Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 02: Thật Xin Lỗi!


(Bất chợt suy nghĩ của cô về tới mười hai năm trước. Đó là vào một ngày trời thu mát mẻ cô bé tám tuổi được anh trai lớn hơn mười tuổi dắt đi dạo cùng con Bông).

"Anh hai, anh hai Vy muốn ăn kẹo bông gòn".

Đôi tay bé nhỏ chỉ vào những chiếc kẹo bông gòn đầy màu sắc nơi góc phố. Đang tính nói không được vì hôm nay sinh nhật bé nên Trần Trung Hải lo bé ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng nhưng lời nói tới đầu môi rồi lại chẳng thể thốt ra được khi anh nhìn thấy sự chờ mong trong đôi mắt bé.

Ai mà từ chối được một đứa bé xinh xắn, dễ thương như vậy chứ!

"Được rồi, kẹo bông gòn đúng không? Nhưng bé Vy giúp anh hai giữ Bông phải ở yên đây nhé, anh sẽ chạy qua đường mua cho Vy được không nào? À, không được chạy lung tung biết chưa!"

 Nói rồi anh cúi người xuống, chỉ vào má của mình như ám chỉ một điều gì đó. Ngay lập tức bé Vy hiểu ý nhón hai chân lên thơm vào má anh một phát thật là to.

"Moah.. anh hai yên tâm, Vy sẽ giữ không để Bông chạy lung tung!". Bé Vy vừa vỗ ngực đảm bảo vừa nói với giọng giống một ông cụ non làm anh Hải phải phì cười. Anh xoa đầu bé rồi chạy qua đường để mua kẹo. Vì chú bán kẹo ngay bên đường lên anh cũng đủ tự tin và yên tâm không lo lắng bé sẽ chạy khỏi ánh mắt của anh.

Nói tới bé Vy sau khi anh được anh hai đồng ý cho ăn kẹo thì bé vui lắm, bé cúi người xuống quay qua quay lại và nói với Bông."Bông ăn bông gòn không? Bông ngoan không chạy lung tung tẹo nữa anh hai mua bông gòn Vy sẽ cho Bông ăn cùng.."Đang nói thì giọng bé càng ngày càng nhỏ vì Vy nhìn thấy những bông hoa năm cánh màu tím trông thật đẹp. Bé tò mò ai là người rải hoa ở đường? Mẹ dặn bé không được vứt đồ lung tung trên đường nên việc nhìn thấy những bông hoa rải rác tạo thành một đường như vậy mặc dù biết phải đợi anh hai nhưng có lẽ chẳng có thứ gì có thể ngăn cản nổi sự tò mò của những đứa trẻ như Vy. Bởi lẽ, sự tò mò chính là nguyên nhân khiến trẻ em say mê khám phá, học hỏi và trở nên linh hoạt hơn trong cuộc sống. Và điều hiển nhiên là lúc này bé Vy quyết định dẫn Bông đi tìm người rải hoa để "dạy dỗ" người đó rằng không được làm như vậy, giống cách mà mẹ đã dạy bé. Khi đi tới cái hẻm nhỏ gần đó thì bé nhìn thấy một anh trai đang nằm trên lưng một người đàn ông và anh ấy vẫn còn đang tiếp tục rải những bông hoa. Thật kỳ lạ tại sao cái anh người xấu lại "ăn" cái khăn? Đang tính đi tới nói chuyện với anh người xấu ấy thì có một bàn tay kéo thật mạnh cô bé lại.

"Không phải anh hai nói Vy phải đợi anh sao? Vy hư anh hai sẽ nói với mẹ không cho Vy ăn kẹo bông gòn cùng bánh sinh.." Hải sốt ruột lắm, vừa thấy bé "nói chuyện" với Bông bên kia đường anh yên tâm quay qua tính tiền, lúc quay lại thấy bé đang dắt Bông đi xa. Vì anh chạy vội qua mà xuýt chút nữa ngã lộn nhào, may có dì Hai đi qua thấy và kịp thời đỡ anh. Vội cảm ơn dì rồi chạy qua chỗ bé, anh đang giận và tính dọa bé để bé nghe lời thì anh thấy trong hẻm người đàn ông vác một đứa bé quay lại nhìn anh với một ánh mắt đầy sự cảnh giác kèm theo đó là sự bất an. Dường như đã biết chuyện gì xảy ra ngay sau đó anh la lên để những người quanh đây giúp đỡ.

"Bớ người ta có bắt cóc trẻ con.. Dì hai giúp con trông bé Vy, Bông chạy lên cắn thằng kia cho anh!". Nói rồi anh dẫn Bông cuống cuồng chạy tới ngăn cản người đàn ông đang chạy trốn kia.

"Có, có chuyện gì vậy.. Cẩn thận!"

Dì Hai thấy anh chạy qua rồi la bé Vy nên muốn khuyên thì bất chợt thấy Hải bế bé lên rồi nhờ bà chăm sóc, lúc này bà đã hiểu chuyện gì đang sảy ra rồi. Một tên bắt cóc trẻ em!

Do nhà hết tiền không lo được cho đứa con nhỏ phẫu thuật vì vậy Bình mới suy nghĩ tới việc bắt cóc tống tiền, giữa ranh giới thiện và ác thì bất ngờ ông thấy một cậu bé đang cầm một bó hoa đứng một mình. Xung quanh dường như không ai để ý. Bình hành động ngay lập tức, lo lắng cậu bé giẫy giụa và la lên nên ông nhét chiếc khăn của con ông vào miệng và đe dọa đứa bé ấy rồi ôm để chạy. Đây là lần đầu tiên ông làm việc tán tận lương tâm tới vậy nhưng điều mà ông không ngờ đó là bị hai đứa bé và một con chó phát hiện. Ông biết ông phải chạy thật nhanh, nếu bị bắt kết cục của ông sẽ thật thảm. Vì đứa con, vì gia đình ông quyết định phải chạy thật nhanh. Nhưng ngay sau đó con chó to lớn kia lao tới và cắn vào bắp chân ông.

"Aaaaaaa.." Tiếng la thê lương, thảm thiết vang lên mà bất kỳ ai nghe được đều cảm thấy trong âm thanh ấy chứa đầy sự đau đớn và sợ hãi. Nó cất lên vang vọng cả những con hẻm gần đó kéo theo hậu quả là những người xung quanh ùn ùn kéo đến. Ông biết những người này tới để đánh ông, để ngăn cản ông, để giúp đỡ đứa trẻ này nhưng vì sao lại có những người đến chỉ để hóng chuyện và để livestreams? Lúc bị con chó kia cắn và ngậm chặt chiếc chân, dường như theo bản năng của một người bố, Bình ôm chặt đứa bé vào lòng vì sợ nó sẽ bị thương. Nói thật ông chỉ muốn bắt cóc lấy tiền phẫu thuật cho con chứ cũng đâu có ý định làm hại tính mạng đứa nhỏ. Ông làm sao có thể nhẫn tâm nhìn một đứa bé vô tội đã vì hành động của ông mà vô tình gặp nguy hiểm chứ.

Người xung quanh chạy tới đang tính đánh ông và bảo về đứa nhỏ kia cũng bị hành động của ông làm cho đứng hình mất hai giây. Cả Hải cũng vậy, giật mình khó hiểu nhưng thấy có nhiều người tới anh cũng không lo ông ta có thể chạy đi được, việc quan trọng là phải bảo vệ đứa bé kia. Ánh mắt anh bỗng chốc trở lên đầy mỉa mai kèm theo là có một cảm xúc gì đó thật khó chịu nó dường như đang bóp chặt cổ họng của anh khi nhìn những kẻ vô tâm đang chứng kiến một cuộc bắt cóc lại có thể thản nhiên mở điện thoại ra quay lại và bình luận với những người khác. Xã hội bây giờ thật là đáng buồn, kẻ bắt cóc thì bảo vệ con tin, còn người được coi là chạy tới bảo vệ lại chơ mắt dùng điện thoại để livestream. Hải nhanh chóng điều tiết cảm xúc, anh là quán quân cuộc thi võ thuật thanh thiếu niên cấp tỉnh nên có đủ tự tin có thể ngăn cản cuộc bắt cóc này nhưng anh cũng lo sợ ông ta tới bước đường cùng sẽ lấy đứa bé ra uy hiếp mọi người.

"Bông, Bông được rồi, ra đây. Tên kia, ông mau thả đứa bé ra nếu không muốn ăn một trận đòn từ những người quanh đây!"

Hải vừa vẫy tay ra hiệu cho con Bông vừa nói với người đàn ông, anh chỉ hi vọng ông ta có chút lương tâm không làm đứa bé kia bị thương.

"Đúng vậy, đúng vậy.. thả đứa bé ra nếu không đừng trách chúng tôi, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ tới nhanh thôi vì vậy ông đừng hòng chạy trốn."

Nghe Hải và những người xung quanh nói ông Bình bừng tỉnh và nở một nụ cười bất lực, ông vừa cười vừa khóc. Xem ra ông đã biết kết quả của mình rồi, ôm đứa bé vào lòng và khóc thật lớn. Đó là những giọt nước mắt đắng và cay, là những giọt nước mắt không cam lòng. Đứa con của ông phải làm sao nếu không có tiền đây? Nhìn đứa nhỏ nãy giờ vẫn cầm trên tay một bó hoa, từ lúc vô tình bị ông bắt tới giờ vẫn không nói chuyện, không gào, không khóc cũng chẳng la hét. Nó quá hiểu chuyện tới nỗi làm ông càng áy náy, càng day rứt. Ông sai rồi.. Tại sao có thể làm việc này chứ! Ông đúng là đồ tồi mà. Nâng đứa bé dậy, ông thả đứa nhỏ ra thấp giọng nói một câu mà từ lúc bắt nó ông đã muốn nói:

"Thật xin lỗi.."

Giọng người đàn ông khàn khàn, nước mắt lăn dài thành từng hàng trên khuôn mặt già nua vì nắng mưa cuộc sống, đôi tay ông run rẩy khẽ gạt đi vết bụi trên người cậu bé.

-Còn Tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro