Chương 6
Chờ làm xong phôi bánh ngọt bỏ vào lò nướng, mặt Lưu Chí Hoành cũng biến thành con mèo nhỏ.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bé cười, nâng lên cằm bé, lấy khăn tay giúp bé lau mặt.
Lưu Chí Hoành ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy có chút ngây ngất , lại đến gần một chút, là có thể hôn hắn.
Lông mi hơi hơi rung động, Chí Hoành nhợt nhạt nhắm mắt lại.
Trong lòng bang bang nhảy loạn, nhưng không biết nụ hôn có dừng lại trên môi?
"Được rồi , sạch rồi" Thiên Tỉ buông cằm bé ra, xoay người nhìn lò nướng.
Lưu Chí Hoành có chút mất mát.
Hắn không thích mình sao?
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xổm trước lò nướng, đưa tay đặt thời gian.
Trên mặt biểu tình như không có việc gì, trong lòng lại loạn thành một đoàn.
Lưu Chí Hoành bộ dáng thanh tú tinh xảo, vừa rồi nhìn bé nhắm mắt lại, chính mình cư nhiên cảm thấy giật mình.
Là bởi vì chính mình gần đây không có đi ra ngoài sao? Mới có thể có phản ứng với tiểu ngốc tử này.
Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu, muốn đem sự tình vừa rồi quên đi.
Tại trù phòng, tràn ngập hương vị ngọt ngào của bánh ngọt, im lặng một cách khác thường.
Lúc này hai người đều có chút xấuhổ, vừa lúc chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí kỳ quái.
"Uy" Thiên Tỉ như trút được gánh nặng, lấy điện thoại ra nghe.
"Bác sĩ Dịch , lâu rồi không thấy ngươi, buổi tối đến đây đi?" Di động truyền đến giọng nói nam nhân.
"Được." Thiên Tỉ lập tức đáp ứng.
Dù không nhớ rõ hắn là ai, nhưng đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng không có gì, mình chết dí ở nhà cũng lâu rồi.
"Buổi tối ngươi muốn đi ra ngoài a?" Lưu Chí Hoành vừa rồi ẩn ẩn nghe được người nọ nói chuyện, vì vậy vừa ăn dâu tây vừa hỏi hắn.
"Ân, buổi tối ngươi làm xong bài tập đi ngủ sớm một chút." Lò nướng đinh đông vang lên, Thiên Tỉ đeo bao tay, cẩn thận lấy khay bánh.
Lưu Chí Hoành nghĩ mình không giúp, vì sao mặc kệ Dịch Dương Thiên Tỉ làm gì mình vẫn thấy hắn rất đẹp trai.
"Tiểu Ngốc tử, giúp ta đem dâu tây cùng bơ lấy lại đây." Thiên Tỉ gọi Chí Hoành hỗ trợ.
"Thiên Chíp, ngươi buổi tối muốn đi đâu?" Lưu Chí Hoành một bên đem bơ đưa cho hắn, một bên làm bộ như lơ đãng mở miệng.
"Cùng vài bằng hữu đi uống rượu." Thiên Tỉ cẩn thận chét bơ xong lại xếp dâu tây, cắt một khối bánh lớn đưa cho Chí Hoành, "Nóng hổi mới ra lò, ha ha xem có thích không."
Bánh ngọt xốp vàng óng ánh, hương vị bơ ngọt ngào mê người, dâu tây tiên diễm ướt át, còn bỏ thêm chocolate sữa mình thích ăn nhất, ăn vào miệng lại chẳng cảm thấy mùi vị gì cả.
"Thế nào?" Thiên Tỉ xoa đầu bé.
"Ăn ngon." Lưu Chí Hoành cười tủm tỉm, cố lấy dũng khí mở miệng, "Thiên Chíp , tối ta đi cùng ngươi được không?"
"Đi đâu?" Thiên Tỉ đầu tiên là sửng sốt, lúc sau lại lắc đầu, "Ngươi đi làm gì, tiểu hài tử không được đi."
"Thiên Chíp" Lưu Chí Hoành chưa từ bỏ ý định.
"Làm nũng cũng vô dụng." Thiên Tỉ ở cạnh bồn rửa chén, "Chuyện này không thương lượng."
Lưu Chí Hoành đô đô miệng, ủ rũ xoay người lên cầu thang.
Đầy một bụng tức tối, không đưa ta đi thì ta không biết tự đi sao!
Ăn cơm tối xong, Dịch Dương Thiên Tỉ liền thay quần áo ra ngoài.
Nghe thấy Thiên Tỉ đã rời khỏi nhà, Lưu Chí Hoành cũng từ phòng ngủ của mình chạy tới, lén lút đi theo hắn.
Phỏng theo tình tiết trong phim điện ảnh, Chí Hoành cố ý mặc áo T-shirt đen, quần bò đen mũ đen, chỉ tiếc không có chiếc kính đen nữa là hoàn hảo.
Vẫy tay gọi một chiếc taxi, Lưu Chí Hoành bình tĩnh chui vào xe
"Đi đâu?" Tài xế hỏi bé.
"Đi theo chiếc xe phía trước" Lưu Chí Hoành biểu tình thực nghiêm túc, tiện tay đem vành mũ lưỡi trai đè thấp.
Ai nha mình thật ngầu.
Bộ mặt lái xe nhăn lại, nhịn tiếng cười nghẹn đã lâu trở về.
Tiểu mập mạp này thật đáng yêu.
Khoảng nửa giờ sau, xe Thiên Tỉ dừng trước một quán bar, sau đó thành thạo bước vào.
Lưu Chí Hoành cũng muốn theo vào, lại bị nhân viên gác cổng ngăn lại ngoài cửa: "Xin hỏi ngài có thẻ thành viên sao?"
"Thẻ thành viên là trò gì?" Lưu Chí Hoành há hốc mồm, miệng ấp úng: "Có, không mang theo!"
"Thực xin lỗi, không có thẻ thành viên thì không thể qua cửa." Nhân viên gác cổng lễ độ nhã nhặn đuổi.
"Nhưng mà..." Lưu Chí Hoành chưa từ bỏ ý định, vươn cổ nhìn vào bên trong.
"Muốn vào?" Bên người đột nhiên có người hỏi.
Lưu Chí Hoành quay đầu lại nhìn, là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, mang mắt kính, có vẻ thanh lịch lại nhã nhặn.
"Ân" Chí Hoành ngoan ngoãn gật đầu.
"Đi thôi, ta mang ngươi vào trong." Nam nhân trung niên mang Chí Hoành hướng bên trong đi tới.
Ánh mắt nhân viên gác cổng sáng tỏ, không có ý ngăn cản.
"Cảm ơn thúc thúc." Lưu Chí Hoành thực vui vẻ.
Thúc thúc? Nam nhân trung niên có chút vui vẻ.
"Thúc thúc hẹn gặp lại." Lưu Chí Hoành thấy Thiên Tỉ, liền khẩn trương tìm một cái bàn, ngồi xuống vụng trộm nhìn hắn.
Trung niên nam nhân nhìn mắt Lưu Chí Hoành, lắc đầu cười cười, xoay người đi làm chuyện của mình.
Rất nhanh, tiểu mập mạp liền phát hiện quán bar này so với những nơi khác có chút không giống nhau.
Không có tỷ tỷ xinh đẹp mà toàn nam nhân, đủ loại nam nhân.
Bọn họ quay lại một chỗ, ôm nhau, trêu ghẹo, hoặc là hôn nhau.
Ở xa xa, cũng có một người ngồi trong lòng Thiên Tỉ , không thấy rõ mặt lắm, lại có thể nghe thấy bàn bọn họ ngẫu nhiên phát ra tiếng cười.
Lưu Chí Hoành ôm chén rượu ghé vào trên bàn, cảm thấy cái mũi cay cay.
Thiên Chíp không thích mình, trong lòng hắn có ngườikhác.
Mối tình đầu của mình còn chưa có bắt đầu, đã bị tuyên cáo chấm dứt một cách tàn nhẫn.
Thật là thương tâm, ăn một cái gì an ủi một chút đi.
Lấy ra thanh chocolate từ trong túi quần, chậm rãi đưa lên miệng - Ngọt sinh đắng. (khó hiểu)
"Sao lại khóc?" Nam nhân ngồi đối diện cười đưa cho bé một chén rượu, "Mời ngươi, ta là Vương Hy, còn ngươi?"
Lưu Chí Hoành ngẩng đầu lên nhìn hắn, không nói gì.
Vương Hy bị hắn liếc mắt nhìn một cái thì hơi sửng sốt.
Vừa rồi chính là nhìn thấy bé tại đây ngồi uống rượu một mình, nên theo thói quen tính lại đây làm quen, lại không nghĩ bộ dáng bé tinh tế như thế.
Xem ra tuổi hẳn là không lớn, ánh mắt đen như bảo thạch, cái mũi xinh xắn, miệng đô đô, trên mặt vẫn còn nét mũm mĩm của trẻ con, cằm lại cương nghị, hơn nữa biểu tình ủy khuất giống như thiên sứ lạc vào nhân gian.
Lưu Chí Hoành khụt khịt mũi, đứng lên muốn bỏ đi, lại bị Vương Hy giữ chặt.
"Ngươi muốn làm gì?" Lưu Chí Hoành tránh khỏi hắn.
"Đừng sợ, ta muốn cùng ngươi uống rượu." Vương Hy lắc chén rượu trong tay.
Ai muốn cùng ngươi uống rượu!
Lưu Chí Hoành giận giữ muốn rời đi, đi không được hai bước lại bị một đống người vây quanh.
"Các ngươi muốn làm gì!" Lưu Chí Hoành cảnh giác trừng mắt nhìn bọn họ.
"Chỉ là cùng nhau uống chén rượu, có nên nể mặt nhau một chút không?" Vương Hy nắm lấy vai bé, mạnh mẽ nâng chén rượu đưa tới miệng Chí Hoành, "Uống xong ta liền để ngươi đi"
"Buông tay!" Lưu Chí Hoành vừa giãy dụa vừa nhìn về phía Thiên Tỉ.
Nhạc trong quán bar rất lớn, hơn nữa lại có tiếng người ầm ỹ, chẳng ai chú ý tới góc nhỏ này.
"Ngươi mau buông ra!" Lưu Chí Hoành sốt ruột.
"Không buông!" Nam nhân vô lại trêu đùa, giơ chén rượu mạnh bạo áp vào miệng Chí Hoành.
Lưu Chí Hoành bị sặc liên tục ho khan, liều mạng muốn giãy ra.
"Buông nó ra." Bên cạnh truyền đến một giọng nói.
Chính là của người đàn ông trung niên mang Chí Hoành vào lúc trước.
"Mục tổng." Người tới hiển nhiên có chút thân phận, mấy tên lưu manh bồi tiếu rời đi.
"Cám ơn thúc thúc." Lưu Chí Hoành lấy khăn tay trên bàn lau rượu dính trên cổ áo, lòng ủy khuất đến không chịu được.
"Đang đợi hắn? Nam nhân trung niên đỡ Lưu Chí Hoành ngồi vào ghế phía trước, chỉ chỉ Thiên Tỉ mở miệng hỏi.
Lưu Chí Hoành yên lặng gật đầu, nước mắt tí tách rơi.
"Ta đi gọi hắn lại đây nhé?" Nam nhân trung niên lại hỏi.
"Không cần." Lưu Chí Hoành nở nụ cười nhợt nhạt, "Ta nên về nhà"
Nam nhân trung niên nhìn Chí Hoành rời khỏi quán bằng ánh mắt phức tạp, nghĩ một chút, cuối cùng viết một tờ giấy, bảo nhân viên phục vụ đưa cho Thiên Tỉ.
"
Lại có ai coi trọng bác sĩ Dịch của chúng ta a?" Người ngồi cùng bàn rì rầm.
Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười mở tờ giấy nhìn lướt qua, sắc mặt bất chợt biến đổi.
"Làm sao vậy?" Mọi người bị dọa sợ.
"Các ngươi cứ từ từ chơi tiếp, ta có việc đi trước." Thiên Tỉ rút chân chạy nhanh ra ngoài.
"Ai, Bác sĩ Dịch, ngươi quên áo khoác!" Mọi người buồn bực, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nam nhân trung niên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đuổi theo ra ngoài quán, trong mắt có chút tang thương cùng hâm mộ.
Còn trẻ tuổi thật tốt, phạm sai lầm còn có thể vãn hồi.
Thiên Tỉ ra khỏi quán , liếc mắt liền nhìn thấy Lưu Chí Hoành .Tiểu ngốc tử lẻ loi đứng ở bên đường, đang đưa tay vẫy xe.
Trong nháy mắt, Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy trong lòng phi thường đau xót, trong đầu chưa kịp suy nghĩ thân thể đã hành động.
Lưu Chí Hoành giận chính mình vì sao không gọi được xe, hốt nhiên đã bị kéo vào cái ôm ấm áp.
"Thiên Chíp." Tiểu mập mạp có điểm không thể tin được.
Chí Hoành ôm hắn không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng cùng thân thể phát run.
"Lạnh sao?" Thiên Tỉ buông bé ra một chút, cúi đầu nhìn.
Lưu Chí Hoành mặc cả bộ đồ đen, áo thun trễ cổ dán vào người, cẩn thận ngửi một chút còn có thể thấy mùi rượu trên người.
"Ai khi dễ ngươi?" Thiên Tỉ nhíu mày.
"...Không có" Lưu Chí Hoành lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái, "Ta về nhà trước."
"Tiểu Hoành..." Thiên Tỉ không biết mình nên nói cái gì.
"Ta...Cảm thấy chơi rất vui, nên mới đi theo tới đây." Lưu Chí Hoành tránh khỏi ôm ấp của hắn, "Ngươi vào đi, ta tự gọi xe về nhà."
Nhìn bé ngốc trước mắt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, Thiên Tỉ đưa tay, thay bé lau nước mắt.
Lưu Chí Hoành cảm thấy mình thật là vô dụng, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không diễn nổi.
Cái này Thiên Chíp hẳn là nhìn ra đi.
Cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn Thiên Tỉ một cái cũng không có.
Ngã tư đường tối đen, đèn đường trong trẻo nhưng lạnh lung, lá cây bị gió thổi tung bay rồi lại từ từ rơi xuống.
"Về nhà đi." Thiên Tỉ vươn tay gọi một chiếc taxi, mang theo Chí Hoành chậm rãi tiến vào trong.
Suốt quãng đường cả hai không hề lên tiếng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro