Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chú hai chỉ tới dạy bảo cháu cách làm người, làm sao cháu đi mách lẻo được chứ

Từ chương  771-777

Nửa đêm, trong phòng bệnh của Du Hí tại Hải Thành.

Du Hí đang mơ mơ màng màng thì buồn đi vệ sinh mà tỉnh dậy, muốn xuống giường nhưng gọi cả nửa ngày cũng không có ai tới. Anh ta tức giận ngồi dậy, cái đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là cửa sổ đang mở rộng, gió đêm thổi tới làm rèm cửa sổ bay lên.

Du Hí khẽ run một cái, rõ ràng cửa sổ luôn đóng, tại sao đột nhiên lại mở ra?

"Tỉnh?" Trong căn phòng đen thui đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo.

Du Hí bị dọa sợ rồi, trong lòng lộp bộp, nhảy vội xuống giường rồi xoay người lại nhìn thì thấy ở mép giường có ai đó đang ngồi. Người nọ toàn thân đen thui, chỉ có hai con mắt đang lập lòe phát sáng trông đêm, nhìn âm u lạnh lẽo, đáng sợ muốn chết.

Du Hí nuốt vài ngụm nước miếng, run rẩy nói: "Chú hai, sao chú lại tới đây?"

Du Hí từ nhỏ đã rất sợ ông chú này, anh ta không sợ cha, không sợ mẹ, chỉ sợ mỗi chú hai, mỗi lần nhìn thấy là cả người run lên rồi.

Du Dực hờ hững nói: "Tìm cháu có chút việc."

Trong lòng Du Hí điên cuồng mắng chửi: Tìm tôi có chuyện? Bây giờ là nửa đêm hai, ba giờ sáng, nhất định phải nói vào cái giờ này à?

Một màn vừa rồi tí nữa thì dọa chết Du Hí, mẹ nó, y như gặp quỷ.

"Chú Hai, chú... chú nói..." Bất kể trong lòng có mắng chửi hăng hái như thế nào thì há miệng ra vẫn là bộ dạng cháu trai ngoan ngoãn.

Du Dực rút ra một điếu thuốc, châm lên, đầu thuốc sáng lên mơ hồ soi sáng gương mặt của ông: "Tại sao cháu lại bị ngã?"

Du Hí liếm liếm môi: "Là do... lúc đang hút thuốc, không cẩn thận... nên ngã xuống."

Du Dực không nói gì từ từ thở ra một khói vòng, ngồi lặng im hút thuốc. Mùi thuốc lá dần dần bao trùm căn phòng tốt đen như mực này, yên tĩnh đến mức quỷ dị, chỉ có thể loáng thoáng nghe được âm thanh phát ra lúc thuốc lá cháy.

Du Hí lòng như có mèo cào, từng chút một cào vào ruột gan anh ta, càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng sợ hãi.

"Chú... hai, sao tự nhiên chú lại... hỏi cái này? Đã muộn như vậy..."

Du Dực vẩy một chút tàn thuốc, ánh sáng tán ra, lóe lên rồi tắt ngúm.

"Du Hí, chắc cháu quên trước đây chú đã làm gì rồi? Ở trước mặt chú mà dám nói dối, cháu thấy có tác dụng không?"

Du Hí bị dọa sợ run lên một cái, suýt chút nữa là tiểu luôn ra quần, "Chú hai, cháu... cháu không nói dối, cháu cháu... nói thật ... đều là sự thật..."

"Chú cho cháu một cơ hội cuối cùng, có nói hay không?"

"Chú hai, thật sự là cháu... tự ngã xuống..."

Một giây kế tiếp, thuốc lá trong tay Du Dực rơi trên mặt đất, ông đứng lên đạp tắt nó rồi đột nhiên đưa tay ra túm lấy Du Hí.

Du Hí gào lên: "Chú hai, chú hai... chú, chú muốn làm gì... chú hai, cháu không lừa chú..."

Du Dực kéo Du Hí vào phòng vệ sinh, bật đèn lên.

Du Dực mặc kệ Du Hí còn chưa hoàn hồn, ông cởi khuy áo ra rồi xắn tay áo lên nói: "Cháu không nói thì để chú đây nói. Chuốc thuốc, bắt cóc, cưỡng hiếp không thành công, Du Hí... cháu quả là làm rạng danh Du gia."

Du Hí run rẩy cả người, nhìn thấy ánh mắt Du Dực đã đỏ hết lên, anh ta sợ quá khóc lên: "Chú hai, cháu không có làm... thật sự không có làm mà..."

Lời còn chưa dứt, Du Dực đã kéo xốc vạt áo sau của Du Hí lên, kéo tới trước bồn cầu, mở nắp bồn cầu lên rồi đem đầu Du Hí nhấn thẳng vào, động tác vô cùng mạnh bạo như thể muốn đem đầu Du Hí đập vỡ ra vậy.

"Hai... Ô ô ô... Hai.. chú...Ô ô..."

Đôi mắt hoa đào của Du Dực dường như còn lạnh lùng, đáng sợ hơn so với trước kia, giống như hoa đào nở rộ vào ngày xuân nhưng trên mỗi cánh hoa lại dính đầy máu, vừa xinh đẹp lại vừa tà ác.

Du Dực giữ chặt cổ của Du Hí đè xuống.

Hai cánh tay của Du Hí đè lên thành bồn cầu, hai cái chân quơ loạn xạ trên đất, anh ta cố gắng muốn đứng lên nhưng thân là một công tử nhà giàu lớn lên trong sự cưng chiều từ bé thì sức lực quả thật không thể so với Du Dực được.

Du Dực mạnh mẽ đè Du Hí lại, không để cho anh ta nhúc nhích nửa phân.

Nếu như ngày hôm đó Yến Thanh Ti không chạy trốn được, vậy con bé bây giờ... bây giờ nhất định... chính ông cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Ông còn mặt mũi nào thấy con bé, còn mặt mũi nào chờ sau khi chết đi gặp mẹ con bé đây?

Du Dực dường như thực sự muốn giết chết Du Hí. Hai cái chân của Du Hí giãy dụa ngày càng yếu, trên cổ đã bắt đầu tím bầm, lúc này Du Dực mới đưa tay túm đầu anh ta xách lên.

Mặt của Du Hí đã bị ngạt đến tím ngắt, sắp rơi vào tình trạng hôn mê.

Rốt cuộc cũng có thể hít thở không khí, Du Hí vội vàng hít thở.

Cảm giác dường như sắp chết vừa rồi thật đáng sợ, Du Hí đã sợ đến toàn thân nhũn ra, anh ta ho đến nổ phổi, khóc lóc nói: "Khụ khụ... khụ... Hai... hai, chú hai... khụ... Cháu... sai... rồi... tha.. tha... cho... cháu đi..."

Lúc mới bị đè xuống, trong lòng Du Hí còn có cảm giác hận.

Con mẹ nó, ông ta không phải là người, dám làm như vậy với anh? Anh ta còn nghĩ bụng đợi trời sáng sẽ trở về mách lẻo, ai ngờ lại bị cho uống nước bồn cầu.

Du Dực cười nhạt: "Biết sai rồi à? Vậy nói cho chú nghe, cháu sai chỗ nào?"

Nhìn gương mặt của Du Dực, Du Hí cảm giác như đang nhìn thấy ma quỷ vậy. Đây không phải là chú hai mà là quỷ đòi mạng thì đúng hơn.

Anh ta lắp bắp nói: "Cháu... cháu... cháu không nên giấu chú... không nên giấu mọi người, cháu nên..."

Lời còn chưa dứt đã lại bị Du Dực ấn đầu vào bồn cầu tiếp.

"Chưa nghĩ được rõ ràng thì chưa nên rút đầu ra ngoài vội."

Giọng nói của Du Dực lạnh băng như lưỡi dao sắc bén chọc thẳng vào tai Du Hí.

Anh ta dùng hai tay tóm lấy thành bồn cầu, cố gắng giãy dụa, đến nỗi những vết thương trên người cũng bị vỡ ra. Nhưng mà bây giờ Du Hí làm sao còn để ý tới những chuyện này, sống đã rồi nói sau.

Chú hai thực sự muốn lấy mạng anh ta.

"Bộp... bộp... bộp..." Du Hí dùng sức đập bồn cầu, khi sức đập ngày càng yếu thì Du Dực lôi anh ta lên.

Du Dực lại hỏi: "Đã biết sai ở đâu chưa?"

Du Hí điên cuồng gật đầu: "Khụ... biết... khụ... biết... biết... Chú hai... tha mạng, tha mạng... Cháu nên nói sớm cho chú biết, nói cho mọi người biết... Việc làm Du gia xấu hổ này, cháu nên xử lý con tiện nhân kia..."

Sắc mặt Du Dực lạnh hơn: "Chết cũng không hối cải!"

Du Hí thét chói tai một tiếng, đầu lại chìm trong bồn cầu một lần nữa.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Du Hí không biết đã uống biết bao nhiêu nước trong bồn cầu, trong dạ dày chỉ cần ấn một cái lập tức sẽ nôn ra, ngực đau dữ dội. Vừa được nhấc ra ngoài, Du Hí lập tức khóc lóc kêu gào: "Hai... chú hai... cháu sai rồi, chú nói là cái gì thì chính là cái đó... Chú nói cháu sai chỗ nào... thì cháu làm... sai chỗ đó... sai, sai rồi…"

Không có gì bất ngờ, đầu của Du Hí lại được nhấn vào trong bồn cầu lần nữa.

Cái cảm giác ngạt thở lại tới, dưỡng khí trong phổi bị ép ra sạch sẽ, loại cảm giác cái chết treo ngay trên đầu này làm Du Hí muốn hô cứu mạng, muốn xin tha... nhưng mà dù một chút âm thanh anh ta cũng không phát ra được.

Đây không phải là chú hai, con mẹ nó, đây tuyệt đối chính là quỷ đòi mạng.

Rốt cuộc chú ấy muốn nói cái gì? Muốn anh ta nói cái gì?

Cái này không đúng, cái kia cũng không đúng.

Du Hí đem những chuyện có thể nhớ được, đều nói ra hết toàn bộ.

Chắng lẽ phải nói, anh ta không nên bắt cóc một con ả diễn viên thối tha, không nên cường bức một con tiện nhân hay sao?

Du Hí còn đang giãy dụa thì nghe được lời của Du Dực, "Du Hí, mày nhớ cho kĩ cái cảm giác này, cảm giác sắp chết tới nơi rồi… Chú chưa bao giờ quan tâm mày chơi bao nhiêu con đàn bà, cũng không để ý mày dùng thủ đoạn gì, mày muốn giết người hay phóng hỏa cũng không liên quan đến chú, nhưng mà mày không nên đụng đến Yến Thanh Ti... Lần này coi như nể mặt mày là cháu trai, nên chú không giết mày, nhưng... sẽ không có lần sau. Nếu như mày còn dám đụng tới Yến Thanh Ti, chú sẽ giết mày!"

Sát khí của Du Dực nhằm thẳng vào Du Hí, có lẽ đây sẽ là thời điểm mà anh ta thấy đau khổ nhất, sợ hãi nhất trong cuộc đời này!

"Bộp.. Bộp..." Du Hí nghe xong, dùng một chút sức lực cuối cùng, vỗ mạnh vào bồn cầu.

Du Dực vẫn không buông tay ra: "Du Hí, nhớ rõ lời của chú chưa?"

"Bộp... bộp..."

Tay Du Dực siết chặt hơn: "Tốt nhất là nên nhớ kĩ vào. Đừng quên, dù cháu có nói dối thì cũng không lừa được chú đâu. Nếu như cháu không thực sự muốn hối lỗi thì bây giờ chú thành thành toàn cho ước nguyện của cháu, để cho cháu chết thật thoải mái."

Du Hí cảm thấy chỉ nhiều thêm một giây nữa thì anh ta sẽ chết thật, lúc này anh ta chẳng quan tâm cái gì nữa, chỉ muốn sống thôi.

Cái gì mà Yến Thanh Ti hay Yến Hồng Ti, chỉ cần có thể sống, có làm cháu trai cô ta cũng được.

Nhưng mà... Du Dực vẫn không động đậy, tựa như thật sự muốn giết chết Du Hí. Ông nhìn Du Hí dần dần không giãy dụa nổi, nhìn động tác anh ta dần dần ngừng lại.

Mấy phút sau, Du Hí bị đau mà tỉnh, ánh mắt còn chưa kịp mở ra đã ho khan kịch liệt, lục phủ ngũ tạng dường như cũng muốn phun ra ngoài rồi, sau khi ho xong thì bắt đầu nôn thốc nôn tháo như điên.

Du Dực lạnh mắt đứng một bên, ông ta vừa mới rửa tay, trên đôi tay vẫn còn đang nhỏ nước cầm một chiếc khăn chậm rãi lau. Ngón tay thon dài, khớp xương hơi lớn một chút, kiểu ngón tay như thế này thường có lực rất lớn.

Du Hí nôn một trận, trong phòng vệ sinh lập tức đầy mùi nôn mửa khó chịu. Nhưng dường như Du Dực không ngửi thấy cái mùi này, ông ta đem nước trên tay lau sạch, hời hợt hỏi: "Nôn xong rồi?"

Du Hí nghe được giọng nói kia, lập tức cả người liền phát run không ngừng.

Chuyện vừa rồi lập tức tái hiện lại trong đầu, người chú này của anh vừa rồi suýt chút nữa giết chết anh rồi.

Du Hí sờ sờ người mình, cảm giác như vừa được sống lại.

Mẹ nó, rốt cuộc vẫn còn sống.

Du Hí nằm bò trên mặt đất, đôi chân mềm nhũn, đúng, là mềm nhũn, anh ta bị Du Dực dọa tới không đứng lên nổi.

Ở trước mặt ông chú ma quỷ này, Du Hí từ một người thích vênh mặt hất hàm sai khiến người khác trở thành một con thỏ chỉ biết cúi đầu xếp tai.

Du Hí không muốn bị nhúng đầu vào bồn cầu nữa liền khóc lóc nói: "Chú hai, thật xin lỗi, cháu không phải người, con mẹ nó cháu còn không bằng cầm thú, là cháu vô liêm sỉ. Cầu xin chú tha cho cháu lần này, sau này cháu nhất định hối cải, chú hai, xin chú tin cháu."

Du Dực: "Những gì chú nói nhớ cả chứ?"

"Nhớ, chú... chú... cháu... cháu đều nhớ cả. Thật xin lỗi... cháu không nên làm như vậy với cô ấy... thật xin lỗi cô ấy, lần sau nhất định cháu sẽ nói xin lỗi cô ấy, nhất định sẽ nhận sai, thật xin lỗi..."

Cảm giác sắp chết thật sự quá đáng sợ. Xưa nay Du Hí đều được cưng chiều, lại là cháu đích tôn của nhà họ Du, địa vị cao biết bao nhiêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại chỉ biết háo sắc, lười biếng, luôn cho rằng bản thân có gia thế tốt, tùy tiện học một tí là có thể về quản lý công ty tốt lắm. Có thể trước kia anh ta hưởng thụ quá nhiều sự hào nhoáng và nịnh nọt của người khác, nhưng hiện tại trước mặt Du Dực cũng chỉ có thể quỳ xuống xin tha thứ.

Tới bây giờ, Du Hí mới hiểu được, trong nhà họ Du dẫu có là con trai trưởng cũng chả phải là to nhất, mà là tay ai đen nhất thì người đó là người lợi hại nhất. Mà bàn về lòng dạ ác độc thì tuyệt đối không có ai hơn được chú hai của anh.

Con mẹ nó, đúng là không phải người, ngay cả cháu ruột cúng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, khốn khiếp

Du Dực xoay người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt của Du Hí. Du Hí cảm thấy ánh mắt của chú hai giống như mắt của một con sói, chỉ cần cắn một nhát cũng đủ cắn chết anh ta, toàn thân lại không khống chế được mà phát run.

Du Dực nói: "Người cháu cần xin lỗi không phải là chú, mà là xin lỗi con bé. Nhưng mà con bé cũng không muốn nhìn thấy cháu đâu, chú lại không muốn cháu làm phiền người ta. Du Hí, nhớ cho kĩ, từ nay về sau không được phép làm khó dễ Yến Thanh Ti, cũng không được phép có tâm tư gì, nếu không lần sau đừng mong tỉnh lại được."

Du Hí liên tục gật đầu: "Cháu... cháu biết... tuyệt đối không dám làm phiền Yến Thanh Ti nữa. Sau này cháu nhìn thấy... cháu sẽ trốn... trốn thật xa..."

Du Dực nheo mắt lại, hời hợt nói: "Đừng có hứa hươu hứa vượn với chú, nếu không cái giá cháu phải trả so với bây giờ còn nặng nề hơn gấp bội."

Du Hí lắc đầu như trống bỏi: "Tuyệt đối không, chú hai, cháu cháu... không hứa suông đâu. Nếu cháu không làm được, không cần chú tới xử lý cháu, chính cháu sẽ tự chết trước."

Thà tự mình ăn một hộp thuốc ngủ cũng thoải mái hơn để chú hai hành hạ tới chết.

Du Dực cười châm chọc một tiếng, đứng lên.

Ông đã nhìn thấy tương lai nhà họ Du, đời thứ ba như thế này làm sao dám so sánh cùng các gia tộc khác, không so được Diệp Thiều Quang, càng không sánh được với Nhạc Thính Phong.

Du Dực đứng lên, lạnh lùng nói: "Chú đi đây."

Du Hí bị dọa sợ đến muốn tiểu ra quần, Du Dực biết trong lòng thằng nhóc này nhất định không cam tâm, nhưng mà so với sự không cam tâm thì Du Hí thấy sợ chết hơn!

Cho dù muốn hận cũng không có gan mà hận.

Du Hí vừa nghe Du Dực nói phải đi thì suýt chút nữa mừng đến chảy nước mắt, cái mạng này giữ được rồi, vội vàng nói: "Chú hai đi thong thả... đi thong thả..."

Trong lòng anh ta lại đang suy nghĩ: Má nó chứ, chỉ cần ông ta không đến tìm thì mình sẽ sống tốt hơn bất cứ ai nha!

Du Dực đi ra khỏi phòng vệ sinh, chợt nhớ tới một chuyện liền quay đầu lại nói: "Đúng rồi, cháu có thể đi cáo trạng."

Du Hí khẽ rùng mình, xua tay lia lịa: "Không, không, không, tuyệt đối sẽ không, chú hai... chú hai chỉ tới dạy bảo cháu một chút thôi, dạy cháu làm người như thế nào, cháu làm sao có thể... đi mách lẻo được chứ? Chú yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai biết..."

Du Hí cho rằng Du Dực đang uy hiếp mình, không cho phép nói ra chuyện vừa rồi. Anh ta cũng không phải thằng ngu, chuyện vừa rồi sao dám nói với ai, nhỡ đâu lộ ra một chút, chú hai lại chạy tới đem đầu anh ta úp vào bồn cầu thì sao? Lúc đó đi tìm ai mà khóc đây, chẳng ai có thể kè kè suốt ngày bảo vệ anh ta được, huống chi trong nhà họ Du, ai có thể cản được chú Hai chứ?

Thật ra thì Du Dực không hề có ý định uy hiếp, ngay từ đầu, lúc quyết định tới dạy dỗ Du Hí, ông đã không quan tâm hậu quả là gì. Muốn mách ai cũng được, dù sao ông cũng chẳng quan tâm, nhưng không ngờ Du Hí cũng tương đối thức thời.

Ông ta vừa mới nghĩ như vậy thì Du Hí lại muốn ăn đòn, anh ta lắp ba lắp bắp: "Chú... chú... chú hai, chú... với Yến Thanh Ti bắt đầu... từ lúc nào..."

Du Dực lạnh mắt nhìn sang, Du Hí sợ đến nghẹn một hơi, vô tình cắn phải đầu lưỡi mình, đau tới chảy nước mắt.

Du Hí hận không thể tự tát mình một cái, này thì đê tiện, này thì hỏi han, rõ ràng hai người này có một chân, con ả Yến Thanh Ti kia cũng không phải đơn giản, không ngờ cô ta cấu kết được với cả chú hai.

Du Dực từ từ xoay người quay trở lại, bóp miệng Du Hí: "Chú còn nghe thấy cháu nói thêm một chữ nào nữa, sẽ cắt lưỡi ngay lập tức."

Không... không... lói (nói)... nữa..." Đầu lưỡi Du Hí còn đang chảy máu, miệng còn bị bóp ra, nói chuyện cũng không được rõ ràng.

Du Hí hối hận muốn chết, này thì hèn hạ, này thì muốn ăn đòn.

Coi như biết rõ hai người kia có cái gì với nhau nhưng cũng không thể nói ra mồm nha. Nói bọn họ thì mình lại ăn đòn.

Sức tay của Du Dực mạnh lạ thường, đôi mắt đỏ lừ kia tựa như có thể chiếm đoạt hết thảy, ông nói: "Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, nhỡ kĩ vào, không nhớ được thì để chú giúp cháu nhớ."

Du Hí muốn lắc đầu, muốn gào lên “không cần” nhưng mà cằm sắp bị bóp nát rồi, đau muốn chết, anh ta không phát ra được âm thanh nào chứ đừng nói là gào lên được.

Du Dực hất Du Hí ra: "Du Hí, cháu muốn làm thằng ngu cũng được, nhưng phải tự mình hiểu đừng có mà ngu đến nỗi ngay cả mạng để chơi cũng không còn."

Du Hí nằm trên mặt đất ho khan: "Chú... hai... yên tâm... cháu nhất định nhớ rõ lời chú nói, nhất định sẽ không nói những lời không nên nói. Chú tha cho cháu lần này đi."

"Vừa rồi là... cháu quá khốn nạn, não bị úng nước rồi... nên mới nói những lời không nên nói... Sau này sẽ không như vậy nữa, có úng nước cũng không phải nước thường, mà là nước bồn cầu.”

Trên mặt Du Hí còn lưu lại nước trong bồn cầu, Du Dực chạm vào mặt anh ta, trên tay cũng dính đầy thứ nước đó.

Du Dực chán ghét cau mày, vừa mới rửa xong lại phải rửa lại.

Ông mở vòi nước, dùng xà phòng rửa tay rửa thật kĩ rồi mới lấy ra khăn tay lau khô. Cái khăn kia sau khi lau xong lại được nhét thẳng vào thùng rác.

Đầu lưỡi của Du Hí ngày càng đau hơn, anh ta nằm trên mặt đất nhìn động tác của Du Dực, nhìn ông ta đem khăn tay ném vào thùng rác thì trong lòng lại điên cuồng chửi bới: Khốn kiếp, không phải người, ông đụng vào mặt tôi một tí còn chê bẩn, vậy sao ông không nghĩ nhúng cả cái đầu tôi vào bồn cầu lâu như thế thì không bẩn chắc?

Mẹ nó, không được rồi, lại buồn nôn.

Du Hí nôn thêm một trận, thấy Du Dực chuẩn bị đi lập tức ngậm miệng kiên quyết không nói thêm bất cứ cái gì. Anh ta sợ mồm mình lại nói ra câu nào đó muốn tìm chết.

Du Dực liếc mắt nhìn Du Hí một cái, nói: "Lúc nào muốn chết thì nói cho chú biết."

Du Hí lắc đầu liên tục: "Không, không, không, sẽ không, chú hai... đi thong thả, đi thong thả... Mấy ngày trước cháu vừa mới tìm được một cái bình bình hoa Bắc Tống, ngày mai sẽ cho người đưa tới cho chú, sau này cháu có cái gì tốt đều biếu chú hai đầu tiên..."

Du Dực không để ý tới lời nói của Du Hí, ông gằn từng chữ: "Nhớ kĩ, đừng-đụng-vào-Yến-Thanh-Ti!"

Du Hí dùng sức gật đầu một cái: "Dạ nhớ, nhất định không đụng vào Yến Thanh Ti. Nhìn thấy cô ấy... cháu sẽ trốn."

Cuối cùng Du Dực cũng rời khỏi nhà vệ sinh, Du Hí nghe âm thanh cửa đóng lại mới thả lỏng người ra được, người như một cái xác chết ngã sụp xuống đất, hoàn toàn không động đậy, cũng không để ý trên người có đau hay trên mặt có mùi lạ không. Anh ta muốn cảm nhận một chút cái cảm giác vẫn còn sống, còn sống thật tốt.

Trong miệng Du Hí lẩm bẩm: "Chú hai khốn kiếp... chú hai không phải là người... chú hai với... với..."

Đột nhiên bên ngoài vang lên "cạnh" một tiếng, Du Hí cho rằng Du Dực trở lại vội vàng giơ tay tự bịt miệng mình, một lát sau không thấy ai đi vào mới biết là do cửa sổ chưa khóa kĩ, bị gió thổi mở ra.

Du Hí đau khổ che mắt, mẹ nó, anh ta chơi đàn bà, chưa đè được ra thì thôi lại còn bị con tiện nhân đó làm cho bị thương đầy mình, còn chưa kịp đi tìm con tiện nhân đó tính sổ thì chú hai khốn khiếp đã đánh tới, ông trời không muốn cho anh sống nữa mà.

Du Hí càng nghĩ càng điên, Yến Thanh Ti làm thế nào mà cấu kết được với cái lão hòa thượng nhà anh ta chứ?

Con mẹ nó, chắc công phu trên giường tốt lắm nha!

Không được, không được, không được nghĩ, chú hai sẽ giết chết mình mất!

Bị người ta đánh thành bộ dạng như quỷ, lại không thể mách người nhà được, thật đau khổ quá đi!

Nhưng vì sau này có thể sống khỏe mạnh, chút đau khổ này, anh ta chỉ có thể cắn nát rồi nuốt vào bụng thôi.

Ai bảo anh ta không dám chọc chú hai chứ?

Du Hí thở hổn hển một lúc mới cảm giác được cả người đều đau, không biết là đau ở chỗ nào, chỉ biết chỗ nào cũng đau.

Du Hí muốn gọi người, nhưng lại nghĩ đến một chuyện, bèn bò lại bên thùng rác, lấy cái khăn tay mà Du Dực ném đi lúc nãy, định ném vào bồn cầu nhưng lại sợ bị tắc nên đành bò ra bên ngoài, tìm bật lửa đốt sạch cái khăn tay đi.

Nhìn khăn tay đang cháy hừng hực, Du Hí mắng: "Du Dực, tên khốn khiếp, bị ông đánh tôi còn phải giúp ông xử lí chứng cứ..."

Việc bị Du Dực uy hiếp, anh ta không dám nói cho người nhà biết, nếu không anh ta việc gì phải lo sợ như vậy. Chú hai lại là một người có bệnh sạch sẽ, khăn tay đều được làm riêng, trong nhà ai cũng nhận được kiểu khăn tay này. Nếu như bị ai nhìn thấy thì không cần nghĩ cũng biết Du Dực đã tới đây.

Du Hí cảm thấy chú hai cố ý vứt lại, muốn xem anh ta có tự giác xử lí hay không, nếu không xử lí tức là muốn ngầm mách cho người trong nhà, cũng tức là muốn chống lại ông.

Lão hồ ly này thật không phải người, khốn khiếp, khốn khiếp!

Ông chờ xem, sớm muộn gì con yêu tinh Yến Thanh Ti cũng lừa gạt ông thôi, để tôi nhìn ông bị chơi đểu, bị cắm sừng.

Đốt khăn tay xong, Du Hí mới nhấn chuông, gọi y tá.

Lúc bác sĩ bước vào, thấy bộ dạng Du Hí nằm dưới đất thì sợ hết hồn: "Cậu bị người ta đánh sao?"

Trong lòng Du Hí nói, ông nói chuẩn rồi đấy!

Nhưng ngoài miệng lại không thể thừa nhận, chỉ có thể cam chịu nói rằng lúc đi vệ sinh bị ngã.

Anh ta bực bội muốn chết, không chỉ vết thương bị nứt ra mà ngay cả chỗ xương gãy cũng bị lệch, điều này đồng nghĩa với việc anh ta lại phải ở trong bệnh viện thêm một khoảng thời gian rất lâu.

Tình huống Du Hí như thế tất nhiên khiến cha mẹ sinh nghi, nhưng bất kể là hỏi thế nào anh ra cũng chỉ nói là anh ta tự ngã xuống, không liên quan tới bất kì ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro