7
7
Yêu đương vụng trộm play
Một giấc này Diệp Anh ngủ thật sự mê man, trong lúc mơ màng, nàng cảm thấy thân thể mình giống như hơi đong đưa, nàng mở to mắt, phát hiện mình ngồi trên một chiếc xe đang chạy. Nàng theo bản năng la lên kinh hoảng, cho đến khi nàng thấy rõ mặt tài xế -- là tài xế đã đưa nàng và Thuỳ Trang đi rạp chiếu phim hôm đó. Không biết tự khi nào, sự tồn tại của Thuỳ Trang lại làm nàng cảm thấy an tâm.
Diệp Anh: "'Anh tính đưa tôi đi đâu?"
Nam tài xế: "Bà chủ bảo tôi đưa quý cô về nhà."
Diệp Anh: "Là Thuỳ Trang sao?"
Nam tài xế: "Đúng vậy."
Diệp Anh hoàn toàn yên lòng. Cẩn thận nghĩ lại, có vẻ Thuỳ Trang cũng chưa từng làm gì quá đáng với nàng, chỉ có giết người, nhưng cũng là vì nàng mới giết. Qua một đêm, nàng gần như đã bỏ qua được chuyện Thuỳ Trang giết người. Tuy Thuỳ Trang vũ nhục nàng nhưng cũng đã cứu nàng, các nàng xem như huề nhau.
Nhưng..... Hiện tại vì sao nàng lại cảm thấy có chút mất mát nhỉ?
Con đường sau đó Diệp Anh dần thấy quen thuộc, là hướng đi Nguyễn gia, Thuỳ Trang thật sự muốn đưa nàng về nhà. Nhưng sao đột nhiên nàng ấy lại làm vậy? Là chơi nàng chán rồi, hay là không muốn tiếp tục xen vào chuyện của người khác, thả nàng về Nguyễn gia tự sinh tự diệt? Liệu nàng có nên về Nguyễn gia không? Dù sao nàng còn chưa biết là ai muốn giết nàng.
Suy đi tính lại khiến nàng đau đầu. Thôi vậy, gần đây nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng không muốn nghĩ về chuyện phức tạp này nữa, về nhà trước đã, cô và ông nội đều ở đó, tạm thời chắc sẽ không sao đâu.
Nam tài xế: " Nguyễn tiểu thư, tới nơi rồi. Xin lỗi, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây."
Diệp Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tài xế rất chu đáo, chỉ còn một ngã rẽ là đến Nguyễn gia.
Nàng biết, Thuỳ Trang nhất định không muốn bị bại lộ, Diệp Anh cũng không muốn nói về sự tồn tại của nàng cho người khác nghe,
"Cảm ơn."
Nàng còn chưa đi tới cửa đã nghe tiếng quản gia kêu lên: "Tiểu tiểu thư? Tiểu tiểu thư đã trở về! Lão gia ơi! Tiểu tiểu thư đã trở về rồi!"
Không biết là ngày gì mà người của Nguyễn gia đều tập trung ở đại sảnh, Diệp Anh mất tích nhiều ngày vừa vào cửa bỗng dưng trở thành tiêu điểm. Ngoại trừ cô dì chú bác, một vài anh chị em họ mà Diệp Anh không thân quen cũng tới thăm hỏi ân cần, để bày tỏ sự quan tâm của mình với viên ngọc quý duy nhất trên tay Diệp Anh lão gia.
Ánh mắt lão gia dừng trên người cô nàng, sau đó nhìn thẳng phía Nguyễn lão gia: "Ông nội, cháu đã về rồi ạ!"
Đôi mắt Nguyễn Giang Đào lập tức đỏ lên: "Về thì tốt rồi, về thì tốt rồi."
So với những người họ hàng dối trá, Nguyễn Hạ Lan thực sự lo sốt vó đến không màng xung quanh chỉ muốn nhìn thân mình Diệp Anh xem cháu gái bảo bối của mình có phải chịu khổ hay không, "Không bị thương chứ?"
Diệp Anh tránh né theo bản năng:
"Không..... Cô à, cháu không sao."
Trên người nàng còn có vết thương và dấu hôn mà Thuỳ Trang để lại, trăm triệu lần không thể bị người khác nhìn thấy, dù là cô nàng cũng không được.
*
Trở về mấy ngày sau đó Diệp Anh vẫn luôn ở trong nhà, từ sau ngày đó, họ hàng thân thích khắp nơi cũng thường tới thăm nàng, nhưng đều gió êm sóng lặng, Diệp Anh cũng không hề phát hiện một chút dấu vết nào. Có thể là hung thủ đã từ bỏ, dù sao lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu còn hành động thì khả năng nguy hiểm rất cao. Nhưng Diệp Anh sẽ không từ bỏ điều tra. Có một người nguy hiểm như vậy ẩn ở bên người cứ như một quả bom hẹn giờ lúc nào cũng có thể tái khởi động.
Mỗi đêm Diệp Anh đều sẽ cùng Nguyễn Giang Đào xem tin tức đến trời tối mới về phòng ngủ, và hôm nay cũng vậy. Đưa Nguyễn Giang Đào về phòng ngủ xong, nàng theo thói quen lui về phòng mình, sau đó mở đèn lên, lại bị người đột nhiên xuất hiện trên cửa sổ làm cho hoảng sợ.
Diệp Anh: "A! Chị....."
Không thể ngờ là Thuỳ Trang.
Thuỳ Trang bình tĩnh ngồi trên cửa sổ đong đưa chân: "Suyt..... Chắc em cũng không muốn dẫn dụ người khác đến đâu nhỉ?"
Diệp Anh:"Chị vào đây bằng cách nào?"
Thuỳ Trang: "Cứ thế mà vào thôi."
Lúc này Diệp Anh mới nhận ra mình hỏi thừa, dựa vào thân thủ của Thuỳ Trang, bảo vệ của Nguyễn gia đối với nàng mà nói chỉ như thùng rỗng kêu to. Diệp Anh: "Sao lại thả em đi? Rồi sao bây giờ lại tới tìm em?"
Thuỳ Trang: "Vốn dĩ tôi cũng không muốn cầm tù em, kỳ thật vào buổi tối ngày đầu tiên em đã có thể đi. Còn mục đích hôm nay tôi đến là vì......"
Thuỳ Trang nhảy xuống cửa sổ từng bước một tới gần Diệp Anh, cuối cùng đè nàng lên cửa: "Đương nhiên là vì nhớ em."
Nàng hôn lên môi Diệp Anh, vài giây sau lại buông ra, Diệp Anh không trốn tránh cũng không đáp lại.
Thuỳ Trang: "Em có nhớ tôi không?"
Thuỳ Trang nhìn chằm chằm nàng, trên mặt mang theo tươi cười mị hoặc. Trời ạ, cô gái này sao lại đẹp đến thế! Diệp Anh muốn khó thở, nàng hơi quay đầu đi: "Nhớ'....."
Không biết vì sao, Diệp Anh chỉ muốn thuận theo ý nàng. Hơn nữa, lời nàng nói cũng là thật. Mấy ngày nay về nhà, không ngày nào mà nàng không nhớ tới Thuỳ Trang. Cũng không phải là nàng see tình hay đầu óc choáng váng, mà là sự hiếu kỳ đối với những điều bí ẩn.
Nguy hiểm, xinh đẹp và bí ẩn, ba tính chất hấp dẫn người đều tụ hội ở Thuỳ Trang. Làm sao mà
Diệp Anh không bị nàng hấp dẫn cho được? Thuỳ Trang: "Ngoan lắm."
Thuỳ Trang sờ sờ đầu Diệp Anh, sau đó tắt hết đèn vừa mở, bế ngang nàng lên đi đến trước giường buông xuống.
Hôm nay Thuỳ Trang không mặc tây trang mà chỉ mặc áo thun quần đùi màu đen thập phần đơn giản soái khí, hiện giờ tuy rằng tối tăm mờ mịt nhưng phối hợp với ký ức vừa rồi, dường như Diệp Anh vẫn có thể nhìn thấy rõ thân thể của nàng.
Đó là một thân thể rất mạnh mẽ, thon cao, đường cong cơ bắp hiện rõ, chỗ nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm, là cơ thể mà cả nam và nữ đều sẽ thích.
Cổ họng Diệp Anh bất giác chuyển động, nàng thế mà lại đang chờ mong nàng ấy.
Nàng không biết các nàng như hiện giờ là gì, một đôi tình nhân yêu đương vụng trộm ư?
Ngay tại Nguyễn gia, ngay tại nhà ông nội nàng, cô và anh trai nàng đều đang ở nhà, nàng lại cùng một cô gái không rõ thân phận yêu đương vụng trộm.
Yêu đương vụng trộm..... Diệp Anh thầm mặc niệm câu này trong lòng.
Thuỳ Trang còn chưa sáp lại, thân mình nàng đã bắt đầu nóng lên. Thuỳ Trang: "Có vẻ em còn kinh hỉ hơn tôi nghĩ, tôi cứ cho rằng em cần một thời gian để trấn tĩnh lại cơ."
"Cái gì?" Ánh mắt Diệp Anh mê. ly, Thuỳ Trang đã hôn lên lỗ tai nàng.
Thuỳ Trang: "Tôi cho rằng em sẽ nói cho Nguyễn Giang Đào, Nguyễn Hạ Lan biết về tôi để điều tra, hoặc là ngay lúc này sẽ gọi người bắt kẻ xâm nhập là tôi."
Diệp Anh: "Ưm...... Sẽ không..... Chị đã cứu em......"
Thuỳ Trang ở bên tai Diệp Anh nhẹ nhàng phả hơi: "Thế Nguyễn tiểu thư đây là muốn lấy thân báo đáp sao?"Diệp Anh không biết, trong lòng nàng rất loạn, lý trí mách bảo nàng phải tránh xa
Thuỳ Trang một chút, nhưng thân thể và cảm xúc lại khó lòng khống chế khát vọng đối với
Thuỳ Trang. Thuỳ Trang cũng không cho nàng cơ hội trả lời, nháy mắt nàng kích động hôn đắm đuối lên môi Diệp Anh. Tay nàng đồng thời nắm lấy vú nàng, một bên xoa bóp một bên trêu chọc đầu vú nhạy cảm của nàng.
Diệp Anh: "U..... Um....."
Diệp Anh cảm giác độ ấm thân thể mình đã lên tới độ cao nhất định, đại não nàng cũng đang nóng lên, đốt sạch lý trí nàng thành tro.
Giữa hai chân rất nhanh đã có khác thường, có gì đó lưu động ở giữa lỗ thịt khít khao, cuối cùng từ giữa cánh hoa chảy ra.
Thuỳ Trang nhanh chóng sờ tay lên, chất lỏng ấm áp sền sệt dính đầy tay nàng, "Gọi chủ nhân đi, tôi sẽ cho em."
Nàng thích mèo hoang, càng thích mèo hoang bị mình thuần phục, chỉ nhận mình làm chủ rồi theo mình về nhà.
Diệp Anh: "Chủ nhân...... Cho em.....
Em muốn....."
Dù đang ở trong lãnh địa của mình, Diệp Anh vẫn không nhịn được phục tùng Thuỳ Trang, như một bản năng đã khắc sâu vào trong xương máu.
Thuỳ Trang cắn một cái lên đầu vú Diệp Anh, nơi đó bởi vì vừa rồi trêu chọc mà đã cương lên, như vậy càng tiện liếm mút.
Diệp Anh: "Hưm....."
Đầu vú bị khoang miệng mềm mại bao vây, còn có cái lưỡi ướt át vẫn luôn vòng quanh kích thích, rên rỉ thoát ra từ trong họng Diệp Anh ngày càng tự nhiên, ngày càng mềm nhũn. Tay Thuỳ Trang vẫn luôn nhiệt tình trêu chọc cánh hoa giữa hai chân nàng, quấy loạn sương sớm nơi đó tung tóe. Toàn bộ phần đùi non của nàng đều ướt đấm. Ga trải giường cô nàng mua cho nàng cũng bị thấm ướt.
Không để Diệp Anh phải chờ lâu, ngón tay Thuỳ Trang thăm dò vào sâu trong cánh hoa.
Mấy ngày không bị xâm nhập, nơi này càng khít hơn trước kia, ngón tay Thuỳ Trang mảnh khảnh như vậy mà vào cũng khó khăn.
Nàng kiên nhẫn đẩy lỗ thịt hẹp ra từng chút một, nhấp vào đáy thịt non mịn.
Diệp Anh: "Ứm..... A ~~~"
Đã mấy ngày không làm tình, khoái cảm vừa bị lấp đầy làm Diệp Anh sướng muốn kêu ra, nàng cố nhịn, thở dồn dập. Biệt thự Nguyễn gia đương nhiên cách âm cực tốt, nhưng cảm xúc thẹn thùng khi vụng trộm tại nhà khiến nàng không thể thoải mái rên rỉ.
Nhưng đầu ngón tay linh hoạt kia lại khẩy miệng tử cung của nàng vài cái, chọc cho Diệp Anh kinh hô ra tiếng mới vừa lòng cắm rút. Đầu ngón tay cắm nhẹ nhàng, lòng bàn tay cũng nhẹ nhàng đánh vào cánh hoa.
Từng đợt khoái cảm nhẹ nhàng tích lũy từng chút, dâng lên từng chút làm cho Diệp Anh sung sướng lâng lâng. Đầu vú đã bị Thuỳ Trang mút sưng, nàng lại quay lại môi Diệp Anh. Đôi môi này độ dày vừa phải, ngậm vào không tốn chút sức, vừa mềm mại lại ngọt ngào, Thuỳ Trang vừa mút vừa liếm như đứa trẻ đang mân mê món đồ ăn vặt.
Diệp Anh: "Hứm...... Ứm ~~ ~"
Diệp Anh cũng kịch liệt đáp lại, không chỉ để Thuỳ Trang thưởng thức miệng mình mà nàng cũng muốn mút sưng môi nàng. Môi Thuỳ Trang mỏng hơn môi nàng một chút, lạnh hơn một chút, nhưng sau khi sưng lên liền trở nên ngon miệng hơn nhiều, ấm ấm mềm mềm như là canh trứng.
Diệp Anh: "A..... Á..... Ớ ~~~"
Tốc độ ngón tay thọc vào rút ra dần dần nhanh hơn, sự chú ý của Diệp Anh đều bị những cái cắm hấp dẫn, trên môi liền để thua Thuỳ Trang nửa phần. Nàng vừa bị Thuỳ Trang hôn thở không nổi vừa bị nàng cắm hơi thở hỗn loạn, rên rỉ cũng dần dần rối loạn theo. Tiếng rên khi thì vũ mị, khi thì vút cao. Có vài tiếng Thuỳ Trang không lấp kín miệng nàng, giọng vút cao làm Thuỳ Trang cũng có chút lo lắng sẽ có người bị dẫn dụ lại đây.
Thuỳ Trang: "Ngoan, nhỏ giọng thôi, đừng rút dây động rừng."Tuy Diệp Anh không rõ ý nàng là gì, nhưng vẫn nghe lời gật gật đầu.
Ngón tay bên trong hành lang thịt càng cắm càng mạnh, càng cắm càng sâu, thủy triều cũng theo đó trào ra mãnh liệt, ngón tay bằm bặp vào huyệt khẩu ướt át, tiếng bặp bặp bặp nối liền bặp bặp bặp dâm mị.
Diệp Anh: "Ó...... Ớ ~~ ~"
Diệp Anh cắn môi, áp lực tiết ra. Lúc nàng mơ màng sắp ngủ, Thuỳ Trang lại nói với nàng: "Khoan hãy ngủ, mặc quần áo vào trước đã."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro