Chương 5 Đổi hồn trận
Không khí hơi dao động, chữ đen không xuất hiện, nhưng trong đầu nàng có thanh âm vang lên.
Thanh lãnh, đạm mạc.
" Sau chuyện này, tôi có thể thực hiện một yêu cầu của cô."
Vu Hoan cười ha hả vài tiếng, ai cần yêu cầu chứ, hiện tại nàng đáp ứng chẳng qua là kế sách tạm thời, đến lúc đó tìm hay không tìm còn phải tùy?
Nàng thật là quá cơ trí.
Vu Hoan bảo hồn ma đừng xằng bậy, bảo hắn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng hồn ma đó lại sống chết không chịu đi, Vu Hoan hết nói nổi, rốt cuộc trái tim của hài tử nady trông thế nào.
Hồn ma cũng không biết mình sao lại vậy, vừa rồi rõ ràng hắn chạy đã xa.
Nhưng cuối cùng ma xui quỷ khiến mà hắn quay trở lại, còn muốn cứu nữ nhân có bệnh này.
"Ngươi nhanh lên, hiện tại tâm tình ta không tốt."
Vu Hoan nhìn hồn ma, đáy lòng khó chịu.
Không nên hỏi nàng vì sao.
Nàng chính là người giàu tình cảm, à không đúng, là ma.
Là ma nhiều năm như vậy, tất cả ma tu đều độc lai độc vãng*, chưa bao giờ có ai vô duyên vô cớ đối tốt với mình như vậy, hồn ma này làm Vu Hoan có chút ấm áp.
* độc lai độc vãng: ý chỉ người cô độc
Đương nhiên nàng sẽ không thừa nhận, nàng chỉ là cảm thấy này hồn ma rất ngốc! Đúng là như vậy không sai.
"Không cần, không cần, cứu cứu nàng, cứu cứu nàng, đừng cho tôi biến mất..." Vu Hoan trong tai bỗng nhiên vang lên âm thanh bén nhọn.
Là ý thức thân thể này...
Nó đang thanh trừ ý thức thân thể này?
Vu Hoan bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, nàng không có cách làm linh hồn chi lực rời khỏi cơ thể, nguyên nhân chẳng chính lẽ là bởi vì thân thể này còn lưu lại ý thức?
"Tôi dùng một Thần Khí trao đổi, cô cứu cứu nàng ta, cứu cứu nàng ta."
Thanh âm kia vô cùng khủng hoảng.
Vu Hoan buồn cười lắc lắc đầu, "Cô thật sự cho rằng muội muội đó là thật lòng đối với tốt với cô?"
Thần Khí gì đó nàng mới không muốn biết.
"Tám tuổi ngươi thiếu chút nữa bị hủy hết tu vi; tiệc sinh nhật mười một tuổi cô bị nhốt tại phòng tối ba ngày; mười ba tuổi bị người ta bắt cóc; mười lăm tuổi bị đổ oan sự trong sạch liền bị huỷ hoại; mười sáu tuổi, cô trông coi đan dược rồi bị mất; mười bảy tuổi, cô bị người khác thuê người đả thương trên đường. Cô không nghĩ, những việc này ai có thể dễ như trở bàn tay làm ra."
"Không... Không có khả năng..."
Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Bách Lý Vu Hoan luôn luôn ỷ lại với Bách Lý Thanh Hoan, tuy có chút ghen ghét, nhưng cũng rất thương yêu nàng.
Nàng trước nay không hoài nghi, không nghĩ tới muội muội nhu nhược sẽ ở sau lưng hãm hại nàng.
Thanh âm dần dần nhỏ xuống, Vu Hoan biết ý thức kia đã biến mất khỏi thân thể này hoàn toàn.
Hiện tại thân thể này thuộc về nàng.
Vu Hoan thử dùng linh hồn chi lực, nhưng mà...
Vẫn không dùng được.
Vẫn không thể rời khỏi thân thể.
"Linh hồn chi lực của cô quá lớn, thân thể này không chịu nổi, tôi giúp cô phong bế một phần."
Cho nên là?
Nàng vẫn như trước sao!
"Muốn sử dụng làm như thế nào?"
Vu Hoan thay đổi tư thế, làm nửa ngày, nàng vẫn không làm được.
"Đi ra ngoài."
Vu Hoan lại là một trận cười ha hả, ngươi không có trang bị đặc biệt để xuyên qua trận pháp?
Sau đó Vu Hoan liền cảm giác thân thể của mình di chuyển, ánh sáng lập loè của trận pháp ngày càng cách xa.
Sau đó nàng thật sự ra ngoài như vậy, người ngoài hoảng sợ.
Nhanh chóng móc vũ khí ra đối phó với Vu Hoan.
Vu Hoan quỷ dị sờ sờ thân thể, là thân thể con người.
"Ngươi làm thế nào ra được?" Vu Hoan vẻ mặt hưng phấn mở miệng, hoàn toàn làm lơ mấy người cầm vũ khí.
Một hồi lâu thanh âm kia mới nói: "Giải trừ trận pháp."
Phốc...
Nàng không đoán trúng mở đầu, cũng không đoán trúng kết quả.
Mệt người.
"Bách Lý Vu Hoan, mày..." Bách Lý Hiên vốn là bên cạnh Bách Lý Thanh Hoan, nghe thấy động tĩnh bên này vội chạy tới, mặt đầy khiếp sợ.
Nàng là thế nào thoát khỏi trận pháp?
Lúc trước trận pháp rõ ràng vẫn rất tốt.
Vu Hoan duỗi tay đánh gãy lời nói của Bách Lý Hiên," nhắc lại một lần, ta không phải là Bách Lý Vu Hoan, ông còn muốn ta hoàn toàn biến mất, là mong ta tức giận sao?"
Sắc mặt Bách Lý Hiên trắng bạch, nghiệp chướng này nói bậy gì đó.
Ông không nghĩ nhanh như vậy thực thi kế hoạch này, nhưng nghiệp chướng độc ác này trêu đùa còn muốn xuống tay với Thanh Nhi, không nên trách ông vô tình.
"Bách Lý Vu Hoan, mặc kệ như thế nào hôm nay ngươi đừng nghĩ rời khỏi nơi này, ngươi dám làm Thanh Nhi bị thương, sẽ vì Thanh Nhi đền mạng."
"Vô nghĩa"
Vu Hoan trợn mắt, chỉ cần không bị trận pháp vây, nàng muốn rời đi cũng không phải rất khó.
Giọng nói nàng cất lên, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt dường như mông lung, chờ mắt nhìn rõ, bốn phía đều là biển lửa, sóng nhiệt từng đợt đánh về phía bọn họ.
Vu Hoan xách theo hồn ma nhanh chóng rời Bách Lý gia, vốn là muốn thiêu toàn bộ Bách Lý gia, kẻ kia không muốn nàng phóng hỏa, nàng cũng cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Tổ tông cô thật là lợi hại."
Hồn ma nhìn ánh lửa xa xa, vừa rồi hắn còn lo lắng, không nghĩ tới vừa chớp mắt, thế cục đã xảy ra biến hóa.
Vu Hoan vung mái tóc, tự kỷ nói:
"Không có chút tài năng sao dám ra giang hồ."
Hồn ma tức khắc buồn bực, đáng thương nhìn Vu Hoan, vì sao hắn cảm thấy nàng là đang nói hắn vô dụng?
Vu Hoan không có chú ý tới biểu tình của hồn ma, mà khoa tay múa chân trong không khí, không khí vòng vòng dao động, dần dần hình thành một bộ xương khô quỷ dị.
Con ngươi hồn ma trừng lớn, nàng muốn triệu hồi ma...
Triệu hồi ma chính là ý trên mặt chữ, chỉ là cái này làm tiêu hao nhiều linh hồn chi lực, ma tu đều sẽ không làm ra cái hại người mà chẳng ích sự này.
Triệu hồi ma có hai loại, một loại là ma tu, một loại là ma bình thường còn chưa bước vào hàng ngũ ma tu.
So sánh với loại trước, loại sau có tỉ lệ triệu hồi lớn hơn.
Hồn ma cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhanh, thanh âm nức nở đột ngột vang lên, sau đó hắn liền thấy được cảnh hắn chỉ cần còn sống tuyệt không bao giờ quên.
Lấy Vu Hoan làm trung tâm, phạm vi một thước, xuất hiện đủ loại ma quỷ,cái này cũng không chấn động.
Chấn động chính là những con ma đó so với hắn xem qua lợi hại hơn nhiều, chỉ nhìn đã cảm thấy hai chân nhũn ra.
Mà trước mắt nữ tử này, thế nhưng dùng một lần triệu hồi nhiều như vậy...
Cái này không phù hợp ma học!
Khi nào ma tu không có lập trường như vậy, nguyện ý bị triệu hồi? Còn là con người!
"Nhìn thấy căn nhà bên kia không? Hãy quấn lấy người bên trong ba ngày, đừng giết chết, đi đi!"
Vu Hoan phất tay, vô số bóng đen bay hướng về Bách Lý gia, một câu hỏi cũng không có.
Chờ bóng ma đều rời đi, hồn ma mới run run mở miệng, "Tổ... Tông... Những cái đó, những cái đó ma... Là... Là ma tu sao?"
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn, hai con mắt trong đêm tối sáng như sao trời, lóe hài hước, "Ngươi cho ta là thần à, ma tu có thể tùy tiện triệu hồi sao?"
"Kia... Kia..." Hồn ma càng run hơn, vừa rồi đó rõ ràng đều là ma tu lợi hại...
"Đó là dùng một ít kỹ xảo, hù người thôi." Vu Hoan cười đến âm hiểm, nàng mà có năng lực triệu hồi ma tu, làm sao còn bị Bách Lý Hiên bắt được.
Ma đó là thủ thuật che mắt, vừa lúc nàng mới học được đem ra luyện cho thành thạo, nếu không phải linh lực của nàng không thể dùng, tuyệt đối sẽ không là duy trì ba ngày đơn giản như vậy.
Hồn ma hỗn loạn, nữ nhân này chẳng những có bệnh, còn có thực lực biến thái, hắn hiện tại chạy trốn còn kịp hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro