Chương 6 Ta là kiếm linh của Thiên Khuyến kiếm.
"Tổ tông, chúng ta đi đâu?"
Hồn ma thấy Vu Hoan đi lang thang không có mục tiêu, có chút không nhịn được, nhỏ giọng hỏi.
Vu Hoan dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhướn mày hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Nghe thấy Vu Hoan hỏi tên hắn, hồn ma liền ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, " trước kia .... trước kia tên là Diêm Tố."
Vu Hoan đem hồn ma đánh giá từ trên xuống, đột nhiên bộc phát ra một trận cười điên cuồng,
"... Nghiêm túc? Từ khi nào ngươi lại liên quan đến từ nghiêm túc?"
Bị Vu Hoan cười nhạo, Diêm Tố càng ngượng ngùng, trên khuôn mặt đã trong suốt đỏ ửng.
Ngập ngừng nửa ngày, thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi kêu mới truyền tới,
"Là Diêm trong Diêm Vương, Tố trong Tịnh Tố."
*Tịnh Tố: 素的 Trong sáng, thuần khiết
Nụ cười của Vu Hoan chợt tắt, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống, Diêm Tố không biết mình nói sai cái gì, cúi đầu không dám ngẩn lên.
"Ngươi đi đi, đừng đi theo ta." Vu Hoan quay đầu rời đi.
Hiện tại nếu nàng muốn tìm lại Thần Khí đã biến mất thì mang theo một con ma thật sự rất bất tiện.
Diêm Tố giống như bị sét đánh, nửa ngày không có phản ứng, lúc Vu Hoan sắp đi xa hồn ma mới bừng tỉnh.
Há mồm kêu rên, nước mắt nước mũi đầy mặt, "Tổ... Tổ tông, người muốn vứt bỏ tôi sao? Không cần, tôi không muốn ở lại một mình."
Vu Hoan đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, đem hồn ma đang ôm đùi nàng xách xang một bên.
Tức giận nói: "Giờ ngươi là ma, không phải người, ma vốn dĩ là độc lai độc vãng, kết bè kết phái là cầm thú, buông ta ra, nếu không ta sẽ trở mặt."
Diêm Tố ủy khuất lắc đầu, đôi tay ôm chặt hơn nữa, đáy lòng yên lặng phun trào ngươi đang trở mặt mà!
Vu Hoan hít sâu một hơi, khuôn mặt nhăn lại một chút, sau đó lập tức tươi cười như hoa, hòa ái dễ gần giống đại tỉ nhà hàng xóm, hạ thấp giọng dụ dỗ: "Ngươi không buông ta ra, làm sao ta mang ngươi đi được?"
Đôi mắt Diêm Tố đầy sương mù xoay chuyển, cảm thấy Vu Hoan nói có đạo lý, tay nới lỏng, ngẩng đầu nhìn Vu Hoan vài lần, thấy nàng không có ý muốn chạy, lại buông lỏng ra vài phần.
Đến khi hắn hoàn toàn buông ra, Vu Hoan mới thở dài, móng vuốt lập tức nắm lấy vai Diêm Tố.
" đồ ngốc, ngươi quá ngây thơ."
Khi Diêm Tố chưa kịp phản ứng lại, Vu Hoan dùng sức đem Diêm Tố xách lên, trực tiếp ném đi, "hãy tu luyện thật tốt."
Nhìn bóng người dần dần thu nhỏ, Diêm Tố chớp chớp đôi mắt mới hiểu được mình bị bỏ rơi...
Vu Hoan nhìn Diêm Tố biến mất, một khắc cũng không dám dừng lại, nàng không cần một vú em.
"Ngươi không cần phải đuổi hắn đi."
Trong đầu đột ngột vang lên giọng đàn ông, Vu Hoan giữ nguyên tốc độ, làn váy dài đỏ rực bay phất phới.
"Ta làm việc thế nào, không cần phải can thiệp, ngươi không muốn Thần Khí?"
"Ngươi đang tức giận."
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Lúc này trên mặt Vu Hoan lạnh đến mức có thể đóng băng, người không mù đều biết nàng đang tức giận.
"Ngươi không bắt ta tìm Thần Khí ta sẽ không tức giận."
Tìm Thần Khí, muốn tìm tự đi mà tìm, sao phải quấn lấy nàng!
"Ngươi cứ tiếp tục."
Trong lòng Vu Hoan hỏi thăm đến mười tám đời tổ tông của giọng nói kia, cũng không đủ để nàng phát tiết hết tức giận trong lòng.
Đến khi trời bắt đầu sáng, Vu Hoan mới ngừng lại, bốn phía là khung cảnh lạ lẫm làm nàng lập tức thanh tỉnh vài phần.
Đây là nơi quỷ quái nào?
Nhưng phong cảnh nơi này không tồi, rất tốt để tự sát.
Ý niệm của Vu Hoan mới nổi lên, trước mặt liền xuất hiện mấy chữ to.
' sức mạnh của ngươi bị phong ấn trong thân thể này, tự sát sẽ không có cách nào khôi phục tu vi. '
Đệt!
Vu Hoan lặng lẽ giơ ngón tay giữa lên.
Đem nàng trói lại trong cơ thể này, quá âm hiểm.
"Có phải ta không tìm được Thần Khí ngươi sẽ không buông tha ta?"
Vu Hoan mở miệng, tên này hạ quyết tâm không buông tha nàng, hắn lại chơi nàng như vậy, nàng chỉ có thể chấp nhận.
' Đúng '
Dòng chữ màu đen trong không khí lung lay vài cái, thong thả biến mất.
Vu Hoan suy nghĩ một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: " Được, nhưng ta có yêu cầu."
' chỉ cần không quá phận, ta đều đồng ý với ngươi. '
Vu Hoan trong mắt hiện lên một tia âm hiểm, "Ngươi nói cho ta biết ngươi là thứ gì, nếu có gì dấu diếm, ta sẽ cự tuyệt giúp ngươi tìm Thần Khí."
Nếu muốn được nàng giúp tìm đồ, đầu tiên phải nói rõ ràng đó là ai?
Trong không khí rất lâu không có gì xuất hiện, cũng không có âm thanh, bốn phía chỉ có gió thổi và tiếng động thực vật, có vẻ trống vắng.
Vu Hoan kiên nhẫn chờ, nàng có rất nhiều thời gian.
Một hồi sau, Vu Hoan đột nhiên cảm giác không khí dao động, phía trước nàng dường như bị xé rách, xuất hiện một cái khe đen tuyền.
Bóng người mầu tím thong thả hiện ra, nghịch sáng nên Vu Hoan chỉ cảm thấy không gian bị xé rách khiến nam nhân này có chút chói mắt.
Ngửa đầu muốn thấy rõ diện mạo hắn, nhưng nàng trong đầu chỉ xuất hiện bức tranh bình đạm không có gì lạ, cùng với người qua đường cũng không có gì khác nhau.
Ngã ngửa! Mù quả thật là bệnh!
Người đó vẫn chưa bước ra khỏi cái khe, chỉ đứng ở đó, bình tĩnh nhìn vẻ mặt buồn rầu nữ tử phía dưới.
"Ta tên Dung Chiêu, là kiếm linh của Thiên Khuyết Kiếm, ngươi vừa lòng chưa?"
Dung Chiêu cũng không sợ thân phận của mình bị bại lộ, hắn biết nữ nhân này không giống những người khác, dã tâm của nàng không ở đây.
Nếu không có muốn nói tới dã tâm của nàng...
Trong đầu nháy mắt hiện lên một ý niệm, nhưng Dung Chiêu cố gắng nghĩ, chung quy là không nhớ được.
"Thiên Khuyết Kiếm? Không phải đã mất tích trên vạn năm sao? Ngươi đừng gạt kẻ ít đọc sách như ta?" Cổ Vu Hoan chua chua, đơn giản là không nhìn thấy hắn, không rõ là hình dáng quỷ gì.
Dung Chiêu vươn bàn tay trong suốt, trước mi tâm Vu Hoan khoa tay múa chân một chút, một thanh kiếm từ nàng trong mi tâm bay ra.
Vu Hoan tự nhiên nhận ra đồ vật kia, nó còn không biết xấu hổ chui vào trong cơ thể này!
Nhìn đầu sỏ gây tội, Vu Hoan hận không thể đem nó băm vằm vạn đoạn, nếu không phải tại nó, nàng hiện giờ sẽ không bị buộc phải tìm Thần Khí gì đó!
Thanh kiếm trong không trung bay loạn một vòng, cuối cùng mới run run rẩy rẩy ngừng lại chỗ Dung Chiêu và Vu Hoan, lắc lư trái phải vài cái, dường như đang lựa chọn hướng bay.
"Ngươi đã thấy Thiên Khuyết Kiếm, vậy hẳn là đã hiểu, bây giờ đã tin tưởng lời ta nói?" Giọng Dung Chiêu đầy lạnh nhạt.
Vu Hoan trợn mắt, thấy thanh kiếm muốn bay về phía mình, lập tức lùi về sau, nói: "Ai nói thấy Thiên Khuyết Kiếm nhất định phải hiểu?"
Không nói nàng cũng biết, năm đó Thiên Khuyết Kiếm gặp phải tai họa như vậy, nàng còn rõ bên trong còn có những chuyện gì.
Chẳng qua nàng chắc chắn sẽ không để Dung Chiêu biết, nàng không thừa nhận nàng hiểu, hắn có thể làm gì nàng?
"Ta không biết, bây giờ hiểu cũng được, nếu ngươi đã biết, bản thể của Thiên Khuyết Kiếm là ta không thể thu về, ngươi hãy mang theo bên người. Ta thức tỉnh không lâu, không có nhiều thời gian để duy trì hình người."
Dung Chiêu không đợi Vu Hoan nói tiếp, trực tiếp biến mất trong cái khe đen tuyền, sau đó nó cũng biến mất theo, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Vu Hoan nhìn không trung nàng còn chưa đồng ý cầm Thiên Khuyết Kiếm, khóe miệng run rẩy vài cái, đây là tạo cho nàng cục diện rối rắm?
Nàng đâu muốn mua nó!!
Thiên Khuyết Kiếm tuy rằng mất tích trên vạn năm, nhưng trên giang hồ truyền thuyết về nó chưa bao giờ dừng lại, người muốn tìm được nó nhiều đếm không xuể.
Hiện giờ...
Lại ném cho nàng cái phiền toái như vậy!
Đệt, Dung Chiêu ngươi ra đây, ta cam đoan sẽ đánh chết ngươi.
Thiên Khuyết Kiếm hướng Vu Hoan nhích lại gần, bên ngoài nó có vầng sáng bao xung quanh, bên trong thân kiếm không có điểm gì nổi bật, so với kiếm bình thường không khác biệt lắm, thậm chí còn không bằng.
Chỉ là trên chuôi kiếm khắc lại hai cái cung điện trên trời xiêu xiêu vẹo vẹo để chứng minh thân phận của nó.
Hồi đó Thần Sáng Thế tạo thanh kiếm rốt cuộc có bao nhiêu tâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro