extra.
trên đời này vốn không có nhiều thứ mà điền gia thuỵ thích hơn là sự tĩnh lặng của bình minh, cách những ánh sáng tràn qua đường chân trời và tràn ngập bầu trời với những màu sắc dường như hoàn toàn mới mỗi sáng. màu cam sẫm hoà quyện với màu chàm, chuyển sang màu hồng nhạt và màu san hô ấm áp cho đến khi mọi thứ bị cuốn trôi trong màu vàng rực rỡ.
đối với điền gia thuỵ, buổi sáng được cho là yên tĩnh và ổn định nhất. hắn thường mặc áo khoác và ra ngoài, đi bộ trên những con đường tương tự trước toà nhà chung cư của mình trong khi tiếng ồn của thành phố vẫn nhẹ nhàng và mơ hồ vì giấc ngủ ngon.
tuy nhiên, dạo gần đây, những chuyến đi bộ không có một bóng người của hắn đã bị gián đoạn bởi những vấn đề mà hắn thật sự không thể giải quyết được. sự thật là hắn có thể, nhưng điền gia thuỵ lại không muốn làm vậy. nói chung là thế.
lâm tử diệp trông khá vui vẻ khi em được đi theo điền gia thuỵ ra ngoài. theo cách thường ngày của mình, em đã biến việc làm phiến anh lớn thành một nhiêm vụ vô cùng quan trọng.
"gia thuỵ ca ca, anh có nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày hoàn hảo để hai ta bắt đầu hẹn hò không?" em lấy điện thoại từ túi ra, mở lên ứng dụng thời tiết.
"hôm nay là một ngày đẹp trời này, vừa ấm áp và đầy nắng, thậm chí còn có chim hót líu lo khi hai ta nói chuyện nữa. lãng mạn mà, đúng không, ca?"
"ờ."
"vâng, em sẽ hỏi lại anh lần nữa đấy, anh nên chuẩn bị tinh thần..dạ?" lâm tử diệp nhìn lại hắn, gần như vấp trên đôi chân của chính mình.
"anh nói là được. chúng ta hẹn hò đi."
điền gia thuỵ nói lớn hơn một chút.
cảm giác bây giờ thật khác, khi để những từ này thoát ra khỏi miệng mình. hắn từng nghĩ rằng chúng là điều khó nói nhất, nhưng từng âm tiết đều trôi chảy khỏi lưỡi hắn như lụa. ngực hắn thắt lại. lâm tử diệp hẳn mất trí khi mới có đủ can đảm để nói những điều này mỗi ngày.
hắn đã dần chấp nhận rằng việc liên tục chạy trốn khỏi thứ gì đó không nhất thiết muốn ăn tươi nuốt sống hắn là vô ích. bởi vì điền gia thuỵ sẽ lao đầu vào ngọn núi lửa đó, nghe tiếng dung nham sủi bọt dưới chân mình và nhận ra rằng nó không đau như hắn đã nghĩ. chắc chắn, nó có thể nhấn chìm hắn, vậy thì cứ thế đi, nhưng có lẽ nó có thể được thuần hoá và xoa dịu, không để lại gì ngoài một cái ôm ấm áp. bởi vì, có lẽ thế, trong sự đầu hàng đó tồn tại một loại giải thoát.
điện thoại của lâm tử diệp rơi khỏi tay em một cách khá buồn cười và nảy lên trên đường bê tông. tuy nhiên, em dường như không để ý đến nó, bởi vì bản thân quá bận tâm với việc nhìn chằm chằm vào điền gia thuỵ một cách ngu ngốc, với đôi mắt mở to đầy lấp lánh.
hắn gần như có thể thấy các bánh răng trong đầu em nhỏ đang dừng lại.
em theo bản năng đưa tay ra và ấn lòng bàn tay lên trán điền gia thuỵ, kiểm tra xem hắn có bị sốt không.
"..anh ốm à?"
nhẹ nhàng kéo tay em xuống, miệng hắn giật giật. "đừng có bắt anh phải nhắc lại."
"chắc em đang mơ ha anh?" lâm tử diệp nhìn chằm chằm lên trời với một bàn tay che miệng như thể đang tìm kiếm sự xác nhận từ vũ trụ.
"em nghĩ cuối cùng mình cũng hoàn toàn mất trí rồi."
"thế thì để anh đổi ý." điền gia thuỵ chế giễu trước khi tiếp tục bước đi, bỏ lại em nhỏ chìm đắm trong suy nghĩ của mình. đúng là ngốc quá đi mất, hắn lẩm bẩm khi đã đi đủ xa để em không nghe thấy.
vài giây sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình với tốc độ đáng báo động. một bàn tay nắm lấy cánh tay điền gia thuỵ, ngăn hắn lại.
"này~ anh thực sự không thể rút lại đâu đó."
lâm tử diệp hét lên với sự chân thành thường thấy của em, em dường như đang ở chế độ lái tự động, khuôn mặt đỏ bừng không hoàn toàn phù hợp với sự cứng rắn trong lời nói của em.
môi điền gia thuỵ gần như cong lên thành một nụ cười thích thú.
"anh biết, dù gì nói thì cũng đã nói. anh thật sự.."
"em yêu anh." lâm tử diệp lặp lại những từ quen thuộc với đôi mắt sáng ngời như thể chúng là điều tự nhiên nhất trên đời. ngoại trừ lần này, vẻ mặt ranh mãnh thường ngày của em không còn nữa, chỉ còn lại một nụ cười ngượng ngùng, đôi môi phụng phịu để phòng thủ. nó hợp với em thật đấy, điền gia thuỵ ghi nhớ.
luôn là điều bất ngờ khi em làm một khuôn mặt mà hắn chưa từng thấy trước đây. thật bất ngờ vì điền gia thuỵ đã biết hết mọi vẻ mặt của lâm tử diệp, thói quen, cách cư xử, cách lông mày em nhíu lại khi quá tập trung và cách đôi mắt của em nhăn lại ở khoé mắt khi em thấy điều gì đó buồn cười. vì vậy, điều đó khiến mắt điền gia thuỵ luôn chú ý đến lâm tử diệp lâu hơn một chút, nhận ra rằng vẫn còn nhiều điều hắn chưa khám phá ra.
rằng em có thể tạo ra những biểu cảm mới và hắn có thể sa ngã hơn mỗi khi nhìn thấy chúng.
đúng là tệ mà, thì ra hắn là lỏ simp.
"ừm, tất nhiên là em sẽ yêu anh rồi."
"và anh sẽ không thể thoát khỏi em đâu đấy, anh biết điều đó mà, đúng không? em sẽ bám anh như keo á. điều đó sẽ khiến anh phát điên đó."
hắn nhướng mày. "không phải em vẫn đang làm thế sao, anh quen rồi."
lâm tử diệp trông rất vui vẻ, rất mãn nguyện, như thể chính mặt trời đã ngự trị trong đôi mắt em, ấm áp và rạng rỡ, chiếu sáng mọi thứ xung quanh hắn. nụ cười của em nở rộng, má em ửng hồng, và hơi thở phả ra thành những hơi nhỏ, cảm thấy phấn khích. trong một khoảnh khắc, điền gia thuỵ cảm thấy như mình đang nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó quá dỗi quý giá, quá mắc tiền để chạm vào. ở đâu đó trong đầu, hắn ước gì bản thân mình có khả năng để đóng băng thời gian bất cứ khi nào hắn muốn vì đây sẽ là điều đầu tiên hắn sẽ sử dụng nó cho.
hắn cảm thấy một lực kéo trong lồng ngực, nhịp tim hắn nhanh hơn, lớn hơn, như thể các cạnh của thế giới đã bị che phủ dưới bầu trời đột nhiên trở nên quá rộng lớn. điền gia thuỵ cố gắng không tự coi mình là kẻ ngốc, nhưng dù hắn có cố phủ nhận điều đó thì hắn biết mình đã lạc mất rồi.
"em yêu anh."
lâm tử diệp nói với tất cả sự tin tưởng mà em có thể mang trong cơ thể nhỏ bé. nó lơ lửng trong bầu không khí giữa họ, và điền gia thuỵ cảm nhận được nó đánh vào hắn ngay lập tức, không khí rời khỏi phổi hắn gần như liền và ngay lúc đó.
"anh biết."
hắn trả lời một cách lớn nhất cho em nghe. bởi vì hắn biết, hắn biết rất rõ, giống như một nhãn mác đã được khắc vào từng nguyên tử trong cơ thể hắn. những rung động của chúng va chạm vào nhau vang lên rỏng tai hắn, như một lời nhắc nhở.
em cau mày, ánh mắt hướng về điền gia thuỵ. "anh phải nói lại chứ? anh nói lại đi."
lông mi của điền gia thuỵ rung lên trên má hắn, và đột nhiên, vũ trụ dường như quá nhỏ bé để có thể mang cả hai người và sức nặng của những lời sắp tuôn ra khỏi lưỡi hắn.
thở ra một cách khó tin. "anh cũng yêu em."
hắn không phải là người tin tưởng hay đưa ra những lời hứa suông, không phải khi hắn đã sống theo cách bản thân đã sống, không phải khi hắn đã bị tổn thương hết lần này đến lần khác, không phải khi hắn đã phải chịu đựng quá nhiều. nhưng những từ ngữ ấy lại rất đúng trên đầu lưỡi – sự vĩnh cửu của chúng, cách chúng tồn tại, ở rất nhiều cấp độ, một sự thật rõ ràng hơn bất cứ điều gì hắn từng để mình tin.
"anh có nói gì à? em không nghe thấy.."
"được rồi." hắn lại tăng tốc và tiếp tục bước về phía trước với những bước dài. nếu giọng hắn có vẻ run rẩy, hắn sẽ trực tiếp bỏ qua. điền gia thuỵ không hề bí ẩn như hắn thích hành động, và không thể phủ nhận lâm tử diệp đã khiến hắn phấn khích theo những cách tối tệ nhất có thể.
"gia thuỵ ca ca, em thích nghĩ rằng đây sẽ là cảnh hai ta hôn nhau á."
em háo hức kêu lên trong khi bắt kịp hắn, nắm lấy tay điền gia thuỵ và vung qua lại khá nhanh. nhưng lần này, hắn để em làm mà không sợ hãi.
người ta nói rằng thời gian sẽ cong vênh khi bạn yêu, rằng giờ trôi qua kẽ tay người ta như nước. họ nói rằng không khí thay đổi, sắc nét hơn, trong trẻo hơn, như thể cả thế giới đã được rửa sạch, mọi chi tiết đều nổi bật trong sự trong suốt không thể tưởng tượng nổi. họ nói rằng trái tim bạn bắt đầu đập lệch nhịp, rằng da bạn sẽ bỏng rát khi chạm vào. họ nói rằng cảm giác giống như đang đứng trên mép vách đá, mặt đất rung chuyển bên dưới bạn, nhưng bạn không sợ ngã vì bạn đã ngã và gần như đã rơi xuống được nửa đường với những vết bầm tím và sẹo khắp cơ thể; nhưng không sao cả vì họ sẽ ở đó dưới chân bạn với vòng tay rộng mở, luôn chờ đợi.
và với điều này, điền gia thuỵ thấy mình đồng ý với nó.
hắn tự hỏi mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian – bao nhiêu điều tốt đẹp mà hắn đã bỏ lỡ vì quá sợ hãi và cứng đầu – nhưng giờ đây, thật khó để nghĩ về những gì có thể xảy ra khi thực tế của hắn ở đây chứ không phải điều gì đó không thể đạt được.
hắn khẽ cười. "để sau nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro