Chương 3: Cuộc gặp định mệnh
Sau sự ra đi của ông Ethan, Spio giờ đây sống một mình trong ngôi nhà nhỏ mà ông để lại. Để kiếm sống qua ngày, cậu tiếp tục công việc đánh bắt cá mà ông Ethan từng làm, nối nghiệp người cha nuôi đã nuôi nấng cậu. Người dân ở làng Seafair, biết về hoàn cảnh của cậu, đã cảm thông và giúp đỡ cậu rất nhiều, nhưng nỗi cô đơn vẫn luôn đè nặng trong lòng Spio.
Mặt trời dần buông, nhuộm bầu trời một màu cam rực rỡ phản chiếu trên mặt biển lấp lánh. Spio đứng trên bờ cát, đôi mắt xanh dõi theo những gợn sóng nhẹ nhàng. Cậu tập trung vào bài tập hàng ngày, cảm nhận dòng năng lượng chạy qua cơ thể, ánh sáng nhẹ phát ra từ đầu ngón tay cậu chập chờn rồi vụt tắt.
Từ phía xa, một sinh vật kỳ lạ hiện ra hình dạng khủng khiếp của nó. Một con quái vật biển khổng lồ, thân hình cong lượn, vảy sắc bén ánh lên thứ ánh sáng lấp loáng trong ánh chiều tà. Đôi mắt đỏ rực như lửa, chất chứa sự thù địch và sức mạnh nguyên sơ. Với một tiếng gầm vang dội, sinh vật đó lao vút lên khỏi mặt nước, những tia nước tung tóe xung quanh như thể biển đang bùng nổ. Hơi thở lạnh lẽo của sinh vật này phủ trùm cả không gian, khiến Spio cảm thấy như mặt trời vừa bị che khuất bởi một đám mây đen đe dọa.
Mắt Spio mở lớn, phản chiếu hình bóng khổng lồ của sinh vật đó đang lao đến. Một nỗi sợ hãi lạnh giá bủa vây lấy cơ thể cậu, cậu cảm thấy mình nhỏ bé như một đốm sáng giữa bóng đêm biển cả. Không kịp suy nghĩ, Spio làm theo bản năng duy nhất còn sót lại trong cơ thể—chạy trốn.
Bàn chân trần của cậu lướt nhanh trên bãi cát ẩm, bỏ lại sau lưng những dấu chân mờ nhạt. Trái tim Spio đập mạnh đến mức cậu nghe rõ tiếng thình thịch trong tai, đồng điệu với âm thanh của những cơn sóng lớn bị xé toạc phía sau. Gió lạnh buốt cắt ngang mặt cậu, mang theo mùi mặn chát của biển và hơi thở rùng rợn của sinh vật quái dị.
Bàn chân trần của cậu lướt nhanh trên bãi cát ẩm, bỏ lại sau lưng những dấu chân mờ nhạt. Trái tim Spio đập mạnh đến mức cậu nghe rõ tiếng thình thịch trong tai, đồng điệu với âm thanh của những cơn sóng lớn bị xé toạc phía sau. Gió lạnh buốt cắt ngang mặt cậu, mang theo mùi mặn chát của biển và hơi thở rùng rợn của sinh vật quái dị.
Đôi chân Spio mỏi nhừ, phổi cậu rát buốt vì hơi thở gấp gáp. Cậu biết mình không thể tiếp tục chạy mãi, bờ biển rộng lớn giờ đây trở thành chiếc lưới vô hình giữ chặt lấy cậu. Trước mặt, Morgawr vươn lên từ nước biển, đôi mắt hoang dại của nó sáng rực như hai ngọn đuốc trong màn đêm, hàm răng sắc nhọn ướt đẫm và mùi tanh nồng nặc tràn ngập không khí.
Trái tim Spio đập loạn nhịp, nhưng lần này không phải chỉ vì sợ hãi. Một luồng năng lượng mạnh mẽ bắt đầu nhen nhóm trong cơ thể cậu, từ sâu thẳm nơi cậu đã luyện tập ngày qua ngày. Cậu hít một hơi dài, cảm nhận dòng điện chảy cuồn cuộn qua các mạch máu, và với một động tác dứt khoát, cậu giơ tay lên.
Tia sét bùng nổ từ lòng bàn tay Spio, phát ra ánh sáng trắng rực rỡ và tiếng nổ vang vọng, át đi tiếng gầm thét của sóng biển. Dòng điện chói lòa xé toạc màn đêm và lao thẳng vào thân mình khổng lồ của Morgawr. Con quái vật gầm lên, âm thanh đau đớn rung động cả không gian. Cơ thể nó quằn quại, những vảy cứng tróc ra để lộ làn da cháy sém và rạn nứt.
Sinh vật đó lùi lại, đôi mắt phẫn nộ nhưng cũng đầy sự do dự. Làn sóng xung quanh nó nổi lên dữ dội, cuốn lấy thân hình khổng lồ và kéo nó trở lại lòng đại dương. Nước biển bắn tung tóe, che khuất bóng dáng của sinh vật đang rút lui trong sự giận dữ.
Bỗng nó lao tới, bờm nước trắng xóa vọt lên cao theo từng chuyển động mạnh mẽ của sinh vật khổng lồ. Cơn sóng ầm ầm cuộn trào và âm thanh gầm rú của nó khiến mọi thứ xung quanh như đóng băng trong giây lát. Spio đứng chết lặng, đôi mắt mở to nhưng không còn tia sáng của hy vọng. Mọi nỗ lực chạy trốn giờ chỉ là vô nghĩa. Cậu cảm nhận rõ sự lạnh lẽo, vị mặn chát của biển trên da, và trái tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Cậu biết, mình không thể tập trung nổi giữa cơn hoảng loạn này. Những tia sét lấp lánh quanh tay đã tắt lịm, cơ thể cậu run rẩy vì kiệt sức và sợ hãi. Thời gian như kéo dài vô tận trong khoảnh khắc ấy, khi nó lao đến gần hơn, bóng tối của nó phủ trùm lên Spio, che lấp mọi ánh sáng của hoàng hôn đang dần tàn.
Trong giây phút ngỡ như kết thúc, Spio nhắm mắt lại. Lòng cậu trống rỗng, không còn nỗi sợ nào, không có hối tiếc. Những kỷ niệm thoáng qua tâm trí cậu như một cuốn phim tua chậm—những ngày bình yên bên bờ biển, tiếng cười và sự ấm áp hiếm hoi từ Ethan, những giấc mơ chưa thành hiện thực.
Bỗng một luồng sáng chói lòa xé toạc không gian, lao thẳng vào thân thể khổng lồ của sinh vật kỳ lạ này. Âm thanh nổ tung vang dội khắp bờ biển, chấn động cả mặt đất dưới chân Spio. Cú đánh bất ngờ và mạnh mẽ ấy khiến con quái vật bật ngược ra xa, đập mạnh xuống mặt biển, tạo thành cơn sóng lớn cuộn trào cao vút như bức tường nước khổng lồ.
Nó thét lên một tiếng rống đau đớn, âm thanh vang vọng, đậm chất giận dữ nhưng cũng xen lẫn nỗi kinh hoàng. Cơn sóng lớn lùi dần, để lại mặt nước lấp loáng như gương và một không gian im lặng đến lạ thường. Sinh vật đó gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt tối sầm lại nhưng không tiếp tục tấn công nữa, nó lặng lẽ rút lui, lặn sâu vào lòng đại dương, chỉ để lại bóng hình to lớn mờ dần và tiếng sóng gầm gừ như lời đe dọa còn mãi trong gió biển.
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nghe được tiếng nói phát ra từ phía sau lưng cậu:
"Can đảm đấy nhóc! Không ngờ đối diện với Morgawr mà câu còn có thể phản kháng. Những đứa trẻ ta biết mà gặp cảnh này chắc tè ra quần luôn rồi. "
Spio giật mình, quay lại và thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen che kín cơ thể. Đôi mắt sắc lạnh của ông ta nhìn chằm chằm vào Spio, khiến cậu không khỏi lo lắng và bối rối. Những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu cậu: "Người này vừa cứu mình sao? Sinh vật vừa nảy là Morgawr mà ông từng kể cho mình à?"
Ông ta tiến lên đến gần cậu, giọng cười nói nhưng vẫn đầy uy lực:
"Cậu thuộc gia tộc nào? Phép vừa nãy khá mạnh so với đứa nhỏ như cậu đấy. Giới thiệu ta với gia tộc cậu được không ?"
Spio cảm thấy bối rối và lúng túng. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình thuộc về một gia tộc nào đó. Bị dồn dập bởi những câu hỏi, cậu ấp úng trả lời:
"Gia tộc gì ạ? Cháu tên là Spio, cháu không hiểu chú đang nói gì. Phép thuật là sao?"
Người đàn ông nhìn Spio chằm chằm, vẻ mặt thoáng qua chút ngạc nhiên. Ông thở dài, như nhận ra điều gì đó, rồi lẩm bẩm:
"Có vẻ lại là một ẩn tộc nữa rồi! Không ngờ lại có một gia tộc sống ở hòn đảo này..."
Ông tiến lại gần Spio, giọng nói dịu đi một chút:
"Dẫn ta về gặp trưởng bối trong nhà cậu đi, biết đâu ta quen người nào đó trong gia tộc cậu thì sao."
Spio cúi đầu, kìm nén cảm xúc khi nhớ về ông Ethan, người đã mất cách đây vài tháng. Cậu đáp lại bằng giọng buồn bã:
"Xin lỗi chú, cháu không có người thân. Ông cháu đã mất cách đây vài tháng."
Người đàn ông thoáng trầm ngâm, đôi mắt sắc lạnh bỗng chùng xuống với một ánh nhìn lạ lùng. Một thoáng tiếc nuối hiện lên trên gương mặt ông, và sự kiên định từ giọng nói mạnh mẽ bỗng trở nên dịu lại.
"Ta xin lỗi, nhóc," ông nói, chất giọng vừa đủ để nghe thấy nhưng cũng đầy trầm lặng. Sự chân thành trong câu nói đó khiến Spio không khỏi ngạc nhiên, lòng cậu nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng nỗi đau trong tim vẫn hiện hữu rõ rệt.
Người đàn ông bước chậm lại, đôi mắt nhìn xa xăm về phía biển nơi mà Morgawr vừa rút lui, sóng nước vẫn còn gợn lên như thể chưa chịu yên tĩnh. Ông ta thở dài một hơi thật sâu, gió biển thổi qua cuốn lấy vạt áo choàng đen của ông, tạo nên một hình ảnh bí ẩn nhưng lại phảng phất chút gì đó gần gũi.
"Nhóc, không có ai dạy dỗ hay bảo vệ trong thế giới này, cậu sẽ gặp phải nhiều thứ còn đáng sợ hơn con quái vật đó. Nhưng cậu có tiềm năng... và có lẽ, ta có thể đưa cậu nến một nơi học cách sử dụng sức mạnh ấy."
Spio ngẩng lên nhìn ông ta, mắt mở to đầy ngạc nhiên. Không chỉ vì lời đề nghị không mong đợi, mà còn vì tia hy vọng le lói trong lòng, như thể một mảnh ghép lạc lõng trong cuộc đời cậu cuối cùng đã tìm thấy vị trí của nó.
"Nhưng... tại sao chú lại giúp cháu?" Spio khẽ hỏi, đôi mắt ánh lên sự tò mò xen lẫn dè dặt.
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười thoáng qua mang nét bí ẩn. "Cậu nhóc, đôi khi những câu trả lời lại đến từ chính con đường mà chúng ta bước qua. Để rồi một ngày, cậu sẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai."
"Thôi được rồi! Cầm lấy cái thẻ này. Khi về nhà, hãy nhét nó qua khe cửa. Cậu sẽ được đưa đi phỏng vấn nhập học tại Học viện Luminara, ở đó cậu sẽ được học tập và chăm sóc khá tốt, có lẽ đây là nơi tốt nhất cho cậu. Nếu ở Luminara có vấn đề gì thì cứ nói tên ta ra. Ta là Volantis. Hãy bảo rằng ta gửi cậu đến. Có lẽ họ sẽ cho cậu nhập học."
Spio cầm lấy chiếc thẻ, ánh mắt đầy bối rối. Trước khi cậu kịp nói lời cảm ơn, người đàn ông đã quay lưng, huýt một tiếng sáo. Thình lình, một con chim khổng lồ với ba đôi cánh xuất hiện từ trên cao, đáp xuống bên cạnh ông ta. Thân thể con chim lớn như một con thuyền, bộ lông vàng rực rỡ lóe lên những tia sáng.
Khi con chim đáp xuống, nó bất ngờ chú ý đến Spio. Con chim to lớn nhanh nhẹn chạy lại gần, dúi đầu vào người cậu. Bộ lông mềm mại như tơ lụa khiến Spio vô thức giơ tay chạm vào đầu nó. Con chim ngoan ngoãn đứng im, đôi mắt nhắm lại như đang tận hưởng sự vuốt ve của Spio.
"Zephyron! Mày đang làm gì vậy?" Giọng của Volantis vang lên, khiến con chim khổng lồ giật mình, nhanh chóng quay lại bên cạnh chủ nhân.
Volantis leo lên lưng con chim, rồi quay lại nhìn Spio lần cuối. Ông vẫy tay chào cậu, và cả hai bay lên không trung. Cơ thể của ông cùng con chim dần mờ đi, rồi biến mất giữa bầu trời. Volantis đã biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại dấu vết của cơn gió nhẹ và những tia sáng vàng lấp lánh
Trên không trung, Volantis không khỏi cảm thấy thú vị về cậu nhóc mà ông vừa gặp. "Một đứa trẻ mồ côi mà lại sở hữu một nguồn năng lượng nguyên tố sấm mạnh mẽ, đến mức khiến cả Thunder bird bị thu hút. Có lẽ cậu nhóc đó khá đặc biệt đấy, nếu không phải có việc khẩn cấp thì ta đã ở lại đó vài ngày rồi!" Ông chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ trán, tự lẩm bẩm, "Chết thật lại mất dấu rồi! Ôi cái lão già nua này..."
Ở bờ biển, Spio đứng nhìn theo hướng Volantis biến mất, trong lòng đầy mâu thuẫn và thắc mắc. Lời nói của Volantis về "phép thuật" và "Ẩn tộc" khiến cậu bối rối. Nhưng điều khiến cậu suy nghĩ nhiều nhất là chiếc thẻ mà ông ta đưa cho cậu. Học viện Luminara... Cái tên này gợi lên một sự tò mò mãnh liệt trong lòng Spio.
Buổi tối hôm đó, sau khi trở về nhà, Spio không thể ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ kỳ lạ này. Cậu quyết định làm theo lời Volantis, dù trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc. Khi nhét tấm thẻ vào khe cửa, từ những khe hở của cánh cửa phát ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng. Mở cửa ra, Spio giật mình trước khung cảnh trước mặt:
"Cái quái gì vậy? Nhà mình đâu rồi?" Spio lẩm bẩm, mắt mở to kinh ngạc.
Cậu giật mình nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, tràn ngập ánh sáng dịu nhẹ. Những cột đá chạm khắc tinh xảo phản chiếu ánh sáng lung linh khắp không gian, tạo ra một cảm giác yên tĩnh nhưng cũng đầy huyền bí.
Trước mặt Spio là một người phụ nữ trẻ trung có dáng người cao, thanh mảnh với mái tóc dài màu bạc, tạo nên vẻ uy nghiêm và thần bí. Đôi mắt của bà có màu xanh lục sâu thẳm, chứa đựng sự từng trải và trí tuệ. Bà mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương đậm, điểm xuyết các họa tiết phép thuật bằng chỉ bạc, hoàn toàn hòa nhịp với không gian xung quanh, tạo nên một bức tranh đẹp mắt.
"Chào mừng em. Có vẻ em đến khá trễ so với giờ làm việc, nhưng ta vẫn ở đây. Em đến đây làm gì?" Người phụ nữ bỗng nói với giọng dịu dàng như cơn gió, ánh mắt vẫn đang chắm chú nhìn vào mớ giấy tờ ở trên bàn. "Ta là Giáo sư Lyra Windstrider của Học viện Luminara. Ta có thể hỏi em đến đây có việc gì được không?"
Spio lúng túng, không biết chuyện gì đang xảy ra. "Em... em không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em chỉ ở bờ biển và bước qua cửa nhà thì..."
Giáo sư Windstrider nhìn cậu với ánh mắt hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự điềm tĩnh. "Em không phải là người chủ động đến đây sao? Em tên là gì? Tại sao lại đến văn phòng của ta? Có việc gì sao?"
Spio cảm thấy căng thẳng khi đối mặt với giáo sư. Cậu nhận ra mình đang đứng giữa thế giới các pháp sư, nơi mà cậu chưa từng nghĩ tới. Sau một chút ngập ngừng, cậu trả lời:
"Em tên là Spio... Reed." Cậu ấp úng cầm tấm thẻ dưới chân lên, "Có một người đàn ông gặp em và bảo em đến đây để xin nhập học."
Ánh mắt Giáo sư Windstrider chợt sắc bén hơn khi nghe lời cậu. Cô lặp lại với chút ngạc nhiên: "Nhập học? Gia tộc Reed?" Cô nhíu mày, dường như đang cân nhắc điều gì đó. "Sao nghe như một gia đình bình thường vậy. Em là một Grime được giới thiệu tới đây sao?"
Spio không hiểu những gì Windstrider vừa nói nên cũng không biết phải trả lời như nào mà chỉ đứng đó ậm ừ
Giáo sư nhìn Spio một cách cẩn trọng, như đang đánh giá cậu. Sau một lúc suy nghĩ, cô nói:
"Grime là một thuật ngữ dùng để chỉ những pháp sư thuộc những gia tộc đã mất đi sức mạnh của mình do sống quá lâu trong thế giới loài người," giáo sư giải thích. "Việc họ sinh sống với con người quá lâu và có con cháu cùng với người thường khiến năng lượng phép thuật dần bị pha loãng qua nhiều thế hệ. Một số Grime may mắn được sinh ra với năng lượng phép thuật, nhưng điều này rất hiếm. Có vẻ em là một trong số ít người may mắn đó."
Spio gật đầu, tiếp tục lắng nghe lời giáo sư với sự chú ý đặc biệt. Sau khi nghe giải thích về Grime, cậu bắt đầu hiểu rõ hơn về bản thân và cảm nhận rằng thế giới phép thuật có thể là mấu chốt để cậu khám phá quá khứ mình. Cảm giác lạc lõng từng đeo bám cậu dường như đã giảm đi một chút.
Trong căn phòng tĩnh lặng của Học viện Luminara, không khí nặng nề bao trùm khi Giáo sư Windstrider quan sát Spio. Cô nói, giọng nghiêm nghị:
"Được rồi, do em có tấm thẻ này, ta không thể bỏ qua được. Nhưng chúng ta cũng cần kiểm tra sức mạnh phép thuật của em xem có đủ điều kiện nhập học không. Rất nhiều người đã đến đây nhưng không đủ điều kiện và phải ra về."
Giáo sư Windstrider lùi lại vài bước, rồi bảo Spio:
"Em hãy cho ta xem khả năng của em."
Spio gật đầu, tập trung năng lượng trong cơ thể. Cậu cảm nhận nguồn sức mạnh chảy ra từ trái tim, lan tỏa khắp các mạch máu, rồi bùng nổ thành luồng điện mạnh mẽ. Cậu nhắm mắt lại, hít thở sâu, rồi mở mắt một cách quyết đoán.
Những tia sét xanh lam len lỏi khắp cơ thể Spio, nâng cậu lên khỏi mặt đất. Cậu từ từ bay lên, tận hưởng cảm giác tự do và quyền năng lan tỏa trong cơ thể. Bàn tay cậu phát ra ánh sáng xanh rực rỡ, và từ đó, những tia sét phóng ra, đánh xuống sàn nhà, khiến không gian xung quanh rung chuyển âm thanh mọi thứ rung chuyển cũng những tiếng sét khiến Giáo sư Windstrider mở to mắt, kinh ngạc trước những gì mình đang chứng kiến.
"Điều này...!" cô thì thầm, "Đây không phải là loại phép thuật thông thường! Rốt cuộc em ấy là ai?"
Những tia sét từ tay Spio mang nét cổ xưa và huyền bí, khác biệt hoàn toàn so với bất kỳ phép thuật nào cô từng thấy. Cô nhận ra rằng cậu đang sử dụng một nguồn năng lực thuần khiết, giống như các Sourcerous, những pháp sư thuần chủng mang trong mình thứ sức mạnh nguyên thủy được giữ gìn qua hàng ngàn năm.
Giáo sư Windstrider nhìn Spio với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn thích thú. Cậu đã thể hiện một sức mạnh độc đáo và phi thường, vượt xa mọi kỳ vọng của cô. Một nụ cười hài lòng nở trên môi cô.
"Được rồi, Spio!" Giáo sư Windstrider lấy lại bình tĩnh và nói, giọng đầy phấn khích. "Em đã đủ điều kiện rồi. Cô cần thêm vài thông tin về em, Em có biết tên người giới thiệu và đưa em tấm thẻ để đến đây không. Cô cần nó cho thông tin nhập học của em."
"Volantis ạ" Spio nhớ ra lời dặn dò của người đàn ông và chậm rãi nói, "Và ông ấy bảo nếu có chuyện gì thì cứ báo tên ông ấy thì có lẽ em sẽ được nhập học."
Nghe được cái tên đó khiến giáo sư Windstrider giật mình. Cần phải biết gia tộc Volantis là một gia tộc ẩn cư hùng mạnh. Mọi người ở trong thế giới pháp sư hầu như không hề có bất cứ thông tin nào về họ, các pháp sư của Volantis mỗi lần xuất hiện đều thể hiện ra sức mạnh kinh khủng thậm chí có thể chèn ép cả một gia tộc tầm trung nên mọi người rất kiên dè gia tộc này.
"Một Volantis đưa em tấm thẻ này? Có vẻ chúng ta không thể không nhận em rồi."
Giáo sư tiếp tục đưa ra một lá thư, "Vào đầu năm học tới, em sẽ nhận được một lá thư mời nhập học chính thức tương tự như này. Lá thư này không chỉ xác nhận việc em được chấp nhận vào học viện mà còn là chìa khóa giúp em đến được trường, nên em đừng làm mất nó nhé."
Cô ngừng lại một chút, suy tư về Spio và nói với vẻ mặt đăm chiêu:
"Thật kỳ lạ khi một Grime lại sở hữu năng lực như vậy, đã vậy còn được một Volantis giới thiệu..."
Nhìn Spio, Giáo sư Windstrider bỗng cảm thấy một chút buồn bã. Khuôn mặt cậu bé nhắc cô nhớ về một điều gì đó trong quá khứ. Cô kìm nén cảm xúc của mình và hỏi:
"Giờ em đang sống ở đâu? Có gì cô sẽ dẫn em đi mua sắm vài thứ cần thiết."
Spio trả lời lễ phép: "Em đang sống ở làng Seafair, và em sống một mình ạ."
"Seafair? Đó là ở đâu?" Giáo sư tỏ vẻ thắc mắc.
"Đó là một làng nhỏ trên một hòn đảo cách đất liền 7 tiếng đi tàu thưa cô. Nhưng em đang có kế hoạch chuyển đi nơi khác để sinh sống, vì người dân trong làng khuyên rằng người trẻ như em nên đến thành phố lớn để có cơ hội phát triển. Cô có thể cho em cách liên lạc không? Khi tìm được chỗ ở ổn định, em sẽ tìm đến cô."
Giáo sư Windstrider nhướng mày, ánh mắt đượm chút lo lắng. "Khoan đã! Một đứa trẻ mới 14 tuổi như em thì chuyển đi đâu sống được chứ? Gia đình em đâu?" Giọng cô rõ ràng thể hiện sự quan tâm và lo lắng cho Spio.
Spio cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Em không rõ về nguồn gốc gia đình mình, cô ạ. Ông lão nhặt em về và nuôi nấng em vừa qua đời. Em nghe lời khuyên của ông, nên em mới quyết định đi."
Lời cậu nói mang một nét buồn bã sâu sắc, khiến không khí trong căn phòng càng trở nên nặng nề. Giáo sư Windstrider đặt tay nhẹ lên vai Spio, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông và cô thầm nghĩ rằng giúp đỡ Spio cũng là một điều tốt vì cậu cũng là người mà Volantis giới thiệu mà.
"Cô thật sự rất tiếc khi nghe điều đó," cô nói bằng giọng ấm áp. "Em có muốn đến làm việc tại cửa hàng của gia tộc cô không? Cô có thể sắp xếp cho em ở vài tháng đến khi nhập học đấy."
Ánh mắt Spio sáng lên, đầy hy vọng. "Thật ạ? Em có thể làm việc tại cửa hàng của gia tộc cô sao?" Cậu nói, giọng vừa chứa đựng niềm vui vừa có chút lo lắng.
Giáo sư Windstrider mỉm cười, nụ cười rạng rỡ ấy xua tan mọi lo âu trong lòng Spio. "Chính xác đấy. Em yên tâm, công việc ở cửa hàng khá đơn giản, em sẽ sớm làm quen thôi."
Spio cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng, một cảm giác thân thuộc và an toàn mà đã lâu cậu không cảm nhận được. "Em không biết làm sao để cảm ơn cô đây, Giáo sư Windstrider. Em... em rất biết ơn thưa cô." Cậu dừng một chút, suy nghĩ về tương lai mới đang chờ đợi mình, tràn đầy hào hứng, "Em sẽ đi chuẩn bị ngay và quay lại đây trong chốc lát, Cô đợi em chút em quay lại ngay."
"Khoan đã, cô nói sẽ đưa em đi, nhưng em định đi bây..." Giáo sư chưa kịp nói hết câu thì Spio đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Có lẽ quãng thời gian đau buồn khi ông Ethan qua đời đã khiến Spio luôn tìm kiếm điều gì đó để làm, để lấp đầy nỗi trống trải trong lòng. Nghe thấy những lời của Giáo sư, cậu không thể kìm nén được sự vui mừng, nên trở nên gấp gáp như vậy.
Spio vội vàng trở về căn nhà gỗ nhỏ để thu dọn hành lý. Cậu gói ghém vài bộ quần áo cùng một số vật dụng cá nhân vào một chiếc túi nhỏ, mọi thứ đều được chuẩn bị nhanh chóng và gọn gàng. Với tất cả những gì cần thiết đã sẵn sàng, cậu quay trở lại phòng.
"Chỉ có nhiêu đây đồ đạc thôi sao, Spio?" Giáo sư Windstrider nói với vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc túi nhỏ mà Spio mang theo. "Có vẻ như chúng ta sẽ cần chuẩn bị thêm nhiều thứ cho em."
Cô chợt nhớ ra điều gì đó và hỏi, "Spio, em có đũa phép chưa? Còn sách vở và nhiều thứ khác nữa em cần chuẩn bị?"
Spio nhìn cô và lắc đầu. "Đũa phép? Như trong các câu chuyện cổ tích ấy à?"
Giáo sư Windstrider thở dài, "Các pháp sư trẻ không thể sử dụng năng lượng trong cơ thể một cách ổn định. Vì vậy, em cần một cây đũa phép để giúp kiểm soát năng lượng và thi triển các phép thuật dễ dàng hơn. Thôi không sao, em hãy vào căn phòng phía sau đợi cô một chút nhé. Cô còn phải phỏng vấn một số bạn khác, sau đó chúng ta sẽ cùng đi.
Giờ em ngồi đó đợi cô một chút để cô ghi hồ sơ cho em nhé. Sau đó còn bận phải giải quyết thêm một số hồ sơ của các học sinh khác nên có thể hơi lâu đấy."
Spio nghe lời, không hề bày tỏ thêm suy nghĩ gì mà ngồi trên chiếc ghế trong phòng đợi. Trong khi đó, trong đầu cậu không ngừng thắc mắc về sự quan tâm đặc biệt mà Giáo sư Windstrider dành cho mình. Cậu biết rằng sức mạnh của mình có thể là đặc biệt, nhưng cậu cũng băn khoăn liệu có phải có lý do sâu xa hơn mà giáo sư mới quan tâm đến mình đến vậy.
Giáo sư Windstrider nhìn bóng dáng của Spio mà thở dài và cười mỉm như đang nhớ về việc gì đó, cô lấy lại bình tỉnh rồi tiếp tục làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro