Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Đêm khuya thanh vắng, thành Định Xa im ắng.

Đây là nơi tập trung những con kênh lớn, cũng là thành phố lớn nhất phía Nam với dân cư giàu có và nhiều cửa hàng tụ tập. Bởi vì trong thành chủ yếu là phú thương cho nên canh phòng cực kỳ cẩn mật, ngăn cản đạo tặc tấn công ; bốn phía là tường thành cao dày, các hướng đều có cung thủ sẵn sàng, muốn leo tường vào là việc cực kỳ khó. Ban ngày ở ngã tư đường thì ồn ào áo nhiệt, về đêm lại trở nên yên tĩnh vắng vẻ, chỉ thấp thoáng ánh đèn lồng treo trước các bảng hiệu.

Đột nhiên, ánh lửa cắt ngang màn đêm.

"Cháy!"

Tiếng hét vang lên ở giữa đường cái, đánh thức các nhà trong Định Xa thành. Mọi người đang say ngủ lục đục thức dậy đốt đèn, nhảy xuống giường, mở cửa ra xem xét tình hình. Giữa màn đêm, ánh lửa sáng rực, phát ra từ một khách điếm sang trọng nhất thành là Tứ Nguyệt Lâu. Trong chớp mắt, Tứ Nguyệt Lâu bị ngọn lửa lớn nuốt chửng. Lửa cháy rừng rực, cùng khói đặc bốc cao tận trời, cho dù ở xa cũng có thể nhìn thấy, khiến người ta sợ hãi.

Lời cảnh báo vang khắp thành, tất cả hộ gia đình đều đã tỉnh, nam chân vội vàng chạy tới Tứ Nguyệt Lâu, mang theo nào xô nào thùng chứa nước, anh dũng xông vào, vội vàng dập lửa. Lửa cháy mỗi lúc một mạnh, khó có thể dập tắt. Chỉ trong nhát mắt, ngọn lửa đã lan ra khắp khách điểm. Đống đồ vật trước cửa lâu, bao gồm vô số đèn lồng hồng đỏ, câu đối hai bên, cùng quà tặng chất cao như núi, nay cũng thành một ngọn lửa hừng hực.

" Dập lửa, mau dập lửa, mau giúp ta dập lửa!" chưởng quầy Tứ Nguyệt Lâu Lí Đạt run run kêu to, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ đã muốn quỳ lạy trên mặt đất. Xong rồi, coi như xong rồi! Tại sao không phải là ngày khác mà lại ngay hôm nay cháy? Tứ Nguyệt Lâu thuộc sản nghiệp của Nam Cung gia, do Lí Đạt phụ trách quản lý đã nhiều năm nay, bây giờ cháy sạch không sót thứ gì, khẳng định tổn thất không hề nhỏ. Lửa trong cuộc sống hàng ngày nhiều lúc còn khiến con người sợ hãi, huống chi, hôm nay ở trong lâu còn có thiếu phu nhân tương lai sắp được gả vào Nam Cung gia.

Nam Cung gia nằm ở thủ phủ tỉnh Giang Nam, tiền tài quyền thế đủ dọa người, cả phía nam rộng lớn, không ai không biết, không người không hiểu, ngay cả quan phủ cũng nể mặt vài phần. Tuy rằng sản nghiệp khổng lồ, nhưng người kế thừa lại ít. Nam Cung gia nhất mạch đơn truyền, con trai độc nhất hiện giờ là Nam Cung Viễn đến nay còn chưa lấy vợ.

Nam Cung phu nhân mong trăng, ngóng sao, cũng không bằng mong ngóng con dâu. Rốt cuộc vài tháng trước đây, bà vừa đấm vừa xoa, dùng mọi thủ đoạn, cũng mặc kệ con trai mình có đồng ý hay không, quyết tâm đem khuê nữ của Đỗ phủ trong kinh thành biến thành con dâu Nam Cung gia. Hôn kỳ quyết định, tân nương cùng đoàn hộ tống vui vẻ đi đến Định Xa thành, tạm thời tới Nhã Trạch thuộc Tứ Nguyệt lâu nghỉ ngơi, chuẩn bị cho hôn lễ sắp diễn ra vài ngày sau đó. Nào biết rằng trước hôm đại lễ lại xảy ra cháy lớn!

Ầm!

Lại là một tiếng nổ khác vang lên. Xà ngang chính bắt lửa gãy đôi, rơi xuống mặt đất, tia lửa theo đó bắn tung tóe khiến mọi người đều sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau.

Lí Đạt lo lắng, kéo một tiểu nhị khuôn mặt bị hun khói đen thui, vội vàng hỏi:

" Khách nhân bên trong đâu rồi? Đã ra hết chưa?"

"Đã ra hết."

Tiểu nhị liên tục gật đầu.

" Vậy thiếu phu nhân đâu?"

Huhuhu, xong đời, nếu tân nương bị thương tổn, khẳng định Nam Cung phu nhân sẽ ngàn đao róc thịt hắn.

Tiểu nhị mang vẻ mặt mù mờ, gãi gãi đầu, tóc bị cháy rụi rơi xuống đất thành đống.

" A, thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân ở lầu Nhã Trạch!" Lí Đạt gào lên, mặc dù bên cạnh là đám cháy với nhiệt độ nóng chết người, nhưng toàn thân hắn bủn rủn, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

" Ách, ngài muốn hỏi cái Đỗ gia..."

Lầu Nhã Trạch yên ắng, nằm ở phía sau Tứ Nguyệt Lâu, nhưng khi đám cháy bùng phát, mọi người đều chạy về cửa lớn, làm sao biết được Nhã Trạch ra làm sao?

Lúc này, Mộc Đầu Nhân ngẩng đầu nhìn ngọn lửa đang cháy, thất thần như tượng gỗ, sững sờ đứng bất động. " Ta hỏi cô nương nhà các người đâu?"

Dưới ánh lửa, vài gã nam nhân nhìn nhau, không ai trả lời.

Bọn họ được Đỗ gia thuê để hộ tống tân nương đến Giang Nam thành hôn, không thân cũng chẳng quen Đỗ gia, chỉ là kẻ lĩnh tiền làm việc. Một khi tính mạng gặp nguy hiểm, đương nhiên phải lo cho bản thân trước hết.

Lí Đạt trong lòng phát lạnh, thoáng nhìn bên ngoài, vài tiểu nha hoàn đang ôm nhau run rẩy. Hắn đẩy đám người, vội vã tiến đến cất giọng chất vấn.

" Tiểu thư nhà các người đâu?"

Nhóm tiểu nha hoàn khóc thút thít, sợ hãi run rẩy hai bả vai.

"Huhuhu, quên, đã quên...." Lời nói còn chưa hết, chợt nghe "oa" một tiếng, từ khóc thút thít chuyển sang khóc nức nở.

Của hồi môn chỉ có vài nha hoàn, gặp đại nạn liền bị dọa, chỉ còn biết tìm đường thoát ra khỏi Tứ Nguyệt Lâu. Vất vả thoát khỏi đám cháy, đến khi hoàn hồn mới phát hiện ra rằng đã quên mất vị tiểu thư kia.

Lí Đạt sắc mặt trắng như tờ giấy, bùm một tiếng quỳ xuống. Một lát sau, hắn hét to một tiếng, bật người dậy hướng đám cháy xông vào.

" Thiếu phu nhân!!!"

"Chưởng quỷ, ngài đừng tự trách bản thân!" Đám tiểu nhị vội vã can ngăn.

"Không cần ngăn cản ta, để ta đi vào, ta có lỗi với Nam Cung gia, đời ta coi như hết rồi." Phu nhân khẳng định muốn giết hắn, thà hắn chết trong đám cháy này còn hơn chết trong tay phu nhân.

Đám tiểu nhị không dám lơi lỏng, người ôm tay, kẻ ôm chân, hoàn toàn khống chế hắn. Mọi người vừa tranh cãi ầm ĩ, vừa vội vàng dập lửa. Nhưng nước trong ao đã muốn cạn, mà lửa thì cháy càng lớn, khiến đám người đến ứng cứu liên tục lui ra sau.

Tiếng vó ngựa vang lên, một vài người giục ngựa xông đến. Dẫn đầu là một con ngựa dũng mãnh toàn thân sáng bóng như tuyết đang phóng tới. Mặc cho đám đông nhốn nháo, tuấn mã vẫn chạy nhanh như gió, cũng chẳng mảy may làm ai bị thương.

Thiếu chủ Nam Cung gia đến rồi.

Vó ngựa dừng lại, tất cả những con ngựa khác đều bị đám cháy trước mắt làm cho hoảng loạn, chỉ duy nhất con ngựa này vẫn bất động.

Ngồi trên lưng bạch mã chính là Nam Cung Viễn. Hắn nhìn đám cháy, trên mặt không có đến nửa phần khẩn trương. Hắn tuấn mỹ vô song, lại có một đôi mắt ôn hòa mà thâm thúy, thêm một thân áo trắng lụa xanh cùng dáng người cao thẳng như ngọc thạch, tóc đen dài tới đai lưng, trong ánh lửa phiêu tán. Toàn thân tuấn nhã phi phàm giống như đồ sứ hảo hạng nhất.

Đốc quân ( như cảnh sát trưởng ngày nay) của Định Xa thành là Lôi Hạo thân trên trần trụi, đang cầm thùng nước lớn hắt vào đám cháy. "Lấy thêm nước, mau!" Hắn la lớn, thân hình ngăm đen mồ hôi tuông đầy, vừa quay đầu thấy Nam Cung Viễn, hắn lại càng rống to hơn.

" Nam Cung, tìm cách đi, các ao xung quanh đây đều cạn thấy đáy!"

Nam Cung Viễn sâu xa nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên. Đứng trước đám cháy nguy cấp, bộ dáng của hắn lại thong dong thư thả, hoàn toàn bất đồng với bạn tốt đang vội vã thở hổn hển.

Đôi mắt thâm thúy như có ma lực, liền dễ dàng giải quyết tình huống. Cả một đám người đang xôn xao lo lắng, không biết là đã được trấn an, hay vẫn là do kinh sợ, tất cả đều dưới ánh mắt của hắn trở nên yên tĩnh.

"Phía sau ta là bốn công tử Tiết, Vương, Trần, Lâm trong thành. Bọn họ đã đồng ý mở cửa phủ, tập hợp gia đinh đem nước cứu trợ." Toàn bộ địa hình của thành đều nằm trong đầu Nam Cung Viễn, khi lửa bùng cháy, hắn lập tức quyết định, yêu cầu tứ đại gia tộc trong thành trợ giúp.

"Tới!"

Lôi Hạo quát lớn, đem thùng nước ném cho người khác, toàn thân do nhiệt độ cao mà hồng lên.

Cả đám người xếp thành một hàng dài, nhanh chóng tham gia cứu hỏa. " Có người bị thương không?" Nam Cung Viễn nhìn chăm chú vào những nơi bị sụp đổ trong lâu, bình thản mở miệng hỏi, tiếng nói thuần huậu dễ nghe.

Sản nghiệp bị thiêu cháy mà hắn lại bình thản ung dung, không có chút nào đau lòng, cũng không hỏi về tổn thất, mà trước nhất hỏi về an nguy của mọi người.

Lôi Hạo nhún vai, " Có khoảng 10 người bị thương, vài người phỏng nhẹ, cũng không nghiêm trọng lắm."

"Trước hết đem những người bị thương đưa tới chỗ đại phu."

" Đã biết."

Ngọn lửa tán loạn, như thể sắp lan đến hiệu buôn hai bên. Tứ Nguyệt Lâu sụp đổ, phát ra tiếng ầm ầm. Tuy rằng đã tăng thêm người ứng cứu, nhưng lửa cháy mãnh liệt như vậy, nếu không tìm ra nguồn cháy mà cứ điên cuồng tưới nước như vậy thì không thể dập tắt lửa.

" Tình hình như vậy thì không thể nào dập lửa trong chốc lát được." Lôi Hạo nói.

Nam Cung Viễn có chút đăm chiêu nhìn quanh bốn phía, con ngươi đen nhánh cháy rực lên . "Trước hết dập lửa hai bên tường, tạo một khoảng không chừng mười thước, không cho đám cháy lan rộng."

"Sau đó?"
Lôi Hạo nhíu mày, Nam Cung Viễn mỉm cười, hai chân kẹp chặt, thúc vào bụng ngựa. " Ráng theo kịp!"

"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Tìm nguồn cháy." Nam Cung Viễn giục ngựa, chạy sát đám cháy, khoảng cách quá gần khiến lửa nóng hừng hực, nhưng mỗi một bước chạy mạo hiểm đều ở ngay chỗ lửa chưa lan tới.

Bạch mã chồm lên khiến mọi người chỉ còn biết ngây ngốc đứng nhìn, chẳng ai đủ can đảm mà tiến lên.

Tìm ra nguồn cháy chính là cách dập lửa nhanh nhất. Nhưng là đám cháy quá lớn, nếu tiến đến quá gần sẽ bị lửa táp nên không ai dám làm. Lớn mật áp sát, chính mắt tìm kiếm mồi lửa chính là hành động vừa nguy hiểm vửa liều mạng.

Vó ngựa phóng qua, ở giữa đám cháy một thân bạch y rực sáng. Nam Cung Viễn thong dong, bình thản di chuyển, mà ngọn lửa kia ngay cả góc áo hắn cũng không chạm tới nổi. Đi đến một nơi lửa cháy phừng phừng, hắn nhếch mày kiếm, liếc nhìn gã đại hán sau lưng, sau đó tiếp tục giục ngựa tiến tới.

Lôi Hạo hiểu ý, hét lớn : " Là chỗ này!"

Mọi người nghe vậy liền tập tức tập trung lấy một lượng nước lớn tạt thẳng vào đám lửa. Hơi nước bốc lên, khói trắng thoát ra, ngọn lửa yếu đi một chút. Hai người bọn họ phối hợp ăn ý, nhanh chóng tìm ra sau nguồn cháy. Mọi người chia thành sáu đội, tiến đến sáu nguồn cháy ra sức dập lửa. Một lúc sau, ngọn lửa đã gần như bị khống chế hoàn toàn.

"Thiếu chủ!"

Có người hô lớn.

Nghe tiếng kêu, Nam Cung Viễn ghìm dây cương, lưu loát xoay người lại. Đằng sau hắn là bầu trời đêm rực lửa, càng làm cho hắn thêm nổi bật, nhưng lại có chút gì đó ác liệt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Một đám người được đẩy tới trước mặt hắn, Lí Đạt vội vàng tiến lên, quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi nhoe nhoét, liên tục dập đầu như dập tỏi, phát ra tiếng vang thật lớn.

"Thiếu, thiếu, thiếu chủ..... thuộc hạ đáng chết, không thể cứu được thiếu phu nhân..."

Cặp mắt thâm thúy hiện lên sự lo lắng.

"Còn ngưởi ở bên trong?" Hắn hỏi

"Còn..."

Lôi Hạo đuổi tới phía sau, nóng bức chịu không nổi, lại lần nữa rống lên : " Nam Cung, xong rồi, đi mau!" Cái đám cháy chết tiệt này, chẳng những quấy phá giấc ngủ của hắn, còn làm tóc hắn cháy gần hết, ngay cả da dày thịt béo như hắn còn muốn bị nướng chín.

Lại một tiếng nổ ầm ầm, bụi lửa văng khắp nơi. Lôi Hạo nhanh tay lẹ mắt, thân hình lắc lư, lập tức lùi lại đằng sau mấy trượng. Đến khi quay đầu lại, hắn mới phát hiện Nam Cung Viễn vẫn còn đứng ở chỗ cũ, chẳng thèm lùi lại.

" Nơi này giao cho ngươi chỉ huy."

Nam Cung Viễn nhàn nhạt nói, giục ngựa xoay người xông vào đám cháy.

Ngay khi mọi người kêu lên sợ hãi, tuấn mã liền phi người, mang theo thân ảnh Nam Cung Viễn biến mất giữa ngọn lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ngọt#tâm