Chương 14 Ma ... Thần... dung hợp
“Tổ… Tổ tông, người… Người… Người gặp rắc rối…” Diêm Tố đứng xa xa, ngón tay run rẩy, nói.
Lần này Vu Hoan thật sự muốn chém chết Diêm Tố, lúc nào rồi còn lải nha lải nhải, đây không phải là muốn chém?
Dung Chiêu nhìn chằm chằm ngực Phong Khuynh Dao, nhăn mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi.*
*chỗ này mình chém gió đấy...
Câu gốc: nhăn mày đến mức sâu.... (bí từ)
Hắn cảm giác nơi đó có một cổ hơi thở quen thuộc…
Nhưng là cái gì, hắn lại không nói ra được.
“Muội chỉ, cô làm sao vậy?”
Đột nhiên Diêm Tố kêu sợ hãi một tiếng, thân ảnh chạy tới chỗ Phong Khuynh Dao, còn chưa tới gần cô đã bị bắn bay.
Trên người Phong Khuynh Dao đột nhiên tản ra một áp lực khiến người ta sợ hãi, Vu Hoan chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, chân mềm như muốn khụy xuống.
Dung Chiêu duỗi tay kéo nàng đến bên người, cảm xúc lạnh lẽo làm thân mình Vu Hoan run rẩy, muốn đẩy hắn ra, nhưng giây tiếp theo nàng trực tiếp giữ chặt Dung Chiêu.
Đừng hỏi nàng vì sao không có lập trường như vậy.
Ni mã, lúc phát hiện người bên cạnh có thể cứu mạng ngươi, ngươi cũng sẽ theo bản năng mà làm như vậy.
Hiện tại cô ấy đã chết, chẳng những người không thể làm, quỷ cũng chưa được, cô tuyệt đối không thể chết!
Phong Khuynh Dao ngực đại động bị bạch quang bao quanh, vô số tia sáng từ soi rọi, chiếu sáng thiên địa nơi đây.
Trên cửa thành lập tức truyền ra tiếng xôn xao, dường như có người muốn tới bên này.
Đồng tử đen nhánh của Vu Hoan bị bạch quang che mắt, thấy không rõ tình huống đang diễn ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một thanh kiếm bay giữa không trung, màu đen, cổ xưa.
Không phải Thiên Khuyết Kiếm…
“Là Thần Khí.”
Dung Chiêu đột nhiên mở miệng, thanh âm vẫn như cũ không có thay đổi.
Vu Hoan đáy lòng vi kinh, trên người Phong Khuynh Dao có Thần Khí?
Mẹ nó cái này không đúng nha.
Hiện tại cô ấy là ma, Thần Khí này tràn ngập chính khí nó lại gần cô sẽ bị hôi phi yên diệt, sao hiện tại lại có loại tình huống này.
“Tôi cũng không biết chuyện như thế nào, nhưng rất có khả năng là Thần Khí tôi muốn tìm.”
Ý tứ của Dung Chiêu là hắn muốn Thần Khí đó.
“Ngươi không biết hình dáng Thần Khí đang tìm?” Vu Hoan kinh ngạc hỏi lại.
Nàng luôn nghĩ khả năng Thần Khí tồn tại trên đại lục là con số không, cho dù có với vận khí của nàng cũng không có khả năng tìm được.
Tốt, hiện giờ gặp phải, thế nhưng vị này la hét muốn tìm người Thần Khí, à không đúng, kiếm linh thế mà tỏ vẻ Thần Khí hắn muốn cái gì cũng không biết.
Xốc bàn, không nên hố như vậy!
“Ký ức của tôi có chút vấn đề.”
Chỗ nào xuất hiện vấn đề, rõ ràng là nhanh quên…
Ngươi dễ quên như thế, rốt cuộc nhớ như thế nào, nhiệm vụ tìm Thần Khí ngươi có khả năng?
“Đây là cái gì? Mau… Mau đi gọi thành chủ.” Phía xa có người vội vàng chạy tới, lại vội vàng chạy về.
Vu Hoan nhìn thành trì phía sau, lại liếc đến Phong Khuynh Dao, cân nhắc phải trái một chút, bàn tay buông lỏng đi tới chỗ cô.
Dung Chiêu trở tay bắt lấy Vu Hoan, “Cô làm cái gì?”
“Đoạt Thần Khí cho ngươi, tưởng lão tử đi chịu chết à?”
Vu Hoan tức giận lườm một cái xem thường, phủi tay muốn tránh khỏi Dung Chiêu.
Năm ngón tay hắn dùng sức, kéo Vu Hoan về phía mình, nhẹ nhàng ôm chặt nàng trong lòng ngực.
Trên người Dung Chiêu rất lạnh, giống như binh khí không chút hơi ấm.
“Cô ấy và Thần Khí dung hợp, cô qua sẽ chết.”
Hắn ôm Vu Hoan bắt đầu lui về sau, mau chóng rời khỏi phạm vi bạch quang.
Cô hơi không cam lòng nhìn trường kiếm mầu đen bên trong bạch quang, nếu tu vi nàng còn…
“Chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn cô ấy dung hợp cùng Thần Khí? Còn nữa, hiện tại cổ là ma, sao có thể dung hợp cùng Thần Khí?”
Điều này rõ ràng vi phạm quy luật tự nhiên.
Nghe vậy, Dung Chiêu khẽ cau mày, trong trí nhớ hắn cũng không có gì liên quan đến phương diện này, cho nên hiện tại hắn cũng không rõ.
Thần Khí vốn nên là hạo nhiên chính khí chi vật, cùng ma dung hợp… Như thế nào cũng có chút rợn người.
“Tổ… Tổ tông… Cứu… Tôi…”
Thanh âm mỏng manh từ một chỗ khác có bạch quang truyền đến.
Đáy lòng Vu Hoan vi kinh*, sao lại quên tiểu quỷ nhi kia!
*vi kinh: hơi kinh sợ
Nghĩ đến đây, nàng trực tiếp tránh khỏi trói buộc của Dung Chiêu, muốn vòng qua bạch quang đi đến bên kia.
Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra, bạch quang chợt biến mất, trường kiếm mầu đen trôi nổi trên không bá một chút rồi đi thẳng vào trong thi thể Phong Khuynh Dao.
Trên không trung cũng chẳng có thân ma của cô.
Chỉ trong chớp mắt, bốn phía lại khôi phục an tĩnh, trừ Phong Khuynh Dao trong vũng máu vốn đã tắt thở có hô hấp lại, những cái khác không hề có bất kì biến hóa nào.
Vu Hoan đơ tại chỗ, đối diện là tư thế quái dị của Diêm Tố, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Vu Hoan.
“Tổ tông…”
Diêm Tố khiếp nhược kêu một câu, thân ảnh lung lay vài cái, đột nhiên từ không trung ngã trên mặt đất.
Vu Hoan thấy Diêm Tố không bị làm sao, thần sắc tùng tùng*, đi nhanh chạy vội tới bên người Phong Khuynh Dao, rồi kiểm tra cẩn thận thân thể của cô một chút.
*Thần sắc tùng tùng: sắc mặc buông thả, buông lỏng
Trên người miệng vết thương đều biến mất…
Sắc mặt vốn tái nhợt cũng dần dần hồng nhuận, hô hấp dần dần ổn định và vững vàng.
“Dung… Dung Chiêu.”
Giọng Vu Hoan hơi run, vẻ mặt hoảng sợ xoay người tìm Dung Chiêu, “Cô… cô cô ấy…”
Tuy nàng thân kinh bách chiến*, cũng chưa từng gặp qua tình huống quỷ dị như vậy.
*thân kinh bách chiến: trải qua nhiều trận đánh, có kinh nghiệm...
Dung Chiêu chầm chậm đi đến bên cạnh Vu Hoan, cúi đầu xem Phong Khuynh Dao, băng hàn nơi đáy mắt dần dần gia tăng.
“Thần Khí cho cô ấy tục mệnh.*”
*tục mệnh:tiếp tục sống
Cuối cùng Dung Chiêu cho ra một cái kết luận như vậy.
Thần Khí tục mệnh?
Cái quỷ gì?
Trước nay nàng chưa từng nghe qua chuyện như vậy?
Trong nhận thức của Vu Hoan, Thần Khí chính là một thứ có lực sát thương cựu kì lợi hại, làm gì có thể cứu mạng?
“Kia… Chúng ta muốn lấy như nào… Lấy Thần Khí?”
Thần sắc Vu Hoan rối rắm, nó dung hợp với Phong Khuynh Dao, chẳng lẽ phải giết cô?
Vẻ mặt nghiêm túc Dung Chiêu lắc đầu.
Ngươi lắc đầu cái sợi len ý!
Tức giận của Vu Hoan thẳng một đường vọt lên, vung ống tay áo, đột nhiên ngồi xổm xuống, làm bộ như muốn đi bóp cổ Phong Khuynh Dao.
Mặt nghiêm túc của Dung Chiêu khẽ biến, tay mắt lanh lẹ ngăn móng vuốt Vu Hoan lại.
“Cô muốn làm gì?”
“Thần Khí nếu dung hợp cùng cô ấy, ta đây cũng chỉ có thể giết cô…”
Vu Hoan nói như là điều đương nhiên, nhưng thấy con ngươi Dung Chiêu càng ngày càng lạnh lẽo, không tự chủ được nhỏ tiếng xuống, đáy lòng có hơi chột dạ.
Ngẫm nghĩ lại, không đúng, nàng chột dạ cái gì?
Vì vậy Vu Hoan khí phách ném tay Dung Chiêu ra, hung tợn cả giận nói: “Ngươi trừng mắt ta làm gì? Ta nói đâu có sai.”
Nói xong, nàng lại muốn duỗi tay bóp Phong Khuynh Dao, Dung Chiêu chỉ bắt lấy tay Vu Hoan, xúc cảm lạnh lẽo làm đáy lòng bực bội của nàng không ngừng gia tăng, gia tăng, lại gia tăng…
“Tổ… Tổ tông, người… tam quan người… Giống như có vấn đề… Vấn đề…”
Diêm Tố khôi phục lại từ cú sốc vừa rồi, nho nhỏ xen mồm.
Làm sao có thể động một chút là giết người?
Vu Hoan nghiêng đầu trừng Diêm Tố, trong mắt ác sắc làm hắn lập tức giơ tay che miệng, ngô ngô lắc đầu, nước mắt lả tả rơi xuống.
Tổ tông vẫn đáng sợ như vậy.
“ Đó mới là tam quan thực sự của lão tử.”
Vu Hoan ác thanh ác khí rống lên một câu, nhưng thân mình không hề nhúc nhích
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro