Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 Một giây biến thành nữ phụ.

Vu Hoan thật sự là không thể phát tiết, mỗi ngày Khuyết kiếm đã bay đến trước mặt, nàng lên tiếng ngăn cản.

"Không được tới gần ta một thước."

Thiên Khuyết Kiếm đã sinh ra kiếm linh, vốn nên là chịu dự khống chế của kiếm linh, nhưng nếu mà kiếm linh mặc kệ, Thiên Khuyết Kiếm sẽ dựa vào phán đoán của bản thân.

Hiển nhiên Thiên Khuyết Kiếm vốn là kiếm sáng thế, so với Thần Khí bình thường đặc biệt hơn nhiều.

Nó hoàn toàn không để ý tới lời Vu Hoan, vèo một chút đứng trước mặt nàng, khoảng cách từ thân kiếm đến mặt Vu Hoan cũng chỉ có thể gác xuống một ngón tay.

Đm!

Không hiểu tiếng người có phải hay không!

Vu Hoan phẫn nộ đánh vào Thiên Khuyết kiếm, ánh sáng trên thân kiếm lập loè vài cái, đột nhiên khôi phục bình thường, thanh kiếm cắm thẳng vào mặt đất.

Hành động của Thiên Khuyết Kiếm mới hoàn thành, bên kia có một đạo ảnh xông tới.

Vu Hoan vừa quay đầu, đã nhìn thấy một cô nương bạch y thắng tuyết, kinh ngạc nhìn nàng.

Diện mạo...

Không nhận ra, xốc bàn!

Ký ức lại lần nữa xuất hiện, nhưng cả người Vu Hoan đều không tốt.

Ai nói cho nàng biết, trong trí nhớ nữ nhân này chịu cái gì, nàng lại bị nhốt tại nơi không thấy ánh mặt trời, trông không giống người cũng chẳng giống quỷ??

Đây chính là kết cục được báo trước sao?

Nữ tử áo trắng nhìn Vu Hoan từ kinh ngạc chuyển thành oán hận, sau một giây đã khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đứng ở đối diện, như một nữ thần xuống trần gian.

Vu Hoan run rẩy nửa ngày vẫn không thể chấp nhận, nàng vẫn thấy rằng chết trước một bước là tốt nhất.

' Đây là kết thúc của thân thể này, cô phải thay đổi nó. '

Dòng chữ trong không gian mãi không biến mất, Vu Hoan đành bất đắc dĩ phất tay đánh tan.

Nam nhân kia nhắc nhở, tu vi của nàng bị phong ấn trong cơ thể này, nàng có chết cũng không lấy lại được.

Mẹ nó, bị hố rồi.

"Vân Cẩm, phát hiện cái gì?"

Giọng nói rõ ràng từ phía sau cô gái áo trắng truyền tới, sau đó một cái nam nhân xuất hiện.

Nhìn thấy Vu Hoan đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cau mày, đáy mắt chán ghét, nghi hoặc, khinh thường, hắn cảnh giác mang cô gái áo trắng che ở sau lưng.

"Sao cô lại ở chỗ này?"

Ngữ khí cuả nam nhân này có vài phần cường ngạnh, dường như nơi này Vu Hoan không thể xuất hiện.

Vu Hoan còn đang rối rắm, đột nhiên bị người khác làm gián đoạn suy nghĩ, nàng quỷ dị ngước mắt, nhìn đôi nam nữ đối diện.

Tại sao trong một giây nàng đã biến thành nữ phụ?

"Vì sao nguội không thể ở đây? Đông Phương ca ca..."

Vu Hoan cười lạnh, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ.

Đông Phương Cảnh, thân thể này bị vứt ở sơn động chắc chắn hắn cũng có một phần công lao.

Khi không thấy hai người này, ký ức giống như là bị phong ấn, nhưng một khi nhìn thấy, ký ức đã tự động hiện ra.

Nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, thực lực thân thể này không phải là quá kém, tại sao lại bị người ta không một tiếng động ném vào sơn động của Bách Lý gia?

Mới đầu nàng tưởng do vợ chồng Bách Lý Hiên làm, nhưng sau đó, nàng đã xóa bỏ nghi ngờ, không nghĩ rằng mình sẽ gặp được họ ở nơi này.

Làm nguyên chủ chết, đây chính điều làm nàng cực kì khó chịu, cho nên...

"Bách Lý Vu Hoan, đừng bắt ta động thủ."

Đông Phương Cảnh cũng thấy kỳ lại, lúc trước nữ nhân này rõ ràng đã tắc thở, hiện tại sao có thể xuất hiện ở đây.

"Được, Đông Phương ca ca có thể thử."

Vu Hoan cầm lấy Thiên Khuyết Kiếm đang bị cắm trên đất, tư thế ta còn lâu mới sợ ngươi.

Hôm nay nàng không giết chết Đông Phương Cảnh cho hả giận thì cũng phải đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra.

Nếu không phải hắn giết chết Bách Lý Vu Hoan, Ni Mã nàng sẽ phải xuất hiện ở đây sao??

"Cảnh." Cô gái áo trắng đột nhiên duỗi tay bắt lấy Đông Phương Cảnh, gương mặt kiều diễm lộ ra vẻ khó xử,

"Cô ta dù sao vẫn là tiểu thư của Bách Lý gia, huynh làm như vậy sẽ gây hoạ sát thân."

Sở Vân Cẩm ngoài miệng nói khó xử, sâu trong đáy mắt là một mảng sương mù, Bách Lý Vu Hoan, ngươi sao còn chưa chết.

Kiếm đó, rõ ràng là đâm trúng tim nàng, lúc ấy cũng xác định cô ta không còn thở, tại sao lại còn sống?

"Vân Cẩm, hôm nay không giết cô ta, không chừng ngày mai chính là ngày chết của chúng ta."

Thế lực của Bách Lý gia, Đông Phương gia căn bản không thể chống lại, hơn nữa là thế lực khác phía sau hắn cũng không thể đối đầu cùng Bách Lý gia.

Chỉ có cô ta chết, mới không có người biết, bọn họ sẽ không trở thành đối tượng bị người Bách Lý gia theo dõi.

"Không cần, hôm nay chính là ngày chết của hai người."

Vu Hoan thử chém Thiên Khuyết Kiếm,

"Các ngươi dám giết ta, ta trở lại đền đáp một chút chẳng phải là không hiểu lễ nghĩa."

Nói xong, Vu Hoan nhảy lên, tuy rằng không thể sử dụng linh hồn chi lực, nhưng thân thể này cũng có thực lực.

Đã lâu quen sử dụng linh lực, nên Vu Hoan còn thấy mới lạ, đệ nhất kiếm không chém trúng Đông Phương Cảnh.

Thử nhiều lần, Vu Hoan đã thấy khá hơn nhiều, sử dụng cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

Đông Phương Cảnh lúc đầu khó hiểu sau đó hoảng sợ, mới một ngày không gặp, sao sức mạnh của nữ nhân này đã tăng nhiều như vậy?

Thiên phú của hắn cũng không kém, hiện giờ đã là mà huyền cao cấp, lúc trước cùng Bách Lý Vu Hoan đối đầu, hắn còn có thể nhẹ nhàng thắng, nhưng là hiện tại...

Trừ lúc đầu hắn có cảm giác tương đối nhẹ nhàng ra, còn sau đó bản thân hoàn toàn bị Bách Lý Vu Hoan áp đảo, chỉ có thể phòng thủ, cơ hội đánh trả đều không có.

Sở Vân Cẩm đứng ở bên cạnh, kinh hãi trước thực lực của Vu Hoan, thời gian một ngày, nữ nhân này đã làm cái gì?

"Bàn tay bẩn của ngươi, giết ai không giết lại cứ phải động đến ta, nếu không phải tại ngươi, hiện tại lão tử sẽ không phải cái dạng này? Ngươi còn dám đánh trả, ta nhổ vào, lão tử đánh không chết ngươi."

Vu Hoan vừa chém Đông Phương Cảnh, vừa mắng to.

Đông Phương Cảnh là có hôn ước với Bách Lý Vu Hoan, nhưng Vu Hoan cũng không thích Đông Phương Cảnh, không biết vì nguyên nhân gì, nàng vẫn luôn quấn lấy Đông Phương Cảnh, hắn lại thích cô gái có hào quang vây quanh- nữ chính Sở Vân Cẩm, đối với Bách Lý Vu Hoan càng thêm chán ghét.

Mấy ngày hôm trước Bách Lý Vu Hoan đi ra ngoài tìm hắn, không nghĩ hắn liên hợp cùng Sở Vân Cẩm giết chết Bách Lý Vu Hoan, thừa dịp Bách Lý Thanh Hoan phát bệnh, mang Bách Lý Vu Hoan ném vào trong sơn động đó.

Tuy rằng Bách Lý Vu Hoan cũng có sai, không thích hắn còn muốn quấn lấy, nhưng cũng chỉ có vậy, cũng không hành vi nào khác, đến mức phải lấy mạng nàng sao?

Đây không phải trọng điểm, quan trọng nhất chính là Ni Mã vì họ, nàng mới bị nhốt trong thân thể này, chú nhịn được chứ thím chịu không nổi!

"Cảnh, cẩn thận."

Sở Vân Cẩm đột nhiên vọt lên, trong tay cô ta xách theo một thanh trường kiếm có hàn quang.

Giao đấu cùng Thiên Khuyết Kiếm, lập tức trở thành trận đấu của các thượng khí, dù nó có phát ra hơi thở, thì cũng không thể đem so sánh.

Linh Lung kiếm, vì thanh Thần Khí này, Sở Vân Cẩm mới có thể hống hách như vậy .

Sở Vân Cẩm dùng kiếm chặn ngang Vu Hoan lại, đem Vu Hoan vốn là muốn chém vào Đông Phương Cảnh trên người kia nhất kiếm sinh sôi chắn xuống dưới.

Binh khí chạm vào nhau, phát ra một âm thanh trói tai, xuyên qua bầu trời, lan rộng, lại bị ngọn núi phía xa bắn ngược trở lại.

"Bách Lý tiểu thư, cô muốn đuổi cùng giết tận?"

Sở Vân Cẩm mặt lạnh, giọng nói trong trẻo dường như đến từ thế giới khác, không vướng bụi trần.

"Đuổi cùng giết tận?"

Vu Hoan thu kiếm, loát loát trước ngực,

"Chuyện này không phải các ngươi làm sao? Các ngươi còn đem chậu phân đổ lên đầu ta?"

"Sở Vân Cẩm đừng tưởng khi giết ta ngươi không ra mặt, ta sẽ không biết lúc đó còn có cả ngươi, ngươi tưởng như thế mình sẽ sạch sẽ, làm sao dễ dàng như vậy?"

Sắc mặt Sở Vân Cẩm thay đổi, nàng ta biết...

Đôi mắt xinh đẹp híp lại, một dòng khí cổ nguy hiểm lưu chuyển bốn phía nàng, sát tâm của Vu Hoan càng thêm kiên định.

Nữ nhân này sẽ là chướng ngại lớn nhất của nàng, cô ta phải chết!

Sở Vân Cẩm không hề che dấu sát khí, Vu Hoan khẽ nhếc miệng, đột nhiên ném Thiên Khuyết Kiếm về phía cô ta, nó mang theo một luồng khí dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro