Chương 8 Ngươi như vậy cô ta sẽ chết!
Thiên Khuyết Kiếm không có kiếm linh thì bản thân nó đã vô cùng lợi hại, Vu Hoan cũng không thêm chú linh lực, cứ như vậy ném qua, làm Sở Vân Cẩm cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ.
Thân thể phản ứng nhanh hơn não, đến khi cô phản ứng lại thì đã đứng ở đằng xa, mà Đông Phương Cảnh lại bị cô ta quên mất.
"Cảnh!"
Sở Vân Cẩm trong lòng chùng xuống, hét lớn một tiếng, lao tới phía hắn.
Vu Hoan nhìn thấy cơ hội, đem linh lực vốn đã ngưng tụ trong tay đánh về phía Sở Vân Cẩm, chặn ngang hai người họ.
Sở Vân Cẩm vì tự bảo vệ mình, liền lùi về sau.
Cô ta vừa di chuyển, Thiên Khuyết Kiếm nhanh chóng cắm vào ngực Đông Phương Cảnh.
Hai con ngươi của hắn trừng lớn, từ từ cúi đầu nhìn thanh trường kiếm, đau đớn trên ngực lăn ra.
Chuyện gì vậy?
"Cảnh, huynh thấy thế nào?"
Sở Vân Cẩm nhanh chóng chạy đến trước mặt Đông Phương Cảnh, luống cuống tay chân đỡ hắn.
Vu Hoan triệu hồi Thiên Khuyết Kiếm về, thấy trên người nó còn vết máu, ngay lập tức lau sạch.
"Ngươi thấy thế nào? Có phải là rất sảng khoái không?"
Nàng đứng cách có mấy mét, lúc trước hắn cũng như vậy mà giết Bách Lý Vu Hoan.
"Bách Lý Vu Hoan, ngươi..."
Sở Vân Cẩm tức giận muốn chửi vài câu, nhưng nghĩ đến Đông Phương Cảnh đang ở bên cạnh liền đem lời nói nuốt xuống, chỉ lãnh đạm nói,
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ta sợ quá."
Vu Hoan ngả ngớn nhìn Sở Vân Cẩm, ánh mắt nhìn Thiên Khuyết Kiếm bên cạnh, sau đó con ngươi sáng lên,
"Hay là bây giờ giết các người, để diệt trừ hậu hoạ."
Thân thể này có kết cục không tốt, mở đầu cốt truyện đã thay đổi, kết quả đó chẳng phải một giây đã đổi sao?
Nàng thật là cơ trí, càng thích chính mình.
Nhưng mà Vu Hoan đã quên cái định luật nữ chính vĩnh viễn bất tử.
Nàng còn chưa động thủ, Sở Vân Cẩm bỗng nhiên biến mất, Đông Phương Cảnh cũng không thấy đâu.
Khóe miệng Vu Hoan co giật vài cái, trong đầu nàng xuất hiện vài ý tưởng, sau một thời gian mới có thể bình tĩnh được.
Đm!
Có plug-in không dậy nổi à!
Tức giận đi qua lại một vòng, xác định bản thân không có biện pháp lôi Sở Vân Cẩm và Đông Phương Cảnh trong không gian của Linh Lung kiếm ra, nàng hơi hơi không tình nguyện rời khỏi nơi đó.
Bị ghét bỏ Thiên Khuyết Kiếm rung rung đi sau nàng.
' Vì sao lại buông tha cô ta? '
Dòng chữ trước mặt nàng lập lòe, không hề ổn định.
Vu Hoan nhìn thoáng qua, nhấp môi không ra tiếng.
Dòng chữ đó đột nhiên đen xì, trong tầm mắt Vu Hoan lắc lư.
Vu Hoan bị dòng chữ đó làm mất kiên nhẫn, chân dừng lại, tức giận nói:
"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta buông tha? Cô ta có không gian Thần Khí, ta có cách nào khác ư?"
' cô có thể. '
Vu Hoan chợt cười lạnh, hoàn toàn không áp chế tức giận,
"Ngươi mẹ nó, áp chế tu vi của ta, muốn ta tay không phá không gian sao? Cảm tạ ngươi đã coi trong ta như thế!"
Ở trong Thiên Khuyết Kiếm Dung Chiêu khoanh tay đứng, không gian xám xịt gió mạnh bốn phía nhưng hắn đứng ở đó đến góc áo cũng không động.
Dung Chiêu nghĩ lời của Vu Hoan có gì đó sai sai, nhưng mà không đúng chỗ nào hắn lại nói không nên lời.
Chẳng lẽ thật sự là do sức mạnh của nàng bị áp chế?
Thấy trong không khí không xuất hiện chữ, trên mặt nàng lập tức cười cười, như xuân về hoa nở.
Điều này trước sau khác biệt quá lớn, dọa Thiên Khuyết Kiếm bỗng chốc rơi từ không trung xuống...
Phụt!
Tiếng vũ khí đâm người.
Thiên Khuyết Kiếm run lên, dường như nó đâm phải vật gì đó không thể tin được...
Vu Hoan quay đầu nhìn về phía Thiên Khuyết Kiếm run rẩy, tầm mắt thong thả chuyển qua bụi cỏ.
"Mi cứ run, cô ấy sẽ chết."
Vu Hoan vỗ cằm, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Thiên Khuyết Kiếm đang run tức khắc dừng lại, nó đã đâm phải tay người, thế giới nhân loại thật đáng sợ.
Vu Hoan nhìn về phía bụi cỏ, Thiên Khuyết Kiếm chỉ đâm vào cánh tay người đó, cùng lắm cũng chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gì nghiêm trọng.
Người đó nằm trong bụi cỏ, Vu Hoan cũng không thấy rõ diện mạo, chỉ có thể nhìn từ phục sức và dáng người mà đoán đó là nữ.
Bị Thiên Khuyết kiếm đâm, không biết có phải do đau mà tỉnh, toàn thân cuộn tròn lại.
Vu Hoan duỗi tay rút Thiên Khuyết Kiếm ra, nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
Sau đó lại tĩnh mịch, hẳn là lại ngất rồi.
Ban đêm gió lạnh thổi từng hồi, tiếng các loại thú gầm gừ đan xen nhau, khiến cho buổi tối không cô tịch.
Bóng người đỏ rực nghiêng người dựa vào một thân cây, dưới chân có một thanh trường kiếm rất bình thường, nhưng đang kịch liệt run rẩy, dường như muốn thoát khỏi trói buộc.
Bên cạnh là một đống lửa sắp cháy, bị gió thổi ngả sang một bên, một chút hơi ấm cũng không có.
Thời điểm Phong Khuynh Dao tỉnh lại nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.
Thích ứng một lát, cô mới thấy rõ diện mạo của người đó.
Khuôn mặt không hẳn là tuyệt sắc, nhưng lại có loại kinh diễm, cô cũng không thể nói rõ loại cảm giác đó.
Nó giống như một đồ vật giản dị đơn thuần, không có điểm đặc biệt, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt, đáy lòng chấn động, thực tuyệt vời.
"ồ, cô tỉnh rồi."
Vu Hoan dẫm Thiên Khuyết Kiếm, thần sắc vẫn ngả ngớn như cũ, con ngươi phản chiếu ánh lửa trở lên rực rỡ lấp lánh, nhưng Phong Khuynh Dao không thấy trong đó có chút độ ấm nào.
Dường như trong mắt nàng, cô chính là một đồ vật, không có bất kì giá trị nào.
Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm lên, cắm vào thân cây bên cạnh, lúc đó mới bước tới bên Phong Khuynh Dao, từ trên cao nhìn xuống bụng cô.
"Máu vẫn chảy, quần áo đã bẩn, cô có muốn thay quần áo không?"
Vu Hoan nhìn máu thấm đỏ xiêm y, ghét bỏ nhíu mày.
Lúc trước cô chăm chú nhìn Vu Hoan, hiện tại được Vu Hoan nhắc nhở, lập tức thấy cơ thể đau đớn.
Dưới bụng có cơn nóng trào ra, mùi máu tươi chảy ra tràn ngập ở trong không khí.
Phong Khuynh Dao lấy tay ấn lên miệng vết thương, đáy lòng đem kinh diễm vừa rồi đè xuống, cô nương này không biết băng bó cho cô một chút sao?
"Cô nương..."
Phong Khuynh Dao chịu đựng đau đớn,
"Cô có thể giúp tôi băng bó được không?"
Cô hiện tại cử động một chút đã cảm giác toàn thân như bị người khác cầm đao đâm, một chút sức lực cũng không có.
Vu Hoan chớp mắt, thong thả ngồi xổm xuống, Phong Khuynh Dao cho rằng nàng sẽ giúp mình, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Hiển nhiên cô đã quá ngây thơ rồi!
Vu Hoan hai tay chống cằm, đôi mắt to, vẻ mặt thuần thiện,
"Trên người của cô bẩn như vậy, tôi quen sạch sẽ, cho nên sẽ không giúp cô băng bó đâu."
Phong Khuynh Dao thiếu chút nữa không thở được, cô nương này là người kẻ địch phái tới?
Chắc chắn thế!
Nàng cắn chặt răng, cố gắng mãi mới xé được chỗ váy còn sạch, phế đi sức của chín trâu hai hổ vòng ở bên hông.
Nhưng máu vẫn chảy, nhanh chóng thấm ướt tấm vải.
Phong Khuynh Dao sắc mặt trắng bệch, con ngươi kinh hoàng không cam lòng, cô thật sự muốn chết sao??
Nguyên Thanh...
"Cô?" Phong Khuynh Dao đột nhiên cảm giác bên hông có chút lạnh lẽo, ngẩng đầu đã thấy cô nương ngồi xổm trước mặt giơ thanh trường kiếm, mũi kiếm để ở bên hông của mình.
Quả thật là người địch phái tới...
Đáy lòng Phong Khuynh Dao dường như bị thả một khối hàn băng, đôi mắt chậm rãi khép lại, cô không có sức phản kháng, lần này là thật sự phải chết, đáng tiếc không thể thấy Nguyên Thanh một lần.
Vu Hoan vẻ mặt ghét bỏ dùng mũi kiếm gẩy mảnh vải, dùng lực không lớn, nhưng Phong Khuynh Dao lại là cảm thấy eo không còn là của mình.
Có dám không tra tấn cô như vậy??
Lạnh lẽo chợt biến mất, thay vào đó là sự ấm áp, Phong Khuynh Dao không thể tin được mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro