Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Nguyên Pháp

Thời gian dần trôi qua Spio đã thích nghi với cuộc sống kỳ lạ của các pháp sư. Cậu giờ cũng đã bắt kịp lịch trình học tập và các bài tập luyện hàng ngày, nhưng sự tò mò về những sinh vật mà Prisma đã biến hình không hề giảm sút. Spio dành nhiều thời gian rảnh để nghiên cứu và tìm kiếm thông tin, hy vọng sẽ phát hiện ra điều gì đó mới mẻ về những sinh vật huyền bí này.

Mặc dù đã hỏi lại Giáo sư Eldridge nhiều lần về chú chim mà Prisma biến thành, câu trả lời của giáo sư vẫn luôn là một cái nhìn kỳ lạ và lời nhắc nhở rằng thậm chí ngay cả ông cũng không thể biết hết mọi loài sinh vật. Số lượng loài chim huyền bí đã được ghi chép lại là vô cùng lớn, lên đến hơn 10,000 loài, và nhiều trong số đó chỉ được biết đến qua các hình ảnh minh họa và câu chuyện dân gian.

Khi kỳ nghỉ hè đang đến gần, mọi người trong trường đều bắt đầu háo hức với dự định của riêng mình; tuy nhiên, Spio lại không cảm thấy phấn khích. Cậu đã quá quen với cuộc sống tại Luminara và không muốn phải rời xa nơi này, dù chỉ là vài tháng hè. Cậu quyết định sẽ ở lại trường trong suốt kỳ nghỉ, một phần để tránh cảm giác cô đơn và một phần để tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình.

Tuy nhiên, mọi thứ không diễn ra như Spio mong đợi.

Trong một bài giảng lịch sử bình thường:

"Sau khi con người dần trở thành chủ nhân của trái đất này chính là lúc kỷ nguyên mới bắt đầu, người đời thường gọi đây là kỷ nguyên của các vị thần nơi các pháp sư được tôn thờ, họ nhận được niềm tin của người dân, bảo vệ cho..."

Không khí bỗng chốc thay đổi khi giáo sư Windstrider nhận được thứ gì đó được đưa tới bởi các Faerie.

Đọc xong tờ giấy đó thì giáo sư bất ngờ đưa ra thông báo: "Do gia tộc Pyre cần sử dụng trường làm trụ sở chính trong vài tháng tới, trường sẽ cho các em nghỉ hè sớm hơn dự kiến vài tuần. Vì vậy, những người không thuộc gia tộc này sẽ phải tạm thời rời khỏi trường."

Thông tin này làm dấy lên những tiếng reo hò vui mừng từ phía các bạn học của Spio, những người phấn khích trước viễn cảnh một kỳ nghỉ dài hơn. Tuy nhiên, đối với Spio, đây lại là tin tức đáng buồn. Không có gia đình nào chờ đợi mình, cậu sẽ phải đối mặt với ba tháng mùa hè trong cô đơn.

Dù đã quen với việc sống một mình, nhưng lần này, sự cô đơn ấy càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, khi cậu nhìn thấy khung cảnh reo hò của các bạn học. Cậu đã quá gắn bó với Luminara và các bạn bè nơi đây. Việc phải rời bỏ môi trường thân thuộc này, dù chỉ là tạm thời, đã khiến Spio cảm thấy một sự khiếm khuyết khiến cậu không khỏi trĩu nặng với những suy nghĩ về mùa hè sắp tới. 

Cậu hy vọng rằng dù phải trải qua kỳ nghỉ một mình, cậu vẫn có thể tìm thấy niềm vui và việc gì đó để làm trong khoảng thời gian ấy. Tuy nhiên, nỗi lo lắng về việc rời xa Luminara vẫn ám ảnh cậu, và cậu không biết mình sẽ làm gì trong ba tháng mùa hè.

Trong nhà ăn, không khí trở nên sôi nổi khi mọi người bàn tán về kỳ nghỉ sắp tới.

Trong lúc lặng lẽ suy tư, Spio không thể không chú ý đến những cuộc trò chuyện náo nhiệt xung quanh mình. Các bạn học đang rôm rả bàn tán về những kế hoạch kỳ nghỉ hè sắp tới, ai nấy đều mang theo sự háo hức trong từng lời nói. Một số bạn tự hào khoe rằng họ sẽ đến những địa điểm xa xôi mà Spio chỉ từng nghe trong các câu chuyện về thế giới pháp sư.

Evangeline, như thường lệ, luôn tràn đầy năng lượng, nói với vẻ mặt phấn khích:

"Cậu biết không! Năm nay gia đình tớ sẽ dẫn tớ đi nghỉ mát cả tháng lận đó! Bố tớ luôn rất vui mừng khi tớ được học tại Luminara, nên năm nay cả nhà quyết định tổ chức đi thật lâu để chúc mừng tớ. Không biết Hawaii sẽ ra sao nhỉ? Nghĩ tới chuyện sắp được đi khiến tớ không ngủ được luôn ấy!"

Spio mỉm cười, cảm nhận niềm vui lan tỏa từ Evangeline. Nhưng trước khi cậu kịp phản hồi, Orion, với dáng vẻ lúc nào cũng có chút tự mãn, liền xen vào:

"Hừm, tớ còn tuyệt hơn thế cơ. Năm nay anh tớ quyết định dẫn tớ đi khắp các gia tộc chuyên về sản xuất Phép thuật để học hỏi. Vậy là kỳ nghỉ này tớ được đi vòng quanh thế giới luôn đấy chứ! Mà đừng lo, tớ sẽ đem quà về cho các cậu, muốn gì thì nói với tớ nhé."

Không khí xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt hơn nữa khi mọi người tranh nhau đùa nghịch về các món quà mà Orion có thể mua.

Leander, ngồi cạnh đó, thở dài ngao ngán, chen vào câu chuyện:

"Có vẻ chỉ mỗi Araminta là giống tớ thôi! Chúng tớ đều phải về với gia tộc của mình trong kỳ nghỉ này. Nói thật, tớ chẳng muốn về chút nào. Không khí ở đó thì lạnh muốn chết! Chỉ nghĩ tới thôi mà đã thấy chán."

Nghe vậy, Araminta không nhịn được mà cười khúc khích:

"Cái gì? Cậu mà cũng sợ lạnh à? Tưởng người nhà Frostwood phải thích tuyết và băng giá chứ?"

Leander nhún vai, cười trừ:

"Đúng là nhà Frostwood có liên kết với băng tuyết thật, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ thích cái lạnh đâu! Thời tiết ấm áp luôn dễ chịu hơn nhiều." 

Lúc này Lucienne bày tỏ sự giận dữ: "Ít ra các cậu còn được đi chơi! Nơi đây cơ bản cũng là nhà tớ mà, nhưng năm nay tớ không được rời khỏi đây. Bà nói bây giờ gia tộc tớ đang có một số chuyện nên nhốt tớ ở trường luôn."

Nghe kế hoạch của mọi người về kỳ nghỉ việc đó khiến Spio có chút buồn. Cậu có vẻ chỉ có Seafair là có thể về nhưng ở đó không có nhiều thứ để làm ngoài việc thăm ông Ethan. Cậu còn một lựa chọn khác là sẽ đến cửa hàng của giáo sư Windstrider để phụ giúp nhưng cậu lại sợ làm phiền đến cô ấy.

Spio băng khoăn môt hồi thì quay đầy nhìn Leander đặt câu hỏi, "Leander, cậu sẽ về nhà trong kỳ nghỉ hè sắp tới đúng không? Tớ đang băn khoăn không biết sẽ đi đâu nên cậu nghĩ tớ có thể theo cậu về chơi không?"

Leander có vẻ ngập ngừng, ánh mắt cậu hơi dao động. Cậu hít một hơi sâu trước khi trả lời, "tớ rất muốn mời cậu về nhà, nhưng thực sự thì... gia đình tớ thì tớ đã kể cho cậu biết rồi, họ có một số quy tắc khá nghiêm ngặt." Leander trông có vẻ không thoải mái khi nói về điều này, " và họ cũng khá là khó tính, thậm chí còn phân biệt những người không phải Sorcerous nữa. Tớ nói thật nếu Eva gặp người nhà tớ chắc chắn xảy ra cuộc ẩu đả luôn đó vì cậu biết tính Eva mà."

Spio hiểu ra được sự khó khăn trong lời nói của Leander. Cậu cảm thấy tiếc vì không thể đi theo cậu bạn của mình. Tuy nhiên, cậu vẫn cố gắng tạo ra một bầu không khí thoải mái. "Ừm, tớ hiểu mà, không sao đâu," Spio nói, cố gắng giữ vẻ mặt tươi sáng. "Cảm ơn vì đã thẳng thắn, Leander."

Leander gật đầu, trông có vẻ nhẹ nhõm khi Spio không phản ứng tiêu cực. "Cảm ơn cậu đã hiểu, Spio. Nếu có thể giúp cậu điều gì khác, hãy cho tớ biết." 

Spio lắng nghe các cuộc trò chuyện về kỳ nghỉ của bạn bè với lòng nặng trĩu. Những tiếng cười vui vẻ và ánh mắt háo hức từ họ chỉ làm nổi bật sự cô đơn trong lòng cậu. Dù cố gắng mỉm cười để hòa vào không khí náo nhiệt ấy, Spio không thể ngăn được cảm giác bị bỏ rơi, như thể cậu là người duy nhất không có gia đình đợi chờ ở bên kia cánh cửa. Với cậu, Luminara đã trở thành nhà, và việc phải rời xa nơi này mang theo nỗi lo sợ sâu thẳm: liệu cậu có còn thuộc về nơi nào khác không?

Spio nhìn những người bạn của mình và khóa ánh mắt vào Araminta, cậu hỏi cô về kế hoạch của mình trong kỳ nghỉ. Tuy nhiên, Araminta trả lời một cách dè dặt, "Gia đình tớ không thích người ngoài lắm, Spio. Nếu tớ mang cậu về nhà, cha mẹ tớ chắc chắn sẽ nổi điên khi con gái mình mới đi học nửa năm đã đem một người bạn nam về nhà."

Spio cảm thấy thất vọng khi mọi kế hoạch đều không khả thi. Cậu cảm nhận được sự hạn chế trong các lựa chọn của mình, nhưng vẫn cố gắng duy trì tinh thần lạc quan. "Không sao đâu. Tớ sẽ tìm ra cách để tận hưởng kỳ nghỉ hè của mình." Spio nói với một nụ cười, cố gắng che giấu sự buồn bã.

Nhìn thấy thế thì Evengeline lập tức nói với Spio: "Xin lỗi Spio, Gia đình tớ đi du lịch và mọi thứ đã được sắp xếp hết rồi nên không thể mời cậu đi cùng được."

"Cậu sẽ ổn chứ, Spio?" Leander hỏi, ánh mắt lo lắng thoáng hiện. Spio mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không giấu được nỗi buồn trong lòng cậu. "Tớ sẽ ổn mà. Cảm ơn cậu đã quan tâm," cậu đáp, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng trong lòng, Spio cảm thấy như mình đang dần bị xa cách khỏi những người bạn mới, khỏi nơi mà cậu đã tìm thấy cảm giác thuộc về.

Cuối cùng, Spio quyết định hỏi giáo sư Windstrider, người đã giúp đỡ cậu nhiều trong thời gian ở Luminara, về việc liệu cậu có thể ở lại trường trong suốt kỳ nghỉ hè hay không. Cậu hy vọng rằng cô có thể giúp cậu. 

Spio tìm đến văn phòng của Giáo sư Windstrider, lòng đầy băn khoăn. Cánh cửa vừa khép lại phía sau, cậu đã lộ rõ vẻ ngập ngừng. Đôi mắt trầm ngâm nhìn giáo sư, cậu dè dặt hỏi:

"Thưa cô, kỳ nghỉ hè sắp tới... liệu em có thể ở lại trường Luminara trong suốt ba tháng được không?"

Giáo sư Windstrider, người luôn nhạy cảm với cảm xúc của học sinh, nhận ra nỗi lo lắng trong ánh mắt Spio. Bà lắng nghe câu hỏi của cậu với vẻ thấu hiểu, rồi chậm rãi đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang chút tiếc nuối:

"Spio, cô rất muốn giúp em... nhưng đáng tiếc, kể cả cô cũng không được phép ở lại trường trong kỳ nghỉ hè. Quy định của hội đồng là tất cả học sinh và giáo viên đều phải rời khỏi trường để bảo trì và chuẩn bị cho học kỳ mới."

Spio gật đầu, lòng chùng xuống. Cậu cúi mặt, ngập ngừng một lúc lâu trước khi lấy hết can đảm hỏi tiếp:

"Vậy... em có thể quay lại cửa hàng của cô và làm việc tại đó trong kỳ nghỉ được không? Nếu không làm phiền cô ..."

Giáo sư Windstrider khẽ mỉm cười, ánh mắt bà dịu lại khi nhìn Spio. "Spio, em chẳng bao giờ là gánh nặng của cô cả. Nếu em muốn, cô sẽ rất vui khi có em làm việc tại cửa hàng. Thật ra, những tháng hè thường khá bận rộn, và cô chắc chắn rằng các Brownie, và các bạn nhân viên sẽ rất vui khi có thêm người giúp đỡ đấy."

Spio ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng. "Thật ạ? Em cảm ơn cô rất nhiều!"

Nghe thấy câu hỏi đó giáo sư bỗng có chút ngập ngường. " Nhưng mà Spio, Vài tháng tới người quản lý cửa hàng sẽ là anh của cô. Anh ấy rất khó tính nên cô sợ rằng mình không xin cho em ở lại được. Nhưng em đừng lo chắc hơn tháng nữa là Anh ấy sẽ đi thôi nên lúc đó em cứ quay lại và sẽ gặp cô, cô sẽ sắp xếp cho em ở lại." 

"Em cảm ơn cô rất nhiều." Spio vỡi nét mặt rạng rỡ liền đáp .

Nghe được vậy khiến Spio trở nên vui mừng, bây giờ có lẽ cậu chỉ cần quay về Seafair ở một thời gian và sau đó có thể đén cửa hàng của giáo sư.

Khi kỳ nghỉ hè đến, không khí ở Luminara trở nên rộn ràng và háo hức. Spio đóng gói hành lý của mình thật gọn nhẹ, chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất, còn lại để tất cả đồ đạc trong ký túc xá. Nhóm học sinh ồn ào và náo nhiệt tụ tập tại cổng chính của trường, chuẩn bị cho cuộc hành trình về nhà. 

Giáo sư Windstrider xuất hiện với một xấp những thẻ bài có khắc hình dạng như những cánh cổng cùng với những ký tự rune cổ. Cô phát cho mỗi học sinh một thẻ, mỗi thẻ đều được khắc lên những ký tự cổ kính, rực rỡ. Những thẻ này không chỉ là chìa khóa để rời khỏi và trở lại trường Luminara, mà còn là phương tiện để di chuyển nhanh chóng đến các địa điểm mà học sinh đã từng thăm viếng.

Giáo sư Windstrider giải thích rõ ràng: "Khi các em muốn sử dụng thẻ này, chỉ cần niêm chú "Fehu Raido" sau đó tưởng tượng nơi mình muốn đến rồi nhét nó vào khe của bất kỳ cánh cửa nào, và nó sẽ mở ra con đường đến nơi mà các em mong muốn. Tương tự như lá thư nhập học. Tuy nhiên, các em chỉ có thể đến được những nơi mà các em đã từng đi qua trước đây." Cô nhấn mạnh rằng điều này giúp đảm bảo an toàn cho học sinh và ngăn chặn bất kỳ sử dụng không thích hợp nào của thẻ bài. 

"Fehu Raido"

Spio quay qua nhìn các bạn của mình. Trong mọi người trông rất phấn khích, họ gật đầu chào nhau xong và đưa tấm thẻ vào khe của các cánh cửa được dựng trên mặt đất. Cách cửa phát sáng và mở ra đằng sau cánh cửa là một khung cảnh hết sức quen thuộc, một luồn gió quen thuộc, một bãi biển cát trắng hiện ra trước mắt Spio

Spio cảm nhận được làn gió biển mặn mòi thổi vào mặt, mang theo mùi vị của nước biển và tiếng sóng vỗ rì rào. Trước mắt cậu hiện lên một bãi biển cát trắng trải dài, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống làm lấp lánh từng hạt cát như những viên kim cương nhỏ.

Cảnh tượng quen thuộc ấy khiến Spio không khỏi xúc động. Đây là nơi cậu đã dành nhiều kỷ niệm đẹp cùng ông Ethans, nơi mà mỗi góc cạnh, mỗi làn sóng đều gợi nhớ về những giây phút hạnh phúc bên. Cậu bước qua cánh cửa, từ từ tiến vào khung cảnh ấy, để lại sau lưng sự ồn ào và hối hả của trường học.

Phía sau, mọi người cũng đang tiến qua những cánh cửa của riêng mình, mỗi người một nơi đến, mỗi cảnh vật lại mở ra một câu chuyện mới. Tiếng cười vui và lời chào tạm biệt vang vọng, mỗi người một ngả, đều mang theo niềm hứng khởi của một kỳ nghỉ hè sắp tới.

Spio đứng một mình trên bãi biển rộng lớn. Cậu hít một hơi thật sâu, để mặc cho cảm giác bình yên và tự do tràn ngập tâm trí, chuẩn bị cho những ngày tháng sắp tới sẽ sống trọn vẹn từng khoảnh khắc tại nơi này. 

Trên bãi biển vắng lặng, Spio bước đi chầm chậm, mỗi bước chân của cậu đều in hằn trên cát mềm. Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vang vọng bên tai, dường như cũng đang kể lại những câu chuyện của biển cả.

Sau một hồi đi dạo, Spio quay trở lại mộ của ông Ethan, nơi được chăm sóc cẩn thận với những bông hoa tươi và những tấm đá sáng bóng. Cậu ngồi xuống, dựa lưng vào một tảng đá lớn gần đó, nhìn vào tấm bia mộ.

"Ông ơi, cháu đã về." Giọng Spio trầm xuống, đầy tình cảm. "Ở trường học mới của cháu rất nhiều điều thú vị lắm, ông ạ. Cháu đã học được Phép thuật, biết được thế giới này còn rất nhiều điều kỳ lạ mà thú vị, và còn có thêm bạn bè nữa."

Spio kể cho ông nghe về cuộc sống mới tại Luminara, về những thử thách và niềm vui mà cậu đã trải qua. Cậu nói về Evangeline, Leander, và những người bạn mới mà Spio đã gắn bó trong suốt những tháng ngày học tập.

"Có lẽ ông sẽ thích họ lắm. Họ rất tốt bụng và hỗ trợ cháu rất nhiều." Spio mỉm cười khi nhớ lại những khoảnh khắc đáng nhớ bên bạn bè.

Khi mặt trời dần khuất sau đường chân trời, ánh sáng vàng nhạt chuyển dần sang sắc cam ấm áp, Spio trở về căn nhà nhỏ mà ông Ethan để lại. Đứng trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, lòng cậu dâng lên những cảm xúc lẫn lộn. Đó là nơi đã từng ấm cúng, từng là mái ấm, nhưng giờ đây trông nó trơ trọi và lạnh lẽo, phủ đầy bụi bặm của thời gian.

Spio bước vào, căn nhà vang vọng tiếng cánh cửa khẽ kêu cót két. Một lớp bụi dày phủ lên mọi thứ, từ chiếc bàn gỗ cho đến những vật dụng cũ kỹ từng là một phần của cuộc sống ngày thường. Cậu đứng im trong vài giây, để cảm nhận không khí nặng nề và sự im lặng gần như tuyệt đối, trước khi giơ đũa phép lên.

"Ehwaz Sowilo."

Lời niệm thần chú vang lên giữa không gian im lặng như một tia sáng của sự sống. Ánh sáng từ chiếc đũa phép của Spio bừng lên, lan tỏa khắp căn nhà, cuốn lấy từng hạt bụi nhỏ trong không khí và cả trên những bề mặt cũ kỹ. Nhưng phép thuật của cậu vẫn còn vụng về. Những dòng năng lượng chạy dọc theo từng tia sáng, để lại những vết cháy xém nhỏ trên sàn gỗ và các góc tường.

Spio cúi xuống nhìn một vết cháy mới xuất hiện trên sàn nhà, cảm giác lồng ngực nặng nề như vừa bị kéo trở về thực tại thay cho đó là sự hoảng hốt.

Ánh sáng từ phép thuật dần tắt, căn phòng trở nên sáng sủa hơn, nhưng không hoàn toàn. Những góc nhà vẫn còn lấm tấm bụi, và những vết cháy trên gỗ nhắc nhở Spio rằng cậu vẫn còn một chặng đường dài để kiểm soát năng lượng của mình. Cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ánh mắt quét qua căn nhà đã vắng bóng người thân thuộc.

Spio không ngăn được những ký ức ùa về. Những ngày ông Ethan còn bên cạnh, căn nhà này tràn ngập tiếng cười và sự sống động. Giờ đây, nó chỉ còn là một không gian vắng lặng, nơi thời gian như ngừng trôi. Nhưng trong ánh mắt của Spio, dù có chút buồn, vẫn ánh lên sự quyết tâm.

"Cháu sẽ không để nơi này mãi như thế này đâu," Spio tự nhủ, rồi đứng lên, sẵn sàng bắt tay vào sửa chữa không chỉ căn nhà, mà cả kỹ năng và cuộc đời mới của mình.

Cậu ngồi xuống bàn, nhìn qua cửa sổ với tầm nhìn ra bãi biển yên bình. Ánh sáng hoàng hôn cuối cùng cũng tan biến, nhường chỗ cho bóng tối mịt mùng của đêm. Trong không gian yên tĩnh của căn nhà, tiếng sóng vỗ bên ngoài dường như cũng nhẹ nhàng hơn.Cậu đưa tay đùa nghịch với những tia sét trên bàn tay mình và nhớ lại những năm trước nơi cậu lần đầu nhận ra năng lực của mình ngay tại bãi biển này.

Ăn nhẹ vài thứ xong, Spio dọn dẹp chỗ ngồi, rồi lại trở về phòng ngủ của mình. Căn phòng vẫn còn đó mùi hương quen thuộc của sách vở và gỗ cũ, mang lại cảm giác an toàn và thân thuộc. Cậu kéo chiếc chăn mỏng lên, nằm xuống, và dần chìm vào giấc ngủ, giữa những giấc mơ về Phép thuật và những chuyến phiêu lưu chưa kể hết.

Trong gần một tháng ở Seafair, Spio dần quen với cuộc sống yên bình nơi đây. Bãi biển trải dài với cát trắng và tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ đã trở thành một người bạn thân thiết của cậu. Cậu thường dành thời gian đi dạo trên bờ biển vào sáng sớm, hít thở không khí trong lành và cảm nhận sự tự do dưới bầu trời xanh biếc. Cậu cũng thường dung phép ẩn thân "Isa laguz" để bay khắp nơi mà không bị người thường nhìn thấy. 

Khi đi bộ quanh làng, cậu gặp nhiều người dân địa phương. Mọi người ngạc nhiên khi thấy Spio quay lại chỉ sau một năm, nhưng cậu đã giải thích rằng mình đã đạt học bổng và đang học tại một ngôi trường ở London. Câu chuyện này khiến họ khá ấn tượng và cũng phần nào hài lòng về những gì cậu đã đạt được.

Và khi màng đêm buông xuống, Spio thường quay lại nơi mộ của ông Ethan để trò chuyện. Cậu kể cho ông nghe về những ngày tháng đã qua, về những tiến bộ của mình trong việc học Phép thuật, và cả những điều mà cậu vẫn còn đang lo lắng. 

Bỗng một đêm khi đang nằm trên giường đi vào giấc ngủ,giấc mơ về hình ảnh ngày mà cậu gặp con chim lớn khiến cậu giật mình tỉnh giấc và nhớ tới viên đá lúc trước, dựa trên những ký ức cậu nhớ lại khi ở trong rừng thì viên đá cũng ở đó. Nó nằm ở trong miệng của con chim lớn mà cậu thấy và việc viên đá phát sáng khi con chim nhìn cậu, cậu liên kết lại những gì mình thấy về con chim và đặc điểm nguồn năng lượng của bản thân cùng những lời giản dạy của giáo sư về nguồn gốc của pháp sư khiến cậu chợt có một suy đoán,

Spio không thể ngừng nghĩ về viên đá – thứ vật thể nhỏ bé nhưng chứa đựng bí mật mà cậu đã không chú ý đến suốt bao năm. Dựa trên những gì cậu học được tại Luminara, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng viên đá có mối liên hệ mật thiết với sức mạnh Phép thuật của mình. Cậu nhớ lại lời dạy của giáo sư Windstrider về các vật phẩm huyền bí cổ xưa có thể chứa đựng sức mạnh đủ để thay đổi cuộc đời một con người. Nỗi lo sợ dần dâng lên trong lòng: nếu viên đá này thực sự là thứ đã biến cậu thành một pháp sư, thì cậu đang đối diện với điều gì?

Spio lập tức chạy ra mộ ông Ethan và cẩn thận đào viên đá lên. Nó vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp đó sau từng ấy năm nhưng giờ đây Spio đã học được phép thuật và kiểm soát được năng lương nên giờ cậu có thể nhìn nhận viên đá một cách khác hơn.

Khi cậu không chạm vào viên đá thì nó trông như một viên thạch anh bình thường chỉ đơn giản là nó phát sáng. Nhưng khi cầm nó trên tay và cảm nhận thì lại thấy bên trong viên đá cứ như một sinh vật sống với năng lượng chạy theo những đường vân bên trong nó, viên đá không hề tỏa ra bất kỳ năng lượng nào xung quanh nên có vẻ việc cậu chôn nó dưới đất sau hàng ấy năm khiến cho không có ai nhận ra sự hiện diện của nó. Tò mò Spio đưa năng lượng của mình vào và việc đó khiến viên đá phát ra thứ ánh sáng chói lòa khiến cậu giật mình.

Nhìn thấy khung cảnh đó Spio liền biết mình vừa làm một việc không nên làm. Lúc này ánh sáng dần tắt và viên đá trở về như lúc đầu khiến Spio nảy ra ý tưởng:

"Nếu mình chôn nó ở đâu đó dưới lòng đất nơi mà con người không thể đặt chân tới thì có lẽ sẽ là phương án an toàn nhất cho dù có hàng trăm năm trôi qua chắc cũng không ai có thể phát hiện ra nó." Nói xong, Spio không chần chừ chạy vào nhà lấy một miếng vải bọc viên đá lại và cất cánh bay lên trời cao, cậu muốn đến một nơi mà con người không thể đặt chân đến, một nơi bí mật xa xôi nhất có thể.

Spio băng qua đại dương bay trên bầu trời như một tia sét và cẩn thận nhìn xung quanh tìm kiếm một hòn đảo không có bóng người cho đến khi cậu đến được một hòn đảo được bao phủ bởi những tảng đá ngầm khiến cho hòn đảo không có một chiếc thuyền nào neo lại được, xung quanh hòn đảo bốn phía được bao phủ bởi nước.

Cậu hạ cánh tại trung tâm hòn đảo dưới một gốc cây lớn và đào thật sâu. Khi Spio chôn viên đá sâu dưới lòng đất trên hòn đảo hoang, cậu cảm thấy một làn sóng bất an quét qua người. Cảm giác như cậu đang giấu đi một bí mật quá lớn, một thứ gì đó vượt quá tầm kiểm soát của mình. Bàn tay cậu run rẩy khi đặt viên đá xuống hố, cảm nhận được sự sống đang đập trong lòng viên đá ấy – một sự sống mà cậu không thể hiểu hết. "Liệu mình có đang làm đúng không?" Spio tự hỏi, nhưng câu trả lời lẩn tránh cậu trong màn đêm. Khi viên đá chìm vào bóng tối, Spio biết rằng bí mật này sẽ không bao giờ ngừng ám ảnh cậu. 

Không lâu sau trong màn đêm yên tĩnh của ngôi nhà, Spio trở về sau đi chôn giấu viên đá. Cậu đã bay suốt với tốc độ cao liên tục trong nhiều giờ khiến cậu trở nên rất mệt mõi về thể xác lẫn tinh thần và khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chưa được bao lâu Spio bỗng giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh lạ phát ra từ phía cửa chính. Tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, và cậu nhận ra một bóng đen chập chờn lẻn vào nhà. Tim Spio đập nhanh trong lồng ngực khi cậu cố gắng tập trung nhìn vào bóng tối. 

Một luồng sáng nhàn nhạt lóe lên từ đôi giày của người đàn ông khi ông ta di chuyển nhanh về phía giường của Spio. Với một cú nhảy nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, ông ta tiếp cận Spio khiến cậu ngẩn người và nhanh chóng vươn tay nắm chặt lấy cổ cậu.

"Cảm ơn người đã chỉ đường nhóc con! Giờ thì nói rangươi giấu nó ở đâu rồi?" Người đàn ông hỏi, giọng ông trầm đục, pha lẫn sự giận dữ và đe dọa. Spio cảm nhận áp lực từ bàn tay nắm chặt lấy cổ mình, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tôi... tôi không biết ông đang nói gì," Spio lắp bắp trả lời, ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông bí ẩn. Ông ta dường như không tin lời của cậu, ánh mắt sắc bén dò xét cậu một cách kỹ lưỡng. 

Không gian trong ngôi nhà dường như trở nên lạnh lẽo hơn, khiến Spio cảm thấy lo lắng và bất an. Cậu cố gắng giải thích, nhưng người đàn ông vẫn giữ ánh mắt nghi ngờ, không chịu thả lỏng cậu.

Người đàn ông bí ẩn nắm chặt cổ Spio, giọng nói trầm đục vang lên với sự đe dọa và uy quyền. "Một tên Nguyên Pháp bỗng xuất hiện sau hàng ngàn năm như ngươi thì chắc chắn vật đó ở chỗ ngươi. Nó đâu rồi?" Ông ta dằn giọng, ánh mắt sắc bén dồn vào cậu.

Spio cảm thấy áp lực của bàn tay siết chặt quanh cổ mình, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Câu hỏi của người đàn ông làm cậu nhận ra có lẽ ông ta đến tìm viên đá. Nhưng bằng cách nào ông ta có thể biết được thông tin rằng viên đá ở chỗ cậu. cậu nhanh trí trả lời. "Tôi không biết ông đang nói gì," Spio cố gắng trả lời, ánh mắt dò xét người đàn ông để tìm kiếm một dấu hiệu giải thích. 

Người đàn ông không tỏ ra kiên nhẫn, cặp mắt của ông ta lóe lên một tia tức giận. "Đừng lừa ta! Ngươi là kẻ duy nhất có thể sở hữu vật đó. Nói cho ta biết nó ở đâu!" Ông ta gằn giọng, tay càng siết chặt hơn.

Spio cảm thấy khó thở, nhưng cậu vẫn cương quyết trả lời: "Tôi thực sự không biết ông đang tìm kiếm gì. Tôi không có thứ ông nói." Cậu cố gắng tránh né ánh mắt của người đàn ông, tìm kiếm một cơ hội để thoát khỏi tình huống này.

Cậu cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi đôi mắt tím của người đàn ông lóe lên sự nguy hiểm. Áp lực từ bàn tay bóp chặt cổ cậu như một lời nhắc nhở rằng cậu đang đối diện với một kẻ địch không thể đánh giá thấp. Trong khoảnh khắc, cậu nhận ra mình chỉ có một lựa chọn duy nhất: chiến đấu hoặc bị tiêu diệt. 

Với một nguồn năng lượng mạnh mẽ, Spio đánh thẳng vào ngực của người đàn ông lạ mặt. Một tia sét chói lòa bùng lên, và người đàn ông bị đẩy lùi với tốc độ nhanh chóng. Cú đánh mạnh đến mức khiến ông ta bay ra khỏi cửa chính của ngôi nhà và ngã xuống đất.

Spio thở hổn hển, mắt dõi theo người đàn ông đang dần đứng dậy bên ngoài. Cậu hiểu rằng phải cẩn thận hơn trong tình huống này, vì đối thủ không phải là người thường, mà là một người sở hữu sức mạnh vượt trội hơn cậu rất nhiều.

Người đàn ông đau đớn đứng dậy đưa tay đặt lên nơi bị Spio đánh trúng.Hắn tỏ ra bối rối và quay đầu nhìn Spio với ánh mắt như muốn giết cậu ngay lập tức. 

Spio vẫn đang cố gắng định hình tình hình khi người đàn ông bí ẩn lại tiến sát gần hơn. "Đưa nó cho ta!" Ông ta rít lên, tiếng nói đầy giận dữ. Tay ông ta rực lên những ngọn lửa tím đen trông như bóng tối đang tụ lại trong không khí.

Spio, không còn lựa chọn nào khác, tập trung năng lượng vào hai tay mình. Ánh sáng lóa lên từ lòng bàn tay cậu, cùng với những tia sét lóe lên len lõi xung quanh tay cậu. Người đàn ông lao vào Spio với tốc độ đáng kinh ngạc, tung một cú đấm thẳng vào ngực cậu nhưng cậu đã kịp thời đưa tay đỡ lấy. Chưa kịp phản ứng thì ông ta nhanh chóng xoay người, tay trái đánh ngang vào sườn cậu. Cú đánh mang theo ngọn lửa thiêu đốt da thịt làm cậu đau nhói và phải chật vật chịu đựng cơn đau đó và đứng vững. 

Spio cố gắng lừa được gã đàng ông này đành nói. "Tôi không biết ông đang tìm gì," Spio hét lên, cố gắng giữ bình tĩnh.

Người đàn ông cười nhạt, "Đừng giả vờ, Nguyên Pháp, hay ta nên gọi ngươi là Spio Reed."  

"Sao có thể. Sao ông ta biết được tên mình. Và quan trọng hơn sao ông ta lại biết về viên đá." Những suy nghĩ hiện lên trong đầu Spio,"Nhưng việc ông ta ở đây chứng tỏ ông ta không tìm được viên đá nên mới tìm đến mình. Có lẽ việc giấu viên đá đi là việc làm đúng đắn.

Bổng ông ta phóng ra một ngọn lửa đen về phía cậu nhưng cậu đã phản ứng nhanh chóng, lăn người để tránh khỏi ngọn lửa. Cậu nhận ra mình cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. "Ông đang tìm gì? Tại sao lại tấn công tôi?" Spio hét lên trong lúc chạy về phía cửa.

Người đàn ông tiến bước đến cậu, ánh mắt rực lên vẻ điên cuồng. "Ngươi không thể trốn khỏi ta. Đưa nó cho ta hoặc ngươi sẽ hối hận!" Ông ta vừa hét vừa tiếp tục phóng lửa về phía Spio khiến cậu phải chật vật né tránh. 

Spio biết rằng tình huống này đã trở nên cực kỳ nguy hiểm. Cậu cần phải tìm cách đánh lạc hướng ông ta hoặc tìm cách thoát khỏi đây. Cậu nhanh chóng đứng dậy cố gắng chạy ra khỏi căn nhà.

"Có lẽ ta nên mang ngươi về rồi tìm hiểu sau là được." Người đàn ông tiếp tục đe dọa và đi theo sau Spio.

Cậu vội vàng chạy về phía cửa, hy vọng có thể tìm cách thoát khỏi cuộc đối đầu này. Trí óc của cậu đang chạy đua, tìm cách để xử lý tình huống nguy hiểm mà cậu chưa bao giờ trải qua trước đây. Cậu nhanh chóng nắm lấy cái ba lô của cậu treo ở gần cửa thì bổng.

Một quả cầu phép màu tím đen đã bay về phía đánh trúng lưng của Spio. Sức công phá của nó khiến cậu đau điến nhưng nó cũng đồng thời đẩy cậu xa ra được một đoạn. Chớp lấy thời cơ cậu lập tức bay lên không trung.   

Trong đầu cậu giờ chỉ là suy nghĩ cố gắng tránh xa người đàn ông lạ mặt. Cậu biết mình cần nhanh chóng tìm nơi trú ẩn an toàn. Trong khi bay, cậu nghe tiếng gầm rú từ phía sau và quay lại thì thấy người đàn ông đang sử dụng tấm đĩa bay mỏng màu bạc để đuổi theo cậu.

Cậu xoay người lại và thấy người đàn ông đang tiến sát. "Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao?" ông ta hét lên, giọng nói đầy thách thức.

Spio tập trung năng lượng vào đôi tay, ánh sáng lóe lên xung quanh cậu. "Ông sẽ phải hối hận vì đã làm điều này!" cậu hét trả lại, phóng ra những tia sét về phía người đàn ông. 

Người đàn ông như dự đoán được đòn đánh cậu mà khéo léo né tránh, không hề có dấu hiệu chậm lại. "Ngươi không thể thắng ta, Primordia!" ông ta hét lên sau đó tăng tốc đuổi theo cậu. Ông ta vừa truy đuổi vừa dùng phép tấn công về phía của cậu một cách dữ dội.

Cậu lắc người để tránh luồn phép, nhưng ông ta vẫn tiếp tục tấn công và trong tình hình này cậu biết rằng mình phải đến London vì cậu nhớ rằng giáo sư từng nói London đang nằm dưới dự bảo vệ của hội đồng pháp sư và nếu đến được đó có lẽ sẽ có người giúp cậu.

Cậu tăng tốc, bay vút qua bầu trời, hướng về phía thành phố gần nhất. Người đàn ông vẫn không bỏ cuộc, theo sát phía sau. Nhưng xui xẻo thay cơ thể Spio ngày càng nặng dần, năng lượng cạn kiệt giống như lần đầu tiên cậu cạn kiệt năng lượng trong rừng.

"Ngươi hết đường chạy rồi, Spio!" Người đàn ông cười lớn, sự đắc chí hiện rõ trên mặt. Ông ta chuẩn bị tung đòn quyết định.

Dưới sự truy sát của ông ta Spio không thèm nghĩ nhiều nữa. Cậu liều cả mạng sống mình rút hết năng lượng trong cơ thể dồn vào cánh tay phải và việc đó khiến cậu rơi tự do khỏi bầu trời đêm.

Khi người đàn ông đã gần như áp sát được Spio và chuẩn bị tung cú đấm của mình. Cậu quyết định cố gắng thực hiện một cú né cuối cùng, cậu xoay người né dược đòn tấn công đó và phóng ra một tia sét màu trắng đánh thẳng vào thẳng người đàn ông. 

Tia sét lóe sáng và chạm vào người đàn ông rồi phát ra một âm thanh như xé tan cả bầu trời. Dư chấn vụ va chạm khiến người đàng ông bay lên cao và nó cũng khiến tốc độ rơi của Spio tăng lên đáng kể. 

Cậu giờ đang ở trong tình thế nguy hiểm, đang rơi tự do với tốc độ cao mà chằng còn tí năng lượng nào trong cơ thể. "Thurianz." Lại là thứ âm thanh quen thuộc đó nhưng lần này nó không ở trong đầu cậu mà nó vang vọng giữa bầu trời đêm. Spio không quan tâm vì cậu biết điều gì sắp xảy đến nên cậu gồng mình chuẩn bị đón những thứ sắp đến.

Đám mây đen tụ lại, những tia sét dần hiện ra. Hàng chục tia sét đánh vào cậu liên hồi gây ra những cơn đau nhói khắp cơ thể. Ánh sáng từ những tia sét chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Hình ảnh người đàn ông dần hiện rõ. Đó là một người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt tím, nhưng điều bất thường là làn da của ông ta đã tái nhợt, không còn chút máu, trông như một xác chết đang phân hủy như trong các bộ phim xác sống mà Eva cho cậu coi. Spio chú ý đến trang phục của ông ta và nhận ra một thứ rất quen thuộc: đó là gia huy của gia tộc Pyre, nhưng lại có một vết cắt ngang và bên hông ông ta đeo một viên đá trong như một trái tim màu tím tỏa ra một thứ năng lượng gì đó rất quen thuộc. 

Khi ánh sáng chói mắt dần tan biến, Spio nhận ra năng lượng Phép thuật lại chảy trong cơ thể của mình. Cậu cảm thấy sức mạnh hồi phục nhanh chóng, tinh thần cũng được tiếp thêm sức lực. Với quyết tâm không bỏ cuộc và cần thoát khỏi mối đe dọa, Spio tập trung toàn bộ ý chí và sức mạnh Phép thuật vào cơ thể mình.

Với một cú lao nhanh, cậu bay vút lên bầu trời như một tia chớp, lướt nhanh qua các đám mây. Ánh sáng từ Phép thuật bao phủ cậu, tạo ra một luồng sáng xanh bầu trời đêm. Spio không để ý tới bất cứ điều gì khác, chỉ tập trung vào tốc độ và khoảng cách để bỏ lại người đàn ông lạ mặt phía sau.

Từ xa, cậu có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông, nhưng không dừng lại. Cậu biết mình cần tận dụng lợi thế này để chạy thoát. Tâm trí Spio hướng tới thành phố London, hy vọng sẽ tìm được nơi trú ẩn an toàn và có sự hỗ trợ từ hội đồng pháp sư.

Khi tốc độ của cậu tăng cao, bầu trời phía trước trở nên sáng rõ. Spio cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình đã thoát khỏi người đàn ông đó. Cậu tiếp tục duy trì tốc độ, và không lâu sau cậu thấy một thành phố quen thuộc.

Việc nhìn thấy London đã khiến cậu nhẽ nhõm nhưng những con đau rát bổng ập đến khắp cơ thể cậu. Ngẩn đầu nhìn về phía trước thì cậu chợt nhận ra mình đã lao xuống sông Thames.

Khi Spio lao xuống dòng sông Thames lạnh lẽo, cậu cảm nhận được nước sông ôm lấy cơ thể mình như một tấm chăn băng giá, xoa dịu cơn nóng rát từ những vết thương. Những tia sét vẫn còn vương trên da cậu, tạo ra những đốm sáng xanh lấp lánh trong dòng nước. Spio thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng cậu đã thoát khỏi sự truy đuổi... ít nhất là lúc này. 

Cậu cố gắng bơi về bờ sông với những cú đạp chân mạnh mẽ, cơ thể nặng nề vì mệt mỏi và nước ướt đẫm. Cuối cùng, cậu cũng chạm tới bờ, thở dốc một cách khó nhọc. Cậu lảo đảo bước lên bờ, cơ thể rã rời và kiệt sức.

"Cái ba lô của mình. Nó đâu rồi" Bỗng cậu chợt nhớ về cái balo của mình.

Có vẻ nó đã rơi mất trong lúc bị truy đuổi và việc đó khiến Spio cực kỳ lo lắng vì bên trong đó có chứa cả tấm thẻ để mở cửa dịch chuyển. Mất nó thì cậu không còn cách nào để quay trở lại trường.

Spio lang thang dọc theo những con đường bên bờ sông Thames. Trải qua một đêm đầy gian truân và đang mang những cơn đau rát dữ dội, cậu cảm thấy kiệt sức. Cậu bây giờ rất cần một nơi để nghỉ ngơi

Khi bước qua những khu vực yên tĩnh hơn của bờ sông, Spio tìm thấy một chiếc ghế đá nằm dưới một tán cây lớn. Cậu cảm thấy đây là một nơi an toàn để dừng lại và lấy lại sức lực. Với ánh trăng mờ mờ soi sáng, cậu ngồi xuống chiếc ghế đá, lưng dựa vào tường và nhắm mắt lại.

Cơ thể rã rời như thể đã bị vắt kiệt mọi sức lực. Tim cậu vẫn đập dồn dập trong lồng ngực, những nhịp thở ngắt quãng xen lẫn cảm giác đau rát khắp cơ thể. Cậu ôm lấy đầu, những suy nghĩ về người đàn ông bí ẩn và cuộc truy đuổi vừa qua quay cuồng trong tâm trí. "Mình đã thoát được... nhưng còn bao lâu nữa trước khi hắn tìm thấy mình?" Cậu tự hỏi, mắt dõi về dòng sông Thames mờ ảo dưới ánh trăng.

Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi hương của nước sông và cây cỏ. Spio thư giãn, cảm nhận cơ thể mình dần thả lỏng. Mặc dù cảm giác mệt mỏi và đau đớn vẫn còn đó nhưng cậu bắt đầu thấy thoải mái hơn trong khung cảnh yên bình này.

Những suy nghĩ về cuộc đối đầu với người đàn ông lạ mặt và những Phép thuật kỳ lạ vẫn còn lởn vởn trong đầu cậu. Cậu biết rằng mình phải cẩn trọng và tiếp tục hành trình của mình với sự cẩn thận và cảnh giác với thế giới pháp sư vì giờ đây cậu là người duy nhất biết về viên đá thứ mà đã dẫn đến cuộc chiến tranh kéo dài hàng trăm năm trong quá khứ.

Spio ngồi trên chiếc ghế đá và nghỉ ngơi, tận hưởng sự yên tĩnh và bình yên của đêm bên bờ sông. Cậu giữ mắt mở, lắng nghe những âm thanh nhẹ nhàng của đêm và tận hưởng sự tĩnh lặng của khung cảnh.

Khi ánh sáng bình minh bắt đầu ló rạng, Spio cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục phần nào. Cậu cũng phát hiện ra rằng cơ thể mình đã thay đổi đáng kể. Nguồn năng lượng trong cơ thể cậu đã mạnh mẽ và dữ dội hơn lúc trước nhưng cũng vì vậy mà nó trở nên khó để kiểm soát hơn.

Nhìn xung quanh không có ai Spio liền thử "Raidho Ansuz" và chỉ về phía một cái lon rỗng nằm bên cạnh thùng rác. Nguồn năng lượng bao bọc lấy cái lon và nhất bổng nó lên nhưng không được bao lâu cái lon rỗng bốc khói và tan chảy.

"Có vẻ như cần phải luyện tập lại nhiều lắm đây." Spio nhìn cảnh tượng vừa xảy ra khiến cậu phải thở dài và nói với chính mình.

Cậu ngồi trên những chiếc ghế đá dọc bờ sông Thames suốt đêm, quan sát thành phố khi nó dần chìm vào yên lặng. Cậu nhận thấy mình luôn tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, thậm chí cả vào những giờ khuya nhất. Có vẻ như việc năng lượng trong cơ thể cậu phát triển nó cũng đồng thời khiến cậu không thấy mệt mõi.

Những đêm không ngủ đó mang đến cho cậu nhiều thời gian để suy ngẫm về những chuyện đã xảy ra và nó khiến cậu khá buồn phiền.

Vào một sáng nọ khi Spio đang ngồi trên chiếc ghế đá dọc bờ sông Thames, thả hồn mình vào làn nước lấp lánh ánh sáng đèn đường, khi cậu bất chợt nghe thấy tiếng gọi tên mình.

"Spio?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro