Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Vì cậu còn ngủ

Tôi là Lê Chi, là một học sinh trung học. Học lực của tôi ở mức tàm tạm, tuy vậy so với một vài bạn trong lớp là bình thường, rất bình thường.

Chẳng hạn như... Lớp trưởng lớp tôi. Cậu ấy tên là Lâm Kha, là một học sinh giỏi toàn diện từ mặt học tập cho đến thể thao, lại còn đẹp trai. Khi vừa vào trường cậu ấy đã nhận được rất nhiều sự chú ý của các chị khối trên cũng như bạn học cùng khối. Và tôi cũng không ngoại lệ, tôi cũng thầm thích cậu ấy... Nhưng không phải chỉ mới khi lên trung học thôi đâu. Năm tiểu học, lớp Ba, cậu ấy chuyển vào lớp tôi, vừa nhìn một phát tôi đã thích ngay rồi ý, kể lại thì có chút ngại vì tôi "nít quỷ nít yêu" quá nhưng là thật đó.

Nhưng mà tôi cũng không phải dạng người thích chủ động, khi đó cậu ấy bảo thích tôi (Cậu ấy không dùng từ "cũng" là vì có biết tôi cũng thích cậu ấy đâu, muahahaha). Còn nhớ lúc cô bảo tôi lên bục vẽ hình con cá trên máy tính, cậu ngồi ở dưới tay vẽ hình trái tim nhìn tôi. Cậu ấy lúc đó trông thật hồn nhiên và năng động, chả bù cho bây giờ cứ lầm lầm lì lì, nói ít một cách thái quá. Còn tôi... Đường đường là một học sinh giỏi môn Tin học trẻ lại vẽ không nổi một con cá... Thật ra tôi vẽ được phân nửa rồi, chỉ tại cậu ta chi phối tôi quá thôi...

Mà thôi, chuyện cũng qua rồi, giờ kể về lúc lên trung học đi.

Tôi với cậu ta đúng thật là duyên tiền định đó, tiểu học cùng lớp, lên đến trung học cơ sở thì cùng trường khác lớp, lớp tôi đầu dãy lớp cậu ta tít ở cuối, và đây, lên đến trung học phổ thông lại cùng lớp, trải qua bao nhiêu thăng trầm nhưng cậu ta vẫn học giỏi... Còn tôi từ một học sinh giỏi nay chỉ còn học sinh khá, nghe có chút buồn.

"Lê Chi."

Một tiếng gọi lớn, vớt tôi từ trên mây về. Ôi trời, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

"Sao thế?"

"Tôi gọi mãi sao cậu im re thế?"

"Không thấy à? Tôi đang ngủ đấy."

Cậu ta "oh" một tiếng rõ dài, khuôn mặt hiện lên vẻ "ngạc nhiên" gật đầu đúng châm chọc. "Đang còn trong tiết học mà lại dám ngủ gật, còn hô hào to như thế. Cậu chắc không sợ tôi nói với thầy chủ nhiệm đâu?"

Thầy chủ nhiệm... Là bố tôi, aaaaa! Không! Tôi sẽ không có tiền lương tháng mất.

"Không, có ngủ đâu. Tôi có ngủ đâu? Thần kinh à?"

Cậu ta cười cười, tự nhiên như nhà của mình ngồi phịch xuống chiếc ghế còn trống của bàn tôi, lấy tập vở ra học bài...?

Tôi dù trong lòng cũng thích lắm nhưng nói làm sao được? Tôi gục mặt xuống bàn ngủ tiếp. Lát sau khi tôi thức dậy thì cả lớp đã ra về hết rồi, cậu ấy cũng về rồi... Ủa? Không, ba lô của cậu ta vẫn còn ở đây, mà nói mới để ý, trên người tôi còn đang khoác hờ chiếc áo khoác khỏi nói cũng biết của ai rồi.

"Cậu dậy rồi à? Ngủ gì mà lắm thế?" cậu ta đi vào, trên tay là hai lon nước ngọt.

"Sao cậu không về đi" tôi chỉ nói bâng quơ, không phải là một câu hỏi.

"Vì cậu còn ngủ."

"Thì liên quan gì đến cậu?" đây mới là câu hỏi này.

"Tôi là lớp trưởng, việc của tôi là chăm lo cho các thành viên của lớp, cậu còn ở lớp thì tôi phải chăm cậu rồi?" cậu ta đặt một lon xuống bàn, dùng tay khui lon còn lại ra đưa cho tôi rồi mới lấy lon kia lên khui uống. Lại cảm động một chút nữa rồi.

"Tôi không cần." nói vậy thôi chứ cũng vui vui trong lòng.

"Cậu không cần nhưng tôi có trách nhiệm. Nói nhiều quá, trễ rồi, về đi."

Dọn dẹp cặp sách xong cậu ấy liền bước nhanh ra, trường chỉ còn bọn tôi và một vài người trực lớp... Tôi liền chạy thật nhanh theo "Đợi, đợi tôi... Lâm Kha... Đã bảo đợi mà" cuối cùng cũng đuổi theo kịp, tôi liền đu theo cánh tay của hắn. Giờ nói mới để ý, Lâm Kha cũng thiệt là cao quá đi mà, thiệt là sướng rơnnnnnn.

"Trời cũng tối rồi, để tôi đưa cậu về."

"Thôi không cần đâu, tôi tự về được." Lấy xe xong tôi cũng tự lầm bầm "Có chung đường về đâu mà đòi đưa."

"Đưa thì là đưa, chung đường mới đưa được à?"

Tôi không trả lời liền chạy xe đi, cậu ấy cũng lẽo đẽo theo sau. Về đến trước nhà, ba mẹ tôi cũng đang ngồi trò chuyện trước sân. Tôi chạy xe vào đậu gọn gàng xong đi ra chỗ Kha. "Vào chào bố mẹ tôi không?"

Kha nhìn tôi một lúc rồi gật đầu, xuống xe dắt bộ. Thật ra do cậu ấy đưa tôi về đến tận nhà nên tôi hỏi theo phép tắc, cũng không muốn tiếp cho lắm, mà đồng ý thì thôi, phải tiếp chứ sao nữa.

"Con chào hai bác ạ. Con là bạn của Chi."

Lắm lời, bố tôi chả nhẽ không biết học sinh lớp mình chủ nhiệm? À mẹ tôi thì không biết cậu ấy là ai thật.

"Thưa bố mẹ con mới đi học về ạ."

Bọn tôi cũng chào, bố mẹ tôi cũng niềm nở cười đùa. "Ngồi xuống đi hai đứa, sao hôm nay dẫn bạn về vậy con?"

"Con có dẫn đâu. Tự nhiên cậu ấy bảo trời tối rồi đưa con về mà."

Tôi thành thật. Ánh mắt bố mẹ tôi liền liếc sang Kha ái ngại, mặt cậu ấy vẫn điềm đạm, trơ ra. "Dạ, thưa hai bác. Con là lớp trưởng, lại là nam, Chi về trễ sợ nguy hiểm nên con muốn đưa bạn về."

"Bác cảm ơn con nhé. Con bé Chi này không hiểu chuyện gì cả, thôi con uống miếng nước, ăn miếng trái cây cho đỡ mệt này."

Mẹ tôi đẩy đĩa trái cây thơm ngon tôi đang định ăn sang cho Kha... Tôi thật không biết ai mới là con của bố mẹ nữa, huhu.

"Cũng trễ rồi, cậu về đi kẻo muộn."

Tôi đuổi, đuổi quan tâm, đuổi yêu đấy. Tin đi mà.

"À, Chi không nhớ mượn tôi vở Sinh à?"

Cậu ta cầm nĩa ăn miếng lê ngon nghẻ, món tôi thích nhấtttttt.

"Tôi làm gì mượn?"

Mà thật, tôi có mượn éo đâu? Tuy tôi học không giỏi lắm nhưng bù lại tôi chăm lắm nhé. Chép bài đầy đủ đỉnh cao siêu đẹp.

"Lên tìm lại đi."

Mẹ, cậu nghĩ cậu là ai mà ra lệnh cho tôi chứ thằng khỉ đột này?

"Về đi mai trả!" tôi có chút cộc cằn.

"Mai có tiết, cậu trả vở tôi mới học bài được chứ?"

Phiền vãi, tôi lên tìm rồi ngủ trên đấy luôn cho cậu xem.

Như đã nói, tôi lên phòng và đi tắm. Ai rảnh mà tìm thứ mình không lấy?

Sau cả một ngày dài học tập mệt mỏi, thả mình trong bồn tắm là sảng khoái nhất nhất nhất. Tôi dùng những cánh hồng tươi đã chuẩn bị sẵn rải lên bề mặt nước, trùi ui nó đã.

Bẹp, cởi đồ ra và lao vào bồn thui.

Khoan đã, tắm ở ngoài trước một tẹo rồi mới chui vào ngâm được, tôi có thói quen như thế uwu. Tôi còn có một thói quen mà chắc mọi người cũng thế đó là gào thét hát trong lúc tắm, trời ơi nó hay vch! Như ca sĩ zậy!

Tôi ngân nga một lúc chợt im bặt, có tiếng động. Tai tôi rất thính, có tiếng động, hơn nữa ngày càng gần. Tôi có cảm giác có thứ gì đó đang ở ngay cửa phòng tắm của mình vậy...

"Ai đó?" Tôi quát to. Ra vẻ thế thôi chứ đang sợ tụt quần đây này.

"Là tôi."

Mẹ nó cái quả giọng trầm ấm này quen thế chứ. "Có gì không?"

"Tôi biết cậu không có lấy vở Sinh của tôi."

Tôi im lặng xem hắn giở trò gì. Và không còn tiếng gì nữa cả. Tôi đợi một lúc, có lẽ hắn đã về rồi nên tiếp tục tắm. Tôi ngâm mình trong bồn, bật một bản nhạc, vừa chill vừa thư giãn.

Tôi tưởng chừng như mình đã ngủ một giấc ngắn trong bồn tắm, giờ thì ra thôi. Tôi quấn khăn quanh người và cả tóc, ý tôi là hai cái riêng biệt đấy. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại mặc bộ khăn choàng cho tiện, tôi nghĩ tôi sẽ ngủ với bộ khăn này.

Ra đến cửa, tôi thót tim! Mẹ ơi hắn còn ở đây. Con trai con nứa gì ở phòng con gái mới lớn mà ở lâu thế, lại còn buổi đêm!!!! Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn...

"Cái gì? Sao còn chưa về?"

"Tôi bảo này. À thôi, tôi biết cậu không có tâm trạng nói chuyện nên tôi nói, cậu chỉ cần nghe thôi."

Tôi im lặng.

"Tôi vẫn thích cậu." hắn nhìn tôi một lúc như xem tôi sẽ lòi ra cái biểu cảm kì quặc gì khiến hắn cười ỉ* nhưng không, sao có thể? "Tôi biết cậu sẽ thấy bất ngờ, đôi khi khó chịu. Nhưng mà từ giờ tôi sẽ công khai theo đuổi cậu, cậu có thể từ chối hay quen ai đó để tránh tôi nhưng tôi vẫn sẽ đợi cậu. Có câu "Đẹp trai không bằng chai mặt", tôi có cả hai nên cậu cứ chuẩn bị đi."

Nói rồi hắn quay đi, ra đến cửa đột ngột quay phắt lại "Mặc đồ vào đi, kín đáo một chút, trời trở lạnh rồi."

Hắn đi rồi tôi vẫn im lặng, đứng đơ như một bức tượng không biểu cảm rồi ngã ngang xuống giường... Ôi mẹ ơi, cái quái gì đang diễn ra thế!!!!????

Tôi còn đang bần thần thi cửa lại bật mở, chả buồn xem là ai... Nói vậy thôi chứ đầu tôi vẫn bất giác xoay ra.

"Em hay lắm, lại còn yêu với đương?"

"Anh nghe lén à?"

"Không, là tình cờ" anh ấy nhún vai, thản nhiên đi lại ghế ở bàn học tôi ngồi, tôi mặc kệ , trùm chăn định đi ngủ.

"Gớm. Em tôi lại còn được công khai theo đuổi." anh trai tôi làm ra cái bộ mặt khó ưa, khinh bỉ nhìn tôi.

"Chả nhẽ em gái anh không thể được như thế à?" tôi cũng láo cá ngựa không kém, xì một phát như muốn hất bay tên anh trai như giả như thật này khỏi mắt.

"Này, tóc chưa sấy khô đã đi ngủ. Không tốt đâu"

Anh ấy đi lấy máy sấy, lôi đầu tôi trong cơn mê ngồi dậy còn bản thân thì chui ra sau như một con hầu sấy cho tôi.

"Mày là người đầu tiên anh sấy tóc cho đấy."

"Gớm, em thèm chắc."

"Sau này chồng mày chưa chắc được như anh đâu, tận hưởng đi. À, cái thằng nhãi lúc nãy trông cũng được trai đấy, tướng tá cao ráo"

"Sao khen thế? Thích à?"

"Mày điên rồi!"

Tôi cười ha hả, nếu anh tôi mà thích Kha thì bọn tôi là tình địch rồi. Ayyy, nghĩ thôi cũng rợn hết cả người.

Tôi nghe tiếng tắt máy, nhưng cơn buồn ngủ của tôi quan trọng hơn anh ấy nên tôi liền ngã ngựa xuống giường. Anh ấy cũng im lặng đi dẹp máy sấy, sau đó tôi cảm thấy cơ thể mình ấm áp hẳn, anh ấy đắp chăn cho tôi.

Thôi ngủ thật đây. Khò.....


Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro