
bí mật kéo dài hơn thế kỉ
Từ chương 1629-1634
Khúc này k có sự xuất hiện của Du Dực nhưng có tất tần tật liên quan tới cái chết của Nhiếp Thu Sính nên mk cũng sẽ làm nhé
…
Thư ký đưa Arthur đi vào bệnh viện, đứng ở bên ngoài thấy Hạ An Lan đắp chăn cho Nhạc phu nhân dỗ dành bà một hồi như dỗ dành con gái của mình vậy.
Nhạc phu nhân nắm lấy tay Hạ An Lan, muốn xác nhận lại một lần: “Hai đứa nó không sao thật chứ?”
Bà đã tỉnh lại được một lúc, Hạ An Lan kể hết mọi chuyện cho bà nghe, nhưng trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
Hạ An Lan rất kiên nhẫn: “Không sao, đã về nhà nghỉ ngơi rồi. Chúng muốn tới đây nhưng vì đã quá muộn, Thanh Ti cần nghỉ ngơi nên anh bảo bọn nó về trước.”
Nhạc phu nhân thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi… Nửa cái mạng của em cũng bị dọa suýt mất rồi.”
“Do anh không tốt, sau này nhất định sẽ bảo vệ cho mọi người.”
Nhạc phu nhân liếc nhìn ông một cái, nói: “Cho dù những gì anh vừa nói là thật thì em vẫn còn nhớ những lời anh nói trước đó đấy.”
“Được, ngày mai em muốn sầu riêng thì sầu riêng, bàn chông thì bàn chông, được chưa?”
Nhạc phu nhân chẹp miệng: “Thế còn nghe được…”
Nói xong, bà thấy Arthur đứng ngoài cửa nhìn hai người thì giật giật ống tay áo của ông: “Tìm anh kìa.”
Hạ An Lan không nhìn cũng biết là ai: “Anh đi một chút rồi quay lại, em ngủ đi.”
Nhạc phu nhân gật đầu.
Hạ An Lan đi ra ngoài, dẫn Arthur vào phòng bệnh bên cạnh.
Arthur nói: “Đây mới là bộ mặt chân thực nhất của ông?”
“Không, bộ mặt chân chính của tôi chính là đối mặt với mỗi kiểu người thì có một mặt khác nhau.”
Arthur gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Ngồi đi.” Hạ An Lan chỉ vào ghế dựa, Arthur ngồi xuống.
Hạ An Lan cân nhắc một chút rồi nói: “Cậu biết tôi tìm cậu là muốn hỏi chuyện gì. Đại khái là nói về chuyện từ thời bà nội cậu đi. Tên bà ấy là Chu Phượng Khanh phải không?”
Arthur lắc đầu: “Tôi không biết tên tiếng Trung của bà, bà chưa từng nói gì với tôi, ông nội tên gọi bà là Isabella.”
Hạ An Lan cầm lấy một quyển album trên bàn, lấy ra từ trong đó một tấm ảnh đen trắng: “Là bà ấy đúng không?”
“Đúng, bà nội lúc còn trẻ đúng là như thế này, rất giống.”
Hạ An Lan tiếp tục nói: “Khoảng 60 năm trước bà ấy tới nước M, gặp ông nội cậu. Sau khi ông nội cậu mất, bà ấy đã điều hành thế lực của ông cậu.”
Arthur cười nhẹ: “Bà nội đúng là người cầm quyền đằng sau, cha tôi chỉ là người ra mặt thôi.”
Hạ An Lan buồn bã nói: “Đúng thế, bà nội cậu rất giỏi, hại cả đời em gái tôi, đến hôm nay tôi mới tìm ra bí ẩn này.”
Biểu tình của Arthur hơi ảm đạm, không nói gì.
Bà nội của anh đúng là rất giỏi, trước đây, ông nội cực kỳ phục tùng bà, nói như bây giờ chính là coi bà như nữ thần luôn.
Nhưng lúc ông nội chết, bà nội của anh lại đang ngủ.
Trong nhà mọi người đều nói, lúc bà nội ngủ thì không ai được làm ồn, đây là mệnh lệnh tuyệt đối phải tuân thủ.
Bà nội anh cực kỳ coi trọng chuyện giữ gìn nhan sắc, đối với bà mà nói, không có gì khôi phục làn da tốt hơn cách ngủ đủ giấc.
Cho nên, lúc ông nội anh hấp hối, muốn nhìn thấy nữ thần của mình lần cuối, ba anh cố gắng lấy dũng khí tới đánh thức bà, đáng tiếc, bà nội không những không đi bệnh viện mà còn cho ba anh một cái bạt tai.
Arthur đi theo ba mình nên anh nhớ mãi ánh mắt khinh thường của bà nội, bộ dáng lạnh lùng, bạc bẽo, bà nói: “Chết thì chết đi, còn lắm chuyện làm gì? Mẹ đã nói rồi, lúc mẹ ngủ thì không ai được quấy rầy, con có mỗi chuyện nhỏ này cũng tới làm phiền mẹ, con nghĩ con lớn rồi thì mẹ không dám thu thập con phải không?”
Đúng, đây là lời mà bà nội đã nói, Arthur nhớ rõ từng câu từng chữ.
Lớn lên Arthur gặp được rất nhiều người lạnh lùng, bạc bẽo, nhưng trong lòng anh, không ai có thể bằng bà nội của mình được.
Đối với Arthur, bao gồm cả ba và mẹ mà nói, bà nội chính là ác mộng lớn nhất trong gia đình.
Vậy mà sau khi bà ấy chết rồi, ác mộng vẫn không tan đi.
Arthur thản nhiên nói: “Chuyện của bà nội tôi cũng không biết nhiều. Ông cứ hỏi đi, nếu tôi biết thì sẽ nói cho ông.”
Hạ An Lan hỏi: “Chuyện 40 năm trước, cậu có biết gì không?”
Arthur lắc đầu: “Kỳ thực, ông hỏi vào lúc đó thì tôi không biết được, vì tôi chưa ra đời. Bà nội tôi và Hạ gia các ông có ân oán gì đó, nhưng tôi không biết rõ, mà cho dù biết một ít thì cũng không biết nói từ đâu. Tôi nghĩ ông nên nói trước, tôi bổ sung thì hơn.”
Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó cậu còn chưa ra đời. Em gái tôi, cũng chính là mẹ của Thanh Ti, khi đó nó vẫn còn nhỏ, mới chỉ 5 tuổi…”
Hạ An Lan lấy ra hai ảnh chụp của mẹ Thanh Ti lúc còn nhỏ và lúc lớn lên.
“Cậu nhìn đi, nó rất giống Thanh Ti đúng không?”
Arthur nhìn ảnh mẹ của Thanh Ti, rất kinh ngạc: “Đúng thế, giống quá…”
Hạ An Lan thở dài một tiếng, “Kỳ thực, chuyện này rất loạn, tôi cũng không biết phải nói với cậu từ đâu. Liền từ lúc trước khi bà nội cậu tới nước M đi.”
“60 năm trước, khi ông nội tôi còn sống, lúc đó tôi chưa ra đời, hai nhà Hạ, Chu đều là danh gia vọng tộc ở Dung Thành. Các gia tộc mới quật khởi giai đoạn đó đều hướng lên trên, muốn nắm giữ quyền lực trung ương, nói nhiều cũng vô dụng, đơn giản đó chính là phân tranh của các gia tộc, cuối cùng ông nội tôi đánh đổ Chu gia. Chu gia thất bại thảm hại, bởi vì những nguyên nhân không tiện công bố nên rất nhiều người của Chu gia bị xử quyết bí mật. Những người này đều là những người chống lưng của Chu gia, bọn họ bị đánh đổ thì Chu gia cũng xong đời. Bà nội cậu là người duy nhất của Chu gia còn sống. Khi đó bà ấy xinh đẹp, trẻ trung, hai nhà còn từng nói sẽ cho bà ấy và cha tôi kết thân với nhau. Nhưng ân oán gia tộc, ân oán cá nhân đan xen vào với nhau, cuối cùng bà ấy hận Hạ gia, hận mỗi người của Hạ gia.”
"Về sau, lưu vong tới nước M gả cho ông cậu là vì có mục đích, có dã tâm riêng, điều bà ta muốn không phải là ông cậu mà là thế lực trong tay ông ấy."
Arthur nghiêm túc lắng nghe, mặc dù những gì Hạ An Lan nói đều rất khái quát, không rõ ràng thế nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được một ít.
Anh gật đầu: "Bà nội tôi thực sự làm được ông tôi vô cùng mê luyến bà ấy, chỉ cần bà ấy muốn cái gì đều dâng lên cho bà ấy."
Hạ An Lan tiếp tục nói: "Mấy năm đầu lưu vong khi ấy tình tình trong nước quản rất gắt gao, bà nội cậu muốn nhúng tay vào cũng không được, về sau thế cục từ từ bình ổn, hai nước đẩy mạnh giao lưu tiếp xúc, bà ta liền bắt đầu mượn tay gián điệp của ông nội cậu sắp xếp vào Hoa Hạ trả thù Hạ gia, người đầu tiên bị lôi kéo chính là Tằng lão gia."
Arthur không biết chuyện này: "Tôi biết Tằng gia và tổ chức chúng tôi cũng hay qua lại với nhau thế nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm. Về sau lớn lên một chút tham dự vào công việc nội bộ của tổ chức mới biết được Tằng gia với tổ chức không giống như quan hệ chủ và thuộc hạ, giống quan hệ hợp tác, giao dịch nhiều hơn."
"Không sai, Tằng gia là cơ sở ngầm mà bà nội cậu mua được, hợp tác rất thuận lợi."
"Về sau thì sao?" Arthur rất muốn biết sự tình phía sau.
"Về sau, bọn họ vẫn luôn tìm cơ hội, khi đó ông nội tôi đã chết, cha tôi lên cầm quyền tuy rằng năng lực của ông ấy không được như ông nội, nhưng Tằng gia của 40 năm trước sao so được với 60 năm trước, bọn họ muốn tìm phiền toái cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Hạ An Lan dừng lại, sắc mặt lạnh xuống: "Nhưng rồi bọn họ cũng tìm được cơ hội, bởi vì trong nhà chúng tôi xuất hiện một con sói..."
"Sói gì?"
Ánh mắt Hạ An Lan lạnh đến thấu xương, ông nhớ tới Hạ Như Sương.
"Cha tôi ở cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé gái, lấy tên là Hạ Như Sương. Vốn là vì em gái tôi nên mới nhận nuôi cô ta thế nhưng... cô ta lại đố kị con bé, cô ta nghĩ nếu trong nhà chỉ có mình cô ta là con gái thì mọi sự sủng ái chiều chuộng đều là của cô ta, cô ta muốn giết người. Bà nội cậu muốn trả thù Hạ gia, vì thế bà ta sai Tằng gia nội ứng ngoại hợp, bắt cóc em gái tôi."
"Về sau chỗ giam con tin bị cháy, lúc dập tắt lửa bên trong chỉ còn lại một cái xác bé gái bị cháy đen. Lúc đó chúng tôi đều cho rằng Tiểu Ái đã chết... cả gia đình tôi nháy mắt mắt liền sụp đổ, mẹ tôi bệnh không dậy nổi, cơ thể ngày càng suy kiệt, không bao giờ đứng dậy được nữa..."Gói kỳ nghỉ gia đình
Mỗi khi nhớ lại những gì đã trải qua, Hạ An Lan đều thấy lạnh ngắt cả người.
Arthur nghe xong liền hỏi: "Mẹ của Thanh Ti... không chết có phải không?"
"Đúng vậy, không chết, tôi cũng không ngờ được sau 40 năm tôi sẽ tìm được Thanh Ti, nếu như không gặp Thanh Ti, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chân tướng năm đó."
Nếu như không có Thanh Ti, bọn họ vĩnh viễn sẽ nhìn không được bộ mặt thật của Hạ Như Sương...
"Những gì mẹ Thanh Ti đã trải qua, cậu biết không? Bà ta có nói với cậu?"
Sắc mặt Arthur có chút kém, anh gật đầu: "Nói qua... lúc bà nội tôi sắp chết, gọi tôi tới nói với tôi một số chuyện tôi không hiểu, muốn tôi... muốn tôi... muốn tôi tiếp cận một người, phá hủy người đó?"
"Người đó có phải là Thanh Ti? Trước đây cậu tiếp cận con bé là cố ý có đúng không?"
Arthur trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu: "Đúng vậy... là cố ý, cô ấy vừa đặt chân tới nước M, tôi liền biết nhưng... không ngờ được cô ấy lại làm thay đổi nhận thức của tôi."
Lúc đó Arthur không lập tức đi tiếp cận Thanh Ti mà là cho người theo dõi, sau đó báo cáo tình hình lại cho anh.
Sau một thời gian ngắn, anh có chút hứng thú với cô gái trẻ này liền tự mình đi theo... sau đó liền hãm sâu vào... vì thế, anh liền tìm một cơ hội ra tay cứu Thanh Ti lúc cô bị truy sát gắt gao nhất.
Vì vậy, tình bạn của Yến Thanh Ti và Arthur liền nảy sinh. Trong 3 năm ở nước M, anh là người bạn duy nhất của Yến Thanh Ti và cũng là một trong những người cô tin tưởng nhất.
Thế nhưng... Arthur không biết, nếu Thanh Ti biết ngay cả phần tình bạn này cũng là do anh tính toán mà có... liệu cô có tha thứ cho anh không?
Hạ An Lan vỗ vỗ vai Arthur nói: "Cậu là người tốt, cậu cố ý tiếp cận con bé nhưng không hề đả thương con bé lại bảo vệ nó, nếu như không có cậu... chưa chắc Thanh Ti đã có thể bình an trở về như thế này."
Những gì Yến Thanh Ti trải qua ở nước ngoài, Hạ An Lan cũng đã cho người đi điều tra kĩ càng. Nhưng không ngờ càng điều tra lại càng lôi ra nhiều chuyện... Từ chuyện của Thanh Ti đến chuyện cái chết của Tiểu Ái 17 năm trước, rồi đến vụ bắt cóc 40 năm trước thế, nhưng sự tình còn không có kết thúc... kéo dài tới cuộc tranh đấu của hai nhà Hạ Chu 60 năm trước!
Hạ An Lan nghĩ tới mà lòng cũng rét run.
Bí mật kéo dài hơn thế kỉ!
Nếu như không phải Hạ Như Sương bại lộ, nếu như Tằng Khả Nhân, Tằng Niệm Nhân không ra tay với Thanh Ti, sợ rằng bí mật này sẽ mãi mãi không bao giờ được lộ ra dưới ánh mặt trời.
Dường như thế gian này đang vận hành hành theo một quy luật riêng của nó, làm chuyện xấu, có giấu giếm thế nào, sớm muộn gì cũng có ngày bị vạch trần.
"Xin ông đừng nói những chuyện này cho Thanh Ti, có thể chứ?"
Arthur hi vọng, ở trong lòng Yến Thanh Ti, anh mãi mãi là bạn tốt của cô.
Hạ An Lan gật đầu: "Đương nhiên là có thể."
"Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi nhé, bà nội trước khi chết bảo cậu tiếp cận Thanh Ti, vậy có nói những chuyện liên quan đến Thanh Ti, Tiểu Ái... bà ta đều biết tất cả có phải hay không?"
Đây là chuyện Hạ An Lan rất muốn biết.
Rất hiển nhiên, bà nội của Arthur chính là kẻ đứng đằng sau tất cả, kể cả là khi sắp chết dường như mọi chuyện vẫn nằm trong khống chế của bà ta, Thanh Ti có muốn phản kháng thế nào cũng không thoát được nguy hiểm.
Đợi sau khi bà ta chết, Thanh Ti mới bắt đầu sống thoải mái hơn một chút.
Hạ An Lan bỗng cảm giác được phía sau lạnh ngắt. Mấy chục năm sống trên đời mà lại phải sống dưới một đôi mắt giám thị, khống chế từng hành động của mình, cho dù mình có giãy dụa đến thế nào vẫn không thể thoát khỏi trói buộc của kẻ đó... chuyện này thật quá đáng sợ.
Mấu chốt nhất là bà nội của Arthur biết rõ sự tồn tại của Thanh Ti nhưng vẫn không có giết cô, vậy bà ta mong muốn cái gì?
Dằn vặt?
Hủy diệt?
Hạ An Lan không cách nào hiểu được chuyện này, ông muốn biết được toàn bộ!
Thế nhưng bà nội Arthur đã chết, ông thật hi vọng cậu ta biết được điều gì đó.
Arthur suy nghĩ một chút mới nói: "Tôi đoán có lẽ là vậy, bà nội lúc sắp chết, thần trí kỳ thực đã không tỉnh táo lắm, lúc nói tiếng Trung lúc nói tiếng Anh... tôi nghĩ bà đã phát điên, không đúng, từ trước bà ấy luôn luôn điên rồ như thế, tôi nghe được sự không cam lòng trong những lời bà nói, đại khái là... bà muốn trả thù Hạ gia, nhưng Hạ gia lại càng ngày càng tốt, bà ấy không làm được gì..."
Hạ lão gia tuy bình thường nhưng cũng không phải là loại người vô năng, trên thì có bóng cha già, dưới thì con trai không chịu thua kém.
Chỉ trong vòng mấy chục năm, Hạ gia đã trở thành gia tộc vững mạnh nhất cả Hoa Hạ, không cách nào rung chuyển.
Bà nội Arthur muốn báo thù cũng hoàn toàn bất lực.
Arthur mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Hạ An Lan nhìn ra sự do dự của anh: "Nói đi, không cần lo lắng, người đã chết hết rồi, tôi chỉ muốn biết rõ chân tướng thôi."
Nhiều năm như thế, những người biết chuyện đa phần đều đã chết.
Giờ cái Hạ An Lan cần là chân tướng mọi chuyện, trả lại công đạo cho em gái, cho gia đình ông.
Ông không thể để em gái ông chết oan uổng như thế, chết một cách không minh bạch như thế...
Arthur trầm ngâm nghĩ ngợi một hồi mới nói: "Sau khi bà nội mất, tôi chỉnh lý di vật của bà ấy, phát hiện bà có một quyển nhật ký, có một bộ phận đã bị hỏng, được ghi bằng tiếng Trung... Lúc đó tôi cũng không biết biết Trung, vừa tra từ điển vừa dịch, chỉ là nhật ký bị thiếu khá nhiều, cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng... căn cứ vào những lời bà nội trước khi chết nói thì có thể đoán bà vẫn luôn biết chuyện của mẹ Thanh Ti và sự tồn tại của cô ấy nữa... Cứ cách một thời gian bà lại đem những chuyện hai mẹ con họ gặp phải ghi lại... từ trong câu chữ thôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ của bà."
Hạ An Lan sắc mặt âm trầm, nói như vậy bà nội Arthur biết hết tất cả từ lúc chuyện bắt cóc đến quãng thời gian lưu lạc ở nông thôn...
Bà vẫn luôn nhìn, nhìn Tiểu Ái xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, thật vất vả lớn lên lại lấy người không thuộc về mình, về sau lại bị gã hại chết... bà ta không chỉ nhìn mà còn nhúng tay vào khống chế tất cả y như chơi cờ, đùa bỡn mạng sống của con bé.
Trái tim Hạ An Lan như bị ai đó bóp chặt, vô cùng khó chịu.
Ông hỏi: "Vì sao... nếu muốn báo thù, vì sao bà ta không giết chết Tiểu Ái, vì sao... không giết chết Thanh Ti?"
Arthur nhìn Hạ An Lan mặt mũi tái nhợt, cúi đầu nói: "Tôi đoán... đại khái là bà nội cho rằng, các người hại chết cha mẹ người thân của bà, bà hận các người tới độ có giết người cũng vô pháp thỏa mãn sự hận thù của bà. Sở dĩ bà muốn mẹ Thanh Ti bị người ta chà đạp, sỉ nhục, sống một cuộc sống thấp hèn, giãy giụa trong đau khổ, bị phản bội... là vì... vì muốn cảm nhận được sự vui vẻ trong sự đau khổ của mẹ Thanh Ti, cảm nhận được sự vui vẻ của việc báo thù."
Hạ An Lan cúi đầu che mắt, ánh mắt ông chua xót...
Tiểu Ái...
Trong đầu ông tất cả đều là hình ảnh khi con bé mới tròn 5 tuổi, ông không dám nghĩ tới cuộc sống sau đó của nó....
Ông chưa bao giờ dám nhìn tới những hồ sơ điều tra về những gì con bé đã trải qua.
Không ai biết ông kỳ thực rất muốn đến thăm mộ con bé nhưng lại không dám...
Arthur thở dài, bà nội anh đúng là một người điên, bởi vì anh từ nhỏ đã lớn lên bên bà nên mới không muốn trở thành một người như thế.
Cuộc đời của một người như thế nào là do bản thân họ tự tạo nên chứ không phải là do người khác khống chế mà thành.
Bà nội anh hủy đi cuộc đời của một cô gái, cũng thiếu chút nữa hủy đi Thanh Ti.
Arthur lấy dũng khí tiếp tục nói: "Sau... Thanh Ti cũng thế, bà nội không muốn giết cô ấy, có lẽ là nghĩ nếu như cô ấy chết, bà sẽ không còn người có thể trả thù nữa, đôi khi sống không bằng chết còn đáng sợ hơn cả cái chết... Bà không thể ra tay với ông nhưng trên người Thanh Ti lại chảy dòng máu của Hạ gia, bà muốn Thanh Ti còn chịu khổ hơn những gì mẹ cô ấy đã chịu, thế nhưng Thanh Ti và mẹ cô ấy không giống nhau. Khi cô ấy tới nước M thì sức khỏe của bà nội đã rất yếu, biết thời gian còn lại không nhiều cho nên muốn tôi đi giải quyết Thanh Ti, muốn tôi tiếp cận cô ấy, có được tín nhiệm của cô ấy, sau đó phá hủy cô ấy..."
Khi nói ra những lời ngày gánh nặng trong lòng Arthur như được giải thoát.
Kỳ thực đây chính là lí do anh vẫn mãi không dám nói với Yến Thanh Ti chuyện anh thích cô.
Bởi vì anh chột dạ, anh sợ.
Anh không bao giờ gọi Thanh Ti bằng tên tiếng Trung vì anh luôn tự lừa mình dối người, luôn nghĩ cô là Monica, không phải là Yến Thanh Ti.
Thế nhưng có lừa mình dối người thế là thì cô vẫn là Yến Thanh Ti trước sau đó mới là Monica.
Mấy năm này, Arthur vẫn luôn sợ sẽ bị Thanh Ti phát hiện ra tất cả... sau đó... hận anh!
Thế nhưng đây là nghiệp mà bà nội anh đã gây ra, anh phải trả thay cho bà.
Hạ An Lan vẫn bảo trì tư thế che mắt, Arthur không biết có phải là ông đang khóc hay không.
Anh nghĩ, nếu như em gái của anh cũng bị người ta hủy như vậy, chưa chắc anh đã bình tĩnh được như Hạ An Lan.
Hạ An Lan đau đớn, Chu Phượng Khanh đâu chỉ trả thù mỗi Hạ gia đâu, bà ta đã hủy diệt cả gia đình ông.
Cải biến cả cuộc đời của Tiểu Ái, hủy hoại cả cuộc đời con bé!
Sự trả thù của bà tàn nhẫn hơn bất cứ ai, bất cứ thủ đoạn nào trên đời này...
Ngay cả ông tham chính trường nhiều năm như vậy, âm mưu quỷ kế của ông cũng không so được với bà ta về độ ác độc và âm hiểm.
Trước đây, khi hai nhà Hạ Chu đấu nhau, Hạ gia chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn với nhà họ.
Nhưng Chu gia lại luôn đầu cơ trục lợi, bất cứ vị lãnh đạo nào cũng không thể tha thứ chuyện họ đã làm đối với quốc gia này, coi như là bí mật xử quyết cũng không oan uổng bọn họ, nếu như đưa ra ngoài ánh sáng thì đừng nói đến việc chỉ tử hình, những người liên quan ngay cả Chu Phượng Khanh cũng khó thoát khỏi vòng lao tù.
Buồn cười ở chỗ, Chu Phượng Khanh không dám đi chỉ trích vị lãnh đạo đã hạ lệnh xử quyết cha mẹ và người thân bà ta nhưng lại dám trút giận lên Hạ gia, nói đúng hơn là chỉ dám ra tay với người nhỏ nhất, không có năng lực khảng phán nhất...
Nếu bàn về đê tiện, Hạ An Lan tự nhận mình đúng là không thể so với Chu Phượng Khanh.
Lòng bàn tay Hạ An Lan ướt đẫm, ông không nói gì cũng không ngẩng đầu lên, cả căn phòng chìm vào yên lặng.
Những gì Arthur biết đều đã nói hết, giao dịch của anh với Hạ An Lan đã xong.
Anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, cái gì đều nhìn không thấy, không biết có phải ngoài trời tuyết đang rơi.
Một lúc lâu lúc, Hạ An Lan mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt ông đỏ bừng tràn đầy tơ máu, quanh vành mắt mơ hồ có ánh nước, ông nói: "Bà nội cậu hẳn là rất vui vì mình đã chết."
"Đúng vậy, tôi cũng rất vui vì bà ấy đã chết."
Nếu như bà ấy không có chết, chỉ sợ Yến Thanh Ti đã lặp lại bị kịch của mẹ cô ấy.
Hạ An Lan viền mắt tuy đỏ thế nhưng vẫn bình tĩnh hỏi Arthur: "Ngoại trừ liên hệ với Tằng gia, bà nội cậu có liên hệ với Hạ Như Sương hay Diệp gia?"
Chu Phượng Khanh, Hạ Như Sương, Tằng gia, Diệp gia... những người này đều là hung thủ tạo nên bi kịch của Tiểu Ái.
Hạ Như Sương và Chu Phượng Khanh là kẻ chủ mưu.
Có điều, Chu Phượng Khanh lại biết nhiều hơn.
Sau trận hỏa hoạn, đến Hạ Như Sương cũng cho rằng Tiểu Ái đã chết, thế nhưng Chu Phượng Khanh lại biết, có thể là bà ta cố ý không cho Tiểu Ái chết, bởi vì bà ta muốn dằn vặt con bé.
Hạ An Lan siết chặt nắm tay, nếu như những người này không chết thì ông nhất định sẽ đem những gì Tiểu Ái đã trải qua trả hết lên người bọn họ.
Arthur suy nghĩ một chút rồi nói: "Hạ Như Sương... cái tên này, ở nhật ký của bà nội tôi có thấy qua... hình như bọn họ có giao dịch, cụ thể như nào thì không rõ ràng lắm."
"Đích xác đúng là... giao dịch."
Hạ Như Sương muốn ra tay với Tiểu Ái, Chu Phượng Khanh muốn trả thù Hạ gia vì vậy... không mưu mà hợp.
"Những gì tôi biết tôi đều đã nói, như vậy đã đủ rõ chưa?"
Hạ An Lan gật đầu: "Đều đã rõ."
Ân oán bị chôn vùi nửa thế kỉ cuối cùng cũng đã được làm rõ.
Hạ An Lan đứng dậy: "Tối mai là giao thừa, tiện thì ghé qua chơi?"
"Ngài không hận tôi sao?"
Hạ An Lan mỉm cười: "Bà nội cậu là người xấu nhưng cậu là một người tốt, cảm ơn cậu đã bảo hộ Thanh Ti trong quãng thời gian con bé ở nước ngoài."
Arthur cúi rạp người trước mặt Hạ An Lan: "Cảm tạ sự tín nhiệm của ngài, những chuyện đã hứa với ngài tôi nhất định sẽ làm."
"Cần tôi hỗ trợ cứ việc nói."
"Cái này, tôi... có thể cầu ngài một việc sao?"
"Có thể..."
"Có thể để tôi mang thi thể của Mill đi được không?"
"Tro cốt."
"Cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro