Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chối lòng.

lần thứ nhất.

"em thích anh, điền gia thuỵ."

lâm tử diệp nói với hắn một tiếng trước khi bọn họ đi ra địa điểm quay một lần nữa. đôi bàn tay nhỏ nhắn, vô cùng gọn gàng mà đặt lên đùi, đôi mắt đảo quanh chiếc xe buýt, hoàn toàn không quan tâm đến việc bản thân em vừa gửi gắm trái tim cho người khác như thể em đang nói chuyện về những món đồ ăn ngon miệng bên ngoài kia.

trong khoảnh khắc đấy, âm thanh duy nhất là tiếng vo ve nhẹ nhàng của những ngọn đèn trên trần xe. thế giới bên ngoài cánh cửa gần như có cảm giác xa xôi và ngột ngạt đến khó chịu, như thể thời gian đột nhiên ngừng lại tức khắc.

ngực điền gia thuỵ thắt lại, và hắn nhìn chằm chằm vào lâm tử diệp như thể bọn họ là hai người xa lạ mà nói chuyện xàm bậy. hắn nhìn kỹ lại, chắc chắn rằng đây không phải là một trong những trò đùa vớ vẩn của lâm tử diệp bởi vì bản thân hắn hiểu rõ em như thế nào. nhưng vẫn có phần nào đó trong hắn vẫn nghĩ em của mình đang cố tình làm hắn bối rối. lâm tử diệp vốn là người không hay nói về tình yêu, đặc biệt là với một mà em quen biết thậm chí còn chẳng tới năm năm.

những từ đó cứ liên tục vang lên trong tai điền gia thuỵ, và như luồng điện chạy qua huyết quản hắn, vang vọng lên lớp tĩnh lặng của chiếc xe. hắn nhanh chóng sắp xếp những câu phù hợp nhất để nói, và đó là khi hắn đã tìm ra một câu trả lời hoàn hảo.

"không phải đâu, lâm tử diệp. chắc em nhầm rồi đấy, còn nhỏ thế cứ nên lo chuyện học trước đã."

vì một lý do kỳ lạ nào đó, lâm tử diệp vẫn trông vô cùng bình tĩnh, chẳng thèm tỏ ra bối rối chút nào, như thể em đã biết câu trả lời của hắn sẽ như thế nào. không có dấu hiệu do dự nào trên khuôn mặt non nớt kia, càng không có ánh mắt lo lắng hay bồn chồn. chỉ là biểu cảm của em luôn luôn như vậy, không dao động trước chuyện gì cả.

điền gia thuỵ muốn nói rằng hắn xin lỗi em.

nhưng hắn không làm thế.

"vâng được rồi, em quyết định rồi nhá. từ hôm nay trở đi, em sẽ theo đuổi anh một cách công khai."

lâm tử diệp nghiêng đầu qua một bên nhìn điền gia thuỵ, đung đưa chân qua lại. một nụ cười tươi đầy sự tinh nghịch nở trên môi em.

"anh có định phản đối hay gì không?" em nhìn xung quanh như thể có một đám đông ở đó, cuối cùng mắt dừng lại ở điền gia thuỵ và kiên nhẫn chờ đợi một câu trả lời chính thức từ chính chủ.

lúc này, điền gia thuỵ sốc đến nỗi mắt chữ o, mồm chữ a, cổ họng hắn đột nhiên trở nên khô khốc.

thật phiền phức khi phải đối phó với những trò hề này của em nhỏ, nhưng hắn không thể không đầu hàng mỗi khi lâm tử diệp nhìn hắn bằng đôi mắt và nụ cười đó, vì vậy điền gia thuỵ đồng ý. bởi vì hắn luôn thế với lâm tử diệp. bởi vì vốn dĩ trái đất vẫn quay dù có bất kể điều gì xảy ra. vậy nên, có vấn đề gì khi để em nhỏ muốn làm những gì mình muốn chứ?

dù nó chẳng có ý nghĩa gì.

điền gia thuỵ thở dài, vai chùng xuống biểu thị sự thua cuộc của mình. "được rồi, được rồi. giờ thì đừng làm phiền anh nữa, mà.."

"đừng để chuyện này ảnh hưởng đến quá trình quay phim của các anh chị. em biết rồi, biết rồi mà~ hì."

lâm tử diệp dễ dàng đoán được điền gia thuỵ sẽ nói gì, cũng như làm nũng trong quá trình đó.

"và em hứa với anh, anh sớm muộn gì cũng phải lòng em thôi, gia thuỵ ca ca." em nhảy lên khỏi chiếc ghế và vẫy tay chào tạm biệt, sau đó rời xe của bọn họ một cách duyên dáng nhất như thể em chưa từng thay đổi quỹ đạo mối quan hệ của họ.

điều đầu tiên mà bộ não của điền gia thuỵ ghi nhận là chuyện này lại khiến hắn ấm áp một cách khó hiểu, giống như hơi nóng của một buổi chiều hè chín muồi, nặng nề và không thể thoát ra như mật ong đặc nhỏ giọt trên làn da hắn. nó bám chặt vào hắn, gần như khiến hắn ngạt thở. điền gia thuỵ cảm nhận được nó, nán lại trong cơ thể của mình.

hắn nghĩ bản thân vừa mắc phải một sai lầm tồi tệ nhất trong cuộc đời mình rồi.

lần thứ hai.

đã gần ba giờ sáng rồi, điền gia thuỵ thấy mình rời khỏi chỗ ngồi và vào không gian bếp nhỏ. hắn lục tung các loại cốc trong tủ đựng cho đến khi ngón tay chạm vào quai cốc thuỷ tinh hình chiếc lá do lâm tử diệp tặng hắn. lấy lý do là để đánh thực cơn buồn ngủ trong mình, hắn ngượng ngùng rón rén đến bình đựng nước, cẩn thận rót nước vào cốc. có lẽ hắn đã quá tập trung vào việc rót nước nên đã bỏ lỡ tiếng mở cửa, sau là tiếng bước chân đang tiến lại gần mình từ phía sau.

"anh buồn ngủ hả?"

điền gia thuỵ giật người lên một chút khi nghe thấy giọng nói đột ngột đó, nước liền nhảy ra khỏi chiếc cốc kia. để những vết ướt dính trên ngón tay hắn, chuẩn bị thi nhau mà nhỏ giọt xuống sàn theo nhịp.

lâm tử diệp đang đứng đó, chớp chớp hai đôi mắt đầy vô số tội. từ miệng phát ra những tiếng cười giòn tan, nhẹ nhàng trong đêm khi nhìn điền gia thuỵ vội vã lau nước đi. hắn đã hít thở thật sâu để không chạy lại và kẹt cổ người nhỏ tuổi kia một trận.

"em muốn gì đây?" hắn đáp, ném khăn giấy ướt vào thùng rác.

"suy cho cùng thì đây cũng là khung bếp của em mà, anh làm như hai tụi mình không dùng chung xe vậy á." lâm tử diệp khúc khích khi tiến lại gần điền gia thuỵ và dừng lại khi nhìn thấy chiếc cốc trên tay hắn. da của điền gia thuỵ dần nóng bừng, nhanh nhẹn giấu nó sau lưng.

"anh có ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt đáng yêu này của em không?" lâm tử diệp không được câu trả lời từ hắn. em thè lưỡi ra.

mọi thứ không thay đổi nhiều kể từ khi em tuyên bố chuyện mình thích anh lớn, ngoại trừ việc điền gia thuỵ không thể ngừng nghĩ về điều đó. hắn nghĩ rằng nếu bản thân hắn lờ mọi thứ đủ lâu, thì em nhỏ sẽ thấy chán, tiếp tục theo đó là từ bỏ. nhưng lâm tử diệp chưa bao giờ thấy chán. thực tế thì, em nhỏ càng trở nên dai dẳng hơn, nhây hơn và trung thực hơn.

cũng không phải điền gia thuỵ hoàn toàn không hứng thú với người em nhỏ này, bởi vì việc ở bên lâm tử diệp mỗi ngày trong tuần thực sự gây ra những điều kỳ lạ cho tâm trí của một người, như là khi em quá bám người. nhưng đó là một mớ cảm xúc phức tạp mà hắn không muốn gỡ rối mặc dù hắn đang bị cuốn vào những điều nhỏ nhặt này.

tình yêu là một thứ trở ngại, hắn đã học điều này hết lần này đến lần khác.

"điền gia thuỵ."

lâm tử diệp thì thầm, tay nhỏ trắng nõn chọc vào bên hông của điền gia thuỵ.

"điền gia thuỵ, gia thuỵ ca ca, thuỵ thuy." và em cứ lắp lại khi áp lực của mỗi cú đấm ngày càng mạnh hơn trên ngực hắn.

điều này đã tiếp tục trong vòng hai phút khi em nhỏ cứ đi theo hắn như một cái đuôi, hô vang tên hắn như một câu thần chú. "anh chỉ là đi lấy nước uống thôi, không phải để em xem anh như món đồ để hạ lửa."

cuối cùng điền gia thuỵ cũng chịu lên tiếng. "đi nghỉ ngơi đi, lát lại quay tiếp đấy."

lần này, đến lướt lâm tử diệp im lặng. em ngước lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của điền gia thuỵ trong khoảng thời gian có vẻ như nhiều năm cho đến khi em thở dài yếu ớt.

"anh chỉ là không muốn em làm phiền anh thôi chứ gì.." em nói, giọng nhẹ nhàng hơn hẳn.

điền gia thuỵ không chắc bản thân có đang đối xử đúng với đứa nhóc này không. "ừm," hắn lẩm bẩm, quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh nhìn của lâm tử diệp.

em không tiến xa hơn. thay vào đó, em đứng đó trong im lặng, gần nhưng không quá gần, như thể em chỉ muốn ở đó. không cố gắng chọc ghẹo điền gia thuy nữa, không đùa giỡn, chỉ cần ở bên cạnh hắn. theo cách riêng của nó thì điều này khá đáng sợ, nhưng hắn thấy rằng mình không thấy phiền nhiều như bản thân đã nghĩ từ trước.

sự tĩnh lặng kéo dài giữa họ cho đến khi lâm tử diệp phân tích rằng sự căng thẳng đã qua.

"anh nhìn quầng thâm trên mắt anh kìa."

"cảm ơn em đã quan sát?" điền gia thuỵ hắng giọng, cố gắng kiểm soát sự khó chịu trên mặt mình.

lâm tử diệp cười thầm, hơi ngửa đầu ra sau một chút. "em nghiêm túc mà gia thuỵ ca, anh có muốn nghĩ ngơi xíu cùng em không?"

sự quan tâm chân thành trong giọng nói của em khiến điền gia thuỵ mềm lòng, khiến hắn chớp mắt và nhìn chằm chằm vào cốc nước một hồi lâu.

"anh ổn, không sao đâu." hắn trả lời ngắn gọn, mặc dù ngay cả hắn còn chẳng chắc rằng mình đang thật sự cảm thấy như vậy hay không. điền gia thuỵ nắm chặt tay cầm của cốc.

"hảo, hảo, hảo." lâm tử diệp bình tĩnh trả lời. "em rất ghét khi phải thấy anh mệt mỏi vì em đấy."

và đấy.

điền gia thuỵ gần như câm nín, cảm thấy hơi nóng bốc lên cổ. "anh không? em làm sao thế?"

"thì ừm." lâm tử diệp cười toe toét, nhưng không phải kiểu tinh nghịch như thường ngày. nó nhẹ nhàng hơn, ngọt ngào hơn và lạ lẫm đến mức phản ứng đầu tiên của điền gia thuỵ là kéo em qua rửa mặt, có khi còn cố gắng đánh em ngất nhưng hắn đã không làm vậy.

"đạo diễn quách sẽ không vui nếu anh với em ở trong đây quá lâu đâu. đi thôi." và để anh yên dù chỉ là một ngày đi. điền gia thuỵ không nói thêm, nhưng hắn chắc chắn rằng câu nói của hắn vẫn có những ẩn ý trong đó.

một cái bĩu môi hiện lên trên khuôn mặt lâm tử diệp. "nhưng em thấy là vẫn còn sớm, có muốn cùng nhau ôm và nghỉ ngơi không?"

"không, không, anh không muốn." hắn thở dài mệt mỏi.

lâm tử diệp liếc nhìn điền gia thuỵ khi thấy hắn đang dần dần trở nên khó chịu với mình. "trời lạnh mà ca."

"rồi sao?"

"em dễ bị lạnh lắm đấy, gia thuỵ ca ca."

hắn chỉ về phía một cái tủ lớn. "lấy chăn đấp đi, ở trong cái tủ đó đó."

"nhưng mà em nghĩ rằng hơi ấm từ một ai đó vẫn sẽ hiệu quả hơn so với một cái chăn?" lâm tử diệp gật đầu đồng ý với câu nói của mình, có lẽ những suy nghĩ kỳ lạ đang lấp đầy đầu em từng ngày. không biết gì vẫn là tốt nhất, điền gia thuỵ tự nhũ, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều về những gì lâm tử diệp đang nghĩ trong đầu.

"thế em đi ôm hầu minh hạo đi." hắn lẩm bẩm, đẩy em ra để trốn ra bên ngoài xe.

"có lẽ anh ấy cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi đấy."

"ơ? nhưng em thích anh cơ mà?" và với một nụ cười đầy chân thành, lâm tử diệp đáp lại hắn. điền gia thuỵ đã biết em đủ lâu để biết rằng ánh mắt cùa em không gì khác ngoài sự chân thành, và đó chính xác là điều khiến hai tai hắn ấm hơn một chút. hắn không thể biết được liệu trái tim mình đang đập vì cảm nhận được sự dịu dàng trong lời của lâm tử diệp hay là chính sự giận dữ vô nghĩa của mình.

điền gia thuỵ đã nhiều lần tự thuyết phục bản thân, vốn dĩ hắn chỉ định làm một người anh lớn mà chăm sóc em nhưng điều gì đó khiến trái tim hắn ngứa ngáy như thể đang chênh vênh trên bờ vực và treo mình trên một sợi chỉ mỏng đang chờ bị đứt đi. hắn có thể nói sự thật với lâm tử diệp rằng hắn chẳng hiểu gì về những cảm xúc này, rằng chúng không hề tồn tại bên trong hắn, nhưng có lẽ, chỉ một chút, điền gia thuỵ hơi quan tâm, rằng tim hắn sẽ đập nhanh khi vô tình nghĩ đến em. hoặc, hắn vốn đang lừa dối bản thân.

"anh không thích em đâu, lâm tử diệp."

những lời như thế rơi xuống như tiếng thì thầm của sóng, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, để lại cảm giác không thể tránh khỏi mà quấn quanh lồng ngực của điền gia thuỵ. tim lại bắt đầu đập dữ dội, một nhịp điệu ngắt quãng trong huyết quãn, hắn không thể nào nhịn được mà chửi thề trong hơi thở khi cố gắng phớt lờ đi hơi nóng đang lan toả từ làn da của mình.

ngón tay giật giật ở hai bên, theo bản năng muốn nhìn rõ khuôn mặt được hôn bởi ánh trăng của lâm tử diệp, nhưng người hắn cứng đơ, không thể di chuyển. thật khó chịu, cách em nhỏ dễ dàng xâm phạm không gian của hắn. và thậm chí còn bực mình hơn khi chính hắn lại để chuyện này xảy ra.

điền gia thuỵ dành một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh trước khi đẩy lâm tử diệp ra một lần và mãi mãi. "em nghỉ ngơi đi." hắn nói khẽ và đi thẳng về phía cánh cửa.

và nếu có một ánh mắt lưu luyến nhìn chằm chằm hắn khi hắn cố chạy trốn, hắn sẽ lờ chúng mà không nhìn lại.

suốt quá trình quay và nghỉ ngơi, điền gia thuỵ thấy mình không thể nào tập trung vào chuyện gì cả. có lẽ bản thân hắn cũng đang cảm thấy lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro