Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Hiện tại

Ngày 28 tháng 9 năm 1986

Phòng ngủ của Fujinuma Kiichi

8 gi30 phút sáng.

Giống như mọi hôm, cứ đến giờ này là tôi tỉnh giấc.

Từ khung cửa sổ trổ ra mé Đông sân giữa, ánh dương rực rỡ xuyên qua tấm rèm vàng nhạt, hát vào phòng. Tiếng chim ríu rít và tiếng nước chảy róc rách trong núi vọng tới, xen lẫn trong đó là tiếng bánh xe nước quay đều đặn ở phía Tây tòa nhà. Một sớm mai êm đềm yên ả.

Sang tháng 9, ngày nào cũng gió nhẹ, nắng chan hoà. Bản tin đêm qua dự báo bão sắp kéo đến, từ chiều ngày 28, một số nơi ở khu vực Chugoku bắt đầu có mưa. Quang cảnh êm đềm sáng nay chỉ là khoảng lạnh trước bão tố.

Trên chiếc giường rộng rãi, tôi từ từ ngồi dậy.

8 giờ 30 phút.

Đồng hồ treo tường chỉ con số giống như mọi hôm tôi thức giấc.

Ngồi tựa lưng đầu giường, tôi vươn tay phải lên chiếc tủ thấp cạnh đó, với chiếc tẩu gỗ thạch nam dùng đã nhiều năm, nhồi thuốc lá vào. Lát sau, hương thơm quyện cùng làn khói trắng đục từ từ lan tỏa khắp căn phòng.

"Bão à?" Tôi lẩm bẩm, tự thấy ngán ngẩm với chất giọng khe khé của mình.

Ngày này năm ngoái, 28 tháng 9, cũng hệt như hôm nay. Đài dự báo là bão đang áp sát, thế rồi mưa to gió lớn kinh hoàng kéo đến thật.

Một năm.

Sau cái đêm bão táp đầy máu me tanh tưởi ấy, một năm trời đã trôi qua.

Miệng ngậm tẩu thuốc, tôi trầm ngâm, dòng suy nghĩ đưa tôi trở về cái đem cách đây một năm ấy. Hôm đó, rất nhiều chuyện xảy ra, rồi...

Tôi liếc nhanh cánh cửa ở góc phòng, cánh cửa thông sang thư phòng. Tay nắm màu hồng đỏ, thân cửa gỗ gụ màu nâu sẫm. Cánh cửa này sẽ không bao giờ được mở ra nữa.

Bỗng rùng mình sởn tóc gáy, cái lạnh khó tả tràn ra từ lồng ngực tôi, loang đến tận xương sống.

8 giờ 45 phút sáng

Tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường khẽ vang lên, báo hiệu ngày mới đã bắt đầu. Tiếng chuông rất nhỏ, nghe mờ ảo như bị ngăn cách bởi một lớp màng.

"Chào ông chủ!" Trong điện thoại là giọng nam trung đàm ấm đôn hậu của quản gia Kuramot Shoji. "Bữa sáng đã chuẩn bị xong ạ!"

"Cảm ơn."

Tôi đặt tẩu thuốc lên giá đỡ, bắt đầu thay quần áo. Cởi đồ ngủ, mặc sơ mi và quần âu, khoác áo choàng. Xong xuôi, tôi xỏ găng tay trắng. Cuối cùng là... khuôn mặt.

Mặt nạ.

Mặt nạ này tượng trưng cho toàn bộ cuộc sống, toàn bộ con người của Fujinuma Kiichi - tôi của ngày hôm nay.

Mặt nạ.

Đúng thế, tôi không có mặt. Ngày nào tôi cũng đeo mặt nạ để che đậy khuôn mặt thật đáng sợ của mình. Tấm mặt nạ màu trắng này được chế tạo mô phỏng khuôn mặt vốn có của chủ nhân Thủy Xa Quán, như một lớp cao su lạnh lẽo, không chút sinh khí dính chặt vào khuôn mặt sống.

8 giờ 55 phút sáng 

Cánh cửa bên tay phải thông sang phòng khách, đối diện với thư phòng, vang lên tiếng gõ cửa. Gioongs như mọi hôm, Yurie vợ tôi sẽ mỉm cười bước vào, cứu vót con tim cô độc hoang mang của tôi.

"Chào anh." Nàng dùng chìa khóa phụ mở cửa, bộ váy liền trắng tinh khiến căn phòng sáng sủa hẳn lên.

"Anh uống cà phê đi." Âm thanh như tiếng chuông  bạc phát ra từ đôi môi hồng.

Tôi nhích lại gần chiếc xe lăn.

Yurie lặng lẽ nhìn tôi, rồi nhấc ấm cà phê trên xe đẩy lên, rót vào tách. Tôi nhìn vào mắt nàng với sắc mặt vô cảm của tấm mặt nạ trắng, vươn tay đón lấy tách cà phê.

"Đã một năm trôi qua."Nàng khẽ nói, và đợi tôi hồi âm.

"Cảm ơn cà phê của em." Tôi cầm tách cà phê, lảng tránh .

Một năm... dường như đã bình lặng trôi qua.

Khu vực này lọt giữa núi rừng, vẫn yên tĩnh, cách biệt với đời. Dòng sông giữa sơn cốc vẫn trong vắt thấy đáy, ba bánh xe nước vẫn không ngừng quay. Tôi, Yurie và quản gia Kuramotoo sống ở đây, cô quạnh, ngoài cô giúp việc hằng ngày đến dọn dẹp rồi về, thường không có khách nào đến cả.

Người ngoài nhìn vào thì thấy vẫn thế, nhưng tôi biết rõ đã có những thay đổi kinh thiên động địa.

Mọi chuyện bắt nguồn từ sự kiện xảy ra năm ngoái.

Một nam và một nữ đã chết, thêm một người đàn ông kể từ đó bặt vô âm tín, tất cả đều tác động ghê gớm đến trái tim thiếu nữ mỏng manh của Yurie, để lại những tổn thương có lẽ vĩnh viễn cũng không thể bù đắp.

Trong một năm này tôi đã thay đổi, nhưng nàng còn thay đổi nhiều hơn.

Tôi lặng lẽ nhấp cà phê, lim dim mắt, chăm chú nhìn nàng qua chiếc mặt nạ.

Yurie - người con gái duy nhất tôi đang yêu da diết, thời thiếu nữ của nàng đã trôi qua cô độc trong tòa tháp này.

Yurie xinh xắn yêu kiều, cao khoảng 1m50, làn da trắng nuột nà, mái tóc đen mượt dài tới tận eo.

Đúng là nàng đã khác trước. Trong đôi mắt lúc nào cũng mơ màng xa xăm của nàng giờ đã xuất hiện thứ gì đó. Sáng sáng, nàng tự tay pha cà phê đem vào tận phòng cho tôi. Có lúc nàng lại xuống tháp, ra chơi ngoài bãi cỏ, vầy nước nơi khe suối. Nàng đã học được cách thể hiện tình cảm của mình.

Nàng đã thay đổi, xét trên nhều khía cạnh.

Tôi có nên vui mừng vì những thay đổi này không?

"Hôm nay em rất xinh, em ngày càng đẹp ra đấy."

Nàng cúi đầu, đỏ mặt e thẹn.

"Chiều nay họ sẽ đến, em có sợ không?"

Sau một lúc yên lặng, Yurie đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vai tôi. Làn da thiếu nữ ngát hương quyện lẫn mùi thuốc lá và cà phê bủa vây tôi.

"Hơi hơi." Nàng trả lời, "Nhưng, không sao ạ."

"Đừng lo." Tôi dịu dàng an ủi, "Chuyện đã qua cả rồi, năm nay sẽ không có việc gì đâu."

Thật thế không?

Có đúng là sẽ không xảy ra bất trắc nào nữa không?

Tôi tự hỏi mình, rồi bất giác lắc đầu, lắc thật mạnh, thật mạnh.

Đúng, không thể tái diễn, không bao giờ xảy ra nữa... chỉ cần người đàn ông mất tích năm ngoái không biến thành u linh vớ vẩn vơ đi lại trong nhà.

Tôi và Yurie nhìn nhau, cùng im lặng.

Nàng nhìn thấy gì sau lớp mặt nạ màu trắng này?

Tôi thẫn thờ nghĩ ngợi và nhận ra vẻ bất an trên khuôn mặt nàng.

"Lát nữa em chơi đàn cho anh nghe nhé?"

Yurie mỉm cười thật tươi trước yêu cầu của tôi.

Phòng ăn

9 giờ 30 phút sáng.

"Đã chuẩn bị xong cho chiều nay rồi chứ?" Tôi hỏi quản gia Kuramoto.

Đây là phòng ăn ở tầng 1 của tháp. Đại sảnh kết cấu hình tròn rộng rãi  này có hai tầng. Tầng 2 là giếng trời thông thoáng, tôi và Yurie ngồi bên bàn tròn kê chính giữa sảnh để ăn sáng.

"Vâng!" Kuramoto mặc comple ba mảnh màu ghi sẫm may vừa người, rót đầy tách cà phê của Yurie rồi lập tức trả lời tôi. Tay vẫn bưng khay, ông cung kính xoay người. "Tôi đã dọn dẹp ngăn nắp phòng 1, 2 và 3 của tầng 1 nhà ngang để khách sử dụng. 2 giờ chiều nay họ sẽ đến, 3 giờ uống trà chiều ở đại sảnh bên đó, 6 giờ rưỡi tối dùng bữa ở đây. Tôi định bố trí như năm ngoái, ngài xem có được không?"

"Ông cứ lựa mà làm."

"Vâng."

Quản gia Kuramoto cao ráo, mái tóc hoa râm chải ngược, dưới vầng trán rộng là đôi mắt nhỏ và đôi môi dày nhạt màu. Ông đã gần sáu mươi tuổi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiếm khi thấy nét cười, giọng nam trung cũng lãnh đạm như sắc mặt của ông.

Dù ở Nhật Bản ngày nay đã không còn dùng từ"quản gia" nữa, nhưng từ này thực sự rất phù hợp với ông Kuramoto. Vâng lệnh chủ nhân, lặng lẽ lo liệu mọi việc từ nhỏ đến lớn trong nhà, không bao giờ đem tình cảm cá nhân vào công việc, đây chính là tài năng của ông.

"Thưa ông chủ..." Kuramoto đứng thẳng lưng, "Tối qua, sau khi ngài về phòng, có cuộc  điện thoại gọi cho ngài."

"Gọi cho tôi?"

"Vâng. Nhưng người ấy lại nói không muốn làm phiền ngài, nên tôi bèn hỏi ông ta có việc gì."

"Thế có việc gì vây?"

"Dạ..." Kuramoto hơi do dự, "Là ông cảnh stas Niimura gọi."

Niimura là cảnh sát tỉnh Okayama, năm ngoái đã tham gia điều tra vụ án xảy ra ở đây.

"Ông ta nói hôm nay sẽ có một người đàn ông đến thăm Thủy Xa Quán."

Thấy tôi nghiêng đầu khó hiểu, Kuramoto tiếp tục giải thích.

"Niimura bảo đó là em trai một viên cảnh sát tỉnh Oita vùng Kyusu mà ông ta quen. Nghe nói người em trai này khá kỳ quặc." 

"Anh ta đến đây làm gì?"

"Hình như anh ta hứng thú cao độ với vụ án năm ngoái. Hôm qua, anh ta bỗng tới chỗ ông Niimura tìm hiểu rất kĩ càng, hỏi địa chỉ Thủy Xa Quán và bảo sẽ đến viếng thăm. Ông Niimura nói có thể hơi phiền hà cho chúng ta, nhưng ông ấy không nỡ thờ ơ với em của bạn nên nài nỉ chúng ta giúp đỡ."

"Ồ..." Tôi lại chăm tẩu thuốc, "Anh ta tên gì?"

"Nghe nói là Shinmada ạ."

Cái tên lạ hoắc. Tôi vốn không thích tiếp người lạ, nếu không thì sao phải đeo mặt nạ, cư ngụ ở chốn núi rừng heo hút này?

Người chưa từng gặp mặt, tên chưa từng nghe nói, mà lại hứng thú với sự kiện năm ngoái?

"Ý ngài thế nào ạ?" 

"Bảo anh ta quay về đi."

'Vâng."

Tôi và Yurie không muốn nhớ lại những chuyện không vui. Một năm qua, chúng tôi đã cố sức xóa bỏ những kí ức liên quan đến đêm hôm đó, không để chúng đe dọa cuộc sống bình yên hiện tại.

Tuy nhiên, dù gã Shimada này không xuất hiện thì chúng tôi vẫn phải chuẩn bị tâm lý tiếp khách. Hôm nay, ngày 28 tháng 9, ba người gồm Oishi Genzo, Mori Shigehiko vàMitamura Noriyuki sẽ đến đây chơi.

Hành lang

9 giờ 55 phút sáng.

Yurie đẩy xe lăn đưa tôi ra khỏi phòng ăn.

"Có về phòng không anh?"

Tôi lắc đầu rồi nói muốn đi một vòng quanh hành lang.

Từ cửa sổ nhìn ra là một khoảng vườn theo phong cách Nhật Bản, chúng tôi men theo hành lang đi vòng quanh tháp.

Những đốm nắnglung linh nhảy nhót trên mặt thảm màu tro, mặt hồ hình bầu dục giữa vườn cũng lấp loáng sóng nước, bên lối mòn trải sỏi trắng lác đác những khóm lá lợt màu.

Đi hết dãy cửa sổ san sát, phía bên phải có một cánh cửa màu đen, mở ra gian phòng với cầu thang dẫn xuống dưới hầm.

Tiềm thức mách bảo tôi rời mắt sang nơi khác, đừng nhớ đến chuyện xưa ghê rợn hãi hùng ấy. Yurie cũng làm như tôi.

Đúng vào lúc này, cánh cửa bỗng bật mở khiến tôi giật bắn mình.

"Chào ngài."

Người vừa bước ra là một phụ nữ hơn 30 tuổi, tên là Nozawa Tomoko. Bắt đầu giúp việc từ năm ngoái, một tuần ba buổi, cô từ thành phố đến đây làm rồi tối lại quay về nhà. Riêng đêm qua, chúng tôi mời cô nán lại trong ba ngày để dọn dẹp. 

Tomoko đeo tạp dề, tay xách làn quần áo đã giặt, cúi đầu đứng yên chờ chúng tôi đi qua. 

Cô rất ít nói, trái ngược với Negishi Fumie - chị giúp việc cư trú ở ngôi nhà này cho đến cái ngày cách đây đúng một năm. Tomoko và Kuramoto có một điểm giống nhau là không lắm lời, chỉ tập trung vào việc của mình. Tuy nhiên, tôi không mấy ưng tính cách hướng nội đó. Tôi không biết trong bụng cô, cũng như Kuramoto, đang nghĩ gì, điều này thi thoảng khiến tôi vô cùng khó chịu. Ví dụ, cô ta nhìn nhận thế nào về chúng tôi - cặp chồng già vợ trẻ sống ở một nơi kì quái?

"Thưa ông chủ..." Tomoko ít khi chủ động bắt chuyện với tôi. 

"Chuyện gì?" 

"Căn hầm..."

"Sao?"

"Dạ, tôi cứ ngần ngại không biết có nên nói ra không, nhưng tôi cảm thấy rất đáng sợ."

Chẳng thể trách cô ta. Sau khi biết chuyện gì xảy ra  năm ngoái ở dưới hầm, có ai mà không sợ chứ?

Tôi giơ tay, ngắt lời Tomoko. 

"Tôi đã cho thay cái lò khác, cũng quét dọn sạch sẽ xung quanh rồi."

"Vâng, tôi biết ạ, nhưng ... thỉnh thoảng ở đó có mùi rất lạ."

"Mùi lạ?"

"Vâng, kinh lắm ạ."

"Cô suy diễn rồi."

"Dạ, nhưng tôi vẫn cảm thấy..."

"Đừng nói nữa!" Tôi trở nên gay gắt vì cảm thấy Yurie đứng sau đang thở dài bất an "Cô đi gặp quản gia Kuramoto đi."

"Vâng, xin lỗi đã làm phiền ông chủ."

Tomoko bước đi như chạy trốn, tôi ngoảnh lại an ủi Yurie, "Em đừng nghĩ ngợi lung tung"

"Vâng" Nàng khẽ đáp, rồi tiếp tục đẩy xe lăn của tôi đi.

Rẽ phải, rồi men theo hành lang đến góc Đông Bắc của khu nhà, chúng tôi quen gọi nơi này là " Hành lang phía Bắc"

Đi qua nhà bếp và phòng của người làm, càng đi về phía Đông, diện tích hành lang càng mở rộng. Tấm thảm màu tro trải thẳng tắp đến cánh cửa cuối hành lang. Nơi hành lang rộng mở, mặt sàn được lát gỗ theo phong cách Mosaic(1), tường trổ những ô cửa sổ cách đều hướng ra sân giữa. 

Mặt tường bên trái treo một loạt tranh to nhỏ khác nhau, đa phần là tranh sơn dầu, mô tả những cảnh tượng huyễn hoặc mà họa sĩ thiên tài Fujinuma Issei đã dùng tâm hồn cảm nhận rồi thể hiện lên toan trắng.

Hôm nay, lại có ba người đàn ông không quản ngại đường sá xa xôi lặn lội đến đây chiêm ngưỡng và mong muốn được sở hữu những bức tranh ấy. Nơi này mỗi năm chỉ có một khách viếng thăm, chính là 28 tháng 9, tức ngày giỗ của Fujinuma Issei.

Nói đến giỗ thì đó cũng là ngày chị giúp việc Negishi Fumie gặp nạn. Còn mai, 29 tháng 9, là ngày Masaki Shingo -  học trò của Fujinuma Issei - rời khỏi cõi trần. 

"Anh sẽ bảo Kuramoto bày vài chậu hoa trong phòng ăn." Tôi bỗng nói.

"Hoa?" Yurie ngạc nhiên hỏi, "Sao phải làm thế?"

"Để tưởng niệm cố nhân." Tôi khẽ trả lời,"Nhất là anh Masaki Shingo"

"Anh đừng nói thế" Yurie nhìn thẳng vào mặt nạ của tôi, anh mắt trong vắt đượm buồn, "Đừng nói những điều bi thương như vậy"

"Bi thương ư?" 

Tôi tự cười bản thân, dòng suy nghĩ không thể không miên mang trôi về một năm trước.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro