10
10
Nghịch ngợm nhau trong phòng tắm
Tuy rằng Diệp Anh không muốn thừa nhận nhưng sự thật là thế, nàng đã phải lòng
Thuỳ Trang. Sau khi nghiêm túc nhận ra vấn đề này thì liên tiếp mấy ngày liền nàng đều ngủ không ngon, mở mắt nhắm mắt đều là Thuỳ Trang. Có ôn nhu, có cười nhạo, có gợi cảm, có lạnh nhạt, còn có thâm tình.
Nhưng bất luận là loại nào, nàng đều muốn gặp lại nàng.
Dựa theo bản đồ trong trí nhớ, nàng lái xe đi tìm biệt thự của Thuỳ Trang, nhưng vòng tới vòng lui lại giống như cách điểm đến ngày một Xa. Nàng nhìn cái điện thoại Thuỳ Trang cho nàng, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng thú vị.
Quả nhiên, Thuỳ Trang đã giấu một tấm bản đồ biệt thự trong album ẩn.
Tuy rằng có bản đồ nhưng tình hình giao thông phức tạp vùng ngoại ô vẫn rất khó tìm phương hướng. Nhưng ven đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều biển báo giao thông chỉ dẫn chính xác.
Tuy Diệp Anh không nhớ rõ đường đi nhưng trước đây nàng từng quan sát kỹ ven đường, trên đường từ biệt thự Thuỳ Trang đến nội thành vốn không hề có biển báo nào, bây giờ lại đột nhiên mọc lên nhiều biển báo kỹ càng tỉ mỉ như vậy, nhất định là Thuỳ Trang đã sớm dư đoán đươc nàng sẽ tới. cho nên mới cố ý chỉ đường cho nàng.
Không thể nói rõ đây là cảm xúc gì, nhưng nhìn thấy biệt thự gần ngay trước mắt, khóe miệng nàng nhịn không được vẫn luôn nhếch lên.
Biệt thự từng được canh phòng nghiêm ngặt giờ đây lại dễ dàng mở rộng vì nàng, dọc theo đường đi nàng không gặp phải trở ngại nào đã tới trước cửa biệt thự. Nàng mới vừa dừng xe, một phục vụ nam liền nhận lấy chìa khóa giúp nàng đậu xe, bảo vệ ở cửa cũng chủ động mở cửa cho nàng.
Sắp được gặp người muốn gặp, bước chân Diệp Anh bỗng khựng lại, kỳ thật nàng cũng không biết tiếp tục tiếp xúc với Thuỳ Trang rốt cuộc có phải là lựa chọn chính xác của mình hay không, nhưng trái tim mách bảo nàng phải làm như vậy. Thế là nàng bước vào.
Đại sảnh biệt thự không yên tĩnh như bên ngoài, cũng khác hẳn với trong trí nhớ của Diệp Anh. Bên trong cực kỳ náo nhiệt, đại sảnh vốn từng trống trải lúc này đang bày đầy đồ ăn sang chảnh, đủ loại nam thanh nữ tú mặc lễ phục trang trọng đi tới đi lui, có lẽ nơi này đang tổ chức tiệc rượu gì đó.
Mà chủ nhân Thuỳ Trang, đang đứng ngay giữa đại sảnh, vận trên mình bộ tây trang vẫn luôn màu tím nhạt, eo nàng có một cô gái khác ôm, lại cùng một cô gái khác uống rượu cười đùa. Cảm giác kiêu ngạo vì cho rằng chỉ có mình mới được đãi ngộ đặc thù hưởng thụ biệt thự thần bí tức khắc tiêu tán trong lòng Diệp Anh, lúc này nàng chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn mắng chửi người. Nàng còn tưởng rằng Thuỳ Trang bởi vì sớm biết rằng mình sẽ tới cho nên mới chu đáo chuẩn bị biển báo giao thông, trước tiên thông báo với thủ vệ cho nàng đi vào, ai ngờ nàng ta lại ở đây cùng đông đảo mỹ nữ uống rượu nói chuyện phiếm.
Có vẻ như Thuỳ Trang không dự đoán được Diệp Anh sẽ đến, vẻ mặt nàng khi nhìn thấy thân ảnh trước cửa rõ ràng có hơi sửng sốt, nhưng sự sửng sốt này lại làm Diệp Anh giận sôi cả máu, xem ra là nàng tự luyến, người ta vốn đâu nhớ nhung gì nàng, càng miễn bàn đến đãi ngộ đặc thù gì đó.
Diệp Anh không chút do dự xoay người rời đi, nhưng trong lòng nàng vẫn mơ hồ chờ mong•
Cũng may, nàng không thua quá thảm hại, thân ảnh mà nàng tưởng niệm mấy ngày qua đã kịp thời đuổi tới, lại dùng bàn tay nàng chờ mong nắm lấy cánh tay của nàng, "Em đi đâu?"
Diệp Anh xoay người lạnh nhạt nói: "Về nhà."
Thuỳ Trang: "Không phải em vừa đến sao? Đúng lúc tôi đang mở yến hội, cùng đến tham gia đi." Diệp Anh giận dỗi nói: "Chị không mời tôi, tôi có là ai đâu mà tham gia?"
Thuỳ Trang cong môi, kéo tay Diệp Anh đặt vào khuỷu tay mình: "Là bạn gái của tôi."
Chết tiệt! Thế mà nàng lại đổ Thuỳ Trang đứ đừ!
Chỉ một câu một hành động này của Thuỳ Trang đã đủ khiến nàng không còn làm mình làm mẩy được nữa.
Sau khi đi vào, Thuỳ Trang thật sự trịnh trọng giới thiệu với mọi người nàng là bạn gái. Diệp Anh tức khắc cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, trong đó có nghi hoặc, ôn hòa, khinh bỉ, lạnh nhạt, còn có ghen ghét, nam nữ đều có. Diệp Anh cũng không lấy làm ngạc nhiên, người như
Thuỳ Trang thì dù có bao nhiêu kẻ ái mộ cũng không có gì là lạ.
Tuy rằng Thuỳ Trang thoải mái hào phóng dẫn nàng đi tới trước, nhưng Diệp Anh lại đi lên không được tự nhiên.
Tuy là nàng ăn mặc cũng không hề kém vì đã dụng tâm chọn lựa phục sức và trang sức để đi gặp Thuỳ Trang, nhưng đối với yến hội thực sự trước mắt thì trông nàng vẫn có chút tùy tiện.
Tuy rằng nể nang Thuỳ Trang mà người ngoài không ai nói gì nàng, nhưng nàng vẫn không muốn vì thế mà làm mất mặt Thuỳ Trang. Nàng kéo tay áo Thuỳ Trang, ghé sát vào tai nàng ấy thấp giọng nói: "Em vẫn nên về phòng chờ chị thì hơn."
Trong mắt Thuỳ Trang toát ra một tia lo lắng:
"Sao thế?"
Diệp Anh: "Hôm nay em ăn mặc không hợp với yến hội này lắm."
Lo lắng trong mắt Thuỳ Trang biến mất, ngay sau đó nàng gật gật đầu: "Cũng được, em vào thẳng phòng tôi đi, gian phòng trước kia em ở tôi đã đổi thành thư phòng rồi."
Phải không? Rõ ràng trong lòng Diệp Anh không tin, nàng ghé qua phòng trước đây từng ở xem xét, quả nhiên như nàng nghĩ bên trong vẫn chưa biến đổi chút nào. Tâm tư Thuỳ Trang không cần nói cũng biết.
Phòng Thuỳ Trang vẫn như trước kia, nhưng trước đây Diệp Anh vẫn chưa tham quan kỹ càng, lúc này nàng mới có cơ hội thực sự thưởng thức phòng này.
Phòng này có tông màu chủ đạo là tím nhạt và trắng, hai màu sắc này phối hợp với nhau trông vô cùng mộng ảo, lần đầu nàng vào đây đã có ý nghĩ này, một nữ sát thủ giết người không chớp mắt như Thuỳ Trang thế mà cũng có tâm hồn thiếu nữ đến vậy. Bất quá ngoại trừ màu sắc, bày trí vẫn tương đối giản lược, thật ra lại rất phù hợp với tính cách của Thuỳ Trang.
Diệp Anh dừng mắt ở nơi phức tạp nhất trong phòng, một cái giá sách với đầy ắp sách và tạp chí, trên cùng còn có một khung ảnh. Diệp Anh nhón chân nhìn kỹ, thật không ngờ đó lại là ảnh mình thời học cấp 3! Chẳng lẽ từ khi đó Thuỳ Trang đã quen biết mình?!
Phát hiện này làm Diệp Anh có chút hoang mang, vô số loại phỏng đoán đồng thời càn quét qua não nàng. Đúng lúc này, Thuỳ Trang đã trở lại.
Diệp Anh yên lặng 'sửa sang' lại cảm xúc: "'Sao chị về nhanh vậy?"
Thuỳ Trang không nói một lời đã bắt đầu cởi quần áo: "Vốn đĩ chỉ là một buổi tiệc vô nghĩa, mẹ tôi một hai bắt phải làm, tôi chẳng thân ai trong số họ, không cần bọn họ cùng ăn sinh nhật với tôi."
Diệp Anh kinh ngạc nói: "Hôm nay là sinh nhật chị sao?"
(Xin lỗi vì đọc Conan quá nhìu, nhưng tiệc SN làm cũng lớn mà chẳng lẽ ko có bánh kem hay 1 dòng trang trí HPBD đơn thuần??? *đẩy kính*)
Tuy rằng nàng vốn không thể biết hôm nay là sinh nhật của Thuỳ Trang, nhưng nàng vẫn có chút xấu hổ, sinh nhật là ngày quan trọng cỡ nào chứ, thế mà mình lại không mang theo quà.
Thuỳ Trang đã cởi chỉ còn đồ lót lại gần ôm Diệp Anh vào lòng: "Nào, em không cần phải ngại, người không biết không có tội, tôi sẽ không trách em."
Diệp Anh: "Xin lỗi, ngày mai em sẽ bù cho chị."
Thuỳ Trang: "Thật ra cũng không cần phiền phức như vậy, em cứ tặng em làm quà cho tôi không phải được rồi sao?"
Diệp Anh nhẹ nhàng đẩy Thuỳ Trang ra:
"Em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng về quan hệ giữa hai ta."
Thuỳ Trang ngồi trên giường, chống hai tay ra sau, bắt chéo chân rất hứng thú nhìn Diệp Anh: "Hữm?"
Diệp Anh lấy đủ dũng khí mới nói:
"Chúng ta quen nhau đi."
Nàng muốn biết Thuỳ Trang nghĩ thế nào, rốt cuộc có thích mình hay không, có muốn xác định quan hệ với mình hay không, nàng không muốn cùng nàng chơi trò chơi nữa.
Thuỳ Trang có hơi bất ngờ: "Cái gì?" Diệp Anh: "Em nói là chúng ta hãy quen nhau đi, cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi, bây giờ xác định quan hệ cũng không quá đáng chứ?"
Diệp Anh không sao nói ra được lời thích Thuỳ Trang, dù sao Thuỳ Trang đã từng đối xử với mình như thế, hiện giờ mình thổ lộ với nàng, liệu nàng có cho rằng mình là Stockholm* không?
*Hội chứng Stockholm hay 'quan hệ bắt cóc' là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời
gian bị giam cầm.
Thuỳ Trang trầm mặc một lúc, Diệp Anh có chút thấp thỏm. Ngộ nhỡ Thuỳ Trang chỉ muốn chơi đùa nàng thì sao, ngộ nhỡ hết thảy đều là nàng tự mình đa tình thì sao, việc này biết tính thế nào đây? Nàng ép mình nghĩ đến bức ảnh trên giá sách, cho mình một chút tự tin.
Cuối cùng Thuỳ Trang gật đầu: "Được thôi."
Tuy rằng Thuỳ Trang đã đồng ý nhưng thái độ hờ hững của nàng làm Diệp Anh không mấy thoải mái.
Diệp Anh: "Em hy vọng sau này chúng ta có thể tôn trọng nhau, không được em cho phép thì chị không được trói em lại."
Thuỳ Trang vuốt tóc ngoan. ngoãn đáp: "Được." Diệp Anh: "Em muốn hỏi chị chuyện này."
Thuỳ Trang: "Hỏi đi, bạn gái."
Tiếng 'bạn gái' này làm đầu quả tim Diệp Anh ngọt lịm.
Diệp Anh: "Chị bao nhiêu tuổi?"
Thuỳ Trang: "Em nghĩ là bao nhiêu?"
Diệp Anh: "Chị sẽ không nhỏ tuổi hơn em chứ?"
Thuỳ Trang dùng ánh mắt trưởng bối nhìn tiểu bối hài hước nhìn nàng: "Lớn hơn em hai tuổi."
Diệp Anh: '"Thế, sao chị lại có ảnh thời cấp 3 của em?"
Thuỳ Trang nhìn về phía giá sách: "Ảnh đó hả, tôi hỏi xin người ta đấy."
Diệp Anh còn muốn hỏi gì đó, Thuỳ Trang lại đứng dậy ngắt lời nàng: "Bạn gái à, đi tắm với tôi một cái nào."Không đợi Diệp Anh đồng ý, Thuỳ Trang đã bế ngang nàng lên bước vào phòng tắm. Ra là bồn tắm đã có sẵn nước, bên trên còn có những cánh hoa hồng đỏ thẫm trôi lềnh bềnh, nước ấm cũng vừa vặn.
Thuỳ Trang rất nhanh đã lột sạch quần áo trên người Diệp Anh, hai người lần đầu ở trong nước trần truồng đối diện nhau. Diệp Anh không khỏi phỏng đoán, bồn tắm này Thuỳ Trang đã chuẩn bị sẵn cho bản thân, nếu như nàng không tới thì liệu Thuỳ Trang có ngâm mình cùng cô gái khác không?
Tuy rằng đã xác định quan hệ nhưng giữa hai người vẫn như có một khoảng cách vô hình, có vài điều mà Diệp Anh chưa vội hỏi, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Thuỳ Trang.
Thuỳ Trang để Diệp Anh ngồi ngay trong lòng mình, để cái mông mẩy dán lên đùi mình.
Nàng ôm nàng từ phía sau, hôn lên bờ lưng mịn màng mềm mại của nàng, xoa bóp cặp vú tròn trịa của nàng.
Thật thoải mái.
Đây mới là quà sinh nhật mà nàng mong muốn nhất, nàng từng nghĩ tới việc báo cho Diệp Anh biết nhưng rồi lại từ bỏ, mèo hoang có cố bắt về thì vẫn sẽ chạy, sủng vật mắc câu của mình mới là mỹ vị nhất. Thuỳ Trang: "Sao lại đi tìm tôi? Nhớ tôi sao?"
Diệp Anh: "'Dạ."
Hơi nước lượn lờ, nằm trong lòng mỹ nhân, đầu óc Diệp Anh có chút hạnh phúc lâng lâng.
Diệp Anh: "Còn chị thì sao, có nhớ em không?"
Thuỳ Trang: "Có, ngày nào cũng nhớ đến em."
Diệp Anh không tin cười lạnh: "Thật không, vậy sao chị ăn sinh nhật mà không cho em biết?"
Thuỳ Trang: "Tôi không muốn ép buộc em."
Diệp Anh nghe buồn cười: "Trước kia bộ chưa từng ép em sao?"
Thuỳ Trang: "Em không thích sao? Bé M của tôi......"
Diệp Anh cắn răng nói: "Thích nha, rất là thích luôn đó, S đại nhân."
Thuỳ Trang cười: "Mèo con muốn cắn người à."
Diệp Anh thuận thế cắn một cái lên cánh tay Thuỳ Trang, không chút nào thương tiếc để lại một loạt dấu răng, "Em bắt đền đấy."
Thuỳ Trang để mặc cho nàng cắn như thể không hề đau đớn chút nào, còn ôn nhu hôn lên cổ nàng, 'Dễ dàng như vậy đã tha thứ cho tôi rồi sao?"
Diệp Anh: "Đương nhiên không đơn giản như vậy."
Thuỳ Trang: "Thế để tôi ăn hiếp thêm chút nữa đi, dù sao cũng phải trả lại cho em."
Thuỳ Trang một tay ôm một bên đùi Diệp Anh, một tay duỗi đến giữa hai chân nàng, ngón tay lướt qua lướt lại trêu chọc cánh hoa, so với cánh hoa nổi trên mặt nước thì cánh hoa này còn muốn non mềm hơn, Thuỳ Trang chơi vui không dừng được.
Diệp Anh thở dốc càng ngày càng nặng, giữa cánh hoa bắt đầu sinh ra chất lỏng nhờn ướt khác hẳn nước.
Diệp Anh: "Um ~~~"
Diệp Anh nhẹ giọng rên rỉ, thân thể không an phận ở trong lòng Thuỳ Trang ngọ nguậy, một cái đùi liền trượt ra ngoài, kẽ mông vừa lúc kẹp một cái đùi Thuỳ Trang, như vậy càng tiện cho nàng kẹp hơn.
Nước nhờn ướt đầy chân Thuỳ Trang, ở trong nước vẫn có thể cảm nhận được sự trơn trượt.
Ngón tay Thuỳ Trang ngày càng dính đầy dịch nhờn, đầu ngón tay liên tiếp đi ngang qua huyệt khẩu lầy lội nhưng cứ chậm chạp không chịu tiến vào. Làm cho Diệp Anh nghiêng người ra trước trông cứ như mèo con vẫy đuôi lấy lòng.
Thuỳ Trang cũng đứng dậy quỳ đứng phía sau nàng, không biết lấy từ đâu ra cái roi da nhỏ, ở ngay trong bồn tắm ướt át nhắm ngay da thịt mịn màng của Diệp Anh vun vút múa may.
Diệp Anh: "Á!"
Đau đớn tới bất ngờ không kịp đề phòng làm
Diệp Anh trở tay không kịp, sợ hãi và đau đớn đều bị phóng đại.
Diệp Anh quay đầu lại: "Đã nói là tôn trọng nhau cơ mà!"
Thuỳ Trang cười ái muội, "Tôi chỉ đồng ý không trói em khi chưa được phép chứ chưa từng đồng ý là sẽ không đánh em, hơn nữa....." Ngón tay Thuỳ Trang lại sờ đến chân tâm Diệp Anh, "Tôi cảm thấy em rất thích tôi đối với em như vậy."
Đương nhiên Diệp Anh sẽ không thừa nhận, hơn nữa nàng quả thật đuối lý. Roi da nhỏ thôi mà, nàng còn chịu được. Chát --
Roi lại quất lên người nàng, bởi vì dính nước mà tiếng roi còn vang hơn ngày thường, tiếng chát chát nghe sướng cả tai. Diệp Anh không thể không nói, nàng lại rất hưởng thụ loại cảm giác này. Chẳng lẽ nàng thật sự là một
Run M tiềm ẩn?
Nhưng điều có thể xác định chính là, Thuỳ Trang nhất định là Run S! Nàng ta quất xuống từng roi ngày một mạnh hơn, đánh mông và lưng nàng nóng rát cả lên.
*Run M và Run S: Vẫn là S và M nhưng mang nghĩa tăng cấp và nhấn mạnh, hiểu đơn giản là M "nặng" và S "nặng" (Với run là run rẩy).
Diệp Anh: "Chủ nhân, cho em chút gì ngon ngọt đi chứ ạ?"
Chủ nhân - xưng hô này sau khi kêu thuận miệng thì thốt ra cũng không còn quá khó nữa.
Trước kia nàng còn do dự là vì nàng cho rằng
Thuỳ Trang là tên sát thủ biến thái thích cầm tù con mồi, dù nàng có là Run M cũng sẽ không tùy tiện chọn một kẻ có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào làm S.
Nhưng hiện giờ sự thật lại không như trước kia nàng nghĩ, Thuỳ Trang đột nhiên từ kẻ biến thái muốn giết nàng biến thành người ái mộ muốn bảo vệ nàng, một S như vậy có ai mà không tâm động? Dù có kêu vài tiếng chủ nhân thì có làm sao đâu?
Thuỳ Trang cột đầu roi mềm vào cổ Diệp Anh, quá trình rất chậm vì Thuỳ Trang muốn đợi xem nàng phản ứng thế nào, kết quả cho đến khi thắt nút, nàng cũng không lên tiếng phản đối.
Tốt lắm, bé mèo hoang của nàng đã bị thuần phục.
Thuỳ Trang vừa vung roi vừa cắm ngón tay vào trong lỗ nhỏ nhờn ướt của Diệp Anh.
Chát --
Đầu roi siết cổ nàng, roi đánh thẳng vào lưng nàng, mà đồng thời cái lỗ nhỏ của nàng cũng bị lấp đầy.
Diệp Anh: "Ú....."
Cổ bị siết chặt không quá thoải mái, đến cả tiếng rên rỉ của Diệp Anh cũng bị siết lại, nhưng Thuỳ Trang nghe vào càng thêm hưng phấn, động tác trên tay rất nhanh đã theo quy luật.
Tiếng thịt va vào thịt bằm bặp bằm bặp kết hợp cùng hơi nước lượn lờ khiến phòng tắm càng thêm sắc tình. Cánh hoa trôi nổi xung quanh đong đưa theo thân thể Diệp Anh, Diệp Anh sắp quy không xong rồi.
Diệp Anh: "Ó...... Hớ..... Hớ ớ ớ ~~~"
Khoái cảm và đau đớn đồng thời truyền tới não bộ làm Diệp Anh hưng phấn không thôi, dường như nàng có thể nghe thấy cả tiếng chất lỏng từ chân tâm mình nhỏ giọt xuống mặt nước.
Tiểu dã miêu chủ động chui vào bẫy rập của nàng càng ngày càng ngoan ngoãn, nhìn vệt đỏ phía sau lưng nàng khiến Thuỳ Trang cắm càng nhanh càng mạnh hơn nữa.
Roi siết trên cổ càng ngày càng chặt, Diệp Anh nhịn không được vươn tay bắt lấy nó, nhưng tay nàng vừa rời khỏi đáy bồn tắm thì ngón tay vùi trong lỗ thịt liền cắm nàng mạnh hơn. Khoái cảm tê tê dại dại rất nhanh đã truyền khắp toàn thân nàng, làm tứ chi nàng nhữn ra, suýt nữa té ngã vào nước. Vì để giữ thăng bằng, nàng chỉ có thể thành thật chống tay vào đáy bồn.
Diệp Anh: "Ứ ~~~ Ứ ứ ~~~ Ướuuu
~~~ Nhẹ thôi..... Chủ nhân ơi......"
Cảm giác ná thở làm Diệp Anh nhịn không được xin tha.
Thuỳ Trang buông lỏng roi ra, ôm eo Diệp Anh, sau khi có điểm tựa nàng lại thọc vào rút ra càng nhanh, càng mạnh, càng sâu.
Bặp bặp bặp, lần này chỉ có tiếng thân thể va chạm cùng tiếng quấy nước hỗn loạn. Ngón tay
Thuỳ Trang mạnh mẽ lại linh hoạt, vừa cắm vào sâu trong lỗ nhỏ vừa móc vào chỗ sướng của nàng, làm nàng phiêu phiêu dục tiên.
Diệp Anh: "Á á...... Há a a ~~~ Em hết chịu ứmhh nồi..... Dừng l...ại đí í..... Á ~~~"
Cao trào làm cho Diệp Anh hoàn toàn nhũn ra, cánh tay run rẩy hoàn toàn không chống nổi thân thể nữa, trượt một cái, may là có Thuỳ Trang kịp thời giữ chặt nàng mới không đến nỗi sặc nước.
Thuỳ Trang ôm nàng vào lòng, rưới từng chút nước ấm lên người nàng, cẩn thận tắm rửa cho nàng.
Nhu tình sau khi ân ái là "muốn mạng" nhất,
Diệp Anh cảm thấy mình đã yêu say đắm Thuỳ Trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro