Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Kỳ thi cuối năm của Luminara


Căn phòng chung của ký túc xá Luminara hôm nay nhộn nhịp hơn thường lệ. Những cuốn sách dày cộp và các tờ giấy ghi chú được trải khắp bàn, ánh sáng từ ngọn đèn phép thuật trên trần tạo ra một không gian ấm áp, nhưng cũng đầy căng thẳng. Spio, Evangeline, Leander, Orion và Araminta đang tụ lại, tất cả đều đắm chìm trong việc ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm.

"Phần về lịch sử phép thuật thật sự dài quá," Orion than thở, tay chống cằm khi nhìn chằm chằm vào cuốn sách dày cộp trước mặt. "Làm sao tớ nhớ nổi hết các sự kiện trong Chiến tranh Huyết Thống đây?"

Evangeline ngồi cạnh cậu, tay lướt qua những dòng chữ nhỏ xíu trên một cuốn sách khác. "Cậu chỉ cần nhớ ba mốc quan trọng nhất thôi, Spio," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự tập trung. "Chiến tranh Huyết Thống kết thúc khi Hội Đồng Huyết ước ra đời, đúng không? Nếu cậu nhớ được lý do tại sao nó được lập ra, thì bài viết của cậu sẽ ổn.

Spio, ngồi tựa lưng trên ghế, cười phá lên. "Chắc ngày mai cậu cũng phải cầu nguyện rằng giám khảo sẽ thương xót mà cho điểm dễ hơn thôi, tớ thấy từ hè đến giờ cậu chỉ toàn lo tạo ra những vật phẩm kỳ lạ thôi."

"Cậu cười cái gì? Spio." Leander ném một cái nhìn sắc bén về phía Spio, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười. "Phần Kiểm soát năng lượng ma thuật ngày mai là của cậu đấy. Lần trước ở sân tập tớ nhớ ai đó đã làm nổ cả chậu cây khiến đất bắn tung tóe rồi bị phạt giáo sư phạt chạy quanh sân."

 Evangeline cười khẩy khiến Spio sấu hổ cau mày. "Này, đó chỉ là tai nạn thôi. Cậu không cần phải nhắc lại mãi đâu, Leander!"

Trong khi đó, Araminta ngồi cách đó không xa, điềm tĩnh nhưng đầy tập trung. Cô đang xem lại danh sách các sinh vật huyền bí và cách đối phó với chúng. "Phần bài thi về sinh vật kỳ bí cũng không dễ đâu," cô nói, ngẩng đầu lên và nhìn về phía Evangeline. "Tớ nghe nói họ sẽ bắt chúng ta nhận diện 10 sinh vật và đề mỗi người sẽ khác nhau. Mong là tớ sẽ nhận được những sinh vật mà mình biết."

Evangeline gật đầu, tỏ ra đồng tình. "Ừ, tớ cũng mong vậy. Tớ mong điểm của mình sẽ cao để còn được tiếp tục học cao hơn sau khi tốt nghiệp Luminara. "

"Được rồi, mọi người, bớt căng thẳng đi." Leander vươn vai, ngả người ra ghế. "Cứ nghĩ đến việc kỳ thi này qua đi, rồi chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ thoải mái."

Spio lặng lẽ nhìn bạn bè mình, một chút áp lực dần tan biến khi cảm nhận được bầu không khí tích cực xung quanh. Dù ngày mai là một ngày trọng đại, nhưng cậu biết rằng mình không phải một mình đối mặt. Với những người bạn luôn đồng hành, cậu cảm thấy tự tin hơn một chút.

"Được rồi," cậu nói, nắm lấy cây bút. "Bắt đầu lại từ Chiến tranh Huyết Thống. Ai muốn kiểm tra tớ nào?"

Tiếng cười và lời trêu chọc vang lên giữa căn phòng, và dù có chút lo lắng cho ngày mai, cả nhóm vẫn dành cho nhau sự động viên và những khoảnh khắc đáng nhớ.

Một ngày đẹp trời tại Luminara, ánh sáng mặt trời len lỏi qua những ô cửa sổ cao vút của đại sảnh, tạo nên những vệt sáng lấp lánh và bóng râm uyển chuyển trên sàn đá cẩm thạch. Tiếng nói chuyện và tiếng cười rộn rã của các học sinh hòa quyện với không khí nhộn nhịp, báo hiệu một ngày đặc biệt đang diễn ra.

Đứng trên bục cao của đại sảnh rộng lớn, Giáo sư Lyra Windstrider, trong bộ áo choàng màu xanh đậm thêu chỉ bạc, tỏa ra vẻ uy nghiêm và quyền lực. Đôi mắt sáng của bà lướt qua đám đông học sinh đang tụ tập bên dưới, lặng im chờ đợi bài phát biểu.

"Chào mừng các em đến với ngày thi cuối năm," giáo sư Windstrider bắt đầu, giọng nói trầm ổn vang vọng khắp căn phòng, thu hút sự chú ý tuyệt đối. "Hôm nay là thời điểm để các em chứng tỏ bản thân, để kiểm tra những gì các em đã học được trong suốt năm qua. Các phần thi sẽ không dễ dàng, nhưng ta tin rằng các em đã sẵn sàng."

Bà tiếp tục, ánh mắt sắc sảo nhưng đầy khích lệ. "Sẽ có năm phần thi, mỗi phần là một thách thức đòi hỏi không chỉ kiến thức mà còn cả kỹ năng và khả năng ứng biến. Sau khi hoàn thành mỗi phần, các em sẽ nhận được medal tương ứng với thành tích của mình."

Giáo sư giơ tay, để lộ ba chiếc huy hiệu lấp lánh được chế tác tinh xảo, ánh sáng phản chiếu từ chúng tạo ra những tia sáng nhỏ. "Mỗi môn thi sẽ có tối đa 5 medal dành cho người xuất sắc nhất. Sau khi hoàn thành cả năm phần, số medal các em thu thập được sẽ được tổng hợp và chuyển thành huy hiệu."

Bà nâng cao ba chiếc huy hiệu, mỗi cái mang một màu sắc khác biệt: đồng, bạc và vàng. "Màu sắc của huy hiệu sẽ phản ánh thành tích của các em: đồng, bạc, hoặc vàng. Để đạt được huy hiệu bạc, các em cần tích lũy ít nhất 12 medal. Và để sở hữu huy hiệu vàng danh giá, số medal cần thiết sẽ là 20 medal trở lên."

Không khí trong đại sảnh như nín thở khi bà tiếp lời: "Hơn nữa, màu sắc của huy hiệu không chỉ thể hiện thứ hạng mà còn cho biết thành tích chi tiết qua độ đậm nhạt của màu sắc. Huy hiệu càng đậm màu, thành tích của các em càng cao."

Giáo sư Windstrider dừng lại một chút, đôi mắt bà ánh lên niềm tin mạnh mẽ. "Và cuối cùng, khi các em kết thúc ba năm học tại Luminara, chỉ những học sinh đạt được hai huy hiệu vàng và một huy hiệu bạc trở lên mới được xét tiếp tục học tại Hội đồng Phép thuật, nơi các em sẽ được tiếp cận chương trình đào tạo nâng cao trong bốn năm tiếp theo."

Mặc dù mọi học sinh trong trường đã quen thuộc với hệ thống chấm điểm của Luminara, nhưng khi lần đầu tiên nghe Giáo sư Windstrider giải thích kỹ càng về cách thức tính thành tích, không ít người vẫn cảm thấy áp lực và lo lắng lặng lẽ len lỏi trong tâm trí.

"Môn thi đầu tiên là Lịch sử Phép thuật. Các em hãy nhanh chóng vào phòng thi và nhớ giữ bình tĩnh. Chúc các em may mắn," Giáo sư Windstrider động viên với nụ cười nhẹ. "Cô hiểu áp lực của kỳ thi đầu tiên, nhưng hãy nhớ rằng, dù kết quả thế nào, các em vẫn còn cơ hội cải thiện thành tích ở những năm tiếp theo. Hãy tận dụng các môn học phụ để tích lũy thêm medal, hoặc tập trung vào các kỳ thi bổ sung."

Dòng học sinh di chuyển về phía cầu thang lớn, leo lên tầng trên nơi phòng thi rộng lớn chờ sẵn. Từng bước chân vang vọng trên nền gạch đá lạnh lẽo, như khắc sâu thêm sự trang trọng của sự kiện này. Ánh sáng dịu dàng từ những ô cửa sổ cao lớn chiếu vào, tạo nên bầu không khí vừa uy nghi vừa căng thẳng.

Khi học sinh ngồi vào bàn thi, những faerie nhỏ - được giao cho nhiệm vụ giám sát kỳ thi - nhẹ nhàng bay vào phòng. Đôi cánh mỏng manh của chúng phát sáng lấp lánh, như những tia sáng nhẹ nhàng trong không gian, mang theo phong bì chứa đề thi. Chúng phân phát từng bộ đề đến mỗi học sinh với vẻ nghiêm túc, nhấn mạnh tầm quan trọng của kỳ thi.

"Xin nhắc lại," một faerie nhỏ cất giọng dịu dàng nhưng rõ ràng, "chúng tôi sẽ hỗ trợ và giám sát các em suốt kỳ thi. Hãy trung thực và tận tâm làm bài, bởi đây là cách duy nhất để thể hiện bản thân."

"Các em hãy nhớ," một faerie khác tiếp lời, ánh mắt quét qua từng học sinh, "chúng tôi tin tưởng vào năng lực của các em. Đừng để những hành động không trung thực làm lu mờ giá trị của mình."

Một không khí hoàn toàn im lặng lan tỏa khắp căn phòng. Đề thi lịch sử yêu cầu các học sinh trả lời câu hỏi liên quan đến sự hình thành phù thủy cho đến thời đại các phù thủy và sự biến động vào 500 năm sau trận chiến khởi nguyên. 

Spio cầm bút, đầu óc như tua lại mọi kiến thức mà cậu cùng nhóm bạn đã ôn luyện trong suốt những tháng qua. Cậu liếc nhanh qua Evangeline, Leander và Orion, mỗi người đều chăm chú vào bài thi của mình, nét mặt nghiêm túc nhưng vẫn toát lên sự tự tin.

Hai giờ trôi qua nhanh như chớp mắt. Tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc môn thi đầu tiên. Các faerie lập tức giơ tay, tạo ra luồng sáng ma thuật ngăn cản học sinh viết thêm.

"Ngồi yên tại chỗ," một faerie bay qua, thu thập từng tờ bài thi từ bàn học sinh. "Ngay sau đây, chúng tôi sẽ phát đề thi lý thuyết tiếp theo."

Spio thở phào nhẹ nhõm. Dù mệt mỏi, cậu cảm thấy khá hài lòng với bài thi của mình. Việc ôn luyện miệt mài suốt những tháng qua cùng nhóm bạn đã giúp cậu vượt qua được môn thi đầu tiên với tâm thế thoải mái hơn.

Một lúc sau, các faerie nhỏ lại xuất hiện, mang theo những phong bì đề thi của môn Sinh vật Huyền Bí. Từng phong bì được trao tận tay mỗi học sinh, ánh sáng từ cánh của các faerie lấp lánh trong không gian yên tĩnh.

Spio nhẹ nhàng mở phong bì của mình, ánh mắt lướt nhanh qua đề thi. Đề bài yêu cầu nhận diện và mô tả đặc điểm chi tiết của 10 sinh vật huyền bí, bao gồm môi trường sống, khả năng ma thuật, và cách tương tác an toàn với chúng.

Trong danh sách của mình, cậu nhận ra có đến năm sinh vật liên quan đến bầu trời – một lĩnh vực mà cậu đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu. Những buổi tối cặm cụi đọc sách trong thư viện Luminara, cậu đã lật tung mọi tài liệu để tìm hiểu về các sinh vật như vậy, với hy vọng nhận diện được sinh vật kỳ bí mà cậu từng nhìn thấy.

RaijuAlkonost, Anzu... Spio mỉm cười khi lướt qua từng cái tên quen thuộc, ghi chú lại những gì cậu nhớ rõ. Cậu tiếp tục đọc danh sách và nhận ra rằng mình biết chắc chắn về chín trong số mười sinh vật được liệt kê. Sinh vật cuối cùng, một cái tên mơ hồ mà cậu chỉ nghe qua một lần, khiến cậu hơi băn khoăn.

Cậu cúi đầu, viết nhanh những dòng đầu tiên cho từng sinh vật mình biết. Sự tập trung cao độ giúp cậu dần gạt bỏ mọi áp lực.

Xung quanh, không khí phòng thi dần sôi động với những biểu cảm đa dạng. Một số học sinh trông vô cùng nhẹ nhõm, nụ cười thoáng qua khi nhận ra các sinh vật quen thuộc trong đề. Ngược lại, vài người khác lộ rõ vẻ hoang mang khi gặp phải những sinh vật chưa từng nghe đến.

Evangeline, ngồi cách Spio vài bàn, tỏ ra khá bình tĩnh. Nhưng nhìn ánh mắt chăm chú của cô khi viết, Spio đoán cô cũng đang tận dụng mọi kiến thức mình có. Leander và Orion, dù cố giữ vẻ điềm tĩnh, đôi lúc vẫn nhíu mày như đang vật lộn với một câu hỏi khó.

Ở góc xa, có tiếng thở dài đầy thất vọng của một học sinh. "Tennin? Chưa nghe bao giờ..."

Spio lén mỉm cười. Dù sao, cậu vẫn cảm thấy mình khá may mắn với đề thi này. Cậu cầm bút, viết thêm vài dòng mô tả về Raiju, một sinh vật thần thoại Nhật Bản, được cho là bạn đồng hành của thần sấm, nó bay lượn giữa các đám mây trong cơn giông bão, đôi khi rơi xuống đất trong hình dáng tia chớp. Tiếng gầm của nó được cho là âm thanh của sấm sét.

Cậu nhanh chóng hoàn thành bài thi Sinh vật Huyền bí, điều này khiến cô Faerie giám sát không khỏi ngạc nhiên. Cậu nộp bài sớm và được cô nhẹ nhàng dẫn ra khỏi phòng thi.

Ở sảnh chính, Spio ngồi xuống một chiếc ghế dài, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà trang trí tinh xảo. Ánh sáng nhẹ nhàng từ những cửa sổ lớn rọi vào tạo nên những vệt sáng lung linh, nhưng trong lòng cậu không hề yên tĩnh. Cậu đang lo lắng về môn thi tiếp theo – Kiểm soát năng lượng phép thuật – môn mà Spio tự nhận là điểm yếu của mình.

Một lúc sau, Spio nghe tiếng bước chân từ hành lang dẫn vào sảnh. Đó là Evangeline và Leander, cả hai vừa kết thúc bài thi. Evangeline, như mọi khi, nở một nụ cười rạng rỡ khi thấy Spio.

"Eva, Leander, tớ ở đây!" Spio gọi, đứng dậy vẫy tay với họ. "Hai cậu làm bài như thế nào rồi? Ổn không?"

Evangeline bước nhanh tới, vẻ mặt tràn đầy tự tin. "Đương nhiên ổn rồi! Bài thi Lịch sử chỉ hỏi đến sự kiện 500 năm sau Chiến tranh Khởi Nguyên, mà tớ thuộc lòng tất cả những gì liên quan đến giai đoạn đó. Còn Sinh vật Huyền bí thì... ngoài sinh vật cuối cùng tớ không nhớ rõ, tất cả những câu còn lại tớ đều trả lời được."

Leander cười, gãi đầu. "Tớ cũng tạm ổn. Có lẽ đủ để đạt 4 medal ở cả hai môn thi. Không xuất sắc như Eva, nhưng cũng không tệ."

Spio bật cười nhẹ, cảm thấy yên tâm phần nào khi bạn bè của mình đều làm tốt. Một lúc sau, các học sinh khác cũng bắt đầu rời khỏi phòng thi, bao gồm Orion. Tất cả nhanh chóng tập trung lại ở sảnh, đợi đến môn thi tiếp theo.

Tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ thi tiếp theo đã đến. Các học sinh được triệu tập đến khu vực sân luyện tập, nơi sẽ diễn ra hai môn thi thực hành: Kiểm soát năng lượng ma thuậtHệ thống phép thuật hiện đại.

Trên sân, Giáo sư Whittaker đã đứng sẵn chờ, bên cạnh một chiếc bàn dài đặt mười quả cầu thủy tinh trong suốt. Ông đưa tay về phía các học sinh, giọng vang dội:

"Giờ các em sẽ kiểm tra kỹ năng kiểm soát năng lượng của mình. Mỗi lượt, các em sẽ được yêu cầu điều khiển tối đa mười quả cầu và giữ chúng ổn định. Số lượng quả cầu các em thành công điều khiển sẽ quyết định số medal mà các em nhận được. Mỗi quả cầu được kiểm soát hoàn hảo sẽ mang lại một medal."

Ông nhìn vào danh sách trong tay, rồi tuyên bố: "Học sinh đầu tiên, Spio!"

Nghe tên mình, Spio cảm thấy tim mình thắt lại. Áp lực đè nặng, nhưng cậu biết mình không thể chùn bước. Cậu hít một hơi sâu, bước lên phía trước, đứng trước mười quả cầu thủy tinh. Giáo sư Whittaker khẽ gật đầu, như động viên cậu.

Spio rút đũa phép, giơ lên trước mặt và niệm: "Raidho Ansuz."

Một quả cầu thủy tinh từ từ bay lên, nhưng quả cầu vàng bên trong rung lắc dữ dội. Spio cố gắng tập trung toàn bộ năng lượng, cảm nhận từng sợi tơ ma thuật đang rung chuyển bên trong quả cầu. Sau một lúc, quả cầu dần ổn định. Spio thở phào, nhưng biết rằng thử thách còn dài.

Cậu tiếp tục với quả cầu thứ hai, mất khá nhiều thời gian nhưng cuối cùng cũng thành công. Tuy nhiên, đến quả cầu thứ ba, Spio cảm thấy sức lực của mình cạn dần, và dù cố gắng hết sức, quả cầu vẫn không thể ổn định.

"Được rồi, Spio. Em có thể dừng lại." Giáo sư Whittaker thở dài. "Người tiếp theo, Evangeline Morwen."

Evangeline bước lên, vẻ mặt tự tin nhưng không tỏ ra kiêu ngạo. Cô giơ cao đũa phép và niệm chú. Ngay lập tức, năm quả cầu bay lên cùng một lúc, ổn định hoàn hảo. Những sợi tơ bên trong không hề dao động, khiến cả sân tập kinh ngạc.

Cô tiếp tục điều khiển thêm ba quả cầu khác một cách dễ dàng. Đến hai quả cuối cùng, Evangeline nhắm mắt, tập trung hoàn toàn. Từng chút một, hai quả cầu cuối cùng cũng bay lên, ổn định không một vết gợn.

"Rất xuất sắc!" Giáo sư Whittaker nói, vẻ mặt đầy tự hào. "Đã lâu lắm rồi mới có học sinh đạt được thành tích mười quả cầu, đáng lẽ ta phải cố gắng giành lấy em từ ngày nhập học chứ."

Lượt của Leander diễn ra suôn sẻ, cậu điều khiển được tám quả cầu. Một số học sinh khác cũng thể hiện khá tốt, nhưng không ai ngoài Evangeline có thể đạt được mười quả cầu.

Có vẻ môn học này khá dễ đối với các học sinh còn lại, mặc dù ngoài ba người Lucienne, Araminta, Orion và hai anh em sinh đôi Luka và Mila thì không có ai điều khiển được nhiều hơn 7 quả cầu nhưng họ đa phần điều khiển được 5 đến 6 quả.  

Sau khi tất cả học sinh hoàn thành bài thi, giáo sư Ravencroft cùng các Faerie bước vào sân tập, chuẩn bị cho môn thi tiếp theo: Hệ thống phép thuật hiện đại. Không khí căng thẳng lại bao trùm khi các học sinh chuyển sang bài thi tiếp theo.

Giáo sư Ravencroft đứng trên bục, ánh mắt sắc sảo nhìn qua từng học sinh. Ông cầm cây đũa phép của mình, nhấn mạnh lời nói bằng một giọng vang vọng:

"Quy chế của môn thi này rất đơn giản. Các em không cần phải gò bó sử dụng phép thuật theo hệ thống cổ ngữ rune mà nhà trường dạy. Dùng bất cứ phương pháp nào mà các em nghĩ ra, chỉ cần giải được thử thách mà tôi đưa ra là đủ."

Nói xong, ông vung đũa một đường mạnh mẽ. Những ổ khóa sắt cũ kỹ, gỉ sét, trông như từ thời cổ đại, bỗng bay lơ lửng khắp căn phòng. Mỗi ổ khóa nhanh chóng tìm được một học sinh, lơ lửng trước mặt họ. "Mở khóa nó đi, các em có 12 phút!" giọng nói của giáo sư vang lên mạnh mẽ.

Căn phòng lập tức tràn ngập sự náo động. Các học sinh ngay lập tức bắt tay vào thử thách, mỗi người một cách tiếp cận khác nhau. Một vài học sinh dùng phép thuật cổ ngữ rune như được dạy, thì thầm những câu thần chú, hy vọng ổ khóa sẽ mở ra. Một số khác cố gắng phá khóa bằng  các loại phép thuật kỳ lạ, cho đến việc sử dụng bùa chú hay đốt nên những ngọn lửa bằng nến mà giải phép.

Spio cầm ổ khóa trước mặt mình, cảm thấy bối rối. Cậu xoay nó trong tay, quan sát cẩn thận. Không có bất kỳ lỗ khóa nào. Spio nhìn quanh và thấy một số bạn học xung quanh đã sử dụng phép thuật, từ việc phóng các tia sáng nhỏ vào ổ khóa đến việc bao phủ nó bằng các vòng tròn phép thuật.

Spio hít một hơi thật sâu, cầm chặt cây đũa phép, cậu quyết định sử dụng phép "Raidho Ansuz" – phép mở khóa duy nhất mà cậu được học trong thời gian ở Luminara. Cậu nhắm mắt tập trung, cảm nhận nguồn năng lượng ma thuật trong mình và niệm chú.

"Lớp màng năng lượng xuất hiện, bao phủ lấy ổ khóa như một lớp vải mềm mại phát sáng. Trong giây lát, nó tan biến, để lại những hạt bụi sáng rơi xuống nền đất, như ánh sao rơi lấp lánh.

Tuy nhiên, Spio nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn. Những gì cậu lo lắng nhất đã xảy ra – nguồn năng lượng bên trong cậu dường như vượt quá kiểm soát. Nó không dừng lại ở việc phá bỏ lớp màng bảo vệ ổ khóa mà tiếp tục thâm nhập sâu hơn, len lỏi vào bên trong cấu trúc của nó.

Trước mắt Spio, chiếc ổ khóa bắt đầu đỏ ửng lên, giống như một thanh sắt vừa được lấy ra khỏi lò rèn. Cậu kinh hoàng, cố gắng rút lại năng lượng, nhưng đã quá muộn. Nhiệt lượng từ ổ khóa tăng lên nhanh chóng, nó tan chảy thành từng giọt kim loại nóng chảy, rơi xuống sàn đá lạnh giá.

Mỗi giọt kim loại nóng rơi xuống đều phát ra những tiếng xèo xèo nhỏ khi tiếp xúc với sàn, trước khi đông cứng lại, để lại những vệt đen bóng. Spio đứng đó, nhìn chiếc ổ khóa giờ chỉ còn lại một vũng kim loại khô cứng trên nền, lòng tràn ngập lo lắng.

"Spio, em làm cái gì vậy?" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía giáo sư Ravencroft, ánh mắt ông nhìn cậu vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

Giáo sư Ravencroft đứng ở trung tâm phòng, ánh mắt thoáng vẻ bất lực khi nhìn chiếc ổ khóa của Spio tan chảy thành một vũng kim loại trên sàn đá. "Chà, Spio, không biết phải nói gì," ông thở dài, lắc đầu. "Đứng đó cho đến khi kết thúc thử thách thứ nhất đi."

Spio chỉ biết cúi đầu, cảm giác như cả phòng thi đang đổ dồn ánh mắt vào mình. Cậu lùi lại một bước, đứng tựa vào tường, trong lòng tràn ngập sự căng thẳng và tự trách. Cậu lo lắng không biết thất bại này sẽ ảnh hưởng ra sao đến kết quả của mình.

Bỗng nhiên, một tiếng tách vang lên từ chiếc ổ khóa bên cạnh. Spio ngẩng lên và thấy Evangeline, đứng ngay gần đó, vừa mở xong ổ khóa của mình. Cô thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Spio với ánh mắt an ủi.

"Đừng lo, Spio," cô nói khẽ, nở một nụ cười động viên. "Đây chỉ là cái đầu tiên thôi, cậu đừng nghĩ đến nó mà tập trung cho những cái sắp tới đi."

Lời nói của Evangelin khiến Spio cảm thấy được an ủi phần nào. Dù vậy, trong lòng cậu vẫn còn chút bất an.

Một tiếng vỗ tay lớn vang lên, kéo mọi ánh mắt hướng về phía giáo sư Ravencroft. "Thử thách đầu tiên đã kết thúc!" ông tuyên bố. "Rất tốt, có vẻ như gần như tất cả các em đều hoàn thành. Giờ chúng ta sẽ chuyển sang thử thách thứ hai."

Giáo sư Ravencroft đưa tay lên, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy nghi: "Thử thách thứ hai là kiểm tra khả năng ẩn giấu của các em. Bây giờ, các em sẽ có đúng 5 phút để che giấu bản thân mình sao cho thầy không thể nhìn thấy. Nếu sau 5 phút mà các em vẫn trong tầm mắt của thầy, nghĩa là các em thất bại."

Cả lớp xôn xao, các học sinh bắt đầu bàn bạc nhỏ với nhau về cách sẽ sử dụng phép thuật. Spio siết chặt đũa phép trong tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Dù cậu đã thất bại trong thử thách đầu tiên, cậu không thể để thử thách này trôi qua một cách vô ích.

"5 phút, bắt đầu!" Giáo sư Ravencroft hô to, tay ông giơ lên chiếc đồng hồ phép thuật phát sáng, đếm ngược thời gian. Không gian phòng thi bỗng chốc trở nên rộn ràng khi các học sinh lao vào hành động, thi triển những phép thuật ẩn thân độc đáo của mình.

Spio cầm chắc đũa phép trong tay, trán lấm tấm mồ hôi khi cậu cố gắng niệm phép ẩn thân. "Isa Laguz," cậu thì thầm, nhưng dù đã thực hiện đúng mọi động tác, cơ thể cậu chỉ mờ đi trong vài giây rồi lại hiện ra rõ ràng. Tâm trạng căng thẳng và áp lực khiến phép thuật không thể duy trì được.

Cậu thử lại lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Từng cặp mắt của các bạn học dù đã biến mất khỏi không gian, nhưng cảm giác như họ vẫn đang dõi theo thất bại của cậu.

Ở bên cạnh, Evangeline đã hoàn toàn tàng hình, chỉ để lại một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, "Spio, đừng lo lắng. Nghe mình này, chỉ cần thả lỏng và cảm nhận."

Dù không thể nhìn thấy Evangeline, Spio vẫn cảm nhận được sự an ủi từ giọng nói của cô. "Mình... mình không cảm nhận được dòng chảy." cậu nói khẽ, giọng đầy tự trách.

Evangeline tiếp tục, giọng nói như một sợi dây kết nối giúp cậu lấy lại bình tĩnh. "Được rồi, nhắm mắt lại. Đừng chạm vào mà hãy cảm nhận dòng chảy năng lượng. Chúng luôn chuyển động, như dòng suối chảy qua người chúng ta."

Spio làm theo lời cô, nhắm mắt và hít thở thật sâu. Lần đầu tiên trong buổi thi, cậu bắt đầu cảm nhận được một thứ gì đó khác biệt. Trong bóng tối phía sau đôi mắt nhắm, cậu thấy những luồng năng lượng nhỏ bé như những dải lụa mỏng manh chảy quanh mình, kết nối mọi thứ trong không gian này.

"Đúng rồi, cậu đang thấy chúng," giọng Evangeline dịu dàng khích lệ. "Giờ thì, đừng cố chống lại dòng chảy đó. Hãy nhẹ nhàng điều hướng nó, hướng nó vòng qua người cậu. Đừng để dòng chảy cảm nhận được sự hiện diện của cậu."

Spio hít thở đều đặn, đưa đũa phép lên lần nữa. "Isa Laguz, "cậu thì thầm. Lần này, cậu không chỉ thực hiện phép thuật, mà còn hòa mình vào dòng năng lượng của thế giới.

Những dải năng lượng quanh cậu dần thay đổi, bẻ cong một cách nhẹ nhàng theo ý niệm của cậu. Spio cảm giác như cơ thể mình đang hòa tan, không còn là một phần của thực tại nữa. Khi cậu mở mắt ra, ánh sáng và không khí xung quanh cậu phản chiếu một cách kỳ lạ, như thể cậu đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

"Thấy chưa, cậu làm được rồi," Evangeline thì thầm, nụ cười của cô dù cậu không nhìn thấy nhưng vẫn hiện hữu trong giọng nói.

Spio cảm nhận được sự nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Cậu biết rằng, dù đã rất khó khăn, nhưng nhờ có Evangeline, cậu đã vượt qua được thử thách của bản thân.

Khi giáo sư Ravencroft lôi ra một chiếc lọ nhỏ từ trong túi, ánh sáng xanh lơ lửng phát ra từ bên trong khiến mọi ánh mắt đổ dồn về nó. Cảnh tượng trở nên kỳ lạ khi không gian xung quanh dường như bị bóp méo, tất cả đều bị hút về phía chiếc lọ như thể nó chứa đựng một điểm trung tâm vô cùng.

Tiếng thét lạnh lùng, xa lạ phát ra từ chiếc lọ, không giống bất kỳ âm thanh nào mà các học sinh từng nghe. Âm thanh ấy xuyên qua không khí, chạm thẳng vào tâm trí mọi người. Nó như một luồng dao sắc bén, làm tê liệt tâm trí và khiến cơ thể trở nên yếu ớt.

Spio cảm thấy đầu óc quay cuồng, đôi chân không chịu được trọng lượng của chính mình. Cậu nhìn xung quanh, thấy bạn bè mình cũng đang gục xuống sàn, dùng tay ôm lấy đầu để cố gắng chống chọi lại cơn đau như xé toạc linh hồn.

Evangeline, với ánh mắt kiên định, đã nhanh chóng giơ đũa phép của mình lên và niệm chú bảo vệ tâm trí. Một luồng sáng trắng bao quanh cô, tạo nên một lá chắn vô hình giúp cô đứng vững.

Ở một góc khác, Lucienne Pyre, dù vẻ mặt hơi nhăn nhó, nhưng cũng vững vàng đứng đó. Ngọn lửa phượng hoàng của cô sáng rực, đẩy lùi sức mạnh bí ẩn phát ra từ chiếc lọ.

Spio cố gắng hết sức, lúc này tâm trí cậu như được bao bọc bởi thứ gì đó, trong đầu cậu là hình ảnh một đôi mắt phát ra thứ ánh sáng xanh dương mở dần chiếu thứ ánh sáng kỳ lạ vào người cậu. Tâm trí như được thanh tẩy Spio đứng lên từ từ, cậu nhìn Evangeline, người duy nhất gần mình vẫn còn đứng vững, mà trong lòng đầy ngưỡng mộ lẫn thất vọng.

Khi giáo sư Ravencroft đậy nắp lọ lại, tiếng thét từ chiếc lọ lập tức ngừng lại, để lại một không gian yên lặng đến rợn người. Mọi người dần cảm nhận được hơi thở trở lại, nhưng những dư âm từ tiếng thét vẫn ám ảnh.

Giáo sư quét ánh mắt sắc lạnh qua đám học sinh đang lồm cồm bò dậy, giọng ông trầm nhưng đầy uy lực:

"Những ai vẫn đứng vững được coi là đã vượt qua thử thách này." Giáo sư Ravencroft tuyên bố, giọng nói trầm nhưng sắc bén vang vọng khắp căn phòng. Ông liếc nhìn các học sinh, ánh mắt đầy sự thất vọng, như thể không tin vào những gì vừa diễn ra trước mắt.

"Phát triển phép thuật đã cả ngàn năm để tạo ra phép bảo vệ tâm trí," ông nói, giọng đầy vẻ mỉa mai. "Vậy mà chỉ có vài đứa chịu học. Thật là đáng thất vọng!"

Không khí trong phòng nặng nề hơn bao giờ hết. Các học sinh, phần lớn đang gượng dậy từ sàn nhà, đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào giáo sư. Một số ánh mắt lướt qua Evangeline và Lucienne, và cả Spio.

"Đừng nghĩ rằng điều này là một trò đùa," ông nói, giọng càng thêm sắc bén. "Phép bảo vệ tâm trí không phải chỉ để vượt qua một bài kiểm tra. Nó là sự sống còn. Phép thuật hiện đại mang đến cho các em cách bảo vệ tâm trí mà ai cũng sử dụng được mà các em lại không học nó."

Evangeline liếc nhìn Spio, ánh mắt cô dịu lại. Cô bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, khẽ nói: "Có vẻ không sao rồi nhỉ? Tớ bảo cậu làm được mà."

Spio gật đầu yếu ớt, nhưng trong lòng cậu lại đầy bối rối. Cậu thậm chí còn chẳng hiểu nổi tại sao mình có thể vượt qua thử thách thứ ba. Mọi thứ dường như mờ nhạt trong trí nhớ; cậu chỉ nhớ đến sự hỗn loạn của tiếng thét và cơn đau nhói trong tâm trí trước khi tất cả im lặng.

Ở một góc phòng, Leander đang ngồi gục xuống, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt cậu. "Vậy là mình vừa đánh mất hai medal..." cậu thì thầm, giọng nói lạc đi.

Spio khẽ liếc nhìn Leander, cảm nhận được sự chua xót trong lời nói của cậu bạn. Thử thách này không chỉ là bài kiểm tra về kỹ năng, mà còn là sự đánh giá tinh thần và ý chí. Những ai thất bại, dù chỉ một chút, đều cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.

Thì ra, như giáo sư Ravencroft đã giải thích sau đó, thử thách đầu tiên – dễ nhất – chỉ mang về một medal cho người vượt qua. Nhưng hai thử thách còn lại, với mức độ khó cao hơn, mỗi thử thách đều có giá trị hai medal. Điều này khiến kết quả của vòng ba càng trở nên quan trọng.

Evangeline dường như hiểu rõ tình cảnh của Leander. Cquay lại, nói với vẻ khích lệ: "Leander, đừng tự trách bản thân quá. Đây mới chỉ là kỳ thi đầu tiên. Cậu vẫn còn thời gian để cải thiện thành tích của mình."

Leander khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hy vọng. Dù thất vọng vẫn còn đó, nhưng lời nói của Evangeline giúp cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

 Buổi chiều tà buông xuống học viện Luminara, ánh sáng vàng cam dịu dàng phủ khắp sân trường, mang lại cảm giác yên bình sau một ngày thi căng thẳng. Các học sinh được phép nghỉ ngơi để chuẩn bị cho kỳ thi Thực hành Phép thuật vào tối hôm sau. Trong một góc yên tĩnh của thư viện ngoài trời, nhóm bạn của Spio quây quần bên nhau, vừa thư giãn vừa thảo luận về số medal mà mình có thể đã đạt được.

Evangeline là người có vẻ thoải mái nhất. Cô tựa lưng vào ghế, đôi tay đan trước ngực, nụ cười nở trên môi. "Tớ chắc chắn đã có đủ 20 medal rồi," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn cô với ánh mắt ghen tị.

Leander bấm bấm ngón tay, tính toán kỹ lưỡng. "Tớ nghĩ mình có 15 medal," cậu nói, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. "Ngày mai, tớ phải làm thật tốt để đảm bảo đạt được huy hiệu vàng, tớ không muốn năm sau phải kiếm thêm medal chỉ để bù cho năm nay đâu."

Orion ngồi thở dài bên cạnh, tay chống cằm. "Tớ đoán là mình có 14 medal," cậu nói, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. "Cũng không đến nỗi, năm sau có vẻ chỉ cần kiếm thêm ít medal bù cho năm nay thôi"

Lucienne, ngược lại, chẳng hề giấu nổi sự hào hứng. "Còn tớ và Araminta," cô nói, nhướn mày đầy tự hào, "cả hai chắc chắn có ít nhất 17 medal rồi. Ngày mai chỉ cần đạt thêm vài điểm là ổn."

Mọi ánh mắt đổ dồn về Spio, người đang lặng lẽ ngồi một góc, tay cầm cây đũa thép vung một cách chán nản. Cậu ngước lên, đôi mắt đầy trầm tư. "Tớ..." cậu ngập ngừng. "Tớ đoán mình chỉ có khoảng 12 medal."

Sự im lặng bao trùm nhóm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng ngay lập tức, Evangeline lên tiếng, giọng điệu đầy khích lệ:

"12 cũng không phải là không cứu vớt được, Spio. Cậu chỉ cần cố gắng hết sức trong bài thi ngày mai là được. Đây là cơ hội cuối cùng để cậu bứt phá."

Leander cũng gật đầu, vỗ vai cậu bạn. "Phải đấy. Chỉ cần tổng của cậu trên 15 là được. Có gì thì năm sau, cậu ráng kiếm thêm để bù vào. Đừng tự tạo áp lực quá mức."

Spio mỉm cười yếu ớt, lòng cậu vẫn còn chút bất an, nhưng những lời động viên từ bạn bè ít nhiều giúp cậu lấy lại tinh thần. Cậu thầm nghĩ, ngày mai sẽ là một thử thách thực sự, không chỉ để đạt được medal, mà còn là cách để chứng minh rằng cậu không phải là một gánh nặng hay kẻ thua kém trong lớp.

Khung cảnh thay đổi hoàn toàn khi cả lớp tập trung trước khu rừng bên cạnh Luminara vào chiều tối ngày hôm sau. Ánh nắng cuối ngày nhạt nhòa chiếu qua những tán cây, tạo thành những mảng sáng tối lung linh trên mặt đất. Khu rừng tỏa ra một bầu không khí vừa bí ẩn vừa lạnh lẽo, khiến không ít học sinh rùng mình.

Các học sinh đứng thành hàng ngay ngắn, ai nấy đều toát lên vẻ hồi hộp. Tiếng lá xào xạc dưới làn gió nhẹ khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng. Những cây cổ thụ cao vút như muốn nuốt chửng những ánh nhìn lo lắng của các học sinh, và từ sâu trong rừng, tiếng kêu lạ lẫm của một sinh vật nào đó càng khiến mọi người thêm phần bất an.

Giáo sư Ravencroft nhấn mạnh, giọng nghiêm túc. "Các em sẽ được phát thẻ liên lạc. Nhiệm vụ của các em là phải băng qua khu rừng này theo con đường đã được đưa ra. Trong khu rừng, các sinh vật huyền bí sẽ xuất hiện, và các fairies sẽ quan sát mọi hành động của các em để đánh giá." 

"Có lẽ sẽ có những thách thức đầy khó khăn," giáo sư tiếp tục, "nhưng ta tin rằng mọi người sẽ vượt qua được. Hãy tin vào bản thân và sức mạnh của mình."

Cả lớp đều nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự hồi hộp và quyết tâm. Họ nhận thẻ liên lạc và sẵn sàng bước vào cuộc phiêu lưu mới. 

"Ai có câu hỏi gì thì có thể đưa ra bây giờ!" giáo sư Ravenscroft đợi một hồi không thấy ai trả lời liền nói với giọng nghiêm túc. " Không có ai à? Vậy học sinh đi theo giáo sư Whittaker đầu tiên sau đó đến những học sinh đi theo tôi, giáo sư Windstrider và cuối cùng là bốn học sinh của Greystone sẽ xuất phát . Nếu có chuyện gì xảy ra thì hày dùng thẻ liên lạc để gọi trợ giúp. Tuy vậy sẽ mất một chút ít thời gian để có người đến cứu các em nên vẫn phải cẩn thật hết sức có thể." 

"Có vẻ mọi người đã hiểu rồi nên giờ ta xin chúc các em thành công."

Khi các học sinh lần lượt bước vào khu rừng, không mất lâu, tiếng kêu rên cùng với tiếng hét bất ngờ vang lên. Mọi người đều quay đầu về phía tiếng ồn và một lúc sau họ thấy giáo sư Greystone xuất hiện và vác trên vai một cậu học sinh nam đang ướt sũng. 

Giáo sư Ravenscroft bước tiếp lên, khuôn mặt đầy lo lắng. "Em ấy có bị gì nghiêm trọng không?" ông hỏi, giọng nghiêm túc.

Giáo sư Greystone gật đầu, cầm lấy học sinh nam với vẻ mệt mỏi. "Không sao! Nhưng do em ấy cố chấp nên đã báo cáo hơi trễ nên mới bị ta vác về với tình trạng như này!" 

Người học sinh đó hiện ra ánh mắt tràng đầy sự thất vọng và buồn bã khiến cả lớp nhìn nhau với sự hoang mang và lo lắng, hiểu rằng cuộc thi này không dễ dàng như họ tưởng.

Giáo sư Ravenscroft nói rất rõ ràng và mạnh mẽ: "Đừng có quá kiêu ngạo! Nếu có chuyện gì thì phải từ bỏ và liên hệ giúp đỡ ngay lập tức, những pháp sư tự cao và không nhân thức được sức mạnh mình thì ta chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ bỏ mạng. " 

Khi lượt của các học sinh đi theo giáo sư Whittaker đã kết thúc và đến lượt các học sinh theo Ravencroft tiến lên, lại có tiếng hét và tiếng ồn từ khu rừng vang vọng, khiến Evangeline cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Cô có thể là một học sinh xuất sắc nhưng chưa từng trải qua những chuyện nguy hiểm như này bao giờ. 

Spio đang đứng phía sau chờ đến lượt thi của mình thì cậu chợt nhìn thấy Evangeline với vẻ mặt đầy lo lắng đó nên cậu liền đến gần an ủi cô. "Đừng lo, Eva," cậu nói, cố gắng đưa ra một nụ cười an ủi. "Cậu cũng đã có đủ medal rồi mà." 

Evangeline ngượng cười nhìn Spio."Đúng là có đủ rồi nhưng phần thi này tớ vẫn sợ, tớ chưa từng đi vô rừng một mình nói chi đến cái khu rừng toàn thứ kỳ lạ này."

Spio nghe xong vội vàng nói. "Đừng lo! Trong đó không có gì đâu, tớ từng đi trong khu rừng này rồi. Có lẽ chỉ toàn là những thứ được các giáo sư sắp xếp thôi nên không có gì phải sợ đâu." 

"Học sinh tiếp theo! Evangeline Morwen!"

Evangeline bỗng ôm Spio lấy một cái rồi quay đầu đi vào rừng để bắt đầu kỳ thi để Spio đứng hình không biết chuyện gì xảy ra. 

"Tớ đã bảo rồi mà Spio" Leander bổng lại gần nói nhỏ với Spio khiến cậu giật mình.

Spio liền quay mặt tìm kiếm ai đó, cậu nói lớn: "Aramita, Leander tìm cậu nè, hình như cậu ấy có gì muốn nói đó!" 

Nghe được thì Aramita liền đi tới, dán ánh mắt mình vào Leander với vẻ mặt trông chờ khiến cậu ấy bối rối, Spio lúc này thì cũng đắc ý bước đi chỗ khác để lại không gian cho hai bạn.  

Rừng cây nguyên sơ trải rộng như một bức tranh thủy mặc khổng lồ, màu xanh thẳm và huyền ảo, tựa hồ đang thì thầm kể về những bí mật của nó. Evangeline, với cảm giác hồi hộp rạo rực, bước nhẹ trên lớp lá khô rì rào dưới chân, mỗi bước chân đều tiến vào sâu hơn vào khu rừng cổ thụ. Nơi đây, mỗi tiếng động nhỏ cũng có thể là dấu hiệu của một khám phá mới mẻ hoặc một mối nguy hiểm ẩn náu. 

"Mình không thích bóng tối chút nào! Sao lại tổ chức kỳ thi vào lúc này chứ." Evangeline thì thầm với chính mình, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Sau một hồi không có gì xảy ra khiến Spio cũng an tâm phần nào vì có vẻ Evangeline an toàn qua bài thi. 

Khi các mọi người đã vào khu rừng hết thì cuối cùng chỉ còn bốn học sinh còn lại của Greystone đứng đó, ngoài Spio thì trông có vẻ cả ba người đều rất bình tĩnh.

Lucienne được gọi đầu tiên sau đó đến Araminta và kế tiếp là Leander. Cả ba người vào thi và để lại Spio một mình trong lo lắng. 

"Spio vào đi! Em là người cuối cùng rồi đó. Và cuộc thi này không cho phép bay cao và băng qua khu rừng nên em không được phép sử dụng khả năng bay của mình, mà có muốn thì em cũng không thể đâu."

Spio gật đầu không nói gì và bước vào rừng với quyết tâm sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách mà cuộc thi có thể đưa ra. 

Spio bước vào khu rừng, ánh mắt chăm chú quan sát xung quanh. Những gốc cây cổ thụ to lớn vươn lên như những người khổng lồ canh giữ khu vực, tán lá rậm rạp che khuất ánh mặt trời, chỉ để lại những tia sáng nhỏ len lỏi qua khe lá. Con đường quanh co trước mặt được rải một ít bụi phát sáng lấp lánh – dấu hiệu chỉ đường của các Faerie.

Một Faerie nhỏ bất ngờ hiện ra từ một bụi cây gần đó, đôi cánh mảnh mai của nó phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Với giọng nói trong trẻo, nó nói với Spio:

"Thử thách này bao gồm năm medal, mỗi cái được giấu ở một vị trí khác nhau trong khu rừng. Cậu cần tìm được ít nhất một medal và đến một cánh cổng dịch chuyển ở cuối rừng. Đó là cách duy nhất để hoàn thành phần thi này. Hãy cẩn thận, vì khu rừng này không hề đơn giản như vẻ ngoài của nó."

Spio gật đầu, cảm ơn Faerie và tiếp tục bước đi. Cậu men theo con đường mòn được đánh dấu, từng bước cẩn thận để tránh dẫm phải bất kỳ điều gì bất thường. Không khí trong rừng lạnh lẽo, pha lẫn một chút u ám, khiến Spio cảm thấy hồi hộp nhưng cũng đầy quyết tâm

Đang bước đi, bỗng tai Spio nghe được một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía trước. Những giai điệu êm đềm, nhẹ nhàng như những sợi tơ vô hình kéo tâm hồn cậu vào một thế giới khác, đầy mê hoặc và kỳ bí. Trái tim Spio đập mạnh, vang vọng cảm giác vừa lạ lẫm vừa khó tả, như thể cậu bị thôi miên bởi âm thanh ấy.

Lôi cuốn bởi giai điệu, Spio bước đi, rời khỏi con đường mòn được đánh dấu bởi bụi phát sáng. Những bước chân cậu chậm rãi, nhưng mỗi bước lại như không còn thuộc về ý chí của mình. Cậu tiến ngày càng gần hơn tới nơi phát ra âm thanh kỳ diệu.

Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Spio không khỏi ngạc nhiên. Một hồ nước yên ả hiện ra, mặt hồ phẳng lặng như mặt gương, phản chiếu ánh trăng rực rỡ. Cả không gian như chìm trong vẻ đẹp mơ hồ, huyền bí, đến mức chỉ cần hít thở cũng cảm giác như chạm vào phép màu. Ở giữa hồ là một hòn đảo nhỏ với một bệ đá. Ánh trăng chiếu xuống bệ đá, lóe lên một tia sáng—một Medal lấp lánh. Spio cảm nhận được đó chính là mục tiêu đầu tiên của mình.

Nhưng khi đôi chân cậu vừa nhấc lên khỏi mặt đất, cơ thể cậu lại như bị âm thanh kia níu chặt. Đôi chân cậu bước xuống hồ nước trong vô thức, mỗi bước càng sâu hơn. Chỉ vài phút sau, nước đã ngập tới ngang vai. Cái lạnh của hồ nước về đêm khiến cậu rùng mình, giật mình nhận ra điều bất thường.

"Cái này... hình như đã từng nghe ở đâu đấy," Spio thầm nghĩ, cố gắng tìm kiếm trong ký ức mơ hồ của mình.

"Âm thanh, một cái hồ nước..." Cậu sững người, ký ức trong lớp học sinh vật huyền bí ùa về. Spio bỗng nhận ra đó là Sirens—những sinh vật nửa người nửa cá với giọng hát đầy huyền bí.

Sirens có khả năng mê hoặc bất kỳ ai nghe được tiếng hát của chúng, khiến họ bị cuốn vào làn nước sâu thẳm. Những kẻ bị Sirens quyến rũ thường không bao giờ trở lại. Spio bắt đầu hoảng loạn, cố gắng kìm nén cảm giác mê muội và trấn tĩnh bản thân, nhưng tiếng hát kia dường như len lỏi sâu hơn vào tâm trí, làm lu mờ lý trí của cậu.

Trong khi đang lo lắng, Spio bất chợt nghe thấy một tiếng thét kỳ lạ vọng lên từ phía sau. Cậu quay phắt lại, đôi mắt mở to khi phát hiện một cái vây cá sắc nhọn trồi lên khỏi mặt nước, bơi nhanh về phía cậu với tốc độ đáng sợ.

Spio cố gắng bay lên nhưng cơ thể cậu như bị níu lấy bởi chính cái hồ nước này, đôi tay cậu siết chặt trong làn nước lạnh buốt. Ý tưởng lóe lên trong đầu, cậu lập tức vung tay, phóng một tia sét xuống mặt hồ. Dòng điện chớp sáng rạch ngang màn đêm, nhưng mặt nước chỉ rung chuyển nhẹ nhàng, chẳng có gì xảy ra.

Spio mím môi, đôi mắt cậu nheo lại đầy quyết tâm. Cậu nhúng cả hai tay xuống nước, chờ đợi. "Nếu một lần không đủ, thì đợi nó đến gần hơn vậy," cậu tự nhủ, đầu ngoảnh lại quan sát sinh vật đang lao đến với đôi mắt đen tuyền phản chiếu hình bóng của chính mình.

Khi nó đến gần, đầu sinh vật nhô lên khỏi mặt nước, để lộ khuôn mặt nửa người nửa cá kỳ dị với những đường nét xấu xí và đôi mắt trống rỗng. Không chút do dự, Spio phóng ra một loạt tia sét xuống nước. Một ánh sáng chói lòa bùng lên, kèm theo âm thanh chát chúa. Hồ nước rung chuyển mãnh liệt, rồi mọi thứ dần trở lại tĩnh lặng.

Spio thở phào, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng đột nhiên, sinh vật đó lại trồi lên, cơ thể nổi đênh trên mặt nước. Khuôn mặt kỳ dị của nó lộ rõ, khiến Spio giật mình lùi lại. Cậu nhanh chóng giơ tay lên , sẵn sàng tung đòn tiếp theo.

"Đừng!" Một giọng nói the thé bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Spio khựng lại, ánh mắt quay về hướng giọng nói. Một nàng Faerie nhỏ bay nhanh đến, đôi cánh của cô ta ánh lên màu xanh nhạt. "Dừng lại đi! Thêm một lần nữa là cô ấy chết thật đấy!" Cô ta hoảng hốt kêu lên, chắn giữa Spio và sinh vật.

"Trời ạ! Cô ấy đã bất tỉnh rồi mà cậu còn định làm gì vậy," nàng Faerie tiếp tục nói, giọng đầy bức xúc.

Spio cau mày, lùi lại một bước. Lúc này, cậu mới nhận ra sinh vật trước mặt chính là một Siren, nhưng nó không còn động đậy, chỉ nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

"Cậu tàn nhẫn thật đấy!" Nàng Faerie quay lại, vung tay chỉ thẳng vào mặt Spio. "Các học sinh khác chỉ tìm cách rời đi hay tìm cách vượt qua hồ thôi. Chỉ có cậu là lao xuống và tấn công cô ấy. Cậu nghĩ mình đang làm gì thế hả?"

Spio cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. "Tôi xin lỗi," cậu lắp bắp, đôi mắt không dám nhìn thẳng.

Nàng Faerie lắc đầu, thở dài mệt mỏi. "Đi tiếp lấy medal đi. Đừng làm rối thêm nữa. Tôi sẽ lo phần còn lại ở đây."

Spio nhanh chóng nhặt chiếc medal từ bệ đá giữa hồ và trở lại con đường đã được vạch sẵn. Cậu đoán rằng con đường này sẽ dẫn thẳng đến cánh cổng dịch chuyển, trong khi những medal còn lại sẽ được giấu đâu đó quanh khu rừng. Nhưng ý nghĩ về 12 medal cứ vang vọng trong tâm trí, khiến Spio cuối cùng quyết định rời khỏi con đường an toàn để tìm kiếm thêm.

Trong không gian yên tĩnh của khu rừng cổ thụ, Spio tiếp tục hành trình, bước qua những cái cây to lớn với bóng râm dày đặc phủ kín mặt đất. Tiếng bước chân của cậu khe khẽ hòa lẫn với tiếng xào xạc của gió qua tán lá. Bỗng nhiên, một tảng đá phía trước, được ánh trăng chiếu rọi, thu hút ánh nhìn của cậu. Vẻ ngoài quen thuộc của nó khiến Spio dừng bước, đôi mắt khẽ nheo lại như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.

Cậu tiến lại gần, cảm giác trong lòng dần trở nên rõ ràng hơn. Đó chính là tảng đá nơi cậu đã từng nằm nghỉ khi bị sét đánh đến bất tỉnh trong những ngày đầu tiên lạc vào khu rừng này. Lần đó, do quá vội vã để trở về trường, Spio không kịp quay lại nhìn kỹ. Nhưng giờ đây, cậu có dịp quan sát tỉ mỉ hơn.

Những vết cháy đen do tia sét đánh vẫn còn in hằn trên mặt đá, tạo thành các hoa văn kỳ lạ. Phía sau lớp cháy đen, một hình ảnh khác hiện lên rõ hơn dưới ánh trăng. Đó là một hình chạm khắc kỳ quái, giống như hình trái tim được khắc chi chít các ký tự lạ mắt, trông nó giống như rune nhưng... phức tạp hơn. Spio cau mày, trong lòng lờ mờ cảm giác cậu đã từng thấy những ký tự này ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ rõ.

"Mình đã từng nhìn thấy nó... nhưng ở đâu?" Spio thầm nghĩ, những thắc mắc quẩn quanh trong đầu, kéo cậu vào dòng suy tư mông lung.

Một lúc lâu sau, Spio thở dài, biết rằng đây không phải lúc để tìm hiểu mọi chuyện. Cậu đành gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục bước đi sâu hơn vào khu rừng. Sau vài phút, cậu quay lại con đường mòn, quyết tâm tập trung vào việc quay lại cuộc thi.

Thế nhưng, khi Spio lướt qua những bụi cây rậm rạp, cậu chợt dừng chân. Trước mắt cậu hiện ra một kiến trúc cũ kỹ, dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Những bức tường đá nứt nẻ, phủ đầy rêu phong và lấm tấm vết dấu của thời gian. Cánh cửa trước khép hờ, bên ngoài là một khoảng sân nhỏ rải đá vụn, mờ ảo dưới ánh trăng.

Trước cổng, một bức tượng đá khổng lồ đứng sừng sững. Đó là hình một con quỷ, với đôi cánh dơi rộng lớn đang dang ra như thể sẵn sàng lao vào kẻ xâm phạm. Khuôn mặt xấu xí, méo mó của nó khiến Spio không khỏi lạnh sống lưng.

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn từ cái nhìn đầu tiên, thì một âm thanh rắc rắc vang lên, làm cậu giật mình.

Bức tượng đột ngột cử động, từng khớp đá phát ra những tiếng nứt vỡ ghê rợn. Đôi mắt trống rỗng của nó như sống dậy, phát ra một luồng sáng đỏ rực. Cánh tay khổng lồ vung lên, và con quỷ lao thẳng về phía Spio như thể được đánh thức bởi một lực siêu nhiên nào đó.

Spio nhanh nhẹn né sang một bên, khiến bức tượng đâm sầm vào một cái cây to bên cạnh, phát ra âm thanh rền vang như sấm. Mặc dù cú va chạm mạnh mẽ làm rung chuyển cả khu rừng, bức tượng dường như không hề hấn gì. Nó quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực phát sáng, từ miệng phun ra một quả cầu lửa dữ dội, lao thẳng về phía Spio.

"Algiz Thurisaz!" Spio hét lên, nhanh chóng niệm chú tạo ra một lá chắn ma thuật. Lá chắn phát sáng rực rỡ, chặn đứng quả cầu lửa trong gang tấc, khiến nó vỡ tan thành những đốm xanh lam trước khi biến mất.

Không bỏ lỡ cơ hội, Spio tập trung sức mạnh, đưa tay phóng ra những tia sét chói lòa nhắm vào bức tượng. Tia sét đánh trúng mục tiêu, làm bức tượng lùi lại vài bước. Nhưng khi khói tan, Spio nhận ra lớp đá cứng rắn trên cơ thể Gargoyle chỉ bị cháy xém một chút, dường như đòn tấn công của cậu chẳng mảy may làm tổn hại đến nó.

Bức tượng dừng lại một chút, đôi mắt phát sáng rực hơn, ánh nhìn lạnh lẽo tập trung vào Spio. Lúc này, cậu chợt nhớ ra điều gì đó.

"Gargoyle!" Spio thốt lên, nhận ra sự thật.

Cậu lẩm bẩm trong hơi thở dồn dập: "Mình đã học về nó... Gargoyle là những sinh vật bị hóa đá bởi tổ tiên của phù thủy gia tộc Ophidian. Qua hàng thế kỷ, chúng tồn tại dưới dạng bức tượng, bất động suốt ban ngày. Nhưng vào ban đêm, nếu có ai đó vô tình tiếp cận khu vực chúng canh giữ, Gargoyle sẽ được đánh thức và bảo vệ lãnh thổ bằng mọi giá."

Bức tượng, giờ đây rõ ràng là một Gargoyle, gầm lên giận dữ. Nó vươn đôi cánh dơi khổng lồ, lao thẳng về phía Spio với tốc độ kinh hoàng. Nhìn thấy sức mạnh vượt trội của nó, Spio quyết định rằng đối đầu trực diện sẽ là tự sát.

Cậu quay đầu, chạy thẳng về phía tòa kiến trúc bỏ hoang. Tiếng bước chân nặng nề của Gargoyle đuổi sát phía sau, mỗi cú vung cánh của nó làm không khí xung quanh rung chuyển. Spio lao qua cánh cửa gỗ cũ kỹ, bước vào một hành lang sâu thẳm.

Mọi thứ xung quanh Spio chìm trong vẻ kỳ bí. Ánh sáng xanh lam dịu nhẹ từ lớp rêu phát ra, soi sáng lờ mờ các bức tường đá phủ đầy rêu phong. Tiếng rền rĩ kéo dài xen lẫn với tiếng đập cánh đầy uy lực của Gargoyle khiến nhịp tim cậu đập loạn xạ. Spio chật vật hít thở, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Phải tìm cách trốn thoát..." Spio nghĩ, đôi mắt mệt mỏi đảo quanh để tìm một lối thoát giữa màn đêm. Nhưng bóng tối dày đặc khiến cậu bối rối, không phân biệt nổi đâu là lối đi an toàn, đâu là ngõ cụt nguy hiểm. Tiếng gầm gừ của Gargoyle vang lên gần hơn từng giây, và Spio biết mình không còn nhiều thời gian để do dự.

"Isa Laguz," cậu thì thầm, niệm chú ẩn thân. Cơ thể Spio dần trở nên trong suốt, hòa mình vào không gian xung quanh. Gargoyle dừng lại tại một ngã rẽ, đôi mắt đá lấp lánh ánh đỏ quét qua hành lang nhưng không thể phát hiện ra cậu.

Spio cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ. "Cần phải đánh lạc hướng nó," cậu tự nhủ. Nhưng ngay khi định ném viên đá ra sau lưng, ánh mắt cậu chợt bị thu hút bởi một bệ đá ở xa xa, ánh sáng từ đó lấp lánh dưới ánh xanh của rêu. Bệ đá mang hình dáng quen thuộc, giống với cái cậu đã thấy giữa hồ trước đó. "Medal!" Spio thốt lên trong đầu.

Cậu nắm chặt viên đá, ném mạnh nó ra xa để đánh lạc hướng Gargoyle. Khi con quái vật gầm lên và lao theo hướng âm thanh, Spio nhẹ nhàng lách qua nó, tiến tới bệ đá. Quả nhiên, một đồng medal sáng bóng đang nằm ngay trên bề mặt bệ đá, phản chiếu ánh sáng xanh lam.

Nhưng khi Spio vừa cầm lấy medal và quay người lại, Gargoyle đã xuất hiện ngay trước mặt cậu, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cậu như muốn thiêu cháy linh hồn.

"Không còn đường lùi..." Spio nghĩ, lùi lại khi Gargoyle giơ cao móng vuốt khổng lồ, sẵn sàng xé nát cậu.

Những tia sét bắt đầu lóe lên từ tay Spio, ánh sáng chớp tắt của năng lượng phép thuật bao quanh cậu như một lời tuyên chiến. Nhưng trước khi cậu kịp tấn công, một giọng nói trầm, lạnh lẽo vang lên, như xuyên qua cả không gian và thời gian.

"Nhớ ta không, Spio?"

Con Gargoyle đang định lao tới Spio thì đột ngột khựng lại. Nó bị thu hút bởi giọng nói lạnh lẽo vừa vang lên. Quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực của nó ánh lên sự bối rối. Nhưng trước khi kịp làm gì, một bàn tay mạnh mẽ và đầy quyền năng nắm chặt lấy đầu nó.

Ngọn lửa tím đen bùng lên dữ dội từ bàn tay ấy, bao trùm toàn bộ cơ thể Gargoyle. Tiếng rít gào vang lên khắp hành lang khi sinh vật đá khổng lồ vùng vẫy trong vô vọng, cơ thể cứng rắn của nó bị ngọn lửa ăn mòn một cách tàn nhẫn.

Ánh sáng từ ngọn lửa dần hé lộ hình dáng của kẻ đứng sau—Roderick. Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén không chút cảm xúc khi nhìn con Gargoyle bị thiêu đốt.

Khi mọi chuyển động của Gargoyle dừng lại, Roderick ném mạnh nó xuống đất. Âm thanh vang dội của đá vỡ tan lấp đầy không gian tĩnh lặng, và phần đầu của Gargoyle, từng là biểu tượng của sự đáng sợ, giờ đây bị nung chảy, biến dạng, không còn nhận ra hình hài cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro