Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Du Dực nói ông đã tới muộn 17 năm _ Hạ An Lan nói ông đã tới muộn 40 năm

Từ chương 855-859

Lúc này cô đang ngồi trong nhà, đợi tình hình bên phía Du Dực và cả tình hình liên quan tới Diệp Linh Chi từ phía Diệp Thiều Quang.

Thật ra, trông vậy chứ cô cũng đã thoải mái hơn nhiều rồi, không giống như trước đây, chuyện gì cũng tự mình làm, nguy hiểm nào cũng phải tự mình vượt qua nữa. Giờ có người đứng về phía cô, gánh vác giúp cô rồi.

Yến Thanh Ti bỗng nghĩ tới một chuyện, cô còn chưa nói với Du Dực chuyện Diệp Linh Chi xảy ra tai nạn.

Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Du Dực, nói về chuyện của Diệp linh Chi, còn nói với ông chuyện bà ta bị tai nạn xe nữa.

Du Dực thấy điện thoại rung lên, cần lên thì thấy tin nhắn của Yến Thanh Ti, ông vội mở ra xem, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, sao đó ông lập tức xóa tin nhắn, mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Du lão thái thái sắp làm lễ đại thọ rồi, Du Hí cũng được đón từ viện về, giờ tất cả mọi người của Du gia đều ở đây, ông không thể để người khác phát hiện ra được.

Nhưng trong đầu ông thì không ngừng suy nghĩ, Diệp Linh Chi xảy ra tai nạn xe, nhất định là có người ra tay, là có người lo lắng bà sẽ tiết lộ càng nhiều bí mật hơn nữa.

Người này... liệu có phải là người mà ông đoán không?

Du Dực miết chặt điện thoại, có rất nhiều người bị rơi vào vòng xoáy này, bí mật này bị chôn giấu bao nhiêu năm nay, ông nhất định phải làm rõ.

Người phụ nữ ông yêu bao nhiêu năm qua nhất định không thể chết không rõ ràng được. Tất cả những kẻ đã hại chết bà, ông đều sẽ không tha cho bất cứ ai.

Bỗng Du lão thái thái hỏi: "Du Dực, gần đây con chạy đi đâu mà cả ngày đều không thấy bóng dáng?"

Du phu nhân cười nói: "Mẹ, Du Dực đơn thân bao năm nay, mẹ còn không cho chú ấy có chút không gian riêng tư à?"

Du lão thái thái mắt sáng lên: "Thật sao? Du Dực, con có bạn gái rồi à? Mau đưa về đây cho mẹ xem xem."

Du Dực ngẩng lên nhìn Du phu nhân, lạnh lùng nói: "Em còn không biết em có bạn gái, sao chị dâu biết được vậy? Hình như chị dâu có vẻ rất hiểu về cuộc sống của em?"

Du phu nhân cười cười: "Chị cũng chỉ đoán bừa thôi, nếu nói sai, chú cũng đừng để ý."

Du Dực nói vậy cũng chẳng hề có ý tốt gì, nhưng Du phu nhân lại như không nghe ra, chỉ trả lời một câu hời hợt làm thành ra Du Dực lại đang nghĩ quá nhiều.

Du lão thái thái nói: "Aizz, chị dâu con chỉ tiện mồm nói vậy thôi, cả ngày con đều không ở nhà, chúng ta cũng chỉ quan tâm tới con thôi mà. Từng tuổi này rồi mà không chịu lập gia đình, nếu có thích người nào thì mau dẫn về nhà, chúng ta cũng không kén chọn gia thế, chỉ cần là người tốt, đối xử với con tốt là được."Gói kỳ nghỉ gia đình

Du Dực cúi đầu lạnh nhạt nói: "Không có."

Người mà ông thích đã mất từ 17 năm trước, lòng ông cũng đã chết theo rồi.

Nếu không vì có thể giúp bà trả thù, chắc giờ ông cũng đã không còn tồn tại nữa.

Du lão thái thái thở dài một hơi, nói: "Con bảo mẹ phải nói con thế nào đây? Nếu con còn không chịu kết hôn, mẹ sẽ bảo chị dâu con sắp xếp cho con đi xem mắt đấy. Con dâu cả, lần trước không phải con nói có người muốn làm quen với Du Dực sao?"

Du phu nhân gật đầu: "Vâng, có một nhà, là con gái của Tiêu gia, sau khi về nước thì về dạy tại trường trường Đại học Trung Văn ở Hải Thành..."

Du lão thái thái vừa nghe thấy vậy, thích quá nói: "Người này được đấy, con nhà có học, chắc chắn được nuôi dạy đàng hoàng, con hỏi xem, nếu không..."

Du Dực lạnh nhạt nhìn Du Hí, hắn hơi run lên, lập tức nói: "Ôi, bà nội, người có điều kiện tốt như thế sao không giữ lại cho con, người có sức hút như chú hai con thì muốn người thế nào mà chẳng tìm được. Giờ quan trọng là con này, mọi người mau tìm cho con một người đi, nếu không thì để con đi xem mắt người ấy được không?"

Giờ thì Du Hí giỏi lắm, chỉ cần chú hai nhìn một cái là anh ta có thể hiểu ngay ý rồi.

Du lão thái thái trừng mắt nhìn anh ta: "Mày thì khỏi đi, bà còn chưa nói mày đâu đấy. Ở ngoài... danh tiếng của mình tệ đến thế nào rồi, phụ nữ thì đổi hết người này đến người khác, tới bao giờ mày mới chịu yên ổn hả? May mà ông nội mày không ở đây, nếu không sẽ lại dạy mày một trận cho xem."

Du Hí sờ mũ: "Chính vì con... danh tiếng không tốt, nên mới phải mau chóng tìm giúp con một người chứ sao..."

Du phu nhân cười nói: "Cô gái này lớn tuổi hơn con, không hợp với con đâu."

Du Hí vội nói: "Lớn hơn con cũng tốt, con mới đại học năm ba mà đã lái máy bay, hợp quá rồi còn gì?"

Du lão thái thái nói: "Thôi mày đừng góp vui vớ vẩn nữa, lát con liên hệ với Tiêu gia đi, hẹn một bữa cơm cho Du Dực gặp mặt..."

Du Dực đứng lên, lạnh lùng nói: "Được rồi, chuyện của con mọi người đừng ai quan tâm nữa, hẹn rồi thì các người tự đi mà gặp."

Du Dực đi thẳng ra ngoài, Du lão thái thái hỏi: "Con vừa mới về hai ngày, con muốn làm gì?"

Dư Dực đáp: "Có việc, ra ngoài."

Du phu nhân nói: "Du Dực, sắp tới đại thọ của lão thái thái rồi."

"Tới hôm đó tôi sẽ về." Dứt lời, Du Dực đã đi thẳng ra cổng lớn.

Du Hí sờ sờ mũi, nhìn thấy chưa, ai cũng bảo anh là tiểu bá vương của Du gia, còn lâu, là ông ấy thì có, anh chỉ là hạng tép riu thôi.

Trong nhà họ Du, ai dám nói năng như vậy chứ? Cũng chỉ có chú hai của anh thôi.

Nghe nói, ông chú này đã phản nghịch từ nhỏ, từ bé tới lớn đều không nghe ai đến nửa lời. Bảo lên đại học thì không lên, vừa tốt nghiệp cấp ba, chẳng chào hỏi ai đã chạy đi bộ đội, nửa năm sau cả nhà mới nhận được tin tức, ông nội tức đến nỗi lên cơn đau tim suýt chút nữa thì đi đời.

Du Hí lắc đầu thở dài, anh căn bản là không thể so sánh với ông chú này được. Hồi anh ta còn đi học cũng chỉ là thi không qua, chưa đủ tuổi đã yêu đương thôi, so với chú hai thì đó chỉ là trò trẻ con

Du Hí vội đáp: "Không ạ... Bà nội, con lên nhà đây."

Du lão thái thái lắc đầu, thấy hai chân Du Hí đi lên lầu không linh hoạt lắm, bà nói: "Đứa nhỏ này sau khi bị thương thì biết điều hơn rất nhiều."

"Đã bị thương đến thế rồi còn không biết điều à?"

"Cũng là phải tội thôi mà."

...

Du Dực ra khỏi nhà chưa lâu đã nhận được điện thoại của Tô Trảm.

Tô Trảm nói với Du Dực: "Chuyện lần trước ông nhờ tôi tra, cũng tra ra tương đối rồi, có điều sẽ phải khiến ông thất vọng vì cũng không tìm ra được nhiều manh mối có ích. Thời gian cũng lâu quá, hơn bốn mươi năm rồi, rất khó để điều tra rõ ràng. Chỉ có thể tra ra Nhiếp Thu Sính năm ấy bị người ta lừa bán, chuyển rất nhiều nơi, qua tay rất nhiều người, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người mới được một đôi vợ chồng già họ Nhiếp nhận nuôi, giờ rất khó tra ra bà ấy là người ở đâu, bị bắt cóc từ chỗ nào. Thật xin lỗi, không giúp được gì cho ông rồi."

Du Dực nghe những gì Tô Trảm nói thì có cảm giác tim như bị ai đó bóp nát. Người ấy trong kí ức của ông điềm tĩnh, dịu dàng như nước, người ấy đáng được người khác nâng niu, bảo vệ, nhưng cả đời lại long đong lận đận, người ấy đối xử dịu dàng với thế giới này nhưng lại bị người bên cạnh tổn thương hết lần này tới lần khác.

Lồng ngực Du Dực vừa đau đớn vừa như bị thiêu đốt, ông hối hận tại sao khi ấy lại không quả quyết hơn một chút, hối hận sao mình tìm thấy người ấy quá muộn màng. Ngọn lửa thù hận thiêu đốt trong lòng, ông sắp không khống chế nổi bản thân mình nữa.

Tô Trảm lại nói: "Có điều cái chết của Nhiếp Thu Sính có chút kì lạ, có liên quan trực tiếp tới Diệp Kiến Công."

Dư Dực biết chuyện này có liên quan trực tiếp tới Diệp Kiến Công, nếu không phải sau lưng ông ta vẫn còn có người khác thì giờ ông đã giết chết Diệp Kiến Công rồi. Du Dực nắm chặt vô lăng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, buộc bản thân phải bình tĩnh, "Vậy... Hạ gia có mấy người con gái?"

Tô Trảm nói: "Tối qua tôi đã bớt chút thời gian gọi điện về nhà, bà nội tôi nói Hạ gia chỉ có một người con gái. Phải rồi, ông hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì, tôi đập máy trước đây!" Du Dực dập điện thoại, ông buộc phải lí trí một chút, phải sắp xếp mọi chuyện lại cho rõ ràng.

Nếu Hạ gia chỉ có một người con gái, vậy Nhiếp Thu Sính có quan hệ gì với Hạ gia?

Xem ra, ông phải chạy tới Dung Thành để gặp Hạ gia một chuyến rồi.

Nhưng cũng sắp đến đại thọ của lão thái thái, Du Dực nhíu mày, chỉ có thể đợi tới khi buổi tiệc kết thúc rồi mới đi được vậy.

...

Từ chương 924-

Kết quả... kết quả rốt cuộc là gì đây? Rốt cuộc kết quả sẽ thế nào?

Cả đời này chắc cô chưa từng lo lắng như vậy, tim đập thình thịch, thình thịch... Như thể lúc nào cũng có thể nhảy ra được khỏi lồng ngực cô vậy.

Hạ An Lan vỗ về nói: "Đừng căng thẳng."

Ông nói với bác sĩ: "Nói đi."

Bác sĩ gật đầu, lấy ra một tờ giấy xét nghiệm, hắng giọng nói: "Theo kết quả so sánh ADN của ngài và cô Thanh Ti đây, độ tương thích lên tới hơn 94 độ, có thể xác nhận hai người có chung huyết thống, bình thường trong phạm vi 90 độ đều đã nằm trong phạm vi người thân rồi. Nếu không có quan hệ gì với nhau, độ thương thích DNA không thể cao như vậy được."

Yến Thanh Ti không biết nên dùng vẻ mặt gì để diễn đạt tâm trạng mình lúc này nữa, đây cứ như là một giấc mơ tuyệt đẹp, đẹp vô cùng vậy, giấc mơ này đã hoàn thành được tất cả mọi nguyện vọng của cô.

Nếu thật sự chỉ là mơ, Yến Thanh Ti hi vọng... cô không cần phải tỉnh khỏi giấc mơ này nữa.

Viên thư kí há hốc mồm, anh rất muốn vỗ tay, nhưng vừa giơ tay lên lại thấy có gì đó không đúng, anh lại hạ tay xuống, kích động nói: "Ngài Tổng thống, cô Thanh Ti, chúc mừng hai người."

Yến Thanh Ti gật đầu, phải... đúng là nên chúc mừng thật, cô vốn tưởng rằng nếu muốn tìm được người thân của mẹ thì sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ nguyện vọng này lại có thể nhanh chóng thực hiện được đến vậy, đã thế còn rất thuận lợi nữa.

Một giọng nói vang lên trong lòng Yến Thanh Ti, mẹ, cuối cùng con cũng tìm được gia đình của mẹ rồi, con rất muốn chạy ngay về để nói với mẹ, mẹ không phải bồ công anh, con đã tìm được gốc rễ của mẹ rồi.

Yến Thanh Ti mở miệng, cô muốn nói gì đó nhưng vào thời điểm này lại không biết nói gì cho tốt cả.

Mãi cho đến khi Hạ An Lan ôm Yến Thanh Ti vào lòng, khi ông ôm cô mạnh đến nỗi khiến cô phát đau, cô mới hoàn toàn có phản ứng lại.

Đây không phải là mơ, đây là sự thật!

Tuy Hạ An Lan nghĩ thông suốt từ trước rồi, ông nghĩ rằng dù cho kết quả có thể nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ coi Yến Thanh Ti là người nhà của mình. Nhưng vào giây phút bác sĩ tuyên bố kết quả, nghe thấy người đó nói cô gái trước mắt ông thật sự là cháu gái ông, là con gái của em gái ông, là người thân của ông, cảm giác ấy thật sự giống như một đóa hoa tươi mọc ra từ sâu trong hàn băng ba tấc, nở rộ, hòa tan vào toàn bộ băng tuyết vậy.

Trong phút chốc ông thấy mình như sống lại, thế gian này chưa từng tuyệt đẹp như thế bao giờ.

Yến Thanh Ti nghe thấy Hạ An Lan nói bên tai: "Thanh Ti, ta là bác của con."

Yến Thanh Ti run lên, cô líu ríu: "Bác... Bác..."

Khi cô ở nhà họ Tô, cô đã gọi ba người cậu và bác của Nhạc Thính Phong như vậy, cô không hề lạ lẫm với từ ngữ này, còn cảm thấy thân thuộc vô cùng, nhưng giờ gọi thành tiếng cô mới phát hiện, cảm giác ấy hoàn toàn khác với khi còn ở Tô gia.

"Thanh Ti, ta là bác con..." Hạ An Lan nói lại, chính ông cũng cảm thấy tim mình đang run lên, âm thanh run rẩy.

Yến Thanh Ti mở miệng, muốn gọi một tiếng nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra thành tiếng.

Người thân bên cạnh cô cứ chết dần từng người, ngay cả người cha và mẹ kế mà cô căm hận nhất cũng đã chết, cô còn tưởng mình không còn bất cứ người thân nào nữa, nhưng... không ngờ, cô vẫn có thể thật sự tìm được người thân của mẹ mình.

Yến Thanh Ti không biết rốt cuộc giờ cô đang vui hay thấy chua xót nữa, những gì cô đã trải qua có lẽ người khác vĩnh viễn không bao giờ có thể tưởng tượng được. Trước đây, khi cô cần giúp đỡ, không có ai chịu đưa tay ra với cô cả. Hiện tại, cô thật sự đã không cần người khác nữa rồi, vì cô cũng đã có được người trân trọng và yêu thương cô, sự xuất hiện của Hạ An Lan kì thật cũng không mang đến cho cô quá nhiều vui mừng. Đại khái... ngoài cảm giác vui sướng cùng chua xót ra, nhiều hơn chắc là... không còn cảm thấy tiếc nuối nữa.

Nếu như tới lúc chết cô vẫn chưa tìm ra được thân thế của mẹ, cô sẽ ân hận cả đời mất. Nhưng hiện tại, sự tiếc nuối này cuối cùng cũng có thể sớm xóa nhòa rồi. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng khi cô kịp phản ứng lại mới phát hiện mặt đã giàn giụa nước mắt.

Vành mắt Hạ An Lan đỏ lên, ông lau nước mắt Yến Thanh Ti không ngừng rơi xuống, nói: "Thanh Ti, con không chỉ còn một mình nữa, cuối cùng con cũng có người nhà rồi. Bác sẽ đưa con về nhà..."

Yến Thanh Ti cắn môi, cô cúi đầu, hồi lâu cũng không biết nói gì.

Một lúc sau, tâm trạng Yến Thanh Ti bình ổn trở lại, cô ngẩng lên, tuy mắt vẫn sưng đỏ nhưng vẫn nở một nụ cười, cô mở miệng gọi một tiếng: "Bác..."

Nếu mẹ cô thật sự là con gái của Hạ gia, vậy cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Hoặc năm ấy, chính vì biết được thân phận của mẹ ruột cô, sợ sau này Hạ gia sẽ tìm được bà nên bọn chúng mới cố tình giết người diệt khẩu.

Những quỷ quyệt, giả dối bị giấu giếm, một mình cô không cách nào có thể tra ra được. Nhưng giờ đã khác rồi, Hạ gia nhất định có thể làm được.

Hạ An Lan nhẹ nhàng xoa lên má cô, có lẽ ngoài việc khi còn nhỏ em gái gọi ông là "anh trai" ra, đây có lẽ chính là âm thanh tuyệt diệu nhất.

"Thanh Ti... Bác sẽ bù đắp hết cho những ấm áp và hạnh phúc mà con thiếu hụt bao nhiêu năm nay. Những gì con muốn có, những chuyện con muốn làm, con có thể nói hết với bác. Bất kể con có làm gì, bác cũng đều có thể bảo vệ con."

Trong các tư liệu kia cho thấy, Yến Thanh Ti cũng đã làm rất nhiều chuyện không sạch sẽ, cô là một người nham hiểm độc ác. Nhưng thấy những thứ này, Hạ An Lan lại càng cảm thấy thương cô hơn. Cô làm ra những chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn sống tiếp, vì cô không có ai có thể dựa vào, chỉ có thể tự dựa vào chính bản thân mình.

Yến Thanh Ti cười khổ một tiếng: "Mẹ con… chắc bà ấy sẽ không bao giờ ngờ rằng bà... chính là con gái nhà họ Hạ, bà... vốn dĩ nên là... là..."

Vốn có thể giống như Nhạc phu nhân, làm một công chúa nhỏ được mọi người trong nhà yêu chiều tới lớn, lớn lên sẽ được gả vào một gia đình danh giá không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền, dù cho chẳng may gả cho một người không tốt, cũng sẽ có cha mẹ và anh trai chống lưng, sẽ không bị ai ức hiếp cả. Nhưng bà lại phải sống một đời lận đận, mất từ khi còn quá trẻ, còn là bị người ta hại chết, tới giờ vẫn còn bị bêu danh, bà chưa từng có lấy một ngày hạnh phúc.

Du Dực nói ông đã tới muộn mười bảy năm.

Hạ An Lan nói ông đến muộn mất bốn mươi năm.

Yến Thanh Ti biết hai người họ không hề cố tình, không ai sai cả, nhưng cô vẫn cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình.

Nếu một trong hai người ai đó có thể đến sớm hơn một chút, có lẽ... chuyện sẽ không thành ra như vậy.

Cô còn có thể tiếp nhận những bù đắp mà hai người dành cho, nhưng mẹ cô còn có thể nhận được gì nữa đây?

Lời của Yến Thanh Ti khiến Hạ An Lan cảm thấy lòng nặng trĩu, chua xót, như một chiếc khăn mặt bị vắt kiệt nước, vo thành một cục, cổ họng nghẹn lại không thể thở nổi.

Em gái ông, đứa trẻ mềm mại, đáng yêu nhất trong lòng ông, dù cho giờ ông có thể trông thấy Yến Thanh Ti, nhưng ông không dám nhìn thẳng vào những gì mà em gái ông đã phải trải qua.

Yến Thanh Ti nhìn ông nói: "Con không có yêu cầu gì hết, con cũng không muốn làm gì cả, điều duy nhất con mong muốn chính là hi vọng bác có thể tra rõ ra nguyên nhân cái chết của mẹ con năm ấy, lấy lại sự trong sạch cho bà. Bà là bị người ta hại chết..."

"Những năm nay, chuyện con muốn làm nhất, động lực duy nhất có thể chống đỡ con sống tiếp chính là trả thù. Con không thể để mẹ con chết một cách không minh bạch như vậy, không thể để mẹ cả đời phải bị bêu xấu sau lưng. Con đã từng thề, con nhất định phải để tất cả những kẻ đã hại bà phải lấy mạng ra để bù đắp cho bà." Khi Yến Thanh Ti nói những lời này, cô hoàn toàn không hề che giấu sự tàn ác trong ánh mắt của mình.

Ông nhẹ vỗ về lưng cô: "Bác hứa với con, bác nhất định sẽ tra rõ cái chết của mẹ con. Bác tìm thấy hai người quá muộn. Mẹ con là con gái Hạ gia, là em gái của bác, bác không thể tìm được mẹ con trước khi mẹ con mất, là bác nợ mẹ con, là do bác là anh trai mà làm không tốt, bác nhất định sẽ tra rõ sự thật năm ấy, sẽ khiến tất cả những kẻ đã hại mẹ con phải trả giá đắt."

Giọng điệu Hạ An Lan dịu dàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, ác liệt.

Chuyện duy nhất mà ông có thể làm cho em gái, chính là tìm ra chân tướng, tìm ra hung thủ để bà chết có thể nhắm mắt.

Hạ An Lan nhắm mắt lại, dường như lại có thể nhìn thấy đứa trẻ kia, tiếng gọi “anh” giòn tan, cô bé đang dang rộng đôi tay, cười xán lạn chạy về phía ông.

"Khi còn nhỏ, mẹ nói với con rằng bà giống như hạt giống của bồ công anh, không có gốc rễ, gió thổi liền tiêu tán, vĩnh viết không mình sẽ lạc về phương trời nào. Nếu bà biết con tìm được người nhà của bà rồi, con nghĩ, chắc bà sẽ mừng lắm?"

Ngực Hạ An Lan đau nhói, ông vuốt ve gương mặt cô, nói: "Phải, nếu mẹ con biết mình có đứa con gái xuất sắc thế này, mẹ con sẽ càng mừng hơn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro