Chương 11: Xuất cốc
Mạn Mạn chớp chớp hai mắt vô tội nhìn hắn. Bởi vì vừa khóc, hai mắt cùng mũi đều đỏ hồng rất mực đáng thương, trên mi lấp lánh nước mắt, thân hình bởi vì kinh hách mà khẽ run. Huyết Hiên lập tức thủ túc vô sách, tình nguyện bỏ vũ khí đầu hàng địch nhân.
"Không được nhìn bổn tọa bằng ánh mắt như vậy!" Ta không nhịn được một ngụm ăn nàng mất. Câu sau hắn dĩ nhiên không nói ra miệng. Tay to của hắn phủ lên, che khuất mắt nàng, vừa niệm chú tịnh tâm vừa đảo mắt, y phục ở bình phong tự khắc bay đến mặc nghiêm chỉnh trên người hắn.
"A Hiên không thích mắt của Mạn Mạn sao? Nhưng ca ca nói Mạn Mạn có đôi mắt đẹp nhất Cửu Trọng Thiên mà? Nhất định là ca ca bởi vì sợ ta buồn nên nói dối ta, mắt ta thực sự rất khó coi sao? "
Huyết Hiên dĩ nhiên biết Thiên Đế không nói sai. Đôi mắt của Mạn Mạn đẹp nhất vì không chứa chút tạp niệm, sạch sẽ thuần tịnh, hắn từng nghe nói qua một đạo ánh mắt cũng có thể cảm hóa ác linh, có lẽ là nói đến ánh mắt của nàng đi. Đối diện với đôi mắt như vậy, tâm tình đều hóa mềm mại, liền tự cảm thấy xấu hổ tự ti, cảm thấy bản thân thật dơ bẩn, không đủ tư cách đối diện với đôi mắt mỹ lệ đó. Đồ ngốc này, mắt nàng không phải khó coi, mà là quá mỹ, mỹ đến mức hắn không dám đối diện với mắt nàng!
Vừa dứt lời nàng lại sụt sịt, một bộ dạng muốn khóc. Nước mắt nói liền xuất hiện, thấm vào lòng bàn tay hắn, ấm nóng ẩm ướt nơi lòng bàn tay, cũng làm tâm hắn nóng lên, đau đớn tựa như bị người hung hăng véo. Đáng chết, hắn ghét nhìn thấy nàng khóc! Mạn Mạn của hắn cười lên mới tuyệt mỹ, khóc thành như vậy làm hắn cũng đau lòng theo a.
Huyết Hiên dời tay khỏi mắt nàng, ngón trỏ đưa lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, dịu dàng lại chuyên chú, tựa như nâng niu báu vậy quý giá của cuộc đời hắn.
Dung mạo câu hồn nhiếp phách của Huyết Hiên phóng đại trước mặt nàng, bởi vì vừa tắm qua đầu tóc dài ướt, dính sát vào mặt hắn, nước từng giọt chậm rãi chảy xuống theo sườn mặt hắn, khắc họa từng chút khuôn mặt tuấn mĩ đầy dã tính, đôi huyết mâu kia phản chiếu hình bóng nàng, chỉ duy độc hình bóng nàng, ngón tay thon dài khẽ trượt dưới mắt nàng, thay nàng lau đi lệ châu, động tác cùng biểu tình của hắn cẩn trọng chuyên tâm, tim nàng bỗng dưng đập nhanh, hai má dường như có luồn điện chạy qua, nóng phừng phừng.
Nhất thời, Mạn Mạn ngẩn ngơ đình chỉ động tác...
Im lặng một lúc lâu, Huyết Hiên phun ra hai chữ:
"Ngu ngốc!"
Mạn Mạn: "..."
.................
"Nếu đã bình phục, ta cũng không tiện giữ người, các ngươi muốn đi liền đi." Tuyền lão nhân gặm đùi gà, dầu mỡ dính đầy trên bộ râu lão, tuy miệng đuổi người, nhưng ánh mắt nhìn về Mạn Mạn tràn ngập không nỡ.
Tiểu nha đầu tuy đầu óc có chút ngốc nghếch, nhưng ngoan ngoãn đáng yêu, tài nấu nướng còn tốt như thế này, lão biết tìm đâu ra a?
Mạn Mạn gắp một cái chân giò to mập đặt vào chén của Tuyền lão nhân, ủy khẩu khịt mũi: "Gia gia, ngày đây là muốn đuổi chúng ta đi sao? Do những ngày này thức ăn con nấu không hợp khẩu vị của người sao? Hay do con nói nhiều làm lỗ tai người mọc kén?"
Huyết Hiên cùng Mạn Mạn không cần phải ăn, ngồi một bên uống trà bồi Tuyền lão nhân. Phải nói đến từ lúc Mạn Mạn tỉnh lại vô tình biết mỗi ngày Tuyền lão nhân đều xuất cốc tìm đồ ăn, nàng lo lắng lão tiên gia một bó tuổi còn chạy đi chạy lại, thế nên trổ tài vào bếp. Cũng phải nói đến Mạn Mạn thích nấu nướng, Thiến Đế biết đến liền triệu tập ngự trù nổi danh đến dạy dỗ, tay nghề tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Dùng qua thức ăn do Mạn Mạn nấu, Tuyền lão nhân lười phải cọ cơm với Ti Mệnh, dứt khoát ở lại Cốc, hảo hảo ở nhà hưởng thụ đãi ngộ được tiểu bối hầu hạ, mặc cho Ti Mệnh đốt bao nhiêu bùa triệu gọi nài nỉ cũng không bước đi.
"Ây da tiểu nha đầu đừng buồn. Các ngươi còn có con đường dài phải bước tiếp, không thể cứ ở mãi nơi nhàm chán của lão được. Có hợp thì phải có tan, không có bữa tiệc nào không tàn. Cho dù lão muốn giữ cũng không giữ được. Tối nay lão mở kết giới, Huyết Hiên, người cùng tiểu nha đầu tranh thủ thời gian ly khai." Tuyền lão nhân không nỡ nhìn Mạn Mạn, chuyển hướng sang mặt lạnh Huyết Hiên.
Mấy ngày này Huyết Hiên cũng đã luyện xong tiên pháp Tuyền lão nhân chỉ điểm. Hắn ngừng động tác gõ ngón trỏ trên ly trà sứ, không chút e ngại đón nhận ánh mắt Tuyền lão nhân: "Đã biết."
Chậm rãi dùng xong bữa ăn, dùng khoảng thời gian ít ỏi còn lại đùa giỡn với tiểu nha đầu, chớp mắt trời đã tối.
Huyết Hiên cẩn thận thắt nút áo khoác cho nàng, vén bọn tóc nàng vào trong, nắm chặt tay nàng dắt nàng ra ngoài.
Đã đến lúc hắn phải rời nơi này, đối diện với hiện thực đang chờ hắn...
Tuyền lão nhân sớm chờ sẵn, nhìn thấy Mạn Mạn, lão cầm một hộp ngọc, không nói gì đưa cho nàng.
"Gia, đây là..."
"Huyết Hiên đừng động." Tuyền lão nhân nhắm mắt, một luồn ánh sáng vàng kim từ đầu hai ngón tay của lão sáng rực rỡ, chậm rãi chui vào trong mệnh môn của Huyết Hiên.
Đến khi luồn ánh sáng kia ngừng bay đến, Huyết Hiên giương cổ tay, kéo ống tay áo xuống, mệnh môn hắn lưu lại kí tự mờ nhạt vàng kim lúc ẩn lúc hiện, tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy mệnh môn.
"Quà của lão tặng các ngươi. Cũng không còn sớm nữa, tạm biệt." Tuyền lão nhân không cho hai người thời gian định hình, cuồng phong lập tức nổi lên, thô bạo cuốn cả hai vào, sau đó biến mất.
Sau khi cuồng phong biến mất, Tuyền lão nhân ngã gục xuống, khóe môi xuất ra vệt máu. Hắc hùng tiến lên, để lão nhân dựa vào.
"Hừ, Thiên Đạo, càng lúc ra tay càng nặng! Nếu ta cứ vậy thả cả trăm người, cái mạng già cũng xong!"
Mắng một câu đã tiêu hao sức lực của lão, lão già thở từng ngụm từng ngụm, ổn định được hơi thở, lại chửi thêm vài câu mới hài lòng.
(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
"Bẩm Thiên Đế, gần cửa U Minh giới có dị động"
Thiên Đế buông tách trà trên tay, Nguyên Quang Đế Cơ bên cạnh kích động thất thố đứng bật dậy, ánh mắt nàng di chuyển sang thiên binh thông truyền, thanh âm không giấu nổi mừng rỡ: "Có phải kết giới của Tuyệt Nhai Cốc mở?"
Một đạo tiên lực vàng kim ngưng tụ, hóa thành hình tròn, cảnh tượng bên kia đúng là ở gần của U Minh giới.
U Minh giới đường vào cũng âm u tựa như Ma giới, nhưng ở Ma giới là ma khí, còn U Minh giới là tử khí. Cách cửa thành không xa, giữa vòng vây của u linh canh giữ U Minh giới, một bộ phận thiên binh cùng ma binh, từng đạo sấm sét xuất hiện bất định, gió thổi từng đợt càng lúc càng mãnh liệt. Đất ở U Minh giới tung chuyển. Oan hồn la hét trốn chạy.
Thiên Đế có thể nhìn thấy từ xa có người tiến đến. Cỗ xe ngựa đen tuyền bay từ hướng hoành thành, không có ngựa kéo lại bay với tốc độ cực nhanh. Theo sau là mười nam nhân đạp mây. Kết giới Tuyệt Nhai Cốc đúng là sắp mở, không ngờ kinh động đến cả Địa Mẫu cùng Thập điện Diêm vương.
Xe ngựa lơ lửng giữa không trung, thập điện diêm vương nhất tề chắp tay hành lễ: "Tham kiến Thiên Đế."
Tu vi cao thâm mới có thể nhận ra Thiên Đế đang xuyên tầng thế giới quan sát. Dù thập điện diêm vương cảm nhận được, tu vi vãn chưa đạt đến cảnh giới biết rõ vị trí Thiên Đế ở đâu. Nhưng nếu Thiên Đế muốn, bọn hắn vẫn có thee nghe được thanh âm.
"Bình thân."
Nguyên Quang Đế Cơ nóng nảy, không thể ung dung như huynh trưởng ngồi xem, nàng đưa ngón cái lên miệng, không lưu tình cắn xuống, nặn một giọt máu, vẽ một đạo bùa chú trên không trung rồi biến mất. Lưu lại thiên binh vẫn quỳ há hốc miệng, còn có Thiên Đế vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài.
Cửa cỗ xe ngựa mở, thập diện diêm vương cúi sát đầu, chỉ thấy đầu tiên là một đạo cánh tay trắng nõn, tiếp đến là chân, sau đó nữ nhân thần sắc lãnh đạm xuất hiện. Địa Mẫu dung mạo cũng thuộc vào hàng mỹ nhân, thế nhưng nàng ta luôn treo khuôn mặt lãnh đạm, tử khí vây quanh dợn tóc gáy, không thích giao tiếp, mà mở miệng ra thanh âm cũng đáng sợ không kém, tiên nhân Cửu Trọng Thiên không thích tiếp xúc với nàng ta, cũng sợ hãi người U Minh giới.
Địa Mẫu ngẩng đầu, hướng thẳng đến tâm nhãn của Thiên Đế, hơi cúi người hành lễ, cũng không mở miệng. Tiếp đó nàng ta búng tay, luồn pháp màu đen sậm bay ngược về hoành thành, cuốn những oan hồn đang hoảng loạn bên ngoài vào thành, khóa chặt cổng, thêm một tầng kết giới bao bọc U Minh hoàng thành.
Chấn động càng dữ dội. Địa Mẫu cùng Thập điện diêm vương chẳng mảy may dao động, trong khi vài binh lính pháp lực kém đã bị té ngã.
"Lui!" Thanh âm trầm khàn vẩn đục bất nam bất nữ vang vọng, là Địa Mẫu lên tiếng, hiếm khi thấy trên khuôn mặt lạnh lùng một tia biến sắc, tuy chỉ thoáng qua. Thập Điện diêm vương nhận ra tình hình nghiêm trọng, thần sắc cũng nghiêm túc lên theo.
U Minh binh nhận ra giọng của Địa Mẫu, vội vã lui về. Thiên binh cùng ma binh pháp lực hơn U Minh binh một ít, Địa Mẫu không phải cấp trên của bọn hắn nên dĩ nhiên không nghe lọt tai, vẫn chống chọi với cuồng phong cùng địa chấn.
Vết nứt giữa hư không xuất hiện.
Lúc này ma khí nồng nặc xông lên, hun đến Địa Mẫu nhíu mày. Quả nhiên chấn động ở U Minh giới quá lớn, người của Ma giới cũng nhận được chạy đến. Người đến vận y phục đỏ rực, giữa trán vết bớt hình lôi tỏa ánh sáng vàng kim, đôi mắt lục quang cũng tỏa hàn quang. Đi cùng nàng ấy là ma nữ cao lớn, giáp bạc áo bào đen, thập đại pháp bảo Ma giới giáp Vũ Kinh. Địa Mẫu híp mắt, nàng ta còn nghi ngờ tại sao có động tĩnh lớn như vậy ở cửa U Minh, nguyên lai là cửa Tuyệt Nhai Cốc! Hộ pháp tôn giả Ma giới xuất hiện là đón Ma Đế bọn họ hồi Ma cung.
"Ma binh trở về!" Hàn Tích cũng cau mày, hiện tại muốn chiến với Cửu Trọng Thiên thì phải bảo tồn lực lượng, chỉ sợ cốc chưa mở, ma binh đã bị cuồng phong xe nát thân thể.
Hành động mở Tuyệt Nhai Cốc chính là nghịch lại Thiên Đạo, phản phệ gây ra không phải ai cũng có thể chịu được. Ngày đó cửa Cốc mở, nhưng chân chính có thể đứng gần chỉ có Thiên Đế, Nguyên Quang Đế Cơ, Ma Đế cùng Thủy Mạn Đế Cơ. Hàn Tích cũng không nắm chắc được mấy phần, vì vậy lôi kéo theo Cẩn Dung đầu cơ bắp, nàng ta ma pháp không cao nhưng có giáp bảo hộ, miễn cưỡng không bị thổi bay.
"Cẩn Dung, ngươi lôi bọn hắn đi, rời khỏi địa phận U Minh giới." Hàn Tích vỗ vỗ lên vai Cẩn Dung phân phó.
Cẩn Dung gật đầu, bay về phía ma binh, mạnh mẽ trói gô bọn hắn xách đi.
Địa Mẫu: "..."
Hàn Tích đạp lên luồn gió, từng bước hướng về phía Địa Mẫu: "Ma giới Hộ pháp Hàn Tích gặp qua Địa Mẫu, Thập Điện diêm vương. "
Địa Mẫu gật đầu, minh bạch vì sao Hàn Tích tự nguyện tiến lại. Đây là pháp lực nàng ấy cũng có hạn, lỡ sơ suất, mượn lực của Địa Mẫu nàng chống chọi. Nàng ta cũng không ngăn cản, vì quả thật nàng ta còn gánh trọng trách của U Minh giới, không chắc có thể bảo toàn.
Kim quang sáng rực rỡ cuốn lấy Thiên binh còn ở gần, tựa như cắn nuốt bọn họ, lóe lên sau đó biến mất. Địa Mẫu hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy Nguyên Quang Đế Cơ cưỡi Xích Lân thú, nàng ta âm thầm thở ra.
Thập Điện diêm vương hành lễ. Nguyên Quang Đế Cơ không nói chuyện, phất tay miễn lễ, lại nhìn U Minh hoàng thành sau lưng, hơi cau mày.
"Hiếm khi nhìn thấy ngươi chật vật."
Địa mẫu nhếch môi, không có vẻ gì là phẫn nộ: "Để Đế Cơ chê cười."
Nguyên Quang Đế Cơ vuốt ve ngón cái, ấn vào vết thương cũ, vết thương rách ra, hai giọt máu rơi xuống đất U Minh.
"Thập Điện diêm vương quay về. Nơi này không cần các ngươi." Địa Mẫu nói xong cũng không đợi Thập Điện diêm vương đáp, tự mình bước đến cạnh Nguyên Quang Đế Cơ.
Mà dĩ nhiên, Hàn Tích cũng di chuyển theo nàng ta.
Hai giọt máu chạm xuống đất U Minh, luồn sáng từ kẽ đất phát ra, lan rộng dần dần vào thành, kết giới mà Địa Mẫu đã giăng dày thêm một lớp, kiên cố bất xâm bất xuất. Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Thập Điện diêm vương lắc mình hồi thành, kết giới cũng dựng xong.
Xích Lân thú gầm một tiếng, kháng nghị khi ma khí tiến đến. Nguyên Quang Đế Cơ vỗ vỗ đầu thần thú, dư quang khóe mắt nhìn Hàn Tích tận lực thu hồi ma khí, liền gọi Xích Lân thú về.
"Đến rồi!" Nguyên Quang Đế Cơ hô một tiếng, tự thiết lập kết giới bảo bọc ba người, Hàn Tích cùng Địa Mẫu thủ thế, hai người ăn ý xuất thêm pháp lực gia tăng kết giới.
Hàn Tích cùng Địa Mẫu dù pháp lực mạnh mẽ, nhưng không sống qua thời Thượng Cổ, có nhiều thứ vẫn chưa từng được thấy qua. Vừa gia tăng pháp lực, các nàng vừa kinh ngạc nhìn bên dưới, mặt đất U Minh giới như bổ làm đôi, cuồng phong thổi mù mịt không thấy rõ cảnh vậy. Dưới lòng đất sâu hoắm, đỏ đen lẫn lộn, ngẫu nhiên còn thấy gai nhọn. Cuồng phong xoáy mạnh vào nơi đó, Địa Mẫu híp mắt, tấm bia đá ghi ba chữ bằng máu Tuyệt Nhai Cốc trồi lên, đất lại nứt thêm càng nhiều.
Rồi đột nhiên mọi thứ như dừng lại...
Huyết Hiên bế Mạn Mạn, áo choàng đen che kín thân thể nàng, tay nhỏ siết chặt lấy vạt áo hắn, nàng cật lực làm đà điểu trong lồng ngực hắn. Quanh hắn bùng lên ngọn lửa đỏ rực rỡ bảo vệ, nhân lúc cửa Cốc mở to nhất, hắn bay ra.
Hắn vừa ra khỏi Cốc, cuồng phong lại nổi, địa chấn tiếp diễn. Nhưng lần này khe đất thu hẹp lại, cuồn phong cũng ấn chìm tấm bia đá xuống. Nguyên Quang Đế Cơ gia cố kết giới, nghiêng đầu về phía Địa Mẫu. Địa Mẫu Hàn Tích hiểu ý, rút pháp lực khỏi kết giới, hai nàng xuất pháp lực về phía Huyết Hiên, ý định mang hắn vào kết giới.
Thế nhưng hai luồn pháp lực đụng phải lửa đỏ của hắn liền tan biến.
Huyết Hiên lúc này mới để ý đến Nguyên Quang Đế Cơ, tay hắn vô thức siết chặt ôn hương huyễn ngọc trong ngực. Nguyên Quang Đế Cơ ở đây, hắn phải trả Mạn Mạn lại cho nàng ta sao? Mạn Mạn của hắn...
Nhất thời, Huyết Hiên liền ra quyết định táo bạo!
Ma khí hắn trỗi dậy, Hàn Tích đang dự định thi triển thêm một lần pháp lực, liền nghe chủ thượng của nàng ấy truyền âm mật:
---Bước ra khỏi kết giới, cùng bổn tọa hồi cung.
Hàn Tích không suy nghĩ nhiều, thu pháp, lách người nhảy ra khỏi kết giới. Nguyên Quang Đế Cơ cùng Địa Mẫu không giấu nổi vê kinh ngạc. Hộ pháp Ma giới này bị làm sao? Bên ngoài vẫn còn nguy hiểm, bước ra khỏi kết giới hộ thể mà không có pháp lực bảo vệ chắc chắc sẽ bị Tuyệt Nhai Cốc hút vào Cốc.
Thế nhưng không cho Nguyên Quang Đế Cơ hồi hồn, ma khí của Huyết Hiên bao bọc lấy Hàn Tích, sau đó, ba người, kể cả muội muội bảo bối của nàng biến mất.
Hai mắt Nguyên Quang Đế Cơ trừng lớn, tia máu hằn lên, nộ khí dâng lên, dọa cho Địa Mẫu bên cạnh cũng không dám nhìn thẳng.
"Tiểu nhân!"
Tiếng rống giận vang cả Tam giới, đến lúc Huyết Hiên hồi Ma đô vẫn nghe rõ rệt từng chữ. Ừ, đúng là thượng thần Cửu Trọng Thiên, mắng người cũng xuất lực không nhỏ a...
Mà ở Nguyên Tiêu Bảo Điện, ly trà yêu thích nhất của Thiên Đế bị bóp nát.
Thiên Đế thu hồi thiên nhãn, tựa lưng vào ghế quý phi, long nhãn lóe ánh sáng vàng kim rực rỡ, nhưng khuôn mặt tuyệt thế kia vặn vẹo đầy tức giận, uy nghiêm không ai dám nhìn thẳng, nước trà vung vãi lên y phục hắn, hắn cũng không chú ý. Thậm chí trên mặt hắn, cơ hồ có thể nhìn thấy long lân ngũ sắc ẩn hiện nổi lên.
"Huyết! Hiên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro