Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Mùi thuốc sát trùng, mùi mồ hôi khô và mùi thức ăn rẻ tiền đã cũ kỹ đến mức hòa quyện lại, bám rễ vào từng sợi vải rèm cửa sổ. Hứa Chi Ý đã nằm trong căn phòng trọ lạnh lẽo này được ba năm, kể từ cái đêm chiếc xe tải định mệnh ấy lướt qua cuộc đời cô như một lưỡi hái tử thần. Nó cướp đi đôi chân lành lặn của cô, cướp đi sự nghiệp múa vừa chớm nở, và để lại một nửa thân thể nằm bất động trên chiếc giường đơn cũ kỹ.
Thế giới của cô thu nhỏ lại bằng bốn bức tường bong tróc và khung cửa sổ nhìn ra vệt trời xám xịt. Sự sống của cô, kỳ lạ thay, lại nở rộ và tàn lụi ngay trong đôi bàn tay gầy gò của một người đàn ông: Thời Tư Niên.
Tiếng cửa cọt kẹt mở ra.
"Anh về rồi đây, Ý Ý."
Giọng nói ấy luôn nhẹ nhàng, như thể sợ làm vỡ tan cái không khí mỏng manh đang bao bọc cô. Thời Tư Niên đặt chiếc cặp đã sờn quai xuống, cơ thể anh ngả nghiêng một chút. Đã mười sáu tiếng trôi qua kể từ khi anh thức dậy: bốn tiếng học ở trường, tám tiếng làm thêm ca chiều tại quán cà phê 24/7, và bốn tiếng chen chúc trên xe buýt. Anh trông như một cái bóng rỗng tuếch, chỉ còn lại đôi mắt vẫn giữ được sự ấm áp, vẹn nguyên như ngày đầu.
Anh đến bên giường, khẽ khàng nâng lưng cô dậy, kê chiếc gối mềm vào. Động tác thuần thục, chính xác đến từng centimet, vì anh đã làm điều này hàng nghìn lần.
"Anh đã mua cháo sườn em thích, còn nóng đây. Cố ăn hết nhé, lát nữa còn vật lý trị liệu."
Hứa Chi Ý nhìn cháo, rồi nhìn lên khuôn mặt hốc hác của anh. Dưới ánh đèn vàng vọt, quầng thâm mắt anh dày đặc như vết mực loang. Gia đình anh đã cắt đứt mọi viện trợ, khóa thẻ, phong tỏa tài khoản. Anh, một thiếu gia quen được nuông chiều, nay phải làm việc quần quật chỉ để duy trì sự sống bên lề này của cô.
Cô đưa tay, chạm khẽ vào vết chai trên ngón tay trỏ anh-nơi anh cầm bút và cầm thìa cho cô.
"Tư Niên," giọng cô khàn đặc, "Anh mệt lắm rồi. Không cần anh phải..."
"Suỵt." Anh đặt ngón tay lên môi cô, cười. Nụ cười ấy là ánh dương duy nhất chiếu rọi vào căn phòng này. "Đối với anh, chăm sóc em không phải là gánh nặng. Em là lý do để anh cố gắng. Nếu anh bỏ em lại, anh biết mình sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."
Cô im lặng. Anh coi cô là lẽ sống. Nhưng chính cái tình yêu và sự hy sinh quá lớn lao ấy đang dần trở thành sợi xích trói buộc. Anh đã gom hết phần đời vỡ vụn của cô vào lòng bàn tay, cố gắng hàn gắn từng chút một. Nhưng càng hàn gắn, cô lại càng cảm thấy mình bị giam cầm trong chính lòng tốt không đáy ấy.
Tình yêu của anh thật chật chội.
Một năm sau.
Tiếng dép lê chạm đất lạo xạo.
Sau bao nỗ lực, sau những cơn đau xé thịt trong phòng trị liệu, Hứa Chi Ý cuối cùng đã có thể bước đi. Cô đứng trước gương, mặc chiếc váy cũ kỹ mà Tư Niên đã mua tặng. Đôi chân cô hơi run, nhưng chúng đã cắm rễ trở lại trên mặt đất.
Điều đầu tiên cô cảm thấy không phải là niềm hạnh phúc của người hồi sinh, hay sự biết ơn vô bờ bến dành cho người đã cứu rỗi mình.
Đó là sự ngột ngạt.
Cô nhìn ra cửa sổ. Cuộc sống bên anh quá nghèo nàn, quá tẻ nhạt. Anh tan sở về, mang theo một chiếc bánh bao, một bịch thuốc, và một nụ cười mệt mỏi. Chỉ thế thôi. Cả thế giới quay cuồng vì cô, nhưng cô thì muốn thoát ra khỏi cái "thế giới" nhỏ bé và thiếu thốn này.
Cô xứng đáng với những thứ lấp lánh hơn. Cô xứng đáng được sống lại cuộc đời đã mất, không phải là một nửa của cuộc đời chỉ biết dựa dẫm này.
Và rồi, cô đã ngoại tình.
Người đàn ông đó là Lục Minh An. Anh ta có tiền, có quyền, và nói những lời đường mật khiến cô cảm thấy mình là nữ hoàng, là trung tâm vũ trụ.
Lần đầu bị phát hiện là một buổi tối mưa phùn. Thời Tư Niên tan ca sớm, muốn tạo bất ngờ cho cô. Anh dùng chiếc chìa khóa dự phòng mở cửa.
Anh thấy chiếc váy mới cô nói là của bạn tặng, thấy vẻ mặt tươi tắn rạng rỡ anh đã lâu không thấy, và thấy chiếc điện thoại sáng rực. Cô vừa kết thúc một cuộc gọi video, trên màn hình vẫn còn sót lại hình ảnh một người đàn ông lạ mặt.
Lục Minh An đứng chết lặng. Máu trong người anh như đông lại. Anh không khóc, không gào thét. Ánh mắt anh như sụp đổ ngay trong khoảnh khắc đó, như thể một pháo đài đã được dựng lên bằng hết thảy sinh lực bỗng chốc hóa thành cát bụi.
Anh vẫn hỏi rất khẽ, giọng nói run rẩy đến nỗi chỉ có tiếng mưa mới át được:
"Nếu em không còn yêu anh... chỉ cần nói."
"Anh sẽ tự lùi lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro