Chương 1: Bánh bao mẹ nấu
Vuốt tóc mái xuống che đi vết thương đã được dán băng cá nhân trên trán. Hất ngón tay cái lau đi vết máu còn vương trên miệng. Xoa xoa vết bầm tím trên má trái. Trường An vừa đánh nhau xong, cố che giấu đi những vết tích khi đang trên đường về nhà.
Tận căn nhà nhỏ trong con hẻm sâu, trời tối thật tối. Trường An bước đến trước cửa, mùi thơm từ những cái bánh bao lan tới nức cả mũi. Cậu hít hà vài cái, dường như quên sạch cơn đau.
Theo hương thơm ấy là những tiếng ho khụ khụ đầy chói tai. Bà Thị ho liên hồi, gần nửa đêm rồi mà bà vẫn chưa ngủ, thức nấu nồi bánh bao.
“Mày lại đi đánh nhau à?” Tiếng nói xen kẽ tiếng ho.
“Con không sao, Má đừng lo.”
“Đừng lo hả? Khụ khụ... Ngày này qua ngày khác, cứ đánh nhau suốt. Mày chịu yên thân sống bình thường thì tao đâu cần lo.”
“Hôm trước con đưa tiền cho Má, Má còn chưa mua thuốc sao?” Bỏ qua câu nói của mẹ, Trường An vội đánh trống lảng.
“Tiền của mày tao cất rồi. Tao không bao giờ thèm dùng số tiền kiếm được từ những cuộc ẩu đả của mày.” Bà Thị rất giận, đặt mạnh cái bánh bao xuống bàn, giọng của bà cũng gắt dần hơn.
Giận thì giận, nhưng thương thì thương.
Lôi từ trong hộc tủ ra một hộp bánh quy, bên trong chứa một số vật dụng y tế và thuốc men. Sau đó, bà Thị giúp Trường An thoa dầu lên các vết thương, giúp cậu lăn trứng gà lên những chỗ bị bầm tím. Trong khi Trường An chỉ tập trung thưởng thức món bánh bao mềm ngọt.
Bố của Trường An, ông Văn là người luyện võ. Đúng ra, ông từng học một chút võ cổ truyền. Hiển nhiên, Trường An cũng được thừa hưởng lại không ít thì nhiều, chủ yếu để phòng thân.
Gia đình ông Văn vốn đã nghèo. Khi ông mất vào năm Trường An 13 tuổi, kinh tế gia đình càng đi xuống hơn. Mỗi mình bà Thị phải chèo lái cùng xe hàng bán bánh bao dạo nuôi Trường An. Tuy khó nhưng cả ông Văn lẫn bà Thị vẫn không bỏ cuộc, cố gắng lo cho Trường An ăn học đầy đủ. Tương lai của đứa con trai độc nhất này, nhất quyết phải cho nó tươi sáng.
Nhận thấy mẹ khổ cực từng ngày, Trường An không nỡ lòng. Cậu càng lớn, học phí càng cao, gánh nặng cho bà Thị càng thêm nặng. Trường An quyết định dựa vào khả năng tốt nhất của bản thân mà cậu biết để kiếm tiền. Đó là đánh nhau. Nắm đấm của Trường An rất mạnh, suốt ngày đi ẩu đả khắp nơi. Dần dà, Trường An bị dụ dỗ, hoặc chính cậu muốn được dụ dỗ, bước chân vào thế giới đen của xã hội. Khi vừa lên lớp 11, Trường An cãi mẹ bỏ ngang. Hàng ngày cùng đồng bọn tranh giành địa bàn cho các ông trùm. Tiền kiếm được rất nhiều, tỉ lệ thuận với vết thương và sẹo. Nỗi xót xa của bà Thị cũng tăng cao hơn.
Đóng nắp hộp bánh quy, đột nhiên bà Thị ho liên hồi chẳng dứt. Hơn thế, tiếng ho nghe khó chịu, cực chói tai. Rất nhanh, bà Thị ngã xuống sàn, ho và ho. Trường An hốt hoảng chạy đến bên mẹ. Sắc mặt tím tái, đồng tử thu nhỏ lại. Tiếng ho nặng hơn , tệ hơn. Từ trong miệng bà Thị văng ra vài giọt máu. Tim Trường An đập mạnh như động cơ máy cày. Vội bế bà Thị đặt lên chiếc xe Dream cũ, phóng nhanh đến bệnh viện.
Trường An nhìn mẹ được đưa vào phòng cấp cứu trong tâm lý chẳng chút vững vàng. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cậu chưa kịp thích ứng. Hai tay bấu chặt nhau, run rẩy. Nước mắt lăn dài trên đôi má bầm tím của gã côn đồ trẻ tuổi. Trường An gục đầu sợ hãi, sợ rằng mẹ sẽ...
“Má ơi... Má ơi... Má ơi....”
Bà Thị đã không qua khỏi.
***
"Cúng kính vậy là xong xuôi rồi nhỉ?" Trọng Nghĩa sang nhà giúp Trường An thờ tang bà Thị. Trọng Nghĩa là anh em xã hội với Trường An, cùng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Mối quan hệ cực kỳ thân thiết.
"Ừ, cảm ơn anh đã phụ."
Ngồi xuống cạnh Trọng Nghĩa, Trường An châm điếu thuốc, rít một hơn dài rồi thở ra làn khói mù mịt trĩu nặng ưu phiền.
"Tại sao mày không nói với má mày chuyện mày đã rút khỏi giang hồ." Trọng Nghĩa cầm lấy một cái bánh bao ăn cho đỡ đói. "Ba tháng nay, tiền mày kiếm được là từ công việc "làm bao cát" cho người ta xả stress mà."
"Có khác gì đâu anh, em vẫn mang thương tích đầy mình về nhà. Má em sẽ vẫn xót."
"Ê, bánh bao ngon mậy! Mày biết nấu luôn à?" Trọng Nghĩa cũng chả muốn nhắc thêm, tìm chủ đề khác.
"Ừm, thể chất khoẻ mạnh được Tía truyền lại, còn công thức nấu bánh thì từ Má."
"Chà, chú mày có tài đấy. Bánh hơi bị ngon luôn." Trọng Nghĩa vừa nói vừa "lủm" gọn cái trứng cút.
Trường An cầm một chiếc bánh đưa lên miệng. Cậu cũng tự thấy mình giỏi. Bánh rất ngon, như Má nấu. Trường An vừa ăn bánh vừa nhớ về những lần cùng mẹ vào bếp. Nhào bột, bóc vỏ trứng, canh lửa, bà Thị bên cạnh chỉ bảo. Nhớ rõ từng cử chỉ, cái bánh đang ăn đột nhiên ngon đến mức cậu phát khóc.
Thấy Trường An rơi nước mắt, Trọng Nghĩa vỗ vai cậu an ủi. Hi vọng Trường An sớm vượt qua.
Lát sau, Trọng Nghĩa chuẩn bị ra về. Anh nán lại một chút để nói thêm vài chuyện. Lẽ ra, Trọng Nghĩa muốn rủ Trường An đi chơi vài trận bi-a từ biệt. Trọng Nghĩa cũng đã rút khỏi giang hồ. Dự định về quê cùng số tiền đã kiếm được để tạo dựng sự nghiệp, một cách bình thường và yên bình.
“Quao, bất ngờ thế?” Trường An ngạc nhiên.
“Không chỉ mình anh đâu, hầu hết đều thế cả. Từ khi anh Thành vào tù vì tội giết người.”
“Cái gì? Mãnh Lang đại ca ngồi tù á?” Cơn giận đột nhiên đến với Trường An cùng nắm đấm mạnh vào tường. “Tại em, nếu có em thì có thể đã không đến nỗi anh Thành buộc phải giết người.”
“Không! Đại ca muốn rút giống chú mày, trở về cuộc sống thanh bình. Anh ấy bảo rất ngưỡng mộ mày, có thể kết thúc đời xã hội đen dễ dàng. Anh ấy thì không. Ông trùm buộc đại ca phải giết một người rồi mới được nghỉ. Thôi, cố mà sống tốt nhé.”
Trọng Nghĩa lại vỗ vai Trường An thay cho một lời chúc may mắn. Sau đó rời đi, tâm trạng tuy không bộc lộ nhiều ra ngoài nhưng anh đang cảm thấy vui và rất nhẹ nhõm.
Trường An nhìn theo bóng lưng và tâm trạng đó. Rồi quay sang nhìn ảnh bố mẹ trên bàn thờ. Cuộc sống yên ả, đường hoàng trong sáng đang mở ra. Bà Thị đã mất, Trường An không còn được vướng bận, giờ cậu chỉ cần lo cho bản thân thật tốt – điều mà cả ông Văn và bà Thị đều mong muốn.
Bật chiếc smartphone, lên web google, tìm kiếm từ khóa dài: Đăng ký lớp học bổ túc thi phổ thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro