#6
Tống Hân Nhiễm có thể nói là phát ngốc toàn tập, không biết em ấy sáng sớm gọi điện đến nói Đoàn Nghệ Tuyền bị thương, tôi liền gọi điện cho Đoàn Nghệ Tuyền nhưng không bắt máy, làm tôi có chút lo lắng, sau đó đến đây mới biết là em ấy đã gạt tôi, không cần phải nói nhiều đứa nhóc này gạt người bản lĩnh thật không nhỏ, Đoàn Nghệ Tuyền không thể bị em ấy lừa dối, còn có đột nhiên xuất hiện một nữ nhân, ngay khi vừa mở miệng đã khiến chị ấy kinh ngạc, bất quá nhìn cô ấy cũng có cá tính, nhưng có điểm hơi quá thoáng.
Kỳ Tĩnh phản ứng lại mới biết được chính mình đã nói những lời lẽ ngông cuồng, vội vàng giải thích xin lỗi
"A thì, thật ngại quá, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi không biết lựa lời, thật xin lỗi"
"A, không sao"
"Chị ấy muôn đời là cẩu độc thân"
"Cần em lắm mồm? Tin hay không chị đánh em một trận"
"À thì, thật xin lỗi, nếu không tôi mời cô đi ăn cơm được không?"
"Ồ được thôi được thôi, tôi không có việc gì, tôi ra ngoài trước chờ cô"
Không đợi Kỳ Tĩnh trả lời, Dương Băng Di nói
"Cùng đi đi, lát nữa lão bà của tôi tới, mấy người muốn làm bóng đèn sao?"
"Cái gì lão bà của em, Dương Băng Di đừng có mà nói bừa chị đây thật sự muốn đánh em một trận"
"Không sớm thì muộn"
"Em..."
"Được rồi, mấy người mau đi đi, vướng bận"
Cứ như vậy, cả 2 người đã bị Dương Băng Di "đẩy ra ngoài", 2 người dọc theo đường đi không biết phải nói gì, đến khi đi đến ven đường Tống Hân Nhiễm mới nhớ là chính mình có xe
"Đợi tôi một chút, xe tôi ở bên kia"
Bầu không khí trên xe có chút ngượng ngùng
Tống Hân Nhiễm nghĩ thầm: Nói gì đây, vừa rồi người kia đã nói rồi, lần này chính mình hẳn phải mở miệng trước
Kỳ Tĩnh ở trên xe nội tâm cũng không bình tĩnh: Tình yêu không thể chờ đợi, ngay bây giờ, đừng ngại a
"À thì, tôi tên Tống Hân Nhiễm, cô tên là gì?"
"À, tôi, tôi tên Kỳ Tĩnh, tên của cô nghe rất êm tai"
"À, cái đó, cũng ổn, tên của cô nghe cũng rất hay đấy"
Cứ như vậy đã đến quán cơm ăn cơm cùng nhau
"À thì quán cơm này ăn cũng không tệ"
"Đương nhiên rồi, tôi còn luyến tiếc không muốn nói cho người khác biết vì quán cơm này là kho báu của tôi"
"Không phải người khác? Hiện tại là bạn bè?"
"A xin lỗi xin lỗi, nếu có mạo phạm đến cô, tôi xin lỗi"
"Không sao, tôi chỉ muốn xác nhận một chút chúng ta có phải bạn bè không thôi, đừng căng thẳng"
"Điều này nhất định thập phần là như vậy"
"A thì, tôi thấy cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà"
"Không cần không cần, tôi có thể tự bắt xe"
"Tôi biết nhưng tôi chỉ là muốn đưa cô về, hơn nữa việc để một cô gái đi về một mình này không phải tác phong của tôi"
"Thường xuyên thế này?"
"Không phải không phải, đây là đối với cô như vậy, với Đoàn Nghệ Tuyền tôi không thể nào thế này, đây là lần đầu tiên"
"Vậy được thôi"
Trên đường đi có thể do cả hai đã cùng nhau ăn cơm, cho nên mối quan hệ cũng không đến nỗi ngượng ngùng, khung cảnh thập phần hòa hợp, lúc này Tống Hân Nhiễm cố tình điều khiển tốc độ xe đều đều, cô không muốn nhanh như vậy đã phải cùng cô ấy tách ra mặc dù chỉ mới gặp nhau không đến một ngày, nhưng Kỳ Tĩnh ở chung cư nên thật nhanh cũng đã đến
"Đến rồi, xuống xe đi"
"Phải rồi, bản thân cô cũng là con gái, cô một mình lái xe về nhà cũng phải chú ý an toàn, còn có về đến nhà nhất định phải nhắn tin cho tôi biết, nếu không tôi sẽ lo lắng"
"Được rồi, tôi là một lão bản của một công ty niêm yết đó, không biết thế nào là lừa dối, sớm một chút sẽ về đến"
"Hảo, tạm biệt"
Tống Hân Nhiễm rời đi, Kỳ Tĩnh vào nhà rất phấn khích, tự nhủ: mình thích cô ấy quá rồi, có nên gửi tin nhắn không đây, nhưng cô nghĩ đến, Tống Hân Nhiễm đang lái xe, nếu cô ấy trả lời mình thì sẽ không an toàn, tốt hơn hết là chờ mình đi tắm một chút rồi sẽ nhắn cho cô ấy khi cô ấy đã về nhà
Tống Hân Nhiễm đang lái xe nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn xem điện thoại, cô biết như vậy không an toàn, nhưng cô là so với an toàn thì sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Kỳ Tĩnh hơn.
Một người thì lo lắng sợ không an toàn cho đối phương, một người thì đang chờ đối phương gửi tin nhắn, đây có phải là cách mấy người sắp yêu nhau sẽ phản ứng?
Vừa xuống xe, Tống Hân Nhiễm liền gửi tin nhắn cho Kỳ Tĩnh nói bản thân đã về đến nhà, 10 phút sau vẫn chưa thấy phản hồi lại, vì vậy quyết định đi giải quyết công việc của mình, lắng nghe cấp dưới nói về công việc ngày hôm nay vừa uống cà phê, Kỳ Tĩnh tắm xong bước ra thấy Tống Hân Nhiễm đã nhắn tin đến, nên lập tức phản hồi lại, bên kia màn hình điện thoại của Tống Hân Nhiễm sáng lên nhìn thoáng qua thấy là Kỳ Tĩnh nên liền mở điện thoại lên
"Vừa rồi không nhìn thấy tin nhắn" "Về đến nhà là tốt rồi"
"Không sao, mới vừa tắm xong sao?"
"Làm sao cô biết?"
"Đoán thôi, chứ không lẽ tôi đặt theo dõi trong nhà cô?"
"Điều đó cũng không chừng, bà tôi nói với tôi rằng những người lớn lên xinh đẹp đều không phải 'người tốt' "
"Hả? Khen tôi hay là lòng vòng mắng tôi?"
"Đương nhiên là khen, sẽ không mắng cô, tôi đảm bảo"
"Được rồi, không đùa cô nữa, cũng không còn sớm, đi ngủ sớm một chút"
"Hảo, lần sau lại nói chuyện"
"Không, ngày mai lại nói chuyện, hoặc là ngày mai lại gặp"
"Hảo, ngủ ngon"
"Ngủ ngon ngon"
Tống Hân Nhiễm cầm điện thoại vui vẻ hớn hở
"Tống tổng, Tống tổng, cô có đang nghe không?"
"A, đang nghe đây, ngươi cứ nói tiếp đi"
"2 ngày tới chúng ta có hẹn với Viên tổng để bàn bạc về việc hợp tác"
"Viên tổng? Viên Vĩ?"
"Không phải, mấy ngày trước ông ấy đã giao lại công ty cho con gái mình, hai vợ chồng già đi nước ngoài du ngoạn rồi"
"Con gái?"
"Tên là Viên Nhất Kỳ"
"Được rồi, chỉ cần gửi thông tin vào mail của tôi"
"Vâng thưa Tống tổng"
Sau khi họp xong, Tống Hân Nhiễm xem lại tài liệu rồi đi tắm rửa, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai.
Dương Băng Di đã luôn chờ Đoàn Nghệ Tuyền đến từ lúc đẩy 2 người kia đi thành công, nhưng cô luôn lảng tránh nói chính mình bận gì đó, thật ra thì Đoàn Nghệ Tuyền đã nhiều lần đứng ở cửa nhưng vẫn không đi vào, cô biết rằng em ấy đang chờ cô, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Tả Tịnh Viện tựa hồ khiến cô bối rối và sợ hãi, cô bắt đầu suy ngẫm những lời nói đó, cô không thể tiếp tục bắt lấy Dương Băng Di, cô muốn dứt khoát cự tuyệt nhưng cô lại không nỡ, nhưng cô cũng sợ một khi chấp nhận rồi, em ấy lại thay lòng đổi dạ thì bản thân cô phải làm sao bây giờ, sẽ giống như trước đây sao? Bị vứt bỏ bị lãng quên, cô không muốn như vậy. Nhưng cô không biết rằng Dương Băng Di biết cô đã đến nhưng không đi vào, Dương Băng Di càng tin rằng quá khứ của Đoàn Nghệ Tuyền nhất định đã khiến cô không thoải mái, cho nên cô không muốn tiếp nhận bản thân em ấy nhất định là có lý do, nhất định cùng với điều này có liên quan.
_________________
Cảm ơn mọi người đã đọc và hoan nghênh những lời góp ý của mọi người😊
t2 tới mụi ngừi sẽ biết tại sao tuôi khóc tiếng con chóa khi mất bản trans chap 7🤦♀️
Xiexie~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro