chú này , có phải tôi có đôi mắt giống với người mà chú quen sao
Từ chương 674-675
Yến Thanh Ti không nhìn thẳng Diệp Thiều Quang, cô nheo mắt lại, mặt đầy vẻ hoài nghi.
Diệp Thiều Quang hình như có hơi quan tâm quá tới Quý Miên Miên thì phải, nếu thật sự chỉ coi là đồ chơi để trêu đùa, vậy... có cần phải quan tâm nhiều tới vậy không?
"Anh..."
Yến Thanh Ti vừa nói một chữ, bỗng nghe thấy có người gọi: "Thiều Quang."
Diệp Thiều Quang chấn động.
Một giây sau, Yến Thanh Ti còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đẩy mạnh vào trong xe. Anh ta đẩy rất mạnh, lại gấp, khiến đầu Yến Thanh Ti bị đập vào cửa xe "cộp" một tiếng, đau tới nỗi Yến Thanh Ti phải chửi thề.
Yến Thanh Ti xoa đầu, tức giận nói: "Anh làm cái gì đấy?"
Diệp Thiều Quang vội đóng cửa lại, hạ giọng nói nhanh một câu: "Đừng nói gì cả, cũng đừng ra ngoài."
Yến Thanh Ti sững sờ, ý gì?
Diệp Thiều Quang quay phắt người lại, ngẩng đầu, nhìn về hướng người đang đi tới, trên mặt lập tức treo lên một nụ cười: "Bác cả, chú Du, sao mọi người lại đến đây?"
Cửa xe bị đóng, Yến Thanh Ti hạ cửa sổ xe xuống một chút, thì nghe thấy tiếng chào của Diệp Thiều Quang.
Cô nheo mắt nhìn, hóa ra là bác cả của Diệp Thiều Quang, là người nắm giữ mọi quyền lực trong nhà họ Diệp hiện tại.
Chú Du, chẳng lẽ lại là... Chú hai của Du Hí?
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn, thấy có hai người đàn ông đang đứng trước mặt Diệp Thiều Quang.
Một người khoảng 60 tuổi mặc com-lê thẳng thớm, thần thái rất tốt, nhìn trông có vẻ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Yến Thanh Ti siết chặt tay, chuyện năm ấy của mẹ cô, chắc chắn có liên quan tới lão già này.
Bất giác, sát khí bao trùm cả người cô.
Người bên cạnh có vẻ trẻ hơn rất nhiều, nhưng Yến Thanh Ti chỉ có thể thấy nghiêng khuôn mặt, sống mũi cao thẳng, đường vòng cung dưới cằm đẹp đẽ, da trắng như ngà, dáng vẻ cao gầy.
Nửa gương mặt ấy thôi cũng đủ để khiến bao người điên cuồng lên rồi.
Yến Thanh Ti thấy bác cả Diệp Thiều Quang nói: "Bác tới bàn chút chuyện, tiện tới thăm con."
"Con không sao, dạo này con sống tốt lắm, cảm ơn bác đã quan tâm."
Giọng Diệp Thiều Quang rất lạnh, khá máy móc, lại có chút giống như giọng nói truyền ra khi điện thoại hết tiền - một giọng nói cứng nhắc.
"Con chuẩn bị ra ngoài à?"
"Vâng, có chút chuyện, con muốn ra ngoài một lúc."
"Thiều Quang có bạn gái rồi à?"
"Không, là bạn con thôi, con đưa họ về."
"Nếu đã vậy, con đưa bạn về trước đi, tối có chuyện cần nói với con."
"Vâng, vậy hai người nghỉ ngơi trước đi."
Bác cả của anh ta gật đầu, đảo mắt nhìn vào xe, sau đó đưa tay ra với chú hai của Du Hí, mời ông ta vào trước.
Yến Thanh Ti nheo mắt, bác cả của Diệp Thiều Quang là người nắm quyền nhà họ Diệp, nhưng lại cung kính với chú hai của Du Hí như vậy, Du gia, thật sự ghê gớm vậy sao?
Đang nghĩ ngợi lung tung, người đàn ông vẫn luôn im lặng và đứng nghiêng kia bỗng nhìn vào xe.
Yến Thanh Ti lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn vào mắt hắn, cô giật bắn mình.
Cô biết rõ, cô đang ngồi ở ghế sau, cửa sổ có nhìn từ ngoài vào cũng không thể thấy gì, nhưng Yến Thanh Ti vẫn có ảo giác bản thân bị nhìn thấu, như thể cả người cô không có gì che chắn rồi đứng trước mặt ông ta, mặc cho ông ta đánh giá vậy.
Mắt chú hai của Du Hí có chút giống với hắn ta, đều là con mắt đào hoa, phải giống tới ba bốn phần... Nhưng mắt của Du Hí lại tràn ngập vẻ phong lưu, còn cặp mắt của người đàn ông này hoàn toàn chỉ thấy lạnh lẽo. Giống một bông hoa đào đã nở bung ra bị rơi xuống nước, sau đó kết thành băng...
Đôi mắt đó, ngoài việc thấy đẹp ra bạn sẽ chỉ cảm thấy lạnh giá, lạnh vô cùng.
Tay Yến Thanh Ti run lên, điều hòa trong xe vốn dĩ chưa bật, rất nóng, nhưng hiện tại Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy nhiệt độ trong xe quá thấp.
May mà ông ta không nhìn lâu, sau đó liền quay đi bước thẳng vào khách sạn.
Diệp Thiều Quang đợi bọn họ đi rồi, lập tức mở cửa xe: "Chìa khóa."
Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, hoảng loạn lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang thấy Yến Thanh Ti có vẻ gì đó hơi lạ: "Cô sao thế?"
"Không sao, mau đi thôi."
"Phải đi thật nhanh." Diệp Thiều Quang nghĩ tới hai người kia, sắc mặt trở nên rất khó coi.
...
Từ chương 714
Yến Thanh Ti đeo khẩu trang lên, đi thang máy xuống tầng, vừa đeo lên kính mắt do Quý Miên Miên đưa tới thì chú hai của Du Hí cũng bước vào, vừa vặn đi ngang qua Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nhìn thẳng, sải bước đi ra ngoài, Du Dực đi mấy bước chợt dừng lại.
"Tiểu thư, xin chờ một chút."
Giọng nói khiến Yến Thanh Ti căng thẳng một chút, hỏi: "Ngài có chuyện gì không?"
Ánh mắt Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào đôi mắt của ông ta, cặp mắt khi có phần giống với cặp mắt hoa đào của Du Hí, nhưng tràn đầy lạnh lùng.
Ông ta cau mày nhìn Yến Thanh Ti: "Cô..."
"Hình như hai chúng ta không quen nhau, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Ông ta đột nhiên đưa tay giật kính của Yến Thanh Ti xuống, rốt cuộc thấy rõ đôi mắt của cô, ông ta giật mình nói: "Mắt của cô..."
Quý Miên Miên lập tức đứng chắn trước mặt Yến Thanh Ti: "Này, ông có bệnh à? Nhìn cũng ra dáng người mà ban ngày ban mặt dám động tay chân với phụ nữ."
Yến Thanh Ti có chút kinh ngạc, liếc nhìn khuôn mặt của ông ta, nói với Quý Miên Miên: "Không cần để ý ông ta, đi thôi."
"Cô đứng lại." Du Dực đưa tay kéo Yến Thanh Ti lại bị Quý Miên Miên dùng sức rất lớn kéo lại. Nhưng khi Quý Miên Miên còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì ông ta đã tránh được, còn đẩy ngược Quý Miên Miên ra.
Quý Miên Miên kinh ngạc, ông chú này lợi hại nha!
Du Dực ngăn Yến Thanh Ti lại: "Cô là ai?"
Trong lòng Yến Thanh Ti nghi ngờ: "Ông hỏi làm gì?"
"Cô... ánh mắt của cô... Để cho tôi nhìn gương mặt của cô."
Trên mặt Du Dực đầy vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt kia cảm tưởng như có ngọn lửa sắp chui ra vậy.
Lòng Yến Thanh Ti càng thêm nghi ngờ, ông ta biết... cố chấp như thế, chẳng lẽ ông ta thấy cô giống ai đó?
Quý Miên Miên đứng trước mặt Yến Thanh Ti nói: "Chị, sắp 12 giờ rồi, phải về thôi."
Yến Thanh Ti gật đầu một cái rồi nói: "Tôi nhìn chú cũng không phải hạng người lỗ mãng, đừng làm những chuyện khiến người khác xem thường."
Cô nhấc chân muốn quay đi nhưng Du Dực lại nhanh chóng ra tay một lần nữa. Quý Miên Miên lập tức đưa tay cản lại, mặc dù đã lâu không luyện nhu đạo nhưng cô có sức mạnh, miễn cưỡng cũng có thể chặn một chút.
Yến Thanh Ti cười nhạt: "Chú này, có phải chú thấy mắt tôi giống với ai mà chú quen sao, là phụ nữ, là người phụ nữ chú yêu sao? Mất đi rồi? Thật đáng tiếc... Đã mất đi thì bây giờ có tìm lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, coi như tôi có đôi mắt giống bà ấy đi thì sao, tôi cũng không phải bà ấy."
Lời nói này của Yến Thanh Ti khiến Du Dực đau nhói trong lòng, chờ đến khi ông ta phản ứng lại, Yến Thanh Ti đã mang Quý Miên Miên rời đi.
Du Dực lạnh mặt đi vào bệnh viện, đi cùng thang máy với hai y tá.
Hai y tá kia cầm điện thoại sôi nổi thảo luận.
"Trấn Hồn Khúc của Yến Thanh Ti đã công bố trailer đầu tiên rồi, thật là... soái quá nha, một cô gái sao có thể soái đến như vậy?"
Đột nhiên di động trong tay y tá bị giật mất, cô sợ hãi vội quay người về sau liền nhìn thấy di động của cô trong tay Du Dực.
Cô muốn nổi giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt đó, hai mắt liền sáng như sao.
Cặp mắt hoa đào cháy bỏng của Du Dực nhìn chằm chằm vào màn hình di động. "Cô gái này tên gì?"
"Yến... Yến Thanh Ti... Cô ấy đang là ngôi sao được yêu thích gần đây."
"Yến... Thanh... Ti..."
......
Chừng 10 phút sau, Diệp Thiều Quang xuất hiện.
Trên đường về, Yến Thanh Ti không nói một lời, trong đầu cô đang suy nghĩ về lời nói của Du phu nhân. Bà ấy nói mặt dây đó là cái duy nhất, là bà ấy không biết hay thật sự hai sợi dây không có liên quan đến nhau?
Còn có Du Dực nữa, tại sao ông ta chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô đã mất không chế như vậy?
Yến Thanh Ti sờ gương mặt mình, nếu như nói cô giống ai thì người đó chỉ có thể là... mẹ cô!
Yến Thanh Ti cảm thấy sự việc càng ngày càng trở nên phức tạp. Chân tướng dường như mãi mãi không thể tìm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro