Văn án
Thật đau lòng nếu dưới ánh trăng này chỉ có một mình tôi . Ánh trăng đó huyền ảo như em vậy . Vì sao ư ... Tôi chưa bao giờ chạm tới được em .
Đêm đó em chạy ra ngoài cùng với một nỗi ám ảnh bao trùm . Là em sợ ...
Em là sợ tôi sao . Là ám ảnh tôi sao .
Em chạy đến bên hắn ta em bỏ lại tôi . Tôi đau lắm em có biết không .
Em nói tôi độc ác , không hiểu em . Thế em đã bao giờ nghĩ đến tôi chưa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro