Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Diễn thành thật

"Kavin, mở cửa, Kavin."

Tiếng đập cửa ồn ào cùng tiếng gọi của chị Kan đánh thức Kavin; cậu nheo mắt cố mở mi ra nhưng đầu vô cùng choáng váng, sau một lúc cố gắng cậu cũng có thể nhìn được trần nhà. Tiếng của Kan vẫn í ới cùng tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, Kavin toang ngồi dậy thì phát hiện cánh tay mình trĩu nặng. Cậu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thì có một cô gái đang gối đầu lên tay cậu, bờ vai trần mảnh khảnh lộ ra khỏi góc chăn. Cảnh tượng này không cần phải nghĩ cũng biết đêm qua đã phát sinh chuyện gì. Kavin nhẹ nhàng cẩn thận rút cánh tay mình ra, cố gắng để cô gái kia không tỉnh giấc; mở cửa

"Em làm cái gì mà để chị gõ cửa mãi vậy."

Đứng trước cửa là người chị Kan của cậu, cô nhìn một lượt từ đầu đến chân cậu thì liền trợn trừng mắt.

"Kavin... em..."

Kan ghé mắt nhìn vào bên trong, một cô gái đang nằm đó, bên cạnh chỗ khi nãy Kavin đã nằm trước khi cô tới.

"Mặc đồ vào đàng hoàng, chị đợi bên dưới; còn trong kia, em giải quyết đi." Kan cau mày gằng giọng.

Kavin dựa vào cửa nhìn chị Kan rời đi, khẽ thở dài; cậu từ vai diễn trở thành playboy thật rồi, lần đầu tiên của cậu, đã diễn ra như vậy. Kavin mặc lại quần áo, trả tiền phòng rồi cùng chị Kan về lại chung cư của cậu.

"Em điên rồi, Kavin, em điên rồi." - Kan gần như hét lên.

"Chị đã nói em như thế nào? Chúng ta chỉ cần diễn thôi, là diễn thôi, em đang làm cái gì vậy hả?"

"Em không cố ý, là em say quá." Kavin cúi gầm mặt.

"Có chuyện gì? Em không tự nhiên mất khống chế như thế." Kan kiểm soát tâm trạng của mình, nhẹ giọng gặn hỏi.

"Em từ bỏ."

"Gì chứ?"

"Em từ bỏ Thyme rồi, từ bây giờ." Kavin điềm tĩnh khác thường.

"Rốt cuộc là có chuyện gì? Tất cả những gì em cố gắng bấy lâu nay, nói bỏ là bỏ sao?"

"Có lẽ em đã nhầm rồi chị Kan, em trong lòng Thyme chỉ đơn giản là một người bạn."

"Em bình tĩnh đã, có thể là..."

"Chị không cần phải an ủi em đâu, đã là sự thật thì mình phải dũng cảm chấp nhận, yêu chẳng phải là muốn người mình yêu hạnh phúc sao, cậu ấy đang rất hạnh phúc."

Kan nhìn Kavin mang đôi mắt đượm buồn, em ấy không khóc, giọng cũng chẳng nghẹn ngào, điều này càng khiến cô lo lắng hơn. Cô không thể nghĩ được rằng, nụ cười rực rỡ ngày nào, kể từ hôm nay, không còn xuất hiện nữa.

—————————-

"Aa...hmm..."

"..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên chen ngang công việc buổi sáng của Kavin; vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, người gọi đến là Kan,

"Em nghe đây chị... em mới dậy... shh...aa... dạ... không... không có gì đâu, em vận động buổi sáng thôi. Em đến ngay, chị chờ chút nha."

Kavin vội dập máy, nhìn xuống phía dưới, nơi nhân tình của cậu đang hăng say làm việc buổi sáng.

"Sorry cục cưng."

Kavin nắm lấy gáy cô gái, tự mình di chuyển hông với tốc độ nhanh, liên tục ra vào khuôn miệng nhỏ nhắn.

"Anh có việc gấp nên phải nhanh lên...hmm...a...a..."

Sau một lúc trừu sáp sâu và nhanh, Kavin đã xuất toàn bộ vào cổ họng cô gái kia khiến cô ấy sặc một chút, ho vài tiếng.

"Đáng ghét, không dịu dàng gì cả."

"Anh xin lỗi, bận việc đột xuất, em tự về nhé, tiền phòng anh thanh toán rồi."

Kavin nhanh nhẹn mặc lại quần áo, chỉnh trang tươm tất, trước khi đi thì cậu sực nhớ, nán lại rút trong ví một tờ chi phiếu 1 triệu baht để lên bàn."

"Coi như chuộc lỗi không đưa em đi shopping được, đợi điện thoại của anh nhé."

Kavin thì thầm vào tai cô gái trước khi rời đi, không quên để lại một nụ hôn dịu dàng trên môi cô.

Kavin ra khỏi khách sạn chạy ngay đến điểm hẹn, do đến trước nên trong lúc chờ đợi cậu châm một điếu thuốc đặt lên môi; nhưng vừa rít được một hơi thì từ phía sau bị một bàn tay đưa tới giật đi điếu thuốc quăng xuống đất.

"Nay em còn hút thuốc nữa." Giọng nói mang chút tức giận của chị Kan vang lên.

Kavin xoay người lại, mỉm cười với cô, vẻ mặt hối lỗi,

"Em thỉnh thoảng mới hút thôi, không nghiện đâu mà."

Vẻ mặt Kan trở nên bất lực nhìn cậu; cả hai ngồi xuống một chiếc bàn ở góc khuất, cô gọi 1 cappuchino cho mình và 1 americano cho cậu.

"Em đừng tự huỷ hoại bản thân mình như vậy nữa, Kavin. Có rất nhiều cách khác để quên một người mà."

Kavin mỉm cười,

"Vậy... chị nói em nghe cách khác là gì đi." Kavin nhẹ giọng,

Kan muốn mở miệng nhưng lại chẳng có lời nào để nói, đành thở dài im lặng, một câu hỏi đơn giản của Kavin lại làm khó cô đến vậy.

"Chị không trả lời được phải không? Vốn dĩ không có cách nào cả."

"Nhưng vì một người mà đi đến bước đường này, có đáng hay không?"

"Đương nhiên là không đáng...Ai cũng sẽ nói vậy nhưng rơi vào hoàn cảnh đó rồi sẽ đều bất lực cả thôi."

"Kavin à."

"Chị Kan, em chỉ đang gắng gượng, chờ thời gian trôi đi, có lẽ sẽ giúp được em. Thôi, đừng nói chuyện của em nữa, nói chuyện chị và anh Kit đi, đám cưới khi nào diễn ra?"

"Chị gọi em cũng để báo chuyện này, tháng sau lễ cưới diễn ra, sau đó chị và anh ấy sẽ định cư ở Canada."

"Chúc mừng chị, cuối cùng cũng thành chị dâu của em rồi."

"Em đừng có giỡn nữa được không, chị đang rất lo cho em đó."

"Chị đừng lo, lo nữa cũng không thay đổi được gì mà, em biết em đang làm gì, chị cứ tin tưởng vào em, đừng suy nghĩ nữa."

"Chị thật muốn băm thằng nhóc kia ra." Kan không cam tâm nói.

"Không phải lỗi cậu ấy mà, chuyện này, không phải lỗi của ai cả."

"Ta tuyên bố hai con trở thành vợ chồng."

Tiếng vỗ tay giòn giã khắp khán phòng, cô dâu trong bộ váy cưới trắng tinh xinh đẹp đứng cạnh chú rể điển trai lịch lãm, nhìn trong mắt họ long lanh tràn đầy hạnh phúc và tình yêu.

Ở một góc phòng tiệc, Kavin toàn thân màu đen, từ sơ mi đến suit, trên tay là ly rượu vang đỏ thẫm; cậu hướng về sân khấu phía xa, mỉm cười chúc phúc anh trai và chị dâu của mình. Kan và Kit vòng tay uống rượu giao bôi, pháo hoa bắn ra, khung cảnh hoành tráng lung linh, tô điểm cho hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ vừa bước vào ngưỡng cửa hôn nhân. Kavin bị thu hút không thể rời mắt, không thể cưỡng lại muốn ngắm nhìn cái hạnh phúc ngập tràn trước mắt, thật ganh tị.

"Đừng nhìn nữa." Thyme từ phía sau đi tới, đứng cạnh Kavin, thì thầm với cậu.

Kavin im lặng không hồi đáp, vẫn chăm chăm nhìn về phía sân khấu; Kan nhìn quanh bắt gặp lấy cậu, cô giơ cao ly rượu trên tay, muốn cụng ly với cậu, Kavin vui vẻ nâng ly đáp lại, cả hai tươi cười hạnh phúc.

"Giờ tao mới biết mày thích tự ngược như vậy đó." Thyme tiếp tục nói.

"Chị ấy hạnh phúc mà." Kavin cuối cùng cũng lên tiếng, sắc thái vô cảm.

"Nhưng mày thì sao?"

"Không quan trọng."

Kavin dứt cậu thì tiến về phía sân khấu chính, Kan đang vẫy tay gọi cậu đến, Thyme cũng cất bước phía sau, giờ là thời gian khiêu vũ, cả F4 đều hòa mình vào cuộc vui, mỗi người một bạn nhảy xinh đẹp. Thyme cả buổi chỉ chú ý mỗi Kavin, khí chất của cậu quyến rũ nổi bật, lôi kéo toàn bộ hào quang. Trong vài khoảnh khắc họ lướt qua nhau, ánh mắt vô tình chạm trán, đôi mắt nâu nhạt màu của Kavin nhìn thẳng vào Thyme, ánh nhìn đó khiến hắn mãi về sau cũng không thể quên được.

"Tạm biệt chị Kan, em sẽ nhớ lắm."

"Chị không nỡ đi tí nào, em ở đây một mình chị không yên tâm." Kan thật sự lo lắng cho Kavin khi cậu một mình đối mặt mọi chuyện.

"Chị lo chăm sóc tốt cho anh của em đi, em tự lo được." Kavin trấn an cô

"Em có chắc là ổn không khi ngày nào cũng chạm mặt."

"Thời gian trôi qua rồi sẽ ổn thôi, chị đừng lo lắng quá. "

"Em đó, có gì phải nói cho chị biết, nhớ chưa?"

"Em biết rồi."

"Không được uống rượu nhiều nữa."

"Em biết rồi mà. Chị của em hạnh phúc nhé."

Kavin trao cho Kan một cái ôm siết chặt; cậu vẫy tay chào tạm biệt đến khi Kan và Kit mất hút sau cổng soát vé; không biết đến khi nào mới gặp lại nhau, thật hạnh phúc nhé chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro