Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mẹ tôi ...bà ấy có quan hệ gì với nhà họ Du chú không

Từ chương 783-787

Hai người Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân chuyên môn chọc ngoáy vào chỗ đau của ông ta khiến cơn giận trong lòng Diệp Kiến Công bốc lên ngùn ngụt không thể dịu xuống được.

Sự bình tĩnh cũng bay mất bảy tám phần, Diệp Kiến Công cố nén cơn giận nói: “Chuyện của con trai tôi đã khiến cả nhà họ Diệp phải mất mặt, nhưng dù sao nó cũng là con trai tôi. Có một số việc cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu, đúng lúc gặp cô Yến ở đây, vậy xin hỏi cô Yến đây một việc, hy vọng cô có thể thành thật trả lời tôi. Hai hôm trước đứa con trai bất tài của tôi có phát sinh mâu thuẫn với cô Yến, không biết con trai tôi đã tội gì với cô? Lẽ nào chính vì nó nói một câu… cô Yến có quan hệ mờ ám với Du nhị gia? Chỉ vậy thôi nó đã bị người khác hành hung? Nếu như cô Yến trong sạch vậy hà cớ gì phải tính toán với nó, chẳng lẽ cô đang chột dạ…”

Ông ta nói tới nói lui chốt lại chỉ có một ý: Cô gian díu với Du nhị gia, cô chột dạ nên mới đánh con trai tôi.

Yến Thanh Ti bật cười, cái lão già Diệp Kiến Công này rõ ràng là đã chuẩn bị đầy đủ để đến kiếm chuyện.

“Câu này của Diệp tiên sinh thật hài hước. Tôi có trong sạch hay không chẳng lẽ lại có thể để con trai ông biết một cách tuỳ tiện ư? Đừng có ỷ vào tuổi tác của mình mà đến đây ăn vạ với tôi. Đánh hắn ta thì sao? Hôm đó tôi không bẻ gẫy một chân của hắn đã là nể mặt Diệp Thiều Quang lắm rồi. Nếu như tôi biết trước ông già của hắn ta nhìn thấy tôi còn không xin lỗi,

mà ngược lại còn ra vẻ ngay thẳng, đàng hoàng để vu vạ cho tôi thì hôm đó tôi nên đập cho hắn ta một trận thừa sống thiếu chết, nói không chừng còn có thể khiến cho hắn không thể ra ngoài tìm gái, giờ cũng khỏi phải nằm viện rồi.”

Diệp Kiến Công tức đến mức run rẩy cả người: “Cô…”

Nhạc phu nhân lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Diệp tiên sinh, bình thường tôi thấy ông cũng là một người đàng hoàng đứng đắn, sao mồm ông lại nói ra những câu thối như vừa uống nước trong bồn cầu thế? Nếu ông không nói tôi còn không biết được con trai ông đã từng ức hiếp con dâu tôi đấy. Chuyện này ông nhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không chắc ông vẫn cho rằng nhà họ Nhạc chúng tôi dễ bắt nạt phải không?”

Nhạc phu nhân véo cho Nhạc Thính Phong một cái: “Con cũng thật là, vợ con bị người ta bắt nạt như thế mà con cũng không nói câu nào…”

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Mẹ, lát nữa con đến bệnh viện thăm… Đại công tử của nhà họ! Oan có đầu, nợ có chủ, nếu như con đã biết chuyện này thì không thể dễ dàng bỏ qua như thế được.”

Diệp Kiến Công tức đến nghiến răng: “Hừ, nhà họ Nhạc các người ỷ thế hiếp người, chuyện này chưa xong với tôi đâu.”

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau: “Người là do tôi đánh, sao không đến tìm tôi đây này?”

Yến Thanh Ti nghe được giọng nói quen thuộc đó lập tức ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Du Dực đứng trước mặt cô. Ông mặc một bộ Âu phụ màu đen, dáng người cao lớn, nét mặt lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp đó tràn ngập băng giá, chẳng có chút cảm tình nào. Khi ông ấy nhìn Diệp Kiến Công, ánh mắt đó dường như có thể giết người.

Nhạc Thính Phong bĩu môi, cái lão già này học đâu cái thói khoe ngầu thế không biết? Lại cướp mất cơ hội thể hiện của anh rồi.

Diệp Kiến Công nhìn thấy Du Dực thì trong lòng cảm thấy hoảng hốt, âm thầm nghĩ không hay rồi, cái tên Du Dực đó đến đây làm gì?

Ban đầu người đánh con trai ông ta là Du Dực, nhưng ông ta lại không thể đắc tội với nhà họ Du, huống hồ, đích thực là con trai ông ta đã nói năng quá đáng, ông ta không thể trách gì được người ta. Diệp Kiến Công vốn đang định nhân lúc Du Dực không có ở đây sẽ xử lý Yến Thanh Ti trước, huống chi đứa con gái này quả thật cũng nên trừ khử. Nhưng giờ Du Dực đã đến rồi, những gì ông ta định làm đều xôi hỏng bỏng không hết.

Vẻ mặt của Diệp Kiến Công lập tức thay đổi: “Sao Du nhị gia lại đến đây mà không thông báo trước một tiếng, để tôi còn khoản đãi cậu cho tử tế?”

Vẻ mặt của Du Dực vẫn lạnh băng như cũ, giống như đang bị phủ lên một tầng băng giá dày đến ba tấc, ông nói: “Người là do tôi đánh, vậy mà Diệp tiên sinh lại đến gây chuyện với một cô bé con? Hành vi này nhìn vào đều không giống những gì mà một người đàn ông nên làm, lại càng chẳng có khí độ của bậc trưởng bối. Tôi đã đến đây rồi, Diệp tiên sinh có gì muốn nói thì nói đi, muốn xin lỗi hay bồi thường cứ đến tìm tôi.”

Diệp Kiến Công siết chặt chiếc ba toong trong tay, trong lòng cực kì căng thẳng. Cái thằng Diệp Thiều Quang này lại chạy đi đâu rồi, sao mãi mà không thấy nó đến, dám để một mình ông ta bốn bề thọ địch, đâu đâu cũng là kẻ thù?

Du Dực đã quyết tâm đứng về phía Yến Thanh Ti, hoàn toàn chẳng thèm quan tấm đến giao tình giữa hai nhà.

Diệp Kiến Công vứt cái gọi là xấu hổ sang một bên, mặt dày nói: “Cái này… vừa này chỉ là đùa với Thanh Ti mà thôi, mẹ cô ấy cũng là người nhà họ Diệp chúng tôi mà…”

Yến Thanh Ti vừa mở miệng định nói đã nghe thấy tiếng cười của Du Dực: “Mẹ của con bé là người nhà họ Diệp từ lúc nào thế? Diệp Linh Chi... mà cũng xứng à?”

Khoé môi Yến Thanh Ti mấp máy rồi không nói gì.

Cô nhìn Nhạc Thính Phong bên tay trái, tay phải là Nhạc phu nhân, trước mặt có Du Dực, thế này… căn bản là không có đất để cô dụng võ. Trong cảnh đối đầu này, hình như cô hoàn toàn không phát huy được thực lực vốn có của mình.

Vẻ mặt của Diệp Kiến Công đầy xấu hổ, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn không thấy Diệp Thiều Quang đâu, trong lòng đầy bực tức nhưng vẫn cố tình ra vẻ thong dong cười nói:

“Nếu Du nhị gia tức giận vì chuyện của con trai tôi, tôi ở đây… xin lỗi cậu. Du lão đệ, xin lỗi.”

Diệp Kiến Công đem thể diện của mình ra để đặt cược, ngay cả câu “lão đệ” cũng gọi ra rồi, hy vọng Du Dực có thể nể tình cảm giữa hai nhà mà không gây sự nữa.

Nhưng kết quả lại làm ông ta thất vọng, Du Dực khinh thường đáp: “Không dám, thế lực của nhà họ Diệp ở Lạc Thành này lớn như thế, tôi làm sao mà dám xưng huynh gọi đệ với Diệp tiên sinh đây.”

Yến Thanh Ti cúi đầu nhịn cười, bả vai rung lên không ngừng.

Du Dực giáng thẳng một cái tát lên mặt Diệp Kiến Công, cô còn nghe được tiếng "bốp" đau điếng nữa kìa, cũng không biết ông già đó có thấy đau không nhỉ? Nhưng tuổi cũng cao rồi, da dày thịt béo nên chắc cũng không biết đau đâu.

Diệp Kiến Công siết chặt nắm đấm, ông ta sắp không chịu được nữa rồi, “Du nhị gia, những gì ngài nói hôm nay, câu nào cũng dồn ép người khác vào chân tường… Mà thôi, nếu như cậu đã không thể quên được, tôi cũng chẳng có gì để nói cả. Thằng con trai đó của tôi bây giờ đã… thành người tàn phế, có muốn xin lỗi với Du nhị gia chỉ sợ cũng không được. Sự trừng phạt mà nó nhận được bây giờ đã là đủ rồi, hy vọng cậu cũng thông cảm cho tấm lòng thương con của một người cha như tôi, đừng so đo với nó nữa.”

Với những gì mà con trai ông đã nói, tôi có thể bóp chết nó luôn ngay lúc đó. Nó muốn chết thì liên can gì đến tôi? Nếu như con trai tôi mà làm ra những chuyện mất mặt như thế… hừ…”

Du Dực “hừ” lạnh một tiếng, “Không cần cảnh sát phải nhúng tay vào, tôi sẽ đập chết nó luôn cho rồi, miễn cho cả họ phải xấu hổ vì nó.”

Yến Thanh Ti nuốt ngụm nước miếng, Du Dực độc mồm độc miệng thật đấy.

Nếu đến thế này mà lão già nhà họ Diệp vẫn còn nhịn được thì quả thật ông ta không còn là người nữa, mà đã biến thành ninja rùa rồi!

Diệp Kiến Công lần này không thể nhẫn nhịn được nữa, ông ta quát lên: “Du Dực, cậu đừng có mà quá đáng, đây là Lạc Thành…”

Du Dực đột nhiên cười lên: “Chính vì đây là Lạc Thành cho nên con trai của ông mới còn sống đấy!”

Diệp Kiến Công ngây người ngay tại chỗ.

Ý của Du Dực là, nếu như đây là Hải Thành thì con trai ông đã chết từ lâu rồi!

Có Du Dực ở đây, bên Yến Thanh Ti hình như không cần ai phải ra trận, yên lặng đứng đằng sau, chỉ thiếu mỗi nước kéo cái ghế, cầm đĩa hạt dưa ra mà ngồi xem thôi.

Trong lúc Diệp Kiến Công xấu hổ nhất, khó xử nhất, cha của Hạ Lan Phương Niên bước đến, nói: “Không ngờ Diệp lão tiên sinh hôm nay lại đích thân đến, không kịp chào đón, mong ông rộng rãi bỏ quá cho…”

Diệp Kiến Công thở phào một cái nhẹ nhõm. Nếu như Hạ Lan tiên sinh mà không đến, ông ta sợ rằng bản thân mình sẽ không kìm chế được mà tranh chấp với Du Dực. Du Dực không đáng sợ, nhưng quan trọng là nhà họ Du và thế lực đằng sau lưng nhà họ Du. Nếu như vì thế mà đắc tội với nhà họ Du thì đúng là bất lợi.

Hạ Lan tiên sinh là người đã trải qua không ít sự đời, từng gặp rất nhiều người, chỉ cần liếc mắt là có thể đoán ra đại khái thân phận của người khác. Vừa nhìn thấy Du Dực, Hạ Lan tiên sinh đã thấy người này khí độ bất phàm, tuyệt đối không phải vật trong ao, vội vã hỏi: “Không biết quý ngài đây là?”

Từ cái nhìn đầu tiên, ông ta đã cảm thấy Du Dực không phải là kẻ tầm thường, ông ta nóng lòng muốn biết thân phận của Du Dực.

Diệp Kiến Công lại hy vọng có thể biểu lộ được thực lực của mình trước mặt Hạ Lan tiên sinh, nói: “Vị này là Nhị gia của nhà họ Du ở Hải Thành, Du tiên sinh.”

Hai mắt của Hạ Lan tiên sinh sáng lên, nói: “Du tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu… Kẻ hèn này là Hạ Lan Minh Đức, có thể làm quen với Du Nhị gia là vinh hạnh của tôi, đây là danh thiếp của tôi.”

Ông ta đương nhiên biết đến Du gia của Hải Thành, đây chính là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, nếu có thể kết thân được với họ thì công việc làm ăn ở phía Nam sau này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đáng tiếc…

Du Dực không phải là những người làm ăn như bọn họ, ông không hề ưa thích trò hỏi han thăm nom trong hoàn cảnh đông đúc thế này. Tôi đã không quan tâm đến anh thì kể cả anh có quỳ xuống cầu xin cũng vô ích.

Dường như không nhìn thấy tấm danh thiếp mà Hạ Lan tiên sinh đang chìa ra, ông cau mày nói với Nhạc Thính Phong: “Cậu đi với tôi ra đây, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.”

Nhạc Thính Phong nghiến răng, ông đây không thèm so đo, anh nói: “Du Nhị gia, xin mời.”

Anh liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti, cô quay sang đỡ Nhạc phu nhân bước về khu nghỉ ngơi bên cạnh.

Bàn tay của Hạ Lan tiên sinh ngượng ngùng khựng lại giữa chừng, danh thiếp đã đưa ra rồi mà người ta còn chẳng thèm nhìn, làm như mình là đám tôm tép nhãi nhép.

Hạ Lan tiên sinh rốt cuộc cũng là một kẻ lão luyện, kinh nghiệm giao tiếp đầy mình, ông ta thu tấm danh thiếp về, cười nói: “Diệp tiên sinh, vị Du Nhị gia này… tính khí cũng lớn thật đấy?”

Diệp Kiến Công nói: “Vị Du Nhị gia này tính khí từ trước đến nay vẫn thế, cho dù có ở nhà trong họ Du cũng vậy, quả thực có chút bất lịch sự. Anh xem, ngay cả nói chuyện với tôi, cậu ta cũng không hề lễ phép, hơi một chút là châm chọc, không nói cũng thế. Anh biết đấy, người như anh ta thế là đã tốt lắm rồi đấy, dù sao cũng là người của nhà họ Du, tính tình như thế cũng là chuyện bình thường.”

“Vẫn là ngài nói đúng, người xuất thân từ nhà họ Du đương nhiên sẽ cao ngạo hơn một chút. Nghe khẩu khí của ngài thì chắc mối quan hệ giữa ngài và nhà họ Du cũng không bình thường. Nếu có thể, mong Diệp lão tiên sinh giúp tôi giới thiệu một chút, kẻ hèn này cảm kích vô cùng.”

Diệp Kiến Công xua xua tay nói: “Đâu có, đây là chuyện nhỏ… Cháu của tôi - Thiều Quang là bạn rất thân của đại thiếu gia nhà họ Du, cho nên quan hệ giữa hai nhà có tốt hơn bình thường một chút. Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ giúp Hạ Lan tiên sinh giới thiệu.”

“Vậy thì tôi xin được cảm ơn ngài trước. Xin mời, chúng ta qua bên kia ngồi một lát.”

“Chuyện của Diệp Vỹ Quang là do cậu làm?”

Hai người đến một nơi yên tĩnh, Du Dực liền mở miệng hỏi.

Nhạc Thính Phong giả vờ như không biết gì cả: “Du Nhị gia nói gì cơ, sao tôi nghe không hiểu?”

Du Dực trầm giọng nói: “Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt tôi, ngay đêm hôm đó Diệp Vỹ Quang lại xảy ra chuyện, cái này cũng trùng hợp quá mức rồi. Cậu làm có hơi vội quá rồi không? Diệp Kiến Công đã bắt đầu hoài nghi rồi đấy, nếu ông ta thực sự bắt tay vào điều tra thì sớm muộn gì sẽ phát hiện ra dấu vết… đến lúc đó…”

"Đến lúc đó thì diệt trừ cả nhà họ Diệp luôn một thể…” Nhạc Thính Phong vẫn cười cười, buông một câu nhẹ bẫng, dường như đang nói về một chuyện cực kì bình thường, chẳng có bất kì áp lực nào.

Du Dực không nói gì, trầm mặc nhìn Nhạc Thính Phong.

Qua một lúc lâu sau, ông mới cười nói: “Rất tốt, có thể nói ra được câu này, cũng coi như Thanh Ti đã không nhìn nhầm cậu…”

Du Dực thích thanh niên có nhiệt huyết, có năng lực, có đảm lược, thằng cháu kia của ông thì thôi, coi như bỏ đi. Nhạc Thính Phong tốt hơn Du Hí gấp trăm lần, còn trẻ mà đã chống đỡ cả nhà họ Nhạc, có lẽ nó thực sự có thể đem lại hạnh phúc cho Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong hất cằm, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, nếu như tôi là một kẻ không nên thân, tôi cũng sẽ không theo đuổi cô ấy. Không mang lại được hạnh phúc cho cô ấy, không bảo vệ được cô ấy, tôi thà không bao giờ đụng đến cô ấy.”

Nếu như anh không bảo vệ được Yến Thanh Ti thật, anh sẽ biến mình trở nên mạnh mẽ sau đó tiếp tục bảo vệ cô. Nhưng trước khi anh trở nên mạnh mẽ, anh sẽ không cho một thằng đàn ông nào khác có cơ hội tiếp cận Yến Thanh Ti.

Hảo cảm của Du Dực đối với Nhạc Thính Phong lại tăng thêm chút nữa: “Cậu biết thế thì tốt. Về phía nhà họ Diệp, tôi nhất định sẽ không buông tha, cậu chỉ cần làm cho con bé hạnh phúc là được rồi. Tôi vốn dĩ không có ý định bỏ qua cho Diệp Vỹ Quang, chỉ là nghĩ qua hai ngày nữa mới xử lý nó, không ngờ cậu lại nhanh tay đến vậy.”

Nếu như Du Dực đã nói muốn bảo vệ Yến Thanh Ti thì có nghĩa ông không chỉ nói suông. Hôm đó ông vội quay về, hơn nữa ông cũng lo lắng nếu ngay hôm đó xử lý Diệp Vỹ Quang sẽ bị nhà họ Diệp nghi ngờ, cho nên dự định để đến hai hôm sau. Không ngờ rằng, đến khi ông quay lại Lạc Thành thì hắn ta đã bị xử lý xong xuôi rồi, hơn nữa còn bị hành hạ đặc biệt thê thảm.

Du Dực nhìn những tin tức phát tán trên mạng cũng đại khái đoán ra quá trình gây án của Nhạc Thính Phong. Cũng coi như là hoàn mỹ, ít nhất, Diệp Kiến Công có nghi ngờ thì ông cũng không tìm ra được chứng cứ.

Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng: “Đây không phải là do tôi hành động quá nhanh sao? Tôi sợ nếu tôi chậm chân, Diệp Vỹ Quang sẽ quay ra trả thù Yến Thanh Ti. Thằng đó ngu thì ngu thật nhưng lại thuộc loại có thù tất báo. Hắn không dám động đến ông, vậy nhất định sẽ giận cá chém thớt, quay ra đối phó với Thanh Ti. Tôi không ra tay trước, chẳng lẽ còn đợi hắn xuống tay với Thanh Ti?”

Nhạc Thính Phong không sợ nhà họ Diệp, anh thà làm cho Diệp Vỹ Quang xong đời, chính thức trở mặt luôn với nhà họ Diệp, cũng không muốn để Yến Thanh Ti gặp nguy hiểm.

Du Dực gật đầu: “Rất tốt…”

...

Từ chương 813-815

Yến Thanh Ti vừa quay sang thì nhìn thấy Du Dực đi ra từ cửa chính khách sạn, cô ngẩn ra. Vừa nãy trong bữa tiệc, Du Dực như thể biến mất vậy, cô cũng suýt quên luôn là hôm nay ông cũng tới đây.

Du Dực bước đến trước mặt Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong đứng chắn trước mặt cô, nói với Du Dực: “Cám ơn ông đã giúp tôi cầm chân Diệp Kiến Công.”

Lúc mọi chuyện mới bắt đầu ầm ĩ lên đã không nhìn thấy Du Dực đâu, cũng chẳng nhìn thấy những người khác của nhà họ Diệp.

Điều đó chỉ có thể nói lên một việc, Diệp Kiến Công đã bị Du Dực cầm chân.

Một Hạ Lan phu nhân rất dễ đối phó, nhưng nếu như cả lão cáo già Diệp Kiến Công cũng nhúng tay vào, việc này tuyệt đối sẽ không thể kết thúc nhẹ nhàng như thế được đâu, chiêu trò và thủ đoạn của Diệp Kiến Công cao tay hơn rất nhiều.

Hôm nay có thể thuận lợi như thế này, chắc chắn phải cám ơn Du Dực.

Du Dực nhìn Yến Thanh Ti, lạnh lùng nói với Nhạc Thính Phong: “Tôi làm thế cũng không phải là vì cậu.”

Hôm nay ông cầm chân Diệp Kiến Công hoàn toàn là vì Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong cười nói: “Cho dù ông vì ai, chuyện ngày hôm nay tôi vẫn phải cảm ơn ông.”

Giờ Yến Thanh Ti mới nghĩ ra, lúc đó ngoại trừ sự vắng mặt của Du Dực ra thì còn có cả lão cáo già nhà họ Diệp.

Cô muốn nói gì đó với Du Dực nhưng lại cảm thấy hình như dù nói cái gì cũng rất ngại. Cô… không biết cư xử ra sao với Du Dực nữa.

Du Dực rất bao dung, yêu thương cô, giống y như cách Nhạc phu nhân đối xử với cô vậy. Cô đã quen với sự yêu thương của Nhạc phu nhân rồi, hơn nữa Nhạc phu nhân cũng là phụ nữ, cô từ nhỏ chỉ được hưởng sự yêu thương của mẹ, cho nên khi tiếp nhận tình cảm của Nhạc phu nhân không có gì khó cả.

Nhưng… Du Dực không giống thế. Du Dực… là một người đàn ông, một người đàn ông có tuổi tác giống như cha mình. Ông đối xử với cô rất tốt, hoàn toàn không phải vì mẹ của cô, Yến Thanh Ti luôn không biết nên nói gì khi nhìn thấy ông.

Du Dực nói với Yến Thanh Ti: “Sau này chú sẽ ở lại Lạc Thành một thời gian dài, con có việc thì cứ đến tìm chú.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Dạ… hôm nay… cám ơn chú.”

Trên gương mặt lạnh lùng của Du Dực hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng: “Ở ngoài này nóng lắm, con lên xe đi.”

Yến Thanh Ti gật đầu, cùng lên xe với Nhạc Thính Phong.

Đi đến trước cái xe rồi, Yến Thanh Ti đột nhiên nhớ ra một chuyện mà cô đã bỏ lỡ hai lần, hôm nay không thể để lỡ được nữa. Cô nói với Nhạc Thính Phong: “Em nghĩ ra một chuyện, em phải đi hỏi Du Dực.”

Nhạc Thính Phong kéo tay cô lại: “Anh đi với em.”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Không cần đâu, anh và bác cứ lên xe trước đợi em, em… có chuyện phải hỏi riêng ông ấy.”

Yến Thanh Ti rút tay ra khỏi tay của Nhạc Thính Phong, xách váy lên đuổi theo gọi lại Du Dực, ông đang định lên xe: “Này… chú, đợi tôi một chút…”

Du Dực quay lại nhìn Yến Thanh Ti, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Có… Tôi có một chuyện muốn hỏi chú?”

“Chuyện gì vậy?”

Hôm nay Yến Thanh Ti tham gia bữa tiệc này chỉ mang theo một cái xắc tay nhỏ, cô không nghĩ đến sẽ gặp được Du Dực nên cũng chẳng chuẩn bị gì, cô khoa tay múa chân nói: “Năm đó khi chú quen mẹ tôi, có từng nhìn thấy bà đeo một sợi dây chuyền không, một sợi dây chuyền bằng bạc?”

Du Dực lắc đầu: “Chưa từng nhìn thấy, vào thời đại ấy của bọn chú, cúc áo của phụ nữ đều cài cực kì kín đáo, kể cả có cũng không nhìn thấy.”

Yến Thanh Ti cau mày: “Không có à? Vậy… vậy chú có ấn tượng gì về cái dây chuyền màu trắng hình lá cây ngân hạnh của Du Hí không?”

Du Dực gật đầu: “Chú biết, cái dây chuyền đó của nó làm sao?”

Yến Thanh Ti nói rất gấp gáp: “Mẹ tôi cũng có một sợi dây chuyền giống y như thế, lúc nhỏ tôi đã từng nhìn thấy. Tôi nhớ rõ rằng lúc mẹ tôi chết vẫn còn đang đeo nó, sau này mẹ tôi được hoả táng, sợi dây chuyền đó cũng không biết tung tích. Nhưng tôi nhớ rất rõ, lúc tôi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ của Du Hí, tôi còn tưởng đó là của mẹ tôi, tôi liền cướp lại, sau này tôi mới phát hiện ra hai sợ dây chuyền đó không phải là một…”

Yến Thanh Ti nói xong, sắc mặt của Du Dực liền biến.

Yến Thanh Ti tiếp tục nói: “Sợi dây chuyền của mẹ tôi và sợi dây chuyền của Du Hí hình như là một cặp, nếu như tôi đoán không nhầm, ghép hai mặt vào nhau sẽ có hình một chiếc lá ngân hạnh hoàn chỉnh. Mẹ… tôi, bà… có quan hệ gì với nhà họ Du của chú không?”

“Con nói là… mẹ con cũng có một sợi dây chuyền… giống y hệt với sợi dây chuyền của Du Hí, đúng không? Con có chắc không, con thực sự không nhớ nhầm đấy chứ?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng, mẹ tôi có một cái giống y hệt như vậy, tôi tuyệt đối không nhớ nhầm. Kí ức của năm đó tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, từ trước đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ, nhắm mắt lại như thể đó mới chỉ là chuyện của hôm qua mà thôi. Sau này tôi có hỏi Du Hí, anh ta bảo sợi dây chuyền đó anh ta đã đeo từ hồi bé tí. Anh ta còn hỏi mẹ anh ta, mẹ anh ta cực kì chắc chắn nói rằng sợi dây chuyền đó chỉ có một trên đời. Nhưng mà… nếu như đó là duy nhất, vậy sợi dây mà mẹ tôi đeo là gì?... Chuyện này tôi vẫn muốn hỏi chú, nhưng hai lần trước đều quên mấy. Vậy sợi đây chuyền đó có phải là do tổ tiên nhà họ Du truyền lại hay không?”

Vẻ mặt của Du Dực đông cứng lại rất đáng sợ, ông hỏi: “Không phải… sợi dây đó không phải do đời trước của nhà họ Du truyền lại. Thanh Ti, con có chắc chắc mẹ con đã từng có một sợi dây chuyền ngân hạnh màu bạc giống y hệt với cái của Du Hí không?”

Yến Thanh Ti không biết tại sao đột nhiên Du Dực lại trở nên nghiêm nghị như thế, cô trịnh trọng gật đầu: “Tôi chắc chắn, cực kì chắc chắn, từ khi tôi bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì đã nhìn thấy chiếc vòng này trên cổ mẹ tôi rồi.”

Du Dực nhíu mày rất chặt, bóng đêm phủ xuống, biểu cảm trên mặt của ông phức tạp đến mức khiến cho Yến Thanh Ti không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Buổi tối mùa hè có gió thổi nhưng không cách nào xua tan đi sự nóng bức, mặt đường bị phơi nắng cả một ngày vẫn còn toả ra nhiệt lượng. Nhưng Yến Thanh Ti lại cảm thấy xung quanh ngày càng lạnh dần, biểu cảm và phản ứng của Du Dực nói cho cô biết, sợi dây chuyền này có thể không hề đơn giản một chút nào.

Nhưng… một sợi dây chuyền có thể dẫn đến chuyện gì, Yến Thanh Ti không tưởng tượng ra được.

Đột nhiên Du Dực đè lại vai của Yến Thanh Ti, nghiêm túc nói: “Thanh Ti, bây giờ mỗi câu nói của chú, con đều phải nhớ thật kĩ. Chuyện về chiếc vòng cổ này đừng nói cho bất kì một ai biết nữa, đừng để bất kì ai biết chuyện này, cũng đừng đi tìm Du Hí. Chuyện này chú sẽ lập tức đi điều tra, nó có khả năng liên quan đến thân thế của mẹ con. Sắp tới chú không ở Lạc Thành, con nhớ phải chú ý an toàn.”

Những lời của Du Dực khiến cho Yến Thanh Ti không khỏi kinh ngạc, cô hỏi: “Rất… nghiêm trọng ạ?”

Du Dực gật đầu: “Có lẽ… sẽ là chuyện động trời.”

Bây giờ trong đầu Du Dực chỉ có một chữ “loạn”, rất nhiều phán đoán hiện lên trong đầu ông, nhưng trước khi có chứng cớ thực sự, ông không dám để nhiều người biết chuyện này.

Yến Thanh Ti lập tức trợn mắt, động trời ư?

Chuyện này… chuyện này lớn đến mức nào chứ, mà khiến cho một người điềm tĩnh như Du Dực phải nói ra câu đó?

Yến Thanh Ti cầm lấy tay của mình hỏi: “Vậy… chiếc vòng cổ đó, có phải là của nhà họ Du không?”

Du Dực lắc đầu: “Không phải, đó không phải là đồ thuộc về nhà họ Du, nhưng… chắc là có một mối quan hệ sâu xa. Bây giờ chú cũng chưa dám chắc, chú phải quay về Hải Thành một chuyến đã, chú phải điều tra rõ chuyện này. Đợi khi nào chú làm rõ mọi chuyện rồi, chú sẽ nói cho con ngay lập tức.”

“Vâng… con… biết rồi ạ!”

“Con phải bảo vệ chính bản thân mình cho tốt, nếu gần đây có phim mới thì đừng vội nhận, nghỉ ngơi một chút đã, cũng đừng ra ngoài một mình.”

“Vâng… con biết rồi.”

“Mau quay về đi thôi.”

Yến Thanh Ti gật đầu, quay người bước về phía xe của Nhạc Thính Phong. Cô đi được hai bước, quay đầu lại nhìn thì vẫn thấy Du Dực vẫn đang đứng đó nhìn mình.

Du Dực vẫy tay với Yến Thanh Ti, cô đột nhiên nhớ đến những gì mà Du Dực đã nói: Sau này chú sẽ bảo vệ con! Chú sẽ không làm tổn thương con, càng sẽ không để bất kì người nào làm tổn thương đến con cả.

Không hiểu sao, giờ cô lại tin vào những lời nói đó.

Cô tin rằng, Du Dực… sẽ bảo vệ cô, sẽ canh chừng cô, sẽ thay mẹ cô chăm sóc cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro