Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 Thần chi khí tử

Bách Lý Thanh Hoan muội muội này, chính là một đóa kiều hoa của Bách Lý gia, một chút việc nhỏ có thể làm nàng ta bị bệnh trong mấy ngày.

Ở cái thế giới huyền huyễn này có ba loại thể chất kì lạ, Vu Hoan cũng chỉ có thể là yên lặng chém chém mà phát tiết chút buồn bực.

"Tổ... Tổ tông, người Bách Lý gia không dễ động vào, chúng... Chúng ta không cần đi chịu chết."

Hồn ma bay bên cạnh Vu Hoan , vẻ mặt như đưa đám, hắn muốn cách xa nữ nhân có bệnh này một chút!

"Ta vốn dĩ là đi tìm đường chết."
Vu Hoan trợn mắt, nhìn về hướng bọn hạ nhân đang chạy tới.

Hồn ma trực tiếp khóc rống, hắn rất vất vả mới đến cửa tu này, bây giờ còn chưa có đại thi quyền cước, muốn trở về...
Nhược điểm duy nhất của ma tu chính là không có luân hồn chuyển thế, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này. Hắn không muốn.

Bên tai vẫn luôn quanh quẩn tiếng gào khóc, Vu Hoan thực bực bội, cố kìm nén xúc động của hồn ma,
"Ngươi khóc đi Bách Lý Thanh Hoan cũng sẽ khóc theo."

Hồn ma vẻ mặt rầu rĩ, thành khẩn nói: "Bách Lý nhị tiểu thư bị bệnh khóc không tốt."

Phốc!

Ai cùng ngươi nói chuyện về điều này a!!

Vu Hoan nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hồn ma, trong con ngươi đen hiện lên một tia quỷ quyệt, "Ngươi biết nàng ta làm sao?"

Hồn ma bị ánh mắt Vu Hoan nhìn tới có chút sợ hãi, một lúc sau mới yếu ớt gật đầu,
"Trong thiên hạ này có một loại người được gọi là thần chi khí tử, bệnh tật ốm yếu, không thể tu luyện, nghe đồn là bởi vì trưởng bối làm nhiều điều ác, cho nên sẽ báo ứng lên thân nhân."

*Thần chi khí tử:Đứa trẻ bị thượng đế bỏ rơi

Thần chi khí tử? Lừa quỷ? Nàng làm ma nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe qua cái truyền thuyết này?

Nhìn hồn ma như vậy, cũng không giống như là đang nói dối...

"Nhị tiểu thư sắp không nổi chịu đựng nổi, gia chủ cho gọi đại tiểu thư."
Thanh âm từ phía sân trước truyền đến.

Ngay sau đó một đám người hấp tấp lao tới, nhìn Vu Hoan đang đứng bên ngoài sân, lập tức ngừng lại, khẩn trương lại sợ hãi nhìn Vu Hoan, giống như nàng là ác ma ăn thịt người.

Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hồn ma, nhưng những người đó xem ra, chỉ thấy tư thế quỷ dị của Vu Hoan nhìn không khí, khuôn mặt nàng trơn bóng giống như mạ lên một tầng vầng sáng, thánh khiết mà tôn quý.

Nghe được động tĩnh, Vu Hoan thong thả quay đầu, nhìn những người đó trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh, khóe miệng run rẩy vài cái, tình cảnh này lại kích phát ký ức...

"Ai da các ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì, không phải cho các ngươi đi gọi đại tiểu thư sao? Nhị tiểu thư xảy ra chuyện, các ngươi chịu trách nhiệm sao?"
Từ phía sau đám người một cô nương tiến về phía trước, trừng mắt giáo huấn đám hạ nhân ngốc nghếch đang bất động.

Tiểu Ngư, nha hoàn thân cận của Bách Lý Thanh Hoan.

Vu Hoan vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, cái này kích phát ký ức thật đúng là vô lực phun trào mà...

"Tiểu Ngư cô nương... Đại... Đại tiểu thư ở phía sau cô." Trong đó có một nha hoàn ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp nói.

Nghe vậy, tiểu Ngư sắc mặt cũng trắng vài phần, nhưng trong nháy mắt, nàng lại khôi phục lại vẻ lúc đầu, vội vàng xoay người hướng Vu Hoan hành lễ,
"Đại tiểu thư, gia chủ tìm người đến phòng nhị tiểu thư."

"Không đi."
Vu Hoan ngoài miệng nói không đi, nhưng lại đi về hướng viện môn kia.

Tiểu Ngư vốn là bị câu không đi kia làm chấn động, nhưng nhìn thấy nàng đi về hướng bên kia, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười nhạo bám.

Ở Bách Lý gia, tiểu thư nhà nàng mới là người được yêu quý nhất, Bách Lý Vu Hoan có thiên phú lại không có vấn đề nào, còn không phải hướng tiểu thư mà cúi đầu, chỉ cần tiểu thư gọi nàng, nàng đương nhiên phải nghe lời tiểu thư sai khiến.

Nhưng mà, nụ cười của Tiểu Ngư vụt tắt, khuôn mặt liền cứng đờ, từ phía sân trước đi thẳng chính là viện chính, phía sau viện chính là phòng tiểu thư.

Thế nhưng nàng nhìn thấy Bách Lý Vu Hoan đi vòng qua viện chính, như vậy là muốn tới phía sau Bích Thủy Hiên...

Tiểu Ngư khiếp sợ, một hồi lâu mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới trước Vu Hoan, giang tay ngăn cản nàng, ngữ khí không có thiện ý nói: "Đại tiểu thư, phòng tiểu thư ở bên này."

Đáy lòng Vu Hoan tức giận phun trào, duỗi tay muốn đẩy Tiểu Ngư ra.

Nhưng Tiểu Ngư lại to gan, trực tiếp bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía phòng Bách Lý Thanh Hoan.
"Đại tiểu thư, gia chủ còn đang chờ, người không nên chọc gia chủ tức giận." Đây là uy hiếp nàng.

Đờ mờ!

Vu Hoan ném Tiểu Ngư ra, không hề để ý hình tượng mắng: "Ngươi có bệnh à, lão tử đi nơi nào mà cần ngươi lo!"

Vu Hoan hơi dùng sức, Tiểu Ngư trực tiếp bị ném lên mặt đất, đau đớn nhanh chóng truyền khắp cơ thể, lại thấy Vu Hoan nổi giận đùng đùng, cơ thể Tiểu Ngư không tự chủ được mà run run một chút.

Nàng ta kiêu ngạo chẳng qua cũng là ỷ vào nhị tiểu thư được yêu quý, nhưng vị đại tiểu thư này nổi tiếng ác độc cũng không phải chỉ là nói xuông.

Vừa rồi nàng ta cũng không biết là ăn phải gan hùm mật gấu gì, mà động vào đại tiểu thư, bây giờ nhớ tới mới cảm thấy sợ.

"Đứng đó làm cái gì, Bách Lý Vu Hoan mày còn chưa cút lại đây!"
Giọng nói uy nghiêm từ bên cạnh truyền tới.
Vu Hoan quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đứng trên bậc thang, thần sắc giận dữ nhìn nàng.

Nàng cố gắng nhận diện người đàn ông kia, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhận ra giọng nói và y phục của người này là phụ thân của thân thể này, Bách Lý Hiên.

Vu Hoan thực khó chịu trợn mắt, nhấc chân đi, nhanh chóng biến mất.

"Tổ... Tổ tông, đó... đó là Bách Lý gia gia chủ, ông... ông ta gọi người là Bách Lý... Bách Lý Vu Hoan..." Hồn ma bị dọa đến mức nói năng lộn xộn.

Bách Lý Vu Hoan là ai?

Toàn bộ giang hồ có thể không biết đệ nhất cường giả, cũng có thể không quen biết đệ nhất mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không ai không biết Bách Lý Vu Hoan.

Từ những việc không đâu, đánh nhau ẩu đả, giết người phóng hỏa, bắt cóc, cướp bóc, không có chuyện gì mà vị này không làm qua.

"Ta nghe được." Vu Hoan có vẻ rất bình tĩnh, đối với chuyện của Bách Lý Vu Hoan đều nghe qua, nhưng mà...
Liên quan tới nàng đánh rắm a!

Nàng lại không phải Bách Lý Vu Hoan.

"Cô... cô cô cô..." Hồn ma cô nửa ngày cũng không nói ra được câu khác.

"Phản, bắt nghiệp chướng kia lại đây cho ta." Bách Lý Hiên vốn đã tức giận, lúc này thấy Vu Hoan không nghe lời hắn, rống giận sai người đi bắt Vu Hoan.

Trong viện Bách Lý Thanh Hoan vốn là có không ít người, Bách Lý Hiên mới ra mệnh lệnh, phía trước nàng lập tức xuất hiện hai nam nhân, không hề mở miệng trực tiếp vọt lên.

Hồn ma kia sợ tới mức trốn ở phía sau Vu Hoan, hắn biết hôm nay khó giữ được cái mạng nhỏ này, ô... ô..., vì cái gì hắn lại xui xẻo như vậy!

Nhưng mà một màn này xuất hiện làm hắn kinh ngạc, hắn chỉ nhìn thấy Vu Hoan tùy ý đi vài bước, hai người bọn họ hùng hổ xông tới liền loạng choạng... không vững...

Đây võ công gì? Vừa rồi hai người trên mặt đất kia ít nhất cũng là huyền trung cấp, nàng... Nàng nàng thế nhưng chỉ cần tùy ý đi vài bước liền đánh ngã họ, cái này không phù hợp ma học!!

Hai người cũng trợn tròn mắt, đại tiểu thư tuy rằng thiên phú lợi hại, nhưng mà từ lúc mười lăm tuổi thăng đến huyền sơ cấp sau đó tu vi liền dừng lại chưa tiến quá.

Vừa rồi là chuyện như thế nào?

Bọn họ căn bản không thấy rõ đại tiểu thư đi qua mặt họ như thế nào .

Thật giống như trong chớp mắt, nàng đã đến phía sau của bọn họ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro