Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Gia Đình Nhà Morwen


Giật mình, cậu quay đầu lại và thấy một khuôn mặt quen thuộc. 

"Evangeline?"

Đó là Evangeline,  cô bước về phía cậu với ánh mắt đầy ngạc nhiên. 

"Spio? Là cậu thật sao?" cô thốt lên, giọng nói không giấu nổi sự bối rối. "Trời ơi, cậu trông tệ quá, như người vô gia cư vậy!"

Spio mỉm cười yếu ớt giơ tay chào, nhận ra Evangeline có thể vừa trở về sau chuyến du lịch với gia đình mình. Cậu nhìn xuống bản thân mình và không thể phủ nhận rằng mình đang rất tả tơi sau những sự kiện vừa qua, thậm chí cậu cũng hiểu vì sao cô lại không nhận ra mình ngay lập tức.

Evangeline tiến lại gần hơn, nhìn Spio từ đầu đến chân, quan sát những vết thương và dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt cậu. "Cậu đã làm gì mà trông cậu thảm hại thế này?" cô hỏi, ánh mắt chất chứa sự quan tâm. 

Spio khẽ lắc đầu, cố gắng che giấu những chuyện vừa xảy ra. "Đó là một câu chuyện dài, Eva," cậu trả lời một cách mơ hồ. "Nhưng tớ có lẽ vẫn ổn." 

Evangeline không bị thuyết phục. Cô ngồi xuống cạnh Spio, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu. "Cậu trông không ổn chút nào. Sao cậu lại ngồi đây?" Giọng cô không chỉ là sự tò mò mà còn cả lo lắng. "Cậu chưa bao giờ kể nhiều về mình. Nhưng với những gì đã thấy ở trường, tớ cứ nghĩ cậu thuộc một gia tộc ẩn cư nào đó." 

Spio cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không che giấu nổi vẻ mệt mỏi sâu thẳm trong đôi mắt. "Không phải như cậu nghĩ đâu," cậu nói, giọng nhỏ dần. "Tớ không thuộc về gia tộc nào cả. Mấy lời đồn đại ở trường đều là bịa đặt thôi." 

Evangeline nhướng mày, không tin tưởng lắm với lời giải thích của Spio. "Vậy thì điều gì đã xảy ra với cậu? Và tại sao cậu lại ngồi ở đây, trong tình trạng này?"

Spio im lặng một lúc, nhìn Evangeline. Không như những người trong trường đều có xuất thân cao quý, Evangeline là người bình dị và không để ý những thứ như quyền lực, giai cấp hay tiền bạc.

Cậu biết rằng cô là người mà mình có thể tin tưởng. Cậu không thể giấu mãi được nữa. "Là một câu chuyện dài, Eva. Tớ đã gặp một rắc rối lớn trong kỳ nghỉ hè..." 

Spio chậm rãi kể lại câu chuyện, từ lúc cậu nhận được sức mạnh trên con thuyền cho đến khi mất trí nhớ. Trong khi Spio nói, Evangeline im lặng lắng nghe, ánh mắt dần chuyển từ tò mò sang thương cảm. 

" Khoan đã! Nguyên pháp (Primordial)?" Evangeline thốt lên khi nghe đến chi tiết đó. "Người đàn ông đó nói cậu là một Nguyên pháp?" 

Evangeline khẽ giật mình. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. "Đây là chuyện nghiêm trọng đấy, Spio. Nguyên pháp là thuật ngữ để chỉ các pháp sư đầu tiên, tổ tiên của chúng ta. Mặc dù gia đình tớ không quá bận tâm về điều đó, nhưng nhiều pháp sư khác thì không đâu. Cậu phải giữ bí mật về chuyện này." 

"Vậy rốt cuộc là Primordial là gì?"

"Primordial là từ dùng để chỉ các pháp sư thế hệ đầu tiên đó. Tớ đọc trong sách, nó bảo rằng Primordial cuối cùng đã chết cách đây 3600 năm rồi, tất cả các pháp sư bây giờ chỉ là con cháu được thừa hưởng khả năng của họ thôi, nếu các gia tộc kia biết được có thể sẽ lợi dụng cậu để tư nâng cao huyết thông của mình đó." Evangeline nói nhỏ giải thích cho cậu. 

Spio phần nào đó đã đoán được mình gặp phải rắc rối lớn như thế nào. Viên đá đã từng là nguyên nhân của cuộc chiến tranh lớn nhất thế giới giờ đây chỉ có một mình cậu biết về nó.

Cậu nhìn Evangeline với ánh mắt chân thành. "Cậu có thể hứa với tớ đừng nói chuyện này với bất kỳ ai không Eva?"

Evangeline thở dài rồi gật đầu đồng , "Được rồi vậy chuyện xảy ra sau đó là gì". 

Spio tiếp tục câu chuyện. "Ông ta sử dụng phép thuật khởi nguyên rất mạnh, khiến tớ suýt không thoát được. Khi ánh sáng từ tia sét hiện lên, tớ thấy ông ta trông như một xác chết biết đi... Và ông ta mặc trang phục có biểu tượng của gia tộc Pyre."

Evangeline lắng nghe với vẻ mặt không che giấu được sự bất ngờ nhưng vẫn cố gắng để giữ bình tĩnh. "Được rồi, vậy chúng ta cần phải làm gì đó. Trước hết thì giờ cậu không thể tiếp tục sống như thế này, giờ cậu đến cả chỗ ở cũng không có nên chúng ta cần quan tâm việc đó trước. Nhìn sắc mặt cậu bây giờ trông tệ quá." cô nói quyết đoán. "Không thể để cậu sống lang thang như thế này được." 

Spio nhìn cô với vẻ biết ơn. "Cảm ơn cậu, Eva. Nhưng tớ đang trong hoàn cảnh như này nên tớ không muốn gây rắc rối cho ai cả. Có thể tớ sẽ tìm một nơi nào đó để ở tạm thời thôi cho đến lúc nhập học. Ở Luminara có vẻ an toàn hơn bên ngoài rất nhiều."

"Không được!" Evangeline đáp một cách cương quyết. "Tớ sẽ hỏi bố mẹ mình xem cậu có thể ở lại nhà tớ không. Họ sẽ không từ chối giúp đỡ đâu."

Spio do dự, không muốn làm phiền gia đình Evangeline. "Cậu chắc không? Tớ không muốn làm phiền..."

Evangeline mỉm cười tự tin. "Tớ sẽ nói chuyện với họ. Cậu cần sự giúp đỡ và mình sẽ giúp cậu.Chúng ta là bạn, và tớ không thể để cậu ở ngoài đường như thế này."  

Trên đường về nhà Evangeline Spio không ngừng suy nghĩ về lời đề nghị của cô. Mặc dù cậu hiểu rằng mình thực sự cần một nơi để nghỉ ngơi và hồi phục, nhưng cảm giác áy náy không ngừng gặm nhấm tâm trí cậu. Evangeline đã làm rất nhiều cho cậu, và cậu không muốn trở thành gánh nặng hay khiến cô ấy lo lắng thêm.

"Liệu mình có đang khiến cô ấy rơi vào rắc rối không?" Spio tự hỏi, bước chân nặng nề khi suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Mọi chuyện với viên đá và kẻ truy đuổi đầy bí ẩn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm cận kề. Cậu không muốn bất cứ ai bị cuốn vào mớ hỗn độn này, đặc biệt là Evangeline và gia đình cô.

Evangeline quyết định dẫn Spio về nhà mình ở London để tìm cho cậu một nơi an toàn để nghỉ ngơi.

Evangeline dường như cảm nhận được sự băn khoăn của Spio. Cô bước chậm lại, đi cạnh cậu, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Đừng lo lắng quá, Spio. Bố mẹ tớ rất hiền và họ sẽ không ngại giúp đỡ đâu. Cậu không phải là gánh nặng cho ai cả, vả lại cậu cũng đừng lo, trong thế giới người thường thì gia đình tơ cũng có thể coi là khá giả đó" Evangeline vừa nói vừa nở nụ cười cũng khiến Spio an tâm phần nào.

Spio khẽ mỉm cười. "Tớ biết, Eva. Nhưng tớ không muốn cậu và gia đình gặp rắc rối vì chuyện của tớ. Có những thứ... tớ vẫn chưa chắc chắn." 

Evangeline nhìn cậu, ánh mắt kiên định: "Chúng ta là bạn mà, Spio. Cậu sẽ không phải đối mặt với tất cả những chuyện này một mình. Nếu có gì xảy ra, chúng ta sẽ tìm cách cùng giải quyết." 

Lời nói của cô khiến Spio cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, dù chỉ là một chút. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhận ra rằng mình không còn đơn độc. Bên cạnh cậu có những người sẵn sàng giúp đỡ, không chỉ vì lòng thương hại mà vì tình bạn thật sự. Điều đó, dù nhỏ nhoi, cũng là nguồn động viên lớn với Spio lúc này. 

Họ tiếp tục bước đi trong im lặng, để lại sau lưng những lo lắng và mệt mỏi của một ngày dài. Những con phố của London vẫn còn ngái ngủ trong buổi sáng sớm, ánh nắng nhạt chiếu xuống những ngôi nhà gạch đỏ và con đường lát đá nhỏ, nơi Evangeline sắp đưa Spio tới, nơi mà cậu có thể tạm quên đi những nỗi đau và hiểm nguy ngoài kia. 

Evangeline bây giờ trông có vẻ lo lắng về phản ứng của bố mẹ khi thấy Spio trong tình trạng rách rưới, nên giờ trong đầu đang tìm lý do để nói với bố mẹ mình.

Evangeline dừng bước."Tới rồi, Đây là nhà tớ." 

Ngôi nhà của Evangeline nằm trong một khu dân cư bình thường ở London. Đó là một ngôi nhà hai tầng cũng căn gác xếp có mặt tiền bằng gạch đỏ và những ô cửa sổ đơn giản. Vườn trước nhà nhỏ nhưng được chăm sóc cẩn thận với vài bụi cây và bông hoa xinh xắn. Cổng vào không quá cao và dẫn thẳng đến một lối đi lát đá nhỏ. 

Cánh cửa mở ra, và trước mặt họ là bố mẹ của Evangeline, ông bà Morwen.

Bố của Evangeline là người đàn ông có vẻ ngoài khá mập mạp, ông đeo một cái che mắt và một cái máy trợ thính bên tai phải, nhưng nó cũng không khiến ông trông đáng sợ mà nét mặt và hành động của ông ngược lại trông có phần dễ mến. 

Còn mẹ của cô, bà Morwen là một người phụ nữ ốm, cao ráo tỏa lên vẻ phúc hậu. lúc này họ đang ngồi trong phòng khách, nơi có ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu vào. Bố mẹ của cô quay sang nhìn cặp đôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng nụ cười thân thiện của bà Morwen nhanh chóng thay thế sự lo lắng ban đầu khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của một cậu trai lạ mặt. 

"Evangeline, ai đây?" Bà Morwen nhẹ nhàng hỏi, nhưng ánh mắt đã dừng lại ở Spio, quan sát kỹ càng từ đầu đến chân.

Evangeline nhanh chóng lên tiếng giải thích,"Đây là Spio, bạn học của con ở Luminara. Cậu ấy đang gặp khó khăn và cần một chỗ để ở tạm thời. Bố mẹ có thể cho cậu ấy ở lại không?" 

Ông Morwen đứng dậy, tiến lại gần Spio, vẻ mặt trở nên mềm mỏng hơn. "Vậy ra đây là một pháp sư trẻ từ Luminara. Nhưng cậu ấy trông tơi tả quá. Chuyện gì đã xảy ra?... " Ông hỏi, giọng đầy lo lắng. 

Hàng loạt câu hỏi được ông Morwen đưa ra thì Spio đang định cố gắng giải thích tình hình của mình, nhưng Evangeline xen giữa, ngắt lời cậu. "Có lẽ tốt nhất là để cậu ấy nghỉ ngơi một chút trước khi nói chuyện tiếp, bố mẹ, tí nữa con sẽ giải thích cho bố mẹ sau." cô nói.

Bà Morwen nhìn thấy dáng vẻ của cô con gái cưng thì cũng dịu dàng nói với Spio. "Chắc hẳn con đã mệt rồi. Hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Eva, con hãy dẫn bạn con vào căn phòng trống nằm trên lầu đi" 

Trên đường lên cầu thang, Spio khẽ thì thầm với Evangeline: "Eva, cậu có biết sử dụng phép tăng tốc phục hồi không? Tớ thật sự cần giúp đỡ. Các vết thương này... đã nhiều ngày rồi, nhưng chúng vẫn chưa lành." 

Evangeline nhìn Spio với ánh mắt lo lắng. "Được rồi, tớ sẽ giúp cậu. Dù tớ chưa hoàn toàn thành thạo phép đó, nhưng tớ sẽ cố gắng." 

Spio gật đầu, không cần nói nhiều. Cảm giác đau đớn vẫn còn hiện rõ trên gương mặt cậu. Evangeline không chần chừ, cô dẫn cậu lên phòng để giúp cậu chữa lành vết thương. 

Khi họ vào căn phòng nhỏ trên lầu, Spio khẽ ngồi xuống giường, cơ thể mệt mỏi như muốn sụp đổ. Ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ chiếu lên những bức tường xám cũ, tạo nên một bầu không khí vừa u buồn, vừa an toàn. Cậu biết rằng đây là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi sau những ngày lang thang và đối mặt với nguy hiểm. Dù vậy, nỗi lo âu vẫn chưa rời khỏi tâm trí cậu.

Evangeline nhanh chóng lục tìm đũa phép từ túi áo, đôi tay cô thoáng run lên trước cảnh tượng mà Spio vừa để lộ. Cô nhìn những vết thương sâu hoắm, những vết bầm tím trải dài trên lưng và vai cậu, cùng những vết bỏng loang lổ như hằn lên da thịt. Mỗi vết thương đều kể câu chuyện của một trận chiến khốc liệt mà cậu đã phải trải qua.

"Spio, cậu đã chịu đựng như thế này trong bao lâu rồi?" Evangeline hỏi, giọng nghẹn lại vì lo lắng. "Sao cậu không tìm sự giúp đỡ sớm hơn?"

Spio chỉ khẽ lắc đầu, mắt không dám nhìn cô. "Tớ không biết ai,... và tớ sợ chuyện đó đến tai các pháp sư thì càng nguy hiểm hơn."

Evangeline nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cậu im lặng nào. Để tớ thử phép phục hồi." Cô cầm đũa phép lên, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: "Kenaz Ehwaz." Một luồng ánh sáng dịu dàng từ đầu đũa phép lan tỏa, bao bọc lấy cơ thể Spio. Ánh sáng di chuyển chậm rãi, len lỏi qua từng vết thương, từng vết sẹo, như thể đang xoa dịu nỗi đau trên làn da cậu.

"Giữ im lặng nhé Spio, đây là lần đầu tớ thử phép này đó." Evangeline khuyến khích, cố gắng duy trì sự bình tĩnh để không làm ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. Ánh sáng ma thuật dịu dàng nhưng mạnh mẽ, bắt đầu làm các vết thương mờ dần, nhưng những vết bỏng lại không biến mất hoàn toàn. 

Căn phòng trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của Spio và những tia sáng lập lòe từ phép thuật. Evangeline cẩn thận điều khiển dòng năng lượng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô không dám phân tâm, vì biết rằng mỗi sai sót nhỏ có thể khiến tình hình tệ hơn. Dần dần, những vết bầm tím trên tay và chân Spio mờ đi, làn da sáng lên một chút, nhưng những vết bỏng lớn vẫn trơ trọi, cứng đầu như từ chối phép chữa trị.

Evangeline nhìn thấy điều đó và nói với vẻ bối rối: "Vết bỏng này rất kỳ lạ, Spio. Những vết bầm và thương tích khác chắc tầm chiều nay sẽ khỏi nhưng...những vết bỏng này... chắc nó sẽ cần thời gian để phục hồi đó." 

Spio nhìn thấy vẻ mặt của Evangeline thì cũng bình tĩnh trấn an cô."Vậy cũng được rồi Eva, tớ thấy đỡ hơn rồi, có lẽ tớ chỉ cần nghỉ ngơi nữa thôi. Cảm ơn cậu nhiều."

Evangeline quay mặt đi, cố gắng giấu đi sự ngại ngùng khi nhận ra Spio vẫn đang để trần. Cô đứng bật dậy, tay vội vã chỉnh lại tóc để che giấu sự bối rối. "Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi. Tớ sẽ xuống dưới giải thích với bố mẹ tớ về việc cậu ở lại đây."

Spio gật đầu, biết rằng Eva sẽ cố giúp cậu giải thích tình hình của mình. Cậu và nằm xuống giường, cảm nhận được sự mệt mỏi từ cuộc chiến vừa qua và hy vọng rằng những vết thương sẽ hồi phục nhanh chóng. 

Spio nhìn theo bóng dáng cô, lòng trào dâng một cảm giác biết ơn sâu sắc. "Eva... cảm ơn cậu. Thật sự cảm ơn."

Evangeline không đáp lại, chỉ khẽ vẫy tay trước khi đóng cửa. Bước xuống cầu thang, cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giúp được Spio, vừa lo lắng về phản ứng của cha mẹ mình. Trong đầu cô đã bắt đầu nghĩ ra những lời giải thích sao cho thuyết phục. Cô biết rằng Spio cần sự giúp đỡ hơn bao giờ hết, và cô sẽ làm mọi cách để cậu có một nơi an toàn trong thời gian tới.

Spio nằm trên chiếc giường nhỏ, ánh sáng từ phép thuật vẫn còn sót lại như nhắc nhở cậu rằng mình không đơn độc. Những vết thương vẫn âm ỉ đau, nhưng lòng cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng dù thế giới ngoài kia đầy nguy hiểm, vẫn có những người sẵn sàng bước vào cuộc đời cậu, giúp đỡ và chia sẻ. Cậu khép đôi mắt, để sự mệt mỏi tan dần vào giấc ngủ, với niềm tin nhỏ bé rằng mình sẽ ổn hơn vào ngày mai.

Khi Evangeline bước xuống cầu thang, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ căng thẳng. Dưới phòng khách, ông bà Morwen đã ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa bọc nhung màu xanh thẫm, ánh đèn vàng ấm áp từ trần nhà chiếu xuống khiến không gian trở nên vừa gần gũi vừa trang nghiêm. Ông Morwen đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt nghiêm nghị nhưng đầy sự kiên nhẫn nhìn cô con gái cưng. Bà Morwen ngồi cạnh ông, tay đan vào nhau như đang chờ đợi một câu chuyện phức tạp.

Evangeline chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, hơi cúi đầu như cân nhắc lời nói. "Bố mẹ... Con cần giải thích về Spio."

Cô kể lại câu chuyện của Spio với sự cẩn trọng. Cô nhấn mạnh rằng Spio không còn gia đình, đã trải qua những hoàn cảnh rất khó khăn, và hiện không có nơi nào để đi. Tuy nhiên, Evangeline khéo léo bỏ qua chi tiết về viên đá và những điều kỳ lạ mà cô đã nghe từ Spio, để tránh gây thêm lo lắng hoặc nghi ngờ. Cô chỉ tập trung vào hoàn cảnh hiện tại của cậu, khiến câu chuyện trở nên đơn giản và dễ đồng cảm hơn.

Ông Morwen lắng nghe, ánh mắt thoáng ánh lên sự chú ý đặc biệt khi nghe đến việc Spio không còn gia đình. Bà Morwen khẽ thở dài, vẻ mặt đầy thương cảm. "Tội nghiệp thằng bé... Cậu ấy phải chịu đựng thế này lâu chưa?"

Evangeline khẽ lắc đầu, giọng cô mềm mại nhưng đầy quyết tâm. "Con nghĩ là lâu rồi, mẹ. Spio không nói nhiều, nhưng con có thể thấy cậu ấy đã phải vượt qua rất nhiều thứ. Bố mẹ biết đấy, cậu ấy là bạn học của con ở Luminara, và con thực sự muốn giúp cậu ấy."

Một nụ cười bất ngờ nở trên gương mặt ông Morwen. Ông khẽ nghiêng người ra sau, đan tay trước ngực như đang cân nhắc điều gì đó thú vị. "Thằng bé không còn gia đình, lại đang cần giúp đỡ sao?" ông nói, giọng điệu dường như chứa đựng một niềm vui khó hiểu. " Điều này càng khiến ta phải giúp cậu ấy thôi. Evangeline, chúng ta sẽ cho cậu ấy ở lại."

Evangeline ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của cha mình. "Bố... Thật chứ? Bố không lo rằng..."

Ông Morwen giơ tay ngắt lời cô, ánh mắt lấp lánh sự hứng thú. "Đừng lo, Evangeline. Gia đình mình không thiếu gì. Nếu cậu ấy thực sự cần một nơi để nương náu, bố mẹ sẽ không từ chối. Vả lại, có thêm một người bạn tốt ở đây cũng là điều tuyệt vời."

Bà Morwen gật đầu, nở nụ cười dịu dàng với Evangeline. "Con cứ yên tâm, Evangeline. Bố mẹ sẽ chăm sóc cậu bé như thành viên trong gia đình. Hãy nói với Spio rằng nó được chào đón ở đây."

Evangeline thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt cô. "Cảm ơn bố mẹ! Con chắc chắn Spio sẽ rất biết ơn."

Khi Evangeline đứng dậy để báo tin cho Spio, cô không khỏi băn khoăn về lý do khiến bố cô có vẻ... phấn khích đến vậy. Dù cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cô nhanh chóng gạt đi, tập trung vào việc đưa tin tốt lành này cho Spio, người đang cần một chỗ dựa hơn bao giờ hết.

Spio tỉnh dậy vào buổi chiều, cậu cảm thấy sức khỏe đã phục hồi một chút. Cậu bước xuống cầu thang, dự định chào hỏi và cảm ơn gia đình Evangeline.

Xuống phòng khách, Spio bắt gặp bà Morwen đang ngồi đọc sách trong khi ông Morwen đang xem tin tức trên truyền hình. Họ quay sang nhìn cậu, khuôn mặt đầy quan tâm.

"Con đã tỉnh rồi à? Hy vọng con thấy khá hơn một chút," ông Morwen nói, cười nhẹ. "Không cần lo lắng gì cả, gia đình chúng ta sẽ chăm sóc con trong thời gian này."

Spio nhìn họ với sự biết ơn và thắt mắc về những gì Evangeline đã nói với họ. "Cảm ơn hai bác rất nhiều." 

Bà Morwen mỉm cười dịu dàng, "Không có gì đâu con. Chúng ta nghe Evangeline kể về những khó khăn mà con đang trải qua, và con cứ yên tâm ở đây đến khi khỏe hẳn."

"Spio, lại đây ăn tối đi!" Tiếng gọi của Evangeline vang lên từ phòng ăn. Spio đi theo tiếng gọi và thấy cô đang đứng cạnh bàn ăn, nở nụ cười rạng rỡ. Trên bàn là những món ăn ngon mà Evangeline đã chuẩn bị.

Khi bước vào phòng ăn, Spio thấy Evangeline đang sử dụng phép thuật để tạo ra một bàn ăn thịnh soạn với đủ loại món ăn ngon lành, cả gian bếp giờ đây như một đêm dạ hội đang nhảy múa khiến Spio không khỏi cảm thán về khả năng điều khiển của Evangeline. Cô nhìn thấy Spio và vẫy tay chào: "Spio, lại đây ngồi đi! Mình đã chuẩn bị bữa tối nè, Cậu thử xem nó ra sao." Trong suốt bữa tối, tiếng cười nói vui vẻ vang lên. Gia đình Morwen không ngừng hỏi thăm về cuộc sống của Spio tại trường Luminara, về những môn học và bạn bè. Spio cố gắng giữ câu chuyện nhẹ nhàng, tránh nhắc đến những vấn đề nghiêm trọng, và tập trung vào việc kể về những ngày tháng ở trường phép thuật. " 

Ông Morwen nhìn Evangeline đầy tự hào khi cô tham gia vào câu chuyện, đặc biệt khi Spio khen ngợi cô là học sinh xuất sắc nhất khóa hiện tại. Evangeline đỏ mặt, nhưng nụ cười rạng rỡ của cô khiến không khí bữa ăn thêm ấm cúng.

Khi bữa tối kết thúc, mọi người rời khỏi bàn ăn trong sự hài lòng. Spio cảm thấy thư giãn hơn bao giờ hết. Sau nhiều ngày lo sợ và căng thẳng, cuối cùng cậu cũng có một khoảnh khắc bình yên. 

Nữa đêm bỗng Evangeline nghe thấy tiếng động phát ra từ nóc nhà. Cô nhẹ nhàng bước ra cửa sổ, nhìn lên và thấy Spio đang ngồi một mình trên mái nhà, trầm ngâm nhìn về phía thành phố. Cậu ta có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó rất nặng nề.

"Spio, cậu đang làm gì ở trên đó vậy?" Cô gọi lên, giọng điệu dịu dàng nhưng thể hiện rõ sự tò mò. 

Spio nhìn xuống, mỉm cười nhẹ. "Chỉ là tớ không thể ngủ được. Tớ ra đây để suy nghĩ một chút, không ngờ làm phiền cậu. Xin lỗi nhé."

Evangeline không ngần ngại trèo lên mái nhà. Spio ngay lập tức bay đến để giúp cô an toàn, lo lắng cô có thể vấp ngã. Cả hai đã ngồi trên mái nhà, họ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm và ánh đèn thành phố lấp lánh phía dưới. 

Sau một khoảng im lặng, Evangeline quyết định hỏi: "Cậu có gì muốn chia sẻ không, Spio? Dường như cậu đang có nhiều điều suy nghĩ."

Spio im lặng một lúc lâu, rồi thở dài. "Tớ vừa nhớ ra quá khứ của mình, Eva. Tớ đã kể với cậu về con thuyền, về việc gặp sinh vật kỳ lạ đó, nhưng tớ chưa nói hết."

Spio thở dài" Thật ra tớ đã nhớ ra rồi! Tớ có nhắc về việc gặp con chim vào lúc mình đang trên một chiếc thuyền đúng không?"

Evangeline gật đầu, chờ đợi. 

"Con thuyền đó... là thuyền của dân tị nạn. Tớ mất bố mẹ mình trong chiến tranh, được chú của mình đưa lên thuyền. Nhưng lúc đó có những tiếng xả súng và... có lẽ ông ấy không kịp lên tàu. Tớ một mình trên chuyến đi đó, không gia đình, không ai cả," Spio nói, giọng cậu trầm xuống khi nhắc lại những ký ức đau buồn. 

Evangeline nhìn Spio, cảm thấy trái tim mình thắt lại trước câu chuyện của cậu.

"Tớ đã trốn tránh việc nhớ lại quá khứ này những ngày qua," Spio tiếp tục. "Tớ đã cố gắng mạnh mẽ, nghĩ tích cực rằng tớ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không có nhiều gánh nặng phải mang vác trên vai, không có sự kỳ vọng hay áp lực đè lên cậu, không bị ràng buộc bởi gia đình nên việc cậu có bị gì cũng sẽ chẳng có gì là to tác nên nó lại khiến cậu can đảm và mạnh mẽ hơn." 

Bỗng giọng cậu trầm xuống như kìm nén cảm xúc trong lòng." Nhưng đôi khi, như đêm nay, tớ cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Nhìn thấy mọi người có gia đình, có nơi để trở về... còn tớ chỉ có bản thân. 

Evangeline không nói gì thêm, cô nhẹ nhàng ôm lấy Spio. Hơi ấm từ cái ôm của cô khiến cậu rơi nước mắt, khóc như một đứa trẻ.

Sau một hồi, Evangeline lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: "Cậu không một mình đâu, Spio. Tớ, Leander và các bạn sẽ luôn ở bên cậu. Dù cậu không có gia đình, nhưng cậu có bạn bè." 

Spio im lặng, nhưng trong lòng cậu cảm nhận được sự an ủi từ lời nói của Evangeline. Cả hai tiếp tục ngồi đó, ngắm nhìn bầu trời đêm, trong một khoảng thời gian yên bình.

Sau khi đã chia sẻ hết lòng mình, Spio cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu không còn cảm giác như đang gánh vác tất cả nỗi đau một mình. Ánh trăng vẫn chiếu sáng, cả thành phố London yên bình dưới chân họ. Cậu quay sang Evangeline, cảm thấy may mắn khi có một người bạn như cô ở bên trong những lúc khó khăn.

"Cảm ơn cậu, Eva," Spio nói khẽ. "Cậu không biết cậu đã giúp tớ nhiều như thế nào đâu."

Evangeline mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng và hiểu biết. "Đó là điều bạn bè nên làm mà. Cậu đã trải qua rất nhiều, Spio, và tớ rất vui khi có thể giúp cậu phần nào." 

Cả hai ngồi lại trong im lặng một lúc nữa, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Spio biết rằng cuộc đời cậu sẽ còn đối mặt với rất nhiều thử thách, nhưng ít nhất cậu không còn cảm thấy mình đang đối mặt với tất cả một mình nữa.

"Cậu nghĩ mình sẽ làm gì tiếp theo?" Evangeline hỏi sau khi sự im lặng kéo dài đủ lâu.

Spio nhìn xa xăm, cân nhắc câu trả lời. "Tớ không biết chắc nữa. Chắc chắn tớ sẽ quay trở lại trường Luminara, nhưng ngoài ra... tớ cần phải tìm hiểu thêm về viên đá, về sinh vật đêm đó. Cậu đã đúng khi nói rằng việc tớ là một 'Nguyên Pháp' có thể gây ra nhiều vấn đề. Nếu có ai đó biết về viên đá... thì họ sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được nó." 

Evangeline lặng lẽ gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng cậu không cần phải làm mọi thứ một mình. Chúng ta có thể giúp cậu, Spio. Tớ và Leander đều sẽ ở bên cậu."

"Leander à?" Spio cười nhẹ. "Tớ nghĩ cậu ấy sẽ phát điên khi nghe chuyện này."

Evangeline bật cười theo. "Chắc chắn là cậu ấy sẽ phấn khích hơn là lo lắng. Cậu biết tính Leander mà." 

Spio cảm thấy lòng mình ấm lên. Những điều nhỏ nhặt như sự động viên và tình bạn từ Evangeline đã làm giảm đi phần nào những lo lắng về tương lai của cậu.

"Hãy trở về phòng thôi," Evangeline nói sau một lúc, giọng đầy thuyết phục. "Cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn nữa." 

Spio gật đầu đồng ý. "Ừ"

Cả hai cùng nhau trèo xuống khỏi mái nhà, Evangeline cẩn thận hơn lần trước, và Spio nhanh chóng theo sau để giúp cô. Khi họ trở lại trong nhà, không khí ấm áp bao trùm lấy cả hai, xua tan đi những cái lạnh của đêm.

"Chúc cậu ngủ ngon, Spio,"

"Ngủ ngon, Eva." Spio đáp lại, cảm thấy một sự bình yên lan tỏa trong lòng. 

Với ý nghĩ đó, Spio chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình hơn nhiều so với những đêm trước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro