểm tích lũy là săn quái thú đổi điểm.”Ài!Thuốc tăng cường sinh lực phải có 10000 điểm.Sao mà kiếm nổi đây.”Khẽ thở dài,Hà Lôi kiểm tra trong vòng tay của mình.Trong đó có một ít thuốc cầm máu và một cái thẻ trên đó ghi số 1000.

“Đây không phải là điểm tích lũy sao.1000 điểm àh.Phải sắm một món vũ khí mới được”

Sau cả nữa ngày suy ngẫm,Hà Lôi tốn hết điểm tích lũy để mua sắm.Nó mua một cây súng ngắm Coli Gun đạn xuyên giáp hết 300 điểm.Một thanh trọng kiếm bằng titan loại một tốn 400 điểm.Cuối cùng nó mua 1 mắt kính phân tích FX.Đây là thứ cần nhất với nó sau chín năm không ra ngoài.Mắt kính FX giúp nó phân tích loại quái thú gì,sản phẩm gì….Tất cả những gì nó nhìn thấy thì mắt kính FX sẽ cho nó câu trả lời mà chỉ tốn 250 điểm.30 điểm hắn mua 1 bình thức ăn dạng nén và một bình nước uống dạng nén.

Chỉ mười phút sau,một chiếc phi cơ dừng ngay trên đầu Hà Lôi,một người đàn ông đeo kính đen nhảy từ trên xuống.

“Ngươi là Hà Lôi”

“Phải,là ta”

“Đây là những thứ ngươi mua,bên trong có hướng dẫn sử dụng.”Giao chiếc vali màu bạc cho Hà Lôi rồi tên này đạp mạnh chân.Phốc.Một cú đạp đã đưa hắn về lại khoang phi cơ.

“Sức bật thật kinh khủng”Khẽ nói rồi Hà Lôi mở ra kiểm tra và dùng thử những thứ mình mua được.

Sau khi thỏa mãn,Hà Lôi phóng nhanh băng qua khu rừng.Mục tiêu của nó hiện giờ là tới một thành thị gần nhất.

“Theo FX,còn cách thành thị Hắc sơn 50km hướng đông.Không ngờ sau chín năm,những khu dân cư tị nạn đã thành những quốc gia khổng lồ.Còn khu rừng nguy hiểm rình rập khi xưa đã mọc lên nhiều thành thị mới.”

“Còn xa quá,hôm nay chắc phải nghỉ ngơi trong rừng này rồi.”

Ngó phía trước nhìn bóng tối đang phủ xuống,hắn khẽ lắc đầu rồi tìm một hang động làm chỗ ngỉ chân.

“tìm hoài không thấy,chẵng lẽ trời bắt ta ngủ ngoài trời hay sao”

Chương 13:Bị bao vây

“Ài,thật là ông trời làm khổ ta mà.”

Kiếm lấy một chỗ đất trống,Hà Lôi đặt chân ngồi xuống rồi nghỉ ngơi.Tuy nhiên,vừa ngồi xuống thì một âm thanh xé gió truyền tới làm hắn phải bật dậy.Nhìn vào trong bụi cây nơi phát ra tiếng động,Hà Lôi phát hiện ra một đôi mắt đỏ lòm đang nhìn hắn.Khẽ lật tay,một cây đao titan sáng lóa đã nằm gọn trên tay của Hà Lôi.

“Đối với mi mà cũng đòi phá ta sao.Tìm chết”

Vung tay cao lên quá đầu.”Vù”Tiếng gió xé lên làm con thú chết ngay tại chỗ.

“Chiêu hư không trảm này sài cũng không tệ”.Đang tự khen mình thì bỗng nhiên chiếc kính trên mắt hắn lóe lên rồi xuất hiện thông tin.

“Phong lang,theo thực lực thì chỉ 1 sao.Theo bảng xếp hạng,đây là loài thú nguy hiểm thứ 81.Đi săn vào ban đêm,săn theo bầy.Một bầy ít nhất khoảng 50 con.Nguy hiểm nhất là con thủ lĩnh,Lôi lang.Lôi lang thuộc loại quái thú 3 sao,nổi tiếng về tốc độ và âm thanh công kích.”

“Săn theo bầy sao,để xem các ngươi đông đến đâu.”Hà Lôi khinh thường rồi lại ngồi xuống đất.Nhưng lần này lại nhiều tiếng động vang lên xung quanh hắn.Hà Lôi vẫn ngồi đó,trải qua nhiều năm rèn luyện,thực lực của hắn đã đạt đến mức đáng sợ.Nhưng có lẽ,nghé con không sợ hổ.Lần này,hắn đang quá xem thường mọi thứ nên sẽ phải trả giá thôi.

“Đến rồi sao”khẽ đứng dậy,Hà Lôi nhìn xung quanh hắn một vòng thì kinh sợ.”Cái gì mà 50 con chứ,ở đây ít nhất cũng 400 con à”

Đang nhức đầu với số lượng của bầy sói thì dị biến xảy ra.Cả bầy sói bỗng nhiên lui về phía sau rồi dạt ra 2 bên để lộ ra một con sói lớn màu đen huyền bước ra.Đôi mắt màu tím của con sói nhìn chằm chằm vào Hà Lôi như nhìn một con thú sắp chết làm hắn phải nổi da gà.Bước lui lại sau một bước rồi vào tư thế chuẩn bị,chỉ cần Lôi lang tiến lên thì hắn sẽ bổ ngay một nhát vào đầu nó.

Như đoán biết suy nghĩ của hắn,con Lôi lang không tiến lên mà đứng tại chỗ rồi khẽ cúi đầu xuống.

“Gầm…Gru….gru”Con Lôi lang bỗng gầm lên một tiếng làm náo đông cả khu rừng.Hà Lôi cảm giác như có gì đó đâm vào não của mình.Đau đớn,hắn quỳ xuống ôm lấy hai tai như cố che đi âm thanh kia khiến hắn quay cuồng.

“Cái này là âm thanh công kích sao,lần này thì nguy rồi”Không suy nghĩ nhiều,hắn phóng nhanh về phía sau rồi quay người chạy thật nhanh.Phía sau,cả bầy Phong Lang đuổi theo hắn.

Phóng nhanh qua bụi cây gai,giờ phút này hắn chỉ biết chạy thật nhanh nếu không muốn mất mạng.Những bài tập trong những năm tháng qua cũng không làm hắn thất vọng.Quen trong phòng trọng lực nên hắn di chuyển rất nhanh chóng.Tầm nhìn khẽ liếc ra phía sau làm hắn bớt lo lắng.

Phía sau chỉ còn khoảng 10 con Phong Lang đuối theo hắn.Nhưng nhìn kĩ,những con Phong lang này đều có tốc độ rất nhanh và lớn hơn những con khác.Có lẽ đây là những con cầm đầu dưới Lôi lang.

Phóng nhanh về mãnh đất trống phía trước rồi dừng lại.Hà Lôi thở gấp rồi lấy thanh đao trong vòng tay ra.

“Hừ,để xem chúng mày có bản lĩnh đuổi theo ta không.”

Xông về con Phong lang chạy nhanh nhất,Hà Lôi vung đao chém thật mạnh.Con Phong lang tuy bất ngờ nhưng dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên cao né tránh đòn tấn công rồi đưa móng vuốt về phía mặt Hà Lôi.

“Hừ!Ngươi né được,nhưng đồng bọn ngươi thì không đâu .Hư Không Trảm.”Một đạo kình phong bay về phía sau làm cây cỏ đổ rạp xuống.Từng đạo bóng đen phía sau ngã xuống,máu văng tung tóe.

Nhìn đồng loại phía sau chết thảm,con Phong Lang điên cuồng gầm lên rồi lao thẳng vào Hà Lôi.Phụt,một tia máu tràn ra cánh tay trái của hắn.Tuy dùng tốc độ nhanh nhất tránh đòn tấn công nhưng vai hắn cũng bị thương.

Chương 14:Cường hóa

-Hừ,dám cắn ta.Để ta cho mi biết cơn phẫn nộ của ta.

Trong từng cơn đau từ vai trái truyền tới,Hà Lôi mím chặt môi.Tốc độ tay phải hắn phát huy tối đa nhanh chóng lấy thuốc càm máu vết thương lại.

Nhanh chóng lui về sau hai bước,hắn dùng sức giơ thanh đao lên hướng thẳng phía con Phong lang.”Hư không trảm”.Hư không trảm là chiêu thức duy nhất mà Hà Lôi lĩnh ngộ được.Dồn sức vào hai tay,hắn quét mạnh lưỡi đao về phía con Phong Lang.

Phụt.đầu con Phong Lang rớt xuống đất do một luồng khí cực mạnh quét qua.Từng tia máu vẩy lên mặt Hà Lôi.Không lau đi vết máu vì hai tay của hắn đã tê rần,Hà Lôi ngồi bệt xuống đất trút từng hơi thở nặng nhọc.

“Phù…Phù…Hừ,Mỗi ngày chỉ sử dụng Hư không trảm được hai lần.Lần này đã là lần thứ ba,cánh tay lại bị quá sức rồi.”

Đang ngồi thở dốc,bỗng nhiên khuôn mặt hắn đỏ lên như bị lửa bám.Từng tia máu bị từng tia điện luyện hóa rồi như hoa tan vào da mặt hắn.Hai lần trước hắn đều hôn mê nên không có cảm giác gì,còn lần này,hắn cảm thấy như có luồng điện chạy trong người qua từng ngóc ngách trên cơ thể hắn.

-“Chuyện gì xảy ra,máu trên mặt ta sao không còn.cái gì trong cơ thể của ta..Cặp mắt ta sao lại nóng lên,không lẽ là do máu của quái thú sao.A..cánh tay ta.Nó lại khỏe như trước,không bị tê liệt nữa,là chuyên gì đây”

Suy nghĩ một lúc lâu,Hà Lôi bỗng nhiên đứng dậy rồi đi về phía cái xác của con Phong Lang.Dùng tay quẹt một chút máu rồi quét lên mặt,hắn từ từ cảm nhận biến đổi trong cơ thể.

-“Quả nhiên là máu quái thú làm mình cảm thấy khỏe hơn,nhưng sao cảm giác như không nhiều như lúc nãy”

-“Không lẽ,mỗi loại quái thú chỉ có tác dụng một lượng máu nhất định sao.Thời gian còn dài,ta phải ở trong này thử mới được”Làm lại 1 lần nữa,Hà Lôi như dần dần hiểu ra một bí quyết làm thay đổi hành trình của hắn sau này.

Cách khu rừng không xa,tại một thành phố đổ nát”Peter,cậu lo mái nhà.Sam,phụ trách súng cối.A Tinh cùng A Long,2 anh em cậu lo canh gác.Đêm nay chúng ta qua đêm ỏ đây.Theo tin tức nhận được,hai ngày nữa con Gozila sẽ xuất hiện,khi đó thì nhiệm vụ chúng ta là giết nó.Đội Bomer đang dồn nó sang đây.Bây giờ thì nghỉ ngơi lấy sức đi”

Người nói là một tên trung niên khoảng tầm ba mươi tuổi,hắn mang một bộ râu quai nón nhìn ghê sợ cùng một cái thẹo ngay dưới mắt trái.Nghe xong người đàn ông phân bố,một tên da đen đi lên mái nhà,hai tên người châu á thì đi ra ngoài.Cuối cùng chỉ còn lại một tên mập mạp đang lấy ra một cái va ly to đùng.

-“Đội trưởng,còn hận Gozila sao.Lần đó suýt chết vào tay nó,lần này chúng ta phải lấy đầu nó trả thù cho những anh em đã chết.”

-“Hừ.Ta phải róc xương sẻ thịt nó.Cậu ổn không Sam.”

-“Không sao cả,tuy cái tai cũ không còn,nhưng cái tai này xài cũng được”Tên mập trắng bước ra ngoài rồi để lại sự yên tĩnh cho căn phòng.

Hai ngày sau,tại bên ngoài thành phố đổ nát,một bóng người xuất hiện.Đầu tóc rũ rượi,quần áo rách nát như an mày,khuôn mặt còn dính những vệt máu khô,Hà Lôi của chúng ta lại xuất hiện sau một ngày đêm thử nghiệm trong khu rừng.

Trong một ngày một đêm,Hà Lôi đã chiến đấu với nhiều loại thú.Có những cuộc chiến dễ dàng,cũng có những cuộc chiến khó khăn.Tuy chật vật nhưng Hà Lôi đã tìm ra được một bí mật.Với mỗi loại quái thú,1 lít máu đầu tiên mang cho hắn sự cải biến về thể chất rất lớn.Trải qua một ngày mà thể chất của hắn như được rèn luyện một năm.Vui mừng khi biết điều này,hắn không ngừng tìm kiếm quái thú và săn giết đến tận nơi này.Tuy nhiên,trải qua nhiều lần chiến đấu,Hà Lôi cũng đã học được một bài học đầu tiên để sinh tồn,đó là không bao giờ khinh địch.Có đôi lúc nhìn như chú thỏ dễ thương nhưng bộ lông lại mang tính cực độc.Nếu không nhờ thông tin từ mắt kính đa năng thì có lẽ hắn đã chết nhiều lần rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vegaboy