Chương 13: Ngọn Lửa Bất Tận
"Roderick?" Cái tên thoát ra từ miệng Spio như một tiếng thì thầm không thể kiềm chế.
Trong nỗi hoảng sợ, cậu lập tức lục lọi trong túi áo, tìm chiếc thẻ liên lạc hy vọng có thể gọi giúp đỡ. Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, một giọng nói trầm, lạnh lẽo vang lên, lấp đầy không gian tăm tối của tòa tháp.
"Lâu rồi không gặp, Spio!" Roderick đứng đó, nụ cười nhạo báng nở trên môi. Ánh mắt hắn rực sáng đầy thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Spio.
Spio run rẩy móc chiếc thẻ ra, nhưng bàn tay thô bạo của Roderick nhanh chóng chộp lấy nó. Một tiếng "bốp" vang lên khi chiếc thẻ bị bóp nát thành bụi vụn trong bàn tay của hắn.
"Giờ ngươi đã kẹt ở đây với ta rồi, nhóc con!" Roderick nói, giọng đe dọa. "Đưa viên đá ra đây, và ta sẽ tha cho ngươi!"
"Viên đá gì cơ? Tại sao ông cứ bám theo tôi và đòi cái đó mãi vậy?" Spio cố tỏ vẻ bối rối, giả vờ không biết gì.
Đôi mắt Roderick tối sầm lại. Hắn nắm lấy cổ Spio, kéo cậu sát vào mình. "Viên đá Khởi Nguyên! Ngươi là một Nguyên pháp, được sinh ra sau hàng thiên niên kỷ, và chắc chắn viên đá Khởi Nguyên phải ở chỗ ngươi. Đưa nó ra đây!"
"Bình tĩnh lại đi! Tôi còn chẳng biết Nguyên pháp là cái gì, huống chi cái đá ông nói!" Spio cố giữ bình tĩnh, giọng nói run rẩy nhưng vẫn kiên quyết.
Roderick không tin. Hắn lầm bầm một câu thần chú, đôi mắt phát sáng, như thể đang dùng phép thuật thăm dò sự thật trong lời nói của Spio. Sự tập trung của hắn khiến tay đang bóp cổ Spio dần buông lỏng.
Thấy cơ hội, Spio dồn hết sức, phóng những tia sét mạnh mẽ từ tay vào người Roderick. Năng lượng bùng nổ khiến Roderick bị hất văng ra xa, thân hình hắn đập mạnh vào tường.
Spio nhanh chóng chạy về phía cửa, hét lớn trong tuyệt vọng:
"Cứu! Faerie, mau báo cho các giáo sư biết Roderick đang ở đây!"
Nhưng giọng cười khùng khục của Roderick vang lên từ bóng tối, tràn ngập sự nguy hiểm. "Cứu cái gì nữa chứ? Bọn chúng được ta chăm sóc rồi!"
Những lời đó khiến Spio lạnh toát. Hắn bước ra từ bóng tối, ánh mắt sáng rực với vẻ điên cuồng, sự hiện diện của hắn khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Spio lập tức dùng phép bay để thoát thân. Nhưng khi vừa bay cao ngang tầm cây, cậu va phải một rào cản vô hình. Tiếng va đập vang lên, cậu rơi xuống đất với một cú ngã đau điếng, ánh mắt đầy hoảng loạn khi nhìn lên bầu trời đen đặc, giờ đây bị bao phủ bởi một thứ năng lượng kỳ quái.
"Màng chắn của bọn giáo viên đó ngươi không được biết sao? Bọn chúng không muốn các ngươi gian lận nên đã phủ nó khắp khu rừng này." Giọng Roderick vang lên, lạnh lẽo và đắc thắng, như thể đang tận hưởng sự bất lực của Spio.
Spio, không còn lựa chọn nào khác, giơ tay phóng ra một tia sét mạnh mẽ lên trời với hy vọng phá vỡ lớp màng chắn. Nhưng tia sét bị chặn đứng ngay lập tức, tan biến vào hư không.
Cậu nghiến răng, quyết định bay thấp qua các tán cây, men theo con đường được đánh dấu bằng bụi phát sáng của các faerie, hy vọng rằng trung tâm khu rừng sẽ là nơi an toàn hoặc ít nhất là nơi các giáo sư có thể tìm thấy cậu.
Khi quay đầu nhìn lại, Spio thấy Roderick đang truy đuổi, mỗi bước chân ông ta như nhảy múa trên không trung, đạp lên những cành cây lớn, ngày càng áp sát với tốc độ đáng sợ. Ngọn lửa tím đen từ bàn tay của ông ta chiếu sáng một phần khu rừng, càng làm tăng thêm sự kinh hoàng của cuộc rượt đuổi.
Giữa tình thế nguy cấp, Spio bất ngờ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc phía trước. "Leander!" cậu hét lên, giọng đầy lo lắng và tuyệt vọng. "Chạy nhanh đi! Cầm tấm thẻ và gọi người cứu viện nhanh lên!"
Leander quay lại, ánh mắt bối rối. "Spio đó hả? Chuyện gì vậy, tại sao phải gọi cứu viện? tớ đã tìm được 4 medal rồi này. " cậu nói. Nhưng khi Leander quay đầu nhìn, hình ảnh Roderick với đôi mắt điên cuồng và ngọn lửa tím đen bốc cháy từ hai bàn tay khiến Leander đứng chết trân.
Gương mặt Leander trắng bệch, nỗi sợ hiện rõ. "Chạy nhanh lên! Roderick tấn công đến trường rồi!" Spio hét lớn lần nữa.
Cái tên "Roderick" vang lên cùng hình ảnh ngọn lửa ma quái khiến Leander run rẩy. Cậu lập tức lục lọi trong túi, lôi ra tấm thẻ liên lạc. Trong khi Leander cố gắng chạy, Spio nhận thấy bạn mình đang chậm dần, không thể theo kịp tốc độ.
Không do dự, Spio bay thấp xuống, nắm lấy hai vai áo của Leander và kéo cậu theo. "Giữ chặt!" cậu hét lên, toàn thân dồn sức bay qua những tán cây, vụt qua khu rừng với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cuối cùng, trước mắt họ hiện lên một cánh cổng đá phủ đầy rêu xanh, những họa tiết kỳ lạ khắc trên đó như tỏa sáng mờ mờ. Đó chính là lối thoát của khu rừng.
Khi Spio hạ cánh, Leander thở hổn hển, đôi chân mềm nhũn vì kiệt sức. Cậu thở dài than vãn: "Sao cậu xui thế hả Spio? Lần này cậu còn kéo theo cả tớ."
Tại sảnh chính của Luminara, Giáo sư Greystone đang kiểm tra danh sách những học sinh đã hoàn thành bài thi khi bất ngờ nhận được tín hiệu cầu cứu. Điều này khiến ông không giấu được vẻ khó chịu, nhất là khi biết rằng hai học sinh cuối cùng vẫn còn trong rừng thuộc nhà Guardian: Leander và Spio. Nghĩ đến việc một trong hai đứa trẻ này gặp vấn đề, khuôn mặt ông nhăn lại.
Giáo sư Greystone rút ra tấm thẻ liên lạc, kích hoạt nó và ngay lập tức giọng nói hoảng loạn của Leander vang lên:
"Cứu! Chúng em đang gặp nguy hiểm. Roderick đang ở đây, chúng em cần giúp đỡ."
Nghe đến tên Roderick, mạch máu trên trán Greystone giật mạnh. Ông lập tức lao về phía cánh cửa lớn đặt ngay giữa sảnh chính, nơi kết nối với cánh cổng ở trung tâm khu rừng. Nhưng khi vừa tới nơi, một vụ nổ lớn vang lên. Cánh cổng kết nối phát sáng chói lòa trước khi nổ tung thành từng mảnh vụn. Khói bụi bốc lên mịt mù, để lại một giáo sư bối rối và giận dữ trước khung cảnh hỗn loạn.
Ít phút trước, ở trung tâm khu rừng, Spio và Leander cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cổng đá phủ đầy rêu phong, ánh sáng yếu ớt từ bụi phát sáng của các faerie vẫn còn sót lại.
"Chúng ta đến nơi rồi!" Leander thở hổn hển, cố nở một nụ cười nhẹ nhõm. Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì một tiếng niệm chú lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
"Uruz."
Từ bàn tay của Roderick, một luồng sáng tím đen lớn phóng thẳng về phía cánh cổng đá. Tiếng nổ chói tai vang lên, cánh cổng nứt toác và vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Bụi bay mù mịt, che khuất tầm nhìn của cả hai.
Spio chưa kịp hoàn hồn thì cảm nhận được một lực đạp mạnh vào lưng, khiến cậu và Leander ngã nhào xuống đất.
"Leander!" Spio ngẩng đầu dậy, hoảng hốt khi thấy bạn mình nằm bất động ngay trước mặt.
Tức giận, Spio lập tức quay lại, giơ tay phóng một tia sét thẳng về phía Roderick. Nhưng phản xạ nhanh nhẹn của kẻ thù đã giúp hắn né tránh dễ dàng.
Roderick cười một cách nham hiểm, ánh mắt như đang chế giễu cả hai. Từ từ, hắn bước từng bước về phía Spio, sự tự tin hiện rõ trên gương mặt nhợt nhạt.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân Roderick đóng băng. Những trụ băng sắc nhọn mọc lên từ mặt đất, đông cứng hai chân hắn, khiến hắn dừng lại ngay lập tức.
Spio quay sang, thấy Leander vẫn nằm đó, hai tay chạm chặt xuống đất.
"Tấn công hắn đi, cậu còn nhìn cái quái gì vậy?" Leander rít lên, đôi mắt đầy căng thẳng. "Tớ không giữ được lâu đâu, tấn công lẹ lên!"
Spio hít một hơi thật sâu, hai tay cậu chà sát vào nhau, những tia sét bùng lên rực rỡ. Cậu phóng một đòn tấn công mạnh mẽ về phía Roderick.
Roderick không thể tránh né, buộc phải đưa hai tay lên chắn. Tiếng nổ chấn động vang khắp khu rừng, những trụ băng đông cứng chân hắn tan vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Sức mạnh của cú sét khiến hắn văng mạnh vào thân cây gần đó, để lại một vệt cháy xém trên vỏ cây già cỗi.
Leander trợn mắt, không tin vào những gì vừa thấy. "Cái quái gì vậy?!" cậu lắp bắp, nhìn Spio như thể vừa thấy một điều không tưởng.
Spio chỉ biết cười mỉm, không nói được lời nào. Nhưng chưa kịp thở phào, cả hai bị kéo trở lại thực tại khi tiếng nói trầm lạnh của Roderick vang lên từ bóng tối:
"Đau thật đấy!" Roderick trầm giọng, từ từ chống tay đứng dậy. Cái đầu của hắn nghiêng qua một bên, cổ như đã bị gãy sau cú va chạm mạnh.
Hắn dùng hai tay mình bẻ đầu thẳng lại một cách dứt khoát, rồi lắc lư như chưa có gì xảy ra.
"Tốn kha khá năng lượng của ta đấy, tên nhóc," hắn nói, giọng đầy mỉa mai, rồi lập tức tăng tốc lao về phía Spio.
Leander phản ứng nhanh, giơ tay phóng ra một tảng băng lớn về phía Roderick. Nhưng Roderick chỉ phẩy tay, một ngọn lửa tím đen bùng lên từ lòng bàn tay trái, nhiệt độ khủng khiếp nuốt chửng và làm tan biến tảng băng trong tích tắc.
Roderick lao tới tung một cú đá mạnh, khiến Spio ngã lăn trên mặt đất. Hắn quay sang Leander, ánh mắt đầy khinh bỉ, giơ tay chuẩn bị kết liễu cậu.
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên phía trên. Tấm màng chắn bao phủ khu rừng dần biến mất, ánh sáng ma thuật lóe lên rồi tan biến. Các giáo sư trong trường cuối cùng cũng đã gỡ bỏ lớp bảo vệ, chuẩn bị hành động.
Roderick không quan tâm, hắn bắt đầu niệm chú: "Tiwaz..."
Chưa kịp dứt lời, một cú đấm mạnh bất ngờ giáng thẳng vào bên hông Roderick, hất văng hắn ra xa.
"Hai đứa có sao không?" Giọng nói quen thuộc của Giáo sư Greystone vang lên, khiến cả Spio và Leander không giấu được niềm vui mừng.
"Đến nhanh thật đấy! Người là giáo viên mới của Luminara à?" Roderick đứng dậy, phủi lớp bụi trên người một cách kiêu ngạo. Mặc dù bị tấn công, hắn vẫn trông như không hề hấn gì, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích.
Giáo sư Greystone nhìn Roderick từ đầu đến chân, rồi nhếch mép đáp lại: "Ừ, còn ông chắc là Roderick? Trông như bọn xác sống rẻ tiền."
Roderick không đáp, chỉ gầm gừ một tiếng rồi lao vào tấn công Greystone. Ngọn lửa tím đen bùng lên bao quanh đôi tay hắn, tạo nên những cú đánh dữ dội. Giáo sư Greystone cố gắng chống trả, tung ra những cú đấm mạnh mẽ, nhưng Roderick dường như không hề để tâm tới việc né tránh.
Mỗi cú đánh của Roderick không chỉ gây đau đớn mà còn làm Greystone bất ngờ trước sức mạnh hủy diệt của ngọn lửa đen tím.
"Lâu lắm rồi ta mới phải lùi bước trong một trận đánh cận chiến thế này," Greystone thở gấp, ánh mắt đầy cảnh giác. Ông nhanh chóng lùi lại, tạo khoảng cách với Roderick, và ném cho Spio một tấm thẻ màu trắng.
"Nói Giáo sư Ravencroft tạo một cánh cửa tới đây ngay. Ta không cầm cự được lâu," thầy nói, giọng trầm nhưng đầy cấp bách.
Spio nhanh chóng hành động theo chỉ thị, trong khi Greystone tiếp tục đối đầu với Roderick. Những cú đấm và ngọn lửa va chạm nhau, tạo nên những âm thanh chấn động khắp cánh rừng.
Giáo sư Greystone, mặc dù với kinh nghiệm và sức mạnh của một pháp sư cừ khôi, bắt đầu cảm thấy sức ép từ sự tấn công không ngừng của Roderick. Mồ hôi lấm tấm trên trán, và mỗi lần phản pháo lại càng trở nên khó khăn. "Adrian đang làm cái quái gì vậy? Sao tới giờ mà còn chưa mở được cánh cửa thông tới chỗ này." thầy lẩm bẩm, trong khi tìm cách tạo ra một khoảng cách để có thể suy nghĩ và lập kế hoạch.
Roderick đột ngột tăng cường sức mạnh, tạo ra một luồng lửa khổng lồ mang hình dáng như phượng hoàng hắc hóa, phóng thẳng về phía Greystone. Giáo sư cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh còn lại tạo ra một đợt sáng chói lòa để chặn đòn tấn công, nhưng vẫn bị ngọn lửa ép lùi.
Ngay lúc tưởng như mọi thứ đã rơi vào bế tắc, một cánh cửa ma thuật bất ngờ xuất hiện giữa chiến trường.
Không bỏ lỡ cơ hội, Greystone hét lên: "Chạy đi!" Ông lao về phía Spio và Leander, kéo cả hai qua cánh cửa.
Roderick nhìn theo, nở một nụ cười nham hiểm. "Các ngươi nghĩ chạy về trường thì trốn được ta à? Đây cũng là nhà của ta!"
Khi cả ba vừa bước qua ngưỡng cửa, Greystone không chần chừ, đẩy mạnh cánh cửa đóng lại rồi niệm phép phá hủy nó, chặn đứng sự truy đuổi của Roderick.
Mọi thứ ở trường Luminara chìm trong hỗn loạn sau tiếng nổ đầu tiên vang lên. Bầu không khí tĩnh lặng của buổi chiều nhanh chóng bị xé toạc bởi âm thanh vang dội, khiến toàn bộ học sinh và giáo viên đều kinh hãi. Trong đại sảnh, giáo sư Greystone, với khuôn mặt tái mét vì lo lắng, đứng giữa trung tâm, cố gắng trấn an mọi người nhưng giọng nói của ông lại đầy căng thẳng và dồn dập.
"Tất cả hãy đến phòng trú ẩn của trường ngay!" ông hét lên. "Cánh cửa hầm trú nằm ngay dưới cổng lớn! Đi mau lên, không còn thời gian đâu!"
Giọng ông vang vọng khắp không gian, như đánh thức mọi giác quan của học sinh và giáo viên. Đám đông ngay lập tức xôn xao, những tiếng bước chân rầm rập dồn dập khi mọi người vội vàng chạy về phía cửa hầm trú ẩn.
Giáo sư Ravencroft giật mình trước giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ bối rối. "Chuyện gì đang xảy ra vậy, Greystone? Trong rừng có chuyện gì à? Sao lại phá hủy cánh cửa?"
Greystone cắt ngang, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Ravencroft. "Có chuyện lớn rồi! Thông báo với tất cả mọi người, Roderick đã đến trường! Và... trông hắn có gì đó rất lạ. Hắn..."
Lời nói của ông chưa dứt thì một tiếng nổ thứ hai vang lên, lần này còn dữ dội hơn trước. Cả bầu trời như được phủ kín bởi một rào chắn phép thuật khổng lồ, nhưng tiếng nổ lớn đã phá tan nó như kính bị đập vỡ.
Rắc... Rắc... ẦM!
Âm thanh của phép thuật bị phá vỡ vang dội khắp nơi, tựa như hàng triệu mảnh thủy tinh đang rơi xuống. Những mảnh vụn phép thuật lấp lánh trong không trung rơi xuống như những ngôi sao tàn, nhưng không ai có thời gian để chiêm ngưỡng cảnh tượng kỳ diệu đó.
Cả tòa nhà rung chuyển. Tiếng la hét hoảng loạn của sinh viên vang lên khắp các hành lang, át đi mọi lời nói. Mọi người hoảng loạn chạy tìm nơi trú ẩn, trong khi một số giáo viên cố gắng điều khiển dòng người.
"Alaric và Lyra đâu rồi? Thông báo đến các giáo sư còn lại. Chúng ta cần chuẩn bị chiến đấu!" Greystone hét lớn, ánh mắt nghiêm trọng và đầy quyết tâm.
Lần đầu tiên, Luminara – ngôi trường kiêu hãnh và vững chắc – đối mặt với một mối nguy thực sự, và tất cả mọi người đều cảm nhận rõ, đây không phải là một đêm bình thường.
"Hai em mau cùng các bạn khác đi đến hầm đi! Chuyện còn lại cứ để các giáo sư lo," Giáo sư Greystone với sắc mặt tái nhợt gắng gượng nói, ánh mắt tràn đầy lo lắng lướt qua Spio và Leander.
Spio nhìn thấy những vết thương mà ngọn lửa của Roderick để lại trên cơ thể thầy. Chúng cứ liên tục lành lại rồi bị thiêu đốt trở lại, tạo nên một chuỗi đau đớn không hồi kết. Cậu biết rõ thầy đang cố giữ vững ý chí, không gục ngã, để trấn an các học sinh và giảm bớt sự hỗn loạn. Thấy vậy, Spio nhanh chóng tiến lên, dìu thầy đi. Leander cũng không chần chừ, lập tức bước tới giúp một tay để nâng đỡ cơ thể to lớn của Giáo sư Greystone.
Họ vội vã chạy về phía cổng lớn, nơi giáo sư Greystone dừng lại, đặt tay lên một bức tượng gần đó và kéo mạnh. Một ánh sáng rực rỡ bừng lên, và hai cánh cửa thép khổng lồ màu đen hiện ra trước mắt. Phía dưới cánh cửa lớn còn có một cánh cửa nhỏ hơn, được thiết kế để dễ dàng ra vào trong trường hợp khẩn cấp.
"Các em mau chóng vào bên trong!" Giáo sư Greystone cố hét lớn, dù giọng ông đã khản đi vì kiệt sức.
Các học sinh nghe theo chỉ dẫn, từng nhóm vội vàng chạy vào trong phòng trú ẩn. Tiếng bước chân vang dội, hòa lẫn với tiếng thì thào lo lắng và tiếng gọi nhau của các sinh viên. Từng bước chạy mang theo nỗi lo sợ, như thể chỉ cần chậm lại một giây là tất cả sẽ bị nuốt chửng bởi hiểm họa đang cận kề.
Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, khung cảnh phía trong khiến mọi học sinh phải ngỡ ngàng. Đa phần, kể cả những học sinh lâu năm nhất tại Luminara, chưa từng được phép bước vào căn phòng này.
Đằng sau cánh cửa thép đen là một căn phòng rộng lớn và trang nghiêm. Từ sàn nhà, tường đến trần đều được làm từ một loại khoáng thạch màu đen, lấp lánh ánh sáng kỳ bí. Loại đá này, theo truyền thuyết, có khả năng hấp thụ mọi loại năng lượng phép thuật, khiến nó trở thành vật liệu không thể bị phá hủy. Đây chính là lý do căn phòng trú ẩn này được coi là nơi an toàn nhất trong toàn bộ Luminara.
Trên trần nhà, những ngọn đèn thạch anh lấp lánh treo lơ lửng bằng các sợi xích bạc, phát ra ánh sáng dịu nhẹ nhưng đủ để soi sáng cả căn phòng. Hai bên tường được lấp đầy bởi những dãy tủ vuông vắn, gắn liền với các bức tường đá đen kéo dài đến tận cuối phòng. Những chiếc tủ này lưu trữ thông tin của toàn bộ học sinh từng theo học tại Luminara, đồng thời cũng chứa những đồ vật quan trọng mà họ để lại trường trước khi tốt nghiệp.
Cuối căn phòng là một cánh cửa đen bí ẩn, được khép chặt và bảo vệ nghiêm ngặt. Đằng sau nó là nơi lưu giữ những thông tin mật và những món đồ quý giá thuộc về gia tộc Pyre – gia tộc đã sáng lập nên Luminara.
Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, không khí yên tĩnh nhưng nặng nề. Những tiếng thở dồn dập của các học sinh và ánh mắt lo lắng hướng về phía cánh cửa thép vừa đóng lại khiến ai cũng hiểu rằng đây chỉ mới là sự khởi đầu của những gì đang chờ đợi họ ngoài kia.
Vào lúc đó, Roderick bước ra từ khu rừng rậm rạp, ngay sau khi lớp màng bảo vệ của trường Luminara tan vỡ. Ông ta dừng lại ở sân huấn luyện, nơi ánh trăng chiếu sáng một cách lạnh lẽo. Roderick hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cảm nhận bầu không khí quen thuộc của khuôn viên trường – nơi từng là nhà của mình, giờ đây lại là chiến trường tiềm tàng.
Mỗi bước đi của Roderick trên con đường đá vang lên như một lời cảnh báo, tạo thành âm thanh vọng lại trong không gian tĩnh mịch. Hắn ta bước chậm rãi, điềm tĩnh nhưng toát ra một sự đe dọa không thể nhầm lẫn.
Khi Roderick tiến dần về phía trung tâm khuôn viên, một bóng dáng ai đó xuất hiện trong ánh sáng nhạt nhòa. Đó là Kieran Nightshade, đã sẵn sàng chờ đợi. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt nặng nề với những hồi ức và thù hận không lời.
Roderick cười, nụ cười kiêu ngạo và ánh mắt lấp lánh sự thách thức:
"Đã lâu không gặp, Nightshade. Vết đâm của ngài tới giờ vẫn còn đau lắm đấy."
Nightshade đứng im lặng, gương mặt điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, nhưng bàn tay anh chậm rãi rút thanh kiếm đen từ vỏ. Thanh kiếm tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ, sáng lên ánh xám nhạt, tỏa ra sự nguy hiểm mà không cần bất kỳ lời nói nào.
"Bớt lắm mồm đi, Roderick," giọng nói của Nightshade trầm thấp nhưng mang đầy uy lực. "Lần trước ta đã giết được ngươi, thì lần này cũng vậy."
Không cần chờ đợi, Nightshade niệm chú:
"Fehu Tiwaz."
Trong tích tắc, anh ta phóng về phía Roderick với tốc độ kinh hoàng, cơ thể biến mất khỏi tầm mắt như tan vào không trung. Roderick quay đầu lại theo bản năng, nhưng chỉ kịp nhận ra bóng dáng của Nightshade đang lao tới từ phía sau.
"Perthro!" – "Uruz Tiwaz!"
Tốc độ như vũ bão của Nightshade chuyển thành sức mạnh áp đảo, thanh kiếm đen vung xuống với lực chém đáng kinh ngạc, nhắm thẳng vào Roderick.
Nhưng thanh kiếm bị khựng lại giữa không trung. Nightshade kinh ngạc nhận ra Roderick đã nhanh chóng nắm chặt lấy lưỡi kiếm, ngăn cản đòn tấn công chí mạng.
"Làm thế nào?" Nightshade không giấu được sự ngạc nhiên, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.
Roderick mỉm cười, nụ cười đầy kiêu ngạo và tự mãn:
"Đừng quên, Nightshade, chúng ta từng đối đầu rồi. Ta đã học được rất nhiều từ trận chiến đó. Và lần này, ta đến đây với sự chuẩn bị kỹ lưỡng hơn ngươi tưởng."
Ngọn lửa tím đen bùng lên từ bàn tay của Roderick, lan ra dọc lưỡi kiếm của Nightshade, ép anh phải lùi lại để tránh sức nóng hủy diệt.
Cuộc đối đầu giữa hai kẻ thù không đội trời chung bắt đầu, mỗi đòn đánh, mỗi câu thần chú đều là một màn so tài nảy lửa giữa ma thuật và kỹ năng chiến đấu. Hai người di chuyển nhanh như chớp trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa và những tia sáng từ phép thuật, biến khuôn viên trường thành một chiến trường rực lửa đầy hỗn loạn.
Trong bầu không khí căng thẳng của trường Luminara, hiệu trưởng Agatha Pyre và Luna Thorne nhanh chóng di chuyển đến hầm trú ẩn. Dù tình huống khẩn cấp, bà Agatha vẫn giữ vẻ bình tĩnh và đưa ra chỉ đạo dứt khoát.
"Luna, hãy đi kêu gọi các giáo sư khác tập trung lại ngay. Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra," bà nói, ánh mắt sắc bén lướt qua khung cảnh hỗn loạn xung quanh.
Khi bước vào hầm trú ẩn, bà nhìn thấy Giáo sư Greystone đang tựa vào tường, cơ thể vật vã với những vết bỏng khủng khiếp do ngọn lửa của Roderick để lại. Không chút do dự, bà hóa một giọt nước tinh khiết thành làn sương mờ nhẹ nhàng bao phủ cơ thể Greystone đánh lùi đi lời nguyền trên cơ thể ông. Các vết thương nhanh chóng lành lại, và giáo sư có thể ngồi thẳng người hơn, dù vẫn lộ vẻ kiệt sức.
Cùng lúc đó, các giáo sư khác đã tụ họp, hêm ba khuôn mặt mới mà Spio chưa gặp bao giờ. Họ trao đổi ánh mắt lo lắng, cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho tình hình nguy cấp này.
Hiệu trưởng Pyre, sau khi chắc chắn Greystone đã ổn định, đứng thẳng người đối diện với tất cả. Giọng bà nghiêm nghị vang lên:
"Roderick đã đến đây."
Cả căn phòng chìm trong sự bàng hoàng. Một giáo sư lên tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh:
"Roderick sao? Nhưng chúng ta có ngài Nightshade, chẳng phải ngài ấy sẽ giải quyết được hắn sao?"
Giáo sư Greystone, dù vẫn còn đau đớn, lắc đầu một cách nặng nề. "Không, không đơn giản như vậy... Có điều gì đó không đúng với hắn. Mọi đòn tấn công của tôi vào hắn đều vô hiệu. Hắn không giống một con người nữa... Hắn trông như một xác chết biết đi,cơ thể hắn còn bao phủ một lớp bảo vệ gì đó, có lẽ là một cổ vật."
Ngay khi lời nói của ông còn vang vọng trong không gian, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên. Cánh cửa hầm trú ẩn rung chuyển dữ dội, như thể một lực lượng khổng lồ đang cố phá vỡ nó. Tiếng rầm rầm khiến các học sinh trong hầm hoảng loạn, một số hét lên, một số khác run rẩy tìm kiếm nơi ẩn náu.
"Mọi người giữ trật tự!" Luna hét lớn, cố gắng giúp ổn định tình hình.
Hiệu trưởng Pyre ra dấu cho các giáo sư cùng bà tiến tới cửa lớn. Khi cánh cửa vừa hé mở, một cảnh tượng không ai ngờ tới hiện ra.
Ngài Kieran Nightshade, người bảo vệ lừng danh của Luminara, đang chật vật đứng dậy từ mặt đất, áo choàng rách nát, máu rỉ xuống từ khóe miệng. Xung quanh ngài là những vệt cháy đen trên mặt đất và không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh.
"Ngài Nightshade?!" Một giáo sư thốt lên, kinh hãi trước hình ảnh người bảo vệ huyền thoại trong tình trạng thê thảm như vậy.
Nightshade đưa tay quệt máu, cố giữ mình đứng thẳng, giọng ông trầm đục nhưng vẫn đầy uy lực:
"Roderick... hắn... mạnh hơn bao giờ hết. Hắn không chỉ là kẻ các người từng biết nữa. Ta cần tất cả các người ngay bây giờ."
Hình ảnh của Roderick dần hiện ra trong không trung, đôi chân hắn đạp lên từng lớp năng lượng vô hình để bay tới, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo và ngạo nghễ. Khi thấy đám đông các giáo sư và hiệu trưởng Agatha Pyre đứng đợi ở cửa, hắn không hề do dự, ngay lập tức phóng ra một ngọn lửa tím đen khổng lồ về phía họ.
Hiệu trưởng Pyre, vẫn giữ vẻ bình tĩnh và uy nghiêm, không hề nao núng. Bà giơ tay, triệu hồi một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy từ đôi tay của mình. Hai ngọn lửa va chạm nhau trên không trung, tạo nên một vụ nổ nhiệt khổng lồ làm rung chuyển cả khu vực, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và nóng rực.
"Có vẻ sau từng ấy năm chị vẫn không yếu đi chút nào nhỉ?" Roderick cười nhạo, giọng đầy thách thức.
Cuộc chiến giữa họ tiếp diễn ác liệt, từng đòn phép mạnh mẽ liên tục được tung ra. Các giáo sư khác cũng tham gia vào trận đấu, sử dụng tất cả kỹ năng và sức mạnh của mình để cố gắng ngăn chặn Roderick. Nhưng hắn quá mạnh mẽ, và tình thế ngày càng nghiêng về phía hắn.
Trong khi đó, ở bên trong căn phòng trú ẩn, Spio lắng nghe những lời của ngài Nightshade về tình hình nguy cấp, nó cũng tương tự như những gì giáo sư Greystone. Điều đó khiến trong lòng cậu dâng lên một loạt thắc mắc khó hiểu.
Câu hỏi xoay quanh đầu Spio không dứt, khiến cậu không thể ngồi yên. Cậu quay sang Evangeline, người duy nhất cậu tin rằng có thể giải đáp thắc mắc của mình.
"Eva, có trường hợp nào mà một người có thể đánh xuyên qua lớp bảo vệ của một pháp sư không?" Spio hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Evangeline lắc đầu dứt khoát. "Không thể. Các lớp lá chắn và màng bảo vệ được tạo ra bởi năng lượng bên trong của mỗi pháp sư. Khi năng lượng va chạm nhau, chúng sẽ bài xích lẫn nhau. Nếu một bên không chịu nổi áp lực thì lá chắn sẽ vỡ."
Cô tiếp tục, "Nhưng điều này chỉ xảy ra khi năng lượng của đối phương đủ mạnh. Còn việc xuyên qua lớp bảo vệ thì không thể, vì năng lượng của mỗi người là duy nhất, giống như dấu vân tay vậy. Từ trước đến giờ chưa ai làm được điều đó."
Nghe câu trả lời của Evangeline, Spio càng thêm bối rối. Những lần đối đầu với Roderick hiện lên trong đầu cậu. Mặc dù luôn bị áp đảo, nhưng đòn tấn công của cậu lên Roderick vẫn có hiệu quả, dù hắn luôn hồi phục ngay sau đó.
Tiếng va chạm và tiếng hét của các giáo sư vọng vào từ bên ngoài càng khiến cậu bứt rứt không yên. Cậu siết chặt tay, rồi đột ngột đứng dậy, hướng thẳng về phía cánh cửa.
Hành động bất ngờ của Spio khiến cả nhóm bạn hoảng hốt. "Spio, cậu định làm gì vậy?! Bên ngoài đang là một trận chiến giữa các giáo sư và Roderick. Một học sinh như cậu ra đó chỉ tổ thêm gánh nặng thôi!" Orion nói, cố gắng kéo cậu lại.
Nhưng Spio quay lại, ánh mắt kiên định. "Thật ra tớ làm được đấy. Tớ có thể khiến hắn bị tổn thương."
"Cậu nói gì?!" Evangeline hét lên, vẻ mặt đầy hoài nghi và sợ hãi.
Spio không trả lời. Cậu đẩy cánh cửa, bước ra ngoài với quyết tâm rõ ràng. Cậu biết rằng đây là thời điểm duy nhất để chứng minh điều gì đó mà ngay cả bản thân cậu cũng chưa hiểu hết.
Trong không khí căng thẳng của cuộc chiến phía bên ngoài, giữa các giáo sư và Roderick, bỗng nhiên một tia sét chớp nhoáng bắn thẳng vào lưng Roderick. Sức mạnh của cú đánh khiến hắn văng đi một đoạn ngắn trên mặt đất. Roderick quay lại với vẻ mặt giận dữ, mắt đỏ ngầu nhìn người đã tấn công mình và quát, "Đau đấy! Giờ ngươi cũng chịu ló mặt ra rồi à.
Các giáo sư cũng quay đầu nhìn theo hướng mà ánh mắt của Roderick nhắm tới thì thấy bóng dáng của một học sinh. Giáo sư Windstrider liền lập tức nhận ra cậu và nói to về phía cậu:
"Spio! Em đang làm cái gì vậy hả? Mau quay trở lại cho cô!"
Mọi người không ngờ rằng lại có một học sinh dám mạo hiểm chạy ra giữa trận chiến khốc liệt như vậy. Nhưng trước khi họ kịp hành động, Spio đã nhanh chóng bay lên cao, với vẻ mặt quyết đoán, khiến Roderick tức giận đạp vào không trung và đuổi theo.
Các giáo sư đồng loạt vung tay lên và từ tay họ, những tia sáng mạnh mẽ bắt đầu bay ra, trói lấy tay chân của Roderick lại rồi bọn họ dùng sức kéo hắn xuống đất một cách mạnh mẽ.
Spio, nhân cơ hội này, đưa hai tay phóng ra những tia sét dữ dội vào ngực của Roderick, khiến hắn rên rỉ vì đau đớn và hét to. "Tên nhóc chết tiệt! Bọn khốn các ngươi mau thả ta ra".
Lời nói của Roderick vang vọng nhưng Spio lại tiếp tục tấn công dữ dội hơn khiến hắn vùng vẫy tìm cách trốn thoát.
Vào lúc đó mọi người cũng đã nhận ra rằng các đòn tấn công từ sức mạnh phép thuật của Spio có khả năng khiến Roderick tổn thương nên mọi người nhanh chóng thay đổi chiến thuật. Hiệu trưởng Pyre, với giọng nghiêm nghị, nói với Spio: "Spio! Chúng ta sẽ giữ chân hắn, còn cháu hãy cứ tập trung tấn công."
Trong khi mọi người cố gắng giữ chặt Roderick trên mặt đất và những tia sét khiến hắn đau đớn cố gắng giãy giụa, Bỗng hắn nói với ai đó: "Bây giờ mà ngươi không ra tay thì sẽ hối hận đó."
Mọi người không biết rằng Roderick đang nói với ai thì bỗng một tiếng la vì đau đớn phát lên.
Đó là hiệu trưởng Pyre, bà quay lại thì thấy một gương mặt quen thuộc, đó là Giáo sư Finnian Eldridge.
Ông ta đứng sau lưng hiệu trường với một con dao màu nâu đâm vào lưng bà. Giáo sư Finnian, mắt đẫm lệ, liên tục nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi, hiệu trưởng, tôi không có cách nào khác. Anh trai tôi Willyn đang bị hắn giam giữ. Tôi phải bảo vệ anh mình. Hắn bắt tôi làm tất cả những chuyện này từ việc tiết lộ thông tin đến phá hoại tường bảo vệ. Nhưng tôi không có sự lựa chọn, anh trai tôi là người thân duy nhất của tôi."
Bà Agatha Pyre ngã gục xuống đất, sự phản bội này khiến cả khu vực chiến đấu chìm vào hỗn loạn. Giáo sư Windstrider liền lao tới và đánh vào mặt Eldridge khiến hắn gục xuống đất và đỡ lấy bà.
"Con dao đó là một cổ vật! Có vẻ mất một lúc ta mới có thể chữa được vết thương này" Bà Agatha Pyre nhịn đau và nói" Bây giờ quan trọng là hạ gục Roderick! Em mau quay lại cuộc chiến!"
Nhân cơ hội đó, Roderick nhanh chóng niệm "Fehu Uruz Tiwaz Dagaz Ingwaz". Một nguồn sức mạnh khủng khiếp bùng phát từ cơ thể hắn, khiến các dây trói bị từ các giáo sư dần bị đứt.
Chứng kiến việc đó Giáo sư Greystone kinh ngạc thốt lên: "Cái quái gì vậy! Làm thế nào tên quái vật có thể có nhiều năng lượng như vậy trong cơ thể?"
Giáo sư Whittaker thấy vậy cũng viến ném hàng loạt viên pha lê vàng khắc chi chít rune xuống đất và niệm phép. Từ các viên pha phóng ra những sợi xích trói lấy Roderick.
"Ta không giữ được lâu đâu, có gì thì đánh hết sức đi Spio."
Spio liền bay lên không trung, cậu biết những đòn tấn công bây giờ của mình là không đủ, nhắm mắt chấn chừ một lúc thì hét lớn:
"Thurianz"
Những từ mà Spio vừa nói liền thu hút được sự chú ý của bà Agatha. Bà nhìn lên bầu trời nơi Spio đang bay thì những tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, Những tia sét liên tục đánh lên người của cậu, đôi tay của cậu dần phát ra thứ ánh sáng màu xanh, Đôi mắt cậu mở ra với thứ ánh sáng xanh như những tia sét.
Lúc này Roderick cảm nhận được nguy hiểm thì cũng đã cố hết sức vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của các giáo sư.
Spio gồng mình, hai tay vung mạnh, những tia sét xanh trắng từ cơ thể cậu phóng thẳng về phía Roderick như những mũi giáo cuồng nộ. Nhận ra mối nguy hiểm đang đến gần, Roderick hét lớn, đập hai tay vào nhau tạo ra một bức tường lửa tím rực cháy ngăn cản đòn tấn công. Ngọn lửa bùng lên, dựng thành một rào chắn khổng lồ, ánh sáng tím ma quái hòa lẫn với tia sét xanh chói lòa, thắp sáng cả khuôn viên trường Luminara, khiến mọi thứ trở nên như một chiến trường siêu thực.
Các giáo sư đứng xung quanh cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ hai nguồn năng lượng khổng lồ. Họ không thể di chuyển, cơ thể bị ghìm chặt bởi sức mạnh đối đầu giữa sét và lửa, chỉ có thể quan sát trong sự kinh ngạc và lo lắng.
Spio, giữa những tia sét bắn ra từ cơ thể mình, cảm nhận từng cơn đau lan tỏa. Năng lượng phép thuật khởi nguyên mà cậu sử dụng quá sức chịu đựng của cơ thể non nớt. Làn da cậu như bị thiêu đốt từ bên trong, ánh mắt bắt đầu mờ dần, cơ thể run rẩy.
"Không... mình không thể gục ngã được..." Spio thầm nghĩ, nhưng đôi chân đã lảo đảo. Những tia sét bao quanh cậu yếu dần, và cuối cùng, cơ thể cậu mất thăng bằng, ngã xuống từ không trung, như một chiếc lá rơi giữa cơn bão.
Trong khoảnh khắc tưởng như Spio sắp chạm đất, một giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan bầu không khí ngột ngạt:
"Raidho Ansuz."
Từ bên rìa chiến trường, Evangeline lao ra, ánh mắt đầy tập trung và quyết tâm. Cô và các bạn, những người đã theo dõi trận chiến từ đầu, đều choáng ngợp bởi những gì đang diễn ra. Nhưng khi thấy Spio mất kiểm soát và rơi tự do, Evangeline biết mình không thể đứng yên. Bằng tất cả sự tập trung, cô niệm phép và điều khiển cơ thể Spio rơi xuống một cách nhẹ nhàng, tránh được cú va chạm nghiêm trọng.
Khi Spio chạm đất an toàn, sự căng thẳng chưa kịp giảm bớt thì ánh mắt của Roderick bừng lên sự giận dữ. Hắn biến mất khỏi vị trí chỉ trong tích tắc, một thân ảnh mờ sẹt qua, lao thẳng tới Giáo sư Greystone.
"Thầy cẩn thận!" Một học sinh hét lên, nhưng đã quá muộn.
Roderick tung ra một cú đấm nhanh như chớp vào bụng Giáo sư Greystone, khiến ông gục ngã ngay tại chỗ. Trận chiến đột ngột chuyển hướng khi Roderick nhanh chóng niệm một phép thuật, tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ bao quanh bởi ngọn lửa tím rực cháy.
Ngọn lửa lao đi với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào Giáo sư Ravenscroft, người đang quay người chuẩn bị một phép khác. Trước tốc độ đáng sợ của ngọn lửa, ông chỉ kịp ngây người, không đủ thời gian để niệm phép phòng thủ.
Giây phút tưởng chừng như kết thúc đối với Giáo sư Ravenscroft, toàn bộ chiến trường bỗng chốc lặng đi trong căng thẳng tột cùng.
"Ầm"
Một lá chắn bất ngờ hiện ra trước mặt Ravenscroft, chật vật để chặn quả cầu lửa. Tuy nhiên, sức mạnh của đòn tấn công quá lớn khiến lá chắn vỡ vụn, đẩy Giáo sư Ravenscroft lùi lại và bị phỏng nặng.
Người vừa cứu Ravencroft chính là Giáo sư Whittaker, ông đã xuất hiện và nhanh chóng cứu Ravenscroft khỏi ngọn lửa và sau đó ông ta quát lên với giọng đầy bực bội: "Đang giữa trận mà sao lại ngây người ra vậy, thằng nhóc hỗn xược."
Khi lúc này mở mắt Evangeline bước ra giữa chiến trường, Spio vừa mừng vừa lo. Cậu lo lắng cho sự an toàn của cô, "Mau rời đi! Nơi này quá nguy hiểm cho cậu," Spio kêu lên, nhưng giọng điệu đầy sự lo lắng.
Lúc này giọng Leander vang vọng: "Các cậu còn chờ gì nữa, Spio và Eva cũng lên rồi!"
Leander cùng một nhóm bạn học nhanh chóng bước ra khỏi hầm trú ẩn, ánh mắt kiên định, lòng đầy quyết tâm. Họ xếp thành một hàng ngũ đồng đều, toát lên tinh thần đoàn kết mạnh mẽ. Hàng chục phù thủy trẻ đồng loạt giơ đũa phép lên, miệng đồng thanh niệm chú. Từng đòn tấn công phép thuật đầy màu sắc được tung ra, tạo thành một làn sóng năng lượng dày đặc nhắm thẳng vào Roderick.
Những đợt phép thuật đan xen, phối hợp nhịp nhàng như một bức tường tấn công, cố gắng ngăn chặn mọi cử động của hắn, kéo dài thời gian để các giáo sư có thể phục hồi. Nhưng bất chấp sự đồng lòng và nỗ lực của các học sinh, Roderick vẫn đứng sừng sững giữa làn đạn phép thuật.
Spio, lúc này quan sát kỹ cảnh tượng. Cậu thấy rằng, mặc dù các đòn phép thuật liên tục đánh trúng, nhưng Roderick dường như không hề nao núng. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Spio bỗng nhận ra một chi tiết quan trọng: tay trái của Roderick luôn giữ chặt chiếc túi treo ở hông, như thể hắn đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Ký ức chợt ùa về trong đầu Spio. Cậu nhớ lại lần đầu tiên bị Roderick truy đuổi, khi tia sét lóe lên hình ảnh của Roderick dần hiện rõ, viên đá đeo bên hông hắn như cộng hưởng với năng lượng của cậu mà phát sáng. Ánh sáng đặc biệt và hình dạng của viên đá bỗng chốc liên kết mọi manh mối trong tâm trí Spio.
"Viên đá đó!" Cậu thầm nghĩ, mắt mở to.
Hình ảnh khắc họa trên tảng đá cháy sém mà cậu từng thấy trong rừng hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Đó chính là hình ảnh của viên đá với hình dạng quả tim mà Roderick đang bảo vệ.
Tất cả những giấc mơ kỳ lạ, những trải nghiệm kinh hoàng và những gợi ý từ quá khứ—tất cả đều hướng về viên đá này. Nó chính là chìa khóa. Spio giờ đây đã hiểu rằng, nếu muốn ngăn chặn Roderick, viên đá đó phải bị lấy đi bằng mọi giá.
"Ngài Nightshade! Chiếc túi bên hông hắn!" Spio hét lên, ánh mắt sáng quắc. "Thứ trong chiếc túi đó chính là chìa khóa cho sức mạnh của hắn!"
Nightshade, nghe thấy điều này, không chần chừ đạp không trung, tiến lên với tốc độ chớp nhoáng hướng tới chiếc túi của Roderick. Trong khi ngài vươn tay sắp chạm vào chiếc túi, Roderick đã kịp phản ứng, nắm lấy cánh tay ông.
"Bọn ngươi cũng đã phát hiện ra rồi nhỉ! Nhưng không phải dễ dàng gì để lấy được nó đâu," Roderick nói, giọng đầy thách thức, trước khi phóng ra ngọn lửa tím đốt cháy rụi cánh tay của Ngài Nightshade, khiến ông đau đớn ngã xuống.
Khi Roderick cười đắc ý khi thấy được nét mặt đau đớn của Nightshade thì bất ngờ một luồng gió mạnh thổi qua, cắt đứt chiếc túi và cuốn nó lên không trung. Đó là Giáo sư Windstrider, cô ấy vốn dĩ thuộc một Gia tộc nổi tiếng với khả năng tạo ra những đòn tấn công tưởng như vô hình bằng những cơn gió nên khi nghe được những gì Spio nói thì cô liền lặng lẽ chờ thời cơ để tấn công Roderick.
Chiếc túi rơi ra khỏi hông của Roderick và bên trong nó, một quả tim đá phát lên thứ ánh sáng tím kỳ lạ được khắc chi chít các ký tự cổ đã lộ ra. Đó đúng là thứ mà Spio đã từng thấy.
Roderick nhanh chóng đạp lên không trung, ánh mắt đỏ rực của hắn nhắm thẳng không một chút dao dộng vào viên đá màu tím đó, nhưng bỗng một quả bóng nước xuất hiện bao chùm lấy hắn khiến hắn bị nhốt bên trong đó, cả cơ thể hắn phát ra một ngọn lửa mạnh mẽ khiến quả bóng nước sôi sùng sục và vỡ tan.
Nhưng đúng lúc đó, một mảnh băng nhỏ từ đâu bay đến, va mạnh vào viên đá, khiến nó văng ra xa. Viên đá đổi hướng, ánh sáng tím nhấp nháy giữa không trung trước khi rơi xuống một góc khác.
Roderick quay lại, gương mặt đầy giận dữ. Mắt hắn đỏ rực, gầm lên khi nhìn thấy Leander và Jasper đang đứng đối diện. Cả hai đều giữ vẻ mặt kiên định, Leander vẫn giữ tay giơ cao, dấu vết của sự lạnh lẽo vẫn còn trên đầu ngón tay.
Tận dụng cơ hội, Nightshade nhanh chóng lao đến và nhặt lấy viên đá. Ngay khi ngón tay ông chạm vào bề mặt nhẵn nhụi của viên đá hình quả tim, một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ, chạy dọc khắp cơ thể ông. Năng lượng bao bọc lấy Nightshade, tỏa ra một ánh sáng mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người phải dừng lại và nhìn.
Nightshade cảm nhận được sức mạnh mới, từng tế bào trong cơ thể ông như sống lại. Cánh tay bị đứt trước đó nhanh chóng mọc lại, hoàn chỉnh như chưa từng có tổn thương. " Ra đây là thứ ngươi nói đã chuẩn bị để đến đây à." Ông đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Roderick, vẻ tự tin hiện rõ trên khuôn mặt.
"Không thể nào..." Roderick gầm lên, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa tức giận.
Hắn điên cuồng lao đến, tấn công Nightshade với những đòn đánh mạnh mẽ nhất. Nhưng giờ đây, mọi đòn tấn công của hắn đều bị hóa giải dễ dàng. Nightshade, với nguồn năng lượng mới, hất văng mọi luồng lửa tím và đòn tấn công bằng tay của Roderick như thể chúng chẳng đáng bận tâm.
Roderick càng cố gắng, càng điên cuồng lao vào, thì sức lực trong cơ thể hắn càng bị rút cạn. Từng đợt tấn công thất bại chỉ làm hắn trở nên yếu ớt hơn, trong khi Nightshade vẫn đứng đó, vững chãi như một bức tường không thể phá hủy.
Nhiệt lượng từ viên đá tăng cao đột ngột khiến bàn tay của Nightshade bị bỏng nặng, những vết nứt xuất hiện trên viên đá và lan rộng, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ như mặt trời bùng nổ trong lòng bàn tay. Như đoán được điều gì đó, Nightshade không chần chừ, ném viên đá về phía Roderick.
Roderick, trong khoảnh khắc, tỏ ra cực kỳ hân hoan khi chụp lấy viên đá. Nhưng niềm vui đó nhanh chóng tan biến khi hắn nhìn thấy những vết nứt dày đặc trên bề mặt. Ánh mắt hắn đượm vẻ lo lắng tột cùng, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy viên đá, miệng lẩm bẩm trong tuyệt vọng:
"Không... không... Đừng vỡ... đừng mà!"
Nhưng mọi nỗ lực của hắn đều trở nên vô ích. Viên đá phát nổ, tạo ra một nguồn năng lượng khổng lồ. Sóng xung kích từ vụ nổ quét qua, hất văng tất cả mọi người ra xa. Roderick, đứng ngay trung tâm vụ nổ, hứng chịu toàn bộ sức mạnh của nó, cơ thể hắn lảo đảo, vỏ bọc năng lượng quanh hắn tan biến.
Nguồn năng lượng từ vụ nổ bay lên cao, biến thành một đám mây đen cuồn cuộn bao phủ bầu trời. Những tia sấm sét ầm ầm vang vọng, như tiếng thét của thiên nhiên giận dữ, làm rung chuyển không gian xung quanh. Học sinh và giáo sư đứng sững sờ trước cảnh tượng siêu nhiên trước mắt, còn Spio lại cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ trong những âm thanh đó.
Từ trung tâm của cơn bão, một sinh vật kỳ lạ xuất hiện. Một con chim khổng lồ với bộ lông trắng tinh khôi, ánh lên sắc vàng rực rỡ nơi đuôi, lướt qua bầu trời đầy giông tố. Ánh sáng lóe lên từ từng chiếc lông của nó, chiếu sáng cả khu vực. Nó đứng trong cơn bão, thu mình lại và hứng chịu những tia sét dồn dập từ mây đen. Những tia sét dữ dội đánh vào cơ thể nó, làm bầu trời sáng rực trước khi dịu đi, và hình dáng của con chim trở nên to lớn hơn.
"Thật sư là nó!" Hiệu trưởng Pyre thốt lên, giọng nói pha lẫn kinh ngạc và kính sợ.
Viên đá giờ đã vỡ tan thành nhiều mảnh và hoàn toàn cạn kiệt sức mạnh, cơ thể của Roderick bắt đầu mục rữa, nguồn năng lượng của hắn bị rút sạch. Hắn đứng đó, chết lặng, đôi mắt đầy hoảng loạn nhìn lên trời. Khi những giọt mưa đầu tiên từ cơn bão rơi xuống, chúng như xóa đi cơn mê mụn trong hắn, đưa hắn trở lại thực tại.
Roderick quay đầu định chạy trốn, nhưng chưa kịp di chuyển, một thanh kiếm đen sắc bén bay vù qua không trung và ghim chặt vào chân hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Hắn quay lại và bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Nightshade, sẵn sàng kết thúc mọi chuyện.
Trong khi đó, con chim khổng lồ từ từ hạ xuống, đáp nhẹ nhàng trước mặt Spio. Evangeline, đang ôm lấy Spio đầy lo lắng, ngước nhìn sinh vật vĩ đại với ánh mắt kinh ngạc. Con chim vẫy cánh, một tia sáng điện dịu nhẹ nối liền giữa nó và Spio. Tia sáng ấy như dòng nước ấm áp, chữa lành những vết thương khắc sâu trên lưng Spio. Các vết thương hình tia sét dần biến mất, đôi tay cậu ngừng phát sáng, và ánh mắt cũng trở lại bình thường.
Không khí trở nên choáng ngợp, gần như nghẹt thở, khi sinh vật huyền bí mạnh mẽ đứng cạnh Spio. Với bộ lông trắng tinh khiết và ánh sáng vàng rực rỡ, nó mang một vẻ uy nghiêm siêu nhiên, một sự hiện diện hiếm hoi mà chỉ tồn tại trong các câu chuyện cổ xưa. Hàng ngàn năm qua, những sinh vật huyền bí cổ đại mạnh mẽ đã biến mất, và sự xuất hiện của chúng giờ đây chỉ là huyền thoại. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía sinh vật ấy, không ai dám thốt ra một lời nào.
"Có vẻ ngươi sắp được chết thêm lần nữa đó, Roderick," thầy Nightshade nói, giọng sắc lạnh như lưỡi dao, tay giơ ra, sẵn sàng kết thúc mọi chuyện.
"Khoan đã, Nightshade!" Hiệu trưởng Pyre lên tiếng, gắng gượng đứng dậy dù vẫn còn đau đớn. Giọng bà nghiêm nghị, "Đừng giết hắn vội! Đưa hắn vào ngục, chúng ta cần biết chuyện gì đang thực sự xảy ra."
"Đứng lại, đây là khu vực thuộc quản lý của gia tộc Pyre. Mong ngươi rời khỏi đây!" Nightshade đưa tay ngăn cản, giọng nói sắc bén nhưng đầy cảnh giác.
Người đàn ông dừng lại, ánh mắt từ trong bóng tối lóe lên tia lạnh lẽo. Một giọng nói âm u, cắt qua bầu không khí như lưỡi dao, "Ta chỉ đến lấy lại thứ thuộc về ta thôi."
Hắn bước đến nơi Roderick đang quỳ trên mặt đất, từng bước chân vang lên như tiếng chuông báo tử. Đưa bàn tay xương xẩu của mình ra, hắn nhặt lấy những mảnh vụn của viên đá vỡ. Mọi người chỉ biết đứng lặng nhìn khi những mảnh vụn dần bay lên, xoay tròn trong không trung rồi xuyên qua lớp áo choàng, nhập vào lồng ngực hắn.
"Xin lỗi ngài," người đàn ông bất ngờ cúi đầu trước sinh vật huyền bí đứng cạnh Spio, vẻ mặt hắn hiện lên sự sợ hãi và kính cẩn.
Từ xa, một cánh cửa bất ngờ mở ra. Ánh sáng chói lóa từ cánh cửa làm không gian càng thêm hỗn loạn. Bước ra từ đó là Caius Dracarys, người đứng đầu Hội Đồng Pháp Thuật.
"Có chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?" Caius thở dài, giọng điệu mệt mỏi, nhưng chưa kịp dứt lời, ánh mắt ông đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy sinh vật huyền bí. Đôi mắt ông mở to, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, như thể không tin vào những gì mình đang chứng kiến. Nhưng không lâu sau, ánh mắt ông chuyển hướng, dừng lại nơi người đàn ông mặc áo choàng.
"Thì ra ngươi đang ở đây!" Caius hét lớn, giọng đầy giận dữ. Ngay lập tức, ông lao tới, đôi giày Aero tỏa sáng khi ông bay vút về phía người đàn ông. Miệng ông mở ra, phóng một luồng lửa chết chóc, hình dạng như một con rồng lao tới, dữ dội và mạnh mẽ.
Người đàn ông áo choàng chỉ giơ tay lên, phất nhẹ một cái. Ngọn lửa khổng lồ ngay lập tức bị dập tắt, tan biến như chưa từng tồn tại. Sức ép từ cú đỡ đòn khiến chiếc mũ trùm đầu của hắn rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt đáng sợ, một người đàn ông với khuôn mặt tái nhợt, cơ thể ông ta trông ốm o như chỉ có da bọc xương cùng những đừng chỉ bạc trên khuôn mặt toát lên vẻ kỳ bí.
"Loài người thấp hèn như ngươi lại dám ra tay với ta sao?" Giọng nói âm u của người đàn ông áo choàng vang lên, từng chữ chứa đầy sự khinh miệt. Hắn giơ tay, chuẩn bị tung ra một đòn tấn công, nhưng đột nhiên, tiếng kêu vang dội như sấm sét của con chim huyền bí khiến hắn phải khựng lại.
Âm thanh kinh hoàng ấy tạo nên một áp lực vô hình, làm tất cả những người xung quanh choáng váng. Người đàn ông lùi lại một bước, đôi mắt nhíu chặt, nhìn thẳng vào con chim với vẻ e dè. Ánh mắt của sinh vật huyền bí giờ đây tràn đầy sự giận dữ, khiến hắn không dám hành động thêm.
"Ngươi là cái quái gì mà nói ra những lời kiêu ngạo đó?" Caius nhăn mặt, ánh mắt bùng lên sự giận dữ. "Thấp hèn? Ngươi nghĩ ngươi cao quý đến mức nào hả?"
"Dừng lại, Caius!" Nightshade nhanh chóng giơ tay ngăn ông lại. Ánh mắt Nightshade tập trung cao độ vào người đàn ông áo choàng, như thể đang xác định một điều gì đó. Ông nói tiếp, giọng nghiêm nghị: "Thần chết của phương Bắc, ông đến đây làm gì? Thứ mà Roderick đang nắm giữ là gì?"
Những lời của Nightshade như tiếng sét đánh ngang tai tất cả mọi người có mặt. Không khí lặng đi, chỉ còn những tiếng thì thầm sững sờ. Thần chết. Trong các ghi chép cổ xưa của giới pháp sư, thần chết hay "Than Hành Giả" là một sinh vật huyền bí có quyền năng vượt qua cả sự sống và cái chết. Nó mang nhiệm vụ đưa linh hồn của người chết vào cõi hư vô, nơi mà không ai có thể nhận thức được. Than Hành Giả là cây cầu nối giữa thế giới người sống và thế giới người chết, một hiện thân của cái chết bất diệt.
"Thần chết?" Caius giận dữ, đôi mắt long lên sòng sọc. "Tên khốn này mà là Than Hành Giả ư? Chính hắn đã giết chết cả một tiểu đội của chúng tôi khi đang điều tra về vụ bọn xác sống! Chúng tôi còn có được hình ảnh của hắn đây!"
Người đàn ông không hề nao núng. Giọng nói âm u lại vang lên, lạnh lẽo như cái chết: "Không phải ta. Lúc đó ta chỉ đến tìm kiếm đồ vật của mình thôi."
Những lời nói của hắn khiến Caius lặng người. Trước khi ông kịp nói thêm gì, bóng dáng của Than Hành Giả đã dần tan biến vào trong bóng tối của khu rừng, lặng lẽ như một cơn gió thoảng.
Khi mọi sự chú ý dồn về phía con chim huyền bí, nó bất ngờ đập cánh bay vút lên trời. Sự oai nghiêm và sức mạnh của nó khiến tất cả chỉ biết ngước lên nhìn trong sự ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc ấy, Spio nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu mình:
"Được rồi, giờ ta phải đi đây. Cảm ơn cậu. Những gì xảy ra giữa ta với cậu trông như một sự tình cờ, nhưng thực chất, nó là định mệnh, là những gì phải diễn ra. Ta không thể ở lại đây lâu, nhưng rồi một ngày, ta và cậu sẽ gặp lại."
Hình bóng của con chim dần mờ nhạt, hòa vào những đám mây trên bầu trời, rồi hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Hiệu trưởng Pyre bước đến gần Caius. Hai người trao nhau một ánh nhìn, không cần lời nói nhưng chứa đầy sự hiểu biết và đồng tình. Cả hai gật đầu nhẹ, như ngầm xác nhận về những điều quan trọng vừa xảy ra và những hành động sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro