Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 1: Tỉnh giấc sau ngàn năm



 Truyện kể rằng, từ thời khai thiên lập địa "hắn" là một trong những thứ đã được tạo hóa nhào nặng ra đầu tiên. Hắn mang đến sự sống cho vạn vật, nhưng hắn cũng là một thảm họa mang đến tai ương cho vạn vật. Từ một vị thần được con người ca tụng, giờ lại thành một con ác quỷ khiến nhiều mạng người phải biến mất. Than ôi ! Trong vài mảnh ký ức còn sót lại của hắn, chỉ là một ngọn thương vô tình xuyên qua khỏi lòng ngực của người con gái hắn yêu thương nhất. Mỗi lần nhớ đến, lại đau như vạn tiễn xuyên tâm. Ở dưới lòng sống đó, hàng ngàn năm nay hắn vẫn yên giấc. Màu đen u tối của sự bi thương và cô độc đến tột cùng, vẫn âm ỉ nằm trong lòng hắn....

 Bỗng một tiếng ầm lớn, trên mặt sông vốn tĩnh lạnh nay đã gợn sóng. Một bóng dáng của người thiếu nữ dần chìm xuống lòng sông sâu thẳm. Cô sợ hãi, nhìn hình ảnh mờ ảo của một đôi mắt đỏ như máu phía trên thành cầu. Không còn vùng vẫy được nữa, bên hông phải có một vết rách lớn, máu không ngừng tuôn ra với dòng nước cuốn giống một tấm vải lụa dưới lòng sâu u tối ấy.

Không còn ai để bấu vếu, không còn ai để cô có thể tin tưởng được nữa, chỉ còn những vị thần linh mà trước giờ cô đã từng cho là phi khoa học và là mê tính. Mắt cô khép lại dần, hơi thở cuối cùng trong phổi cũng đã tan biến. Đầu cô giờ đây, chỉ mong bản thân có thể sống tiếp. Cho dù bản thân đã mang quá nhiều vết sẹo từ kẻ đó. Kẻ mà cô đã đặt trọn cả niềm tin và hi vọng, cho tương lai sau này. 

Dòng máu tuyệt vọng ấy, đã theo dòng nước cuốn đến nơi mà kẻ được cho là "ác quỷ" đang ngủ yên. Trong viên tinh thể hắn cuộn tròn như một bào thai lớn trần trụi, do đâu mà hơn cả ngàn năm, đến bây giờ hắn lại có những dấu hiệu đang thức tỉnh. Viên tinh thể xanh ngọc bích, phát sáng giữa không gian tĩnh mịch. Từng nhịp, từng nhịp, ánh sáng lập lòe tỏa sáng, những sợi dây xích phong ấn hắn bấy lâu cùng bị phai mờ do máu của người thiếu nữ. Dần xuất hiện những vết nứt xung quanh viên tinh thể, như một quả trứng đang bị vỡ ra thành nhiều mảnh. Hắn đã thức tỉnh, mắt hắn mở ra, phóng ra một luồng kim quang thẳng lên xuyên qua mặt sông. Một tiếng ầm lớn, hắn tự giải phóng mình khỏi "ngục tù" nhỏ bé bấy lâu. Hắn lao lên khỏi mặt nước, tạo nên một cột nước lớn, trên tay hắn đang bế cô gái trẻ. Hắn nhìn mọi thứ xung quanh, ánh đèn từ cách toàn nhà xa xa, xe cộ trên cầu tấp nập, mọi thứ đã phồn thịnh hơn nơi hắn từng sống của ngàn năm về trước, một cảm giác xa lạ đến khó tả, khiến lòng hắn buồn bã da diết.

"Đây không còn là Thiên Vũ mà ta biết nữa rồi !" - Hắn than lên một câu

Lại đưa mắt nhìn cô gái trên tay mình, hắn lại nhớ đến ý trung nhân của mình, hắn cũng cảm nhận được sinh mệnh của cô ấy cũng dần mất đi. Hắn cứ ngỡ điều kỳ diệu nào sẽ xuất hiện, nhưng tiết thay số mệnh đã an bài, người con gái hắn mong rằng vẫn còn sống nhưng nay chắc đã trải qua muôn ngàn kiếp sống.

" Cô nương cũng không phải nàng ấy...." 

Hắn đứng đó, giữa dòng sông tĩnh lặng vừa bị khuấy động, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu nữ trên tay mình. Làn da cô tái nhợt, hơi thở tắt lịm, nhưng vết thương bên hông vẫn chưa khép miệng. Máu của cô đã hòa vào dòng nước, mang theo một chút gì đó lạ lùng.

Hắn đặt cô xuống một tảng đá lớn bên bờ sông, đôi bàn tay to lớn, thô ráp của hắn nhẹ nhàng chạm lên vết thương của cô. Hắn lẩm bẩm một câu thần chú cổ xưa, ngôn ngữ đã bị lãng quên từ hàng thiên niên kỷ. Một ánh sáng xanh biếc phát ra từ lòng bàn tay hắn, bao phủ lấy cơ thể thiếu nữ. Miệng vết thương dần khép lại, vết máu xung quanh cũng đã biến mất. Tiếp đến, hắn đặt ngón tay mình lên trán cô gái trẻ, một bông hoa sen sáu cảnh đỏ nhạt hiện lên rồi lại biến mất như ánh sáng của một chú đom đóm nhỏ. Vừa rồi là một loại thuật thức của thần linh giúp lấy đi ký ức của người khác. Giúp họ quên đi những chuyện đau khổ, nhưng vị thần lấy đi ký ức đó sẽ phải gánh chịu những cảm xúc mà ký ức đó mang lại. 

"Hồi ức đau thương của cô hãy để ta cất giữa..." - Hắn nói với vẻ mặt đầy thương xót

Cô gái khẽ cử động, đôi mắt từ từ hé mở. Một hình bóng mờ ảo hiện lên, chỉ biết rằng đó là một người thiếu niên có mái tóc dài và trên cổ đeo một mảnh ngọc hình rồng xanh biếc. Sau khoảnh khắc sinh tử ấy, cơ thể cô cũng đã suy nhược ít nhiều, ý thức cũng mất dần đi. Cuối cùng, cô ngất đi khi nào cũng không hay. 

Hắn đứng bên bờ sông, ánh mắt sắc lạnh lướt qua bóng dáng cô gái đã ngất đi. Bóng tối của đêm bao phủ lấy dòng sông, nhưng đôi mắt hắn như ánh đuốc rực sáng, soi rọi tất cả. Không gian trở nên nặng nề, một luồng khí lạnh quỷ dị bao trùm lấy cầu.

Trên thành cầu, một bóng đen lờ mờ xuất hiện, thân hình méo mó và mờ ảo như một làn sương. Đôi mắt đỏ rực như máu của nó nổi bật trong bóng tối, tựa như cơn ác mộng từ vực sâu. Quái vật tỏ ra thèm thuồng, máu thịt của người thiếu niên, điên cuồng la hét khoái chí. Tiếng cười khàn khàn của nó vang lên, vừa chế nhạo, vừa khát máu.

"Cực phẩm ! Cực phẩm..." – giọng nói trầm đục vang lên, tựa như hàng ngàn giọng nói hòa vào nhau, ám ảnh đến rợn người. 

Hắn không đáp lời, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào quái vật. Tay hắn khẽ nâng lên, từ hư không, một cây thương bạc khổng lồ xuất hiện, họa tiết hình rồng chạy dọc thân thương tỏa ra ánh sáng xanh biếc huyền ảo. Trên thương khắc 5 ký tự cổ "Hải Thanh Từ Minh Thương" (海清慈明槍) với khí tức tỏa ra mạnh mẽ, sẵn sàng cho trận chiến.

"Đã trải qua vạn niên, Huyết Ký Linh bọn mày vẫn còn tồn tại được sao?  – Thiếu niên nhíu mày, giọng nói mang đầy vẻ lạnh lùng và uy nghiêm.

Quái vật lao xuống từ thành cầu, tốc độ của nó nhanh đến mức bóng hình gần như biến mất. Chỉ trong chớp mắt, nó đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, móng vuốt sắc nhọn vung về phía hắn với lực mạnh như muốn xé rách không khí.

Hắn xoay người né tránh trong gang tấc, cây thương trong tay xoay một vòng, tạo ra một vòng sáng kim long xoáy tròn. Quái vật bị ánh sáng đó đâm xuyên bị đẩy lùi vài bước, nó gầm lên giận dữ.

"Ngươi... không phải người phàm trần..." – nó gầm gừ, đôi mắt đỏ lóe lên ánh hung bạo.

Hắn không đáp, chỉ đưa tay nắm chặt cây thương. Từ dưới mặt đất, nước sông bỗng chốc cuộn trào, tạo thành một con rồng khổng lồ bằng nước, lao thẳng về phía quái vật. Quái vật gầm lên, cơ thể mờ ảo của nó hóa thành hàng chục cái bóng đen, vây lấy con rồng nước.

Cả không gian rung chuyển khi rồng nước và quái vật va chạm. Những bóng đen không ngừng tấn công, xé toạc từng phần cơ thể của con rồng nước, nhưng nó nhanh chóng tái tạo, kiên cường không ngừng phản công. Huyết Ký Linh cũng tạo ra nhiều phân thân của mình để nâng cao lợi thế chiến đấu.

" Vạn Hải Thần Thương" - Thiếu niên lạnh lùng niệm chú

Cây thương trên tay bây vụt lên không trung, phân tách thành nhiều bản sao giống nhau. Hắn vung tay ra lệnh cho thương lao đến những bản sao của Huyết Ký Linh,  từng đường thương mang theo ánh sáng chói lòa, tựa như lưỡi kiếm sắc bén chém xuyên qua bóng tối. Trong rừng mưa thương,  một thanh thương dường như có linh tính, bay thẳng đến một trong những bóng đen đang đứng phía sau làn khói, thanh thương phá vỡ và đâm xuyên hắc ngọc bên trong thân thể của Huyết Ký Linh, hắn phát ra tiếng thét chói tai. Để không bị giết, hắn thu lại những phân thân còn sót lại về với bản thể.

"Ngươi không thể giết ta! Ta là sự vĩnh hằng!" – giọng quái vật vang lên khắp nơi, như vọng lại từ mọi ngóc ngách.

Hắn dừng lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn. Từ bàn tay cầm thương, ánh sáng xanh biếc tỏa ra rực rỡ, tạo thành hình một con rồng uốn lượn bao quanh cơ thể hắn. Cây thương trong tay hắn bừng sáng,  "Hải Thanh Từ Minh Thương" lần lượt tỏa lên kim quang, từng đường nét tỏa ra sức mạnh áp đảo.

"Vĩnh hằng ư? Ngươi chỉ là một thứ ký sinh bám víu vào sự sợ hãi và máu thịt." – giọng hắn lạnh lẽo vang lên, mang theo sức mạnh không thể lay chuyển.

Hắn lao tới, cây thương trong tay đâm thẳng về phía bóng đen đang hợp nhất lại thành hình dáng quái vật ban đầu. Cú đâm mạnh đến mức mặt đất nứt toác, ánh sáng xanh biếc bùng lên dữ dội. Một con rồng khổng lồ từ cây thương bay ra, lao thẳng vào cơ thể quái vật, tạo nên một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Quái vật gào thét, cơ thể mờ ảo của nó bắt đầu tan rã. Từng mảnh bóng tối như bị hút vào ánh sáng từ cây thương, để lại không gian một lần nữa trở nên tĩnh lặng.

Hắn đứng đó, cây thương vẫn tỏa sáng rực rỡ trong tay. Mặt sông lại trở về sự tĩnh lặng ban đầu, nhưng lòng hắn không hề yên bình. Hắn quay lại nhìn cô gái đang nằm trên tảng đá, thở dài một hơi, ánh mắt thoáng chút u uất.

"Ta vẫn là kẻ bị nguyền rủa..." – hắn khẽ thì thầm, trước khi quay người, bước đi vào bóng đêm, để lại dòng sông một lần nữa lặng lẽ, như thể chưa từng có gì xảy ra.

Tại tầng 40 của một tòa nhà chọc trời, với kiến trúc hiện đại và sang trọng. Một người đàn ông đang quắn khăn tắm, nằm trên ghế, trên tay là ly rượu vang đang thư giãn một cách rất thoải mái. Ông ta trông đã tứ tuần, đặt ly rượu xuống bàn. Người đàn ông mỉm cười, trên tay là sấp hợp đồng nhà đất đã được ký kết thành công. Ông ta thở dài mãn nguyện, lòng ngập tràn sự vui sướng.  Bỗng, một luồng thần khí mạnh mẽ làm rung chuyển không gian quanh anh. Rượu vang đỏ trong ly bị tác động mà sóng sánh, sấp hợp đồng vì thế cũng đã rơi lã chả dưới đất.

"Thần khí này... chẳng lẽ...?" – Ông ta bật dậy, ánh mắt đăm chiêu. Không thể nhầm lẫn được, đó là thần khí của ngài – vị thần tối cao từng phong ấn bản thân để bảo vệ thế giới khỏi tai ương nghìn năm trước.

Không chần chừ, ông ta thi triển pháp thuật dịch chuyển ngay đến nơi phát ra thần khí.

Vị thần đứng giữa khu đất hoang, đôi mắt vàng rực nhìn về phía chân trời rực sáng ánh đèn. "Thế giới này... đã đổi thay đến mức này sao?"

Áo giáp thần thánh của hắn đã hóa thành tro bụi khi tự phong ấn bản thân. Giờ đây, hắn đứng đó, thân thể mạnh mẽ nhưng trần trụi, chỉ được che bởi chút lá cây khô còn vương vãi trên người.

Một giọng nói trầm lắng nhưng đầy kính cẩn cất lên từ phía sau:

"Thánh Quân... quả thật là ngài sao?"

Người đàn ông lập tức khuỵu một chân xuống đất, cúi đầu sâu đến mức trán gần chạm nền, như thể trước mặt ông là một vị thần không ai sánh kịp. Ánh mắt ông, dù không dám ngước lên, vẫn toát ra sự kính trọng tuyệt đối. Từng động tác của ông đều thấm đẫm sự thành kính, như thể gặp lại một đấng cứu thế mà ông hằng tôn thờ trong ký ức.

Có lẽ, mối liên kết giữa ông và chàng thiếu niên này không chỉ đơn thuần là quen biết, mà là một sự biết ơn sâu sắc đan xen với lòng trung thành không thể lay chuyển.

Anh ta quay lại, ánh mắt nghiêm nghị. "Ngươi là... một vị thần địa phương? Ta cảm nhận được linh khí quen thuộc từ ngươi."

Người đàn ông cúi đầu sâu hơn. "Thần là thổ địa của vùng đất này. Nhờ ân đức của ngài từ nghìn năm trước, thần mới được ban tặng cơ hội tồn tại đến ngày nay. Ngài tỉnh giấc là vinh hạnh cho thần, nhưng..." – anh dừng lại, vẻ mặt lo lắng. "Chuyện này... không thể để các vị thượng thần hay biết, nếu không họ sẽ..."

Thiếu niên ngắt lời. "Không cần giải thích. Ta không có ý định làm phiền cuộc sống của nhà ngươi. Nhưng... nơi đây là đâu? Và tại sao mọi thứ lại khác lạ đến vậy?"

Thổ địa đứng lên, cung kính nói: "Thưa thần thượng, nơi đây là Sài Gòn, thành phố Hồ Chí Minh. Ngài đã ngủ một nghìn năm. Thế giới giờ đây không còn là Thiên Vũ trấn của ngài ngày trước.."

Anh ta đảo mắt quanh khung cảnh, từng ánh đèn rực rỡ, từng tòa nhà cao chọc trời đều phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh của anh. Dường như, mọi thứ này đều lạ lẫm, nhưng không làm anh bối rối mà chỉ khiến anh thêm trầm tư.

"Đã qua vạn niên rồi sao? Người là người canh giữa phong ấn, nhưng hà cớ gì phong ấn lại bị giải trừ. Ngươi có biết rằng khi phong ấn được mở, nhân tộc phải chịu thêm tai kiếp không?"

Thổ địa run rẩy, giọng đầy ân hận:

"Thần đáng tội! Nhưng... thần cũng không rõ vì sao phong ấn lại yếu đi. Có lẽ... một phần do linh khí phàm trần ngày càng suy giảm, cộng thêm..." – ông ngập ngừng, không dám nói tiếp.

Nam chính chớp mắt lạnh lùng, ra hiệu cho ông tiếp tục.

"Cộng thêm sức mạnh của ngài quá lớn, phong ấn dẫu mạnh đến đâu cũng khó mà kiềm hãm lâu dài. Thần thề đã dốc toàn lực để trì hoãn, nhưng cuối cùng vẫn không thể."

Anh ta khoanh tay trước ngực, gương mặt thoáng chút suy tư. Một lát sau, anh cất giọng:

"Thôi được. Ta không trách ngươi. Nhưng hiện tại, điều ta cần là một nơi ở và những thứ cần thiết để thích nghi với thời đại này. Ngươi... có thể lo liệu không?"

Thổ địa ngay lập tức cúi rạp người, giọng đầy quả quyết:

"Xin Thánh Quân yên tâm! Thần đã hòa nhập với thế giới này từ lâu, sẽ lập tức sắp xếp chỗ ở và hướng dẫn ngài mọi thứ."

Chàng  ta gật đầu nhẹ, vẻ uy nghiêm vẫn không giảm đi chút nào.

"Rất tốt. Vậy, dẫn đường."

Thổ địa nhìn thoáng qua chàng thanh niên, thấy anh ta vẫn trần như nhộng, giọng nói có chút e dè

"Thưa Thánh Quân! Người chưa có mặc y phục..."

Chàng thanh niên liếc xuống người mình, đôi mắt thoáng hiện vẻ bất mãn nhưng vẫn giữ sự bình thản. Anh lên tiếng, giọng trầm mà uy nghi:

"Ta đã quen với chiến bào và thần phục nghìn năm trước. Đừng nói y phục của thời đại này cũng cần phải học cách sử dụng?"

Thổ địa nuốt khan, cố nén tiếng cười trong lòng để giữ sự nghiêm túc. Ông cúi đầu kính cẩn, giọng có phần nhỏ nhẹ hơn:

"Thưa Thánh Quân, y phục thời nay có khác biệt, nhưng thần tin rằng ngài sẽ sớm quen thôi. Thần sẽ lo liệu ngay lập tức. Xin ngài đợi trong chốc lát."

Thổ địa dùng pháp lực, hóa cho chàng trai một chiếc sơ mi và một chiếc quần tây lịch lãm, đầu tóc trở nên gọn gàng. Giờ nhìn anh ta trong rất điển trai và hào nhoáng.

"Thánh Quân, xin ngài tạm mặc bộ này. Dẫu đơn sơ, nhưng sẽ giúp ngài tránh gây chú ý ở chốn đông người."

Anh ta khẽ nhíu mày, tỏ ra không thích bộ quần áo mới này, cứ dùng tay bẻ cổ áo, phủi tay áo.

"Đây là... thứ con người thời nay mặc sao? Chúng trông yếu ớt và thiếu đi vẻ oai phong."

Thổ địa cúi đầu, giọng cẩn thận giải thích:

"Đúng vậy, thưa Thánh Quân. Thời đại này không còn dùng áo giáp hay trang phục cầu kỳ nữa. Y phục càng đơn giản, càng được ưa chuộng."

Than· hừ nhẹ, ánh mắt thoáng vẻ bất mãn nhưng vẫn tạm chấp nhận. Bộ đồ đơn giản, với quần jeans hơi bó, khiến anh không thoải mái. Sau một hồi, anh cử động cánh tay và chân để thử, rồi nhíu mày:

"Thứ này chật hẹp, chẳng đủ thoải mái để chiến đấu. Nhưng... thôi vậy, ta tạm chấp nhận."

Thổ địa vội vàng đáp lời, nét mặt đầy kính cẩn:

"Ngài yên tâm, thần sẽ sớm sắp xếp cho ngài một y phục thích hợp hơn. Bây giờ, xin mời Thánh Quân, chúng ta sẽ dạo quanh thành phố để ngài hiểu thêm về thời đại này."

Thiếu niên gật đầu nhẹ, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo nhưng cũng không giấu được sự tò mò. Thổ địa lập tức đứng dậy, vẫn giữ thái độ kính cẩn, khẽ lùi lại mấy bước và ra hiệu mời nam chính theo mình, như một người dẫn đường cho bậc thánh nhân giữa chốn phàm trần huyên náo.

[Một buổi trưa của 5 ngày sau- Trong giấc mơ của cô gái]

Cô gái giống như bản thân đang ở trong cơ thể của ai đó, dưới gốc nhìn của cô. Một chàng thiếu niên không nhìn rõ mặt, trên người mang đầy những vết thương đầy máu, ánh mắt tuyệt vọng và ngấn lệ nhìn cô.

"Hà cớ gì , nàng phải làm vậy ?" - Hắn ta nghẹn lời

Tay hắn đang cầm một thanh thương hình rồng, nó đã xuyên qua lồng ngực của cô, nhưng có vẻ lúc này cô không cảm nhận được sự đau đớn. Thay vào đó cảm xúc của cô là hối hận và luyến tiếc, trái tim như bị xé toạc, từng hơi thở cũng trở thành gánh nặng không thể chịu đựng. Cô khát khao được quay ngược thời gian, để ôm chặt người thêm một lần, để không bao giờ buông tay. Nhưng giờ chỉ là những khoảnh khắc cuối cùng trong một kiếp người.

Ánh sáng mờ ảo của bình minh chiếu rọi qua cửa sổ, làm căn phòng nhỏ dần hiện rõ hơn trong ánh sáng. Cô gái nằm trên giường, đôi mắt ướt lệ dàng dụa, dần cử động. Giấc mơ kỳ lạ vẫn còn lẩn khuất trong tâm trí cô – những mảnh vỡ ký ức không rõ ràng. Một hình bóng mờ nhạt của một người đàn ông với mái tóc dài và dáng vẻ đầy đáng thương vẫn còn động lại.

Cô mở mắt, lòng cảm thấy trống rỗng. "Sao mình lại ở bệnh viện?" – câu hỏi đầu tiên lóe lên trong tâm trí, nhưng ký ức đau buồn đã bị xóa sạch. Chỉ còn lại những ký ức bình thường về cuộc sống hàng ngày: cô là Linh Chi, 25 tuổi, làm việc tại một công ty thiết kế ở trung tâm thành phố Thiên Vũ . Người bạn thân nhất của cô là Minh Châu – người vẫn thường xuyên bên cạnh mỗi khi cô gặp khó khăn.

Chi ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng quen thuộc, mọi thứ vẫn như thường lệ. Nhưng có điều gì đó trong lòng cô cảm thấy là lạ, như một khoảng trống vô hình đang chờ được lấp đầy. Minh Châu bước vào, nhìn thấy bạn đã tỉnh lại cô vui lắm, chạy đến ngồi bên giường ôm chặt Linh Chi. 

"Sao mày dại dột thế ? Có gì phải nói cho tao biết chứ. Sao lại nghĩ quẩn vậy... hả" - Cô òa khóc như một đưa trẻ

Linh Chi do mất hết ký ức nên chỉ thấy lạ và có chút ngạc nhiên, cô đẩy Minh Châu nhẹ ra. Lau đi hàng nước mắt của cô bạn thân khẽ hỏi.

" Tao sao tự nhiên lại nghĩ quẩn ? Mày từ từ kể tao nghe, tao giờ không còn nhớ gì hết trơn á"

Dù sao đó, Minh Châu đã bình tĩnh kể lại cho Linh Chi mọi chuyện từ trước đến giờ. Nhưng cô chỉ nhớ được những chuyện bình thường trong cuộc sống hoặc vui vẻ. Còn lại thì không còn nhớ gì cả. Được một lúc lâu, bác sĩ bước vào trên tay cầm hồ sơ bệnh án của Linh Chi.

"Người nhà tạm thời đừng làm bệnh nhân kích động, cô ấy có lẽ lúc rơi xuống xong đầu đã bị va đập. Nên đã khiến một phần não bộ bị chấn động dẫn đến mất trí nhớ. May mắn là không có khối u hay cục máu đông nào. Hãy để cô ấy nghĩ ngơi, để bệnh viện quan sát thêm 2 tuần nữa. Nếu có triển biến tốt thì có thể được xuất viện".

Hai tuần sau, Linh Chi được xuất viện và tiếp tục bị cuốn vào cuồn quay của cuộc sống. Vị thần ấy sẽ ra sao? Chuyện gì sẽ tiếp diễn? Mời các bạn đón chờ vào tập 2.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro